Chương 70: Chắc chắn ngày này sẽ vô cùng rực rỡ
Trong kế hoạch của Ôn Nhã, cô đã không để ý đến chỗ quan trọng nhất, đó chính là màn kịch vui này không phải chỉ có mỗi mình cô diễn cho một người xem, mặc dù chín mươi chín phần trăm người trong công ty không liên quan nhưng vẫn luôn tồn tại một phần trăm còn lại.
Sếp lớn gần như đã nắm được tình hình khi mới vừa đến công ty, sau khi bò bốn chân về văn phòng, anh ấy hết đưa tay lên rồi lại nắm tay lại, sau đó ép khuỷu tay xuống.
“A!”
Lâm Tuyết Hà, cậu mà cũng có ngày hôm nay, a a a a.
Anh ấy ném cặp táp ra, cơ thể thả xuống chiếc ghế giám đốc, hoa hoa lệ lệ xoay hai vòng rồi lại lấy điện thoại ra, gọi điện cho em họ mình, trước khi lên tiếng thì đã hắng giọng cho giọng mình trong trẻo.
Lâm Tuyết Hà vừa đi công tác về, anh hoang mang vô cùng nhưng lại có biểu hiện rất lạnh lùng: “Có việc thì nói.”
Sếp lớn cười mờ ám: “Tên nhóc nhà cậu cũng có ngày hôm nay ha ha!”
“Em chẳng những có ngày hôm nay mà còn có cả ngày mai nữa. Rốt cuộc là có chuyện gì?”
“Sao mà lúc nào cũng lạnh lùng thế kia.” Sếp lớn nói nhỏ, cũng sợ anh lạnh lùng cúp máy một cách vô tình thật nên nhanh chóng đi vào chủ đề chính, tuy vậy, vẫn không nhịn được mà ê ê a a, bày tỏ sự xem thường của mình với hành động “đắm chìm trong trụy lạc” của anh.
Chế nhạo một lúc.
“Không ngờ cậu lại ra tay nhanh dữ vậy luôn á, ấy thế mà đã cầu hôn thư ký nhỏ rồi ~ ái chà chà ~“
Lâm Tuyết Hà: “…”
Anh nhớ lại sự khác thường của Ôn Nhã sáng nay, biết chắc chắn chuyện này có liên quan đến cô.
“Sao anh biết?”
Sếp lớn chậc chậc lắc đầu: “Nhẫn cũng đeo luôn rồi, anh muốn không biết cũng khó lắm! Cậu phải biết là thư ký nhỏ rất được chào đón, chiếc nhẫn trên tay cô ấy đã làm tổn thương vô số tâm hồn yếu ớt của rất nhiều đàn ông độc thân, sau đó thì một truyền mười, mười truyền trăm…”
“Cậu nói cho anh nghe một chút đi, làm thế nào mà cậu có thể ra tay chuẩn chỉnh và chính xác như thế vậy hả, anh đây cũng muốn có mùa xuân thứ hai lắm rồi!”
Lâm Tuyết Hà nhớ đến chị dâu lạnh lùng như băng của mình, cảm thấy đời này của anh họ mình chỉ có thể trải qua với người đó mà thôi.
“Nếu anh không còn chuyện gì khác thì em cúp máy đây.”
“Ôi…”
“Bíp…”
Động tác cúp máy của Lâm Tuyết Hà gọn gàng mà linh hoạt, căn bản là anh không có ý định nghe anh ấy nói thêm bất kỳ chuyện gì khác. Có lẽ, đường tình duyên của anh họ vẫn còn tồn tại là nhờ vào âm đức tích lũy được từ đời đời kiếp kiếp trước cũng nên.
Về phần Ôn Nhã, sau khi tan làm thì anh sẽ tự hỏi.
Tất nhiên phải là chính bản thân nghiên cứu và thảo luận một cách thật cẩn thận, chi tiết.
Ở bên khác, sau khi Kiều Mộc ngồi trong một góc khóc lóc một lúc thì cũng tỉnh táo lại, cô ta lập tức gọi điện thoại cho thím năm Lâm đi về thành phố H với Lâm Tuyết Hà, để bà ta giúp mình hỏi thăm đầu đuôi xem có phải vậy thật không.
Dựa theo suy đoán của cô ta về tin tức vừa mới lấy được, Lâm Tuyết Hà phải vừa đi công tác về mới đúng, theo lý thuyết mà nói… không có ai lại cầu hôn ngay sau khi vừa đi công tác về như vậy cả.
Cũng không phải là đi một, hai tháng rồi tương tư thành bệnh được, vừa đi công tác về mà đã cầu hôn ngay thì cũng lạ quá.
Cô ta lấy lại bình tĩnh, chắc chắn là Ôn Nhã đã nhận thấy sự uy hiếp của cô ta nên mới cố ý đeo nhẫn để kích thích cô ta, để cô ta biết khó mà lui.
Chút thủ đoạn nhỏ này ấy à, cô ta nên phải phát hiện ra ngay mới phải chứ.
Kiều Mộc lau nước mắt, nhìn mình trong gương rồi cắn chặt lấy đôi môi.
Cô ta không ngờ rằng, ngay cả người như Ôn Nhã mà cũng đã bắt đầu tính toán thiệt hơn.
Ôn – nghiệp vụ không thuần thục – Nhã không hề hay biết rằng, chiến lược “không chê vào đâu được“ của mình đã thất bại cả hai bên từ lâu, cô vẫn còn đang vừa thấp thỏm vừa thoải mái chờ đợi bữa tiệc ăn mừng sau khi tan làm.
Để ăn mừng việc mình đã đánh bay một “con bướm mắt không sáng” đi, đêm nay cô còn mời anh Lâm ăn một bữa ăn hiếm hoi, ăn cua lông, là loại hơn mấy chục tệ một con ấy!
Chỉ là, một ngày có trăm nghìn chỗ hở này đã được định sẵn là sẽ vô cùng rực rỡ.
Lúc tan làm, cô “tình cờ gặp gỡ” thím năm ở cổng công ty, quả thật là Ôn Nhã thấy hơi ngạc nhiên, ánh mắt cũng bắt đầu “rà soát” như có như không qua qua lại lại ở chiếc nhẫn đang đeo trên tay cô.
“Thật khéo quá, ở đây cũng gặp được dì ạ.”
Thím năm vén tóc, mỉm cười nói: “Không khéo, là dì cố ý đến đây đó.”
Ôn Nhã đang mang đôi giày cao gót năm centimet lúc đi làm, cô bước đến, đưa tay phủi phủi áo khoác của mình, cũng cười nói: “Tìm cháu ạ?”
“Tối nay Tuyết Tình và bạn học đi liên hoan, một mình dì không có việc gì làm, ban nãy đi dạo phố cạnh đây nên đến tìm cháu luôn, thuận tiện đến thăm Kiều Mộc ấy mà.”
Ôn Nhã lười phải nói chuyện vòng vo với bà ta: “Cảm ơn dì, Kiều Mộc vẫn chưa ra ngoài, dì có muốn đi vào tìm cô ấy không?”
“Không, không gặp thì thôi vậy, chúng ta đi thôi, cháu tiện đường đưa dì… Cháu đang đi xe của Tuyết Hà à?” Thím năm cố ý tìm chiếc xe quen thuộc để Ôn Nhã không có lý do và cơ hội để từ chối.
Nhưng Ôn Nhã cũng không hề ngốc nghếch: “Cháu đang đi, nhưng cháu muốn đi đón anh Lâm trước, dì cùng cháu đi vòng một đoạn, không sao chứ ạ?”
Ở một chỗ cùng Tuyết Hà… Thím năm hơi nhíu mày, hạ ánh mắt xuống, nhìn qua nhìn lại mấy ngón tay Ôn Nhã, chuyển đề tài: “Ôi, Ôn Nhã, sao cháu lại đeo nhẫn vậy?”
Quả nhiên, tránh không thoát.
Khóe miệng Ôn Nhã hơi giật giật, thím năm này được Kiều Mộc gọi tới à?
“Đeo chơi thôi ạ.”
Thím năm nâng tay lên che miệng, cười khẽ: “Dì nói rồi mà, chiếc nhẫn kia không giống đồ Tuyết Hà tặng một chút nào luôn, nhìn thì vẫn nhìn được, nhưng hơi keo kiệt ấy.”
Thoắt cái, cười của Ôn Nhã cũng chuyển sang xấu hổ sau lời này của bà ta, cô mỉm cười lễ phép: “Dì nói đúng lắm ạ.”
“Vậy chúng ta đi thôi ạ?”
Thím năm cảm nhận được điện thoại trong túi đang rung, cười gật đầu: “Đi thôi.”
Khi bà ta quay người đi, Ôn Nhã đưa tay véo đùi mình một cái, đây chính là kết quả của việc đánh giá thấp trí thông minh của kẻ địch.
Bị vả mặt khó coi chết đi được.
Lúc vào thang máy, thím năm nhận một cuộc điện thoại.
“Con và bạn học cứ liên hoan đi, không cần phải lo cho mẹ, bây giờ mẹ đang đi cùng…” Bà ta nhìn Ôn Nhã một cái: “Đang đi cùng với Ôn Nhã.”
Lâm Tuyết Tình ở đầu dây bên kia: “…”
Mẹ già nhà mình lại đi trêu chọc người nhà mẹ hai làm gì vậy! Rảnh quá không có gì làm thì về nhà luôn đi, sao cứ thích đi gây chuyện phiền phức vậy trời!
Không ai hiểu mẹ bằng con gái, Lâm Tuyết Tình biết tính tình mẹ mình như thế nào, lúc nào cũng tự cho mình là thông minh, lúc nào cũng tự cho mình là đúng, nhà mình nuông chiều thì nuông chiều, còn người ngoài thì… sao có thể tốt tính với một người vừa bao đồng vừa thích xen vào chuyện người khác đây?
Để tránh cho bà ta gây ra chuyện phiền toái, Lâm Tuyết Tình vừa cúp điện thoại đã lập tức gọi cho Lâm Tuyết Hà.
“Anh, bây giờ anh có ở cùng một chỗ với chị Ôn Nhã không?”
Lâm Tuyết Hà vừa kết thúc cuộc họp thì nhận được điện thoại của cô ấy, anh bất ngờ trước giọng điệu sốt ruột của cô ấy: “Không có, sao vậy?”
Quả nhiên là vậy!
Lâm Tuyết Tình kêu than trong lòng, miệng lại kể chuyện rất lưu loát: “Anh, anh nhanh đến gặp chị Ôn Nhã đi, mẹ em gặp chị ấy… Haiz, anh, anh cũng biết tính tình mẹ em thế nào rồi đấy, nếu như bà ấy lại làm cho chị Ôn Nhã không vui thì anh cũng đừng có so đo với bà ấy nhé, được không ạ?”
Lâm Tuyết Hà im lặng, vừa bước nhanh về phòng làm việc vừa an ủi cô ấy: “Yên tâm, chị Ôn Nhã của em rất giỏi chịu đựng để người ta nhào nặn, giống như bánh bao vậy.”
Cho dù bản thân có tức giận thì cô cũng sẽ để người khác bị như thế.
Lâm Tuyết Tình yên tâm, ngọt ngào nói một tiếng: “Cảm ơn anh.” Sau đó cô ấy ném chuyện này lên chín tầng mây luôn, người nhà mẹ hai đều là những người biết giữ lấy lời, có lời hứa hẹn rồi nên cô ấy cũng yên tâm.
Cô ấy cũng chỉ mới mười tám tuổi, biết thay mẹ cứu vớt tình huống rối rắm là đã rất thông minh rồi.
Lâm Tuyết Hà lại gọi điện thoại cho Ôn Nhã: “Em đang ở đâu?”
Ôn Nhã nhìn thím năm, nhanh chóng trả lời: “Ở dưới công ty, bây giờ sẽ đến ngay đây ạ.”
“Ở yên đấy chờ anh, anh đến.”
“Vì sao…”
“Đến diễn nốt vở kịch của em.”
Mặc dù thông tin nhận được rất rời rạc nhưng vẫn có thể xâu chuỗi lại với nhau, anh đã biết vì sao Ôn Nhã tạo nên lời nói dối này.
Đầu óc Ôn Nhã quay cuồng, không ngừng văng tục trong lòng!
Mẹ nó, chẳng lẽ Kiều Mộc còn gọi điện thoại cho cả anh Lâm á? Xấu hổ chết mất!
Đây là một loại… Ánh mắt dại ra của Ôn Nhã nhìn lướt qua chiếc nhẫn, cảm giác sắp thành tiên đến nơi luôn rồi.
Bi thảm biết bao.
“Ơ? Chị Ôn Nhã, sao chị lại tháo chiếc nhẫn cầu hôn mà anh Lâm tặng xuống vậy ạ?”
Ngay lúc Ôn Nhã tháo nhẫn bỏ vào trong túi áo khoác, giọng nói của Kiều Mộc truyền đến, giọng nói hơi cao, khác hẳn tinh thần suy sụp ban sáng.
Mặt Ôn Nhã bị đánh sưng lên gấp hai lần, cô quay đầu: “Ha ha.”
Thím năm thì không hổ danh là đồng đội của Kiều Mộc, tiếp lời cô ta nhanh lắm: “Ôn Nhã, chẳng phải cháu nói chiếc nhẫn kia là cháu đeo cho vui à? Sao lại thành nhẫn Tuyết Hà cầu hôn cháu rồi?”
“Ha ha.”
“Thằng bé cầu hôn cháu á? Sao người lớn trong nhà như dì lại chưa nghe thấy bao giờ vậy?”
“Ha ha.”
Thím năm nhìn vẻ mặt của cô, kết luận là do con nhóc này cố ý lừa bịp người ta, cuối cùng, bà ta thu hồi nụ cười của mình lại: “Ôn Nhã, nói thật đi, chiếc nhẫn kia không phải là nhẫn Tuyết Hà cầu hôn cháu đúng không?”
Dưới tầng, người đến người đi, có đồng nghiệp nghe được mấy từ trọng điểm thì dừng chân lại, tò mò mà nhìn ba người họ.
Nếu như có thể, Ôn Nhã rất muốn đấm một lỗ xuyên qua Trái Đất này, rồi sau đó tự chôn mình sang nửa bên kia của địa cầu luôn.
“Ha ha, nói đùa thôi, là cháu tự lấy đeo chơi.”
“Vậy cháu cũng không thể nói lung tung được đâu.” Thím năm cau mày, vẻ mặt nghiêm túc vô cùng: “Cháu tùy tiện nói lung tung như thế, nếu như có người hiểu lầm Tuyết Hà thì sao đây?”
“Rất xin lỗi, cháu sai rồi ạ.”
“Chị Ôn Nhã, mặc dù em không có tư cách gì để nói, nhưng nếu anh Lâm biết được thì chắc là anh ấy sẽ thấy rất lúng túng… Hơn nữa, còn có cảm giác như thể là anh ấy bị ép buộc vậy.” Kiều Mộc nheo mắt cười cười: “Em nói thật thôi ạ, chị không để bụng đâu nhỉ?”
“Không, chị không sao.”
Vẻ mặt Ôn Nhã không thay đổi mà trả lời, tự tạo nghiệp thì không thể sống, nhưng cô có thể chuộc lỗi sau khi nói dối mà.
Cùng lắm thì ngày mai cô từ chức đi tha hương, rời khỏi mảnh đất khiến mình quá đỗi thương tâm này…
Người vây lại xem cảng ngày càng nhiều, thím năm càng dạy dỗ thì lại càng thấy nghiện, càng nói càng nặng, càng nói thì lại càng gay gắt.
Ôn Nhã đứng thẳng eo, mạnh mẽ chống đỡ, đang không biết mình còn phải đau khổ mà đứng đây hứng chịu ánh mắt nóng như lửa và tiếng giáo huấn như nước lũ này trong bao lâu, thì cuối cùng, mọi người cũng tách ra một con đường, một người trong cuộc khác đi đến.
Vai rộng chân dài, mặt mũi anh tuấn, so với tuyết thì khí chất còn lạnh hơn, độc nhất vô nhị.
Quần chúng ăn dưa cũng chia ra thành hai phe, một phe tỏ vẻ đã hiểu, nghĩ kiểu người ra tay trước thì chiếm được lợi thế như thế này cũng là chuyện bình thường thôi, một phe khác thì cảm thán Ôn Nhã không biết xấu hổ, thế mà lại dùng thủ đoạn không trong sạch này để độc chiếm “con cưng của trời”, biến người ta thành của mình, đúng là cặn bã của thế gian này.
Thấy anh đi đến, thím năm bèn nở nụ cười, bày ra dáng vẻ người lớn thông báo cho anh biết chuyện: “Cháu đấy, cái đứa bé này, bận bịu công việc là không để ý đến những chuyện khác gì cả, Ôn Nhã đi khắp nơi nói lung tung là cháu cầu hôn nó đấy, cháu biết không? Cũng may mà phát hiện ra sớm, nếu để lời đồn đại này lâu thì thím thấy cháu có muốn hối hận cũng không kịp đâu.”
Kiều Mộc cũng chớp lấy thời cơ mà nhỏ giọng lên tiếng, kiếm tìm sự tồn tại của bản thân: “Chị Ôn Nhã sốt ruột một chút thì em cũng có thể hiểu được, anh bình tĩnh nói chuyện với chị ấy đi nhé, đừng nổi giận với chị ấy có được không…”
Lâm Tuyết Hà thẳng thừng đi lướt qua hai người họ, nhìn chằm chằm Ôn Nhã – người thấy anh càng đến gần là càng rụt cổ lại, giống y như chim cút.
Anh đưa bàn tay trắng như ngọc ra: “Lấy ra đây.”
“Ồ.” Ôn Nhã móc trong túi áo ra, bỏ thứ lấp lánh kia vào lòng bàn tay anh: “Rất xin lỗi…”
Lâm Tuyết Hà im lặng nhìn cô: “Anh chỉ mới đi công tác có mấy ngày thôi.”
Ôn Nhã càng cúi đầu xuống thấp hơn nữa: “Vô cùng vô cùng vô cùng xin lỗi…”
Ôi Thượng đế, chuyện cô làm đúng là táng tận lương tâm, heo chó cũng không bằng.
Lâm Tuyết Hà cất nhẫn đi, đưa tay nắm thật chặt tay cô rồi kéo người đi ra ngoài, khóe miệng hơi nâng lên: “Sau này không cho phép em tùy tiện lấy đồ của anh nữa, chẳng lẽ cứ khắc tên viết tắt của em thì là của em à, hơn nữa, thứ bán thành phẩm thô ráp như thế này thì có gì quý hiếm đâu.”
“Chờ anh làm xong, sớm muộn gì cũng đưa cho em thôi mà.”
Mọi người vây quanh đánh rơi dưa đang hóng.
Kiều Mộc và thím năm cũng mất hết mặt mũi.
Anh Lâm nói dối.
Lại còn là một lời nói dối vô cùng ngọt ngào nữa chứ.
Mũi Ôn Nhã hơi chua xót, giữ anh lại rồi ôm chặt lấy anh, giọng nói nghẹn ngào mang theo âm mũi: “Yêu anh chết mất.” Cô cũng không cần thể diện trước mặt mọi người nữa.
Lâm Tuyết Hà cúi đầu, khẽ vuốt mặt cô, ôm cô chặt đến mức không còn bất kỳ khe hở nào, khóe miệng hơi nâng lên, nở một nụ cười dịu dàng, trong tiếng hô “gả cho anh ấy” của mọi người vây quanh hóng hớt, anh nhỏ giọng hừ nhẹ một tiếng bên tai Ôn Nhã.
“Trở về xử lý em sau.”
Cái đồ ngốc này, làm gì có chiếc nhẫn nào thắng được sổ đỏ mà Cục dân chính cấp đâu.
Đúng là không thông minh một chút nào cả.
—— Kết thúc chính văn ——
Sếp lớn gần như đã nắm được tình hình khi mới vừa đến công ty, sau khi bò bốn chân về văn phòng, anh ấy hết đưa tay lên rồi lại nắm tay lại, sau đó ép khuỷu tay xuống.
“A!”
Lâm Tuyết Hà, cậu mà cũng có ngày hôm nay, a a a a.
Anh ấy ném cặp táp ra, cơ thể thả xuống chiếc ghế giám đốc, hoa hoa lệ lệ xoay hai vòng rồi lại lấy điện thoại ra, gọi điện cho em họ mình, trước khi lên tiếng thì đã hắng giọng cho giọng mình trong trẻo.
Lâm Tuyết Hà vừa đi công tác về, anh hoang mang vô cùng nhưng lại có biểu hiện rất lạnh lùng: “Có việc thì nói.”
Sếp lớn cười mờ ám: “Tên nhóc nhà cậu cũng có ngày hôm nay ha ha!”
“Em chẳng những có ngày hôm nay mà còn có cả ngày mai nữa. Rốt cuộc là có chuyện gì?”
“Sao mà lúc nào cũng lạnh lùng thế kia.” Sếp lớn nói nhỏ, cũng sợ anh lạnh lùng cúp máy một cách vô tình thật nên nhanh chóng đi vào chủ đề chính, tuy vậy, vẫn không nhịn được mà ê ê a a, bày tỏ sự xem thường của mình với hành động “đắm chìm trong trụy lạc” của anh.
Chế nhạo một lúc.
“Không ngờ cậu lại ra tay nhanh dữ vậy luôn á, ấy thế mà đã cầu hôn thư ký nhỏ rồi ~ ái chà chà ~“
Lâm Tuyết Hà: “…”
Anh nhớ lại sự khác thường của Ôn Nhã sáng nay, biết chắc chắn chuyện này có liên quan đến cô.
“Sao anh biết?”
Sếp lớn chậc chậc lắc đầu: “Nhẫn cũng đeo luôn rồi, anh muốn không biết cũng khó lắm! Cậu phải biết là thư ký nhỏ rất được chào đón, chiếc nhẫn trên tay cô ấy đã làm tổn thương vô số tâm hồn yếu ớt của rất nhiều đàn ông độc thân, sau đó thì một truyền mười, mười truyền trăm…”
“Cậu nói cho anh nghe một chút đi, làm thế nào mà cậu có thể ra tay chuẩn chỉnh và chính xác như thế vậy hả, anh đây cũng muốn có mùa xuân thứ hai lắm rồi!”
Lâm Tuyết Hà nhớ đến chị dâu lạnh lùng như băng của mình, cảm thấy đời này của anh họ mình chỉ có thể trải qua với người đó mà thôi.
“Nếu anh không còn chuyện gì khác thì em cúp máy đây.”
“Ôi…”
“Bíp…”
Động tác cúp máy của Lâm Tuyết Hà gọn gàng mà linh hoạt, căn bản là anh không có ý định nghe anh ấy nói thêm bất kỳ chuyện gì khác. Có lẽ, đường tình duyên của anh họ vẫn còn tồn tại là nhờ vào âm đức tích lũy được từ đời đời kiếp kiếp trước cũng nên.
Về phần Ôn Nhã, sau khi tan làm thì anh sẽ tự hỏi.
Tất nhiên phải là chính bản thân nghiên cứu và thảo luận một cách thật cẩn thận, chi tiết.
Ở bên khác, sau khi Kiều Mộc ngồi trong một góc khóc lóc một lúc thì cũng tỉnh táo lại, cô ta lập tức gọi điện thoại cho thím năm Lâm đi về thành phố H với Lâm Tuyết Hà, để bà ta giúp mình hỏi thăm đầu đuôi xem có phải vậy thật không.
Dựa theo suy đoán của cô ta về tin tức vừa mới lấy được, Lâm Tuyết Hà phải vừa đi công tác về mới đúng, theo lý thuyết mà nói… không có ai lại cầu hôn ngay sau khi vừa đi công tác về như vậy cả.
Cũng không phải là đi một, hai tháng rồi tương tư thành bệnh được, vừa đi công tác về mà đã cầu hôn ngay thì cũng lạ quá.
Cô ta lấy lại bình tĩnh, chắc chắn là Ôn Nhã đã nhận thấy sự uy hiếp của cô ta nên mới cố ý đeo nhẫn để kích thích cô ta, để cô ta biết khó mà lui.
Chút thủ đoạn nhỏ này ấy à, cô ta nên phải phát hiện ra ngay mới phải chứ.
Kiều Mộc lau nước mắt, nhìn mình trong gương rồi cắn chặt lấy đôi môi.
Cô ta không ngờ rằng, ngay cả người như Ôn Nhã mà cũng đã bắt đầu tính toán thiệt hơn.
Ôn – nghiệp vụ không thuần thục – Nhã không hề hay biết rằng, chiến lược “không chê vào đâu được“ của mình đã thất bại cả hai bên từ lâu, cô vẫn còn đang vừa thấp thỏm vừa thoải mái chờ đợi bữa tiệc ăn mừng sau khi tan làm.
Để ăn mừng việc mình đã đánh bay một “con bướm mắt không sáng” đi, đêm nay cô còn mời anh Lâm ăn một bữa ăn hiếm hoi, ăn cua lông, là loại hơn mấy chục tệ một con ấy!
Chỉ là, một ngày có trăm nghìn chỗ hở này đã được định sẵn là sẽ vô cùng rực rỡ.
Lúc tan làm, cô “tình cờ gặp gỡ” thím năm ở cổng công ty, quả thật là Ôn Nhã thấy hơi ngạc nhiên, ánh mắt cũng bắt đầu “rà soát” như có như không qua qua lại lại ở chiếc nhẫn đang đeo trên tay cô.
“Thật khéo quá, ở đây cũng gặp được dì ạ.”
Thím năm vén tóc, mỉm cười nói: “Không khéo, là dì cố ý đến đây đó.”
Ôn Nhã đang mang đôi giày cao gót năm centimet lúc đi làm, cô bước đến, đưa tay phủi phủi áo khoác của mình, cũng cười nói: “Tìm cháu ạ?”
“Tối nay Tuyết Tình và bạn học đi liên hoan, một mình dì không có việc gì làm, ban nãy đi dạo phố cạnh đây nên đến tìm cháu luôn, thuận tiện đến thăm Kiều Mộc ấy mà.”
Ôn Nhã lười phải nói chuyện vòng vo với bà ta: “Cảm ơn dì, Kiều Mộc vẫn chưa ra ngoài, dì có muốn đi vào tìm cô ấy không?”
“Không, không gặp thì thôi vậy, chúng ta đi thôi, cháu tiện đường đưa dì… Cháu đang đi xe của Tuyết Hà à?” Thím năm cố ý tìm chiếc xe quen thuộc để Ôn Nhã không có lý do và cơ hội để từ chối.
Nhưng Ôn Nhã cũng không hề ngốc nghếch: “Cháu đang đi, nhưng cháu muốn đi đón anh Lâm trước, dì cùng cháu đi vòng một đoạn, không sao chứ ạ?”
Ở một chỗ cùng Tuyết Hà… Thím năm hơi nhíu mày, hạ ánh mắt xuống, nhìn qua nhìn lại mấy ngón tay Ôn Nhã, chuyển đề tài: “Ôi, Ôn Nhã, sao cháu lại đeo nhẫn vậy?”
Quả nhiên, tránh không thoát.
Khóe miệng Ôn Nhã hơi giật giật, thím năm này được Kiều Mộc gọi tới à?
“Đeo chơi thôi ạ.”
Thím năm nâng tay lên che miệng, cười khẽ: “Dì nói rồi mà, chiếc nhẫn kia không giống đồ Tuyết Hà tặng một chút nào luôn, nhìn thì vẫn nhìn được, nhưng hơi keo kiệt ấy.”
Thoắt cái, cười của Ôn Nhã cũng chuyển sang xấu hổ sau lời này của bà ta, cô mỉm cười lễ phép: “Dì nói đúng lắm ạ.”
“Vậy chúng ta đi thôi ạ?”
Thím năm cảm nhận được điện thoại trong túi đang rung, cười gật đầu: “Đi thôi.”
Khi bà ta quay người đi, Ôn Nhã đưa tay véo đùi mình một cái, đây chính là kết quả của việc đánh giá thấp trí thông minh của kẻ địch.
Bị vả mặt khó coi chết đi được.
Lúc vào thang máy, thím năm nhận một cuộc điện thoại.
“Con và bạn học cứ liên hoan đi, không cần phải lo cho mẹ, bây giờ mẹ đang đi cùng…” Bà ta nhìn Ôn Nhã một cái: “Đang đi cùng với Ôn Nhã.”
Lâm Tuyết Tình ở đầu dây bên kia: “…”
Mẹ già nhà mình lại đi trêu chọc người nhà mẹ hai làm gì vậy! Rảnh quá không có gì làm thì về nhà luôn đi, sao cứ thích đi gây chuyện phiền phức vậy trời!
Không ai hiểu mẹ bằng con gái, Lâm Tuyết Tình biết tính tình mẹ mình như thế nào, lúc nào cũng tự cho mình là thông minh, lúc nào cũng tự cho mình là đúng, nhà mình nuông chiều thì nuông chiều, còn người ngoài thì… sao có thể tốt tính với một người vừa bao đồng vừa thích xen vào chuyện người khác đây?
Để tránh cho bà ta gây ra chuyện phiền toái, Lâm Tuyết Tình vừa cúp điện thoại đã lập tức gọi cho Lâm Tuyết Hà.
“Anh, bây giờ anh có ở cùng một chỗ với chị Ôn Nhã không?”
Lâm Tuyết Hà vừa kết thúc cuộc họp thì nhận được điện thoại của cô ấy, anh bất ngờ trước giọng điệu sốt ruột của cô ấy: “Không có, sao vậy?”
Quả nhiên là vậy!
Lâm Tuyết Tình kêu than trong lòng, miệng lại kể chuyện rất lưu loát: “Anh, anh nhanh đến gặp chị Ôn Nhã đi, mẹ em gặp chị ấy… Haiz, anh, anh cũng biết tính tình mẹ em thế nào rồi đấy, nếu như bà ấy lại làm cho chị Ôn Nhã không vui thì anh cũng đừng có so đo với bà ấy nhé, được không ạ?”
Lâm Tuyết Hà im lặng, vừa bước nhanh về phòng làm việc vừa an ủi cô ấy: “Yên tâm, chị Ôn Nhã của em rất giỏi chịu đựng để người ta nhào nặn, giống như bánh bao vậy.”
Cho dù bản thân có tức giận thì cô cũng sẽ để người khác bị như thế.
Lâm Tuyết Tình yên tâm, ngọt ngào nói một tiếng: “Cảm ơn anh.” Sau đó cô ấy ném chuyện này lên chín tầng mây luôn, người nhà mẹ hai đều là những người biết giữ lấy lời, có lời hứa hẹn rồi nên cô ấy cũng yên tâm.
Cô ấy cũng chỉ mới mười tám tuổi, biết thay mẹ cứu vớt tình huống rối rắm là đã rất thông minh rồi.
Lâm Tuyết Hà lại gọi điện thoại cho Ôn Nhã: “Em đang ở đâu?”
Ôn Nhã nhìn thím năm, nhanh chóng trả lời: “Ở dưới công ty, bây giờ sẽ đến ngay đây ạ.”
“Ở yên đấy chờ anh, anh đến.”
“Vì sao…”
“Đến diễn nốt vở kịch của em.”
Mặc dù thông tin nhận được rất rời rạc nhưng vẫn có thể xâu chuỗi lại với nhau, anh đã biết vì sao Ôn Nhã tạo nên lời nói dối này.
Đầu óc Ôn Nhã quay cuồng, không ngừng văng tục trong lòng!
Mẹ nó, chẳng lẽ Kiều Mộc còn gọi điện thoại cho cả anh Lâm á? Xấu hổ chết mất!
Đây là một loại… Ánh mắt dại ra của Ôn Nhã nhìn lướt qua chiếc nhẫn, cảm giác sắp thành tiên đến nơi luôn rồi.
Bi thảm biết bao.
“Ơ? Chị Ôn Nhã, sao chị lại tháo chiếc nhẫn cầu hôn mà anh Lâm tặng xuống vậy ạ?”
Ngay lúc Ôn Nhã tháo nhẫn bỏ vào trong túi áo khoác, giọng nói của Kiều Mộc truyền đến, giọng nói hơi cao, khác hẳn tinh thần suy sụp ban sáng.
Mặt Ôn Nhã bị đánh sưng lên gấp hai lần, cô quay đầu: “Ha ha.”
Thím năm thì không hổ danh là đồng đội của Kiều Mộc, tiếp lời cô ta nhanh lắm: “Ôn Nhã, chẳng phải cháu nói chiếc nhẫn kia là cháu đeo cho vui à? Sao lại thành nhẫn Tuyết Hà cầu hôn cháu rồi?”
“Ha ha.”
“Thằng bé cầu hôn cháu á? Sao người lớn trong nhà như dì lại chưa nghe thấy bao giờ vậy?”
“Ha ha.”
Thím năm nhìn vẻ mặt của cô, kết luận là do con nhóc này cố ý lừa bịp người ta, cuối cùng, bà ta thu hồi nụ cười của mình lại: “Ôn Nhã, nói thật đi, chiếc nhẫn kia không phải là nhẫn Tuyết Hà cầu hôn cháu đúng không?”
Dưới tầng, người đến người đi, có đồng nghiệp nghe được mấy từ trọng điểm thì dừng chân lại, tò mò mà nhìn ba người họ.
Nếu như có thể, Ôn Nhã rất muốn đấm một lỗ xuyên qua Trái Đất này, rồi sau đó tự chôn mình sang nửa bên kia của địa cầu luôn.
“Ha ha, nói đùa thôi, là cháu tự lấy đeo chơi.”
“Vậy cháu cũng không thể nói lung tung được đâu.” Thím năm cau mày, vẻ mặt nghiêm túc vô cùng: “Cháu tùy tiện nói lung tung như thế, nếu như có người hiểu lầm Tuyết Hà thì sao đây?”
“Rất xin lỗi, cháu sai rồi ạ.”
“Chị Ôn Nhã, mặc dù em không có tư cách gì để nói, nhưng nếu anh Lâm biết được thì chắc là anh ấy sẽ thấy rất lúng túng… Hơn nữa, còn có cảm giác như thể là anh ấy bị ép buộc vậy.” Kiều Mộc nheo mắt cười cười: “Em nói thật thôi ạ, chị không để bụng đâu nhỉ?”
“Không, chị không sao.”
Vẻ mặt Ôn Nhã không thay đổi mà trả lời, tự tạo nghiệp thì không thể sống, nhưng cô có thể chuộc lỗi sau khi nói dối mà.
Cùng lắm thì ngày mai cô từ chức đi tha hương, rời khỏi mảnh đất khiến mình quá đỗi thương tâm này…
Người vây lại xem cảng ngày càng nhiều, thím năm càng dạy dỗ thì lại càng thấy nghiện, càng nói càng nặng, càng nói thì lại càng gay gắt.
Ôn Nhã đứng thẳng eo, mạnh mẽ chống đỡ, đang không biết mình còn phải đau khổ mà đứng đây hứng chịu ánh mắt nóng như lửa và tiếng giáo huấn như nước lũ này trong bao lâu, thì cuối cùng, mọi người cũng tách ra một con đường, một người trong cuộc khác đi đến.
Vai rộng chân dài, mặt mũi anh tuấn, so với tuyết thì khí chất còn lạnh hơn, độc nhất vô nhị.
Quần chúng ăn dưa cũng chia ra thành hai phe, một phe tỏ vẻ đã hiểu, nghĩ kiểu người ra tay trước thì chiếm được lợi thế như thế này cũng là chuyện bình thường thôi, một phe khác thì cảm thán Ôn Nhã không biết xấu hổ, thế mà lại dùng thủ đoạn không trong sạch này để độc chiếm “con cưng của trời”, biến người ta thành của mình, đúng là cặn bã của thế gian này.
Thấy anh đi đến, thím năm bèn nở nụ cười, bày ra dáng vẻ người lớn thông báo cho anh biết chuyện: “Cháu đấy, cái đứa bé này, bận bịu công việc là không để ý đến những chuyện khác gì cả, Ôn Nhã đi khắp nơi nói lung tung là cháu cầu hôn nó đấy, cháu biết không? Cũng may mà phát hiện ra sớm, nếu để lời đồn đại này lâu thì thím thấy cháu có muốn hối hận cũng không kịp đâu.”
Kiều Mộc cũng chớp lấy thời cơ mà nhỏ giọng lên tiếng, kiếm tìm sự tồn tại của bản thân: “Chị Ôn Nhã sốt ruột một chút thì em cũng có thể hiểu được, anh bình tĩnh nói chuyện với chị ấy đi nhé, đừng nổi giận với chị ấy có được không…”
Lâm Tuyết Hà thẳng thừng đi lướt qua hai người họ, nhìn chằm chằm Ôn Nhã – người thấy anh càng đến gần là càng rụt cổ lại, giống y như chim cút.
Anh đưa bàn tay trắng như ngọc ra: “Lấy ra đây.”
“Ồ.” Ôn Nhã móc trong túi áo ra, bỏ thứ lấp lánh kia vào lòng bàn tay anh: “Rất xin lỗi…”
Lâm Tuyết Hà im lặng nhìn cô: “Anh chỉ mới đi công tác có mấy ngày thôi.”
Ôn Nhã càng cúi đầu xuống thấp hơn nữa: “Vô cùng vô cùng vô cùng xin lỗi…”
Ôi Thượng đế, chuyện cô làm đúng là táng tận lương tâm, heo chó cũng không bằng.
Lâm Tuyết Hà cất nhẫn đi, đưa tay nắm thật chặt tay cô rồi kéo người đi ra ngoài, khóe miệng hơi nâng lên: “Sau này không cho phép em tùy tiện lấy đồ của anh nữa, chẳng lẽ cứ khắc tên viết tắt của em thì là của em à, hơn nữa, thứ bán thành phẩm thô ráp như thế này thì có gì quý hiếm đâu.”
“Chờ anh làm xong, sớm muộn gì cũng đưa cho em thôi mà.”
Mọi người vây quanh đánh rơi dưa đang hóng.
Kiều Mộc và thím năm cũng mất hết mặt mũi.
Anh Lâm nói dối.
Lại còn là một lời nói dối vô cùng ngọt ngào nữa chứ.
Mũi Ôn Nhã hơi chua xót, giữ anh lại rồi ôm chặt lấy anh, giọng nói nghẹn ngào mang theo âm mũi: “Yêu anh chết mất.” Cô cũng không cần thể diện trước mặt mọi người nữa.
Lâm Tuyết Hà cúi đầu, khẽ vuốt mặt cô, ôm cô chặt đến mức không còn bất kỳ khe hở nào, khóe miệng hơi nâng lên, nở một nụ cười dịu dàng, trong tiếng hô “gả cho anh ấy” của mọi người vây quanh hóng hớt, anh nhỏ giọng hừ nhẹ một tiếng bên tai Ôn Nhã.
“Trở về xử lý em sau.”
Cái đồ ngốc này, làm gì có chiếc nhẫn nào thắng được sổ đỏ mà Cục dân chính cấp đâu.
Đúng là không thông minh một chút nào cả.
—— Kết thúc chính văn ——