Chương : 16
Kỳ Quân đến bây giờ mới trấn tĩnh được điều mà Thi Thi nói. Nhưng suy nghĩ lại, cô ấy nhìn thấy được người âm thì cũng không liên quan đến vụ đã xuất hiện ở ngôi nhà gỗ kia. Càng nghĩ càng thấy rối và không nhất quán, đầu Kỳ Quân nóng lên không thể nghĩ cũng không dám nghĩ gì nữa.
Màn hình điện thoại sáng lên và bắt đầu reo.
Nhận được tin có án mạng, Kỳ Quân ngăn không cho Thi Thi đi cùng. Vì giờ này đã tối, bảo mẫu cũng đã về, sức khỏe sau khi sinh xong nếu tiếp xúc với khí bẩn sẽ không tốt, ở nhà chăm cho Tiểu Hân là tốt nhất. Vì thế Thi Thi ngoan ngoãn nghe lời ông xã đại nhân ở nhà.
Kỳ Quân vừa đi được một lát, Thi Thi đưa mắt nhìn qua một hướng, ánh mắt hằng lên bi thương như đang phải nghe một câu chuyện buồn từ ai đó.
****
Hai bàn tay Thi Thi để lên bàn, nhìn về phía đối diện với cô, ánh mắt khẩn trương lo lắng, lắc lắc đầu, nói: "Không... Không được... Cô không được tiếp tục sai lầm"
Người ngồi đối diện trong mắt Thi Thi là Thi Vũ, cô ta khẽ cười một cái, ánh mắt lạnh như băng, hiện lên tia đỏ như máu, thư thả nói: "Sai lầm? Điều sai lầm nhất là cô lại cưới một tên cảnh sát, còn là một tên cảnh sát nhạy bén, hắn ta lại tiếp tục hoài nghi về cô"
Thi Thi trầm mặt xuống, mắt hơi đảo qua lại, hơi không bình tĩnh, nói: "Kỳ Quân nghi ngờ mình? Mình không phải, không phải là mình"
****
Trong lúc Kỳ Quân đang dò xét hiện trường, vì giờ này đã khuya, hơi của gió thổi khiến Kỳ Quân chợt rùng mình. Vô tình ngẩng đầu lên, phát hiện ra đằng xa xa ngoài đường cảnh giới là Thi Thi. Ánh mắt anh liền hiện lên sự nghi hoặc.
Không đúng! Thi Thi đang ở nhà chăm Tiểu Hân.
Kỳ Quân nghĩ ra điều gì, lập tức cau mày nhìn cô gái kia, đứng lên đi vào trong không để cô ta phát hiện, tìm được vị trí thuận lợi để quan sát nhất cử nhất động của cô ta.
Cô ta đứng ngoài đường cảnh giới nhìn thi thể đang bất động kia, ánh mắt rất đáng sợ, hai bàn tay nắm thật chặc, các khớp tay trắng bệch, chứng tỏ đang rất hận hung thủ.
Kỳ Quân móc điện thoại trong túi quần ra, gọi cho Thi Thi liền mấy cuộc nhưng đều không nhận được phản hồi. Trong lòng như lửa đốt, thầm mong cô ta không phải là Thi Thi. Nhưng cảnh tượng này anh lại quá quen thuộc. Đã vài lần anh nhìn thấy cô như vậy ở hiện trường trước khi biết cô là người của bộ công an. Anh tự trấn an bản thân rằng không phải Thi Thi, vì cô đâu có khả năng là sát thủ được. Nhưng trong đầu vẫn cứ vấy lên câu hỏi "Cô gái kia có thật là Thi Thi hay không?"
Kỳ Quân vội bỏ hiện trường để đi theo sau xe của cô gái này, chiếc xe rõ là của Thi Thi. Cô đến một căn hộ chung cư giữa trung tâm thành phố.
Là chung cư Nhất Chiêu.
Sau khi cô ta bước vào thang máy, cửa thang máy đóng lại, nhìn thấy số hiện lên là tầng 7. Kỳ Quân vội chạy lên bằng thang bộ.
Phòng 779
Cô ta vừa xoay nắm đấm cửa liền ngạc nhiên vì sao cửa lại không khóa.
Kỳ Quân chạy lên tới nơi, thở hỗn hễn ngó qua ngó lại hai bên dãy hành thang trống người, không biết nên chạy hướng nào. Bèn chọn đại một hướng, chạy về bên trái, sâu bên dãy hành lang vẫn không có người. Kỳ Quân biết mình sai hướng, chạy nhanh về bên phải, thấy dáng người quen thuộc của cô ta đang đứng trước cửa căn hộ nào đó, Kỳ Quân liền lùi lại, núp vào một góc tường quan sát.
Trước khi bước vào trong, cô lấy ra một chiếc khăn hình tam giác màu đen, đưa lên che nửa mặt của mình lại, chỉ để lộ đôi mắt sắc lạnh đáng sợ. Hai bên đầu khăn được đính hai viên đá quý màu hồng, nhìn rất tinh xảo. Sau khi đưa hai viên đá quý ấy lại gần nhau, nó dính chặt lại, chiếc khăn che không cần phải có động tác buộc lại nào liền yên vị mà che được gương mặt kia.
Sau khi cô ta bước vào, Kỳ Quân chạy lại căn hộ đó.
Người đàn ông khoảng 40 tuổi vẫn rất phong độ và trẻ trung, mặc bộ đồ vest sang trọng, một tay cầm một tẩu thuốc được thiết kế tinh tế, một tay để trên tay ghế, hai chân bắt chéo. Tư thế rất ung dung, dùng lực chân xoay nhè nhẹ chiếc ghế ra nhìn cô ta như đã biết chắc người sẽ xuất hiện nên ở đây đợi sẵn. Trên gương mặt sắc cạnh kia lộ ra vài phần vui vẻ, khóe môi hơi cong lên tỏ ra đang cười, thư thả nói: "Chào cô, Thi Vũ"
Lúc này cô ta to tròn mắt ra ngạc nhiên khi tên này biết mình, và dường như hắn ta đang đợi mình.
"Thi Vũ? Thi Thi... Thi Vũ?" Kỳ Quân áp sát vào cửa để nghe lén tình hình.
Thi Vũ không nói gì, cô đứng đó chờ hành động của người đàn ông kia.
Quả nhiên ông ta đứng lên tiến về vị trí của Thi Vũ, đầu ngẩng cao, hai tay chắp ra sau, đi quanh vị trí của Thi Vũ, cất lên một giọng không cao không thấp, không nhanh không chậm, nói: "Tôi đã tìm cô 5 năm rồi, trong trí tưởng tượng của tôi, sát thủ hắc hoa là một người đàn ông cường tráng. Nhưng thật không ngờ, người tôi tìm, lại là một cô gái mảnh khảnh như thế này. Hướng điều tra của tôi hỏng bét rồi. Tôi và Thi Thi chơi trò đấu trí suốt 5 năm, luôn đối đầu với nhau để truy tìm sát thủ, không ngờ người gần nhất là người cần tìm, hèn gì tìm mãi không ra. Đáng lẽ ra tôi nên nghe lời cô ấy để tìm ra sớm hơn"
"Sát thủ hắc hoa?" Kỳ Quân định đẩy cửa bước vào khi nghe cụm từ đó, nhưng lại dừng chân khi nghe giọng của Thi Vũ.
Sắc mặt của Thi Vũ vẫn rất thản nhiên như mặt hồ, cất lên một giọng nhẹ tựa mây trời, nói: "Giáo sư Tạ, ông không nhớ là sát thủ hắc hoa có thân thủ như thế nào à? tại sao lại đến đây một mình như thế này chứ?"
Dứt lời, Thi Vũ giơ tay phát mạnh vào sau lưng phía trên, ngay vị trí phổi của Giáo sư Tạ với lực sát thương lớn khiến ông điến người không thể thở cũng như nói được, rồi bắt đầu tung cước vào bụng. Cô biết ông là một Giáo sư điều tra làm việc cùng Thi Thi để điều tra sát thủ hắc hoa, đầu óc ông ta rất tốt, phá toàn án lớn, nhưng lại không hề có một chút võ thuật nào dù cho thân thể rất cường tráng. Thi Vũ mở cửa ra, Kỳ Quân chưa kịp động thủ thì cô đã nhanh hơn. Chụp hai tay Kỳ Quân quàng ra sau, đánh mạnh vào vai anh, đẩy nhào vào trong căn hộ kia, đóng cửa rồi bỏ chạy bằng thang bộ, tất cả các động tác đó đều rất nhanh, rất gọn.
Kỳ Quân đứng lên định chạy dí theo thì Giáo sư Tạ bình tĩnh gọi với theo Kỳ Quân "Không cần đuổi theo"
Kỳ Quân quay đầu lại nhìn ông ta, ánh mắt dò xét, thầm thán phục "Tại sao ông ta lại bình tĩnh như vậy, lại để sát thủ hắc hoa thoát"
Giáo sư Tạ bước tới bật điện lên, đi đến chiếc ghế sô pha ung dung ngồi xuống. Kỳ Quân cũng bước theo ông ta, sau khi Kỳ Quân ngồi xuống, ông ta nhếch môi cười rồi lạnh nhạt nói: "Cậu là cảnh sát? Xem ra tôi còn phải học hỏi cậu. Hắc hoa chỉ mới về đây, cậu đã theo dõi được hành tung rồi"
Kỳ Quân chỉ vô tình đi theo cô ta vì thấy rất giống với Thi Thi, cũng không ngờ cô ta đúng là hắc hoa, người mình nhìn thấy ở căn nhà gỗ. Kỳ Quân hơi ngượng ngùng, hỏi: "Không biết phải xưng hô như thế nào?"
Ông ta từ tốn giới thiệu: "Giảng viên môn điều tra học của Đại học điều tra hình sự NY, Giáo sư Tạ Hắc Lan"
"Tiến sĩ tâm lý học Diệp Thi Thi" là cụm từ nổi tiếng ở Mỹ, còn "Giáo sư Tạ Hắc Lan" là cụm từ nổi tiếng trong giới hình cảnh, bất cứ nơi đâu, chỉ cần là người trong giới thì đều nghe qua danh ông ta.
Hôm nay lại tận mắt trông thấy, Kỳ Quân hơi bất ngờ như không tin được. Một nhân vật lớn như ông ta lại xuất hiện nơi này. Có rất nhiều nơi mời ông ta về hợp tác giúp họ phá án, ông ta đều từ chối, chỉ tiếp nhận những vụ lâu năm không có giải pháp. Nay về đây, chắc chắn là vì sát thủ hắc hoa rồi còn gì.
Trong giọng có chút vui tươi chào mừng, có chút khâm phục, Kỳ Quân nói: "Chào Giáo sư Tạ, rất hân hạnh được gặp ông. Tôi là Kỳ Quân, làm ở cục cảnh sát Thành phố"
Tạ Hắc Lan là người tài giỏi, nhiều năm làm việc cùng Thi Thi ở Bộ công an NY, chỉ để điều tra vụ sát thủ hắc hoa, ông đã hao tâm tổn trí suốt 5 năm. Tuy hai người cùng phá án rất nhiều lần nhưng lại đối đầu nhau về cách thức phá án nên bất đồng về ý kiến, không cùng nhau phối hợp, làm bộ công an NY cũng ngán ngẫm vì hai người.
Hôm nay gặp được hắc hoa, ông hận bản thân đã không nghe theo ý kiến của Thi Thi về việc phát họa chân dung của tên sát thủ ấy. Trong lòng lúc này quả thật bội phục năng lực của Thi Thi nhưng lại có một khoảng bi thương, xót xa cho con người tài giỏi ấy.
Tạ Hắc Lan từ lúc Kỳ Quân bước vào vẫn chưa nhìn anh một cái. Nhưng ông lại có hứng thú với con người trước mặt này. Liếc nhìn sang Kỳ Quan, tò mò hỏi "Cậu tìm ra sơ hở của hắc hoa chỗ nào lại biết được cô ta?"
Màn hình điện thoại sáng lên và bắt đầu reo.
Nhận được tin có án mạng, Kỳ Quân ngăn không cho Thi Thi đi cùng. Vì giờ này đã tối, bảo mẫu cũng đã về, sức khỏe sau khi sinh xong nếu tiếp xúc với khí bẩn sẽ không tốt, ở nhà chăm cho Tiểu Hân là tốt nhất. Vì thế Thi Thi ngoan ngoãn nghe lời ông xã đại nhân ở nhà.
Kỳ Quân vừa đi được một lát, Thi Thi đưa mắt nhìn qua một hướng, ánh mắt hằng lên bi thương như đang phải nghe một câu chuyện buồn từ ai đó.
****
Hai bàn tay Thi Thi để lên bàn, nhìn về phía đối diện với cô, ánh mắt khẩn trương lo lắng, lắc lắc đầu, nói: "Không... Không được... Cô không được tiếp tục sai lầm"
Người ngồi đối diện trong mắt Thi Thi là Thi Vũ, cô ta khẽ cười một cái, ánh mắt lạnh như băng, hiện lên tia đỏ như máu, thư thả nói: "Sai lầm? Điều sai lầm nhất là cô lại cưới một tên cảnh sát, còn là một tên cảnh sát nhạy bén, hắn ta lại tiếp tục hoài nghi về cô"
Thi Thi trầm mặt xuống, mắt hơi đảo qua lại, hơi không bình tĩnh, nói: "Kỳ Quân nghi ngờ mình? Mình không phải, không phải là mình"
****
Trong lúc Kỳ Quân đang dò xét hiện trường, vì giờ này đã khuya, hơi của gió thổi khiến Kỳ Quân chợt rùng mình. Vô tình ngẩng đầu lên, phát hiện ra đằng xa xa ngoài đường cảnh giới là Thi Thi. Ánh mắt anh liền hiện lên sự nghi hoặc.
Không đúng! Thi Thi đang ở nhà chăm Tiểu Hân.
Kỳ Quân nghĩ ra điều gì, lập tức cau mày nhìn cô gái kia, đứng lên đi vào trong không để cô ta phát hiện, tìm được vị trí thuận lợi để quan sát nhất cử nhất động của cô ta.
Cô ta đứng ngoài đường cảnh giới nhìn thi thể đang bất động kia, ánh mắt rất đáng sợ, hai bàn tay nắm thật chặc, các khớp tay trắng bệch, chứng tỏ đang rất hận hung thủ.
Kỳ Quân móc điện thoại trong túi quần ra, gọi cho Thi Thi liền mấy cuộc nhưng đều không nhận được phản hồi. Trong lòng như lửa đốt, thầm mong cô ta không phải là Thi Thi. Nhưng cảnh tượng này anh lại quá quen thuộc. Đã vài lần anh nhìn thấy cô như vậy ở hiện trường trước khi biết cô là người của bộ công an. Anh tự trấn an bản thân rằng không phải Thi Thi, vì cô đâu có khả năng là sát thủ được. Nhưng trong đầu vẫn cứ vấy lên câu hỏi "Cô gái kia có thật là Thi Thi hay không?"
Kỳ Quân vội bỏ hiện trường để đi theo sau xe của cô gái này, chiếc xe rõ là của Thi Thi. Cô đến một căn hộ chung cư giữa trung tâm thành phố.
Là chung cư Nhất Chiêu.
Sau khi cô ta bước vào thang máy, cửa thang máy đóng lại, nhìn thấy số hiện lên là tầng 7. Kỳ Quân vội chạy lên bằng thang bộ.
Phòng 779
Cô ta vừa xoay nắm đấm cửa liền ngạc nhiên vì sao cửa lại không khóa.
Kỳ Quân chạy lên tới nơi, thở hỗn hễn ngó qua ngó lại hai bên dãy hành thang trống người, không biết nên chạy hướng nào. Bèn chọn đại một hướng, chạy về bên trái, sâu bên dãy hành lang vẫn không có người. Kỳ Quân biết mình sai hướng, chạy nhanh về bên phải, thấy dáng người quen thuộc của cô ta đang đứng trước cửa căn hộ nào đó, Kỳ Quân liền lùi lại, núp vào một góc tường quan sát.
Trước khi bước vào trong, cô lấy ra một chiếc khăn hình tam giác màu đen, đưa lên che nửa mặt của mình lại, chỉ để lộ đôi mắt sắc lạnh đáng sợ. Hai bên đầu khăn được đính hai viên đá quý màu hồng, nhìn rất tinh xảo. Sau khi đưa hai viên đá quý ấy lại gần nhau, nó dính chặt lại, chiếc khăn che không cần phải có động tác buộc lại nào liền yên vị mà che được gương mặt kia.
Sau khi cô ta bước vào, Kỳ Quân chạy lại căn hộ đó.
Người đàn ông khoảng 40 tuổi vẫn rất phong độ và trẻ trung, mặc bộ đồ vest sang trọng, một tay cầm một tẩu thuốc được thiết kế tinh tế, một tay để trên tay ghế, hai chân bắt chéo. Tư thế rất ung dung, dùng lực chân xoay nhè nhẹ chiếc ghế ra nhìn cô ta như đã biết chắc người sẽ xuất hiện nên ở đây đợi sẵn. Trên gương mặt sắc cạnh kia lộ ra vài phần vui vẻ, khóe môi hơi cong lên tỏ ra đang cười, thư thả nói: "Chào cô, Thi Vũ"
Lúc này cô ta to tròn mắt ra ngạc nhiên khi tên này biết mình, và dường như hắn ta đang đợi mình.
"Thi Vũ? Thi Thi... Thi Vũ?" Kỳ Quân áp sát vào cửa để nghe lén tình hình.
Thi Vũ không nói gì, cô đứng đó chờ hành động của người đàn ông kia.
Quả nhiên ông ta đứng lên tiến về vị trí của Thi Vũ, đầu ngẩng cao, hai tay chắp ra sau, đi quanh vị trí của Thi Vũ, cất lên một giọng không cao không thấp, không nhanh không chậm, nói: "Tôi đã tìm cô 5 năm rồi, trong trí tưởng tượng của tôi, sát thủ hắc hoa là một người đàn ông cường tráng. Nhưng thật không ngờ, người tôi tìm, lại là một cô gái mảnh khảnh như thế này. Hướng điều tra của tôi hỏng bét rồi. Tôi và Thi Thi chơi trò đấu trí suốt 5 năm, luôn đối đầu với nhau để truy tìm sát thủ, không ngờ người gần nhất là người cần tìm, hèn gì tìm mãi không ra. Đáng lẽ ra tôi nên nghe lời cô ấy để tìm ra sớm hơn"
"Sát thủ hắc hoa?" Kỳ Quân định đẩy cửa bước vào khi nghe cụm từ đó, nhưng lại dừng chân khi nghe giọng của Thi Vũ.
Sắc mặt của Thi Vũ vẫn rất thản nhiên như mặt hồ, cất lên một giọng nhẹ tựa mây trời, nói: "Giáo sư Tạ, ông không nhớ là sát thủ hắc hoa có thân thủ như thế nào à? tại sao lại đến đây một mình như thế này chứ?"
Dứt lời, Thi Vũ giơ tay phát mạnh vào sau lưng phía trên, ngay vị trí phổi của Giáo sư Tạ với lực sát thương lớn khiến ông điến người không thể thở cũng như nói được, rồi bắt đầu tung cước vào bụng. Cô biết ông là một Giáo sư điều tra làm việc cùng Thi Thi để điều tra sát thủ hắc hoa, đầu óc ông ta rất tốt, phá toàn án lớn, nhưng lại không hề có một chút võ thuật nào dù cho thân thể rất cường tráng. Thi Vũ mở cửa ra, Kỳ Quân chưa kịp động thủ thì cô đã nhanh hơn. Chụp hai tay Kỳ Quân quàng ra sau, đánh mạnh vào vai anh, đẩy nhào vào trong căn hộ kia, đóng cửa rồi bỏ chạy bằng thang bộ, tất cả các động tác đó đều rất nhanh, rất gọn.
Kỳ Quân đứng lên định chạy dí theo thì Giáo sư Tạ bình tĩnh gọi với theo Kỳ Quân "Không cần đuổi theo"
Kỳ Quân quay đầu lại nhìn ông ta, ánh mắt dò xét, thầm thán phục "Tại sao ông ta lại bình tĩnh như vậy, lại để sát thủ hắc hoa thoát"
Giáo sư Tạ bước tới bật điện lên, đi đến chiếc ghế sô pha ung dung ngồi xuống. Kỳ Quân cũng bước theo ông ta, sau khi Kỳ Quân ngồi xuống, ông ta nhếch môi cười rồi lạnh nhạt nói: "Cậu là cảnh sát? Xem ra tôi còn phải học hỏi cậu. Hắc hoa chỉ mới về đây, cậu đã theo dõi được hành tung rồi"
Kỳ Quân chỉ vô tình đi theo cô ta vì thấy rất giống với Thi Thi, cũng không ngờ cô ta đúng là hắc hoa, người mình nhìn thấy ở căn nhà gỗ. Kỳ Quân hơi ngượng ngùng, hỏi: "Không biết phải xưng hô như thế nào?"
Ông ta từ tốn giới thiệu: "Giảng viên môn điều tra học của Đại học điều tra hình sự NY, Giáo sư Tạ Hắc Lan"
"Tiến sĩ tâm lý học Diệp Thi Thi" là cụm từ nổi tiếng ở Mỹ, còn "Giáo sư Tạ Hắc Lan" là cụm từ nổi tiếng trong giới hình cảnh, bất cứ nơi đâu, chỉ cần là người trong giới thì đều nghe qua danh ông ta.
Hôm nay lại tận mắt trông thấy, Kỳ Quân hơi bất ngờ như không tin được. Một nhân vật lớn như ông ta lại xuất hiện nơi này. Có rất nhiều nơi mời ông ta về hợp tác giúp họ phá án, ông ta đều từ chối, chỉ tiếp nhận những vụ lâu năm không có giải pháp. Nay về đây, chắc chắn là vì sát thủ hắc hoa rồi còn gì.
Trong giọng có chút vui tươi chào mừng, có chút khâm phục, Kỳ Quân nói: "Chào Giáo sư Tạ, rất hân hạnh được gặp ông. Tôi là Kỳ Quân, làm ở cục cảnh sát Thành phố"
Tạ Hắc Lan là người tài giỏi, nhiều năm làm việc cùng Thi Thi ở Bộ công an NY, chỉ để điều tra vụ sát thủ hắc hoa, ông đã hao tâm tổn trí suốt 5 năm. Tuy hai người cùng phá án rất nhiều lần nhưng lại đối đầu nhau về cách thức phá án nên bất đồng về ý kiến, không cùng nhau phối hợp, làm bộ công an NY cũng ngán ngẫm vì hai người.
Hôm nay gặp được hắc hoa, ông hận bản thân đã không nghe theo ý kiến của Thi Thi về việc phát họa chân dung của tên sát thủ ấy. Trong lòng lúc này quả thật bội phục năng lực của Thi Thi nhưng lại có một khoảng bi thương, xót xa cho con người tài giỏi ấy.
Tạ Hắc Lan từ lúc Kỳ Quân bước vào vẫn chưa nhìn anh một cái. Nhưng ông lại có hứng thú với con người trước mặt này. Liếc nhìn sang Kỳ Quan, tò mò hỏi "Cậu tìm ra sơ hở của hắc hoa chỗ nào lại biết được cô ta?"