Chương 9: Nếu tôi nói, tôi không để ý thì sao?
Cạch một tiếng, theo tiếng gạt tay nắm cửa, người ở bên trong và cả bên ngoài phòng đều vô cùng sững sờ.
Thế nhưng cửa đã bị khóa trái.
Thấy vậy, nhân viên phục vụ lại tiếp tục vội vàng giải thích: “Thưa cô, người cô tìm thực sự không có ở đây, vừa nãy tôi mới từ trong phòng này bước ra.”
Doãn Tư Kỳ không thể vào trong, cô ta chỉ có thể tức giận quay đầu hỏi người phục vụ: “Vị khách nữ trong đó mặc trang phục màu gì? Màu đen đúng không? Tóc dài?”
Nữ phục vụ nhanh chóng gật đầu: “Đúng vậy, là một vị khách nữ rất xinh đẹp.”
Doãn Tư Kỳ nhớ lại, ban nãy đứng bên ngoài khách sạn và cả ở trong sảnh tiệc, Hoắc Duật Thâm rất hay bị phân tâm. Trong lúc đang xã giao với mọi người, khóe mắt anh luôn nhìn về một hướng có bóng dáng người phụ nữ đó.
Cô ta đã nhờ người đi điều tra, biết Nhiêu Niệm là vị hôn thê của Tưởng Gia Trạch.
Nhưng cho dù có thân phận như thế thì cũng còn xa mới bám được vào nhà họ Hoắc.
Tại sao Hoắc Duật Thâm lại đối xử khác biệt với người phụ nữ đó như vậy?
Doãn Tư Kỳ cau mày thật chặt, nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng nghỉ đang đóng lại, càng nhìn càng cảm thấy nghi ngờ.
Bởi vì cửa đã bị khóa trái, không thể tiến vào bên trong được, Doãn Tư Kỳ chỉ có thể bỏ cuộc và rời đi.
Sau khi cô ta đi, nhân viên phục vụ quay người gọi cửa mấy lần nhưng bên trong vẫn không có tiếng trả lời, đang lúc định tìm chìa khóa dự phòng thì nghe thấy tiếng mở cửa sột soạt.
Cánh cửa được mở ra, người bên trong bước ra với khuôn mặt đỏ bừng.
Nhân viên phục vụ nhìn thấy Nhiêu Niệm vội vàng bước ra, lại nhanh chóng đóng cánh cửa sau lưng lại, nhất thời không hiểu chuyện gì đang xảy ra, quan tâm hỏi: “Cô Nhiêu, cô không cần ghim cài áo nữa sao?”
Nhiêu Niệm giả vờ bình tĩnh, lắc đầu mỉm cười: “Không cần nữa, cảm ơn, làm phiền cô nhiều rồi.”
“Không có gì.”
Nhìn bóng lưng Nhiêu Niệm dần đi xa, nữ phục vụ đang định vào phòng khách để dọn dẹp thì chợt thấy một bóng người mặc âu phục chỉnh tề cũng bước ra từ chính căn phòng đó.
Người đàn ông vô cùng bình tĩnh đeo lại chiếc đồng hồ vừa mới tháo ra. Dáng người cao lớn vững vàng, vẻ mặt lạnh lùng lãnh đạm, nhưng trong ánh mắt lại có một chút cảm xúc u ám chưa hoàn toàn biến mất.
Nhìn hai người một trước một sau đi ra từ căn phòng đó, nữ phục vụ không ngờ được rằng Hoắc Duật Thâm thực sự ở bên trong. Cô ấy mở to mắt kinh ngạc, không thể tin vào những gì mình vừa nhìn thấy.
“Chủ…chủ tịch Hoắc?”
Chủ tịch Hoắc thực sự ở bên trong?!
*
Nhiêu Niệm trở lại sảnh tiệc như thể đang chạy trốn, cảm giác đụng chạm trên lưng vẫn còn nóng bỏng.
Cô ngẩng đầu uống một ngụm sâm panh, muốn mượn men rượu để quên hết những chuyện vừa xảy ra bên trong phòng nghỉ.
Đợi nhiệt độ trên mặt giảm đi đôi chút, Nhiêu Niệm quét mắt nhìn xung quanh sảnh tiệc, cố gắng tìm kiếm một người.
Người mà cô đang tìm kiếm chính là vị khách cần bàn chuyện công việc, đồng thời cũng là người tổ chức bữa tiệc hôm nay, Mục Văn Hạo, một người nổi tiếng trong giới tài chính ở Hồng Kông. Nhiêu Niệm đã có ảnh chụp của vị khách này từ trước, ánh mắt nhanh chóng khóa chặt người đàn ông đang đứng ở góc sảnh tiệc.
Người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, có lẽ nhờ vào lối sống lành mạnh nên không có bụng bia như những doanh nhân khác, mà ngược lại trông giống một người đàn ông ưu tú, có tính kỉ luật tự giác cao.
Nhiêu Niệm điều chỉnh cảm xúc, vứt hết chuyện vừa nãy ra sau đầu. Cô chỉnh lại làn váy, cầm ly rượu sâm panh bước tới.
“Xin chào anh Mục, tôi là…”
Còn chưa nói xong lời chào, Mục Văn Hạo đã híp mắt lại, có lẽ cảm thấy cô hơi quen quen nên đang lục tìm khuôn mặt cô trong trí nhớ.
Sau vài giây, ông ấy đưa ra câu trả lời: “Cô là vợ chưa cưới của giám đốc Tưởng?”
Nhiêu Niệm không thích cách xưng hô này, cô nghiêm túc giới thiệu lại bản thân.
“Tôi là Nhiêu Niệm, là đấu giá viên của phòng đấu giá Thanh Vũ.”
Mục Văn Hạo nâng ly rượu về phía cô, giọng điệu ôn hòa nhã nhặn. Mặc dù Nhiêu Niệm là người mới nhưng ông ấy không hề tỏ thái độ coi thường: “Chào cô Nhiêu, tôi đã xem qua buổi đấu giá của cô ở Christie’s, kết quả rất xuất sắc.”
“Cảm ơn lời khen của anh, lần đó là do tôi may mắn thôi.”
Chào hỏi xong vài câu, Mục Văn Hạo không lòng vòng nữa mà đi thẳng vào vấn đề: “Cô Nhiêu không cần phải khiêm tốn. Phó giám đốc Trang đã gọi điện cho tôi. Hôm nay cô Nhiêu đến đây là vì tác phẩm La Hán cưỡi hươu hồng đúng không?”
Nhiêu Niệm không ngờ ông ấy thẳng thắn đến vậy, có điều cô cũng phản ứng lại kịp thời, trên môi nở một nụ cười tiêu chuẩn: “Đúng vậy.”
Mục Văn Hạo đánh giá Nhiêu Niệm từ trên xuống dưới, không hề trốn tránh mà thở dài tiếc nuối: “Đáng tiếc quá, hôm nay cô Nhiêu ăn diện rất xinh đẹp.”
Nhiêu Niệm mỉm cười duyên dáng, giọng điệu vẫn mềm mại và bình tĩnh: “Sao lại là đáng tiếc, có thể quen biết với anh Mục, hôm nay đến đây coi như không uổng phí.”
Người đẹp nói những lời hay ho luôn khiến người ta cảm thấy thoải mái, dù cho biết rõ đó chỉ là những lời xu nịnh cũng không hề thấy phản cảm.
Một lúc sau, Mục Văn Hạo đã quay lại chủ đề chính: “Thực sự rất xin lỗi cô Nhiêu, cô đã đến muộn một bước.”
Nghe vậy, Nhiêu Niệm sửng sốt, vẻ khó hiểu hiện rõ trên khuôn mặt: “Giám đốc Mục nói như vậy là có ý gì?”
Người đàn ông nhấp một ngụm rượu vang đỏ, thẳng thắn nói với cô: “Tôi biết cô Nhiêu đến đây vì tác phẩm La Hán cưỡi hươu hồng. Nhưng thật đáng tiếc, tôi vừa mới biết chủ tịch Hoắc cũng định mua lại bức tượng đó… Nếu đã như vậy, tôi sẽ không bán cho Thanh Vũ nữa. Bán nó cho chủ tịch Hoắc, ít ra cũng tốt hơn những nhà đầu tư chỉ muốn mua đi bán lại đúng không?”
Đợi ông ấy nói xong, Nhiêu Niệm trầm mặc một lúc, đúng là có một số nhà sưu tập không có ý định bán bộ đồ sưu tập của mình cho nhà đấu giá. Nếu có người mua phù hợp hơn, họ có thể tiết kiệm được một khoản phí dịch vụ.
Thay đổi quyết định đột ngột như vậy cũng là một việc vô cùng phổ biến trong ngành đấu giá.
Chỉ là, Nhiêu Niệm không ngờ rằng một người lắm tiền nhiều của như Hoắc Duật Thâm lại đi tranh giảnh một món đồ trang trí với cô.
Trừ khi…
Anh đã biết tại sao cô đến đây, nên cố tình đi trước cô một bước.
Nhiêu Niệm nhíu mày thật chặt, trong lòng thầm đánh giá xem người đàn ông này mưu mô đến mức nào.
Bàn chuyện xong, Mục Văn Hạo uống cạn ly rượu vang đỏ trên tay, ân cần đề nghị với cô: “Nếu cô Nhiêu thực sự thích nó, chi bằng thử nói chuyện với chủ tịch Hoắc xem, xem thử cậu ấy có chịu nhường lại cho cô không.”
*
Buổi tiệc đã diễn ra được một nửa, bên trong đại sảnh mùi rượu hòa lẫn với hơi thở con người, bên ngoài khách sạn vẫn đang mưa phùn không ngớt.
Nhiêu Niệm bước ra ngoài, rời xa đám đông, đi đến bãi đỗ xe ngầm không một bóng người. Trên mặt đất đầy những vệt nước chảy ra từ bánh xe, đôi giày cao gót của cô giẫm trên sàn bên tông tạo ra những tiếng vang đều đều và rõ ràng.
Nhiêu Niệm liếc nhìn xung quanh, phát hiện ra chiếc xe sang trọng đang đậu trong góc khuất. Lúc này cô mới nhận ra đây không phải là chiếc xe cô từng thấy ở thành phố Ninh trước đó, biển số xe cũng khác.
Cô dán mắt lại, nhìn rõ những con số ở trên đó.
P1009.
Chữ cái tiếng Anh và ngày tháng rất lạ, nhưng chữ cái tiếng Anh kia không phải là viết tắt tên họ của anh.
Nhiêu Niệm chợt nhớ ra, Hoắc Duật Thâm có sở thích ngắm sao.
Một thuật ngữ thiên văn học đột nhiên nảy ra trong đầu cô.
P, Pluto.
Thế nên, nó có nghĩa là Sao Diêm Vương?
Còn 1009 có lẽ là một dịp đặc biệt nào đó rất có ý nghĩa đối với anh.
Nhiêu Niệm vô thức muốn đi tiếp về hướng đó. Nhưng đúng lúc này, chiếc điện thoại nằm trong túi xách của cô đột ngột đổ chuông.
Cô buộc phải dừng lại, rẽ sang một góc khuất để không bị người trong xe phát hiện, sau đó mới nhấc điện thoại lên nghe máy.
Là Nhiêu Quốc Nguyên gọi.
Vừa mới kết nối, Nhiêu Quốc Nguyên đã nhanh chóng nói trước: “Bố nghe Gia Trạch nói con đang định hủy bỏ hôn ước đúng không?”
Nhiêu Niệm im lặng chốc lát, giọng điệu bình tĩnh: “Đúng vậy.”
Thấy cô không thèm lừa dối cả mình, Nhiêu Quốc Nguyên lập tức nổi cơn thịnh nộ: “Sao con lại ngu ngốc như thế? Nếu bây giờ không còn quan hệ gì với nhà họ Tưởng, làm sao bọn họ đồng ý cho chúng ta vay tiền?”
Cổ họng Nhiêu Niệm hơi khàn khàn, cô dừng lại một lúc, nhếch môi giễu cợt: “Vậy là năm đó khi nhận nuôi con, bố đã bắt đầu tính toán xem con đáng giá bao nhiêu tiền rồi đúng không?”
Nhiêu Quốc Nguyên đột nhiên nghẹn lời, ngữ khí nhanh chóng trở nên kiên quyết: “Gia Trạch còn nói con cặp kè với một thương gia giàu có ở Hồng Kông, một đứa con gái như con còn biết lòng tự trọng là gì không? Con ngày càng biến chất, làm một người vợ đàng hoàng thì không muốn, nhất định phải chịu tủi nhục đi làm tình nhân cho người khác sao?”
Từng câu từng chữ đều làm cho người ta lạnh đến thấu xương. Nhiêu Niệm đã tự dặn lòng là đừng mong chờ gì nữa, thế nhưng khi nghe những lời này, trái tim cô vẫn không khỏi nhói đau.
Nhiêu Quốc Nguyên vẫn giữ giọng điệu như đang suy nghĩ cho cô: “Mấy người giàu có đó có mấy ai thật lòng, bây giờ con còn trẻ đẹp, nhưng sau này thì sao?”
Bãi đậu xe vẫn có gió lùa vào, cuốn theo cả những hạt mưa li ti lùa qua làn da của cô, như đang tàn nhẫn lấy đi hơi ấm cuối cùng trên cơ thể.
Cô nhắm chặt mắt lại, hít một hơi thật sâu, cuối cùng bất lực nói: “Con bị bố bán cho nhà họ Tưởng, còn phải thủ thân vì anh ta? Anh ta có thể có vài người tình ở bên ngoài, bởi vì bố nói người nhà giàu ai cũng như thế, vậy nên con chỉ biết im lặng chấp nhận một cuộc sống thế này. Nếu con thực sự gả cho anh ta, sau này cho dù anh ta có mang vài đứa con riêng về nhà, con cũng phải cảm ơn rồi thay anh ta nuôi nấng đúng không?”
Nhiêu Niệm một hơi nói ra toàn bộ tiếng lòng, đầu dây bên kia im lặng, có lẽ là do ông ta không biết nói gì nữa.
Cô trầm mặc một lúc, cuối cùng nói: “Con sẽ trả hết số nợ kia cho bố, sau này chúng ta không còn liên quan gì nữa.”
Nói xong, Nhiêu Niệm cúp điện thoại.
Không gian trong bãi đậu xe lại rơi vào yên tĩnh sau khi cuộc điện thoại kết thúc, làm cho lòng người càng thêm trống trải.
Trong lòng như bị người ta xé toạc ra thành một cái hố lớn, mỗi khi gió lạnh thổi qua, miệng vết thương lại càng rát buốt.
Những hình ảnh trong quá khứ từ từ tràn về tâm trí cô.
“Niệm Niệm xinh quá, mặc gì cũng đẹp.”
“Niệm Niệm là cô công chúa bé bỏng của bố mẹ, chỉ là trước đó bố mẹ chưa tìm được Niệm Niệm nên đến muộn chút thôi.”
Cô còn nhớ vào lần sinh nhật thứ mười sáu của mình, Hạ Lệ đã tự tay làm cho cô một chiếc bánh sinh nhật, bọn họ còn tặng cho cô một chiếc búa đấu giá.
Mặc dù không thể sử dụng được trong các cuộc đấu giá chuyên nghiệp, nhưng Nhiêu Niệm vẫn vô cùng trân trọng nó, giữ gìn cẩn thận cho đến tận bây giờ.
Dù sao nó cũng là món quà sinh nhật đầu tiên cô nhận được từ bố mẹ mình.
Hóa ra cô cũng đã từng được sống trong tình yêu thương ấy, dù cho nó vô cùng ngắn ngủi.
Sau này, khi đã bóc hết lớp vỏ bên ngoài chiếc kẹo đường, ẩn chứa bên trong đó sẽ là gì?
Là xem cô như một quân cờ để trao đổi lợi ích.
Cô không thích bị người khác lợi dụng, cuối cùng lại rơi vào số phận bị ném đi.
Nếu đã như thế, thà rằng ngay từ đầu họ đừng đối xử tốt với cô. Vì không đối xử tốt với cô, bây giờ dù cô có bỏ rơi nhà họ thì vẫn cảm thấy yên lòng.
Nhưng sự thật là cô không thể.
Như có tiếng nước nhỏ giọt đều đều vang lên bên tai, thời gian trôi chậm lại, lâu dần, mọi thứ lại chìm vào trong màn đêm yên tĩnh.
Nhiêu Niệm cảm thấy nhiệt độ cơ thể mình đang giảm đi từng chút một, ngay cả trái tim đau đớn cũng dần trở nên tê dại. Rõ ràng cô đang run lên vì lạnh, nhưng lại cảm thấy thoải mái đến kì lạ.
Mãi cho đến khi, có người khoác lên vai cô một chiếc áo vẫn còn nhiệt độ ấm áp của cơ thể, mùi trầm hương quen thuộc xộc vào trong khoang mũi.
Cô sững sờ một lúc, cuối cùng cũng nhận ra điều gì đó, chậm rãi ngẩng đầu lên.
Ánh sáng trên đầu bị bóng dáng cao lớn của người đàn ông che khuất, từng tia sáng mờ ảo làm nổi bật những đường nét rõ ràng và sắc nét trên cơ thể anh. Anh mặc bộ âu phục chỉn chu tươm tất, qua góc nghiêng cô không thể thấy rõ biểu cảm của anh.
Sự ấm áp bất ngờ làm Nhiêu Niệm đơ người ra giây lát, vô thức nín thở. Trái tim đau đớn và cảm xúc phức tạp vừa mới bị gió lạnh đóng băng lúc này đã được hơi ấm của anh làm tan chảy, ồ ạt đổ ra như phá hủy cả cơ thể. Những suy nghĩ trong đầu cô lại bắt đầu hỗn loạn.
Cô không nhịn được nghĩ về những giả định phi thực tế.
Sẽ tốt biết bao…nếu như anh không phải là Hoắc Duật Thâm.
Nếu như khoảng cách giữa bọn họ không còn xa như vậy nữa.
Hoắc Duật Thâm không hề biết mớ suy nghĩ rối ren trong đầu cô lúc này, anh cụp mắt nhìn về phía cô. Làn da trắng nõn lúc này đã tái nhợt, cả người chỉ cần chạm nhẹ là có thể vỡ vụn trong tích tắc.
Khuôn mặt to bằng lòng bàn tay của người phụ nữ hơi ngước lên, đôi mắt hạnh nhân sáng ngời quyến rũ lặng lẽ nhìn về phía anh, trên mi mắt dường như vẫn còn đọng lại vài giọt nước, ánh mắt ngập nước mơ hồ phản chiếu bóng dáng anh.
Hàng lông mày thanh mảnh của cô hơi cau lại, chóp mũi cũng ửng đỏ, giống hệt với con vật Hoắc Duật Thâm từng nuôi khi còn bé, bởi vì chúng cũng dùng ánh mắt như thế này để nhìn anh.
Không biết có phải do suy nghĩ lệch lạc này khiến lòng anh thoáng rung động hay không.
Anh tự nhận mình không phải là người dễ động lòng trắc ẩn với những người yếu thế. Thực ra trong suốt mấy năm nay, anh đã từng chứng kiến nước mắt của vô số người. Có nước mắt cá sấu, có nước mắt hối hận, có nước mắt cầu xin, nhưng không một ai có thể lay chuyển được anh.
Hoắc Duật Thâm đột nhiên cúi người xuống, đối diện với tầm mắt của cô.
Vừa nhìn vào mắt cô, đột nhiên có một cảm xúc mãnh liệt truyền đến, thôi thúc anh vươn tay ra, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng lau đi giọt nước còn vương trên đuôi mắt đó.
Sự đụng chạm lành lạnh và ướt át, cảm xúc xa lạ đột nhiên truyền đến khiến cơ thể cả hai thoáng chốc cứng đờ.
Người đàn ông tỉnh táo lại trước, nhận ra hành động vừa rồi của mình có hơi đi quá giới hạn.
“Xin lỗi.”
Trái tim Nhiêu Niệm khẽ run lên, cô không biết phải đáp lại lời xin lỗi của anh như thế nào.
Khung cảnh đen tối và hỗn loạn xung quanh được che giấu một cách tinh tế, giọng nói của anh xen lẫn cảm xúc mềm mại khó nhận ra: “Sao lại không lên xe?”
Nhiêu Niệm không biết vừa rồi anh đã nghe được bao nhiêu. Hiện tại cô đang không muốn đối mặt, chỉ có thể giả ngu.
Cô hốt hoảng cụp mắt xuống, tùy tiện tìm một cái cớ: “Chân tôi tê rồi.”
Sau đó cô vội vàng đứng dậy, cố gắng kiềm chế không nhìn vào anh nữa.
Nhiêu Niệm tự nhủ, cô không thể để người đàn ông này quyến rũ thêm lần nữa.
Ghế sau xe rộng rãi thoải mái, không hề có mùi rượu như ở trong sảnh tiệc vừa rồi, xộc vào khoang mũi cô là một thức hương thơm nhẹ nhàng mà ấm áp. Bên ngoài cửa sổ vẫn còn mưa phùn lách tách, ánh đèn đường xuyên qua màn mưa phản chiếu lên cửa kính xe.
Hoắc Duật Thâm liếc nhìn đôi chân thon thả lộ ra bên ngoài của cô, khẽ nhíu mày, sau đó cẩn thận tăng nhiệt độ điều hòa trong xe lên.
Luồng khí ấm áp chậm rãi tỏa ra từ máy điều hòa, dần dần sưởi ấm đôi tay đang tê cóng vì lạnh, từ từ làm dịu đi những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu cô, một ý tưởng táo bạo đột nhiên xuất hiện.
Nhiêu Niệm mấp máy đôi môi khô khốc, đột nhiên nhẹ giọng nói: “Anh Hoắc rõ ràng là cố ý.”
Cô đang ám chỉ món đồ bị anh cướp đi, buộc cô phải đến tìm anh.
Hoắc Duật Thâm thoáng khựng lại, cũng không có ý định che giấu mục đích của mình: “Ừm.”
Nhiêu Niệm mím môi, không quan tâm đến chuyện này nữa mà lấy hộp nhẫn trong túi xách ra.
Cô bất giác kìm nén hơi thở, giọng nói nghe qua bình tĩnh lạ thường.
Cô đẩy hộp nhẫn đến trước mặt anh, nhẹ giọng nói: “Cái này quá quý giá, xin phép trả lại cho anh Hoắc.”
Việc một người đàn ông tặng nhẫn cho một người phụ nữ có thể được hiểu theo nhiều nghĩa. Trong đó có một vài nghĩa ai cũng hiểu mà không cần phải nói ra.
Nhiêu Niệm không ngây thơ đến mức cho rằng anh muốn cưới cô. Khoảng cách giữa bọn họ quá lớn, dù là làm bạn gái hay làm vợ, anh cũng có những sự lựa chọn phù hợp hơn cô cả trăm lần. Cô cũng không sẵn lòng dấn thân làm người tình của anh.
Vì vậy, cho dù là thân phận gì, cô cũng sẽ không chấp nhận nó.
Cô vừa dứt lời, bầu không khí như thể bị đông cứng lại, cảm giác ấm áp vừa rồi đột nhiên biến mất.
Nhiêu Niệm chống lại cảm giác áp bức mạnh mẽ, cô cũng có sự bướng bỉnh của riêng mình, khuôn mặt thể hiện rõ sự phản kháng.
“Không có công thì không hưởng lộc, chủ tịch Hoắc vẫn nên nhận lại chiếc nhẫn này đi.”
Khí thế tỏa ra xung quanh anh vô cùng mạnh mẽ, xa cách và cao quý.
Sự cứng rắn và độc đoán vốn nằm sâu trong xương tủy, nhưng đã được anh che giấu rất kỹ trong hai lần gặp mặt đầu tiên, khiến người ta khó lòng nhìn thấu cảm xúc của anh.
Song, Nhiêu Niệm vẫn nhận ra được anh đang không vui.
Cũng đúng, lấy địa vị hiện tại của anh thì ai dám làm trái ý anh chứ, có vẻ như cô là người đầu tiên.
Nghe vậy, anh nhướng mi, giọng điệu vẫn vô cùng thản nhiên: “Không thích thì vứt đi.”
Bầu không khí trong xe rơi vào bế tắc, như ngừng chuyển động, hạt mưa đọng trên cửa kính xe cũng ngoan cố dính lại, cố gắng chống lại trọng lực Trái đất, không chịu rơi xuống.
Hai người im lặng đối đầu, không ai muốn nhận thua trước.
Hoắc Duật Thâm nghiêng người nhìn cô, thấy cô gái mảnh mai yếu ớt nhưng sống lưng lại thẳng tắp, lộ ra vẻ cố chấp kiêu ngạo khó có thể diễn tả bằng lời.
Cô không muốn.
Một cảm giác phiền chán từ từ dâng lên trong lòng, im lặng một lát, Hoắc Duật Thâm chợt nhớ ra một chuyện.
Anh lập tức nhíu mày, nới lỏng nút thắt cà vạt, chậm rãi giải thích với cô.
“Cô Nhiêu, tôi không có bạn gái.”
Lời vừa dứt, hạt mưa dính trên thành xe cuối cùng cũng thoát khỏi xiềng xích của trọng lực, lảo đảo vẽ ra một vệt nước trong veo trong làn sương mù.
Đây là đáp án cho câu hỏi lần trước cô ở trên xe thăm dò anh, lúc đó anh vẫn chưa trả lời.
Pháo đài mà Nhiêu Niệm dày công xây dựng bỗng chốc sụp đổ chỉ vì một câu nói nhẹ nhàng của anh.
Cô siết chặt đầu ngón tay, có một thoáng bối rối.
Anh đột nhiên thẳng thắn như vậy, ngược lại khiến cô luống cuống chân tay.
Nhiêu Niệm nuốt nước bọt, cố lấy hết can đảm ngẩng mặt lên, nhìn vào mắt anh thêm một lần nữa.
“Tôi đã đính hôn rồi, anh cũng biết rõ chuyện này.”
Đôi mắt đen láy như mực của người đàn ông nhìn thẳng vào mắt cô, dường như muốn xuyên qua đôi mắt để hiểu thấu trái tim cô, không để cô che giấu bất kì ý nghĩ nào.
Ánh mắt anh tối sầm lại, nói một câu không rõ ràng.
“Chuyện đã như thế, em vẫn không muốn rời khỏi anh ta?”
Dù cho anh đã cố tình để cô tận mắt chứng kiến cảnh tượng không thể chịu đựng nổi, cô vẫn không muốn rời đi.
Nhiêu Niệm không chịu được cái nhìn thâm sâu như vậy, cô chỉ đành quay đi, cắn răng trả lời theo như tính toán của mình.
“Đúng vậy.”
Lời cô nói không chừa lại bất kì khoảng trống nào. Đối với một người muốn gì được nấy như Hoắc Duật Thâm, chắc hẳn sẽ không cố tình dây dưa không rõ với một người phụ nữ đã có hôn ước. Điều này không phù hợp với thân phận của anh, chắc chắn anh sẽ không bao giờ làm như thế.
Chẳng lẽ anh thật sự có ý định sẽ ngoại tình với cô?
Nhiêu Niệm không tin.
Cho nên, cô cho rằng Hoắc Duật Thâm sẽ lựa chọn dừng lại ở đây.
Tất cả những sai lầm không thuộc về cuộc sống của anh từ trước đến nay nên được sửa chữa lại.
Hoắc Duật Thâm không nói gì, hàng ghế sau lại rơi vào khung cảnh yên tĩnh chết người.
Bầu không khí xung quanh người đàn ông trở nên u ám, mang theo cảm giác áp bức mãnh liệt, làm cho Nhiêu Niệm một giây cũng không dám thả lỏng.
Một lát sau, cuối cùng cũng nghe thấy người đàn ông đáp lại: “Được.”
Trong khoảnh khắc đó, Nhiêu Niệm không thể hiểu nổi từ “được” của anh là có ý gì.
Có lẽ là đã đồng ý. Anh đồng ý với ý kiến của cô.
Cầu được ước thấy nhưng nỗi chua xót trong lòng Nhiêu Niệm lại không nhịn được nhanh chóng dâng trào, thậm chí cổ họng còn bắt đầu nghẹn lại.
Cô cảm thấy mình không thể ở lại đây thêm một phút giây nào nữa, ở lại càng lâu, cảm xúc càng dễ dàng bị lộ tẩy.
Giống như chiếc cốc đã đổ đầy nước, chẳng biết lúc nào sẽ xuất hiện một giọt nước tràn ly.
Cô để lại chiếc áo đang khoác trên người, dứt khoát vứt bỏ chút hơi ấm cuối cùng.
Nhiêu Niệm quay người lại muốn mở cửa xe, nhanh chóng thoát khỏi nơi đầy rẫy hơi thở của anh.
Tuy nhiên, ngay giây tiếp theo, cổ tay cô bị nắm lại từ phía sau.
Đầu ngón tay lạnh lẽo của người đàn ông mạnh mẽ bóp chặt mạch đập trên cổ tay cô, cưỡng ép không cho cô chạy trốn.
“Tôi vẫn chưa nói xong.”
Cả người Nhiêu Niệm đông cứng lại, chợt sững sờ trong giây lát.
Khoảnh khắc tiếp theo, cô đờ đẫn xoay người lại, bất ngờ đụng phải đôi mắt đen láy sâu thẳm của anh.
Khi hai ánh mắt chạm nhau, nhịp tim Nhiêu Niệm đột nhiên tăng nhanh, cô muộn màng nhận ra một vấn đề.
Có lẽ người đàn ông trước mặt không hề ngay thẳng như cô vẫn luôn tưởng tượng.
Như thể đang xác nhận suy nghĩ của cô lúc này, Hoắc Duật Thâm kiên định nhìn cô, khẽ nhếch đôi môi mỏng.
Giọng anh trầm ấm, từng câu từng chữ rơi vào tai cô một cách rõ ràng.
“Nếu như tôi nói, tôi không để ý thì sao?”
<!-- AI CONTENT END 1 -->
Thế nhưng cửa đã bị khóa trái.
Thấy vậy, nhân viên phục vụ lại tiếp tục vội vàng giải thích: “Thưa cô, người cô tìm thực sự không có ở đây, vừa nãy tôi mới từ trong phòng này bước ra.”
Doãn Tư Kỳ không thể vào trong, cô ta chỉ có thể tức giận quay đầu hỏi người phục vụ: “Vị khách nữ trong đó mặc trang phục màu gì? Màu đen đúng không? Tóc dài?”
Nữ phục vụ nhanh chóng gật đầu: “Đúng vậy, là một vị khách nữ rất xinh đẹp.”
Doãn Tư Kỳ nhớ lại, ban nãy đứng bên ngoài khách sạn và cả ở trong sảnh tiệc, Hoắc Duật Thâm rất hay bị phân tâm. Trong lúc đang xã giao với mọi người, khóe mắt anh luôn nhìn về một hướng có bóng dáng người phụ nữ đó.
Cô ta đã nhờ người đi điều tra, biết Nhiêu Niệm là vị hôn thê của Tưởng Gia Trạch.
Nhưng cho dù có thân phận như thế thì cũng còn xa mới bám được vào nhà họ Hoắc.
Tại sao Hoắc Duật Thâm lại đối xử khác biệt với người phụ nữ đó như vậy?
Doãn Tư Kỳ cau mày thật chặt, nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng nghỉ đang đóng lại, càng nhìn càng cảm thấy nghi ngờ.
Bởi vì cửa đã bị khóa trái, không thể tiến vào bên trong được, Doãn Tư Kỳ chỉ có thể bỏ cuộc và rời đi.
Sau khi cô ta đi, nhân viên phục vụ quay người gọi cửa mấy lần nhưng bên trong vẫn không có tiếng trả lời, đang lúc định tìm chìa khóa dự phòng thì nghe thấy tiếng mở cửa sột soạt.
Cánh cửa được mở ra, người bên trong bước ra với khuôn mặt đỏ bừng.
Nhân viên phục vụ nhìn thấy Nhiêu Niệm vội vàng bước ra, lại nhanh chóng đóng cánh cửa sau lưng lại, nhất thời không hiểu chuyện gì đang xảy ra, quan tâm hỏi: “Cô Nhiêu, cô không cần ghim cài áo nữa sao?”
Nhiêu Niệm giả vờ bình tĩnh, lắc đầu mỉm cười: “Không cần nữa, cảm ơn, làm phiền cô nhiều rồi.”
“Không có gì.”
Nhìn bóng lưng Nhiêu Niệm dần đi xa, nữ phục vụ đang định vào phòng khách để dọn dẹp thì chợt thấy một bóng người mặc âu phục chỉnh tề cũng bước ra từ chính căn phòng đó.
Người đàn ông vô cùng bình tĩnh đeo lại chiếc đồng hồ vừa mới tháo ra. Dáng người cao lớn vững vàng, vẻ mặt lạnh lùng lãnh đạm, nhưng trong ánh mắt lại có một chút cảm xúc u ám chưa hoàn toàn biến mất.
Nhìn hai người một trước một sau đi ra từ căn phòng đó, nữ phục vụ không ngờ được rằng Hoắc Duật Thâm thực sự ở bên trong. Cô ấy mở to mắt kinh ngạc, không thể tin vào những gì mình vừa nhìn thấy.
“Chủ…chủ tịch Hoắc?”
Chủ tịch Hoắc thực sự ở bên trong?!
*
Nhiêu Niệm trở lại sảnh tiệc như thể đang chạy trốn, cảm giác đụng chạm trên lưng vẫn còn nóng bỏng.
Cô ngẩng đầu uống một ngụm sâm panh, muốn mượn men rượu để quên hết những chuyện vừa xảy ra bên trong phòng nghỉ.
Đợi nhiệt độ trên mặt giảm đi đôi chút, Nhiêu Niệm quét mắt nhìn xung quanh sảnh tiệc, cố gắng tìm kiếm một người.
Người mà cô đang tìm kiếm chính là vị khách cần bàn chuyện công việc, đồng thời cũng là người tổ chức bữa tiệc hôm nay, Mục Văn Hạo, một người nổi tiếng trong giới tài chính ở Hồng Kông. Nhiêu Niệm đã có ảnh chụp của vị khách này từ trước, ánh mắt nhanh chóng khóa chặt người đàn ông đang đứng ở góc sảnh tiệc.
Người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, có lẽ nhờ vào lối sống lành mạnh nên không có bụng bia như những doanh nhân khác, mà ngược lại trông giống một người đàn ông ưu tú, có tính kỉ luật tự giác cao.
Nhiêu Niệm điều chỉnh cảm xúc, vứt hết chuyện vừa nãy ra sau đầu. Cô chỉnh lại làn váy, cầm ly rượu sâm panh bước tới.
“Xin chào anh Mục, tôi là…”
Còn chưa nói xong lời chào, Mục Văn Hạo đã híp mắt lại, có lẽ cảm thấy cô hơi quen quen nên đang lục tìm khuôn mặt cô trong trí nhớ.
Sau vài giây, ông ấy đưa ra câu trả lời: “Cô là vợ chưa cưới của giám đốc Tưởng?”
Nhiêu Niệm không thích cách xưng hô này, cô nghiêm túc giới thiệu lại bản thân.
“Tôi là Nhiêu Niệm, là đấu giá viên của phòng đấu giá Thanh Vũ.”
Mục Văn Hạo nâng ly rượu về phía cô, giọng điệu ôn hòa nhã nhặn. Mặc dù Nhiêu Niệm là người mới nhưng ông ấy không hề tỏ thái độ coi thường: “Chào cô Nhiêu, tôi đã xem qua buổi đấu giá của cô ở Christie’s, kết quả rất xuất sắc.”
“Cảm ơn lời khen của anh, lần đó là do tôi may mắn thôi.”
Chào hỏi xong vài câu, Mục Văn Hạo không lòng vòng nữa mà đi thẳng vào vấn đề: “Cô Nhiêu không cần phải khiêm tốn. Phó giám đốc Trang đã gọi điện cho tôi. Hôm nay cô Nhiêu đến đây là vì tác phẩm La Hán cưỡi hươu hồng đúng không?”
Nhiêu Niệm không ngờ ông ấy thẳng thắn đến vậy, có điều cô cũng phản ứng lại kịp thời, trên môi nở một nụ cười tiêu chuẩn: “Đúng vậy.”
Mục Văn Hạo đánh giá Nhiêu Niệm từ trên xuống dưới, không hề trốn tránh mà thở dài tiếc nuối: “Đáng tiếc quá, hôm nay cô Nhiêu ăn diện rất xinh đẹp.”
Nhiêu Niệm mỉm cười duyên dáng, giọng điệu vẫn mềm mại và bình tĩnh: “Sao lại là đáng tiếc, có thể quen biết với anh Mục, hôm nay đến đây coi như không uổng phí.”
Người đẹp nói những lời hay ho luôn khiến người ta cảm thấy thoải mái, dù cho biết rõ đó chỉ là những lời xu nịnh cũng không hề thấy phản cảm.
Một lúc sau, Mục Văn Hạo đã quay lại chủ đề chính: “Thực sự rất xin lỗi cô Nhiêu, cô đã đến muộn một bước.”
Nghe vậy, Nhiêu Niệm sửng sốt, vẻ khó hiểu hiện rõ trên khuôn mặt: “Giám đốc Mục nói như vậy là có ý gì?”
Người đàn ông nhấp một ngụm rượu vang đỏ, thẳng thắn nói với cô: “Tôi biết cô Nhiêu đến đây vì tác phẩm La Hán cưỡi hươu hồng. Nhưng thật đáng tiếc, tôi vừa mới biết chủ tịch Hoắc cũng định mua lại bức tượng đó… Nếu đã như vậy, tôi sẽ không bán cho Thanh Vũ nữa. Bán nó cho chủ tịch Hoắc, ít ra cũng tốt hơn những nhà đầu tư chỉ muốn mua đi bán lại đúng không?”
Đợi ông ấy nói xong, Nhiêu Niệm trầm mặc một lúc, đúng là có một số nhà sưu tập không có ý định bán bộ đồ sưu tập của mình cho nhà đấu giá. Nếu có người mua phù hợp hơn, họ có thể tiết kiệm được một khoản phí dịch vụ.
Thay đổi quyết định đột ngột như vậy cũng là một việc vô cùng phổ biến trong ngành đấu giá.
Chỉ là, Nhiêu Niệm không ngờ rằng một người lắm tiền nhiều của như Hoắc Duật Thâm lại đi tranh giảnh một món đồ trang trí với cô.
Trừ khi…
Anh đã biết tại sao cô đến đây, nên cố tình đi trước cô một bước.
Nhiêu Niệm nhíu mày thật chặt, trong lòng thầm đánh giá xem người đàn ông này mưu mô đến mức nào.
Bàn chuyện xong, Mục Văn Hạo uống cạn ly rượu vang đỏ trên tay, ân cần đề nghị với cô: “Nếu cô Nhiêu thực sự thích nó, chi bằng thử nói chuyện với chủ tịch Hoắc xem, xem thử cậu ấy có chịu nhường lại cho cô không.”
*
Buổi tiệc đã diễn ra được một nửa, bên trong đại sảnh mùi rượu hòa lẫn với hơi thở con người, bên ngoài khách sạn vẫn đang mưa phùn không ngớt.
Nhiêu Niệm bước ra ngoài, rời xa đám đông, đi đến bãi đỗ xe ngầm không một bóng người. Trên mặt đất đầy những vệt nước chảy ra từ bánh xe, đôi giày cao gót của cô giẫm trên sàn bên tông tạo ra những tiếng vang đều đều và rõ ràng.
Nhiêu Niệm liếc nhìn xung quanh, phát hiện ra chiếc xe sang trọng đang đậu trong góc khuất. Lúc này cô mới nhận ra đây không phải là chiếc xe cô từng thấy ở thành phố Ninh trước đó, biển số xe cũng khác.
Cô dán mắt lại, nhìn rõ những con số ở trên đó.
P1009.
Chữ cái tiếng Anh và ngày tháng rất lạ, nhưng chữ cái tiếng Anh kia không phải là viết tắt tên họ của anh.
Nhiêu Niệm chợt nhớ ra, Hoắc Duật Thâm có sở thích ngắm sao.
Một thuật ngữ thiên văn học đột nhiên nảy ra trong đầu cô.
P, Pluto.
Thế nên, nó có nghĩa là Sao Diêm Vương?
Còn 1009 có lẽ là một dịp đặc biệt nào đó rất có ý nghĩa đối với anh.
Nhiêu Niệm vô thức muốn đi tiếp về hướng đó. Nhưng đúng lúc này, chiếc điện thoại nằm trong túi xách của cô đột ngột đổ chuông.
Cô buộc phải dừng lại, rẽ sang một góc khuất để không bị người trong xe phát hiện, sau đó mới nhấc điện thoại lên nghe máy.
Là Nhiêu Quốc Nguyên gọi.
Vừa mới kết nối, Nhiêu Quốc Nguyên đã nhanh chóng nói trước: “Bố nghe Gia Trạch nói con đang định hủy bỏ hôn ước đúng không?”
Nhiêu Niệm im lặng chốc lát, giọng điệu bình tĩnh: “Đúng vậy.”
Thấy cô không thèm lừa dối cả mình, Nhiêu Quốc Nguyên lập tức nổi cơn thịnh nộ: “Sao con lại ngu ngốc như thế? Nếu bây giờ không còn quan hệ gì với nhà họ Tưởng, làm sao bọn họ đồng ý cho chúng ta vay tiền?”
Cổ họng Nhiêu Niệm hơi khàn khàn, cô dừng lại một lúc, nhếch môi giễu cợt: “Vậy là năm đó khi nhận nuôi con, bố đã bắt đầu tính toán xem con đáng giá bao nhiêu tiền rồi đúng không?”
Nhiêu Quốc Nguyên đột nhiên nghẹn lời, ngữ khí nhanh chóng trở nên kiên quyết: “Gia Trạch còn nói con cặp kè với một thương gia giàu có ở Hồng Kông, một đứa con gái như con còn biết lòng tự trọng là gì không? Con ngày càng biến chất, làm một người vợ đàng hoàng thì không muốn, nhất định phải chịu tủi nhục đi làm tình nhân cho người khác sao?”
Từng câu từng chữ đều làm cho người ta lạnh đến thấu xương. Nhiêu Niệm đã tự dặn lòng là đừng mong chờ gì nữa, thế nhưng khi nghe những lời này, trái tim cô vẫn không khỏi nhói đau.
Nhiêu Quốc Nguyên vẫn giữ giọng điệu như đang suy nghĩ cho cô: “Mấy người giàu có đó có mấy ai thật lòng, bây giờ con còn trẻ đẹp, nhưng sau này thì sao?”
Bãi đậu xe vẫn có gió lùa vào, cuốn theo cả những hạt mưa li ti lùa qua làn da của cô, như đang tàn nhẫn lấy đi hơi ấm cuối cùng trên cơ thể.
Cô nhắm chặt mắt lại, hít một hơi thật sâu, cuối cùng bất lực nói: “Con bị bố bán cho nhà họ Tưởng, còn phải thủ thân vì anh ta? Anh ta có thể có vài người tình ở bên ngoài, bởi vì bố nói người nhà giàu ai cũng như thế, vậy nên con chỉ biết im lặng chấp nhận một cuộc sống thế này. Nếu con thực sự gả cho anh ta, sau này cho dù anh ta có mang vài đứa con riêng về nhà, con cũng phải cảm ơn rồi thay anh ta nuôi nấng đúng không?”
Nhiêu Niệm một hơi nói ra toàn bộ tiếng lòng, đầu dây bên kia im lặng, có lẽ là do ông ta không biết nói gì nữa.
Cô trầm mặc một lúc, cuối cùng nói: “Con sẽ trả hết số nợ kia cho bố, sau này chúng ta không còn liên quan gì nữa.”
Nói xong, Nhiêu Niệm cúp điện thoại.
Không gian trong bãi đậu xe lại rơi vào yên tĩnh sau khi cuộc điện thoại kết thúc, làm cho lòng người càng thêm trống trải.
Trong lòng như bị người ta xé toạc ra thành một cái hố lớn, mỗi khi gió lạnh thổi qua, miệng vết thương lại càng rát buốt.
Những hình ảnh trong quá khứ từ từ tràn về tâm trí cô.
“Niệm Niệm xinh quá, mặc gì cũng đẹp.”
“Niệm Niệm là cô công chúa bé bỏng của bố mẹ, chỉ là trước đó bố mẹ chưa tìm được Niệm Niệm nên đến muộn chút thôi.”
Cô còn nhớ vào lần sinh nhật thứ mười sáu của mình, Hạ Lệ đã tự tay làm cho cô một chiếc bánh sinh nhật, bọn họ còn tặng cho cô một chiếc búa đấu giá.
Mặc dù không thể sử dụng được trong các cuộc đấu giá chuyên nghiệp, nhưng Nhiêu Niệm vẫn vô cùng trân trọng nó, giữ gìn cẩn thận cho đến tận bây giờ.
Dù sao nó cũng là món quà sinh nhật đầu tiên cô nhận được từ bố mẹ mình.
Hóa ra cô cũng đã từng được sống trong tình yêu thương ấy, dù cho nó vô cùng ngắn ngủi.
Sau này, khi đã bóc hết lớp vỏ bên ngoài chiếc kẹo đường, ẩn chứa bên trong đó sẽ là gì?
Là xem cô như một quân cờ để trao đổi lợi ích.
Cô không thích bị người khác lợi dụng, cuối cùng lại rơi vào số phận bị ném đi.
Nếu đã như thế, thà rằng ngay từ đầu họ đừng đối xử tốt với cô. Vì không đối xử tốt với cô, bây giờ dù cô có bỏ rơi nhà họ thì vẫn cảm thấy yên lòng.
Nhưng sự thật là cô không thể.
Như có tiếng nước nhỏ giọt đều đều vang lên bên tai, thời gian trôi chậm lại, lâu dần, mọi thứ lại chìm vào trong màn đêm yên tĩnh.
Nhiêu Niệm cảm thấy nhiệt độ cơ thể mình đang giảm đi từng chút một, ngay cả trái tim đau đớn cũng dần trở nên tê dại. Rõ ràng cô đang run lên vì lạnh, nhưng lại cảm thấy thoải mái đến kì lạ.
Mãi cho đến khi, có người khoác lên vai cô một chiếc áo vẫn còn nhiệt độ ấm áp của cơ thể, mùi trầm hương quen thuộc xộc vào trong khoang mũi.
Cô sững sờ một lúc, cuối cùng cũng nhận ra điều gì đó, chậm rãi ngẩng đầu lên.
Ánh sáng trên đầu bị bóng dáng cao lớn của người đàn ông che khuất, từng tia sáng mờ ảo làm nổi bật những đường nét rõ ràng và sắc nét trên cơ thể anh. Anh mặc bộ âu phục chỉn chu tươm tất, qua góc nghiêng cô không thể thấy rõ biểu cảm của anh.
Sự ấm áp bất ngờ làm Nhiêu Niệm đơ người ra giây lát, vô thức nín thở. Trái tim đau đớn và cảm xúc phức tạp vừa mới bị gió lạnh đóng băng lúc này đã được hơi ấm của anh làm tan chảy, ồ ạt đổ ra như phá hủy cả cơ thể. Những suy nghĩ trong đầu cô lại bắt đầu hỗn loạn.
Cô không nhịn được nghĩ về những giả định phi thực tế.
Sẽ tốt biết bao…nếu như anh không phải là Hoắc Duật Thâm.
Nếu như khoảng cách giữa bọn họ không còn xa như vậy nữa.
Hoắc Duật Thâm không hề biết mớ suy nghĩ rối ren trong đầu cô lúc này, anh cụp mắt nhìn về phía cô. Làn da trắng nõn lúc này đã tái nhợt, cả người chỉ cần chạm nhẹ là có thể vỡ vụn trong tích tắc.
Khuôn mặt to bằng lòng bàn tay của người phụ nữ hơi ngước lên, đôi mắt hạnh nhân sáng ngời quyến rũ lặng lẽ nhìn về phía anh, trên mi mắt dường như vẫn còn đọng lại vài giọt nước, ánh mắt ngập nước mơ hồ phản chiếu bóng dáng anh.
Hàng lông mày thanh mảnh của cô hơi cau lại, chóp mũi cũng ửng đỏ, giống hệt với con vật Hoắc Duật Thâm từng nuôi khi còn bé, bởi vì chúng cũng dùng ánh mắt như thế này để nhìn anh.
Không biết có phải do suy nghĩ lệch lạc này khiến lòng anh thoáng rung động hay không.
Anh tự nhận mình không phải là người dễ động lòng trắc ẩn với những người yếu thế. Thực ra trong suốt mấy năm nay, anh đã từng chứng kiến nước mắt của vô số người. Có nước mắt cá sấu, có nước mắt hối hận, có nước mắt cầu xin, nhưng không một ai có thể lay chuyển được anh.
Hoắc Duật Thâm đột nhiên cúi người xuống, đối diện với tầm mắt của cô.
Vừa nhìn vào mắt cô, đột nhiên có một cảm xúc mãnh liệt truyền đến, thôi thúc anh vươn tay ra, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng lau đi giọt nước còn vương trên đuôi mắt đó.
Sự đụng chạm lành lạnh và ướt át, cảm xúc xa lạ đột nhiên truyền đến khiến cơ thể cả hai thoáng chốc cứng đờ.
Người đàn ông tỉnh táo lại trước, nhận ra hành động vừa rồi của mình có hơi đi quá giới hạn.
“Xin lỗi.”
Trái tim Nhiêu Niệm khẽ run lên, cô không biết phải đáp lại lời xin lỗi của anh như thế nào.
Khung cảnh đen tối và hỗn loạn xung quanh được che giấu một cách tinh tế, giọng nói của anh xen lẫn cảm xúc mềm mại khó nhận ra: “Sao lại không lên xe?”
Nhiêu Niệm không biết vừa rồi anh đã nghe được bao nhiêu. Hiện tại cô đang không muốn đối mặt, chỉ có thể giả ngu.
Cô hốt hoảng cụp mắt xuống, tùy tiện tìm một cái cớ: “Chân tôi tê rồi.”
Sau đó cô vội vàng đứng dậy, cố gắng kiềm chế không nhìn vào anh nữa.
Nhiêu Niệm tự nhủ, cô không thể để người đàn ông này quyến rũ thêm lần nữa.
Ghế sau xe rộng rãi thoải mái, không hề có mùi rượu như ở trong sảnh tiệc vừa rồi, xộc vào khoang mũi cô là một thức hương thơm nhẹ nhàng mà ấm áp. Bên ngoài cửa sổ vẫn còn mưa phùn lách tách, ánh đèn đường xuyên qua màn mưa phản chiếu lên cửa kính xe.
Hoắc Duật Thâm liếc nhìn đôi chân thon thả lộ ra bên ngoài của cô, khẽ nhíu mày, sau đó cẩn thận tăng nhiệt độ điều hòa trong xe lên.
Luồng khí ấm áp chậm rãi tỏa ra từ máy điều hòa, dần dần sưởi ấm đôi tay đang tê cóng vì lạnh, từ từ làm dịu đi những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu cô, một ý tưởng táo bạo đột nhiên xuất hiện.
Nhiêu Niệm mấp máy đôi môi khô khốc, đột nhiên nhẹ giọng nói: “Anh Hoắc rõ ràng là cố ý.”
Cô đang ám chỉ món đồ bị anh cướp đi, buộc cô phải đến tìm anh.
Hoắc Duật Thâm thoáng khựng lại, cũng không có ý định che giấu mục đích của mình: “Ừm.”
Nhiêu Niệm mím môi, không quan tâm đến chuyện này nữa mà lấy hộp nhẫn trong túi xách ra.
Cô bất giác kìm nén hơi thở, giọng nói nghe qua bình tĩnh lạ thường.
Cô đẩy hộp nhẫn đến trước mặt anh, nhẹ giọng nói: “Cái này quá quý giá, xin phép trả lại cho anh Hoắc.”
Việc một người đàn ông tặng nhẫn cho một người phụ nữ có thể được hiểu theo nhiều nghĩa. Trong đó có một vài nghĩa ai cũng hiểu mà không cần phải nói ra.
Nhiêu Niệm không ngây thơ đến mức cho rằng anh muốn cưới cô. Khoảng cách giữa bọn họ quá lớn, dù là làm bạn gái hay làm vợ, anh cũng có những sự lựa chọn phù hợp hơn cô cả trăm lần. Cô cũng không sẵn lòng dấn thân làm người tình của anh.
Vì vậy, cho dù là thân phận gì, cô cũng sẽ không chấp nhận nó.
Cô vừa dứt lời, bầu không khí như thể bị đông cứng lại, cảm giác ấm áp vừa rồi đột nhiên biến mất.
Nhiêu Niệm chống lại cảm giác áp bức mạnh mẽ, cô cũng có sự bướng bỉnh của riêng mình, khuôn mặt thể hiện rõ sự phản kháng.
“Không có công thì không hưởng lộc, chủ tịch Hoắc vẫn nên nhận lại chiếc nhẫn này đi.”
Khí thế tỏa ra xung quanh anh vô cùng mạnh mẽ, xa cách và cao quý.
Sự cứng rắn và độc đoán vốn nằm sâu trong xương tủy, nhưng đã được anh che giấu rất kỹ trong hai lần gặp mặt đầu tiên, khiến người ta khó lòng nhìn thấu cảm xúc của anh.
Song, Nhiêu Niệm vẫn nhận ra được anh đang không vui.
Cũng đúng, lấy địa vị hiện tại của anh thì ai dám làm trái ý anh chứ, có vẻ như cô là người đầu tiên.
Nghe vậy, anh nhướng mi, giọng điệu vẫn vô cùng thản nhiên: “Không thích thì vứt đi.”
Bầu không khí trong xe rơi vào bế tắc, như ngừng chuyển động, hạt mưa đọng trên cửa kính xe cũng ngoan cố dính lại, cố gắng chống lại trọng lực Trái đất, không chịu rơi xuống.
Hai người im lặng đối đầu, không ai muốn nhận thua trước.
Hoắc Duật Thâm nghiêng người nhìn cô, thấy cô gái mảnh mai yếu ớt nhưng sống lưng lại thẳng tắp, lộ ra vẻ cố chấp kiêu ngạo khó có thể diễn tả bằng lời.
Cô không muốn.
Một cảm giác phiền chán từ từ dâng lên trong lòng, im lặng một lát, Hoắc Duật Thâm chợt nhớ ra một chuyện.
Anh lập tức nhíu mày, nới lỏng nút thắt cà vạt, chậm rãi giải thích với cô.
“Cô Nhiêu, tôi không có bạn gái.”
Lời vừa dứt, hạt mưa dính trên thành xe cuối cùng cũng thoát khỏi xiềng xích của trọng lực, lảo đảo vẽ ra một vệt nước trong veo trong làn sương mù.
Đây là đáp án cho câu hỏi lần trước cô ở trên xe thăm dò anh, lúc đó anh vẫn chưa trả lời.
Pháo đài mà Nhiêu Niệm dày công xây dựng bỗng chốc sụp đổ chỉ vì một câu nói nhẹ nhàng của anh.
Cô siết chặt đầu ngón tay, có một thoáng bối rối.
Anh đột nhiên thẳng thắn như vậy, ngược lại khiến cô luống cuống chân tay.
Nhiêu Niệm nuốt nước bọt, cố lấy hết can đảm ngẩng mặt lên, nhìn vào mắt anh thêm một lần nữa.
“Tôi đã đính hôn rồi, anh cũng biết rõ chuyện này.”
Đôi mắt đen láy như mực của người đàn ông nhìn thẳng vào mắt cô, dường như muốn xuyên qua đôi mắt để hiểu thấu trái tim cô, không để cô che giấu bất kì ý nghĩ nào.
Ánh mắt anh tối sầm lại, nói một câu không rõ ràng.
“Chuyện đã như thế, em vẫn không muốn rời khỏi anh ta?”
Dù cho anh đã cố tình để cô tận mắt chứng kiến cảnh tượng không thể chịu đựng nổi, cô vẫn không muốn rời đi.
Nhiêu Niệm không chịu được cái nhìn thâm sâu như vậy, cô chỉ đành quay đi, cắn răng trả lời theo như tính toán của mình.
“Đúng vậy.”
Lời cô nói không chừa lại bất kì khoảng trống nào. Đối với một người muốn gì được nấy như Hoắc Duật Thâm, chắc hẳn sẽ không cố tình dây dưa không rõ với một người phụ nữ đã có hôn ước. Điều này không phù hợp với thân phận của anh, chắc chắn anh sẽ không bao giờ làm như thế.
Chẳng lẽ anh thật sự có ý định sẽ ngoại tình với cô?
Nhiêu Niệm không tin.
Cho nên, cô cho rằng Hoắc Duật Thâm sẽ lựa chọn dừng lại ở đây.
Tất cả những sai lầm không thuộc về cuộc sống của anh từ trước đến nay nên được sửa chữa lại.
Hoắc Duật Thâm không nói gì, hàng ghế sau lại rơi vào khung cảnh yên tĩnh chết người.
Bầu không khí xung quanh người đàn ông trở nên u ám, mang theo cảm giác áp bức mãnh liệt, làm cho Nhiêu Niệm một giây cũng không dám thả lỏng.
Một lát sau, cuối cùng cũng nghe thấy người đàn ông đáp lại: “Được.”
Trong khoảnh khắc đó, Nhiêu Niệm không thể hiểu nổi từ “được” của anh là có ý gì.
Có lẽ là đã đồng ý. Anh đồng ý với ý kiến của cô.
Cầu được ước thấy nhưng nỗi chua xót trong lòng Nhiêu Niệm lại không nhịn được nhanh chóng dâng trào, thậm chí cổ họng còn bắt đầu nghẹn lại.
Cô cảm thấy mình không thể ở lại đây thêm một phút giây nào nữa, ở lại càng lâu, cảm xúc càng dễ dàng bị lộ tẩy.
Giống như chiếc cốc đã đổ đầy nước, chẳng biết lúc nào sẽ xuất hiện một giọt nước tràn ly.
Cô để lại chiếc áo đang khoác trên người, dứt khoát vứt bỏ chút hơi ấm cuối cùng.
Nhiêu Niệm quay người lại muốn mở cửa xe, nhanh chóng thoát khỏi nơi đầy rẫy hơi thở của anh.
Tuy nhiên, ngay giây tiếp theo, cổ tay cô bị nắm lại từ phía sau.
Đầu ngón tay lạnh lẽo của người đàn ông mạnh mẽ bóp chặt mạch đập trên cổ tay cô, cưỡng ép không cho cô chạy trốn.
“Tôi vẫn chưa nói xong.”
Cả người Nhiêu Niệm đông cứng lại, chợt sững sờ trong giây lát.
Khoảnh khắc tiếp theo, cô đờ đẫn xoay người lại, bất ngờ đụng phải đôi mắt đen láy sâu thẳm của anh.
Khi hai ánh mắt chạm nhau, nhịp tim Nhiêu Niệm đột nhiên tăng nhanh, cô muộn màng nhận ra một vấn đề.
Có lẽ người đàn ông trước mặt không hề ngay thẳng như cô vẫn luôn tưởng tượng.
Như thể đang xác nhận suy nghĩ của cô lúc này, Hoắc Duật Thâm kiên định nhìn cô, khẽ nhếch đôi môi mỏng.
Giọng anh trầm ấm, từng câu từng chữ rơi vào tai cô một cách rõ ràng.
“Nếu như tôi nói, tôi không để ý thì sao?”
<!-- AI CONTENT END 1 -->