Chương 43: Cưỡi gió ngắm trăng
Chỗ lửa lúc trưa cũng đã tắt, bây giờ chỉ còn lại một đống tro tàn. Lam Thư Dung nhìn nhìn, muốn học theo Phạm Thanh Khê nhóm lửa nhưng lại không biết phải làm sao.
Vừa lúc này thì Phạm Thanh Khê trở vào, còn mang theo hai con cá. Lam Thư Dung đầu tiên là bất ngờ, sau đó thì nở nụ cười.
"Sao cô trở lại rồi?"
Cô trực tiếp đi đến đổi vị trí với nàng: "Tôi đoán cô không biết nhóm lửa."
Cho nên tôi mới gấp gáp trở về.
Lam Thư Dung mỉm cười: "Vậy thì cảm ơn cô."
Động tác của Phạm Thanh Khê rất thành thục, dáng vẻ vừa nghiêm túc vừa pha lẫn một chút tùy ý. Lam Thư Dung lại nhìn nhiều hơn một chút, đến nỗi đôi mắt sắp dính lên mặt người kia.
Củi khô được gác lên cao, tạo thành một khối giống như kim tự tháp. Cô châm mấy cái que diêm đặt bên dưới, chẳng mấy chốc lửa bén lên, tỏa ra những làn khói trắng.
"Xong rồi."
Ý là nàng có thể sang hong khô quần áo.
Lam Thư Dung đi đến, vừa định cởi áo ra thì lại nghe giọng nói người kia cất lên: "Chờ một chút."
Phạm Thanh Khê lập tức đứng dậy, đem áo khoác che kín máy quay rồi lại xoay lưng ra ngoài: "Khi nào xong thì gọi tôi."
Lam Thư Dung bị một loạt động tác này của cô làm cho vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, đâu phải chưa từng nhìn thấy cơ thể của nhau đâu, ngại cái gì chứ.
Nàng nói vọng ra: "Cô không định hong khô luôn sao, quần áo cô cũng ướt hết rồi."
Phạm Thanh Khê đáp: "Không sao."
Sau đó thì chỉ còn lại bóng lưng thẳng tắp.
Hoàng hôn càng lúc càng thêm rực rỡ, ở một nơi như thế này rất dễ khiến người ta liên tưởng đến những tình tiết lãng mạn. Đến lúc này, cô không thể không thừa nhận bản thân để ý Lam Thư Dung, cũng đã quen với sự tồn tại theo cách rất chủ động của nàng.
Phía bên trong, Lam Thư Dung đem quần áo cởi ra hết, sau đó lại dùng áo khoác trùm kín cơ thể, ngồi một góc đợi quần áo được hong khô.
Làn khói trắng ban đầu đã tản bớt, thay vào đó là màu đỏ rực của ngọn lửa, hòa cùng ánh hoàng hôn bên ngoài tạo nên một khung cảnh vô cùng ấm áp.
Tuy ngồi ở chỗ này nhưng nàng vẫn luôn để ý đến từng nhất cử nhất động của Phạm Thanh Khê, Không hiểu sao bề ngoài người kia lạnh lùng như vậy nhưng khi càng tiếp xúc lại càng mang đến một cảm giác ấm áp khó hình dung. Nàng chưa từng nghĩ sẽ nghiêm túc với chuyện yêu đương cho đến khi gặp cô.
Có đôi khi nàng sẽ tự mình lẩm bẩm, Lam Thư Dung nàng chọn bạn gái đương nhiên phải như Phạm Thanh Khê, vừa có tài vừa có sắc. Nhưng mà nàng cũng biết rõ nếu chỉ xét đến hai phương diện đó thì xung quanh nàng có rất nhiều người như vậy.
Được rồi, tình yêu vốn là thứ không thể giải thích, càng giải thích lại càng không biết bắt đầu từ đâu.
Lại nghĩ đến những lần tiếp xúc thân mật cùng cô, gần nhất là nụ hôn trên gò má. Nghĩ đến đây lại có chút đỏ mặt, nàng lại tự mình cười ngây ngốc.
Nếu để đám cộng đồng mạng nhìn thấy bộ dạng này của nàng, chắc có đánh chết họ cũng không tin. Bởi vì dù cho dạo gần đây danh tiếng có tốt hơn một chút nhưng suy cho cùng ấn tượng đầu vẫn khó lòng phai nhạt. Lam Thư Dung trong miệng nhiều người vẫn rất yêu nghiệt cùng phóng túng. Sao lại có thể giống như bây giờ, rất giống cô vợ nhỏ đang si ngốc vì "vợ" của mình.
Qua một hồi lâu, rốt cuộc thì quần áo cũng đã khô. Nàng nhanh chóng chạy ra ngoài tìm cô.
Người kia đang ngồi yên trên một tảng đá lớn, cũng không biết đang nghĩ gì. Lúc nãy cô đã đem tóc buộc thành đuôi ngựa, so với ngày thường lại thêm một chút trẻ trung tươi mới.
Lam Thư Dung từ từ đi đến, sau đó nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh, nghiêng đầu nhìn cô: "Đang nghĩ gì thế?"
Phạm Thanh Khê cũng không tỏ ra quá bất ngờ với sự xuất hiện của nàng, ngược lại còn nổi hứng muốn trêu chọc: "Đang nghĩ ngày mai chúng ta sẽ ăn gì."
Lam Thư Dung ah một tiếng, sau đó bật cười: "Không ngờ trong đầu Phạm tổng vậy mà chỉ nghĩ đến chuyện ăn uống."
Phạm Thanh Khê khẽ đáp: "Cũng không còn cách nào, ở chỗ này cũng không thể làm việc gì khác."
Lam Thư Dung giống như bị đụng trúng công tắc, nàng lại bắt đầu giở trò, hai gương mặt từ từ áp sát vào nhau: "Ai nói không thể làm chuyện khác?"
Khoảng cách quá gần, gần đến mức chỉ cần một tác động nhỏ thôi cũng đủ để môi hai người chạm vào nhau.
Phạm Thanh Khê cảm thấy cơ thể mình cứng đờ, cũng không cách nào ngăn trái tim đang đập càng lúc càng nhanh, đầu óc càng thêm trống rỗng.
Những tưởng ngay sau đó sẽ có một nụ hôn lãng mạn, nào ngờ Lam Thư Dung lại lùi lại, xem như không có chuyện gì, ngửa mặt nhìn ngắm bầu trời.
Hoàng hôn đã lùi dần, thay vào đó là bầu trời đêm rộng lớn. Có vài ngôi sao mới nhú treo cao ở trên kia, gió biển lùa vào, âm thanh của sóng biển cũng vang lên không ngớt.
Hai người ăn ý không nói gì, chỉ có một dòng nước ngầm đang âm thầm len lỏi. Cả hai đều biết rõ, chờ đến khi họ nhận ra thì chắc chắn bản thân đã không thể dễ dàng rút lui nữa rồi.
...
Nhưng mà bầu không khí lãng mạn khó hiểu này cũng không kéo dài quá lâu, bởi vì ngay sau đó bụng của Lam Thư Dung đã kêu lên, thành công thu hút sự chú ý của Phạm Thanh Khê.
"Đói bụng rồi sao?"
Lam Thư Dung liền gật đầu.
Phạm Thanh Khê nghe xong lập tức đứng dậy: "Tôi đi nướng cá, rất nhanh là có thể ăn."
Đi được mấy bước, cô lại dừng lại: "Ba ngày này chỉ có thể ăn vậy thôi, cô chịu khó một chút."
Giống như sợ nàng không ăn được mấy loại thức ăn kiểu như vậy.
Lam Thư Dung đáp: "Tôi đâu có nói là không ăn được đâu, vả lại số cá đó tôi cũng có phần nha."
Nàng tiến lên mấy bước, tự nhiên nắm lấy tay cô: "Đi thôi, tôi cũng muốn nướng cá."
Hai người cứ như vậy sánh vai nhau trở về hang động, rất nhanh mùi cá nướng thơm lừng đã bốc lên, chọc người ta đói bụng.
...
Một ngày cứ như vậy mà trôi qua, tối đến Lam Thư Dung ngựa quen đường cũ tựa đầu vào vai Phạm Thanh Khê, cùng cô trò chuyện để giết thời gian.
"Nếu như không phải mặc một bộ đồ suốt ba ngày, chuyến đi này cũng không đến nỗi nào."
Hai người có thể tạm thời bỏ xuống công việc ngoài kia, cũng không cần quan tâm người khác nhìn mình như thế nào, cứ như vậy mà thong thả bầu bạn với nhau, cưỡi gió ngắm trăng.
Phạm Thanh Khê cười cười: "Ngày xưa chẳng phải mọi người đều như vậy sao? Có đôi khi cả tháng không tắm cũng rất bình thường."
Lam Thư Dung lập tức bĩu môi: "Hôi như vậy."
Giọng nói có chút mềm.
Phạm Thanh Khê nghiêng đầu nhìn nàng: "Đâu phải chỉ có mình chúng ta, những khách mời khác cũng không thể thay quần áo."
Nghe đến đây, Lam Thư Dung liền ngồi thẳng dậy: "Nhắc đến mới nhớ, tôi thấy lần này chúng ta may mắn hơn họ rất nhiều. Ít nhất chỗ này còn có nơi trú ẩn, còn có đồ ăn. Cô nói xem mấy nơi họ đến lại nguy hiểm đến chừng nào.".
Nghe nói mấy ngọn núi kia bình thường không có ai đặt chân đến, trong rừng lại có muỗi, không chừng còn có thú dữ. Chỉ nghĩ đến thôi đã đủ rùng mình.
Phạm Thanh Khê gật đầu: "Đúng thật là có chút nguy hiểm. Tôi nghĩ họ sẽ sớm bỏ cuộc."
Dường như có chút bất ngờ vì phán đoán này của cô, Lam Thư Dung cười nói: "Cô hy vọng họ sẽ bỏ cuộc sao?"
Cô lại đáp: "Cũng không phải, nhưng như vậy chúng ta sẽ có thêm một chút lợi thế."
Nói đến đây Lam Thư Dung lại thở dài: "Đến giờ chúng ta còn chưa biết được mấy mảnh ghép kia có ý nghĩa gì. Hình như nó không có chút liên quan nào."
Phạm Thanh Khê ngẩng mặt nhìn về phía xa xăm: "Thuận theo tự nhiên là được."
...
Hai người tôi một câu cô một câu trò chuyện đến khuya. Chờ đến khi mí mắt sụp xuống, Lam Thư Dung mới lôi kéo Phạm Thanh Khê trở về "chiếc giường" mình chuẩn bị.
"Chúng ta ngủ chung, cô không ngại chứ?"
Còn có thể ngại sao?
Nhưng nói thật thì vẫn có chút không quen, cô cũng không xác định việc bản thân hết lần này đến lần khác nuông chiều theo cảm xúc của trái tim có đúng hay là không.
Không phải là từng bài xích cái gọi là tình yêu hay sao?
Chỉ là khi đối diện với Lam Thư Dung, cô không thể nào hiểu rõ được mình nữa. Lẽ nào cái đêm ở Tinh Lạc kia thực sự đã trói chặt hai người. Vùng vẫy mình sẽ đầy thương tích, chấp nhận thì lại cảm thấy mơ hồ.
Phạm Thanh Khê không trả lời, chỉ đi đến bên cạnh nàng ngồi xuống: "Cô ngủ đi, tôi canh cho cô ngủ."
Lam Thư Dung đương nhiên không đồng ý, nàng câu lấy eo cô ôm chặt rồi kéo cô nằm xuống. Phạm Thanh Khê vừa định nói gì đó thì ngón tay của nàng đã dừng lại trên khóe môi.
"Ngoan, nghe lời."
Nghe thật quen, Phạm Thanh Khê im lặng một lúc rồi cũng không từ chối nữa, yên lặng nằm đó.
Cô lấy tay làm gối, lấy áo khoác làm chăn. Lam Thư Dung thì thoải mái hơn, trực tiếp biến lòng ngực Phạm Thanh Khê thành gối đầu, cứ như vậy mà chìm vào giấc ngủ.
Hai người hai trạng thái, cảnh đêm thì vẫn dịu dàng.
Vừa lúc này thì Phạm Thanh Khê trở vào, còn mang theo hai con cá. Lam Thư Dung đầu tiên là bất ngờ, sau đó thì nở nụ cười.
"Sao cô trở lại rồi?"
Cô trực tiếp đi đến đổi vị trí với nàng: "Tôi đoán cô không biết nhóm lửa."
Cho nên tôi mới gấp gáp trở về.
Lam Thư Dung mỉm cười: "Vậy thì cảm ơn cô."
Động tác của Phạm Thanh Khê rất thành thục, dáng vẻ vừa nghiêm túc vừa pha lẫn một chút tùy ý. Lam Thư Dung lại nhìn nhiều hơn một chút, đến nỗi đôi mắt sắp dính lên mặt người kia.
Củi khô được gác lên cao, tạo thành một khối giống như kim tự tháp. Cô châm mấy cái que diêm đặt bên dưới, chẳng mấy chốc lửa bén lên, tỏa ra những làn khói trắng.
"Xong rồi."
Ý là nàng có thể sang hong khô quần áo.
Lam Thư Dung đi đến, vừa định cởi áo ra thì lại nghe giọng nói người kia cất lên: "Chờ một chút."
Phạm Thanh Khê lập tức đứng dậy, đem áo khoác che kín máy quay rồi lại xoay lưng ra ngoài: "Khi nào xong thì gọi tôi."
Lam Thư Dung bị một loạt động tác này của cô làm cho vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, đâu phải chưa từng nhìn thấy cơ thể của nhau đâu, ngại cái gì chứ.
Nàng nói vọng ra: "Cô không định hong khô luôn sao, quần áo cô cũng ướt hết rồi."
Phạm Thanh Khê đáp: "Không sao."
Sau đó thì chỉ còn lại bóng lưng thẳng tắp.
Hoàng hôn càng lúc càng thêm rực rỡ, ở một nơi như thế này rất dễ khiến người ta liên tưởng đến những tình tiết lãng mạn. Đến lúc này, cô không thể không thừa nhận bản thân để ý Lam Thư Dung, cũng đã quen với sự tồn tại theo cách rất chủ động của nàng.
Phía bên trong, Lam Thư Dung đem quần áo cởi ra hết, sau đó lại dùng áo khoác trùm kín cơ thể, ngồi một góc đợi quần áo được hong khô.
Làn khói trắng ban đầu đã tản bớt, thay vào đó là màu đỏ rực của ngọn lửa, hòa cùng ánh hoàng hôn bên ngoài tạo nên một khung cảnh vô cùng ấm áp.
Tuy ngồi ở chỗ này nhưng nàng vẫn luôn để ý đến từng nhất cử nhất động của Phạm Thanh Khê, Không hiểu sao bề ngoài người kia lạnh lùng như vậy nhưng khi càng tiếp xúc lại càng mang đến một cảm giác ấm áp khó hình dung. Nàng chưa từng nghĩ sẽ nghiêm túc với chuyện yêu đương cho đến khi gặp cô.
Có đôi khi nàng sẽ tự mình lẩm bẩm, Lam Thư Dung nàng chọn bạn gái đương nhiên phải như Phạm Thanh Khê, vừa có tài vừa có sắc. Nhưng mà nàng cũng biết rõ nếu chỉ xét đến hai phương diện đó thì xung quanh nàng có rất nhiều người như vậy.
Được rồi, tình yêu vốn là thứ không thể giải thích, càng giải thích lại càng không biết bắt đầu từ đâu.
Lại nghĩ đến những lần tiếp xúc thân mật cùng cô, gần nhất là nụ hôn trên gò má. Nghĩ đến đây lại có chút đỏ mặt, nàng lại tự mình cười ngây ngốc.
Nếu để đám cộng đồng mạng nhìn thấy bộ dạng này của nàng, chắc có đánh chết họ cũng không tin. Bởi vì dù cho dạo gần đây danh tiếng có tốt hơn một chút nhưng suy cho cùng ấn tượng đầu vẫn khó lòng phai nhạt. Lam Thư Dung trong miệng nhiều người vẫn rất yêu nghiệt cùng phóng túng. Sao lại có thể giống như bây giờ, rất giống cô vợ nhỏ đang si ngốc vì "vợ" của mình.
Qua một hồi lâu, rốt cuộc thì quần áo cũng đã khô. Nàng nhanh chóng chạy ra ngoài tìm cô.
Người kia đang ngồi yên trên một tảng đá lớn, cũng không biết đang nghĩ gì. Lúc nãy cô đã đem tóc buộc thành đuôi ngựa, so với ngày thường lại thêm một chút trẻ trung tươi mới.
Lam Thư Dung từ từ đi đến, sau đó nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh, nghiêng đầu nhìn cô: "Đang nghĩ gì thế?"
Phạm Thanh Khê cũng không tỏ ra quá bất ngờ với sự xuất hiện của nàng, ngược lại còn nổi hứng muốn trêu chọc: "Đang nghĩ ngày mai chúng ta sẽ ăn gì."
Lam Thư Dung ah một tiếng, sau đó bật cười: "Không ngờ trong đầu Phạm tổng vậy mà chỉ nghĩ đến chuyện ăn uống."
Phạm Thanh Khê khẽ đáp: "Cũng không còn cách nào, ở chỗ này cũng không thể làm việc gì khác."
Lam Thư Dung giống như bị đụng trúng công tắc, nàng lại bắt đầu giở trò, hai gương mặt từ từ áp sát vào nhau: "Ai nói không thể làm chuyện khác?"
Khoảng cách quá gần, gần đến mức chỉ cần một tác động nhỏ thôi cũng đủ để môi hai người chạm vào nhau.
Phạm Thanh Khê cảm thấy cơ thể mình cứng đờ, cũng không cách nào ngăn trái tim đang đập càng lúc càng nhanh, đầu óc càng thêm trống rỗng.
Những tưởng ngay sau đó sẽ có một nụ hôn lãng mạn, nào ngờ Lam Thư Dung lại lùi lại, xem như không có chuyện gì, ngửa mặt nhìn ngắm bầu trời.
Hoàng hôn đã lùi dần, thay vào đó là bầu trời đêm rộng lớn. Có vài ngôi sao mới nhú treo cao ở trên kia, gió biển lùa vào, âm thanh của sóng biển cũng vang lên không ngớt.
Hai người ăn ý không nói gì, chỉ có một dòng nước ngầm đang âm thầm len lỏi. Cả hai đều biết rõ, chờ đến khi họ nhận ra thì chắc chắn bản thân đã không thể dễ dàng rút lui nữa rồi.
...
Nhưng mà bầu không khí lãng mạn khó hiểu này cũng không kéo dài quá lâu, bởi vì ngay sau đó bụng của Lam Thư Dung đã kêu lên, thành công thu hút sự chú ý của Phạm Thanh Khê.
"Đói bụng rồi sao?"
Lam Thư Dung liền gật đầu.
Phạm Thanh Khê nghe xong lập tức đứng dậy: "Tôi đi nướng cá, rất nhanh là có thể ăn."
Đi được mấy bước, cô lại dừng lại: "Ba ngày này chỉ có thể ăn vậy thôi, cô chịu khó một chút."
Giống như sợ nàng không ăn được mấy loại thức ăn kiểu như vậy.
Lam Thư Dung đáp: "Tôi đâu có nói là không ăn được đâu, vả lại số cá đó tôi cũng có phần nha."
Nàng tiến lên mấy bước, tự nhiên nắm lấy tay cô: "Đi thôi, tôi cũng muốn nướng cá."
Hai người cứ như vậy sánh vai nhau trở về hang động, rất nhanh mùi cá nướng thơm lừng đã bốc lên, chọc người ta đói bụng.
...
Một ngày cứ như vậy mà trôi qua, tối đến Lam Thư Dung ngựa quen đường cũ tựa đầu vào vai Phạm Thanh Khê, cùng cô trò chuyện để giết thời gian.
"Nếu như không phải mặc một bộ đồ suốt ba ngày, chuyến đi này cũng không đến nỗi nào."
Hai người có thể tạm thời bỏ xuống công việc ngoài kia, cũng không cần quan tâm người khác nhìn mình như thế nào, cứ như vậy mà thong thả bầu bạn với nhau, cưỡi gió ngắm trăng.
Phạm Thanh Khê cười cười: "Ngày xưa chẳng phải mọi người đều như vậy sao? Có đôi khi cả tháng không tắm cũng rất bình thường."
Lam Thư Dung lập tức bĩu môi: "Hôi như vậy."
Giọng nói có chút mềm.
Phạm Thanh Khê nghiêng đầu nhìn nàng: "Đâu phải chỉ có mình chúng ta, những khách mời khác cũng không thể thay quần áo."
Nghe đến đây, Lam Thư Dung liền ngồi thẳng dậy: "Nhắc đến mới nhớ, tôi thấy lần này chúng ta may mắn hơn họ rất nhiều. Ít nhất chỗ này còn có nơi trú ẩn, còn có đồ ăn. Cô nói xem mấy nơi họ đến lại nguy hiểm đến chừng nào.".
Nghe nói mấy ngọn núi kia bình thường không có ai đặt chân đến, trong rừng lại có muỗi, không chừng còn có thú dữ. Chỉ nghĩ đến thôi đã đủ rùng mình.
Phạm Thanh Khê gật đầu: "Đúng thật là có chút nguy hiểm. Tôi nghĩ họ sẽ sớm bỏ cuộc."
Dường như có chút bất ngờ vì phán đoán này của cô, Lam Thư Dung cười nói: "Cô hy vọng họ sẽ bỏ cuộc sao?"
Cô lại đáp: "Cũng không phải, nhưng như vậy chúng ta sẽ có thêm một chút lợi thế."
Nói đến đây Lam Thư Dung lại thở dài: "Đến giờ chúng ta còn chưa biết được mấy mảnh ghép kia có ý nghĩa gì. Hình như nó không có chút liên quan nào."
Phạm Thanh Khê ngẩng mặt nhìn về phía xa xăm: "Thuận theo tự nhiên là được."
...
Hai người tôi một câu cô một câu trò chuyện đến khuya. Chờ đến khi mí mắt sụp xuống, Lam Thư Dung mới lôi kéo Phạm Thanh Khê trở về "chiếc giường" mình chuẩn bị.
"Chúng ta ngủ chung, cô không ngại chứ?"
Còn có thể ngại sao?
Nhưng nói thật thì vẫn có chút không quen, cô cũng không xác định việc bản thân hết lần này đến lần khác nuông chiều theo cảm xúc của trái tim có đúng hay là không.
Không phải là từng bài xích cái gọi là tình yêu hay sao?
Chỉ là khi đối diện với Lam Thư Dung, cô không thể nào hiểu rõ được mình nữa. Lẽ nào cái đêm ở Tinh Lạc kia thực sự đã trói chặt hai người. Vùng vẫy mình sẽ đầy thương tích, chấp nhận thì lại cảm thấy mơ hồ.
Phạm Thanh Khê không trả lời, chỉ đi đến bên cạnh nàng ngồi xuống: "Cô ngủ đi, tôi canh cho cô ngủ."
Lam Thư Dung đương nhiên không đồng ý, nàng câu lấy eo cô ôm chặt rồi kéo cô nằm xuống. Phạm Thanh Khê vừa định nói gì đó thì ngón tay của nàng đã dừng lại trên khóe môi.
"Ngoan, nghe lời."
Nghe thật quen, Phạm Thanh Khê im lặng một lúc rồi cũng không từ chối nữa, yên lặng nằm đó.
Cô lấy tay làm gối, lấy áo khoác làm chăn. Lam Thư Dung thì thoải mái hơn, trực tiếp biến lòng ngực Phạm Thanh Khê thành gối đầu, cứ như vậy mà chìm vào giấc ngủ.
Hai người hai trạng thái, cảnh đêm thì vẫn dịu dàng.