Chương : 70
TÔI LÙI LẠI DỰA VÀO MỘT TÒA NHÀ trên góc phố 55 và rút điện thoại khỏi túi. Cuộc gọi hạn chế. Tôi mở nắp máy và đưa lên áp vào tai.
Lila Hoth nói, “Reacher phải không?”
Tôi nói, “Phải.”
“Tôi vẫn đang đứng ngoài đường. Tôi vẫn đang chờ xe tải cán tôi đây.”
“Nó đang tới đấy.”
“Nhưng khi nào nó tới?”
“Cô có thể toát mồ hôi một lúc. Tôi sẽ ở cạnh cô trong vài ngày nữa.”
“Tôi không thể đợi được.”
“Tôi biết cô đang ở đâu.”
“Tốt. Điều đó sẽ đơn giản hóa mọi việc.”
“Và tôi cũng biết cái USB đang ở đâu nữa.”
“Một lần nữa, tốt. Chúng tôi sẽ giữ cho ông sống đủ lâu để có thể nói cho chúng tôi. Và có thể thêm vài giờ, chỉ để vui thôi.”
“Cô là con bé giữa rừng già đấy, Lila. Lẽ ra cô nên ở nhà chăn dê mới phải. Cô sắp chết và bức ảnh ấy sẽ lan truyền khắp thế giới.”
“Chúng tôi có một cái đĩa DVD trắng,” cô ta nói. “Máy quay đã nạp điện, sẵn sàng chờ vai diễn của ông.”
“Cô nói nhiều quá, Lila.”
Cô ta không trả lời.
Tôi gập điện thoại và quay trở lại qua bóng tối đang sụp xuống để về khách sạn. Tôi lên thang máy, mở cửa phòng, ngồi xuống giường chờ đợi. Tôi đợi một lúc lâu. Gần bốn tiếng. Tôi nghĩ tôi đang đợi Springfield. Nhưng cuối cùng Theresa Lee mới là người xuất hiện.
Cô gõ cửa phòng tôi khi còn tám phút nữa là đúng nửa đêm. Tôi thực hiện động tác với xích cửa và tấm gương thêm lần nữa rồi cho cô vào. Nữ thám tử ăn mặc theo kiểu tôi đã gặp lần đầu tiên. Quần, áo sơ mi ngắn tay bằng lụa. Không đóng thùng. Màu xám sẫm, không phải xám vừa phải. Ít ánh bạc hơn. Nghiêm trang hơn.
Cô mang một chiếc túi thể dục màu đen. Túi nylon đựng đạn. Dựa vào kiểu nó trĩu xuống ở tay Lee, tôi đoán chiếc túi chứa những đồ nặng. Dựa vào kiểu những vật nặng dịch chuyển và va lanh canh vào nhau, tôi đoán chúng làm bằng kim loại. Lee bỏ túi xuống sàn gần nhà tắm rồi hỏi, “Ông ổn chứ?”
“Cô thì sao?”
Cô gật đầu. “Như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Tất cả chúng tôi đều trở lại công việc cũ.”
“Trong túi có gì thế?”
“Tôi không biết. Một người đàn ông tôi chưa bao giờ biết mặt chuyển nó tới đồn.”
“Springfield à?”
“Không, ông ta xưng tên là Browning. Ông ta đưa cho tôi chiếc túi và bảo rằng vì lợi ích ngăn ngừa tội phạm, tôi nên bảo đảm sao cho ông không bao giờ chạm tay vào nó.”
“Nhưng dù sao cô vẫn mang nó tới?”
“Cá nhân tôi bảo vệ nó. An toàn hơn là để nó bừa ra đó.”
“OK.”
“Ông sẽ phải khống chế tôi. Và tấn công sĩ quan cảnh sát là vi phạm pháp luật.”
“Đúng.”
Cô ngồi xuống giường. Cách tôi một mét. Có khi sát hơn.
Cô nói, “Chúng tôi đã đột kích vào ba tòa nhà cũ ở phố 58.”
“Springfield đã nói với các cô về chúng à?”
“Ông ta bảo ông ta tên là Browning. Lực lượng chống khủng bố của chúng tôi đã vào đó cách đây hai giờ. Mẹ con nhà Hoth không ở đó.”
“Tôi biết.”
“Chúng từng ở đó, nhưng giờ thì không còn nữa.”
“Tôi biết.”
“Làm thế nào ông biết?”
“Chúng đã bỏ Leonid và bạn của hắn. Vì vậy chúng đã di chuyển tới nơi nào đó mà Leonid và bạn của hắn không biết. Âm mưu chồng chất âm mưu.”
“Tại sao chúng lại tố giác Leonid và bạn hắn?”
“Để khích lệ tinh thần mười ba tên khác. Và để nạp năng lượng cho cỗ máy. Chúng ta đánh chúng một chút, cánh truyền thông Arập sẽ gọi đó là tra tấn, chúng sẽ có thêm chục tên mới gia nhập. Con số tăng là tám. Mà Leonid và bạn của hắn dù sao cũng chẳng phải mất mát lớn. Hai tên ấy vô dụng.”
“Liệu mười ba tên khác giỏi hơn không?”
“Định luật trung bình trả lời là có.”
“Mười ba là con số điên rồ.”
“Mười lăm, kể cả mẹ con nhà Hoth.”
“Ông không nên làm việc ấy.”
“Nhất là khi không có vũ khí.”
Theresa Lee liếc chiếc túi. Rồi cô nhìn lại tôi. “Ông có thể tìm ra chúng không?”
“Chúng làm gì để có tiền?”
“Chúng ta không thể lần ra chúng bằng cách đó. Chúng đã ngừng sử dụng thẻ tín dụng và ATM từ cách đây sáu ngày.”
“Đó là điều có thể hiểu.”
“Và làm chúng trở nên khó tìm.”
Tôi hỏi, “Jacob Mark ở Jersey an toàn chứ?”
“Ông nghĩ rằng ông ấy không nên dính vào à?”
“Không.”
“Còn tôi thì nên sao?”
“Cô đang dính vào rồi,” tôi nói. “Cô đã mang cho tôi chiếc túi.”
“Tôi đang bảo vệ nó.”
“Lực lượng chống khủng bố của các cô còn đang làm gì khác?”
“Lục soát,” Lee đáp. “Cùng với FBI và Bộ Quốc phòng. Bây giờ trên phố có sáu trăm người.”
“Họ tìm kiếm gì?”
“Bất kỳ địa điểm nào được mua hay thuê trong vòng ba tháng qua. Thành phố đang hợp tác. Cộng thêm việc họ đang điều tra bảng theo dõi khách của các khách sạn, các hợp đồng thuê căn hộ và hoạt động của các nhà kho, trong cả năm quận.”
“OK.”
“Thông tin người ta đang đồn đại là vụ này liên quan tới một tệp tin của Lầu Năm Góc chứa trong chiếc USB.”
“Gần đúng rồi đấy.”
“Ông biết nó nằm ở đâu chứ?”
“Khá gần.”
“Nó ở đâu?”
“Chẳng nơi nào giữa đại lộ Chín, đại lộ Park, phố 30 và phố 45.”
“Tôi cho là tôi đáng được cho biết.”
“Cô sẽ suy luận ra.”
“Ông thực sự biết chứ? Docherty cho là ông không biết. Anh ấy cho là ông đang cố gắng giở trò để thoát khỏi rắc rối.”
“Rõ ràng Docherty là một kẻ rất hoài nghi.”
“Hoài nghi hay đúng?”
“Tôi biết nó đang ở đâu.”
“Thế thì đi lấy đi. Hãy để mẹ con Hoth cho người khác.”
Tôi không trả lời câu này. Thay vào đó tôi nói, “Cô có dành nhiều thời gian cho phòng tập thể dục không?”
“Không nhiều lắm,” Lee đáp. “Sao thế?”
“Tôi đang băn khoăn không hiểu khống chế cô khó đến mức nào.”
“Không khó lắm,” cô đáp.
Tôi không nói gì.
Cô hỏi, “Ông dự định lên đường khi nào?”
“Hai tiếng nữa,” tôi đáp. “Và thêm hai giờ để tìm kiếm chúng, rồi tấn công vào lúc 4 giờ sáng. Thời điểm tôi ưa thích. Một điều chúng ta học được từ cánh Xô viết. Họ đã cho bác sĩ nghiên cứu về điều đó. Người ta ít tỉnh táo vào lúc 4 giờ sáng. Đó là sự thật của toàn nhân loại.”
“Ông bịa ra thôi.”
“Không phải đâu.”
“Ông sẽ không tìm ra chúng trong vòng hai giờ.”
“Tôi nghĩ là có.”
“Tệp đang bị mất liên quan tới Sansom, phải không?”
“Một phần.”
“Ông ta biết rằng ông có nó chứ?”
“Tôi không có nó. Nhưng tôi biết nó ở đâu.”
“Ông ta biết điều đó chứ?”
Tôi gật đầu.
Lee nói, “Vậy là ông đã mặc cả với ông ta. Cho tôi, Docherty và Jacob Mark khỏi rắc rối, rồi ông sẽ dẫn ông ta tới chỗ nó.”
“Trước tiên và quan trọng nhất, mặc cả là nhằm đưa bản thân tôi ra khỏi rắc rối.”
“Không có hiệu quả với ông. Ông vẫn đang nằm trong danh sách truy bắt của cơ quan điều tra liên bang.”
“Xét tới liên quan đến NYPD thì nó có hiệu quả với tôi.”
“Và nó hiệu quả cho tất cả những người còn lại trong chúng ta. Cảm ơn ông về điều đó.”
“Không có gì đâu.”
Lee hỏi, “Nhà Hoth đang tính cách thoát khỏi Mỹ bằng cách nào?”
“Tôi không nghĩ chúng đang tính thế. Tôi nghĩ lựa chọn đó đã biến mất cách đây vài ngày. Tôi nghĩ chúng đã trông chờ mọi việc diễn ra thuận lợi, nhưng hóa ra không thế. Giờ thì chúng phải hoàn thành công việc, làm hoặc chết.”
“Như một nhiệm vụ cảm tử à?”
“Đó là việc chúng giỏi làm.”
“Là việc khiến tình hình với ông tồi tệ hơn.”
“Nếu chúng thích tự sát, tôi rất vui lòng giúp đỡ.”
Lee nhúc nhích trên giường, đuôi áo lụa mắc phía dưới người cô và căng ra phía trên hình thù một khẩu súng ở hông. Tôi đoán là một khẩu Glock 17, trong bao súng mỏng.
Tôi hỏi Lee, “Ai biết cô đang ở đây?”
“Docherty,” cô đáp.
“Anh ta nghĩ khi nào cô sẽ về?”
“Ngày mai,” Lee đáp.
Tôi chẳng nói gì.
Lee hỏi, “Bây giờ ông muốn làm gì?”
“Muốn trả lời thành thực hả?”
“Làm ơn đi.”
“Tôi muốn cởi khuy áo của cô.”
“Ông nói điều đó với nhiều sĩ quan cảnh sát hả?”
“Trước đây thường thế. Sĩ quan cảnh sát là tất cả những người tôi biết.”
“Hiểm nguy khiến ông nổi hứng sao?”
“Phụ nữ khiến tôi nổi hứng.”
“Tất cả phụ nữ à?”
“Không,” tôi nói. “Không phải tất cả phụ nữ.”
Lee im lặng một lúc khá lâu rồi nói, “Không phải ý hay.”
Tôi nói, “OK.”
“Ông coi đó là câu trả lời không đấy hả?”
“Tôi không phải coi thế hay sao?”
Lee im lặng một lúc khá lâu nữa rồi nói, “Tôi đã đổi ý.”
“Về chuyện gì?”
“Về chuyện đó không phải ý hay.”
“Tuyệt vời.”
“Nhưng tôi đã từng tham gia đội phòng chống tội phạm đạo đức trong một năm. Đặt bẫy bắt tại trận. Chúng tôi cần bằng chứng rằng gã nọ có mong đợi khá cao về cái hắn nghĩ mình sẽ được. Thế nên trước tiên chúng tôi buộc hắn cởi áo ra. Như là bằng chứng về ý định.”
“Tôi có thể làm việc ấy,” tôi nói.
“Tôi nghĩ ông nên làm.”
“Cô sẽ bắt tôi chứ?”
“Không.”
Tôi cởi chiếc áo phông mới khỏi đầu. Ném về một bên phòng. Nó rơi xuống bàn. Lee mất một lúc chằm chằm nhìn vết sẹo của tôi, đúng như Susan Mark đã nhìn khi trên tàu. Những đường chỉ nổi khủng khiếp từ vết thương do vụ đánh bom xe vào doanh trại ở Beirut. Tôi để cho cô nhìn một phút rồi nói, “Đến lượt cô. Với chiếc sơ mi.”
Cô nói, “Tôi là kiểu phụ nữ truyền thống.”
“Thế nghĩa là sao?”
“Ông sẽ phải hôn tôi trước.”
“Tôi có thể làm việc ấy,” tôi nói. Và tôi làm. Từ từ, nhẹ nhàng, ban đầu hơi ngập ngừng, theo kiểu thăm dò, và theo kiểu cho tôi thời gian thưởng thức cái miệng mới, vị mới, hàm răng mới, cái lưỡi mới. Tất cả đều tuyệt. Rồi chúng tôi đi qua giai đoạn khởi động và thực hiện việc ấy mạnh mẽ hơn. Một phút sau chúng tôi hoàn toàn mất kiểm soát.
Sau đó Lee tắm rửa, rồi đến tôi. Cô mặc quần áo, rồi tới tôi. Cô hôn tôi thêm một lần, và bảo tôi hãy gọi nếu cần cô, chúc tôi may mắn rồi bước ra khỏi cửa. Cô để lại chiếc túi đen trên sàn gần phòng tắm.
Lila Hoth nói, “Reacher phải không?”
Tôi nói, “Phải.”
“Tôi vẫn đang đứng ngoài đường. Tôi vẫn đang chờ xe tải cán tôi đây.”
“Nó đang tới đấy.”
“Nhưng khi nào nó tới?”
“Cô có thể toát mồ hôi một lúc. Tôi sẽ ở cạnh cô trong vài ngày nữa.”
“Tôi không thể đợi được.”
“Tôi biết cô đang ở đâu.”
“Tốt. Điều đó sẽ đơn giản hóa mọi việc.”
“Và tôi cũng biết cái USB đang ở đâu nữa.”
“Một lần nữa, tốt. Chúng tôi sẽ giữ cho ông sống đủ lâu để có thể nói cho chúng tôi. Và có thể thêm vài giờ, chỉ để vui thôi.”
“Cô là con bé giữa rừng già đấy, Lila. Lẽ ra cô nên ở nhà chăn dê mới phải. Cô sắp chết và bức ảnh ấy sẽ lan truyền khắp thế giới.”
“Chúng tôi có một cái đĩa DVD trắng,” cô ta nói. “Máy quay đã nạp điện, sẵn sàng chờ vai diễn của ông.”
“Cô nói nhiều quá, Lila.”
Cô ta không trả lời.
Tôi gập điện thoại và quay trở lại qua bóng tối đang sụp xuống để về khách sạn. Tôi lên thang máy, mở cửa phòng, ngồi xuống giường chờ đợi. Tôi đợi một lúc lâu. Gần bốn tiếng. Tôi nghĩ tôi đang đợi Springfield. Nhưng cuối cùng Theresa Lee mới là người xuất hiện.
Cô gõ cửa phòng tôi khi còn tám phút nữa là đúng nửa đêm. Tôi thực hiện động tác với xích cửa và tấm gương thêm lần nữa rồi cho cô vào. Nữ thám tử ăn mặc theo kiểu tôi đã gặp lần đầu tiên. Quần, áo sơ mi ngắn tay bằng lụa. Không đóng thùng. Màu xám sẫm, không phải xám vừa phải. Ít ánh bạc hơn. Nghiêm trang hơn.
Cô mang một chiếc túi thể dục màu đen. Túi nylon đựng đạn. Dựa vào kiểu nó trĩu xuống ở tay Lee, tôi đoán chiếc túi chứa những đồ nặng. Dựa vào kiểu những vật nặng dịch chuyển và va lanh canh vào nhau, tôi đoán chúng làm bằng kim loại. Lee bỏ túi xuống sàn gần nhà tắm rồi hỏi, “Ông ổn chứ?”
“Cô thì sao?”
Cô gật đầu. “Như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Tất cả chúng tôi đều trở lại công việc cũ.”
“Trong túi có gì thế?”
“Tôi không biết. Một người đàn ông tôi chưa bao giờ biết mặt chuyển nó tới đồn.”
“Springfield à?”
“Không, ông ta xưng tên là Browning. Ông ta đưa cho tôi chiếc túi và bảo rằng vì lợi ích ngăn ngừa tội phạm, tôi nên bảo đảm sao cho ông không bao giờ chạm tay vào nó.”
“Nhưng dù sao cô vẫn mang nó tới?”
“Cá nhân tôi bảo vệ nó. An toàn hơn là để nó bừa ra đó.”
“OK.”
“Ông sẽ phải khống chế tôi. Và tấn công sĩ quan cảnh sát là vi phạm pháp luật.”
“Đúng.”
Cô ngồi xuống giường. Cách tôi một mét. Có khi sát hơn.
Cô nói, “Chúng tôi đã đột kích vào ba tòa nhà cũ ở phố 58.”
“Springfield đã nói với các cô về chúng à?”
“Ông ta bảo ông ta tên là Browning. Lực lượng chống khủng bố của chúng tôi đã vào đó cách đây hai giờ. Mẹ con nhà Hoth không ở đó.”
“Tôi biết.”
“Chúng từng ở đó, nhưng giờ thì không còn nữa.”
“Tôi biết.”
“Làm thế nào ông biết?”
“Chúng đã bỏ Leonid và bạn của hắn. Vì vậy chúng đã di chuyển tới nơi nào đó mà Leonid và bạn của hắn không biết. Âm mưu chồng chất âm mưu.”
“Tại sao chúng lại tố giác Leonid và bạn hắn?”
“Để khích lệ tinh thần mười ba tên khác. Và để nạp năng lượng cho cỗ máy. Chúng ta đánh chúng một chút, cánh truyền thông Arập sẽ gọi đó là tra tấn, chúng sẽ có thêm chục tên mới gia nhập. Con số tăng là tám. Mà Leonid và bạn của hắn dù sao cũng chẳng phải mất mát lớn. Hai tên ấy vô dụng.”
“Liệu mười ba tên khác giỏi hơn không?”
“Định luật trung bình trả lời là có.”
“Mười ba là con số điên rồ.”
“Mười lăm, kể cả mẹ con nhà Hoth.”
“Ông không nên làm việc ấy.”
“Nhất là khi không có vũ khí.”
Theresa Lee liếc chiếc túi. Rồi cô nhìn lại tôi. “Ông có thể tìm ra chúng không?”
“Chúng làm gì để có tiền?”
“Chúng ta không thể lần ra chúng bằng cách đó. Chúng đã ngừng sử dụng thẻ tín dụng và ATM từ cách đây sáu ngày.”
“Đó là điều có thể hiểu.”
“Và làm chúng trở nên khó tìm.”
Tôi hỏi, “Jacob Mark ở Jersey an toàn chứ?”
“Ông nghĩ rằng ông ấy không nên dính vào à?”
“Không.”
“Còn tôi thì nên sao?”
“Cô đang dính vào rồi,” tôi nói. “Cô đã mang cho tôi chiếc túi.”
“Tôi đang bảo vệ nó.”
“Lực lượng chống khủng bố của các cô còn đang làm gì khác?”
“Lục soát,” Lee đáp. “Cùng với FBI và Bộ Quốc phòng. Bây giờ trên phố có sáu trăm người.”
“Họ tìm kiếm gì?”
“Bất kỳ địa điểm nào được mua hay thuê trong vòng ba tháng qua. Thành phố đang hợp tác. Cộng thêm việc họ đang điều tra bảng theo dõi khách của các khách sạn, các hợp đồng thuê căn hộ và hoạt động của các nhà kho, trong cả năm quận.”
“OK.”
“Thông tin người ta đang đồn đại là vụ này liên quan tới một tệp tin của Lầu Năm Góc chứa trong chiếc USB.”
“Gần đúng rồi đấy.”
“Ông biết nó nằm ở đâu chứ?”
“Khá gần.”
“Nó ở đâu?”
“Chẳng nơi nào giữa đại lộ Chín, đại lộ Park, phố 30 và phố 45.”
“Tôi cho là tôi đáng được cho biết.”
“Cô sẽ suy luận ra.”
“Ông thực sự biết chứ? Docherty cho là ông không biết. Anh ấy cho là ông đang cố gắng giở trò để thoát khỏi rắc rối.”
“Rõ ràng Docherty là một kẻ rất hoài nghi.”
“Hoài nghi hay đúng?”
“Tôi biết nó đang ở đâu.”
“Thế thì đi lấy đi. Hãy để mẹ con Hoth cho người khác.”
Tôi không trả lời câu này. Thay vào đó tôi nói, “Cô có dành nhiều thời gian cho phòng tập thể dục không?”
“Không nhiều lắm,” Lee đáp. “Sao thế?”
“Tôi đang băn khoăn không hiểu khống chế cô khó đến mức nào.”
“Không khó lắm,” cô đáp.
Tôi không nói gì.
Cô hỏi, “Ông dự định lên đường khi nào?”
“Hai tiếng nữa,” tôi đáp. “Và thêm hai giờ để tìm kiếm chúng, rồi tấn công vào lúc 4 giờ sáng. Thời điểm tôi ưa thích. Một điều chúng ta học được từ cánh Xô viết. Họ đã cho bác sĩ nghiên cứu về điều đó. Người ta ít tỉnh táo vào lúc 4 giờ sáng. Đó là sự thật của toàn nhân loại.”
“Ông bịa ra thôi.”
“Không phải đâu.”
“Ông sẽ không tìm ra chúng trong vòng hai giờ.”
“Tôi nghĩ là có.”
“Tệp đang bị mất liên quan tới Sansom, phải không?”
“Một phần.”
“Ông ta biết rằng ông có nó chứ?”
“Tôi không có nó. Nhưng tôi biết nó ở đâu.”
“Ông ta biết điều đó chứ?”
Tôi gật đầu.
Lee nói, “Vậy là ông đã mặc cả với ông ta. Cho tôi, Docherty và Jacob Mark khỏi rắc rối, rồi ông sẽ dẫn ông ta tới chỗ nó.”
“Trước tiên và quan trọng nhất, mặc cả là nhằm đưa bản thân tôi ra khỏi rắc rối.”
“Không có hiệu quả với ông. Ông vẫn đang nằm trong danh sách truy bắt của cơ quan điều tra liên bang.”
“Xét tới liên quan đến NYPD thì nó có hiệu quả với tôi.”
“Và nó hiệu quả cho tất cả những người còn lại trong chúng ta. Cảm ơn ông về điều đó.”
“Không có gì đâu.”
Lee hỏi, “Nhà Hoth đang tính cách thoát khỏi Mỹ bằng cách nào?”
“Tôi không nghĩ chúng đang tính thế. Tôi nghĩ lựa chọn đó đã biến mất cách đây vài ngày. Tôi nghĩ chúng đã trông chờ mọi việc diễn ra thuận lợi, nhưng hóa ra không thế. Giờ thì chúng phải hoàn thành công việc, làm hoặc chết.”
“Như một nhiệm vụ cảm tử à?”
“Đó là việc chúng giỏi làm.”
“Là việc khiến tình hình với ông tồi tệ hơn.”
“Nếu chúng thích tự sát, tôi rất vui lòng giúp đỡ.”
Lee nhúc nhích trên giường, đuôi áo lụa mắc phía dưới người cô và căng ra phía trên hình thù một khẩu súng ở hông. Tôi đoán là một khẩu Glock 17, trong bao súng mỏng.
Tôi hỏi Lee, “Ai biết cô đang ở đây?”
“Docherty,” cô đáp.
“Anh ta nghĩ khi nào cô sẽ về?”
“Ngày mai,” Lee đáp.
Tôi chẳng nói gì.
Lee hỏi, “Bây giờ ông muốn làm gì?”
“Muốn trả lời thành thực hả?”
“Làm ơn đi.”
“Tôi muốn cởi khuy áo của cô.”
“Ông nói điều đó với nhiều sĩ quan cảnh sát hả?”
“Trước đây thường thế. Sĩ quan cảnh sát là tất cả những người tôi biết.”
“Hiểm nguy khiến ông nổi hứng sao?”
“Phụ nữ khiến tôi nổi hứng.”
“Tất cả phụ nữ à?”
“Không,” tôi nói. “Không phải tất cả phụ nữ.”
Lee im lặng một lúc khá lâu rồi nói, “Không phải ý hay.”
Tôi nói, “OK.”
“Ông coi đó là câu trả lời không đấy hả?”
“Tôi không phải coi thế hay sao?”
Lee im lặng một lúc khá lâu nữa rồi nói, “Tôi đã đổi ý.”
“Về chuyện gì?”
“Về chuyện đó không phải ý hay.”
“Tuyệt vời.”
“Nhưng tôi đã từng tham gia đội phòng chống tội phạm đạo đức trong một năm. Đặt bẫy bắt tại trận. Chúng tôi cần bằng chứng rằng gã nọ có mong đợi khá cao về cái hắn nghĩ mình sẽ được. Thế nên trước tiên chúng tôi buộc hắn cởi áo ra. Như là bằng chứng về ý định.”
“Tôi có thể làm việc ấy,” tôi nói.
“Tôi nghĩ ông nên làm.”
“Cô sẽ bắt tôi chứ?”
“Không.”
Tôi cởi chiếc áo phông mới khỏi đầu. Ném về một bên phòng. Nó rơi xuống bàn. Lee mất một lúc chằm chằm nhìn vết sẹo của tôi, đúng như Susan Mark đã nhìn khi trên tàu. Những đường chỉ nổi khủng khiếp từ vết thương do vụ đánh bom xe vào doanh trại ở Beirut. Tôi để cho cô nhìn một phút rồi nói, “Đến lượt cô. Với chiếc sơ mi.”
Cô nói, “Tôi là kiểu phụ nữ truyền thống.”
“Thế nghĩa là sao?”
“Ông sẽ phải hôn tôi trước.”
“Tôi có thể làm việc ấy,” tôi nói. Và tôi làm. Từ từ, nhẹ nhàng, ban đầu hơi ngập ngừng, theo kiểu thăm dò, và theo kiểu cho tôi thời gian thưởng thức cái miệng mới, vị mới, hàm răng mới, cái lưỡi mới. Tất cả đều tuyệt. Rồi chúng tôi đi qua giai đoạn khởi động và thực hiện việc ấy mạnh mẽ hơn. Một phút sau chúng tôi hoàn toàn mất kiểm soát.
Sau đó Lee tắm rửa, rồi đến tôi. Cô mặc quần áo, rồi tới tôi. Cô hôn tôi thêm một lần, và bảo tôi hãy gọi nếu cần cô, chúc tôi may mắn rồi bước ra khỏi cửa. Cô để lại chiếc túi đen trên sàn gần phòng tắm.