Chương 37: Không bao giờ có thể gặp lại một người như vậy
Siêu thị vắng vẻ đến bất ngờ, Ôn Nhã sờ sờ cánh tay mình, tự nhiên thấy hơi lành lạnh.
“Tôi sẽ ra nhanh thôi, cô ở đây chờ tôi.”
“Ừm.” Ôn Nhã sờ sờ cái mũi của mình, vẫy vẫy tay với bóng hình anh, rồi lấy điện thoại ra lướt lướt để giấu đi sự nhàm chán của mình.
Thật ra cô thấy hơi căng thẳng khi ở cùng một chỗ với Lâm Tuyết Hà vào lúc này.
Anh Lâm thật sự rất đẹp trai, muốn ôm quá.
Lòng bàn tay nắm chặt lấy điện thoại của Ôn Nhã hơi mướt mồ hôi, nếu cô không nhịn được mà nhào lên thì sẽ mất mặt lắm luôn.
Ngẫm lại thì cô và Lâm Tuyết Hà đã quen biết nhau được ba tháng và cũng mất mặt hơn ba tháng nay rồi, cô đã rất tuyệt vọng, nếu để lộ bộ mặt u mê của mình thì quả thật là vô cùng kinh khủng. Cô hít sâu, nếu phải che giấu thì nhất định cần phải giả bộ.
Lâm Tuyết Hà nói rất nhanh thì đúng là rất nhanh, có lẽ chỉ mất năm phút, anh đã xách theo một đống đồ ra.
Khi Lâm Tuyết Hà trả tiền, Ôn Nhã thử liếc trộm thì vừa đúng lúc bị anh bắt được, cô lập tức xụ mặt xuống: “Thật tốt quá.”
“…” Lâm Tuyết Hà cảm thấy cô có bệnh thật rồi.
Ôn Nhã hồn nhiên không biết, ngẩng đầu đi lên phía trước mở đường.
Ngày mưa nên trời tối sớm, Ôn Nhã đưa anh đến dưới lầu khu nhà, bốn phía đã âm u, mưa càng lúc càng lớn, đập lạch tạch lạch tạch lên cửa sổ xe.
“Chạy vào gara đi.”
Ôn Nhã: “Cái gì?”
Lâm Tuyết Hà nhấc nguyên liệu trên tay lên: “Mời cô ăn cơm tối.”
Tầm mắt Ôn Nhã chạm vào chiếc túi của anh, sau khi nhìn đi nhìn lại chiếc túi trong suốt kia ba lần, cuối cùng, cô xác nhận được là bên trong không hề có thịt.
“Ha ha ha ha tôi đâu đến nỗi không biết xấu hổ, anh Lâm, tôi…”
“Hôm qua có người tặng tôi một cái chân giò hun khói.”
“… Tôi cần phải chia sẻ với anh mới được!” Ôn Nhã sửa lại lời muốn nói ngay và luôn, cười tươi như hoa: “Một mình anh ăn thì sẽ ngán lắm.”
Đáp lại cô là nụ cười lạnh tanh của Lâm Tuyết Hà.
Ôn Nhã nhìn trời, anh Lâm nhìn thấu nhưng không nói toạc ra là đã biết… cô rất thích điểm này.
Lâm Tuyết Hà thay quần áo rồi đi vào phòng bếp bận bịu, Ôn Nhã định hỗ trợ nhưng rồi, ánh mắt của anh đã đánh cho ý tưởng này quay ngược trở về, cô đành yên lặng ngồi trên ghế sô pha.
Được rồi, được rồi, sau khi ăn cơm xong thì cô sẽ nghiêm túc dọn rửa phòng bếp, dọn tới nỗi sạch sẽ toả sáng lấp lánh.
Nhưng chiếc chân giò hun khói kia của anh Lâm thật sự rất lớn, có lẽ tầm bảy, tám cân [*]…
[*] 1 cân = 0.5kg.
Ôn Nhã ngừng chảy nước miếng, mở chiếc tivi gần như chỉ được dùng để trang trí lên.
“… Muốn sống sao? Chỉ cần em ngoan ngoãn ở lại bên cạnh anh…”
“Anh đừng có mơ! Tôi vĩnh viễn sẽ không bao giờ yêu anh! Cho dù anh có cướp đi tất cả của tôi, kể cả thân thể tôi, thì trái tim tôi vĩnh viễn thuộc về chính tôi!”
“Em! Được thôi, ngược lại là anh muốn xem thử xem liệu em còn có thể mạnh miệng tới khi nào!”
“A…”
Những thanh âm cao trào thay phiên nhau nổi lên, Lâm Tuyết Hà đặt món cuối cùng lên bàn cơm, rồi mang hai bát cơm ra, người trên sô pha vẫn không có động tĩnh gì, dường như là vẫn còn đang say mê.
“… Còn chưa thay đổi quyết định sao?”
“Anh… anh đừng có hòng…”
“A…”
Cô gái trong màn hình chịu đủ mọi loại khổ hình, vết máu loang lổ bởi roi da quất qua, tiếng cười vô tình của người đàn ông còn khó nghe hơn cả tiếng quạ đen kêu, cứ “cạc cạc” mà cào vào màng nhĩ của tai người ta.
Lâm Tuyết Hà đi qua đó, ánh mắt dừng trên người cô gái đang nằm trên ghế sô pha, tóc dài xõa lên mặt, cô cuộn tròn người ngủ ngon lành.
Cũng khó cho cô thật, ngủ ngon lành với âm thanh kích thích như vậy đâu dễ dàng gì.
Lâm Tuyết Hà cúi xuống, vuốt tóc cô.
Sớm muộn gì thì người này cũng chịu nhiều khổ cực.
“Bộp.”
Bỗng nhiên Ôn Nhã bừng tỉnh, khuôn mặt trắng nõn đến nỗi trông như không có sắc máu của Lâm Tuyết Hà phóng đại giữa tầm nhìn của cô, còn có đôi tay vừa mới vỗ bên tai mình nữa.
Tự nhiên ngủ quên mất! Ôn Nhã vuốt vuốt lại mái tóc dài, mất ngủ hại người.
“Dậy ăn cơm.” Lâm Tuyết Hà xoay người đi trước.
Ôn Nhã lê dép lê, nhanh chóng sờ soạng cơ thể đã tê dại của mình mấy lần, sau đó ba bước cũng thành hai bước mà đuổi kịp anh. Thơm quá, ngửi mùi đã muốn ăn ngay lập tức rồi.
Hiển nhiên chân giò hun khói là nguyên liệu chính, trứng cuộn chân giò hun khói, chân giò hun khói chưng nấm tuyết, canh chân giò hun khói bí đao, trứng chân giò hun khói măng tây…
Ôn Nhã cầm bát mà vùi đầu vào ăn một cách chăm chỉ.
Trời cao cho anh Lâm một đôi tay của thần – thon dài tinh tế, không dính bụi trần, vậy mà anh lại dùng nó để nấu cơm, hơn nữa, anh còn làm tốt như vậy nữa chứ.
“Anh Lâm.”
Lâm Tuyết Hà cũng không ngẩng đầu lên: “Nói đi.”
“Tôi muốn ăn thêm một bát cơm nữa.”
“… Cô còn muốn tôi phục vụ cô à?”
Ôn Nhã nhếch môi, bưng bát chạy như bay vào phòng bếp.
Làm sau bây giờ, bỗng dưng thấy hạnh phúc đến nỗi hai mắt cong hết lên luôn.
Vô cùng, vô cùng thích anh Lâm.
Tám giờ rưỡi, mưa cũng đã ngớt.
Mẹ Ôn nhìn người đi từ huyền quan tới, hóng hớt: “Ôi chao, con không đi nhầm cửa chứ?”
“Ôi dào, người mẹ trẻ tuổi xinh đẹp thiện lương của con đang ngồi ở đây mà, tại sao có thể đi nhầm cửa được chứ.” Ôn Nhã vừa khua môi múa mép vừa giơ cái túi trong tay lên: “Anh Lâm tặng chân giò hun khói, bảo con lấy về nhà.”
Một mình Lâm Tuyết Hà mà ăn hết toàn bộ chân giò hun khói… tất nhiên đây là gánh nặng khó lòng thực hiện được, vì vậy, sau khi nếm thử hương vị một lần, phần còn lại anh đều cho Ôn Nhã đóng gói mang đi.
Ăn xong còn được mang về, Ôn Nhã cảm thấy bản thân mình đã đứng ở đỉnh cao của nhân sinh rồi.
Mẹ Ôn vội tiến lên nhận chiếc túi rồi nhìn thoáng qua, tốt quá, gần như là nguyên một cái.
“Thằng bé không ăn à?”
Sau khi trọng lượng của chân giò hun khói giảm đi, Ôn Nhã duỗi người, đặt mông ngồi xuống ghế sô pha: “Đã ăn rồi, tối nay là bữa ăn chỉ toàn là chân giò hun khói.”
Mẹ Ôn nhìn chân giò hun khói, giây tiếp theo, bà ném chân giò hun khói cho ba Ôn, còn mình cũng ngồi xuống ghế sô pha, bắt đầu nhìn Ôn Nhã: “Hai đứa các con ăn cùng nhau à?”
“Đúng vậy, chân giò hun khói ăn rất hợp với cơm, con ăn tầm hai bát liền luôn.” Ôn Nhã sờ sờ bụng, cực kỳ thỏa mãn.
Mắt mẹ Ôn sáng rực lên, khi há miệng thì trông như sực nghĩ tới cái gì, lại thu hồi lại, sắp xếp lại lời nói: “Thằng bé nấu cơm à?”
Ôn Nhã lười biếng giơ ngón cái lên: “Trình độ ngang ngửa với mẹ.”
“Con nói thử xem, con có tác dụng gì thế hả? Người ta có tiền như vậy mà còn phải nấu cơm, còn con làm được gì?”
“Con ăn.”
Ba Ôn mới đi đến cửa phòng bếp cũng phải quay đầu lại: “Tốt quá, tự con cũng biết thân biết phận.”
Ôn Nhã đưa lưng về phía ông làm động tác chữ V, bị mẹ Ôn đập rớt xuống: “Con tự xem lại bản lĩnh của con đi!”
“Vốn dĩ là con không có bản lĩnh gì mà.” Ôn Nhã nói thầm một tiếng, giây tiếp theo, cô dựa sát vào trong lòng mẹ Ôn, kéo dài giọng: “Mẹ…”
Mẹ Ôn ghét bỏ: “Con làm cái gì vậy, bỗng nhiên ưỡn ẹo, không ngại hay gì. Mẹ nói cho con biết đây này, con phải tích cực lên cho mẹ, không thể cứ nửa sống nửa chết, mặc kệ như vậy mãi, có được hay không hả, có một số việc nên tranh thủ thì hãy tranh thủ đi, biết chưa?”
“Dù công việc có vất vả thì cũng cần dành ra chút thời gian cho cuộc sống. Con nhìn Khả Khả đi, hai đứa khá giống nhau, mà con bé điều tiết khá tốt đấy. Con đừng chê mẹ lải nhải, bạn trai thì phải tìm cho tốt vào ngay khi còn sớm, mẹ lại cho con xem, đến lúc đó còn đồng ý thì cứ đi gặp người ta đi. Con hãy tin tưởng mẹ con một lần, bây giờ còn phiền lòng, chứ chờ đến khi có người chia sẻ với con thì con sẽ không như vậy…”
Vai bà ươn ướt khiến nửa câu sau nghẹn ứ lại ở trong cổ họng, mẹ Ôn ngơ ngẩn, hoảng loạn túm vai cô: “Có chuyện gì vậy, có chuyện gì vậy?”
Ôn Nhã lắc đầu, nước mắt cứ chảy ra không ngừng.
“Con không biết.”
Cô đã suy nghĩ một lúc rồi.
Rõ ràng là cô đã rất vui vẻ và thoải mái khi ở nhà Lâm Tuyết Hà, nhưng khi cô bước ra khỏi không gian đó và ngồi một mình trong xe tĩnh lặng, cô bỗng cảm thấy không tài nào thở nổi.
Tự nhiên lại thấy sợ hãi.
Sau đó, khi loại sợ hãi này đến trước mặt mẹ, bỗng hoá thành cơn ấm ức vô cùng mạnh mẽ, cảm giác ấm ức này không biết từ đâu mà tới.
Mẹ Ôn ôm cô con gái luôn bất hòa, chưa bao giờ làm nũng với mình, không biết phải làm sao: “Đừng khóc, rốt cuộc là làm sao, con nói cho mẹ nghe đi, có phải là có ai bắt nạt con không?”
Ôn Nhã cắn răng lắc đầu, nước mắt chảy mãi không ngừng.
Gần đây mọi việc đều rất tốt, rõ ràng là mọi việc đều tốt mà.
Có lẽ là do cô bị bệnh tâm thần thật.
Ba Ôn nghe thấy động tĩnh, vội đi từ phòng bếp đến bên cạnh cô, vụng về sờ sờ đầu cô: “Xảy ra chuyện gì vậy, đừng sợ, con nói với ba mẹ đi, ba mẹ sẽ nghĩ cách cho con.”
Ba mẹ rất quan tâm mà vây quanh cô, Ôn Nhã không cẩn thận mà bật ra tiếng nức nở, cô nhắm chặt mắt lại, giấu khuôn mặt mình trong lòng mẹ.
Lâm Tuyết Hà đối xử với cô tốt quá.
Có lẽ, cô sẽ không thể tìm thấy bạn trai.
Sẽ không có ai tốt hơn Lâm Tuyết Hà.
Nỗi sợ hãi của cô đến từ tương lai không có Lâm Tuyết Hà.
Đây là cảm giác gì, lo được lo mất, tim gan cồn cào, không biết phải làm sao.
Cuối cùng thì Ôn Nhã cũng chẳng nói gì cả, mẹ Ôn và ba Ôn vẫn luôn bên cạnh cô cho đến khi cô ngủ, rồi họ mới đóng cửa nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Hai người già ngồi trong phòng khách, không khí nặng nề.
Ai cũng biết Ôn Nhã trông có vẻ dịu dàng, dễ ở chung, nhưng thật ra, từ trong xương cốt, cô vô cùng giống mẹ Ôn, quyết đoán với con đường của mình, cực kỳ ngoan cố. Từ khi cô trưởng thành, ngoại trừ lần trước cãi nhau với mẹ Ôn, thì cho đến bây giờ, chưa bao giờ có người thấy dáng vẻ yếu ớt như thế của cô.
Ba Ôn thở dài: “Con bé Ôn Nhã này thật cứng đầu.”
“Ông xem ông nói gì kìa.” Mẹ Ôn liếc nhìn ông một cái: “Đây là con gái tôi, chẳng lẽ tôi không biết tính tình nó xấu thế nào à? Có tâm sự gì cũng không nói với chúng ta, một thân một mình kìm nén, sớm muộn gì cũng nén tới hỏng cho xem.”
“Vậy bà xem, chuyện tối nay là như thế nào?”
“Việc này thì sao mà tôi đoán được.” Mẹ Ôn cau mày: “Tôi thấy, hay là để cho Khả Khả tìm nó ra ngoài đi dạo một vòng đi, quan hệ giữa hai đứa rất tốt, Ôn Nhã không nói với chúng ta nhưng có lẽ sẽ nói với con bé.”
Ba Ôn gật đầu: “Cũng được.”
Ngày hôm sau Ôn Nhã xin nghỉ, đây là lần đầu tiên Ôn Nhã – người chưa bao giờ xin nghỉ phép, đã xin nghỉ vì cảm xúc đã chạm đáy.
Ôn Nhã cuộn mình trong chăn, cô gọi điện thoại cho Lâm Tuyết Hà, giọng mũi đặc quánh: “Xin lỗi anh Lâm, cơ thể tôi không thoải mái, hôm nay không thể đưa anh đi làm được.”
Ngón tay Lâm Tuyết Hà đang miết vỏ sủi cảo chợt khựng lại: “Bị cảm à?”
“… Ừm, đau đầu.”
“Đêm qua ngủ ở sô pha.”
Ôn Nhã bĩu môi: “Vậy lần này anh đoán sai rồi.” Là do cô khóc, hừ.
“Đoán sai thì đoán sai thôi, sớm vậy mà đã gọi điện thoại sang, thật vất vả cho cô quá.”
Ôn Nhã rụt người vào trong chăn, lẩm bẩm: “Châm chọc tôi…”
“Cô nghĩ nhiều rồi.” Lâm Tuyết Hà lắc đầu: “Mẹ cô ở nhà à?”
“Ừm.”
“Vậy cô ngủ tiếp đi, tôi cúp máy trước đây, nghỉ ngơi cho tốt.”
“Ừm, tạm biệt.”
Ôn Nhã ném điện thoại qua một bên, ngã thẳng xuống. Anh Lâm không thèm hỏi thêm vài câu luôn cơ, rõ ràng lần trước anh bị ốm, mình đã bỏ ra rất nhiều sức lực để anh cảm nhận được sự ấm áp giống gia đình mà.
Làm người ta khó chịu quá đi mất.
Haiz.
Ngủ thôi.
Lâm Tuyết Hà cúp máy, ngay sau đó, ánh mắt anh dừng ở vỏ bánh đang được nhào dở dang cùng với nhân bánh. Sau khi gác máy, chưa đầy ba phút, khắp mặt bàn đã được dọn dẹp sạch sẽ, nồi lạnh bếp nguội, anh chỉ rót ra cho mình một ly sữa bò.
“Tôi sẽ ra nhanh thôi, cô ở đây chờ tôi.”
“Ừm.” Ôn Nhã sờ sờ cái mũi của mình, vẫy vẫy tay với bóng hình anh, rồi lấy điện thoại ra lướt lướt để giấu đi sự nhàm chán của mình.
Thật ra cô thấy hơi căng thẳng khi ở cùng một chỗ với Lâm Tuyết Hà vào lúc này.
Anh Lâm thật sự rất đẹp trai, muốn ôm quá.
Lòng bàn tay nắm chặt lấy điện thoại của Ôn Nhã hơi mướt mồ hôi, nếu cô không nhịn được mà nhào lên thì sẽ mất mặt lắm luôn.
Ngẫm lại thì cô và Lâm Tuyết Hà đã quen biết nhau được ba tháng và cũng mất mặt hơn ba tháng nay rồi, cô đã rất tuyệt vọng, nếu để lộ bộ mặt u mê của mình thì quả thật là vô cùng kinh khủng. Cô hít sâu, nếu phải che giấu thì nhất định cần phải giả bộ.
Lâm Tuyết Hà nói rất nhanh thì đúng là rất nhanh, có lẽ chỉ mất năm phút, anh đã xách theo một đống đồ ra.
Khi Lâm Tuyết Hà trả tiền, Ôn Nhã thử liếc trộm thì vừa đúng lúc bị anh bắt được, cô lập tức xụ mặt xuống: “Thật tốt quá.”
“…” Lâm Tuyết Hà cảm thấy cô có bệnh thật rồi.
Ôn Nhã hồn nhiên không biết, ngẩng đầu đi lên phía trước mở đường.
Ngày mưa nên trời tối sớm, Ôn Nhã đưa anh đến dưới lầu khu nhà, bốn phía đã âm u, mưa càng lúc càng lớn, đập lạch tạch lạch tạch lên cửa sổ xe.
“Chạy vào gara đi.”
Ôn Nhã: “Cái gì?”
Lâm Tuyết Hà nhấc nguyên liệu trên tay lên: “Mời cô ăn cơm tối.”
Tầm mắt Ôn Nhã chạm vào chiếc túi của anh, sau khi nhìn đi nhìn lại chiếc túi trong suốt kia ba lần, cuối cùng, cô xác nhận được là bên trong không hề có thịt.
“Ha ha ha ha tôi đâu đến nỗi không biết xấu hổ, anh Lâm, tôi…”
“Hôm qua có người tặng tôi một cái chân giò hun khói.”
“… Tôi cần phải chia sẻ với anh mới được!” Ôn Nhã sửa lại lời muốn nói ngay và luôn, cười tươi như hoa: “Một mình anh ăn thì sẽ ngán lắm.”
Đáp lại cô là nụ cười lạnh tanh của Lâm Tuyết Hà.
Ôn Nhã nhìn trời, anh Lâm nhìn thấu nhưng không nói toạc ra là đã biết… cô rất thích điểm này.
Lâm Tuyết Hà thay quần áo rồi đi vào phòng bếp bận bịu, Ôn Nhã định hỗ trợ nhưng rồi, ánh mắt của anh đã đánh cho ý tưởng này quay ngược trở về, cô đành yên lặng ngồi trên ghế sô pha.
Được rồi, được rồi, sau khi ăn cơm xong thì cô sẽ nghiêm túc dọn rửa phòng bếp, dọn tới nỗi sạch sẽ toả sáng lấp lánh.
Nhưng chiếc chân giò hun khói kia của anh Lâm thật sự rất lớn, có lẽ tầm bảy, tám cân [*]…
[*] 1 cân = 0.5kg.
Ôn Nhã ngừng chảy nước miếng, mở chiếc tivi gần như chỉ được dùng để trang trí lên.
“… Muốn sống sao? Chỉ cần em ngoan ngoãn ở lại bên cạnh anh…”
“Anh đừng có mơ! Tôi vĩnh viễn sẽ không bao giờ yêu anh! Cho dù anh có cướp đi tất cả của tôi, kể cả thân thể tôi, thì trái tim tôi vĩnh viễn thuộc về chính tôi!”
“Em! Được thôi, ngược lại là anh muốn xem thử xem liệu em còn có thể mạnh miệng tới khi nào!”
“A…”
Những thanh âm cao trào thay phiên nhau nổi lên, Lâm Tuyết Hà đặt món cuối cùng lên bàn cơm, rồi mang hai bát cơm ra, người trên sô pha vẫn không có động tĩnh gì, dường như là vẫn còn đang say mê.
“… Còn chưa thay đổi quyết định sao?”
“Anh… anh đừng có hòng…”
“A…”
Cô gái trong màn hình chịu đủ mọi loại khổ hình, vết máu loang lổ bởi roi da quất qua, tiếng cười vô tình của người đàn ông còn khó nghe hơn cả tiếng quạ đen kêu, cứ “cạc cạc” mà cào vào màng nhĩ của tai người ta.
Lâm Tuyết Hà đi qua đó, ánh mắt dừng trên người cô gái đang nằm trên ghế sô pha, tóc dài xõa lên mặt, cô cuộn tròn người ngủ ngon lành.
Cũng khó cho cô thật, ngủ ngon lành với âm thanh kích thích như vậy đâu dễ dàng gì.
Lâm Tuyết Hà cúi xuống, vuốt tóc cô.
Sớm muộn gì thì người này cũng chịu nhiều khổ cực.
“Bộp.”
Bỗng nhiên Ôn Nhã bừng tỉnh, khuôn mặt trắng nõn đến nỗi trông như không có sắc máu của Lâm Tuyết Hà phóng đại giữa tầm nhìn của cô, còn có đôi tay vừa mới vỗ bên tai mình nữa.
Tự nhiên ngủ quên mất! Ôn Nhã vuốt vuốt lại mái tóc dài, mất ngủ hại người.
“Dậy ăn cơm.” Lâm Tuyết Hà xoay người đi trước.
Ôn Nhã lê dép lê, nhanh chóng sờ soạng cơ thể đã tê dại của mình mấy lần, sau đó ba bước cũng thành hai bước mà đuổi kịp anh. Thơm quá, ngửi mùi đã muốn ăn ngay lập tức rồi.
Hiển nhiên chân giò hun khói là nguyên liệu chính, trứng cuộn chân giò hun khói, chân giò hun khói chưng nấm tuyết, canh chân giò hun khói bí đao, trứng chân giò hun khói măng tây…
Ôn Nhã cầm bát mà vùi đầu vào ăn một cách chăm chỉ.
Trời cao cho anh Lâm một đôi tay của thần – thon dài tinh tế, không dính bụi trần, vậy mà anh lại dùng nó để nấu cơm, hơn nữa, anh còn làm tốt như vậy nữa chứ.
“Anh Lâm.”
Lâm Tuyết Hà cũng không ngẩng đầu lên: “Nói đi.”
“Tôi muốn ăn thêm một bát cơm nữa.”
“… Cô còn muốn tôi phục vụ cô à?”
Ôn Nhã nhếch môi, bưng bát chạy như bay vào phòng bếp.
Làm sau bây giờ, bỗng dưng thấy hạnh phúc đến nỗi hai mắt cong hết lên luôn.
Vô cùng, vô cùng thích anh Lâm.
Tám giờ rưỡi, mưa cũng đã ngớt.
Mẹ Ôn nhìn người đi từ huyền quan tới, hóng hớt: “Ôi chao, con không đi nhầm cửa chứ?”
“Ôi dào, người mẹ trẻ tuổi xinh đẹp thiện lương của con đang ngồi ở đây mà, tại sao có thể đi nhầm cửa được chứ.” Ôn Nhã vừa khua môi múa mép vừa giơ cái túi trong tay lên: “Anh Lâm tặng chân giò hun khói, bảo con lấy về nhà.”
Một mình Lâm Tuyết Hà mà ăn hết toàn bộ chân giò hun khói… tất nhiên đây là gánh nặng khó lòng thực hiện được, vì vậy, sau khi nếm thử hương vị một lần, phần còn lại anh đều cho Ôn Nhã đóng gói mang đi.
Ăn xong còn được mang về, Ôn Nhã cảm thấy bản thân mình đã đứng ở đỉnh cao của nhân sinh rồi.
Mẹ Ôn vội tiến lên nhận chiếc túi rồi nhìn thoáng qua, tốt quá, gần như là nguyên một cái.
“Thằng bé không ăn à?”
Sau khi trọng lượng của chân giò hun khói giảm đi, Ôn Nhã duỗi người, đặt mông ngồi xuống ghế sô pha: “Đã ăn rồi, tối nay là bữa ăn chỉ toàn là chân giò hun khói.”
Mẹ Ôn nhìn chân giò hun khói, giây tiếp theo, bà ném chân giò hun khói cho ba Ôn, còn mình cũng ngồi xuống ghế sô pha, bắt đầu nhìn Ôn Nhã: “Hai đứa các con ăn cùng nhau à?”
“Đúng vậy, chân giò hun khói ăn rất hợp với cơm, con ăn tầm hai bát liền luôn.” Ôn Nhã sờ sờ bụng, cực kỳ thỏa mãn.
Mắt mẹ Ôn sáng rực lên, khi há miệng thì trông như sực nghĩ tới cái gì, lại thu hồi lại, sắp xếp lại lời nói: “Thằng bé nấu cơm à?”
Ôn Nhã lười biếng giơ ngón cái lên: “Trình độ ngang ngửa với mẹ.”
“Con nói thử xem, con có tác dụng gì thế hả? Người ta có tiền như vậy mà còn phải nấu cơm, còn con làm được gì?”
“Con ăn.”
Ba Ôn mới đi đến cửa phòng bếp cũng phải quay đầu lại: “Tốt quá, tự con cũng biết thân biết phận.”
Ôn Nhã đưa lưng về phía ông làm động tác chữ V, bị mẹ Ôn đập rớt xuống: “Con tự xem lại bản lĩnh của con đi!”
“Vốn dĩ là con không có bản lĩnh gì mà.” Ôn Nhã nói thầm một tiếng, giây tiếp theo, cô dựa sát vào trong lòng mẹ Ôn, kéo dài giọng: “Mẹ…”
Mẹ Ôn ghét bỏ: “Con làm cái gì vậy, bỗng nhiên ưỡn ẹo, không ngại hay gì. Mẹ nói cho con biết đây này, con phải tích cực lên cho mẹ, không thể cứ nửa sống nửa chết, mặc kệ như vậy mãi, có được hay không hả, có một số việc nên tranh thủ thì hãy tranh thủ đi, biết chưa?”
“Dù công việc có vất vả thì cũng cần dành ra chút thời gian cho cuộc sống. Con nhìn Khả Khả đi, hai đứa khá giống nhau, mà con bé điều tiết khá tốt đấy. Con đừng chê mẹ lải nhải, bạn trai thì phải tìm cho tốt vào ngay khi còn sớm, mẹ lại cho con xem, đến lúc đó còn đồng ý thì cứ đi gặp người ta đi. Con hãy tin tưởng mẹ con một lần, bây giờ còn phiền lòng, chứ chờ đến khi có người chia sẻ với con thì con sẽ không như vậy…”
Vai bà ươn ướt khiến nửa câu sau nghẹn ứ lại ở trong cổ họng, mẹ Ôn ngơ ngẩn, hoảng loạn túm vai cô: “Có chuyện gì vậy, có chuyện gì vậy?”
Ôn Nhã lắc đầu, nước mắt cứ chảy ra không ngừng.
“Con không biết.”
Cô đã suy nghĩ một lúc rồi.
Rõ ràng là cô đã rất vui vẻ và thoải mái khi ở nhà Lâm Tuyết Hà, nhưng khi cô bước ra khỏi không gian đó và ngồi một mình trong xe tĩnh lặng, cô bỗng cảm thấy không tài nào thở nổi.
Tự nhiên lại thấy sợ hãi.
Sau đó, khi loại sợ hãi này đến trước mặt mẹ, bỗng hoá thành cơn ấm ức vô cùng mạnh mẽ, cảm giác ấm ức này không biết từ đâu mà tới.
Mẹ Ôn ôm cô con gái luôn bất hòa, chưa bao giờ làm nũng với mình, không biết phải làm sao: “Đừng khóc, rốt cuộc là làm sao, con nói cho mẹ nghe đi, có phải là có ai bắt nạt con không?”
Ôn Nhã cắn răng lắc đầu, nước mắt chảy mãi không ngừng.
Gần đây mọi việc đều rất tốt, rõ ràng là mọi việc đều tốt mà.
Có lẽ là do cô bị bệnh tâm thần thật.
Ba Ôn nghe thấy động tĩnh, vội đi từ phòng bếp đến bên cạnh cô, vụng về sờ sờ đầu cô: “Xảy ra chuyện gì vậy, đừng sợ, con nói với ba mẹ đi, ba mẹ sẽ nghĩ cách cho con.”
Ba mẹ rất quan tâm mà vây quanh cô, Ôn Nhã không cẩn thận mà bật ra tiếng nức nở, cô nhắm chặt mắt lại, giấu khuôn mặt mình trong lòng mẹ.
Lâm Tuyết Hà đối xử với cô tốt quá.
Có lẽ, cô sẽ không thể tìm thấy bạn trai.
Sẽ không có ai tốt hơn Lâm Tuyết Hà.
Nỗi sợ hãi của cô đến từ tương lai không có Lâm Tuyết Hà.
Đây là cảm giác gì, lo được lo mất, tim gan cồn cào, không biết phải làm sao.
Cuối cùng thì Ôn Nhã cũng chẳng nói gì cả, mẹ Ôn và ba Ôn vẫn luôn bên cạnh cô cho đến khi cô ngủ, rồi họ mới đóng cửa nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Hai người già ngồi trong phòng khách, không khí nặng nề.
Ai cũng biết Ôn Nhã trông có vẻ dịu dàng, dễ ở chung, nhưng thật ra, từ trong xương cốt, cô vô cùng giống mẹ Ôn, quyết đoán với con đường của mình, cực kỳ ngoan cố. Từ khi cô trưởng thành, ngoại trừ lần trước cãi nhau với mẹ Ôn, thì cho đến bây giờ, chưa bao giờ có người thấy dáng vẻ yếu ớt như thế của cô.
Ba Ôn thở dài: “Con bé Ôn Nhã này thật cứng đầu.”
“Ông xem ông nói gì kìa.” Mẹ Ôn liếc nhìn ông một cái: “Đây là con gái tôi, chẳng lẽ tôi không biết tính tình nó xấu thế nào à? Có tâm sự gì cũng không nói với chúng ta, một thân một mình kìm nén, sớm muộn gì cũng nén tới hỏng cho xem.”
“Vậy bà xem, chuyện tối nay là như thế nào?”
“Việc này thì sao mà tôi đoán được.” Mẹ Ôn cau mày: “Tôi thấy, hay là để cho Khả Khả tìm nó ra ngoài đi dạo một vòng đi, quan hệ giữa hai đứa rất tốt, Ôn Nhã không nói với chúng ta nhưng có lẽ sẽ nói với con bé.”
Ba Ôn gật đầu: “Cũng được.”
Ngày hôm sau Ôn Nhã xin nghỉ, đây là lần đầu tiên Ôn Nhã – người chưa bao giờ xin nghỉ phép, đã xin nghỉ vì cảm xúc đã chạm đáy.
Ôn Nhã cuộn mình trong chăn, cô gọi điện thoại cho Lâm Tuyết Hà, giọng mũi đặc quánh: “Xin lỗi anh Lâm, cơ thể tôi không thoải mái, hôm nay không thể đưa anh đi làm được.”
Ngón tay Lâm Tuyết Hà đang miết vỏ sủi cảo chợt khựng lại: “Bị cảm à?”
“… Ừm, đau đầu.”
“Đêm qua ngủ ở sô pha.”
Ôn Nhã bĩu môi: “Vậy lần này anh đoán sai rồi.” Là do cô khóc, hừ.
“Đoán sai thì đoán sai thôi, sớm vậy mà đã gọi điện thoại sang, thật vất vả cho cô quá.”
Ôn Nhã rụt người vào trong chăn, lẩm bẩm: “Châm chọc tôi…”
“Cô nghĩ nhiều rồi.” Lâm Tuyết Hà lắc đầu: “Mẹ cô ở nhà à?”
“Ừm.”
“Vậy cô ngủ tiếp đi, tôi cúp máy trước đây, nghỉ ngơi cho tốt.”
“Ừm, tạm biệt.”
Ôn Nhã ném điện thoại qua một bên, ngã thẳng xuống. Anh Lâm không thèm hỏi thêm vài câu luôn cơ, rõ ràng lần trước anh bị ốm, mình đã bỏ ra rất nhiều sức lực để anh cảm nhận được sự ấm áp giống gia đình mà.
Làm người ta khó chịu quá đi mất.
Haiz.
Ngủ thôi.
Lâm Tuyết Hà cúp máy, ngay sau đó, ánh mắt anh dừng ở vỏ bánh đang được nhào dở dang cùng với nhân bánh. Sau khi gác máy, chưa đầy ba phút, khắp mặt bàn đã được dọn dẹp sạch sẽ, nồi lạnh bếp nguội, anh chỉ rót ra cho mình một ly sữa bò.