Chương 11
19
Chu Kỳ tiến lên nắm lấy tay kia của tôi.
"Cậu không phát hiện, Mạn Mạn không muốn đi theo cậu sao?"
Nghiêm Án nhếch khóe miệng, cả người tản ra khí tức lạnh lẽo.
"Chuyện của tôi và Mạn Mạn, không phiền anh Chu phí tâm."
Tôi giơ tay lên, tát Nghiêm Án một cái.
Khuôn mặt của anh ta bị đánh đến nghiêng đi, nhưng vẫn còn bướng bỉnh nắm lấy bàn tay của tôi.
Tôi nở một nụ cười với Chu Kỳ: "Đàn anh, anh về trước đi."
Lại đi tới nhà Nghiêm Án, tôi chỉ cảm thấy mỗi một chỗ của nơi này đều vô cùng ghê tởm.
Tôi tràn đầy mỉa mai nhìn anh ta: "Sao vậy, chuyện lần trước, còn muốn làm lại một lần nữa?"
Nghiêm Án đặt tôi vào tường, vành mắt đỏ bừng.
"Rốt cuộc muốn anh làm như thế nào, em mới có thể...".
Tôi ngắt lời anh ta.
“Mới có thể như thế nào? Tha thứ cho anh hả?".
"Dù anh không có được sự tha thứ thứ của tôi, thì tôi cũng chẳng thể làm gì anh, không phải sao?"
Anh lắc đầu, vẻ mặt suy sụp.
"Khương Mạn, lúc nào anh cũng hối hận."
"Em nói đúng, đều do anh mà ra."
"Anh muốn bù đắp, anh muốn... Trở lại quá khứ...."
"Dù cho phải trả giá gì."
Quay ngược thời gian... Tôi cười đến rơi nước mắt.
"Nghiêm Án, đến bây giờ anh vẫn cho rằng, chỉ cần Nghiêm Trường Thanh, Văn Giai Nghiên bị báo ứng, coi như là anh đã chuộc tội rồi phải không?"
"Tất cả những chuyện này, không phải đều là diễn ra theo sự sắp xếp của anh sao?"
"Anh mới là, người đáng chec nhất đấy."
Trong mắt Nghiêm Án hoàn toàn không còn ánh sáng.
Anh ta đang khóc vì điều gì vậy?
Người có thể tàn nhẫn với tôi như vậy, làm sao có trái tim?
Anh ta đưa tôi một con dao.
"Nếu như vậy, em có thể thoải mái hơn."
"Vậy để anh c.h.ế.t đi."
Lưỡi dao sắc bén và chói mắt.
Tôi kiễng chân và nhẹ nhàng hôn lên mặt anh ta.
Dưới vẻ mặt khiếp sợ của anh ta, tôi nói: "Nụ hôn này, là tạm biệt Nghiêm Án mà tôi từng thích."
Dứt lời, tôi rũ mí mắt xuống.
Không chút do dự, lưỡi đao đ.â.m vào ngực trái của anh ta.
Từng dòng m,á,u tươi tuôn ra, nở ra giống như một đóa hoa đỏ tươi trên áo sơ mi của anh ta.
Sắc mặt Nghiêm Án tái nhợt, kinh ngạc nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi biết, anh ta đang đặt cược vào trái tim tôi.
Anh ta thua rồi.
Tôi nào có trái tim đâu?
Chu Kỳ tiến lên nắm lấy tay kia của tôi.
"Cậu không phát hiện, Mạn Mạn không muốn đi theo cậu sao?"
Nghiêm Án nhếch khóe miệng, cả người tản ra khí tức lạnh lẽo.
"Chuyện của tôi và Mạn Mạn, không phiền anh Chu phí tâm."
Tôi giơ tay lên, tát Nghiêm Án một cái.
Khuôn mặt của anh ta bị đánh đến nghiêng đi, nhưng vẫn còn bướng bỉnh nắm lấy bàn tay của tôi.
Tôi nở một nụ cười với Chu Kỳ: "Đàn anh, anh về trước đi."
Lại đi tới nhà Nghiêm Án, tôi chỉ cảm thấy mỗi một chỗ của nơi này đều vô cùng ghê tởm.
Tôi tràn đầy mỉa mai nhìn anh ta: "Sao vậy, chuyện lần trước, còn muốn làm lại một lần nữa?"
Nghiêm Án đặt tôi vào tường, vành mắt đỏ bừng.
"Rốt cuộc muốn anh làm như thế nào, em mới có thể...".
Tôi ngắt lời anh ta.
“Mới có thể như thế nào? Tha thứ cho anh hả?".
"Dù anh không có được sự tha thứ thứ của tôi, thì tôi cũng chẳng thể làm gì anh, không phải sao?"
Anh lắc đầu, vẻ mặt suy sụp.
"Khương Mạn, lúc nào anh cũng hối hận."
"Em nói đúng, đều do anh mà ra."
"Anh muốn bù đắp, anh muốn... Trở lại quá khứ...."
"Dù cho phải trả giá gì."
Quay ngược thời gian... Tôi cười đến rơi nước mắt.
"Nghiêm Án, đến bây giờ anh vẫn cho rằng, chỉ cần Nghiêm Trường Thanh, Văn Giai Nghiên bị báo ứng, coi như là anh đã chuộc tội rồi phải không?"
"Tất cả những chuyện này, không phải đều là diễn ra theo sự sắp xếp của anh sao?"
"Anh mới là, người đáng chec nhất đấy."
Trong mắt Nghiêm Án hoàn toàn không còn ánh sáng.
Anh ta đang khóc vì điều gì vậy?
Người có thể tàn nhẫn với tôi như vậy, làm sao có trái tim?
Anh ta đưa tôi một con dao.
"Nếu như vậy, em có thể thoải mái hơn."
"Vậy để anh c.h.ế.t đi."
Lưỡi dao sắc bén và chói mắt.
Tôi kiễng chân và nhẹ nhàng hôn lên mặt anh ta.
Dưới vẻ mặt khiếp sợ của anh ta, tôi nói: "Nụ hôn này, là tạm biệt Nghiêm Án mà tôi từng thích."
Dứt lời, tôi rũ mí mắt xuống.
Không chút do dự, lưỡi đao đ.â.m vào ngực trái của anh ta.
Từng dòng m,á,u tươi tuôn ra, nở ra giống như một đóa hoa đỏ tươi trên áo sơ mi của anh ta.
Sắc mặt Nghiêm Án tái nhợt, kinh ngạc nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi biết, anh ta đang đặt cược vào trái tim tôi.
Anh ta thua rồi.
Tôi nào có trái tim đâu?