Chương 4: Thất lễ rồi
Thành phố Ninh.
Đêm khuya, trong khu điều trị nội trú của bệnh viện Tân Dân.
Khi Nhiêu Niệm vội vàng chạy tới, đèn đỏ trước phòng phẫu thuật vừa tắt.
Bên trong phòng bệnh không bật đèn, cảnh tượng hỗn loạn suốt cả đêm đã chấm dứt. May mắn là hiện giờ đã qua cơn nguy kịch, bà cụ gầy gò đang đeo bình dưỡng khí, yên ổn ngủ trên giường bệnh.
Trên bề mặt của mặt nạ dưỡng khí, có thể nhìn thấy một lớp không khí màu trắng đọng lại. Suốt ba năm qua, dường như chỉ có máy đo nhịp tim bên cạnh giường bệnh là chứng cứ duy nhất chứng minh bà còn sống.
Căn phòng trở nên yên tĩnh. Trong đêm khuya, có thể nghe thấy tiếng lá xào xạc ngoài cửa sổ.
Nhiêu Niệm nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay hốc hác của Chung Huệ Hoa. Cảm nhận được mạch đập nhẹ nhàng dưới làn da sần sùi như vỏ cây khô héo, trái tim cô cuối cùng cũng bình ổn sau cả một đêm mệt mỏi.
Cô không có người thân, từ nhỏ đã sống trong cô nhi viện. Theo những kí ức mơ hồ còn sót lại, Chung Huệ Hoa là viện trưởng của cô nhi viện đó. Bà đã nuôi nấng cô như cháu gái cho đến khi đứa cháu này được gia đình họ Nhiêu nhận nuôi vào năm mười lăm tuổi.
Sau này, tình trạng sức khỏe của Chung Huệ Hoa ngày càng xấu đi, bà rơi vào trạng thái hôn mê sâu do xuất huyết não, đến bây giờ chỉ có thể ngày ngày bơm chất dinh dưỡng vào cơ thể để duy trì sự sống.
Chung Huệ Hoa là người duy nhất thật lòng đối xử tốt với Nhiêu Niệm. Vậy nên tối nay, dù có ở chân trời góc bể nào, bằng mọi giá cô nhất định phải nhanh chóng trở về bệnh viện. Coi như bà thực sự đã đến giây phút cuối đời, cô cũng có thể cùng bà đi nốt đoạn đường này.
Mọi thứ chìm trong sự tĩnh lặng, chỉ nghe được âm thanh yếu ớt của máy phát hiện nhịp tim.
Nhiêu Niệm đột nhiên nhớ lại cảnh tượng trên chiếc du thuyền vừa rồi.
Trước cửa sổ sát đất bằng kính, người đàn ông nhìn thẳng vào mắt cô. Đôi mắt đen láy tựa như vực sâu không đáy, cuốn cô nhảy vào trong đó, không thể thoát ra.
Nếu anh đồng ý, cô sẽ lấy gì để trao đổi.
Đầu óc Nhiêu Niệm trống rỗng, trong khoảnh khắc không thể nghĩ ra đáp án.
Hay nói cách khác, cô không chắc đáp án mà cô đưa ra sẽ là câu trả lời Hoắc Duật Thâm mong muốn.
Cô là vợ sắp cưới của Tưởng Gia Trạch, còn anh lại là chủ tịch của tập đoàn nhà họ Hoắc. Hiện giờ cô đang đứng trong phòng anh đã là trái với lẽ thường.
Ngay khi Nhiêu Niệm mấp máy môi định nói gì đó, lại nghe thấy người đàn ông nhấn điện thoại bàn, gọi trợ lý vào. Anh trầm giọng ra lệnh: “Sắp xếp đi.”
“Thay đổi lộ trình, dừng ở cảng gần nhất.”
Nhiêu Niệm sửng sốt một lúc rồi kinh ngạc ngước mắt nhìn lên.
Cô còn chưa trả lời câu hỏi của anh.
“Vâng, chủ tịch.”
Lời nói của Hoắc Duật Thâm thực sự còn hiệu quả hơn cả thánh chỉ. Không bao lâu sau du thuyền đã dừng ở bến cảng gần nhất. Trong khi các vị khách trên thuyền đang trơ mắt nhìn nhau, Nhiêu Niệm đã lặng lẽ xuống thuyền.
Anh cho người lái xe đưa cô đến bệnh viện, ngay cả Tưởng Gia Trạch cũng không biết cô đã rời đi.
Cô bắt đầu cảm thấy lời nói vừa rồi của Hoắc Duật Thâm chỉ là trêu trọc mình.
Anh không bắt cô phải trả lời ngay lập tức. Hay nói cách khác, anh chỉ muốn cô nợ anh một lần giúp đỡ này.
Rõ ràng là cô giúp anh trước, nhưng cuối cùng lại là người mang nợ.
Cũng không biết là do cô quá ngây thơ hay do người đàn ông ấy thực sự xảo quyệt.
Khả năng là do anh quá mưu mô…
Nhưng dù nói thế nào thì anh thực sự đã giúp cô.
Nhiêu Niệm dựa vào ghế, lặng lẽ túm chặt chiếc áo vest đang khoác trên người mình. Hương thơm trên quần áo có tác dụng xoa dịu kì lạ. Tựa như hơi ấm giữa đêm đông giá rét, làm tim cô vô thức đập nhanh hơn, nhưng đồng thời lại khiến cô chìm vào giấc ngủ sâu trong hoàn cảnh như thế này.
Trong đêm, Tưởng Gia Trạch đã gọi cho cô rất nhiều lần, nhưng cô không nghe máy, sau đó anh ta cũng không gọi lại nữa.
Buổi tối trên du thuyền chỉ như một giấc mộng đẹp đẽ hoang đường. Đợi Nhiêu Niệm tỉnh mộng, bằng chứng duy nhất còn sót lại chứng minh rằng cô thực sự đã lạc vào khung cảnh ấy là chiếc váy lộng lẫy đắt tiền cùng với chiếc áo vest nam đang đắp trên người cô.
Từ sáng sớm, y tá của bệnh viện đã đến, cô cũng không ở lại nữa. Nhiêu Niệm giẫm lên đôi giày cao gót bước ra khỏi phòng bệnh, đi vào thang máy, không để ý rằng mình đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
Trải qua cả một đêm, lớp trang điểm trên mặt Nhiêu Niệm đã bay đi gần hết. Hôm nay là cuối tuần nên cô không cần đến phòng đấu giá làm việc.
Nhiêu Niệm về nhà tắm rửa. Lúc bước ra ngoài, nhìn thấy chiếc áo khoác đang nằm trên sô pha, tựa như đang đối diện một vấn đề vô cùng nan giải.
Cô đi tới, dùng đầu ngón tay sờ thử. Chiếc áo được làm từ một loại vải tinh tế, mềm mại, không có nhãn hiệu, hẳn là hàng thiết kế riêng.
Tự giặt chắc chắn là không ổn, phải đem đến tiệm giặt ủi cao cấp.
Nhưng giặt xong rồi sao nữa? Cô trả lại anh kiểu gì?
______
Cùng lúc đó, trong một sân golf tư nhân ở thành phố Hồng Kông.
Chiếc du thuyền sang trọng khởi hành từ cảng Victoria đêm qua đột nhiên đổi hướng.
Điều này đã làm giới truyền thông thành phố cảng đánh hơi được điều gì đó bất thường. Bởi vì trên thuyền có Lê Thừa Kỳ, người nổi tiếng là thay bạn gái như thay áo. Nhóm paparazzi đã nhanh chóng viết nên một câu chuyện tình yêu tuyệt vời. Họ bảo rằng anh ta gặp được một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp trên du thuyền, cùng nhau trải qua một đêm mặn nồng, cuối cùng đã chia tay một cách không hề vui vẻ.
Tuy nhiên, chỉ có người trong cuộc mới biết mình oan uổng như thế nào.
Hoắc Duật Thâm yêu cầu tạm thời thay đổi lộ trình, dừng thuyền ở cảng gần nhất đã tạo nên một mớ lộn xộn, cuối cùng lại lấy đại một cái cớ cho qua, làm cho Lê Thừa Kỳ nhức hết cả đầu.
Bất kì người đàn ông nào trên thế giới đều có khả năng vì mỹ nhân mà nổi cơn thịnh nộ. Nhưng Lê Thừa Kỳ biết Hoắc Duật Thâm là người duy nhất không nằm trong số đó.
Đối với những người như bọn họ, xác suất yêu một người từ cái nhìn đầu tiên là rất nhỏ. Đặc biệt là Hoắc Duật Thâm, người đã trải qua vô số cám dỗ. Vậy nên anh ta tự thao túng mình là Hoắc Duật Thâm làm vậy để lấy được lợi ích gì đó. Thế mới phù hợp với lối sống lạnh lùng cấm dục của anh mấy năm nay.
Nếu không phải vậy, tại sao anh lại dốc hết sức thay đổi lộ trình chỉ để giúp đỡ một người phụ nữ mới gặp qua một lần?
Đã thế, người phụ nữ đó còn có hôn ước nữa chứ.
Mặt trời tỏa ra ánh sáng rực rỡ trên nền trời xanh trong cao vút. Sân golf đã được dọn dẹp từ trước, trống rỗng không một bóng người, hôm nay chỉ nhận khách VIP.
Sau khi đánh một gậy, tình hình không khả quan lắm, thế nhưng tâm trí Lê Thừa Kỳ đã bay lên tận chín tầng mây, không hề quan tâm đến kết quả này.
Anh ta đi nhặt ô, quan sát kĩ càng vẻ mặt Hoắc Duật Thâm. Như thường lệ, chẳng nhìn ra gì cả.
Cuối cùng, anh ta cũng không nhịn được nữa, mở miệng dò hỏi người bên cạnh: “Lần này là cháy ngôi nhà cũ, hay là vạn tuế ra hoa*?”
(*Cháy ngôi nhà cũ: 老房子着火: tình yêu của người già (ế lâu năm) giống như một ngôi nhà cũ đang bốc cháy. Chỉ cần lửa to lên, ngọn lửa sẽ bốc lên trời và không thể kìm hãm được.
Vạn tuế ra hoa: 铁树开花: Người xưa có câu: “Nghìn năm vạn tuế đơm hoa”. Cây vạn tuế nở hoa là điều rất hiếm. Ý chỉ một người bình thường lạnh lùng không màng tình ái, nay lại sa vào lưới tình.)
Dưới tán ô, Hoắc Duật Thâm cúi đầu nhìn điện thoại. Trên màn hình là tin tức mới nhất về buổi đấu giá mùa thu của phòng đấu giá Thanh Vũ.
Anh lướt xuống phía dưới, nhìn thấy ảnh chụp chung của một vài đấu giá viên.
Trong số đó có một cô gái mặc đồng phục của phòng đấu giá, mái tóc đen dài choàng khăn, đôi mắt hình hạnh nhân cong cong, nở một nụ cười tự tin và phóng khoáng. Rõ ràng cô trang điểm rất nhẹ nhưng lại nổi bật giữa bức ảnh.
Anh bất tri bất giác đặt ánh mắt vào bức ảnh, đến nửa phút cũng không lướt xuống.
Thấy Hoắc Duật Thâm im lặng, Lê Thừa Kỳ ngẫm nghĩ giây lát, sau đó mạnh dạn đưa ra giả thuyết khả thi nhất: “Nếu Tưởng Gia Trạch cố ý sắp xếp người phụ nữ kia đến quyến rũ cậu thì sao?”
“Một người phụ nữ đổi lấy một dự án hàng chục triệu, anh ta đúng thật là ăn to mà không mất đồng nào.”
Nghe vậy, Hoắc Duật Thâm hơi híp mắt, nhớ lại cảnh tượng tối qua.
Quyến rũ?
Trên thực tế, đối với anh mà nói, những hành động kia còn xa mới được tính là quyến rũ. Mọi thứ vẫn đang nằm trong tầm kiểm soát.
Từ từ hành động, đạt được mục đích mà không bỏ xót bất kì chi tiết nào mới là thói quen của anh.
Hoắc Duật Thâm tắt điện thoại, nhìn thẳng vào Lê Thừa Kỳ, nhẹ giọng hỏi: “Sao cậu biết là tôi không tự nguyện?”
Lê Thừa Kỳ vẫn đang cầm chai nước trên tay, nghe thấy vậy không nhịn được bóp mạnh, nước bên trong chảy ra ngoài, đổ hết lên người.
Anh ta không quan tâm đến quần áo của mình đang ướt sũng, không thể tin được Hoắc Duật Thâm lại có thể nói ra câu đó, hai mắt mở to kinh ngạc: “Cô ấy là vợ chưa cưới của Tưởng Gia Trạch, ít nhất thì trên danh nghĩa là vậy.”
Người đàn ông bình tĩnh đứng dậy, trả lời một cách bình thản dưới ánh mắt sững sờ của anh ta: “Rồi đây sẽ không phải.”
Sau khi rời khỏi sân golf, trời dần tối.
Một chiếc xe hơi sang trọng hòa vào dòng xe cộ. Bồ Xuyên ngồi ở ghế lái, nhìn người đàn ông đang ngồi ở ghế sau, đúng lúc lên tiếng: “Chủ tịch, về việc quà tặng sinh nhật cho phu nhân Kate, tôi đã liệt kê sẵn vài lựa chọn.”
Nghe vậy, Hoắc Duật Thâm dừng việc xem tài liệu, ngước mắt lên, chợt thấy Bồ Xuyên đưa qua một tờ danh mục các vật phẩm đấu giá.
Chiếc vòng cổ bằng ngọc lục bảo trên trang bìa rực rỡ và chói lọi.
Đi theo Hoắc Duật Thâm đã nhiều năm, Bồ Xuyên cũng học được một chút cách nhìn mặt đoán ý ông chủ.
Anh ấy ho nhẹ một tiếng, cung kính nói: “Đây là một trong những món đồ sẽ được Thanh Vũ bán đấu giá vào tháng sau, là một trong bộ sưu tập riêng của Heidi Horton, phu nhân Kate rất thích ngọc lục bảo, chắc hẳn cũng sẽ thích nó.”
Ánh chiều tà ngoài cửa sổ xe buông xuống, bóng tối dần xuất hiện, che khuất một phần gương mặt góc cạnh, đồng thời che cả biểu cảm thâm sâu khó dò của người đàn ông.
Một lúc lâu sau, giọng nói trầm ấm mới vang lên: “Lấy cái này đi.”
_____
Thứ Hai, kì nghỉ ba ngày ngắn ngủi của Nhiêu Niệm đã kết thúc. Cuối tuần trước cô đã mang chiếc áo kia ra tiệm giặt sạch, giờ đã gấp gọn lại, đặt cùng với chiếc khăn tay màu đen, để vào nơi sâu nhất trong tủ quần áo.
Dường như mọi thứ xảy ra trong đêm hôm đó chỉ là một giấc mơ.
Bọn họ như hai đường thẳng cắt nhau, sẽ không còn điểm chung nào nữa.
Không thể phủ nhận rằng Hoắc Duật Thâm thực sự rất khác với những người đàn ông cô đã từng gặp.
Nhưng Nhiêu Niệm hiểu rõ khoảng cách giữa hai người bọn họ. Vậy nên cô sẽ không ôm trái tim thiếu nữ để mơ mộng nữa. Hai món đồ đó có lẽ sẽ mãi nằm trong tủ quần áo của cô, không bao giờ trở về với chủ nhân của nó.
Và cô cũng phải tỉnh dậy, không thể cứ mãi chìm trong giấc mơ ngọt ngào của đêm đó nữa.
Nhiêu Niệm đã dành nguyên một ngày cuối tuần để tĩnh tâm và quên đi những chuyện đã xảy ra ngày hôm đó.
Sáng thứ Hai, cô chuẩn bị đi làm như thường lệ, đang thay giày cao gót thì chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
Người gọi đến là Nhiếp Giai, một trong những trợ lý làm việc trong nhóm của cô, giọng điệu vô cùng lo lắng:
“Chị Nhiêu Niệm, chị đã đến công ty chưa?”
Nhiêu Niệm: “Sao vậy?”
Nhiếp Giai vội vàng trả lời: “Có một vị khách VIP tới đây, là kiểu trên cả VIP, nói là muốn mở một buổi mua bán tư nhân. Sếp bảo em tạm thời sắp xếp địa điểm trước, giới thiệu triển lãm với khách quý rồi nhanh chóng giục chị đến.”
“Chị biết rồi.”
Nhiêu Niệm nhíu mày, đáp một tiếng rồi nhanh chóng cúp điện thoại, vội vã chạy xuống lầu, bắt một chiếc taxi đến trung tâm triển lãm.
Cô làm việc ở phòng đấu giá Thanh Vũ, một trong ba phòng đầu giá hàng đầu cả nước. Khi cô còn học đại học, giáo viên hướng dẫn Tạ Như Vân của cô chính là giám đốc của Thanh Vũ. Về sau bà ấy từ chức giám đốc, ra nước ngoài chữa bệnh.
Sau khi tốt nghiệp đại học, Nhiêu Niệm vào làm ở Thanh Vũ như một lẽ tất nhiên. Phải mất hai năm làm việc chăm chỉ cô mới lên được vị trí đấu giá viên sơ cấp. Cô được giáo viên hướng dẫn giới thiệu đến Christie’s, đó cũng là lần đầu tiên cô tự mình chủ trì một cuộc đấu giá có quy mô lớn như vậy.
Theo lí thì vốn dĩ hôm nay sẽ không mở triển lãm. Nhưng vào lúc này, cửa trung tâm triển lãm đã mở ra, một vài đấu giá viên trụ cột đã ngồi sẵn ở bên trong chờ đợi, vẻ mặt ai nấy cũng căng thẳng.
Phòng đấu giá Thanh Vũ là một trong những phòng đấu giá tốt nhất ở Trung Quốc Đại Lục. Những đấu giá viên đủ tư cách bước lên sân khấu chủ yếu là nam giới. Mọi người đều mặc đồng phục đặt may, đứng thành một hàng.
Trừ Nhiêu Niệm thì còn có một nữ đấu giá viên tên là Ô Na, làm việc ở bộ phận nghệ thuật hiện đại, còn cô làm việc ở bộ phận nghệ thuật cổ điển.
Nhìn thấy cô tới, Ô Na cuối thở phào nhẹ nhõm, tiến đến đón cô: “Cuối cùng cô cũng tới rồi.”
Trước đó Nhiêu Niệm đã đến phòng thay đồ để thay đồng phục, cô nhanh chóng kẹp lại mái tóc dài của mình, tò mò hỏi: “Quản lí đâu rồi? Hôm nay vị khách nào tới vậy? Khí thế lớn thật đấy.”
Về cơ bản, họ dành phần lớn thời gian để giao dịch với những người giàu có, nhưng chưa bao giờ phải đi tiếp đãi khách hàng một cách trịnh trọng như thế này. Toàn bộ phòng đấu giá, từ ông chủ cho đến nhân viên đều gồng mình lên như chuẩn bị đi đánh giặc.
Ô Na đang cầm bánh mì, vừa nhìn vào gương trang điểm lại, vừa trả lời câu hỏi của cô: “Quản lí đang trên đường tới, chắc là không kịp rồi. Nghe nói vị khách sắp tới là một ông sếp lớn đến từ Hồng Kông, họ Hoắc, cứ gọi chủ tịch Hoắc là được. Quản lí nói lát nữa cô chịu trách nhiệm tiếp đãi, bọn tôi ở bên cạnh hỗ trợ.”
Không vì lí do gì khác, đơn giản là vì Nhiêu Niệm là người đẹp nhất, cũng là người có năng lực chuyên môn rất tốt của phòng đấu giá.
Nghe đến họ đó, Nhiêu Niệm đơ ra một lúc.
Ô Na vẫn đang lẩm bẩm trong miệng: “Cũng chẳng biết mấy người có tiền ở Hồng Kông kia muốn làm gì nữa, còn đặc biệt tới tận phòng đấu giá ở Đại Lục chúng ta để xem triển lãm…”
Lời còn chưa dứt, bảo vệ ngoài cửa đã nhanh chóng xếp thành hai hàng để mở đường. Tiếng bước chân mạnh mẽ từ từ truyền đến. Mọi người nhanh chóng phản ứng lại, ngay lập tức đứng ra lớn tiếng chào hỏi:
“Chào chủ tịch Hoắc.”
Thấy mọi người đồng loạt cúi người chín mươi độ, Nhiêu Niệm chưa kịp phản ứng lại, vô thức làm theo.
Nhưng cô quên mất búi tóc trên đầu vẫn chưa được buộc gọn, nên khi cô cúi xuống, chiếc kẹp ngay lập tức tuột khỏi mái tóc mềm mượt và rơi xuống đất.
Mọi thứ diễn ra quá đột ngột, chỉ nghe thấy âm thanh lanh lảnh vang lên trong hội trường. Tất cả mọi người chứng kiến cảnh tượng vừa rồi đều sững sờ, trong tích tắc bầu không khí căng lên như dây đàn sắp đứt.
Kẹp tóc hình trụ, theo quán tính lăn đến chân vị khách, nằm dưới đôi giày da sáng bóng và chiếc quần tây chỉnh tề.
Nhiêu Niệm nhìn bóng dáng cao gầy cúi xuống một cách trang trọng, dùng bàn tay cao quý nhặt chiếc kẹp tóc của cô lên.
Người mà cô nghĩ sẽ không bao giờ gặp lại, một lần nữa xuất hiện ở trước mặt cô.
Hoắc Duật Thâm cầm đồ đi về phía cô.
Chắc là không ngờ anh sẽ có mặt ở đây, nét mặt cô gái có hơi hoang mang. Đôi môi đỏ mọng khẽ mở, trên khuôn mặt thanh tú lộ ra biểu cảm đáng yêu.
Khác với sự trang nhã và dịu dàng cô thể hiện ở đêm hôm đó, lúc này rõ ràng là cô hoạt bát và tươi sáng hơn rất nhiều.
Nhiêu Niệm ngẩn ngơ nhìn anh đến gần.
Các nhân viên phía sau cô cũng vậy, tất cả đều chăm chú nhìn vào bóng dáng người đàn ông trước mặt, thậm chí một vài nhân viên nữ đã bắt đầu mặt đỏ tim đập nhanh.
Rất ít khách hàng nam có ngoại hình ưa nhìn, những người có cả ngoại hình và khí chất như anh lại càng hiếm có.
Hôm nay người đàn ông chỉ mặc một chiếc sơ mi trắng đơn giản, không đeo cà vạt. Áo sơ mi phác họa dáng người cứng cỏi, cử chỉ thanh lịch trầm tĩnh, cảm giác như cách một lớp kính vô hình, đôi mắt sâu như biển nhìn thẳng vào cô.
Nhiêu Niệm lấy lại tinh thần, nhanh chóng nhận lấy kẹp tóc từ tay Hoắc Duật Thâm, theo bản năng lùi lại một bước, nới rộng khoảng cách với người đàn ông.
Vừa rồi đầu ngón tay cô chạm nhẹ vào lòng bàn tay anh, cảm giác ngứa ran.
Cô giả vờ bình tĩnh: “Cảm ơn chủ tịch Hoắc.”
Hoắc Duật Thâm rút tay về, cúi đầu nhìn cô, thong dong trả lười: “Không có gì.”
Lúc này, một nam đấu giá viên cấp cao chủ động tiến lên, cung kính giới thiệu: “Chủ tịch Hoắc, đây là Nhiêu Niệm, một đấu giá viên vô cùng nổi tiếng của phòng đấu giá chúng tôi, đảm nhiệm bộ phận nghệ thuật cổ điển, là người vừa chủ trì một cuộc đấu giá quy mô lớn, hiện vẫn đang nằm trong top tìm kiếm. Cô ấy sẽ là người giới thiệu cho anh các bộ sưu tập của chúng tôi.”
Hoắc Duật Thâm nhìn Nhiêu Niệm, khẽ gật đầu: “Vất vả rồi.”
Hành xử như thể chưa từng quen biết cô, tựa như một kẻ có tiền đàng hoàng, lịch sự.
Nhiêu Niệm nín thở, giả vờ như trên chiếc du thuyền đêm đó chưa từng xảy ra chuyện gì.
Cô bày ra tư thế chuyên nghiệp nhất, đi ở phía trước dẫn đường, bắt đầu giới thiệu từ khu triển lãm thứ nhất, nhẹ giọng hỏi: “Không biết hôm nay anh có hứng thú với thể loại nào? Thư pháp, hội họa, đồ sứ hay trang sức?”
“Vàng ngọc châu báu gì đó, mua để tặng người khác.”
Không còn nghi ngờ gì nữa, khi một người đàn ông đi mua trang sức, chắc chắn là sẽ tặng cho một người phụ nữ.
Mí mắt Nhiêu Niệm khẽ run lên, nhưng cô vẫn tỏ vẻ bình tĩnh, dẫn anh đến khu triển lãm đồ trang sức.
Nhiêu Niệm đi đến chiếc tủ kính ở giữa, lần lượt giới thiệu những món đồ giá trị cho anh: “Chiếc vòng này nằm trong bộ sưu tập riêng của bà Heidi Horton lúc sinh thời, đồng thời cũng là sản phẩm nằm trên trang bìa danh mục đấu giá lần này. Trên đó có tổng cộng 55 hạt ngọc lục bảo, đường kính mỗi hạt 16 li, ở giữa là một viên kim cương hình vuông, giá ước tính khoảng 60 triệu* nhân dân tệ…”
(*60 triệu CNY ~ 198 tỷ VND)
Phòng triển lãm rộng rãi sáng sủa, ánh sáng chiếu lên sàn đá cẩm thạch sạch sẽ bóng loáng, phản chiếu hình bóng của một vài người. Vật trưng bày trong tủ kính rực rỡ chói mắt, giọng nói êm đềm dễ chịu, tư thế tự tin điềm tĩnh của người phụ nữ làm người ta khó lòng rời mắt.
Người anh gặp trên du thuyền đêm đó là vợ chưa cưới của Tưởng Gia Trạch.
Người tươi tắn rạng rỡ đang đứng trước mặt anh lúc này mới là Nhiêu Niệm.
Sau khi lần lượt tham quan hai khu triển lãm trang sức, Bồ Xuyên ở phía sau xem giờ rồi bước tới nhỏ giọng nhắc nhở.
“Chủ tịch, đã đến giờ rồi ra sân bay rồi.”
Hoắc Duật Thâm cúi đầu nhìn thời gian trên đồng hồ, sau đó khẽ gật đầu với nhân viên công tác: “Hôm nay đến đây thôi, lát nữa trợ lý của tôi sẽ liên lạc với quý công ty sau, mọi người vất vả rồi.”
Giọng điệu của anh bình tĩnh, khiêm tốn. Đó là khí chất độc nhất của một người lãnh đạo.
Ban đầu mọi người đều tràn đầy oán hận vì tự nhiên phải tăng ca, đoán rằng khách hàng đến hôm nay sẽ là một vị ăn chơi giàu có. Nhưng sau một thời gian làm việc, họ không ngờ rằng Hoắc Duật Thâm lại dịu dàng và nhã nhặn với mọi người như vậy. Điều này đã làm thái độ của bọn họ quay ngoắt 180 độ.
Nhiêu Niệm chưa kịp nói gì, Ô Na ở phía sau đã cười nói: “Không vất vả, đó là điều nên làm. Chủ tịch Hoắc đi thong thả.”
Hoắc Duật Thâm và người của anh đã rời đi. Trong phòng triển lãm chỉ còn lại Nhiêu Niệm và những người khác.
Các nhân viên nữ thi nhau bàn luận. Mặc dù giao dịch với khách siêu VIP nhưng thân phận của Hoắc Duật Thâm lại chưa được bất kì phương tiện truyền thông nào đưa tin. Sự xuất hiện của anh vào lúc nãy làm người ta không thể không tò mò.
Ô Na cũng tìm kiếm thông tin trên điện thoại của mình, giọng nói vô cùng phấn khích: “Tôi vừa tra Google, thì ra là người nhà họ Hoắc ở Hồng Kông. Tôi không tìm thấy ảnh anh ấy trên mạng, còn tưởng là xấu xí hoặc già nua lắm, cũng có thể là vừa già vừa xấu nên mới không lộ mặt trước công chúng. Ai mà ngờ lại vừa trẻ vừa đẹp trai như vậy.”
Lúc này, một nhân viên nam đi ngang qua, nói xen vào: “Vừa rồi tôi nhìn thấy xe của chủ tịch Hoắc ở bãi đỗ xe, biển Hồng Kông – Ma Cao, ước tình đâu đó mấy chục triệu. Cho dù tôi đi làm công từ thời nhà Thanh đến giờ cũng không mua nổi.”
Một nhân viên nữ khác cầm lòng không đậu, nói với Nhiêu Niệm: “Người quyền quý chính hiệu quả thực rất khác so với đám nhà giàu mới nổi kia. Chủ tịch Hoắc thật sự rất tốt. Mới vừa nãy anh ấy còn cúi xuống nhặt kẹp tóc cho cô. Không giống như mấy vị khách khác, đến phòng đấu giá uống rượu rồi la hét om sòm, coi chúng ta như những người phục vụ…”
Nhiêu Niệm lơ đãng trả lời, cô không tham gia vào cuộc trò chuyện của mọi người mà trầm ngâm suy nghĩ.
Chiếc áo vẫn chưa trả lại cho anh.
Nếu bỏ qua cơ hội này, rất khó sẽ có lần hai như thế.
Nhiêu Niệm im lặng nắm chặt đầu ngón tay, do dự một lúc, cô vẫn chộp lấy một tập album trên bàn rồi nhanh chóng chạy ra ngoài.
Ô Na bị hành động đột ngột của cô làm cho sửng sốt, sững sờ nhìn cô biến mất trong tích tắc.
“Này Nhiêu Niệm, cô đi đâu vậy?”
Nhiêu Niệm sải bước trên đôi giày cao gót, lao đến bãi đỗ xe với tốc độ cực nhanh.
Thật ra cô cũng không nghĩ Hoắc Duật Thâm từ Hồng Kông đến đây là ngẫu nhiên. Như Ô Na nói, ở Hồng Kông có vô số phòng đấu giá, tại sao anh phải đến tận đây.
Nhưng cô cũng không chắc chắn 100% anh đến là vì mình.
Hiện tại cô đuổi theo anh là vì muốn tìm hiểu rõ chuyện này.
Đến bãi đậu xe, cô liếc nhìn xung quanh, thấy chiếc xe ô tô sang trọng vẫn còn ở đó, Nhiêu Niệm lập tức chạy đến và gõ cửa sổ phía sau.
Chỗ đậu xe không có người, cô thở hổn hển đợi đến khi cửa sổ từ từ hạ xuống, lộ ra gương mặt đẹp đẽ sắc nét của người đàn ông.
Hoắc Duật Thâm đưa mắt nhìn cô, thấy cô đang cầm tập album thở hổn hển, hai gò má ửng hồng, tóc xõa trên vai, đôi mắt nhìn anh chăm chú, không còn đoan trang như lúc nãy nữa.
Quả nhiên là sẽ đuổi theo anh.
Anh lặng lẽ giấu đi vẻ u tối trong ánh mắt, ấm áp hỏi cô: “Sao lại chạy ra đây?”
Hơi thở của Nhiêu Niệm vẫn chưa ổn định, hai hàng lông mi khẽ run: “Ở đây vẫn còn vài món trang sức anh chưa xem, chỉ mất vài phút là tôi có thể giới thiệu hết cho anh…”
Hoắc Duật Thâm trầm ngâm một lúc, môi mỏng khẽ mở:
“Lên xe đi.”
_____
Chiếc Rolls-Royce từ từ đi ra khỏi bãi đậu xe, hòa vào dòng xe cộ, chạy trên đường cao tốc đến sân bay.
Hàng ghế sau rộng rãi, nội thất sang trọng đến kinh ngạc làm cho Nhiêu Niệm không dám thở mạnh.
Cô ngồi ngay ngắn, vô thức co đôi chân thon dài lại.
Hôm nay Nhiêu Niệm mặc bộ đồng phục thiết kế riêng cho đấu giá viên của Thanh Vũ, bao gồm áo vest đen đỏ và chân váy dài đến đầu gối. Bên hông váy được cắt xẻ, khi ngồi xuống không tránh khỏi lộ ra một chút da thịt trên phần đùi mềm mại trắng nõn.
Rõ ràng là kiểu dáng rất lỗi thời, nhưng không hiểu sao mặc lên người cô lại có một phong vị khác.
Làn tóc mượt mà như thác nước xõa xuống, được cô vén gọn ra sau tai. Mái tóc dài có màu đen tự nhiên, không uốn không nhuộm, buông thả sau chiếc cổ trắng nõn thon dài. Cô hơi cúi đầu, nhìn tập album trên tay, không hề biết mình sẽ trông như thế nào trong ánh mắt của người khác.
Hoắc Duật Thâm liếc nhìn qua khóe mắt, yết hầu khẽ di chuyển.
Ngay sau đó, anh rất đàng hoàng dời ánh mắt đi, nhưng không hiểu sao lại muốn hút thuốc.
Có lẽ là bởi vì một loại dục vọng nào đó không được thỏa mãn, bắt buộc phải dùng một thứ gì đó để lấp đầy.
Nhiêu Niệm không nhìn thấy vẻ u tối thoáng qua trong đôi mắt người đàn ông, cô tập trung nhìn vào một trang trong album rồi đưa nó cho anh.
Vừa quay mặt sang, không biết Hoắc Duật Thâm đã cởi cúc áo sơ mi trên cùng từ lúc nào, yết hầu rõ ràng sắc nét, cơ bắp săn chắc và mạnh mẽ ẩn hiện dưới lớp áo sơ mi trắng.
Chẳng biết vì lí do gì, tự nhiên Nhiêu Niệm cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.
Cô điều chỉnh lại hơi thở, sau đó cố gắng bình tĩnh mở miệng: “Nếu anh muốn tặng quà cho một cô gái, khả năng là cô ấy sẽ thích những thứ như kim cương và đá quý hơn. Bạn gái của anh có thể sẽ thích viên kim cương màu hồng này…”
Nghe đến nửa câu sau, người đàn ông đang cởi khuy tay áo bỗng dừng lại, khóe môi khẽ nhếch, hứng thú nhìn cô.
“Bạn gái?”
Nhiêu Niệm hít một hơi, bầu không khí căng như dây đàn sắp đứt, ngay cả tốc độ lưu thông của oxi cũng chậm lại, chỉ còn tiếng xe cộ đi lại ngoài đường.
Cả hai người đều đang âm thầm thử nhau, xem ai sẽ là người chịu thua trước.
Cô căng thẳng nín thở, Hoắc Duật Thâm chăm chú nhìn cô, không nói gì.
Da đầu Nhiêu Niệm tê dại, nhịp tim tăng nhanh không thể kiểm soát. Dường như mọi suy nghĩ của cô đều dễ dàng bị anh nhìn thấu trước cái nhìn thâm sâu ấy.
Cô bắt đầu hối hận, lẽ ra mình không nên chủ động đuổi theo anh đến đây.
Cô căn bản không thể hiểu rõ suy nghĩ của người đàn ông trước mặt.
Im lặng được một lúc, anh đột nhiên cười thành tiếng một cách khó hiểu.
Tiếng cười trầm thấp phát ra từ bên trong cổ họng lọt vào tai Nhiêu Niệm, xoa dịu bầu không khí căng thẳng, cô tranh thủ vội vàng thở hắt ra.
Tình thế dễ dàng bị đảo ngược, biến cô từ chủ động chuyển thành bị động trong tích tắc.
Cô đã đánh giá bản thân quá cao, cũng như đã hạ thấp Hoắc Duật Thâm.
Vành tai Nhiêu Niệm đỏ ửng vì xấu hổ, trong lòng lại hối hận thêm lần nữa. Vừa rồi bày trò thử anh làm gì, thử không được thì thôi lại còn bị lật kèo.
Ánh mắt người đàn ông dừng lại trên vành tai của cô một lúc rồi dời đi, trong lúc đó cô không hề hay biết gì.
Ngay sau đó, Hoắc Duật Thâm thấp giọng hỏi: “Cô Nhiêu cảm thấy chiếc nhẫn ở Christie’s lần trước như thế nào?”
Suy nghĩ của Nhiêu Niệm bị gián đoạn, cô tạm thời bước ra khỏi mớ cảm xúc hỗn độn vừa rồi, nhanh chóng nhận ra thứ anh đang nói tới.
“Chiếc nhẫn kim cương máu bồ câu sao?”
Cô không hiểu sao đột nhiên Hoắc Duật Thâm lại hỏi cô câu này, nhưng cô cũng thành thật trả lời: “Độ tinh khiết và màu sắc thực sự rất hiếm, thân nhẫn cũng rất đẹp. Sau khi được thiết kế chỉn chu, chắc hẳn nó còn rực rỡ và tỏa sáng hơn nữa. Nhưng mà rất tiếc là hiện tại phòng đấu giá chúng tôi chưa tìm ra được sản phẩm nào có thể so sánh với chiếc nhẫn kim cương đó.”
“Ừm.”
Trong lúc trò chuyện, chiếc xe đã chậm rãi dừng ở bãi đậu xe của sân bay.
Vừa dừng lại chưa được bao lâu, gần đó xuất hiện tiếng bước chân đi tới, gõ vào cửa kính xe, ngay sau đó một giọng nói quen thuộc vang lên.
“Xin hỏi, có phải chủ tịch Hoắc đang ở trong xe không? Tôi là Tưởng Gia Trạch.”
Nhiêu Niệm kinh ngạc mở to mắt, tựa như sấm rền bên tai.
Tưởng Gia Trạch? Tại sao anh ta lại ở đây?
Không chờ cô phản ứng, Tưởng Gia Trạch lại nói tiếp: “Anh Hoắc, không biết là anh có tiện nói một vài câu với tôi không?”
Sau khi ý thức được cửa sổ xe dùng kính một chiều, người bên ngoài không thể nhìn thấy cảnh tượng bên trong, Nhiêu Niệm mới thở phào nhẹ nhõm, lưng áo gần như đã ướt đẫm mồ hôi.
Cô cũng không rõ mình căng thẳng vì điều gì.
Rõ ràng cô không hề lừa dối anh ta.
Ngược lại, Hoắc Duật Thâm vô cùng bình tĩnh, anh chậm rãi liếc nhìn cửa sổ xe.
Bên ngoài, Tưởng Gia Trạch vẫn đang ầm ĩ, cũng không biết là có vấn đề gì. Hình như anh ta rất muốn gặp Hoắc Duật Thâm, không gặp được sẽ không chịu rời đi.
Nhiêu Niệm thầm mắng trong lòng, bàn tay đổ đầy mồ hôi vì lo lắng. Nếu Tưởng Gia Trạch nhìn thấy cô ở trong xe của Hoắc Duật Thâm, dù có trăm cái miệng cô cũng chẳng thể giải thích rõ ràng.
Không thể để anh ta nhìn thấy được.
Nhưng bây giờ cô chẳng thể làm gì cả, chỉ biết nhìn người đàn ông bên cạnh bằng ánh mắt cầu xin giúp đỡ.
Cô gái nhìn anh bằng đôi mắt long lanh, trong veo, mơ màng, hàng mi cong vút run run như sắp khóc. Cô gần như túm chặt lấy ống tay áo của anh, khiến người ta không thể chối từ.
Có lẽ chính cô cũng không biết dáng vẻ cầu cứu của mình bây giờ giống hệt với đêm hôm đó.
Ánh mắt Hoắc Duật Thâm trở nên u ám.
Ngay khi Nhiêu Niệm đang lúng túng, anh đột nhiên di chuyển.
Cô nhìn thấy Hoắc Duật Thâm đưa tay nhặt áo vest bên cạnh lên. Ngay sau đó một giọng nói trầm thấp vang lên bên tai cô.
“Cô Nhiêu, thất lễ rồi.”
Nhiêu Niệm sửng sốt, còn chưa kịp hiểu ý của anh, không gian ghế sau đã trở nên chật hẹp. Người đàn ông tiến lại gần, một bóng đen mạnh mẽ bao trùm lấy cô, tựa như mây đen ùn ùn kéo đến, tản ra mọi phía, trong nháy mắt đã che phủ cả bầu trời.
Ngay sau đó, một chiếc áo khoác tỏa ra hương lô hội bao chùm lên đầu cô, che kín khuôn mặt của cô gái.
Không khí bên ngoài không thể len vào, lớp vải mềm mại cọ xát vào vành tai nhạy cảm, tiếng sột xoạt cứ vang vọng bên tai làm da đầu người ta tê dại.
Nhiêu Niệm ngừng thở, ngay lúc này, một bàn tay ấm áp đặt lên gáy cô, mạnh mẽ kéo cô vào lòng.
Cách một khung cửa sổ, chồng chưa cưới của cô đang đứng ở bên ngoài, còn cô thì ngồi trong xe, được một người đàn ông xa lạ ôm vào lòng. <!-- AI CONTENT END 1 -->
Đêm khuya, trong khu điều trị nội trú của bệnh viện Tân Dân.
Khi Nhiêu Niệm vội vàng chạy tới, đèn đỏ trước phòng phẫu thuật vừa tắt.
Bên trong phòng bệnh không bật đèn, cảnh tượng hỗn loạn suốt cả đêm đã chấm dứt. May mắn là hiện giờ đã qua cơn nguy kịch, bà cụ gầy gò đang đeo bình dưỡng khí, yên ổn ngủ trên giường bệnh.
Trên bề mặt của mặt nạ dưỡng khí, có thể nhìn thấy một lớp không khí màu trắng đọng lại. Suốt ba năm qua, dường như chỉ có máy đo nhịp tim bên cạnh giường bệnh là chứng cứ duy nhất chứng minh bà còn sống.
Căn phòng trở nên yên tĩnh. Trong đêm khuya, có thể nghe thấy tiếng lá xào xạc ngoài cửa sổ.
Nhiêu Niệm nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay hốc hác của Chung Huệ Hoa. Cảm nhận được mạch đập nhẹ nhàng dưới làn da sần sùi như vỏ cây khô héo, trái tim cô cuối cùng cũng bình ổn sau cả một đêm mệt mỏi.
Cô không có người thân, từ nhỏ đã sống trong cô nhi viện. Theo những kí ức mơ hồ còn sót lại, Chung Huệ Hoa là viện trưởng của cô nhi viện đó. Bà đã nuôi nấng cô như cháu gái cho đến khi đứa cháu này được gia đình họ Nhiêu nhận nuôi vào năm mười lăm tuổi.
Sau này, tình trạng sức khỏe của Chung Huệ Hoa ngày càng xấu đi, bà rơi vào trạng thái hôn mê sâu do xuất huyết não, đến bây giờ chỉ có thể ngày ngày bơm chất dinh dưỡng vào cơ thể để duy trì sự sống.
Chung Huệ Hoa là người duy nhất thật lòng đối xử tốt với Nhiêu Niệm. Vậy nên tối nay, dù có ở chân trời góc bể nào, bằng mọi giá cô nhất định phải nhanh chóng trở về bệnh viện. Coi như bà thực sự đã đến giây phút cuối đời, cô cũng có thể cùng bà đi nốt đoạn đường này.
Mọi thứ chìm trong sự tĩnh lặng, chỉ nghe được âm thanh yếu ớt của máy phát hiện nhịp tim.
Nhiêu Niệm đột nhiên nhớ lại cảnh tượng trên chiếc du thuyền vừa rồi.
Trước cửa sổ sát đất bằng kính, người đàn ông nhìn thẳng vào mắt cô. Đôi mắt đen láy tựa như vực sâu không đáy, cuốn cô nhảy vào trong đó, không thể thoát ra.
Nếu anh đồng ý, cô sẽ lấy gì để trao đổi.
Đầu óc Nhiêu Niệm trống rỗng, trong khoảnh khắc không thể nghĩ ra đáp án.
Hay nói cách khác, cô không chắc đáp án mà cô đưa ra sẽ là câu trả lời Hoắc Duật Thâm mong muốn.
Cô là vợ sắp cưới của Tưởng Gia Trạch, còn anh lại là chủ tịch của tập đoàn nhà họ Hoắc. Hiện giờ cô đang đứng trong phòng anh đã là trái với lẽ thường.
Ngay khi Nhiêu Niệm mấp máy môi định nói gì đó, lại nghe thấy người đàn ông nhấn điện thoại bàn, gọi trợ lý vào. Anh trầm giọng ra lệnh: “Sắp xếp đi.”
“Thay đổi lộ trình, dừng ở cảng gần nhất.”
Nhiêu Niệm sửng sốt một lúc rồi kinh ngạc ngước mắt nhìn lên.
Cô còn chưa trả lời câu hỏi của anh.
“Vâng, chủ tịch.”
Lời nói của Hoắc Duật Thâm thực sự còn hiệu quả hơn cả thánh chỉ. Không bao lâu sau du thuyền đã dừng ở bến cảng gần nhất. Trong khi các vị khách trên thuyền đang trơ mắt nhìn nhau, Nhiêu Niệm đã lặng lẽ xuống thuyền.
Anh cho người lái xe đưa cô đến bệnh viện, ngay cả Tưởng Gia Trạch cũng không biết cô đã rời đi.
Cô bắt đầu cảm thấy lời nói vừa rồi của Hoắc Duật Thâm chỉ là trêu trọc mình.
Anh không bắt cô phải trả lời ngay lập tức. Hay nói cách khác, anh chỉ muốn cô nợ anh một lần giúp đỡ này.
Rõ ràng là cô giúp anh trước, nhưng cuối cùng lại là người mang nợ.
Cũng không biết là do cô quá ngây thơ hay do người đàn ông ấy thực sự xảo quyệt.
Khả năng là do anh quá mưu mô…
Nhưng dù nói thế nào thì anh thực sự đã giúp cô.
Nhiêu Niệm dựa vào ghế, lặng lẽ túm chặt chiếc áo vest đang khoác trên người mình. Hương thơm trên quần áo có tác dụng xoa dịu kì lạ. Tựa như hơi ấm giữa đêm đông giá rét, làm tim cô vô thức đập nhanh hơn, nhưng đồng thời lại khiến cô chìm vào giấc ngủ sâu trong hoàn cảnh như thế này.
Trong đêm, Tưởng Gia Trạch đã gọi cho cô rất nhiều lần, nhưng cô không nghe máy, sau đó anh ta cũng không gọi lại nữa.
Buổi tối trên du thuyền chỉ như một giấc mộng đẹp đẽ hoang đường. Đợi Nhiêu Niệm tỉnh mộng, bằng chứng duy nhất còn sót lại chứng minh rằng cô thực sự đã lạc vào khung cảnh ấy là chiếc váy lộng lẫy đắt tiền cùng với chiếc áo vest nam đang đắp trên người cô.
Từ sáng sớm, y tá của bệnh viện đã đến, cô cũng không ở lại nữa. Nhiêu Niệm giẫm lên đôi giày cao gót bước ra khỏi phòng bệnh, đi vào thang máy, không để ý rằng mình đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
Trải qua cả một đêm, lớp trang điểm trên mặt Nhiêu Niệm đã bay đi gần hết. Hôm nay là cuối tuần nên cô không cần đến phòng đấu giá làm việc.
Nhiêu Niệm về nhà tắm rửa. Lúc bước ra ngoài, nhìn thấy chiếc áo khoác đang nằm trên sô pha, tựa như đang đối diện một vấn đề vô cùng nan giải.
Cô đi tới, dùng đầu ngón tay sờ thử. Chiếc áo được làm từ một loại vải tinh tế, mềm mại, không có nhãn hiệu, hẳn là hàng thiết kế riêng.
Tự giặt chắc chắn là không ổn, phải đem đến tiệm giặt ủi cao cấp.
Nhưng giặt xong rồi sao nữa? Cô trả lại anh kiểu gì?
______
Cùng lúc đó, trong một sân golf tư nhân ở thành phố Hồng Kông.
Chiếc du thuyền sang trọng khởi hành từ cảng Victoria đêm qua đột nhiên đổi hướng.
Điều này đã làm giới truyền thông thành phố cảng đánh hơi được điều gì đó bất thường. Bởi vì trên thuyền có Lê Thừa Kỳ, người nổi tiếng là thay bạn gái như thay áo. Nhóm paparazzi đã nhanh chóng viết nên một câu chuyện tình yêu tuyệt vời. Họ bảo rằng anh ta gặp được một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp trên du thuyền, cùng nhau trải qua một đêm mặn nồng, cuối cùng đã chia tay một cách không hề vui vẻ.
Tuy nhiên, chỉ có người trong cuộc mới biết mình oan uổng như thế nào.
Hoắc Duật Thâm yêu cầu tạm thời thay đổi lộ trình, dừng thuyền ở cảng gần nhất đã tạo nên một mớ lộn xộn, cuối cùng lại lấy đại một cái cớ cho qua, làm cho Lê Thừa Kỳ nhức hết cả đầu.
Bất kì người đàn ông nào trên thế giới đều có khả năng vì mỹ nhân mà nổi cơn thịnh nộ. Nhưng Lê Thừa Kỳ biết Hoắc Duật Thâm là người duy nhất không nằm trong số đó.
Đối với những người như bọn họ, xác suất yêu một người từ cái nhìn đầu tiên là rất nhỏ. Đặc biệt là Hoắc Duật Thâm, người đã trải qua vô số cám dỗ. Vậy nên anh ta tự thao túng mình là Hoắc Duật Thâm làm vậy để lấy được lợi ích gì đó. Thế mới phù hợp với lối sống lạnh lùng cấm dục của anh mấy năm nay.
Nếu không phải vậy, tại sao anh lại dốc hết sức thay đổi lộ trình chỉ để giúp đỡ một người phụ nữ mới gặp qua một lần?
Đã thế, người phụ nữ đó còn có hôn ước nữa chứ.
Mặt trời tỏa ra ánh sáng rực rỡ trên nền trời xanh trong cao vút. Sân golf đã được dọn dẹp từ trước, trống rỗng không một bóng người, hôm nay chỉ nhận khách VIP.
Sau khi đánh một gậy, tình hình không khả quan lắm, thế nhưng tâm trí Lê Thừa Kỳ đã bay lên tận chín tầng mây, không hề quan tâm đến kết quả này.
Anh ta đi nhặt ô, quan sát kĩ càng vẻ mặt Hoắc Duật Thâm. Như thường lệ, chẳng nhìn ra gì cả.
Cuối cùng, anh ta cũng không nhịn được nữa, mở miệng dò hỏi người bên cạnh: “Lần này là cháy ngôi nhà cũ, hay là vạn tuế ra hoa*?”
(*Cháy ngôi nhà cũ: 老房子着火: tình yêu của người già (ế lâu năm) giống như một ngôi nhà cũ đang bốc cháy. Chỉ cần lửa to lên, ngọn lửa sẽ bốc lên trời và không thể kìm hãm được.
Vạn tuế ra hoa: 铁树开花: Người xưa có câu: “Nghìn năm vạn tuế đơm hoa”. Cây vạn tuế nở hoa là điều rất hiếm. Ý chỉ một người bình thường lạnh lùng không màng tình ái, nay lại sa vào lưới tình.)
Dưới tán ô, Hoắc Duật Thâm cúi đầu nhìn điện thoại. Trên màn hình là tin tức mới nhất về buổi đấu giá mùa thu của phòng đấu giá Thanh Vũ.
Anh lướt xuống phía dưới, nhìn thấy ảnh chụp chung của một vài đấu giá viên.
Trong số đó có một cô gái mặc đồng phục của phòng đấu giá, mái tóc đen dài choàng khăn, đôi mắt hình hạnh nhân cong cong, nở một nụ cười tự tin và phóng khoáng. Rõ ràng cô trang điểm rất nhẹ nhưng lại nổi bật giữa bức ảnh.
Anh bất tri bất giác đặt ánh mắt vào bức ảnh, đến nửa phút cũng không lướt xuống.
Thấy Hoắc Duật Thâm im lặng, Lê Thừa Kỳ ngẫm nghĩ giây lát, sau đó mạnh dạn đưa ra giả thuyết khả thi nhất: “Nếu Tưởng Gia Trạch cố ý sắp xếp người phụ nữ kia đến quyến rũ cậu thì sao?”
“Một người phụ nữ đổi lấy một dự án hàng chục triệu, anh ta đúng thật là ăn to mà không mất đồng nào.”
Nghe vậy, Hoắc Duật Thâm hơi híp mắt, nhớ lại cảnh tượng tối qua.
Quyến rũ?
Trên thực tế, đối với anh mà nói, những hành động kia còn xa mới được tính là quyến rũ. Mọi thứ vẫn đang nằm trong tầm kiểm soát.
Từ từ hành động, đạt được mục đích mà không bỏ xót bất kì chi tiết nào mới là thói quen của anh.
Hoắc Duật Thâm tắt điện thoại, nhìn thẳng vào Lê Thừa Kỳ, nhẹ giọng hỏi: “Sao cậu biết là tôi không tự nguyện?”
Lê Thừa Kỳ vẫn đang cầm chai nước trên tay, nghe thấy vậy không nhịn được bóp mạnh, nước bên trong chảy ra ngoài, đổ hết lên người.
Anh ta không quan tâm đến quần áo của mình đang ướt sũng, không thể tin được Hoắc Duật Thâm lại có thể nói ra câu đó, hai mắt mở to kinh ngạc: “Cô ấy là vợ chưa cưới của Tưởng Gia Trạch, ít nhất thì trên danh nghĩa là vậy.”
Người đàn ông bình tĩnh đứng dậy, trả lời một cách bình thản dưới ánh mắt sững sờ của anh ta: “Rồi đây sẽ không phải.”
Sau khi rời khỏi sân golf, trời dần tối.
Một chiếc xe hơi sang trọng hòa vào dòng xe cộ. Bồ Xuyên ngồi ở ghế lái, nhìn người đàn ông đang ngồi ở ghế sau, đúng lúc lên tiếng: “Chủ tịch, về việc quà tặng sinh nhật cho phu nhân Kate, tôi đã liệt kê sẵn vài lựa chọn.”
Nghe vậy, Hoắc Duật Thâm dừng việc xem tài liệu, ngước mắt lên, chợt thấy Bồ Xuyên đưa qua một tờ danh mục các vật phẩm đấu giá.
Chiếc vòng cổ bằng ngọc lục bảo trên trang bìa rực rỡ và chói lọi.
Đi theo Hoắc Duật Thâm đã nhiều năm, Bồ Xuyên cũng học được một chút cách nhìn mặt đoán ý ông chủ.
Anh ấy ho nhẹ một tiếng, cung kính nói: “Đây là một trong những món đồ sẽ được Thanh Vũ bán đấu giá vào tháng sau, là một trong bộ sưu tập riêng của Heidi Horton, phu nhân Kate rất thích ngọc lục bảo, chắc hẳn cũng sẽ thích nó.”
Ánh chiều tà ngoài cửa sổ xe buông xuống, bóng tối dần xuất hiện, che khuất một phần gương mặt góc cạnh, đồng thời che cả biểu cảm thâm sâu khó dò của người đàn ông.
Một lúc lâu sau, giọng nói trầm ấm mới vang lên: “Lấy cái này đi.”
_____
Thứ Hai, kì nghỉ ba ngày ngắn ngủi của Nhiêu Niệm đã kết thúc. Cuối tuần trước cô đã mang chiếc áo kia ra tiệm giặt sạch, giờ đã gấp gọn lại, đặt cùng với chiếc khăn tay màu đen, để vào nơi sâu nhất trong tủ quần áo.
Dường như mọi thứ xảy ra trong đêm hôm đó chỉ là một giấc mơ.
Bọn họ như hai đường thẳng cắt nhau, sẽ không còn điểm chung nào nữa.
Không thể phủ nhận rằng Hoắc Duật Thâm thực sự rất khác với những người đàn ông cô đã từng gặp.
Nhưng Nhiêu Niệm hiểu rõ khoảng cách giữa hai người bọn họ. Vậy nên cô sẽ không ôm trái tim thiếu nữ để mơ mộng nữa. Hai món đồ đó có lẽ sẽ mãi nằm trong tủ quần áo của cô, không bao giờ trở về với chủ nhân của nó.
Và cô cũng phải tỉnh dậy, không thể cứ mãi chìm trong giấc mơ ngọt ngào của đêm đó nữa.
Nhiêu Niệm đã dành nguyên một ngày cuối tuần để tĩnh tâm và quên đi những chuyện đã xảy ra ngày hôm đó.
Sáng thứ Hai, cô chuẩn bị đi làm như thường lệ, đang thay giày cao gót thì chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
Người gọi đến là Nhiếp Giai, một trong những trợ lý làm việc trong nhóm của cô, giọng điệu vô cùng lo lắng:
“Chị Nhiêu Niệm, chị đã đến công ty chưa?”
Nhiêu Niệm: “Sao vậy?”
Nhiếp Giai vội vàng trả lời: “Có một vị khách VIP tới đây, là kiểu trên cả VIP, nói là muốn mở một buổi mua bán tư nhân. Sếp bảo em tạm thời sắp xếp địa điểm trước, giới thiệu triển lãm với khách quý rồi nhanh chóng giục chị đến.”
“Chị biết rồi.”
Nhiêu Niệm nhíu mày, đáp một tiếng rồi nhanh chóng cúp điện thoại, vội vã chạy xuống lầu, bắt một chiếc taxi đến trung tâm triển lãm.
Cô làm việc ở phòng đấu giá Thanh Vũ, một trong ba phòng đầu giá hàng đầu cả nước. Khi cô còn học đại học, giáo viên hướng dẫn Tạ Như Vân của cô chính là giám đốc của Thanh Vũ. Về sau bà ấy từ chức giám đốc, ra nước ngoài chữa bệnh.
Sau khi tốt nghiệp đại học, Nhiêu Niệm vào làm ở Thanh Vũ như một lẽ tất nhiên. Phải mất hai năm làm việc chăm chỉ cô mới lên được vị trí đấu giá viên sơ cấp. Cô được giáo viên hướng dẫn giới thiệu đến Christie’s, đó cũng là lần đầu tiên cô tự mình chủ trì một cuộc đấu giá có quy mô lớn như vậy.
Theo lí thì vốn dĩ hôm nay sẽ không mở triển lãm. Nhưng vào lúc này, cửa trung tâm triển lãm đã mở ra, một vài đấu giá viên trụ cột đã ngồi sẵn ở bên trong chờ đợi, vẻ mặt ai nấy cũng căng thẳng.
Phòng đấu giá Thanh Vũ là một trong những phòng đấu giá tốt nhất ở Trung Quốc Đại Lục. Những đấu giá viên đủ tư cách bước lên sân khấu chủ yếu là nam giới. Mọi người đều mặc đồng phục đặt may, đứng thành một hàng.
Trừ Nhiêu Niệm thì còn có một nữ đấu giá viên tên là Ô Na, làm việc ở bộ phận nghệ thuật hiện đại, còn cô làm việc ở bộ phận nghệ thuật cổ điển.
Nhìn thấy cô tới, Ô Na cuối thở phào nhẹ nhõm, tiến đến đón cô: “Cuối cùng cô cũng tới rồi.”
Trước đó Nhiêu Niệm đã đến phòng thay đồ để thay đồng phục, cô nhanh chóng kẹp lại mái tóc dài của mình, tò mò hỏi: “Quản lí đâu rồi? Hôm nay vị khách nào tới vậy? Khí thế lớn thật đấy.”
Về cơ bản, họ dành phần lớn thời gian để giao dịch với những người giàu có, nhưng chưa bao giờ phải đi tiếp đãi khách hàng một cách trịnh trọng như thế này. Toàn bộ phòng đấu giá, từ ông chủ cho đến nhân viên đều gồng mình lên như chuẩn bị đi đánh giặc.
Ô Na đang cầm bánh mì, vừa nhìn vào gương trang điểm lại, vừa trả lời câu hỏi của cô: “Quản lí đang trên đường tới, chắc là không kịp rồi. Nghe nói vị khách sắp tới là một ông sếp lớn đến từ Hồng Kông, họ Hoắc, cứ gọi chủ tịch Hoắc là được. Quản lí nói lát nữa cô chịu trách nhiệm tiếp đãi, bọn tôi ở bên cạnh hỗ trợ.”
Không vì lí do gì khác, đơn giản là vì Nhiêu Niệm là người đẹp nhất, cũng là người có năng lực chuyên môn rất tốt của phòng đấu giá.
Nghe đến họ đó, Nhiêu Niệm đơ ra một lúc.
Ô Na vẫn đang lẩm bẩm trong miệng: “Cũng chẳng biết mấy người có tiền ở Hồng Kông kia muốn làm gì nữa, còn đặc biệt tới tận phòng đấu giá ở Đại Lục chúng ta để xem triển lãm…”
Lời còn chưa dứt, bảo vệ ngoài cửa đã nhanh chóng xếp thành hai hàng để mở đường. Tiếng bước chân mạnh mẽ từ từ truyền đến. Mọi người nhanh chóng phản ứng lại, ngay lập tức đứng ra lớn tiếng chào hỏi:
“Chào chủ tịch Hoắc.”
Thấy mọi người đồng loạt cúi người chín mươi độ, Nhiêu Niệm chưa kịp phản ứng lại, vô thức làm theo.
Nhưng cô quên mất búi tóc trên đầu vẫn chưa được buộc gọn, nên khi cô cúi xuống, chiếc kẹp ngay lập tức tuột khỏi mái tóc mềm mượt và rơi xuống đất.
Mọi thứ diễn ra quá đột ngột, chỉ nghe thấy âm thanh lanh lảnh vang lên trong hội trường. Tất cả mọi người chứng kiến cảnh tượng vừa rồi đều sững sờ, trong tích tắc bầu không khí căng lên như dây đàn sắp đứt.
Kẹp tóc hình trụ, theo quán tính lăn đến chân vị khách, nằm dưới đôi giày da sáng bóng và chiếc quần tây chỉnh tề.
Nhiêu Niệm nhìn bóng dáng cao gầy cúi xuống một cách trang trọng, dùng bàn tay cao quý nhặt chiếc kẹp tóc của cô lên.
Người mà cô nghĩ sẽ không bao giờ gặp lại, một lần nữa xuất hiện ở trước mặt cô.
Hoắc Duật Thâm cầm đồ đi về phía cô.
Chắc là không ngờ anh sẽ có mặt ở đây, nét mặt cô gái có hơi hoang mang. Đôi môi đỏ mọng khẽ mở, trên khuôn mặt thanh tú lộ ra biểu cảm đáng yêu.
Khác với sự trang nhã và dịu dàng cô thể hiện ở đêm hôm đó, lúc này rõ ràng là cô hoạt bát và tươi sáng hơn rất nhiều.
Nhiêu Niệm ngẩn ngơ nhìn anh đến gần.
Các nhân viên phía sau cô cũng vậy, tất cả đều chăm chú nhìn vào bóng dáng người đàn ông trước mặt, thậm chí một vài nhân viên nữ đã bắt đầu mặt đỏ tim đập nhanh.
Rất ít khách hàng nam có ngoại hình ưa nhìn, những người có cả ngoại hình và khí chất như anh lại càng hiếm có.
Hôm nay người đàn ông chỉ mặc một chiếc sơ mi trắng đơn giản, không đeo cà vạt. Áo sơ mi phác họa dáng người cứng cỏi, cử chỉ thanh lịch trầm tĩnh, cảm giác như cách một lớp kính vô hình, đôi mắt sâu như biển nhìn thẳng vào cô.
Nhiêu Niệm lấy lại tinh thần, nhanh chóng nhận lấy kẹp tóc từ tay Hoắc Duật Thâm, theo bản năng lùi lại một bước, nới rộng khoảng cách với người đàn ông.
Vừa rồi đầu ngón tay cô chạm nhẹ vào lòng bàn tay anh, cảm giác ngứa ran.
Cô giả vờ bình tĩnh: “Cảm ơn chủ tịch Hoắc.”
Hoắc Duật Thâm rút tay về, cúi đầu nhìn cô, thong dong trả lười: “Không có gì.”
Lúc này, một nam đấu giá viên cấp cao chủ động tiến lên, cung kính giới thiệu: “Chủ tịch Hoắc, đây là Nhiêu Niệm, một đấu giá viên vô cùng nổi tiếng của phòng đấu giá chúng tôi, đảm nhiệm bộ phận nghệ thuật cổ điển, là người vừa chủ trì một cuộc đấu giá quy mô lớn, hiện vẫn đang nằm trong top tìm kiếm. Cô ấy sẽ là người giới thiệu cho anh các bộ sưu tập của chúng tôi.”
Hoắc Duật Thâm nhìn Nhiêu Niệm, khẽ gật đầu: “Vất vả rồi.”
Hành xử như thể chưa từng quen biết cô, tựa như một kẻ có tiền đàng hoàng, lịch sự.
Nhiêu Niệm nín thở, giả vờ như trên chiếc du thuyền đêm đó chưa từng xảy ra chuyện gì.
Cô bày ra tư thế chuyên nghiệp nhất, đi ở phía trước dẫn đường, bắt đầu giới thiệu từ khu triển lãm thứ nhất, nhẹ giọng hỏi: “Không biết hôm nay anh có hứng thú với thể loại nào? Thư pháp, hội họa, đồ sứ hay trang sức?”
“Vàng ngọc châu báu gì đó, mua để tặng người khác.”
Không còn nghi ngờ gì nữa, khi một người đàn ông đi mua trang sức, chắc chắn là sẽ tặng cho một người phụ nữ.
Mí mắt Nhiêu Niệm khẽ run lên, nhưng cô vẫn tỏ vẻ bình tĩnh, dẫn anh đến khu triển lãm đồ trang sức.
Nhiêu Niệm đi đến chiếc tủ kính ở giữa, lần lượt giới thiệu những món đồ giá trị cho anh: “Chiếc vòng này nằm trong bộ sưu tập riêng của bà Heidi Horton lúc sinh thời, đồng thời cũng là sản phẩm nằm trên trang bìa danh mục đấu giá lần này. Trên đó có tổng cộng 55 hạt ngọc lục bảo, đường kính mỗi hạt 16 li, ở giữa là một viên kim cương hình vuông, giá ước tính khoảng 60 triệu* nhân dân tệ…”
(*60 triệu CNY ~ 198 tỷ VND)
Phòng triển lãm rộng rãi sáng sủa, ánh sáng chiếu lên sàn đá cẩm thạch sạch sẽ bóng loáng, phản chiếu hình bóng của một vài người. Vật trưng bày trong tủ kính rực rỡ chói mắt, giọng nói êm đềm dễ chịu, tư thế tự tin điềm tĩnh của người phụ nữ làm người ta khó lòng rời mắt.
Người anh gặp trên du thuyền đêm đó là vợ chưa cưới của Tưởng Gia Trạch.
Người tươi tắn rạng rỡ đang đứng trước mặt anh lúc này mới là Nhiêu Niệm.
Sau khi lần lượt tham quan hai khu triển lãm trang sức, Bồ Xuyên ở phía sau xem giờ rồi bước tới nhỏ giọng nhắc nhở.
“Chủ tịch, đã đến giờ rồi ra sân bay rồi.”
Hoắc Duật Thâm cúi đầu nhìn thời gian trên đồng hồ, sau đó khẽ gật đầu với nhân viên công tác: “Hôm nay đến đây thôi, lát nữa trợ lý của tôi sẽ liên lạc với quý công ty sau, mọi người vất vả rồi.”
Giọng điệu của anh bình tĩnh, khiêm tốn. Đó là khí chất độc nhất của một người lãnh đạo.
Ban đầu mọi người đều tràn đầy oán hận vì tự nhiên phải tăng ca, đoán rằng khách hàng đến hôm nay sẽ là một vị ăn chơi giàu có. Nhưng sau một thời gian làm việc, họ không ngờ rằng Hoắc Duật Thâm lại dịu dàng và nhã nhặn với mọi người như vậy. Điều này đã làm thái độ của bọn họ quay ngoắt 180 độ.
Nhiêu Niệm chưa kịp nói gì, Ô Na ở phía sau đã cười nói: “Không vất vả, đó là điều nên làm. Chủ tịch Hoắc đi thong thả.”
Hoắc Duật Thâm và người của anh đã rời đi. Trong phòng triển lãm chỉ còn lại Nhiêu Niệm và những người khác.
Các nhân viên nữ thi nhau bàn luận. Mặc dù giao dịch với khách siêu VIP nhưng thân phận của Hoắc Duật Thâm lại chưa được bất kì phương tiện truyền thông nào đưa tin. Sự xuất hiện của anh vào lúc nãy làm người ta không thể không tò mò.
Ô Na cũng tìm kiếm thông tin trên điện thoại của mình, giọng nói vô cùng phấn khích: “Tôi vừa tra Google, thì ra là người nhà họ Hoắc ở Hồng Kông. Tôi không tìm thấy ảnh anh ấy trên mạng, còn tưởng là xấu xí hoặc già nua lắm, cũng có thể là vừa già vừa xấu nên mới không lộ mặt trước công chúng. Ai mà ngờ lại vừa trẻ vừa đẹp trai như vậy.”
Lúc này, một nhân viên nam đi ngang qua, nói xen vào: “Vừa rồi tôi nhìn thấy xe của chủ tịch Hoắc ở bãi đỗ xe, biển Hồng Kông – Ma Cao, ước tình đâu đó mấy chục triệu. Cho dù tôi đi làm công từ thời nhà Thanh đến giờ cũng không mua nổi.”
Một nhân viên nữ khác cầm lòng không đậu, nói với Nhiêu Niệm: “Người quyền quý chính hiệu quả thực rất khác so với đám nhà giàu mới nổi kia. Chủ tịch Hoắc thật sự rất tốt. Mới vừa nãy anh ấy còn cúi xuống nhặt kẹp tóc cho cô. Không giống như mấy vị khách khác, đến phòng đấu giá uống rượu rồi la hét om sòm, coi chúng ta như những người phục vụ…”
Nhiêu Niệm lơ đãng trả lời, cô không tham gia vào cuộc trò chuyện của mọi người mà trầm ngâm suy nghĩ.
Chiếc áo vẫn chưa trả lại cho anh.
Nếu bỏ qua cơ hội này, rất khó sẽ có lần hai như thế.
Nhiêu Niệm im lặng nắm chặt đầu ngón tay, do dự một lúc, cô vẫn chộp lấy một tập album trên bàn rồi nhanh chóng chạy ra ngoài.
Ô Na bị hành động đột ngột của cô làm cho sửng sốt, sững sờ nhìn cô biến mất trong tích tắc.
“Này Nhiêu Niệm, cô đi đâu vậy?”
Nhiêu Niệm sải bước trên đôi giày cao gót, lao đến bãi đỗ xe với tốc độ cực nhanh.
Thật ra cô cũng không nghĩ Hoắc Duật Thâm từ Hồng Kông đến đây là ngẫu nhiên. Như Ô Na nói, ở Hồng Kông có vô số phòng đấu giá, tại sao anh phải đến tận đây.
Nhưng cô cũng không chắc chắn 100% anh đến là vì mình.
Hiện tại cô đuổi theo anh là vì muốn tìm hiểu rõ chuyện này.
Đến bãi đậu xe, cô liếc nhìn xung quanh, thấy chiếc xe ô tô sang trọng vẫn còn ở đó, Nhiêu Niệm lập tức chạy đến và gõ cửa sổ phía sau.
Chỗ đậu xe không có người, cô thở hổn hển đợi đến khi cửa sổ từ từ hạ xuống, lộ ra gương mặt đẹp đẽ sắc nét của người đàn ông.
Hoắc Duật Thâm đưa mắt nhìn cô, thấy cô đang cầm tập album thở hổn hển, hai gò má ửng hồng, tóc xõa trên vai, đôi mắt nhìn anh chăm chú, không còn đoan trang như lúc nãy nữa.
Quả nhiên là sẽ đuổi theo anh.
Anh lặng lẽ giấu đi vẻ u tối trong ánh mắt, ấm áp hỏi cô: “Sao lại chạy ra đây?”
Hơi thở của Nhiêu Niệm vẫn chưa ổn định, hai hàng lông mi khẽ run: “Ở đây vẫn còn vài món trang sức anh chưa xem, chỉ mất vài phút là tôi có thể giới thiệu hết cho anh…”
Hoắc Duật Thâm trầm ngâm một lúc, môi mỏng khẽ mở:
“Lên xe đi.”
_____
Chiếc Rolls-Royce từ từ đi ra khỏi bãi đậu xe, hòa vào dòng xe cộ, chạy trên đường cao tốc đến sân bay.
Hàng ghế sau rộng rãi, nội thất sang trọng đến kinh ngạc làm cho Nhiêu Niệm không dám thở mạnh.
Cô ngồi ngay ngắn, vô thức co đôi chân thon dài lại.
Hôm nay Nhiêu Niệm mặc bộ đồng phục thiết kế riêng cho đấu giá viên của Thanh Vũ, bao gồm áo vest đen đỏ và chân váy dài đến đầu gối. Bên hông váy được cắt xẻ, khi ngồi xuống không tránh khỏi lộ ra một chút da thịt trên phần đùi mềm mại trắng nõn.
Rõ ràng là kiểu dáng rất lỗi thời, nhưng không hiểu sao mặc lên người cô lại có một phong vị khác.
Làn tóc mượt mà như thác nước xõa xuống, được cô vén gọn ra sau tai. Mái tóc dài có màu đen tự nhiên, không uốn không nhuộm, buông thả sau chiếc cổ trắng nõn thon dài. Cô hơi cúi đầu, nhìn tập album trên tay, không hề biết mình sẽ trông như thế nào trong ánh mắt của người khác.
Hoắc Duật Thâm liếc nhìn qua khóe mắt, yết hầu khẽ di chuyển.
Ngay sau đó, anh rất đàng hoàng dời ánh mắt đi, nhưng không hiểu sao lại muốn hút thuốc.
Có lẽ là bởi vì một loại dục vọng nào đó không được thỏa mãn, bắt buộc phải dùng một thứ gì đó để lấp đầy.
Nhiêu Niệm không nhìn thấy vẻ u tối thoáng qua trong đôi mắt người đàn ông, cô tập trung nhìn vào một trang trong album rồi đưa nó cho anh.
Vừa quay mặt sang, không biết Hoắc Duật Thâm đã cởi cúc áo sơ mi trên cùng từ lúc nào, yết hầu rõ ràng sắc nét, cơ bắp săn chắc và mạnh mẽ ẩn hiện dưới lớp áo sơ mi trắng.
Chẳng biết vì lí do gì, tự nhiên Nhiêu Niệm cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.
Cô điều chỉnh lại hơi thở, sau đó cố gắng bình tĩnh mở miệng: “Nếu anh muốn tặng quà cho một cô gái, khả năng là cô ấy sẽ thích những thứ như kim cương và đá quý hơn. Bạn gái của anh có thể sẽ thích viên kim cương màu hồng này…”
Nghe đến nửa câu sau, người đàn ông đang cởi khuy tay áo bỗng dừng lại, khóe môi khẽ nhếch, hứng thú nhìn cô.
“Bạn gái?”
Nhiêu Niệm hít một hơi, bầu không khí căng như dây đàn sắp đứt, ngay cả tốc độ lưu thông của oxi cũng chậm lại, chỉ còn tiếng xe cộ đi lại ngoài đường.
Cả hai người đều đang âm thầm thử nhau, xem ai sẽ là người chịu thua trước.
Cô căng thẳng nín thở, Hoắc Duật Thâm chăm chú nhìn cô, không nói gì.
Da đầu Nhiêu Niệm tê dại, nhịp tim tăng nhanh không thể kiểm soát. Dường như mọi suy nghĩ của cô đều dễ dàng bị anh nhìn thấu trước cái nhìn thâm sâu ấy.
Cô bắt đầu hối hận, lẽ ra mình không nên chủ động đuổi theo anh đến đây.
Cô căn bản không thể hiểu rõ suy nghĩ của người đàn ông trước mặt.
Im lặng được một lúc, anh đột nhiên cười thành tiếng một cách khó hiểu.
Tiếng cười trầm thấp phát ra từ bên trong cổ họng lọt vào tai Nhiêu Niệm, xoa dịu bầu không khí căng thẳng, cô tranh thủ vội vàng thở hắt ra.
Tình thế dễ dàng bị đảo ngược, biến cô từ chủ động chuyển thành bị động trong tích tắc.
Cô đã đánh giá bản thân quá cao, cũng như đã hạ thấp Hoắc Duật Thâm.
Vành tai Nhiêu Niệm đỏ ửng vì xấu hổ, trong lòng lại hối hận thêm lần nữa. Vừa rồi bày trò thử anh làm gì, thử không được thì thôi lại còn bị lật kèo.
Ánh mắt người đàn ông dừng lại trên vành tai của cô một lúc rồi dời đi, trong lúc đó cô không hề hay biết gì.
Ngay sau đó, Hoắc Duật Thâm thấp giọng hỏi: “Cô Nhiêu cảm thấy chiếc nhẫn ở Christie’s lần trước như thế nào?”
Suy nghĩ của Nhiêu Niệm bị gián đoạn, cô tạm thời bước ra khỏi mớ cảm xúc hỗn độn vừa rồi, nhanh chóng nhận ra thứ anh đang nói tới.
“Chiếc nhẫn kim cương máu bồ câu sao?”
Cô không hiểu sao đột nhiên Hoắc Duật Thâm lại hỏi cô câu này, nhưng cô cũng thành thật trả lời: “Độ tinh khiết và màu sắc thực sự rất hiếm, thân nhẫn cũng rất đẹp. Sau khi được thiết kế chỉn chu, chắc hẳn nó còn rực rỡ và tỏa sáng hơn nữa. Nhưng mà rất tiếc là hiện tại phòng đấu giá chúng tôi chưa tìm ra được sản phẩm nào có thể so sánh với chiếc nhẫn kim cương đó.”
“Ừm.”
Trong lúc trò chuyện, chiếc xe đã chậm rãi dừng ở bãi đậu xe của sân bay.
Vừa dừng lại chưa được bao lâu, gần đó xuất hiện tiếng bước chân đi tới, gõ vào cửa kính xe, ngay sau đó một giọng nói quen thuộc vang lên.
“Xin hỏi, có phải chủ tịch Hoắc đang ở trong xe không? Tôi là Tưởng Gia Trạch.”
Nhiêu Niệm kinh ngạc mở to mắt, tựa như sấm rền bên tai.
Tưởng Gia Trạch? Tại sao anh ta lại ở đây?
Không chờ cô phản ứng, Tưởng Gia Trạch lại nói tiếp: “Anh Hoắc, không biết là anh có tiện nói một vài câu với tôi không?”
Sau khi ý thức được cửa sổ xe dùng kính một chiều, người bên ngoài không thể nhìn thấy cảnh tượng bên trong, Nhiêu Niệm mới thở phào nhẹ nhõm, lưng áo gần như đã ướt đẫm mồ hôi.
Cô cũng không rõ mình căng thẳng vì điều gì.
Rõ ràng cô không hề lừa dối anh ta.
Ngược lại, Hoắc Duật Thâm vô cùng bình tĩnh, anh chậm rãi liếc nhìn cửa sổ xe.
Bên ngoài, Tưởng Gia Trạch vẫn đang ầm ĩ, cũng không biết là có vấn đề gì. Hình như anh ta rất muốn gặp Hoắc Duật Thâm, không gặp được sẽ không chịu rời đi.
Nhiêu Niệm thầm mắng trong lòng, bàn tay đổ đầy mồ hôi vì lo lắng. Nếu Tưởng Gia Trạch nhìn thấy cô ở trong xe của Hoắc Duật Thâm, dù có trăm cái miệng cô cũng chẳng thể giải thích rõ ràng.
Không thể để anh ta nhìn thấy được.
Nhưng bây giờ cô chẳng thể làm gì cả, chỉ biết nhìn người đàn ông bên cạnh bằng ánh mắt cầu xin giúp đỡ.
Cô gái nhìn anh bằng đôi mắt long lanh, trong veo, mơ màng, hàng mi cong vút run run như sắp khóc. Cô gần như túm chặt lấy ống tay áo của anh, khiến người ta không thể chối từ.
Có lẽ chính cô cũng không biết dáng vẻ cầu cứu của mình bây giờ giống hệt với đêm hôm đó.
Ánh mắt Hoắc Duật Thâm trở nên u ám.
Ngay khi Nhiêu Niệm đang lúng túng, anh đột nhiên di chuyển.
Cô nhìn thấy Hoắc Duật Thâm đưa tay nhặt áo vest bên cạnh lên. Ngay sau đó một giọng nói trầm thấp vang lên bên tai cô.
“Cô Nhiêu, thất lễ rồi.”
Nhiêu Niệm sửng sốt, còn chưa kịp hiểu ý của anh, không gian ghế sau đã trở nên chật hẹp. Người đàn ông tiến lại gần, một bóng đen mạnh mẽ bao trùm lấy cô, tựa như mây đen ùn ùn kéo đến, tản ra mọi phía, trong nháy mắt đã che phủ cả bầu trời.
Ngay sau đó, một chiếc áo khoác tỏa ra hương lô hội bao chùm lên đầu cô, che kín khuôn mặt của cô gái.
Không khí bên ngoài không thể len vào, lớp vải mềm mại cọ xát vào vành tai nhạy cảm, tiếng sột xoạt cứ vang vọng bên tai làm da đầu người ta tê dại.
Nhiêu Niệm ngừng thở, ngay lúc này, một bàn tay ấm áp đặt lên gáy cô, mạnh mẽ kéo cô vào lòng.
Cách một khung cửa sổ, chồng chưa cưới của cô đang đứng ở bên ngoài, còn cô thì ngồi trong xe, được một người đàn ông xa lạ ôm vào lòng. <!-- AI CONTENT END 1 -->