Chương : 48
Thời điểm Triển Kính đi tới cũng là lúc Tống Phong Thành bưng ly rượu chát quét một ánh mắt ẩn ý, ra tay chỉ chỉ rồi nghênh ngang rời đi.
Vẻ mặt Triển Kính tối sầm, nhìn theo hướng người ra hiệu, dừng lại thêm vài giây mới thu tầm mắt, hướng chú ý về phía tiểu nha đầu đang đứng ngẩn ngơ.
Âm thầm thở dài, Triển Kính cọ cọ quai hàm, ánh mắt ảm đạm, chân chính cảm giác được, 30 năm nay sống trên cuộc đời, đây là lần đầu tiên anh tức giận như vậy. Người ngoài nhìn vào chỉ thấy anh lúc nào cũng khắc chế, bình tĩnh, một chút thất lễ cũng không có. Nhưng chỉ những người thân quen gần gũi mới biết, cuộc sống của anh, mỗi bước đi đều nằm trong kế hoạch của bản thân anh, mỗi bước tiến lên bậc thang đều xuất phát từ ý nguyện của chính anh. Không ai có thể miễn cưỡng làm anh không vui, càng không ai có thể mạnh mẽ cứng rắn chắn đường anh, khiến cho anh có điểm không vừa ý với cuộc sống của mình. Nói cách khác, sự bình tĩnh khắc chế của anh là vì mọi chuyện xảy ra xung quanh, đều là những thứ anh đã đặt ra, tự mình phát triển cùng tiến hành. Thái độ của Triển Kính lúc nào cũng chừng mực lễ nghĩa là vì các loại ngoài ý muốn cùng ngã rẽ nho nhỏ trong cuộc sống không đủ để lay động đến ý chí hay ảnh hưởng đến tâm tình mạnh mẽ của anh.
Người ngoài nhìn vào tưởng rằng Triển nhị thiếu gia là nề nếp sống qua ngày, nhưng thật ra so với người được gọi là "Thiết huyết gian thương" Triển Phong thì Triển Kính chỉ có thể hơn chứ không hề kém.
Chính vì anh quá cường thế, cho nên 18 năm đó liền quyết định nhập ngũ, kiên quyết bỏ qua điều kiện ưu việt của gia đình, một mình lăn lộn bên ngoài hơn 10 năm. Cũng vì trời sinh tính tình anh bất kham, cho nên sau khi nằm gai nếm mật ở quân ngũ liền dễ dàng buông tha không chút vấn vương quân hàm cùng vinh quang, lấy một tư thế mà người ngoài nhìn vào chính là một loại dở hơi, rời khỏi quân doanh, buông bỏ thân phận quân nhân cao cao tại thượng, trở về thành phố B làm một tiểu đội trưởng trong một đội đặc công nho nhỏ. Thậm chí hai tháng đầu tiên khi trở về anh vẫn phải là một đội viên bình thường nhất của đội.
Những người biết rõ gốc gác của Triển Kính cũng không cách nào lý giải được nguyên nhân. Thật ra chỉ đơn giản là vì hai người đàn ông còn lại trong nhà anh thường nói, tuy thời gian cùng địa điểm có khác nhau nhưng đại ý chỉ có một:
"Nếu con cho là mình đã làm tốt nhất một chuyện đại sự trong đời thì hãy nhẹ nhàng buông bỏ, bắt đầu lại từ đầu. Trên đời này chuyện khó đợi người giải quyết không hề ít, chỉ có đàn ông thật sự có bản lĩnh, mới có thể dùng cuộc đời hạn hữu của mình làm những chuyện mình muốn, phải có năng lực thật sự thì mới làm được chuyện lớn."
Ba anh đã cam tâm tình nguyện dùng cả đợi vì dân vì nước, ở trong quân ngũ lúc nào cũng hết lòng. Thậm chí nói một câu "Cúc cung tận tụy" cũng không đủ để nói về ông. Anh cả của anh thừa kế thiên phú cùng tài năng của tổ phụ, chuyện buôn bán làm ăn phi thường có năng lực. Đến bản thân Triển Kính, năm 18 là quân nhân ưu tú bậc nhất trong đội ngũ, năm 28 lại muốn khiêu chiến cùng trải nghiệm một chuyện gì đó mình chưa từng trải qua.
Anh ở trong đội đặc công đã gần một năm, hiện tại anh có thể phi thường chắc chắn mười năm hai mươi năm sau, anh sẽ dùng hết tinh lực cùng khả năng của mình để phát triển trong lĩnh vực này. Cảnh đội so với quân đội linh hoạt hơn, nhiệm vụ khó khăn cùng tính khiêu chiến cũng không hề kém hơn, hơn nữa trong ngành này còn phải đối mặt với tội phạm, xử lý tình huống cùng đấu tâm lý... Rất nhiều, rất nhiều thứ đòi hỏi kinh nghiệm thực chiến của anh. Làm việc trong lĩnh vực này giúp anh có thể thường xuyên tiếp xúc với những sự kiện mới mẻ, từng bước từng bước giải quyết từng nút thắt, nước chảy mây trôi mà hoàn thành nhiệm vụ. Đối với tính tình của Triển Kính, đây thật sự làm một lựa chọn tốt nhất. Anh thậm chí nghĩ tới, vài năm nữa tuổi tác và thể lực không thích hợp ở lại đại đội đặc công nữa thì sẽ chuyển đến đại đội hình cảnh, tiếp tục tiếp xúc với các phần tử tội phạm, nói tóm lại, muốn anh đến ngồi bàn giấy làm văn thư còn không bằng dứt khoát để anh từ chức cho xong.
Nói đi nói lại, quyết định trở lại thành phố B không chỉ vì muốn chuyển nghề mà còn vì không cam lòng để cho đoạn thời gian qua lại kia của anh cùng Giang Tuyết Tử trở thành một trang giấy vụn ố vàng, nhẹ bẫng theo gió bay đi mà là lần nữa cố gắng, phá lệ trân trọng viết nên một tờ giấy mới.
Ngày đó gặp lại cô chính là niềm vui bất ngờ. Chuyện hai người có thể ở cùng nhau tuy rằng hoàn toàn xuất phát từ ý muốn của cá nhân anh, nhưng nếu trong lòng nha đầu kia không hề có vị trí nào cho anh thì chuyện chỉ sợ không giống như bây giờ, nước chảy thành sông nhẹ nhàng cùng thuận lợi. Ánh mắt cô nhìn anh, phản ứng khi cùng anh thân mật khi mới cùng nhau hẹn hò lúc nào cũng là tâm tư thận trọng, đến khi chuyển đến ở cùng với anh, lại tựa như không thể lừa dối chính mình, chậm rãi cùng anh phát sinh quan hệ thân mật, từng chút từng chút thay đổi, từ từ đến gần anh hơn. Tất cả biến hoá này anh đều thấy ở trong mắt, nhớ ở trong lòng. Anh biết, tuy cô chưa bao giờ nói ra nhưng trong lòng luôn có anh, hơn nữa tình yêu cô dành cho anh không phải là loại cảm động nhất thời mà là loại tình cảm càng lúc càng thêm sâu sắc vô cùng.
Nhưng đến khi anh muốn tiến thêm một bước đi vào nội tâm cô hoặc dắt tay cô, để cho cô hoàn toàn hoàn toàn thả lỏng, đi vào thế giới của anh thì lại phát hiện ra, khoảng cách giữa hai người là xa xôi cách trở vô cùng. Đoạn khoảng cách chắn giữa hai người không chỉ là vì trưởng bối cùng anh em Giang gia, không chỉ là vì thân bằng hảo hữu của anh, mà còn là vì tiểu nha đầu ngoan tâm đang đứng trước mặt anh đây.
Không sợ Giang gia không biết an phận, không ngại tiểu tử sợ thiên hạ bất loạn Tống Phong Thành, thậm chí Triển Lục cũng không phải là vấn đề gì, mẹ anh nơi đó sớm muộn cũng sẽ ổn thoả, vấn đề duy nhất làm anh không an tâm, làm cho anh lúc nào cũng lo lắng lại là tiểu nha đầu nhìn như nhu nhược không chỗ nương tựa nhưng lại quật cường khó bảo kia!
Triển Kính càng nhìn càng giận, anh đã đi tới đây gần 5 phút rồi nhưng cô vẫn không hề phát hiện ra, vầng trán trắng nõn nhăn lại, cánh môi anh đào cũng bị cô cắn đến trắng bệch, đôi tay nho nhỏ thì gắt gao vặn chặt. Thật sự khó khăn đến vậy sao? Đứng trước mặt người khác dứt khoát nói "Không", cùng Giang gia rõ giới hạn, cả đời không qua lại với nhau, thậm chí ở trước mặt Tống Phong Thành chửi ầm lên, chẳng cần quan tâm đến anh nghĩ gì, anh đương nhiên sẽ không giận cô, thậm chí sẽ giúp đỡ cô chèn ép cái tên tiểu tử vô tâm vô phế kia!
Đưa tay gỡ bàn tay vì dùng sức mà trắng bệch kia, anh khẽ lướt qua gò má trắng nõn của Giang Tuyết Tử, đang định ôm người vào ngực, lại cảm nhận được cô giống như bị vật gì bén nhọn đâm vào, cả người run lên bần bật...
Mà ngón tay của anh vừa vặn chạm phải trâm cài ôn nhuận trên búi tóc anh vụn về giúp cô bới lên. Triển Kính theo bản năng rút món đồ nho nhỏ xuống, mái tóc Giang Tuyết Tử lập tức xoã tung, rủ trên vai cô mà trâm cài giữa hai ngón tay anh bị giữ chặt, vang lên một tiếng "rắc" sâu kín, lìa thành hai đoạn.
Trên mặt Triển Kính cũng không để lộ quá nhiều biểu tình, chỉ là khẽ nhíu mày một cái. Giang Tuyết Tử lại khác, mặc kệ tóc tai của mình, vươn tay muốn cầm lấy nhánh trâm đã gãy.
Vừa muốn cầm lấy nhánh trâm, Triển Kính đã nhanh chóng thu vào trong túi áo, tay kia thuận thế cầm tay cô, khẽ mỉm cười nói: "Đừng tức giận... Ngày mai anh tìm người sửa."
Khoé mắt Giang Tuyết Tử hơi ướt, đôi mắt to tròn vừa tức vừa oán liếc về phía anh, tay nhỏ khẽ đẩy vòm ngực rộng lớn kia: "Anh... Anh làm gì thế! Nói cũng không nói một tiếng, làm em sợ muốn chết!"
Triển Kính đem hai tay nhỏ nắm một chỗ, một tay khác phủ lên ót cô, đáy mắt yên tĩnh ôn nhu, đượm chút cưng chiều cùng bao dung: "Là anh không tốt. Thứ này vốn là đồ cổ, vừa rồi anh thất thần một chút."
Giang Tuyết Tử nghẹn lời, cắn môi rũ mắt, không nói lời nào. Vừa rồi anh có thất thần à...
Triển Kính vuốt ve gáy cô, hạ một cái hôn lên vầng trán sáng bóng: "Trong nhà có quen biết một người chuyên sửa mấy món đồ này, vòng ngọc mã não của mẹ anh cũng vừa bị đứt, ngày mai mang đi sửa cùng là được. Không sao, 20 ngày, anh nhất định sẽ trả lại cho em trâm ngọc nguyên vẹn không chút hao tổn."
Giang Tuyết Tử cau mày, cũng không đợi anh hôn xong đã nghiêng mặt đi, nhỏ giọng thầm oán: "Anh đừng... Nhiều khách nhân như vậy, không tốt..."
Triển Kính nghe thấy lí do này liền có chút không vui: "Em cũng biết chỉ toàn là khách nhân."
"Em là bạn gái của anh, chỉ là một cái hôn liền không thể gặp người sao?"
Giang Tuyết Tử dễ dàng nghe được trong lời nói của anh là thản nhiên không hờn không giận.
Anh bình thường vô luận là dùng giọng điệu gì nói với người khác nhưng khi ở cạnh cô đều cố ý để lộ vài phần ôn nhu cùng bao dung, thanh âm cũng nhẹ nhàng hơn một chút, giọng nói của anh nguyên bản vừa trầm thấp lại pha chút từ tính, vốn đã khiến nữ nhân rung động không thôi. Dùng loại ngữ điệu cưng chiều này lại càng khiến cho đối phương thêm mềm nhũn.
Lúc này ánh đột nhiên thay đổi ngữ khí khiến đáy lòng Giang Tuyết Tử lập tức nhảy dựng, trong đầu không khỏi nhớ lại mấy lời Tống Phong Thành vừa nói.
Triển Kính lần trước đi thành phố T lại nhiệm vụ còn được tuyên dương, nguyên bản trong cục muốn nhân hai lần lập công này của anh mà đề bạt người làm cục phó. Nhưng nếu để cho Ngũ thúc biết anh hiện tại cùng cô kết giao... Không nói tới Ngũ thúc có vì Triệu Thanh mà đau lòng hay không, chỉ bằng cừu hận của Triệu gia dành cho cô cùng mẹ thì ông làm sao có thể thống thống khoái khoái đem vị trí cục phó giao cho Triển Kính đây?
Trong lúc cô chần chừ, cánh tay ôm siết của Triển Kính cũng đã buông ra, Giang Tuyết Tử hoảng hốt, cũng biết vì mình chậm chạp không đáp mà anh hiểu lầm, theo bản năng túm lấy tay áo anh.
Ai ngờ ở cửa lớn phía xa truyền đến một tiếng vang rất lớn.
Mọi người đồng loạt nhìn sang, chỉ thấy hai người mặc đồng phục màu lam khiêng một bộ tiểu cảnh rất lớn tiến vào. Mà đi sau hai người kia là một người đàn ông trung niên một thân y phục màu chàm, vẻ mặt có chút nhợt nhạt, môi mỏng có chút tái nhưng ánh mắt lại sáng ngời, nét cười nhàn nhạt cũng không đổi. Tầm mắt người kia lại trên người Triển Phong, phất tay để cho hai người khiêng tiểu cảnh đặt ở một chỗ trống, sau đó ánh mắt nhanh chóng quét qua một vòng đại sảnh, rất nhanh tìm được người muốn tìm.
*Đây "tiểu cảnh" ạ. Kiểu như là hòn non bộ phối với bonsai ấy. Hòn non bộ ở Việt Nam mình thì chú trọng nhiều về tạo hình đá hơn cây xanh. Còn của Nhật với TQ thì người ta chú trọng cây xanh với tạo hình bonsai nhiều hơn.
Ông nở một nụ cười với Giang Tuyết Tử, bước chân cũng từ từ đi tới.
Những người nhận ra nhân vật này đều kinh ngạc không thôi, nhất là Triệu Ngũ thúc cùng Triệu Thanh. Giang Tử Diêu cùng Tống Phong Thành cũng sửng sốt, Triển Phong nhíu nhíu mày, nhìn đến vẻ mặt bất ngờ của mẹ cùng những người xung quanh, trong nháy mắt anh đã xác định được suy đoán của mình.
Giang Tuyết Tử sững sờ vô cùng, môi hồng khẽ nhếch, mắt tròn mở to, vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa chấn động. Mà Triển Kính đứng một bên trông thấy vẻ cô thì hoàn toàn trầm xuống. Tự mình đến nơi này tặng tiểu cảnh... Nha đầu kia không chỉ gạt anh công việc bề bộn, mà hôm qua còn nói dối anh! Ép buộc đến trễ như thế mới về nhà, lại chủ động dâng nụ hôn thân thiết, thì ra là vì người đàn ông khi đó oán hận hồng nhan, đem cô vứt lăn lóc 10 năm qua, Triệu Yến Lâm này đây.
Vẻ mặt Triển Kính tối sầm, nhìn theo hướng người ra hiệu, dừng lại thêm vài giây mới thu tầm mắt, hướng chú ý về phía tiểu nha đầu đang đứng ngẩn ngơ.
Âm thầm thở dài, Triển Kính cọ cọ quai hàm, ánh mắt ảm đạm, chân chính cảm giác được, 30 năm nay sống trên cuộc đời, đây là lần đầu tiên anh tức giận như vậy. Người ngoài nhìn vào chỉ thấy anh lúc nào cũng khắc chế, bình tĩnh, một chút thất lễ cũng không có. Nhưng chỉ những người thân quen gần gũi mới biết, cuộc sống của anh, mỗi bước đi đều nằm trong kế hoạch của bản thân anh, mỗi bước tiến lên bậc thang đều xuất phát từ ý nguyện của chính anh. Không ai có thể miễn cưỡng làm anh không vui, càng không ai có thể mạnh mẽ cứng rắn chắn đường anh, khiến cho anh có điểm không vừa ý với cuộc sống của mình. Nói cách khác, sự bình tĩnh khắc chế của anh là vì mọi chuyện xảy ra xung quanh, đều là những thứ anh đã đặt ra, tự mình phát triển cùng tiến hành. Thái độ của Triển Kính lúc nào cũng chừng mực lễ nghĩa là vì các loại ngoài ý muốn cùng ngã rẽ nho nhỏ trong cuộc sống không đủ để lay động đến ý chí hay ảnh hưởng đến tâm tình mạnh mẽ của anh.
Người ngoài nhìn vào tưởng rằng Triển nhị thiếu gia là nề nếp sống qua ngày, nhưng thật ra so với người được gọi là "Thiết huyết gian thương" Triển Phong thì Triển Kính chỉ có thể hơn chứ không hề kém.
Chính vì anh quá cường thế, cho nên 18 năm đó liền quyết định nhập ngũ, kiên quyết bỏ qua điều kiện ưu việt của gia đình, một mình lăn lộn bên ngoài hơn 10 năm. Cũng vì trời sinh tính tình anh bất kham, cho nên sau khi nằm gai nếm mật ở quân ngũ liền dễ dàng buông tha không chút vấn vương quân hàm cùng vinh quang, lấy một tư thế mà người ngoài nhìn vào chính là một loại dở hơi, rời khỏi quân doanh, buông bỏ thân phận quân nhân cao cao tại thượng, trở về thành phố B làm một tiểu đội trưởng trong một đội đặc công nho nhỏ. Thậm chí hai tháng đầu tiên khi trở về anh vẫn phải là một đội viên bình thường nhất của đội.
Những người biết rõ gốc gác của Triển Kính cũng không cách nào lý giải được nguyên nhân. Thật ra chỉ đơn giản là vì hai người đàn ông còn lại trong nhà anh thường nói, tuy thời gian cùng địa điểm có khác nhau nhưng đại ý chỉ có một:
"Nếu con cho là mình đã làm tốt nhất một chuyện đại sự trong đời thì hãy nhẹ nhàng buông bỏ, bắt đầu lại từ đầu. Trên đời này chuyện khó đợi người giải quyết không hề ít, chỉ có đàn ông thật sự có bản lĩnh, mới có thể dùng cuộc đời hạn hữu của mình làm những chuyện mình muốn, phải có năng lực thật sự thì mới làm được chuyện lớn."
Ba anh đã cam tâm tình nguyện dùng cả đợi vì dân vì nước, ở trong quân ngũ lúc nào cũng hết lòng. Thậm chí nói một câu "Cúc cung tận tụy" cũng không đủ để nói về ông. Anh cả của anh thừa kế thiên phú cùng tài năng của tổ phụ, chuyện buôn bán làm ăn phi thường có năng lực. Đến bản thân Triển Kính, năm 18 là quân nhân ưu tú bậc nhất trong đội ngũ, năm 28 lại muốn khiêu chiến cùng trải nghiệm một chuyện gì đó mình chưa từng trải qua.
Anh ở trong đội đặc công đã gần một năm, hiện tại anh có thể phi thường chắc chắn mười năm hai mươi năm sau, anh sẽ dùng hết tinh lực cùng khả năng của mình để phát triển trong lĩnh vực này. Cảnh đội so với quân đội linh hoạt hơn, nhiệm vụ khó khăn cùng tính khiêu chiến cũng không hề kém hơn, hơn nữa trong ngành này còn phải đối mặt với tội phạm, xử lý tình huống cùng đấu tâm lý... Rất nhiều, rất nhiều thứ đòi hỏi kinh nghiệm thực chiến của anh. Làm việc trong lĩnh vực này giúp anh có thể thường xuyên tiếp xúc với những sự kiện mới mẻ, từng bước từng bước giải quyết từng nút thắt, nước chảy mây trôi mà hoàn thành nhiệm vụ. Đối với tính tình của Triển Kính, đây thật sự làm một lựa chọn tốt nhất. Anh thậm chí nghĩ tới, vài năm nữa tuổi tác và thể lực không thích hợp ở lại đại đội đặc công nữa thì sẽ chuyển đến đại đội hình cảnh, tiếp tục tiếp xúc với các phần tử tội phạm, nói tóm lại, muốn anh đến ngồi bàn giấy làm văn thư còn không bằng dứt khoát để anh từ chức cho xong.
Nói đi nói lại, quyết định trở lại thành phố B không chỉ vì muốn chuyển nghề mà còn vì không cam lòng để cho đoạn thời gian qua lại kia của anh cùng Giang Tuyết Tử trở thành một trang giấy vụn ố vàng, nhẹ bẫng theo gió bay đi mà là lần nữa cố gắng, phá lệ trân trọng viết nên một tờ giấy mới.
Ngày đó gặp lại cô chính là niềm vui bất ngờ. Chuyện hai người có thể ở cùng nhau tuy rằng hoàn toàn xuất phát từ ý muốn của cá nhân anh, nhưng nếu trong lòng nha đầu kia không hề có vị trí nào cho anh thì chuyện chỉ sợ không giống như bây giờ, nước chảy thành sông nhẹ nhàng cùng thuận lợi. Ánh mắt cô nhìn anh, phản ứng khi cùng anh thân mật khi mới cùng nhau hẹn hò lúc nào cũng là tâm tư thận trọng, đến khi chuyển đến ở cùng với anh, lại tựa như không thể lừa dối chính mình, chậm rãi cùng anh phát sinh quan hệ thân mật, từng chút từng chút thay đổi, từ từ đến gần anh hơn. Tất cả biến hoá này anh đều thấy ở trong mắt, nhớ ở trong lòng. Anh biết, tuy cô chưa bao giờ nói ra nhưng trong lòng luôn có anh, hơn nữa tình yêu cô dành cho anh không phải là loại cảm động nhất thời mà là loại tình cảm càng lúc càng thêm sâu sắc vô cùng.
Nhưng đến khi anh muốn tiến thêm một bước đi vào nội tâm cô hoặc dắt tay cô, để cho cô hoàn toàn hoàn toàn thả lỏng, đi vào thế giới của anh thì lại phát hiện ra, khoảng cách giữa hai người là xa xôi cách trở vô cùng. Đoạn khoảng cách chắn giữa hai người không chỉ là vì trưởng bối cùng anh em Giang gia, không chỉ là vì thân bằng hảo hữu của anh, mà còn là vì tiểu nha đầu ngoan tâm đang đứng trước mặt anh đây.
Không sợ Giang gia không biết an phận, không ngại tiểu tử sợ thiên hạ bất loạn Tống Phong Thành, thậm chí Triển Lục cũng không phải là vấn đề gì, mẹ anh nơi đó sớm muộn cũng sẽ ổn thoả, vấn đề duy nhất làm anh không an tâm, làm cho anh lúc nào cũng lo lắng lại là tiểu nha đầu nhìn như nhu nhược không chỗ nương tựa nhưng lại quật cường khó bảo kia!
Triển Kính càng nhìn càng giận, anh đã đi tới đây gần 5 phút rồi nhưng cô vẫn không hề phát hiện ra, vầng trán trắng nõn nhăn lại, cánh môi anh đào cũng bị cô cắn đến trắng bệch, đôi tay nho nhỏ thì gắt gao vặn chặt. Thật sự khó khăn đến vậy sao? Đứng trước mặt người khác dứt khoát nói "Không", cùng Giang gia rõ giới hạn, cả đời không qua lại với nhau, thậm chí ở trước mặt Tống Phong Thành chửi ầm lên, chẳng cần quan tâm đến anh nghĩ gì, anh đương nhiên sẽ không giận cô, thậm chí sẽ giúp đỡ cô chèn ép cái tên tiểu tử vô tâm vô phế kia!
Đưa tay gỡ bàn tay vì dùng sức mà trắng bệch kia, anh khẽ lướt qua gò má trắng nõn của Giang Tuyết Tử, đang định ôm người vào ngực, lại cảm nhận được cô giống như bị vật gì bén nhọn đâm vào, cả người run lên bần bật...
Mà ngón tay của anh vừa vặn chạm phải trâm cài ôn nhuận trên búi tóc anh vụn về giúp cô bới lên. Triển Kính theo bản năng rút món đồ nho nhỏ xuống, mái tóc Giang Tuyết Tử lập tức xoã tung, rủ trên vai cô mà trâm cài giữa hai ngón tay anh bị giữ chặt, vang lên một tiếng "rắc" sâu kín, lìa thành hai đoạn.
Trên mặt Triển Kính cũng không để lộ quá nhiều biểu tình, chỉ là khẽ nhíu mày một cái. Giang Tuyết Tử lại khác, mặc kệ tóc tai của mình, vươn tay muốn cầm lấy nhánh trâm đã gãy.
Vừa muốn cầm lấy nhánh trâm, Triển Kính đã nhanh chóng thu vào trong túi áo, tay kia thuận thế cầm tay cô, khẽ mỉm cười nói: "Đừng tức giận... Ngày mai anh tìm người sửa."
Khoé mắt Giang Tuyết Tử hơi ướt, đôi mắt to tròn vừa tức vừa oán liếc về phía anh, tay nhỏ khẽ đẩy vòm ngực rộng lớn kia: "Anh... Anh làm gì thế! Nói cũng không nói một tiếng, làm em sợ muốn chết!"
Triển Kính đem hai tay nhỏ nắm một chỗ, một tay khác phủ lên ót cô, đáy mắt yên tĩnh ôn nhu, đượm chút cưng chiều cùng bao dung: "Là anh không tốt. Thứ này vốn là đồ cổ, vừa rồi anh thất thần một chút."
Giang Tuyết Tử nghẹn lời, cắn môi rũ mắt, không nói lời nào. Vừa rồi anh có thất thần à...
Triển Kính vuốt ve gáy cô, hạ một cái hôn lên vầng trán sáng bóng: "Trong nhà có quen biết một người chuyên sửa mấy món đồ này, vòng ngọc mã não của mẹ anh cũng vừa bị đứt, ngày mai mang đi sửa cùng là được. Không sao, 20 ngày, anh nhất định sẽ trả lại cho em trâm ngọc nguyên vẹn không chút hao tổn."
Giang Tuyết Tử cau mày, cũng không đợi anh hôn xong đã nghiêng mặt đi, nhỏ giọng thầm oán: "Anh đừng... Nhiều khách nhân như vậy, không tốt..."
Triển Kính nghe thấy lí do này liền có chút không vui: "Em cũng biết chỉ toàn là khách nhân."
"Em là bạn gái của anh, chỉ là một cái hôn liền không thể gặp người sao?"
Giang Tuyết Tử dễ dàng nghe được trong lời nói của anh là thản nhiên không hờn không giận.
Anh bình thường vô luận là dùng giọng điệu gì nói với người khác nhưng khi ở cạnh cô đều cố ý để lộ vài phần ôn nhu cùng bao dung, thanh âm cũng nhẹ nhàng hơn một chút, giọng nói của anh nguyên bản vừa trầm thấp lại pha chút từ tính, vốn đã khiến nữ nhân rung động không thôi. Dùng loại ngữ điệu cưng chiều này lại càng khiến cho đối phương thêm mềm nhũn.
Lúc này ánh đột nhiên thay đổi ngữ khí khiến đáy lòng Giang Tuyết Tử lập tức nhảy dựng, trong đầu không khỏi nhớ lại mấy lời Tống Phong Thành vừa nói.
Triển Kính lần trước đi thành phố T lại nhiệm vụ còn được tuyên dương, nguyên bản trong cục muốn nhân hai lần lập công này của anh mà đề bạt người làm cục phó. Nhưng nếu để cho Ngũ thúc biết anh hiện tại cùng cô kết giao... Không nói tới Ngũ thúc có vì Triệu Thanh mà đau lòng hay không, chỉ bằng cừu hận của Triệu gia dành cho cô cùng mẹ thì ông làm sao có thể thống thống khoái khoái đem vị trí cục phó giao cho Triển Kính đây?
Trong lúc cô chần chừ, cánh tay ôm siết của Triển Kính cũng đã buông ra, Giang Tuyết Tử hoảng hốt, cũng biết vì mình chậm chạp không đáp mà anh hiểu lầm, theo bản năng túm lấy tay áo anh.
Ai ngờ ở cửa lớn phía xa truyền đến một tiếng vang rất lớn.
Mọi người đồng loạt nhìn sang, chỉ thấy hai người mặc đồng phục màu lam khiêng một bộ tiểu cảnh rất lớn tiến vào. Mà đi sau hai người kia là một người đàn ông trung niên một thân y phục màu chàm, vẻ mặt có chút nhợt nhạt, môi mỏng có chút tái nhưng ánh mắt lại sáng ngời, nét cười nhàn nhạt cũng không đổi. Tầm mắt người kia lại trên người Triển Phong, phất tay để cho hai người khiêng tiểu cảnh đặt ở một chỗ trống, sau đó ánh mắt nhanh chóng quét qua một vòng đại sảnh, rất nhanh tìm được người muốn tìm.
*Đây "tiểu cảnh" ạ. Kiểu như là hòn non bộ phối với bonsai ấy. Hòn non bộ ở Việt Nam mình thì chú trọng nhiều về tạo hình đá hơn cây xanh. Còn của Nhật với TQ thì người ta chú trọng cây xanh với tạo hình bonsai nhiều hơn.
Ông nở một nụ cười với Giang Tuyết Tử, bước chân cũng từ từ đi tới.
Những người nhận ra nhân vật này đều kinh ngạc không thôi, nhất là Triệu Ngũ thúc cùng Triệu Thanh. Giang Tử Diêu cùng Tống Phong Thành cũng sửng sốt, Triển Phong nhíu nhíu mày, nhìn đến vẻ mặt bất ngờ của mẹ cùng những người xung quanh, trong nháy mắt anh đã xác định được suy đoán của mình.
Giang Tuyết Tử sững sờ vô cùng, môi hồng khẽ nhếch, mắt tròn mở to, vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa chấn động. Mà Triển Kính đứng một bên trông thấy vẻ cô thì hoàn toàn trầm xuống. Tự mình đến nơi này tặng tiểu cảnh... Nha đầu kia không chỉ gạt anh công việc bề bộn, mà hôm qua còn nói dối anh! Ép buộc đến trễ như thế mới về nhà, lại chủ động dâng nụ hôn thân thiết, thì ra là vì người đàn ông khi đó oán hận hồng nhan, đem cô vứt lăn lóc 10 năm qua, Triệu Yến Lâm này đây.