Chương 33: Một phút suy tư bằng một năm không ngủ
Sang đến trạm thứ hai, hai người ngay lập tức đoán được thử thách phụ là gì bởi vì phía sau lưng tổ sản xuất đã chuẩn bị sẵn một bộ cung tên cùng với một tấm bia. Nhưng mà không biết có phải chỉ đơn giản là bắn cung không hay còn yêu cầu khó nhằn nào khác.
Lam Thư Dung ôm cánh tay Phạm Thanh Khê kéo sang một bên: "Phạm Thanh Khê, tôi không biết bắn cung."
Phạm Thanh Khê cười cười: "Yên tâm, tôi biết."
Lam Thư Dung mở to mắt: "Tôi quên mất cô từng nói thích bắn cung. Vậy thì chúng ta cược hết điểm đi."
Phạm Thanh Khê cản nàng lại: "Như vậy quá mạo hiểm, còn chưa biết câu hỏi là gì."
Lam Thư Dung gật đầu: "Vẫn là cô suy nghĩ chu toàn."
Hai người lại chụm đầu bàn bạc một chút rồi nói với người dẫn chuyện: "Chúng tôi cược 500 điểm."
Người dẫn chuyện sảng khoái đáp: "Được. Câu hỏi của hai vị là: Quốc gia nào có tên bắt đầu bằng chữ "V" và có dân số ít hơn 1000 người?"
Lam Thư Dung lại hào hứng giơ tay: "Tôi biết, gọi là, gọi là... Chính là nơi ở của Giáo hoàng. Ah, tại sao lại quên mất rồi?"
Nàng luống cuống bóp lấy cánh tay Phạm Thanh Khê, lắc lư không ngừng: "Phạm Thanh Khê, mau cứu tôi."
Phạm Thanh Khê không nhịn được đưa tay gõ nhẹ lên trán nàng: "Là Vatican."
"Phải, là Vatican, sao tôi lại không nhớ chứ."
Nàng hướng người dẫn chuyện hất cằm: "Là Vatican đúng không?"
Người dẫn chuyện gật đầu: "Đáp án chính xác, mời hai vị thực hiện thử thách để nhận về 500 điểm. Yêu cầu bắn cung trúng hồng tâm. Tổng cộng có ba lượt bắn, nếu không thực hiện thành công sẽ bị trừ 500 điểm."
Phạm Thanh Khê nghe xong cũng không thèm chớp mắt, cô xắn tay áo đi đến vị trí đối diện tấm bia rồi cầm lấy cung tên. Lam Thư Dung còn chưa kịp hồi hộp thì mũi tên đã ghim trúng hồng tâm trong sự ngạc nhiên của mấy người tổ sản xuất.
Nàng chống nạnh hai tay: "Phạm Thanh Khê, cô cũng nên chừa thời gian cho tôi diễn một đoạn tình cảm sướt mướt chứ."
Phạm Thanh Khê đặt cung tên về chỗ cũ rồi đáp: "Là do tôi hấp tấp."
Lam Thư Dung nghe xong thì rất hài lòng, vỗ vỗ vai cô: "Như vậy mới ngoan."
Người dẫn chuyện hắng giọng: "Chúng mừng hai vị đã nhận về 500 điểm. Tổng số điểm hiện có là 1500."
Đoạn đường còn khá xa, vả lại vẫn còn hai thử thách nữa nhưng mà mặt trời cũng đã lên cao. Tổ sản xuất thông báo cho hai người dừng chân dưới gốc cây ven đường để dùng cơm trưa, sau khi ăn xong thì có thể đi tiếp.
Lam Thư Dung vừa ngồi xuống đã lẩm bẩm: "Xem như các người còn có lương tâm, tôi cứ tưởng hôm nay sẽ bị bỏ đói."
Phạm Thanh Khê gắp cho nàng một miếng thịt: "Chuyện đó là không thể."
Lam Thư Dung đưa mắt nhìn xung quanh, thấy máy quay đều đã tắt hết mới ghé sát vào người Phạm Thanh Khê bắt đầu kiếm chuyện: "Phạm tổng, chân tôi mỏi."
Cô đưa mắt nhìn đôi chân dài đang gác trên đùi mình cọ qua cọ lại, trong lòng có chút ngứa ngáy. Nếu nói đến việc quyến rũ người khác làm sao cho thật tự nhiên thì rõ ràng Lam Thư Dung chính là bậc thầy.
"Đợi lát nữa ăn xong tôi giúp cô xoa bóp."
Khi nói ra câu này, giọng nói cô có hơi cứng nhắc, sắc mặt cũng ửng đỏ. Cũng không biết là do ngại ngùng hay là nắng trưa quá gắt.
Lam Thư Dung không ngờ Phạm Thanh Khê lại dễ nói chuyện như vậy, trong lòng lại càng thêm vui vẻ. Bây giờ nếu như tổ sản xuất bắt nàng thực hiện thêm mười thử thách thì không chừng nàng vẫn có thể mỉm cười.
...
Sau khi ăn no và được Phạm Thanh Khê chăm sóc đến tận răng, Lam Thư Dung liền hào hứng dẫn đầu hướng đến trạm tiếp theo. Từ đây đến làng gốm Phù Điêu còn phải băng qua một con kênh nhỏ. Thử thách phụ thứ ba của chương trình cũng được đặt tại đây.
Người dẫn chuyện đã đợi sẵn, vừa nhìn thấy hai người liền mỉm cười chào hỏi: "Chào mừng hai vị đến với thử thách tiếp theo."
Lam Thư Dung nhìn Phạm Thanh Khê: "Không phải là bắt chúng ta đi cầu khỉ đó chứ?"
Phạm Thanh Khê gật đầu: "Rất có khả năng."
Lam Thư Dung hơi chần chừ: "Phạm tổng, tôi không được, cô có được không?"
Phạm Thanh Khê im lặng một lát rồi nói: "Có thể thử."
Người dẫn chuyện tiếp lời: "Hai vị có cược điểm không?"
Phạm Thanh Khê lên tiếng: "Cược 200 điểm."
Người dẫn chuyện: "Ghi nhận."
Sau đó thì đưa đến trước mặt hai người một bảng trắng ghi các ký tự "1' => 4 = 1505"
"Hãy cho biết các ký tự trên nghĩa là gì?"
Lam Thư Dung chắp tay sau lưng, bộ dáng rất thong thả, sau đó nàng lại nhìn vào mắt Phạm Thanh Khê rồi nói: "Một phút suy tư bằng một năm không ngủ."
Người dẫn chuyện: "Đáp đúng."
Lam Thư Dung mỉm cười nháy mắt với cô, nhưng mà chỉ thấy Phạm Thanh Khê đứng yên tại chỗ, nửa ngày trời cũng không có phản ứng.
Người dẫn chuyện lại tiếp tục: "Mời hai vị thực hiện thử thách để mang về 200 điểm. Tổng cộng có ba cơ hội, nếu không đạt sẽ bị trừ 200 điểm."
Con kênh này chỉ rộng khoảng mười mét, nước khá cạn nhưng mà cây cầu bắt ngang lại không có tay vịn. Đối với những người lớn lên trong thành phố như Phạm Thanh Khê và Lam Thư Dung thì đúng thật không hề dễ dàng.
Lam Thư Dung ở bên cạnh bắt đầu lo lắng: "Hay là đừng đi, chúng ta không lấy 200 điểm. Cô mà rơi xuống đó chắc chắn sẽ rất thảm."
Phạm Thanh Khê cúi người tháo giày: "Tôi biết bơi, không sao đâu."
Dù cho là như vậy nhưng Lam Thư Dung vẫn không yên tâm, nàng liên tục lẩm bẩm: "Lúc trước đi quay phim có nghe mọi người nói muốn qua cầu khỉ phải đặt chân ngang, cô làm thử xem."
Thêm một nguyên tắc nữa là không được chần chừ, phải dùng thời gian nhanh nhất để qua cầu. Nếu như chần chừ sẽ rất dễ rơi xuống.
Phạm Thanh Khê nhìn nàng gật đầu một cái rồi bước lên cầu. Cứ tưởng sẽ có một màn la hét ầm ĩ nhưng không ngờ cô lại thuận lợi vượt qua, vả lại sắc mặt cũng không hề biến đổi. Không nói người khác còn tưởng rằng Phạm Thanh Khê chính là dân chuyên nghiệp, nhắm mắt đi qua còn có thể.
Tổ sản xuất tỏ ra khá thất vọng vì không thể nhìn thấy một màn té xuống nước đầy tiếng cười, nhưng mà bù lại là màn tương tác ngọt ngào của cả hai khiến cho những người có mặt như ngộ ra chân lý.
Sau khi được đưa qua bờ bên kia, Lam Thư Dung lập tức nhào tới ôm chầm lấy Phạm Thanh Khê: "Thanh Khê, cô giỏi quá."
Phạm Thanh Khê mỉm cười: "Đương nhiên không thể dễ dàng đánh mất số điểm chúng ta vất vả có được."
Lam Thư Dung đưa tay tính toán: "Cô nói xem những đội khác có thuận lợi vượt qua không?"
"Nếu thử thách là giống nhau thì cũng không biết được. Không loại trừ trường hợp bọn họ áp dụng chiến thuật. Thử thách này phải nói là đều dựa vào may mắn."
...
Đến trạm thứ tư, Lam Thư Dung và Phạm Thanh Khê lần nữa không biết trước thử thách là gì. Nhưng mà nàng bỗng dưng nổi máu hơn thua, muốn đem toàn bộ số điểm cược hết. Phạm Thanh Khê không có ý kiến, có lắm lúc cô nghĩ chỉ cần nàng vui là được, những chuyện còn lại tính sau.
Người dẫn chuyện thận trọng đem câu hỏi đọc lên: "Nếu 5 con mèo có thể bắt 5 con chuột trong 5 phút, cần có bao nhiêu con mèo để bắt được 100 con chuột trong 100 phút?"
Vừa nghe xong câu hỏi này, Lam Thư Dung không còn cách nào khác ngoài việc hướng ánh mắt đầy mong đợi về phía Phạm Thanh Khê. Tất nhiên, là một người xuất thân từ ngành Tài chính, Phạm Thanh Khê cũng không mất quá nhiều thời gian để đưa ra đáp án.
"5 con mèo. Vì theo bài ra thì 5 con mèo sẽ bắt 5 con chuột 5 phút một lần, liên tục suốt 100 phút thì sẽ được 100 con chuột."
Người dẫn chuyện: "Đáp án chính xác. Và thử thách của hai vị chính là... xoay rubik."
Lam Thư Dung ồ lên: "Chỉ xoay rubik thôi sao, tôi có thể."
Nhưng mà vừa dứt lời lại nghe người dẫn chuyện nói tiếp: "Yêu cầu phải hoàn thành trong 20s."
"Cái gì? 20s ah?"
Người dẫn chuyện gật đầu: "Đây chỉ là mức trung cấp. Nhưng mà chỉ có ba cơ hội để thực hiện."
Phạm Thanh Khê xòe tay ra: "Để tôi."
Người dẫn chuyện: "Bắt đầu tính giờ."
Phạm Thanh Khê hít sâu một hơi rồi bắt đầu tập trung cao độ. Đôi mắt cô dán chặt vào khối rubik đủ màu, ngón tay di chuyển nhanh nhẹn, nhịp nhàng và dứt khoác. Chẳng mấy chốc khối rubik đã được giải xong.
Người dẫn chuyện dừng đồng hồ rồi bóp chặt.
Lam Thư Dung nắm lấy tay Phạm Thanh Khê, hồi hộp nhìn về phía anh ta, hơi thở giống như đông cứng.
Nàng không nhịn được thúc giục: "Anh mau lên ah, chậm chạp cái gì."
Người dẫn chuyện mỉm cười, đưa đồng hồ đến trước mặt hai người: "10,01 giây."
Sau đó lại đưa lên ngón tay cái, vẻ mặt không nói nên lời.
Lam Thư Dung lại lần nữa xoay người ôm chặt lấy Phạm Thanh Khê, khóe mắt ươn ướt: "Giỏi quá, giỏi quá."
Phạm Thanh Khê vỗ vỗ lưng nàng, khóe môi mấp máy nhưng rốt cuộc chỉ im lặng mỉm cười.
Người dẫn chuyện: "Chúc mừng hai vị xuất sắc mang về thêm 1700 điểm, tổng số điểm hiện có là 3400 điểm."
...
Từ chỗ này đến làng gốm Phù Điêu chỉ còn khoảng 1km nhưng mọi người đều đã thấm mệt. Lam Thư Dung dắt tay Phạm Thanh Khê, vừa đi vừa ca hát để tiếp thêm động lực.
"Tôi thật không biết đây là thử thách trí tuệ hay là hành xác."
Phạm Thanh Khê cũng hiếm khi trêu chọc nàng: "Đây chỉ mới là khởi đầu, xem chừng chặng đường còn lại sẽ không dễ dàng."
Nàng nghe xong thì giả vờ yểu xìu, cả người dính trên người Phạm Thanh Khê: "Thật là quá thảm, Phạm Thanh Khê, cô không được bỏ rơi tôi đâu."
Cô cười cười: "Được, nhất định sẽ đi đến cùng."
...
Chờ đến khi đặt chân đến làng gốm Phù Điêu, mặt trời cũng sắp xuống núi. Nghệ nhân lão làng trong làng gốm cùng mấy người trong tổ sản xuất cũng đã đợi sẵn, chỉ chờ người đến là bắt đầu thuyết trình giới thiệu sơ qua về lịch sử hình thành của nơi này.
Người dân ở Viễn Sơn chủ yếu sống bằng nghề thủ công mỹ nghệ, hàng năm cung cấp lượng sản phẩm lớn để tiêu thụ ở nhiều nơi. Làng gốm này đã có cả trăm năm hình thành và phát triển, là nơi lưu giữ văn hóa lâu đời. Chỉ là lớp trẻ ngày nay dần không còn yêu thích với nghệ thuật cổ xưa, nghệ nhân còn lại cũng chỉ là các bô lão, cũng không biết sẽ duy trì được bao lâu.
Việc chọn những làng nghề làm địa điểm ghi hình cũng là một phần mong muốn gìn giữ văn hóa của tổ sản xuất. Hy vọng sau khi phát sóng sẽ có thêm nhiều người biết đến nơi này cũng như dành tình yêu cho những giá trị cổ xưa.
Và đúng như dự đoán, thử thách tại đây chính là tạo hình gốm. Nếu như hoàn thành và nhận được sự chấp thuận của nghệ nhân thì sẽ được nhận toàn bộ số điểm đã đạt được trước đó.
Đối với Lam Thư Dung, việc này cũng không quá khó. Nàng học Mỹ thuật cũng không phải là học cho vui mà chính bản thân rất có năng khiếu đối với hội họa. Làm gốm tuy không giống vẽ tranh nhưng lại rất giống. Chẳng qua là đòi hỏi một đôi tay khéo léo cùng sự dụng tâm.
Nghệ nhân dẫn hai người đến khu vực làm gốm rồi giới thiệu sơ qua quy trình, từ chọn đất cho đến nung thành phẩm. Ông lão nói rất chậm nhưng lời nào cũng đi đúng trọng tâm, pha lẫn sự tự hào rất dễ nhận ra.
"Làm gốm là một quá trình đòi hỏi sự khéo léo và kiên trì. Chỉ cần một phút lơ là thì xem như mọi sự cố gắng từ đầu sẽ đổ sông đổ bể."
"Thông thường chúng ta sẽ có ba cách tạo hình, tạo hình trên bàn xoay, tạo hình bằng tay và tạo hình bằng khuôn. Hôm nay chúng ta sẽ học tạo hình bằng tay, có được không?"
Ông lão tuy là hỏi nhưng cũng không cho phép từ chối, đây là quy định của chương trình, các nàng chỉ có thể làm theo.
Tiếp sau đó, Lam Thư Dung và Phạm Thanh Khê cùng ngồi vây quanh ông lão, chăm chú nghe giảng bài, lưu ý một số mẹo rồi mới bắt tay làm thử.
Lam Thư Dung ngồi xếp bằng trên sàn, hai vai thả lỏng, tóc dài được buộc cao, dáng vẻ vô cùng chăm chú.
Sau một hồi lâu, nàng mang theo một chiếc bình nhỏ đến khoe với ông lão: "Ông ơi, như này có được chưa?"
Ông lão nhận lấy chiếc bình rồi vuốt vuốt chòm râu: "Rất có năng khiếu, haha."
Nàng nghe xong thì mỉm cười đắc ý, sau đó lại chạy đến chỗ Phạm Thanh Khê: "Phạm Thanh Khê, cô xong chưa? Xem của tôi nè."
Phạm Thanh Khê ngẩng đầu, vừa lúc bắt gặp ánh mắt trong veo của nàng, cả người giống như rơi vào hồ nước mát.
"Sắp xong rồi."
Trong tay Phạm Thanh Khê là cái chén được tạo hình tỉ mỉ, so với chiếc bình của Lam Thư Dung cũng không thua kém là bao.
"Ah, Phạm Thanh Khê, cô cũng thật khéo tay."
"Cô nói xem, cái gì cô cũng giỏi thế này, hèn gì tôi lại thích cô như vậy."
Thật ra thì khi bắt đầu Phạm Thanh Khê cũng không hy vọng quá nhiều, cô chỉ cố hết sức tập trung cao độ, không ngờ cuối cùng lại có thể làm ra một sản phẩm đẹp mắt như vậy.
Phạm Thanh Khê nghe nàng nói xong chỉ cười cười: "Của cô cũng rất đẹp."
"Điều đó là đương nhiên."
...
Sau công đoạn tạo hình sẽ đến công đoạn sấy khô, nung và trang trí. Quá trình này rất mất thời gian nên tất nhiên không thể chờ đến khi nung xong được. Lam Thư Dung dặn dò ông lão lưu lại cái bình và cái chén của cả hai, chờ sau khi hai người ghi hình xong sẽ đến nhận lại.
Người dẫn chuyện cũng đã đợi được đến lúc công bố số điểm: "Bởi vì cả hai đều nhận được sự công nhận từ nghệ nhân nên xem như thử thách thành công. Đội của Lam lão sư và Phạm tổng được nhận toàn bộ 3400 điểm. Xin chúc mừng."
"Kết quả chung cuộc sẽ được thông báo sau khi trở lại trang viên."
Lam Thư Dung thở ra một hơi rồi lại uốn éo cả người: "Haizz, cuối cùng cũng được nghỉ ngơi."
Phạm Thanh Khê nhìn nàng, mỉm cười không nói gì.
===
*Thông tin thêm: Thời gian xoay Rubik 3x3
Mới tập chơi: > 1 phút
Trình độ sơ cấp: 30 giây đến < 1 phút
Trình độ trung cấp: 10 giây đến < 30 giây
Trình độ chuyên nghiệp: < 10 giây
Người đứng đầu bảng xếp hạng thời gian xoay Rubik trung bình trên thế giới hiện tại là Yusheng Du người Trung Quốc, 3,47 giây. (cập nhật 2023)
Lam Thư Dung ôm cánh tay Phạm Thanh Khê kéo sang một bên: "Phạm Thanh Khê, tôi không biết bắn cung."
Phạm Thanh Khê cười cười: "Yên tâm, tôi biết."
Lam Thư Dung mở to mắt: "Tôi quên mất cô từng nói thích bắn cung. Vậy thì chúng ta cược hết điểm đi."
Phạm Thanh Khê cản nàng lại: "Như vậy quá mạo hiểm, còn chưa biết câu hỏi là gì."
Lam Thư Dung gật đầu: "Vẫn là cô suy nghĩ chu toàn."
Hai người lại chụm đầu bàn bạc một chút rồi nói với người dẫn chuyện: "Chúng tôi cược 500 điểm."
Người dẫn chuyện sảng khoái đáp: "Được. Câu hỏi của hai vị là: Quốc gia nào có tên bắt đầu bằng chữ "V" và có dân số ít hơn 1000 người?"
Lam Thư Dung lại hào hứng giơ tay: "Tôi biết, gọi là, gọi là... Chính là nơi ở của Giáo hoàng. Ah, tại sao lại quên mất rồi?"
Nàng luống cuống bóp lấy cánh tay Phạm Thanh Khê, lắc lư không ngừng: "Phạm Thanh Khê, mau cứu tôi."
Phạm Thanh Khê không nhịn được đưa tay gõ nhẹ lên trán nàng: "Là Vatican."
"Phải, là Vatican, sao tôi lại không nhớ chứ."
Nàng hướng người dẫn chuyện hất cằm: "Là Vatican đúng không?"
Người dẫn chuyện gật đầu: "Đáp án chính xác, mời hai vị thực hiện thử thách để nhận về 500 điểm. Yêu cầu bắn cung trúng hồng tâm. Tổng cộng có ba lượt bắn, nếu không thực hiện thành công sẽ bị trừ 500 điểm."
Phạm Thanh Khê nghe xong cũng không thèm chớp mắt, cô xắn tay áo đi đến vị trí đối diện tấm bia rồi cầm lấy cung tên. Lam Thư Dung còn chưa kịp hồi hộp thì mũi tên đã ghim trúng hồng tâm trong sự ngạc nhiên của mấy người tổ sản xuất.
Nàng chống nạnh hai tay: "Phạm Thanh Khê, cô cũng nên chừa thời gian cho tôi diễn một đoạn tình cảm sướt mướt chứ."
Phạm Thanh Khê đặt cung tên về chỗ cũ rồi đáp: "Là do tôi hấp tấp."
Lam Thư Dung nghe xong thì rất hài lòng, vỗ vỗ vai cô: "Như vậy mới ngoan."
Người dẫn chuyện hắng giọng: "Chúng mừng hai vị đã nhận về 500 điểm. Tổng số điểm hiện có là 1500."
Đoạn đường còn khá xa, vả lại vẫn còn hai thử thách nữa nhưng mà mặt trời cũng đã lên cao. Tổ sản xuất thông báo cho hai người dừng chân dưới gốc cây ven đường để dùng cơm trưa, sau khi ăn xong thì có thể đi tiếp.
Lam Thư Dung vừa ngồi xuống đã lẩm bẩm: "Xem như các người còn có lương tâm, tôi cứ tưởng hôm nay sẽ bị bỏ đói."
Phạm Thanh Khê gắp cho nàng một miếng thịt: "Chuyện đó là không thể."
Lam Thư Dung đưa mắt nhìn xung quanh, thấy máy quay đều đã tắt hết mới ghé sát vào người Phạm Thanh Khê bắt đầu kiếm chuyện: "Phạm tổng, chân tôi mỏi."
Cô đưa mắt nhìn đôi chân dài đang gác trên đùi mình cọ qua cọ lại, trong lòng có chút ngứa ngáy. Nếu nói đến việc quyến rũ người khác làm sao cho thật tự nhiên thì rõ ràng Lam Thư Dung chính là bậc thầy.
"Đợi lát nữa ăn xong tôi giúp cô xoa bóp."
Khi nói ra câu này, giọng nói cô có hơi cứng nhắc, sắc mặt cũng ửng đỏ. Cũng không biết là do ngại ngùng hay là nắng trưa quá gắt.
Lam Thư Dung không ngờ Phạm Thanh Khê lại dễ nói chuyện như vậy, trong lòng lại càng thêm vui vẻ. Bây giờ nếu như tổ sản xuất bắt nàng thực hiện thêm mười thử thách thì không chừng nàng vẫn có thể mỉm cười.
...
Sau khi ăn no và được Phạm Thanh Khê chăm sóc đến tận răng, Lam Thư Dung liền hào hứng dẫn đầu hướng đến trạm tiếp theo. Từ đây đến làng gốm Phù Điêu còn phải băng qua một con kênh nhỏ. Thử thách phụ thứ ba của chương trình cũng được đặt tại đây.
Người dẫn chuyện đã đợi sẵn, vừa nhìn thấy hai người liền mỉm cười chào hỏi: "Chào mừng hai vị đến với thử thách tiếp theo."
Lam Thư Dung nhìn Phạm Thanh Khê: "Không phải là bắt chúng ta đi cầu khỉ đó chứ?"
Phạm Thanh Khê gật đầu: "Rất có khả năng."
Lam Thư Dung hơi chần chừ: "Phạm tổng, tôi không được, cô có được không?"
Phạm Thanh Khê im lặng một lát rồi nói: "Có thể thử."
Người dẫn chuyện tiếp lời: "Hai vị có cược điểm không?"
Phạm Thanh Khê lên tiếng: "Cược 200 điểm."
Người dẫn chuyện: "Ghi nhận."
Sau đó thì đưa đến trước mặt hai người một bảng trắng ghi các ký tự "1' => 4 = 1505"
"Hãy cho biết các ký tự trên nghĩa là gì?"
Lam Thư Dung chắp tay sau lưng, bộ dáng rất thong thả, sau đó nàng lại nhìn vào mắt Phạm Thanh Khê rồi nói: "Một phút suy tư bằng một năm không ngủ."
Người dẫn chuyện: "Đáp đúng."
Lam Thư Dung mỉm cười nháy mắt với cô, nhưng mà chỉ thấy Phạm Thanh Khê đứng yên tại chỗ, nửa ngày trời cũng không có phản ứng.
Người dẫn chuyện lại tiếp tục: "Mời hai vị thực hiện thử thách để mang về 200 điểm. Tổng cộng có ba cơ hội, nếu không đạt sẽ bị trừ 200 điểm."
Con kênh này chỉ rộng khoảng mười mét, nước khá cạn nhưng mà cây cầu bắt ngang lại không có tay vịn. Đối với những người lớn lên trong thành phố như Phạm Thanh Khê và Lam Thư Dung thì đúng thật không hề dễ dàng.
Lam Thư Dung ở bên cạnh bắt đầu lo lắng: "Hay là đừng đi, chúng ta không lấy 200 điểm. Cô mà rơi xuống đó chắc chắn sẽ rất thảm."
Phạm Thanh Khê cúi người tháo giày: "Tôi biết bơi, không sao đâu."
Dù cho là như vậy nhưng Lam Thư Dung vẫn không yên tâm, nàng liên tục lẩm bẩm: "Lúc trước đi quay phim có nghe mọi người nói muốn qua cầu khỉ phải đặt chân ngang, cô làm thử xem."
Thêm một nguyên tắc nữa là không được chần chừ, phải dùng thời gian nhanh nhất để qua cầu. Nếu như chần chừ sẽ rất dễ rơi xuống.
Phạm Thanh Khê nhìn nàng gật đầu một cái rồi bước lên cầu. Cứ tưởng sẽ có một màn la hét ầm ĩ nhưng không ngờ cô lại thuận lợi vượt qua, vả lại sắc mặt cũng không hề biến đổi. Không nói người khác còn tưởng rằng Phạm Thanh Khê chính là dân chuyên nghiệp, nhắm mắt đi qua còn có thể.
Tổ sản xuất tỏ ra khá thất vọng vì không thể nhìn thấy một màn té xuống nước đầy tiếng cười, nhưng mà bù lại là màn tương tác ngọt ngào của cả hai khiến cho những người có mặt như ngộ ra chân lý.
Sau khi được đưa qua bờ bên kia, Lam Thư Dung lập tức nhào tới ôm chầm lấy Phạm Thanh Khê: "Thanh Khê, cô giỏi quá."
Phạm Thanh Khê mỉm cười: "Đương nhiên không thể dễ dàng đánh mất số điểm chúng ta vất vả có được."
Lam Thư Dung đưa tay tính toán: "Cô nói xem những đội khác có thuận lợi vượt qua không?"
"Nếu thử thách là giống nhau thì cũng không biết được. Không loại trừ trường hợp bọn họ áp dụng chiến thuật. Thử thách này phải nói là đều dựa vào may mắn."
...
Đến trạm thứ tư, Lam Thư Dung và Phạm Thanh Khê lần nữa không biết trước thử thách là gì. Nhưng mà nàng bỗng dưng nổi máu hơn thua, muốn đem toàn bộ số điểm cược hết. Phạm Thanh Khê không có ý kiến, có lắm lúc cô nghĩ chỉ cần nàng vui là được, những chuyện còn lại tính sau.
Người dẫn chuyện thận trọng đem câu hỏi đọc lên: "Nếu 5 con mèo có thể bắt 5 con chuột trong 5 phút, cần có bao nhiêu con mèo để bắt được 100 con chuột trong 100 phút?"
Vừa nghe xong câu hỏi này, Lam Thư Dung không còn cách nào khác ngoài việc hướng ánh mắt đầy mong đợi về phía Phạm Thanh Khê. Tất nhiên, là một người xuất thân từ ngành Tài chính, Phạm Thanh Khê cũng không mất quá nhiều thời gian để đưa ra đáp án.
"5 con mèo. Vì theo bài ra thì 5 con mèo sẽ bắt 5 con chuột 5 phút một lần, liên tục suốt 100 phút thì sẽ được 100 con chuột."
Người dẫn chuyện: "Đáp án chính xác. Và thử thách của hai vị chính là... xoay rubik."
Lam Thư Dung ồ lên: "Chỉ xoay rubik thôi sao, tôi có thể."
Nhưng mà vừa dứt lời lại nghe người dẫn chuyện nói tiếp: "Yêu cầu phải hoàn thành trong 20s."
"Cái gì? 20s ah?"
Người dẫn chuyện gật đầu: "Đây chỉ là mức trung cấp. Nhưng mà chỉ có ba cơ hội để thực hiện."
Phạm Thanh Khê xòe tay ra: "Để tôi."
Người dẫn chuyện: "Bắt đầu tính giờ."
Phạm Thanh Khê hít sâu một hơi rồi bắt đầu tập trung cao độ. Đôi mắt cô dán chặt vào khối rubik đủ màu, ngón tay di chuyển nhanh nhẹn, nhịp nhàng và dứt khoác. Chẳng mấy chốc khối rubik đã được giải xong.
Người dẫn chuyện dừng đồng hồ rồi bóp chặt.
Lam Thư Dung nắm lấy tay Phạm Thanh Khê, hồi hộp nhìn về phía anh ta, hơi thở giống như đông cứng.
Nàng không nhịn được thúc giục: "Anh mau lên ah, chậm chạp cái gì."
Người dẫn chuyện mỉm cười, đưa đồng hồ đến trước mặt hai người: "10,01 giây."
Sau đó lại đưa lên ngón tay cái, vẻ mặt không nói nên lời.
Lam Thư Dung lại lần nữa xoay người ôm chặt lấy Phạm Thanh Khê, khóe mắt ươn ướt: "Giỏi quá, giỏi quá."
Phạm Thanh Khê vỗ vỗ lưng nàng, khóe môi mấp máy nhưng rốt cuộc chỉ im lặng mỉm cười.
Người dẫn chuyện: "Chúc mừng hai vị xuất sắc mang về thêm 1700 điểm, tổng số điểm hiện có là 3400 điểm."
...
Từ chỗ này đến làng gốm Phù Điêu chỉ còn khoảng 1km nhưng mọi người đều đã thấm mệt. Lam Thư Dung dắt tay Phạm Thanh Khê, vừa đi vừa ca hát để tiếp thêm động lực.
"Tôi thật không biết đây là thử thách trí tuệ hay là hành xác."
Phạm Thanh Khê cũng hiếm khi trêu chọc nàng: "Đây chỉ mới là khởi đầu, xem chừng chặng đường còn lại sẽ không dễ dàng."
Nàng nghe xong thì giả vờ yểu xìu, cả người dính trên người Phạm Thanh Khê: "Thật là quá thảm, Phạm Thanh Khê, cô không được bỏ rơi tôi đâu."
Cô cười cười: "Được, nhất định sẽ đi đến cùng."
...
Chờ đến khi đặt chân đến làng gốm Phù Điêu, mặt trời cũng sắp xuống núi. Nghệ nhân lão làng trong làng gốm cùng mấy người trong tổ sản xuất cũng đã đợi sẵn, chỉ chờ người đến là bắt đầu thuyết trình giới thiệu sơ qua về lịch sử hình thành của nơi này.
Người dân ở Viễn Sơn chủ yếu sống bằng nghề thủ công mỹ nghệ, hàng năm cung cấp lượng sản phẩm lớn để tiêu thụ ở nhiều nơi. Làng gốm này đã có cả trăm năm hình thành và phát triển, là nơi lưu giữ văn hóa lâu đời. Chỉ là lớp trẻ ngày nay dần không còn yêu thích với nghệ thuật cổ xưa, nghệ nhân còn lại cũng chỉ là các bô lão, cũng không biết sẽ duy trì được bao lâu.
Việc chọn những làng nghề làm địa điểm ghi hình cũng là một phần mong muốn gìn giữ văn hóa của tổ sản xuất. Hy vọng sau khi phát sóng sẽ có thêm nhiều người biết đến nơi này cũng như dành tình yêu cho những giá trị cổ xưa.
Và đúng như dự đoán, thử thách tại đây chính là tạo hình gốm. Nếu như hoàn thành và nhận được sự chấp thuận của nghệ nhân thì sẽ được nhận toàn bộ số điểm đã đạt được trước đó.
Đối với Lam Thư Dung, việc này cũng không quá khó. Nàng học Mỹ thuật cũng không phải là học cho vui mà chính bản thân rất có năng khiếu đối với hội họa. Làm gốm tuy không giống vẽ tranh nhưng lại rất giống. Chẳng qua là đòi hỏi một đôi tay khéo léo cùng sự dụng tâm.
Nghệ nhân dẫn hai người đến khu vực làm gốm rồi giới thiệu sơ qua quy trình, từ chọn đất cho đến nung thành phẩm. Ông lão nói rất chậm nhưng lời nào cũng đi đúng trọng tâm, pha lẫn sự tự hào rất dễ nhận ra.
"Làm gốm là một quá trình đòi hỏi sự khéo léo và kiên trì. Chỉ cần một phút lơ là thì xem như mọi sự cố gắng từ đầu sẽ đổ sông đổ bể."
"Thông thường chúng ta sẽ có ba cách tạo hình, tạo hình trên bàn xoay, tạo hình bằng tay và tạo hình bằng khuôn. Hôm nay chúng ta sẽ học tạo hình bằng tay, có được không?"
Ông lão tuy là hỏi nhưng cũng không cho phép từ chối, đây là quy định của chương trình, các nàng chỉ có thể làm theo.
Tiếp sau đó, Lam Thư Dung và Phạm Thanh Khê cùng ngồi vây quanh ông lão, chăm chú nghe giảng bài, lưu ý một số mẹo rồi mới bắt tay làm thử.
Lam Thư Dung ngồi xếp bằng trên sàn, hai vai thả lỏng, tóc dài được buộc cao, dáng vẻ vô cùng chăm chú.
Sau một hồi lâu, nàng mang theo một chiếc bình nhỏ đến khoe với ông lão: "Ông ơi, như này có được chưa?"
Ông lão nhận lấy chiếc bình rồi vuốt vuốt chòm râu: "Rất có năng khiếu, haha."
Nàng nghe xong thì mỉm cười đắc ý, sau đó lại chạy đến chỗ Phạm Thanh Khê: "Phạm Thanh Khê, cô xong chưa? Xem của tôi nè."
Phạm Thanh Khê ngẩng đầu, vừa lúc bắt gặp ánh mắt trong veo của nàng, cả người giống như rơi vào hồ nước mát.
"Sắp xong rồi."
Trong tay Phạm Thanh Khê là cái chén được tạo hình tỉ mỉ, so với chiếc bình của Lam Thư Dung cũng không thua kém là bao.
"Ah, Phạm Thanh Khê, cô cũng thật khéo tay."
"Cô nói xem, cái gì cô cũng giỏi thế này, hèn gì tôi lại thích cô như vậy."
Thật ra thì khi bắt đầu Phạm Thanh Khê cũng không hy vọng quá nhiều, cô chỉ cố hết sức tập trung cao độ, không ngờ cuối cùng lại có thể làm ra một sản phẩm đẹp mắt như vậy.
Phạm Thanh Khê nghe nàng nói xong chỉ cười cười: "Của cô cũng rất đẹp."
"Điều đó là đương nhiên."
...
Sau công đoạn tạo hình sẽ đến công đoạn sấy khô, nung và trang trí. Quá trình này rất mất thời gian nên tất nhiên không thể chờ đến khi nung xong được. Lam Thư Dung dặn dò ông lão lưu lại cái bình và cái chén của cả hai, chờ sau khi hai người ghi hình xong sẽ đến nhận lại.
Người dẫn chuyện cũng đã đợi được đến lúc công bố số điểm: "Bởi vì cả hai đều nhận được sự công nhận từ nghệ nhân nên xem như thử thách thành công. Đội của Lam lão sư và Phạm tổng được nhận toàn bộ 3400 điểm. Xin chúc mừng."
"Kết quả chung cuộc sẽ được thông báo sau khi trở lại trang viên."
Lam Thư Dung thở ra một hơi rồi lại uốn éo cả người: "Haizz, cuối cùng cũng được nghỉ ngơi."
Phạm Thanh Khê nhìn nàng, mỉm cười không nói gì.
===
*Thông tin thêm: Thời gian xoay Rubik 3x3
Mới tập chơi: > 1 phút
Trình độ sơ cấp: 30 giây đến < 1 phút
Trình độ trung cấp: 10 giây đến < 30 giây
Trình độ chuyên nghiệp: < 10 giây
Người đứng đầu bảng xếp hạng thời gian xoay Rubik trung bình trên thế giới hiện tại là Yusheng Du người Trung Quốc, 3,47 giây. (cập nhật 2023)