Chương : 8
Sắc mặt Bạc Diệc Nam rất xấu, ánh sáng chiếu lên hành lang sáng sủa khiến cho màu da trắng bệch của anh càng thêm giật mình, sợi tóc đen nhánh che trên trán, anh đứng nơi đó đôi mắt cụp xuống như đang suy nghĩ, cả người yên tĩnh như một bộ tranh thủy mặc. Theo trực giác, Diệp Ân cảm thấy không thích hợp, không kịp nghĩ nhiều đi nhanh tới bên cạnh anh: “Không thoải mái sao?”
Giọng nói cô tràn ngập lo lắng, trái lại Diệc Nam không nói lời nào, chỉ yên tĩnh nhìn cô. Diệp Ân thấy ánh mắt chuyên chú mà phức tạp của anh, cảm giác xấu hổ không chỗ nào che giấu được. Mỗi khi đối mặt với anh cô lại cảm thấy áy náy, cảm giác như làm chuyện xấu bị anh nắm bắt, nên quẫn bách .
“Tìm em có chuyện gì ah?” Cô đứng trước mặt anh, đầu cúi rất thấp, tự dưng lại có loại ảo giác, giọng nói cô cũng không khỏi hạ thấp.
Diệc Nam nhìn cô một hồi mới rũ mắt xuống, giọng nói trầm thấp hơi khàn khàn: “Hình như anh phát sốt.”
Diệp Ân nghe thế vội vàng đặt tay lên trán anh, ngón tay mới chạm tới liền bị nhiệt độ nóng rực làm cho hoảng sợ: “Nóng đến như vậy mà anh còn chạy loạn!”
Diệc Nam cầm lấy ngón tay mát lạnh của cô, tròng mắt cong lên nhìn cô cười: “Không ai quan tâm, chỉ có thể tìm em.”
Diệp Ân nhìn con ngươi đen nhuận thâm thúy của anh, bên trong là ảnh ngược bản thân với bộ dáng đau lòng nan kham. Trong lòng cô đau rầu rĩ, vội vàng dời mắt đi chỗ khác: “Vào đi thôi.”
Cô tìm nhiệt kế cho anh, lại ép anh uống thuốc, sau đó lấy cồn giúp anh lau lòng bàn tay và lưng để giảm nhiệt độ, những thứ này đều là Diệc Nam dạy cô trước đây. Hình như thời không qua lại không ngớt, trong đầu Diệp Ân không khống chế được lại nhớ tới thời gian mới đầu cùng một chỗ với anh.
Sau khi vào nhà Bạc Diệc Nam nói chuyện rất ít, yên tĩnh ngồi trên giường đưa lưng về phía cô.
Ngón tay Diệp Ân khẽ lướt qua chiếc lưng rắn chắc của người con trai, tim bỗng nhiên đập nhanh hơn. Cảm xúc nóng hổi làm cho hai bên má cô dần dần như bị đốt lên nóng bừng, lúc tâm viên ý mã vội vàng thu tay, để che giấu cảm xúc cô liền đánh trống lảng: “Đói không? Em đi nấu cho anh ít đồ.”
Diệc Nam nói không đói, cúi đầu cài từng cúc áo sơ mi lại, vải vóc tiếp giáp với cơ thể, từng chút một bao lấy vóc người cường tráng hoàn mĩ của anh. Trong lòng bàn tay của Diệp Ân dường như còn lưu lại từng chạm đến quá xúc cảm hòa khí tức.
Thật là muốn chết!
Cô hô hấp dồn dập cuống quít dời mắt, sốt ruột muốn đi ra ngoài: “Vậy anh ngủ đi, em còn bài luận văn phải viết, có việc gì thì gọi em.”
Bạc Diệc Nam lúc này mới xoay người lại nhìn cô, khóe miệng hơi nhếch, liếc mắt một cái liền hiểu rõ suy nghĩ trong lòng cô: “Không cần phải khẩn trương, bỗng nhiên muốn có người ở bên, anh sẽ không nói điều gì khiến em khó xử đâu.”
Diệp Ân đứng ở cửa, cách xa đối diện với anh.
Cục diện của hai người bây giờ là cực kỳ không ổn. Diệp Ân mỗi lần nhìn anh, nhớ tới anh, trong lòng đều khó chịu, anh khiến cô không dám đụng vào một khối ký ức, loại cảm giác này khi cùng với Mạch Nha là tuyệt đối khác biệt——
Mạch Nha quá tùy hứng, bọn họ chia tay-tái hợp vô số lần, cho nên trong tiềm thức hình như luôn luôn biết anh ấy sẽ tiếp tục ở nơi đó. Thế nhưng Diệc Nam không giống như vậy, bề ngoài nhìn anh có vẻ bình tĩnh trầm ổn trái lại nội tâm anh lại yếu đuối cô đơn.
“Vì sao không tìm lấy một bạn cùng phòng, chí ít có thể giúp đỡ lẫn nhau.” Cô thật sự lo lắng cho anh, trước đây người con trai này luôn lý trí, việc gì cũng đều độc lập tự chủ, thế nhưng bây giờ xem ra, việc chia tay cô chẳng ảnh hưởng gì tới anh, chỉ là người này quá sâu trầm, không muốn bộc lộ trước mặt người khác.
Diệc Nam nhẹ nhàng dựa vào đầu giường, thờ ơ nhắm mắt, lời nói ra miệng cũng là một bộ thờ ơ: “Anh không muốn có người khác ở cùng phòng.”
Tay Diệp Ân dấu ở phía sau, ngón tay hung hăng cắm vào lòng bàn tay, cảm xúc trong lòng mới hơi giãn ra lại đột nhiên trào lên một trận đau đớn sắc nhọn, anh cái gì cũng không nói khiến cho trong lòng cô càng thêm áy náy, thế nhưng lúc anh nói, trong lòng cô cũng không thể dễ chịu hơn một chút. Đến tột cùng đó không chỉ là áy náy mà còn là tình yêu, cô càng bước tới lại càng hồ đồ.
Diệp Ân chạy ra phòng ngủ, cụt hứng ngồi trên sô pha trong phòng khách, trong đầu hỗn loạn không chịu nổi, một lúc là hình ảnh những năm trước còn ở bên cạnh Mạch Nha, một lúc sau tất cả đều là hình ảnh của Diệc Nam, chính cô cũng bắt đầu ghét những dao động bất định của mình. Cô cứ ngồi thế cho đến khi bạn cùng phòng mở cửa trở về còn mang theo một người đàn ông xa lạ.
Diệp Ân chán ghét nhíu mày, đây không biết là lần thứ bao nhiêu rồi, nhưng cô vẫn đành nhẫn nại không nói gì, trong lòng lại bắt đầu tính đến việc dọn nhà.
***
Rất nhanh sẽ tốt nghiệp, thế nhưng khoảng thời gian này lại đặc biệt quan trọng, Diệp Ân không muốn những việc rối loạn này ảnh hưởng đến, thế nhưng chỉ trong một khoảng thời gian ngắn cô nên đi đâu để tìm được chỗ thích hợp đây?
Giường của cô cũng không lớn, thân hình cao lớn của Diệc Nam nằm ở phía trên đã chiếm hơn phân nửa, Diệp Ân giúp anh dịch góc chăn lại, kiểm tra lại một lần xem anh có hạ nhiệt hay không, lúc này mới ôm notebook cả người lười nhác ngồi trên sô pha bắt đầu kiểm tra phòng nguyên.
Sát vách thường thường truyền đến tiếng nam nữ giao hợp dâm đãng, ăn nói thô tục, tình – sắc thịt – thể, tiếng va chạm. Diệp Ân cảm thấy phiền vô cùng phiền, lại sợ đánh thức Diệc Nam thì càng thêm xấu hổ, dùng sức khẽ gõ lên tường, thế nhưng được một lúc bên kia lại bắt đầu, hai người kia dường như một chút cũng không để ý người khác chia sẻ “Tình thú” của họ .
Bạn cùng phòng là một cô gái người Trung Quốc nhỏ nhắn xinh xắn động lòng, gầy teo nho nhỏ, thế nhưng Diệp Ân lại không nghĩ đến tiếng kêu của cô ta lại có thể như vậy… Cô lại len lén liếc mắt người con trai đang ngủ say trên giường, có lẽ do uống thuốc nên anh ngủ được an ổn, vẫn không có động tĩnh gì.
Diệp Ân thở ra, cầm nút tai nhét vào lỗ tai, kế tiếp cô làm thế nào mà ngủ quên mất, cho đến khi cơ thể bắt đầu không thích hợp, hình như làm một hồi khó có thể mở miệng, xuân – mộng, nửa mê nửa tỉnh, cơ thể mơ hồ cuốn lấy người đàn ông phia trên.
“Diệc Nam ——” cô mơ hồ gọi anh, ngón tay anh qua lại vuốt ve mái tóc mềm mại của cô, theo bản năng mà cơ thể đáp lại động tác của anh.
“Anh đây.” Anh thấp giọng đáp một tiếng, âm thanh ban đêm trầm thấp, nói không nên lời – rất trêu ngươi.
Diệp Ân sau một hồi thích ứng được với bóng tối mới nhìn rõ ngũ quan mơ hồ của anh, anh nằm trên người cô, hơi thở nhẹ nhàng khoan khoái phả lên hai gò má, một đôi mắt lại nặng nề liếc nhìn cô, bên trong tràn đầy ôn nhu không biểu hiện ra.
Anh lại gục đầu cúi xuống, hôn lên cơ thể cô, nghiêm túc lạ thường, liếm trên đó một cách dày đặc mà tinh tế, rồi anh liếm đến làn môi cô, lại nhẹ nhàng đưa đầu lưỡi của chính mình vào trong miệng cô.
Diệp Ân bị anh hôn đến hỗn loạn, sớm cũng cảm giác được vật cứng như bàn ủi thẳng tắp đặt trên bụng của mình, cô không dám động đậy, chỉ là cứng ngắc mặc anh hôn lên cùng vuốt ve cơ thể cô.
Diệc Nam lại dừng lại, lòng bàn tay còn có chút phát nhiệt lướt qua bên má cô, cuối cùng ngã xuống bên người cô không tiếp tục đi xuống.
Hai người nằm yên tĩnh, không ai nói gì.
Diệp Ân lúc này có thể cảm giác được rõ ràng đau đớn và khổ sở của anh. Cô muốn an ủi anh, thế nhưng đại khái nói cái gì thì cũng chỉ có vẻ giả nhân giả nghĩa mà thôi.
Hai người cứ như vậy quỷ dị ngủ một đêm, sáng sớm hôm sau lúc Diệp Ân tỉnh dậy Diệc Nam đã mặc quần áo chỉnh tề ngồi trước máy vi tính của cô xem cái gì đó. Diệp Ân liễm liễm mạch suy nghĩ, lúc này mới chủ động chào hỏi: “Sớm.”
Diệc Nam đã hạ sốt, nhìn cô khẽ gật đầu: “Em muốn chuyển đi?”
Diệp Ân chần chừ vẫn là thừa nhận, Diệc Nam không nói gì chỉ tắt máy vi tính: “Cùng nhau ăn bữa sáng đi, anh rất đói.”
Lẽ ra nên cự tuyệt, thế nhưng cuối cùng cô vẫn đồng ý. Diệp Ân nhìn sắc mặt anh vẫn còn tiều tụy, rốt cuộc cô không thể nói nên lời từ chối. Cô càng thêm phân vân không rõ ràng, rốt cuộc đối với Diệc Nam cô là áy náy hay vẫn là cái gì khác.
Lúc ăn bữa sáng, hai người vẫn như cũ mỗi người mang một tâm tư, Diệp Ân nghĩ có nên cùng đối phương phân rõ giới hạn sau lần này. Cô thật do dự, hình như đối với Diệc Nam thật sự không công bằng, thương tổn đối với anh cũng càng lớn.
Diệc Nam ở đối diện quan sát cô mấy lần, chậm rì rì ăn xong thức ăn trong miệng nói: “Anh hôm nay có bài thi, nếu như tối qua không có em chăm sóc anh, kết quả có thể sẽ rất tệ.”
Diệp Ân mờ mịt trừng mắt.
Diệc Nam lại nói: “Ban đầu là anh chủ động, khi cùng một chỗ đã biết trong lòng em có người khác, cho nên lúc này đối với anh cũng không bị ảnh hưởng tới mức không đứng dậy nổi. Hơn nữa tối hôm qua em giúp anh, coi như chúng ta ai cũng không nợ ai.”
Diệp Ân cắn môi, rất lâu cũng không biết phải nói gì, thực sự không nợ sao? Thế nhưng cô nhìn Diệc Nam, trong lòng vẫn là hoảng hốt.
Diệc Nam dựa vào lưng ghế trầm mặc nhìn ánh mắt của cô, một hồi lâu mới chậm rãi đứng lên: “Anh sẽ về nước sớm. Phòng của anh để lại cho em. An ninh rất tốt nên một mình em ở đó cũng rất an toàn.”
***
Diệp Ân đã tìm phòng rất lâu, nhưng chỉ còn có hai tháng nữa là tốt nghiệp nên chủ cho thuê nhà vừa nghe cô nói chỉ ở thời gian ngắn thì lập tức lắc đầu.
Bạn cùng phòng vẫn như vậy, thậm chí còn trầm trọng hơn, có lần mang về hai người đàn ông châu Âu, buổi tối Diệp Ân đi vào phòng vệ sinh, kết quả tình cờ gặp ba người ở bên trong chiến đấu kịch liệt say sưa, Diệp Ân sợ đến mặt mũi trắng bệch, một người đàn ông trong đó thoạt nhìn rất trẻ tuổi, còn cười với cô mời mọc: “Cùng nhau không?”
Đêm đó Diệp Ân bọc chăn kín mít khóa cửa thật chặt, ngày hôm sau liền đi tìm Diệc Nam dọn nhà.
Một lần nữa ở chung với Diệc Nam, dường như vẫn như cũ, nhưng chung quy là có rất nhiều thứ đã thay đổi. Diệc Nam thường ra cửa rất sớm, như có ý định tránh cô, thế nhưng đều chuẩn bị bữa sáng rồi mới rời đi.
Có đôi khi buổi tối cô trở về thì đã khuya, Diệc Nam đã sớm đi ngủ, trên bàn sẽ để một cốc sữa hơn nữa còn nhắc nhở cô hâm nóng lại rồi uống.
Ngay cả căn phòng lộn xộn đều là Diệc Nam giúp đỡ thu dọn, còn cẩn thận giúp cô sắp xếp phân loại sách tham khảo thật hợp lí. Diệp Ân không biết Diệc Nam có phải anh biết rõ ràng thời khóa biểu cùng thời gian làm việc và nghỉ ngơi của cô hay không, nhưng bọn họ rõ ràng cùng ở một dưới mái nhà, lại có thể không gặp được lấy một lần.
Cô muốn gặp để nói tiếng “Cảm ơn” cũng rất khó.
Hai tháng rất nhanh, lúc tốt nghiệp lúc Diệp Ân lại đưa ra một quyết định quan trọng, tính toán tiếp tục học M.D, điều này có nghĩa Mạch Nha cần phải tiếp tục chờ cô bốn năm. Lúc trước trong khi quyết định cô đã do dự rất lâu, mỗi lần Mạch Nha gọi điện thoại cô đều khó có thể mở miệng, đối mặt với thái độ mừng rỡ như điên của Mạch Nha, cô càng thêm khó mở miệng.
Ý của ba là muốn cô về nước tiếp nhận việc kinh doanh công ty của gia đình, nhưng cô không muốn, nhớ tới bác cả và bác hai, lời nói đều hàm ý là cô mơ mộng gia sản của Diệp gia. Diệp Ân muốn chứng tỏ chính mình, cho dù tương lai thực sự muốn tiếp nhận sản nghiệp của ba, cũng phải có đầy đủ tư cách mới được.
Ngày Diệp Ân đưa ra quyết định liền biết cô và Mạch Nha sẽ thật sự kết thúc. Mạch Nha trở nên săn sóc, thế nhưng bản tính cuối cùng sẽ không thay đổi, anh là người đàn ông không có tính nhẫn nại, đợi nhiều năm như vậy đã là giới hạn của anh.
Quả nhiên sau khi Mạch Nha biết rất tức giận, chỉ là cố nén không bùng nổ, một chữ một trận lặp lại nói: “Quyết định lần này, vẫn không thể vì anh mà thay đổi?”
Diệp Ân nghe ra sự kiềm chế ẩn nhẫn tức giận của anh, dùng sức nắm chặt tay, vẫn nhẫn tâm gật đầu: “Phải.”
Mạch Nha trầm mặc vài giây, giễu cợt cười ra tiếng: “Diệp Ân, kiếp này em có chân thành yêu ai đâu? Sợ rằng người em yêu chỉ có chính bản thân mà thôi.”
Anh quăng điện thoại, Diệp Ân nghe trong loa truyền thấy tín hiệu bận, trong đầu không ngừng nhớ lại câu nói kia của Mạch Nha, cô sao có thể không có yêu? Lúc còn trẻ là thật sự yêu Mạch Nha, vì anh mà rơi bao nhiêu nước mắt, thậm chí vì hắn ngốc hồ hồ ghen đùa giỡn tính tình, nàng tối vô tri không sợ kia mấy năm, đều ở đây nam nhân bên người.
Mạch Nha không hiểu cô, thậm chí không có cách nào đặt mình vào hoàn cảnh người khác vì cô nghĩ, tựa như hồi bé cô vẫn cho là mình rất hạnh phúc, chờ lớn lên, sau khi biết những khúc mắc về thân thế của mình, cô mới biết hạnh phúc tất cả đều phải do mình giữ lấy, nó sẽ không tự đến với cô.
Thích Mạch Nha, có lẽ là do tuổi trẻ đơn thuần, một Diệp Ân chẳng biết gì.
Diệp Ân để điện thoại xuống, đem đầu vùi vào giữa đầu gối.
Lần này lại có thể không khóc, cũng không rơi nước mắt, biết rõ đây là kết cục cuối cùng giữa cô và Mạch Nha, nhưng thế nào cũng khóc không lên tiếng, thế nhưng điều này cũng quá khó tiếp nhận, trong cơ thể cô rất khó chịu, khiến cô không cách nào hô hấp.
Diệp Ân dùng sức cắn môi, cho đến khi trong cổ họng lan tràn một mùi máu tươi, lúc này mới thấy tự ngược chính mình như hóa giải không ít cảm giác đau đớn.
Diệp Ân ngẩng đầu, chợt thấy bóng dáng Diệc Nam đứng ở cửa, có lẽ anh không ngờ tới cô đột nhiên nhìn sang, trong mắt còn ẩn chứa thương hại và đau lòng chưa kịp che dấu.
Diệp Ân ngây ngốc nhìn người con trai trầm mặc ở cửa, giữa ánh mắt ôn nhu của anh, nước mắt cuộn trào mãnh liệt rớt xuống: “Em là loại con gái hư hỏng —— “
Giọng nói cô tràn ngập lo lắng, trái lại Diệc Nam không nói lời nào, chỉ yên tĩnh nhìn cô. Diệp Ân thấy ánh mắt chuyên chú mà phức tạp của anh, cảm giác xấu hổ không chỗ nào che giấu được. Mỗi khi đối mặt với anh cô lại cảm thấy áy náy, cảm giác như làm chuyện xấu bị anh nắm bắt, nên quẫn bách .
“Tìm em có chuyện gì ah?” Cô đứng trước mặt anh, đầu cúi rất thấp, tự dưng lại có loại ảo giác, giọng nói cô cũng không khỏi hạ thấp.
Diệc Nam nhìn cô một hồi mới rũ mắt xuống, giọng nói trầm thấp hơi khàn khàn: “Hình như anh phát sốt.”
Diệp Ân nghe thế vội vàng đặt tay lên trán anh, ngón tay mới chạm tới liền bị nhiệt độ nóng rực làm cho hoảng sợ: “Nóng đến như vậy mà anh còn chạy loạn!”
Diệc Nam cầm lấy ngón tay mát lạnh của cô, tròng mắt cong lên nhìn cô cười: “Không ai quan tâm, chỉ có thể tìm em.”
Diệp Ân nhìn con ngươi đen nhuận thâm thúy của anh, bên trong là ảnh ngược bản thân với bộ dáng đau lòng nan kham. Trong lòng cô đau rầu rĩ, vội vàng dời mắt đi chỗ khác: “Vào đi thôi.”
Cô tìm nhiệt kế cho anh, lại ép anh uống thuốc, sau đó lấy cồn giúp anh lau lòng bàn tay và lưng để giảm nhiệt độ, những thứ này đều là Diệc Nam dạy cô trước đây. Hình như thời không qua lại không ngớt, trong đầu Diệp Ân không khống chế được lại nhớ tới thời gian mới đầu cùng một chỗ với anh.
Sau khi vào nhà Bạc Diệc Nam nói chuyện rất ít, yên tĩnh ngồi trên giường đưa lưng về phía cô.
Ngón tay Diệp Ân khẽ lướt qua chiếc lưng rắn chắc của người con trai, tim bỗng nhiên đập nhanh hơn. Cảm xúc nóng hổi làm cho hai bên má cô dần dần như bị đốt lên nóng bừng, lúc tâm viên ý mã vội vàng thu tay, để che giấu cảm xúc cô liền đánh trống lảng: “Đói không? Em đi nấu cho anh ít đồ.”
Diệc Nam nói không đói, cúi đầu cài từng cúc áo sơ mi lại, vải vóc tiếp giáp với cơ thể, từng chút một bao lấy vóc người cường tráng hoàn mĩ của anh. Trong lòng bàn tay của Diệp Ân dường như còn lưu lại từng chạm đến quá xúc cảm hòa khí tức.
Thật là muốn chết!
Cô hô hấp dồn dập cuống quít dời mắt, sốt ruột muốn đi ra ngoài: “Vậy anh ngủ đi, em còn bài luận văn phải viết, có việc gì thì gọi em.”
Bạc Diệc Nam lúc này mới xoay người lại nhìn cô, khóe miệng hơi nhếch, liếc mắt một cái liền hiểu rõ suy nghĩ trong lòng cô: “Không cần phải khẩn trương, bỗng nhiên muốn có người ở bên, anh sẽ không nói điều gì khiến em khó xử đâu.”
Diệp Ân đứng ở cửa, cách xa đối diện với anh.
Cục diện của hai người bây giờ là cực kỳ không ổn. Diệp Ân mỗi lần nhìn anh, nhớ tới anh, trong lòng đều khó chịu, anh khiến cô không dám đụng vào một khối ký ức, loại cảm giác này khi cùng với Mạch Nha là tuyệt đối khác biệt——
Mạch Nha quá tùy hứng, bọn họ chia tay-tái hợp vô số lần, cho nên trong tiềm thức hình như luôn luôn biết anh ấy sẽ tiếp tục ở nơi đó. Thế nhưng Diệc Nam không giống như vậy, bề ngoài nhìn anh có vẻ bình tĩnh trầm ổn trái lại nội tâm anh lại yếu đuối cô đơn.
“Vì sao không tìm lấy một bạn cùng phòng, chí ít có thể giúp đỡ lẫn nhau.” Cô thật sự lo lắng cho anh, trước đây người con trai này luôn lý trí, việc gì cũng đều độc lập tự chủ, thế nhưng bây giờ xem ra, việc chia tay cô chẳng ảnh hưởng gì tới anh, chỉ là người này quá sâu trầm, không muốn bộc lộ trước mặt người khác.
Diệc Nam nhẹ nhàng dựa vào đầu giường, thờ ơ nhắm mắt, lời nói ra miệng cũng là một bộ thờ ơ: “Anh không muốn có người khác ở cùng phòng.”
Tay Diệp Ân dấu ở phía sau, ngón tay hung hăng cắm vào lòng bàn tay, cảm xúc trong lòng mới hơi giãn ra lại đột nhiên trào lên một trận đau đớn sắc nhọn, anh cái gì cũng không nói khiến cho trong lòng cô càng thêm áy náy, thế nhưng lúc anh nói, trong lòng cô cũng không thể dễ chịu hơn một chút. Đến tột cùng đó không chỉ là áy náy mà còn là tình yêu, cô càng bước tới lại càng hồ đồ.
Diệp Ân chạy ra phòng ngủ, cụt hứng ngồi trên sô pha trong phòng khách, trong đầu hỗn loạn không chịu nổi, một lúc là hình ảnh những năm trước còn ở bên cạnh Mạch Nha, một lúc sau tất cả đều là hình ảnh của Diệc Nam, chính cô cũng bắt đầu ghét những dao động bất định của mình. Cô cứ ngồi thế cho đến khi bạn cùng phòng mở cửa trở về còn mang theo một người đàn ông xa lạ.
Diệp Ân chán ghét nhíu mày, đây không biết là lần thứ bao nhiêu rồi, nhưng cô vẫn đành nhẫn nại không nói gì, trong lòng lại bắt đầu tính đến việc dọn nhà.
***
Rất nhanh sẽ tốt nghiệp, thế nhưng khoảng thời gian này lại đặc biệt quan trọng, Diệp Ân không muốn những việc rối loạn này ảnh hưởng đến, thế nhưng chỉ trong một khoảng thời gian ngắn cô nên đi đâu để tìm được chỗ thích hợp đây?
Giường của cô cũng không lớn, thân hình cao lớn của Diệc Nam nằm ở phía trên đã chiếm hơn phân nửa, Diệp Ân giúp anh dịch góc chăn lại, kiểm tra lại một lần xem anh có hạ nhiệt hay không, lúc này mới ôm notebook cả người lười nhác ngồi trên sô pha bắt đầu kiểm tra phòng nguyên.
Sát vách thường thường truyền đến tiếng nam nữ giao hợp dâm đãng, ăn nói thô tục, tình – sắc thịt – thể, tiếng va chạm. Diệp Ân cảm thấy phiền vô cùng phiền, lại sợ đánh thức Diệc Nam thì càng thêm xấu hổ, dùng sức khẽ gõ lên tường, thế nhưng được một lúc bên kia lại bắt đầu, hai người kia dường như một chút cũng không để ý người khác chia sẻ “Tình thú” của họ .
Bạn cùng phòng là một cô gái người Trung Quốc nhỏ nhắn xinh xắn động lòng, gầy teo nho nhỏ, thế nhưng Diệp Ân lại không nghĩ đến tiếng kêu của cô ta lại có thể như vậy… Cô lại len lén liếc mắt người con trai đang ngủ say trên giường, có lẽ do uống thuốc nên anh ngủ được an ổn, vẫn không có động tĩnh gì.
Diệp Ân thở ra, cầm nút tai nhét vào lỗ tai, kế tiếp cô làm thế nào mà ngủ quên mất, cho đến khi cơ thể bắt đầu không thích hợp, hình như làm một hồi khó có thể mở miệng, xuân – mộng, nửa mê nửa tỉnh, cơ thể mơ hồ cuốn lấy người đàn ông phia trên.
“Diệc Nam ——” cô mơ hồ gọi anh, ngón tay anh qua lại vuốt ve mái tóc mềm mại của cô, theo bản năng mà cơ thể đáp lại động tác của anh.
“Anh đây.” Anh thấp giọng đáp một tiếng, âm thanh ban đêm trầm thấp, nói không nên lời – rất trêu ngươi.
Diệp Ân sau một hồi thích ứng được với bóng tối mới nhìn rõ ngũ quan mơ hồ của anh, anh nằm trên người cô, hơi thở nhẹ nhàng khoan khoái phả lên hai gò má, một đôi mắt lại nặng nề liếc nhìn cô, bên trong tràn đầy ôn nhu không biểu hiện ra.
Anh lại gục đầu cúi xuống, hôn lên cơ thể cô, nghiêm túc lạ thường, liếm trên đó một cách dày đặc mà tinh tế, rồi anh liếm đến làn môi cô, lại nhẹ nhàng đưa đầu lưỡi của chính mình vào trong miệng cô.
Diệp Ân bị anh hôn đến hỗn loạn, sớm cũng cảm giác được vật cứng như bàn ủi thẳng tắp đặt trên bụng của mình, cô không dám động đậy, chỉ là cứng ngắc mặc anh hôn lên cùng vuốt ve cơ thể cô.
Diệc Nam lại dừng lại, lòng bàn tay còn có chút phát nhiệt lướt qua bên má cô, cuối cùng ngã xuống bên người cô không tiếp tục đi xuống.
Hai người nằm yên tĩnh, không ai nói gì.
Diệp Ân lúc này có thể cảm giác được rõ ràng đau đớn và khổ sở của anh. Cô muốn an ủi anh, thế nhưng đại khái nói cái gì thì cũng chỉ có vẻ giả nhân giả nghĩa mà thôi.
Hai người cứ như vậy quỷ dị ngủ một đêm, sáng sớm hôm sau lúc Diệp Ân tỉnh dậy Diệc Nam đã mặc quần áo chỉnh tề ngồi trước máy vi tính của cô xem cái gì đó. Diệp Ân liễm liễm mạch suy nghĩ, lúc này mới chủ động chào hỏi: “Sớm.”
Diệc Nam đã hạ sốt, nhìn cô khẽ gật đầu: “Em muốn chuyển đi?”
Diệp Ân chần chừ vẫn là thừa nhận, Diệc Nam không nói gì chỉ tắt máy vi tính: “Cùng nhau ăn bữa sáng đi, anh rất đói.”
Lẽ ra nên cự tuyệt, thế nhưng cuối cùng cô vẫn đồng ý. Diệp Ân nhìn sắc mặt anh vẫn còn tiều tụy, rốt cuộc cô không thể nói nên lời từ chối. Cô càng thêm phân vân không rõ ràng, rốt cuộc đối với Diệc Nam cô là áy náy hay vẫn là cái gì khác.
Lúc ăn bữa sáng, hai người vẫn như cũ mỗi người mang một tâm tư, Diệp Ân nghĩ có nên cùng đối phương phân rõ giới hạn sau lần này. Cô thật do dự, hình như đối với Diệc Nam thật sự không công bằng, thương tổn đối với anh cũng càng lớn.
Diệc Nam ở đối diện quan sát cô mấy lần, chậm rì rì ăn xong thức ăn trong miệng nói: “Anh hôm nay có bài thi, nếu như tối qua không có em chăm sóc anh, kết quả có thể sẽ rất tệ.”
Diệp Ân mờ mịt trừng mắt.
Diệc Nam lại nói: “Ban đầu là anh chủ động, khi cùng một chỗ đã biết trong lòng em có người khác, cho nên lúc này đối với anh cũng không bị ảnh hưởng tới mức không đứng dậy nổi. Hơn nữa tối hôm qua em giúp anh, coi như chúng ta ai cũng không nợ ai.”
Diệp Ân cắn môi, rất lâu cũng không biết phải nói gì, thực sự không nợ sao? Thế nhưng cô nhìn Diệc Nam, trong lòng vẫn là hoảng hốt.
Diệc Nam dựa vào lưng ghế trầm mặc nhìn ánh mắt của cô, một hồi lâu mới chậm rãi đứng lên: “Anh sẽ về nước sớm. Phòng của anh để lại cho em. An ninh rất tốt nên một mình em ở đó cũng rất an toàn.”
***
Diệp Ân đã tìm phòng rất lâu, nhưng chỉ còn có hai tháng nữa là tốt nghiệp nên chủ cho thuê nhà vừa nghe cô nói chỉ ở thời gian ngắn thì lập tức lắc đầu.
Bạn cùng phòng vẫn như vậy, thậm chí còn trầm trọng hơn, có lần mang về hai người đàn ông châu Âu, buổi tối Diệp Ân đi vào phòng vệ sinh, kết quả tình cờ gặp ba người ở bên trong chiến đấu kịch liệt say sưa, Diệp Ân sợ đến mặt mũi trắng bệch, một người đàn ông trong đó thoạt nhìn rất trẻ tuổi, còn cười với cô mời mọc: “Cùng nhau không?”
Đêm đó Diệp Ân bọc chăn kín mít khóa cửa thật chặt, ngày hôm sau liền đi tìm Diệc Nam dọn nhà.
Một lần nữa ở chung với Diệc Nam, dường như vẫn như cũ, nhưng chung quy là có rất nhiều thứ đã thay đổi. Diệc Nam thường ra cửa rất sớm, như có ý định tránh cô, thế nhưng đều chuẩn bị bữa sáng rồi mới rời đi.
Có đôi khi buổi tối cô trở về thì đã khuya, Diệc Nam đã sớm đi ngủ, trên bàn sẽ để một cốc sữa hơn nữa còn nhắc nhở cô hâm nóng lại rồi uống.
Ngay cả căn phòng lộn xộn đều là Diệc Nam giúp đỡ thu dọn, còn cẩn thận giúp cô sắp xếp phân loại sách tham khảo thật hợp lí. Diệp Ân không biết Diệc Nam có phải anh biết rõ ràng thời khóa biểu cùng thời gian làm việc và nghỉ ngơi của cô hay không, nhưng bọn họ rõ ràng cùng ở một dưới mái nhà, lại có thể không gặp được lấy một lần.
Cô muốn gặp để nói tiếng “Cảm ơn” cũng rất khó.
Hai tháng rất nhanh, lúc tốt nghiệp lúc Diệp Ân lại đưa ra một quyết định quan trọng, tính toán tiếp tục học M.D, điều này có nghĩa Mạch Nha cần phải tiếp tục chờ cô bốn năm. Lúc trước trong khi quyết định cô đã do dự rất lâu, mỗi lần Mạch Nha gọi điện thoại cô đều khó có thể mở miệng, đối mặt với thái độ mừng rỡ như điên của Mạch Nha, cô càng thêm khó mở miệng.
Ý của ba là muốn cô về nước tiếp nhận việc kinh doanh công ty của gia đình, nhưng cô không muốn, nhớ tới bác cả và bác hai, lời nói đều hàm ý là cô mơ mộng gia sản của Diệp gia. Diệp Ân muốn chứng tỏ chính mình, cho dù tương lai thực sự muốn tiếp nhận sản nghiệp của ba, cũng phải có đầy đủ tư cách mới được.
Ngày Diệp Ân đưa ra quyết định liền biết cô và Mạch Nha sẽ thật sự kết thúc. Mạch Nha trở nên săn sóc, thế nhưng bản tính cuối cùng sẽ không thay đổi, anh là người đàn ông không có tính nhẫn nại, đợi nhiều năm như vậy đã là giới hạn của anh.
Quả nhiên sau khi Mạch Nha biết rất tức giận, chỉ là cố nén không bùng nổ, một chữ một trận lặp lại nói: “Quyết định lần này, vẫn không thể vì anh mà thay đổi?”
Diệp Ân nghe ra sự kiềm chế ẩn nhẫn tức giận của anh, dùng sức nắm chặt tay, vẫn nhẫn tâm gật đầu: “Phải.”
Mạch Nha trầm mặc vài giây, giễu cợt cười ra tiếng: “Diệp Ân, kiếp này em có chân thành yêu ai đâu? Sợ rằng người em yêu chỉ có chính bản thân mà thôi.”
Anh quăng điện thoại, Diệp Ân nghe trong loa truyền thấy tín hiệu bận, trong đầu không ngừng nhớ lại câu nói kia của Mạch Nha, cô sao có thể không có yêu? Lúc còn trẻ là thật sự yêu Mạch Nha, vì anh mà rơi bao nhiêu nước mắt, thậm chí vì hắn ngốc hồ hồ ghen đùa giỡn tính tình, nàng tối vô tri không sợ kia mấy năm, đều ở đây nam nhân bên người.
Mạch Nha không hiểu cô, thậm chí không có cách nào đặt mình vào hoàn cảnh người khác vì cô nghĩ, tựa như hồi bé cô vẫn cho là mình rất hạnh phúc, chờ lớn lên, sau khi biết những khúc mắc về thân thế của mình, cô mới biết hạnh phúc tất cả đều phải do mình giữ lấy, nó sẽ không tự đến với cô.
Thích Mạch Nha, có lẽ là do tuổi trẻ đơn thuần, một Diệp Ân chẳng biết gì.
Diệp Ân để điện thoại xuống, đem đầu vùi vào giữa đầu gối.
Lần này lại có thể không khóc, cũng không rơi nước mắt, biết rõ đây là kết cục cuối cùng giữa cô và Mạch Nha, nhưng thế nào cũng khóc không lên tiếng, thế nhưng điều này cũng quá khó tiếp nhận, trong cơ thể cô rất khó chịu, khiến cô không cách nào hô hấp.
Diệp Ân dùng sức cắn môi, cho đến khi trong cổ họng lan tràn một mùi máu tươi, lúc này mới thấy tự ngược chính mình như hóa giải không ít cảm giác đau đớn.
Diệp Ân ngẩng đầu, chợt thấy bóng dáng Diệc Nam đứng ở cửa, có lẽ anh không ngờ tới cô đột nhiên nhìn sang, trong mắt còn ẩn chứa thương hại và đau lòng chưa kịp che dấu.
Diệp Ân ngây ngốc nhìn người con trai trầm mặc ở cửa, giữa ánh mắt ôn nhu của anh, nước mắt cuộn trào mãnh liệt rớt xuống: “Em là loại con gái hư hỏng —— “