Chương 45: Phạm tổng, có muốn tắm chung không?
Ngày thứ tư, trời vừa tờ mờ sáng người dẫn chương trình đã xuất hiện, cũng may là hôm nay hai người dậy sớm, bằng không sẽ phải để người khác nhìn thấy những hình ảnh không nên thấy.
Ừm thật ra cũng không có gì, chỉ là ôm nhau ngủ, tư thế có hơi thân mật một chút thôi. Nhưng mà cái khó chính là thân phận của hai người, nếu để bắt gặp đoán chừng thiên hạ sẽ đại loạn.
"Phạm tổng, Lam lão sư, chào buổi sáng."
Lam Thư Dung phủi tay đứng lên: "Nói là ba ngày, nhưng hôm nay đã là ngày thứ tư rồi ah."
Người dẫn chuyện hơi mỉm cười: "Nhưng ngày đầu tiên đến giữa trưa mới đặt chân lên đảo, như vậy mới công bằng."
Nàng nghe xong bĩu môi không nói gì, thật ra bản thân nàng cũng không quan tâm vấn đề này lắm. Có Phạm Thanh Khê ở đây nàng không cần phải lo sợ nhàm chán, nhưng mà quả thực không thể ở thêm nữa, nàng đã mấy ngày không tắm rửa đàng hoàng rồi, toàn thân có chút khó chịu.
Phạm Thanh Khê tiến lên một bước, hỏi người dẫn chuyện: "Chúng ta trở về luôn sao?"
Cô ta lại lắc đầu: "Vẫn phiền hai vị đợi tôi thêm một lát, có mở đầu thì phải có kết thúc đúng không? Với lại chúng tôi còn phải mang cái máy quay trong kia về."
Lam Thư Dung xua tay: "Đi đi đi, tôi cho các người mười phút."
Thái độ của nàng vô cùng bá đạo, nhưng mà không hiểu sao nghe xong Phạm Thanh Khê lại rất muốn cười.
...
Lần này trở về nàng không có sợ như lúc đi, chỉ là vẫn phải bám vào Phạm Thanh Khê mới có thể ngồi vững.
Vừa mới sáng sớm, nhiệt độ còn rất thấp, so với lần trước thì lạnh hơn rất nhiều, Lam Thư Dung không tự chủ hắt xì mấy cái, Phạm Thanh Khê ở bên cạnh không ngừng nhìn nàng, rồi lại lên tiếng hỏi thăm.
"Không sao chứ?"
Nàng lắc đầu: "Không sao, nhưng mà cô vẫn nên ôm tôi một chút."
Cái lý lẽ này của nàng thật khiến người ta hết cách, Phạm Thanh Khê cũng không nói hai lời, đem áo khoác của mình phủ lên người nàng.
Giống như biết nàng sẽ từ chối, cô lập tức bổ sung: "Sắp tới rồi, tôi không lạnh."
Lam Thư Dung gật gật đầu, ngoan ngoãn nghe lời cô.
...
Về tới đất liền cũng mất một khoảng thời gian, hai người lại lên xe di chuyển về trang viên để ghi hình phần công bố kết quả.
Lam Thư Dung rất tò mò, liên tục hỏi người dẫn chuyện những đội khác có thành công trải qua ba ngày hay không, nhưng người dẫn chuyện chỉ nói về nhìn rồi sẽ rõ.
Trang viên vẫn yên lặng nằm giữa cánh đồng hoa. Về đến rồi nàng mới có cảm giác thời gian dường như đã trôi qua rất lâu, có một cảm xúc không nói nên lời.
Nhưng mà khi vào đến bên trong, không riêng gì Lam Thư Dung mà cả Phạm Thanh Khê cũng hoài nghi chính mình. Khu vực đại sảnh không có lấy một người, cả một tiếng động cũng không có. Đương nhiên, người có thể trả lời câu hỏi này chỉ có một mình người dẫn chuyện.
Cô ta hiểu ý, cúi đầu cười: "Chắc là bọn họ ngủ chưa dậy."
Sau đó cô ta đưa tay che miệng, ngáp một cái: "Tôi cũng đi ngủ bù đây, nếu không phải đi đón hai người chắc bây giờ tôi vẫn còn say giấc."
Lam Thư Dung và Phạm Thanh Khê lại đưa mắt nhìn nhau, người dẫn chuyện lại bổ sung một câu: "Hai vị cũng đi tắm rửa nghỉ ngơi đi, buổi chiều chúng ta lại ghi hình."
Sau đó thì bỏ đi mất.
"Thế này là thế nào?"
Lam Thư Dung ngây ra, trên đầu toàn là dấu chấm hỏi.
"Chắc là bọn họ về sớm hơn so với chúng ta."
Câu trả lời chính xác thì chỉ có thể đợi đến chiều.
Hai người sau đó nhanh chóng trở về phòng, Lam Thư Dung vừa nhìn thấy chiếc giường liền rất muốn ngả lưng lên, nhưng mà so với việc nghỉ ngơi thì tắm rửa vẫn quan trọng hơn.
Nàng đến vali ôm lấy một bộ đồ rồi hướng Phạm Thanh Khê chớp chớp mắt: "Phạm tổng, có muốn tắm chung không?"
Phạm Thanh Khê nghe nàng hỏi như vậy thì ngẩn người, Lam Thư Dung nhìn cô cười đầy quyến rũ: "Không muốn sao?"
Phạm Thanh Khê lắc lắc đầu: "Cô tắm trước, tôi thu dọn đồ đạc."
"Vậy thì để lần sau."
Nàng bỏ lại một câu rồi đóng cửa bắt đầu tắm rửa. Thật ra bản thân chỉ muốn trêu chọc cô một chút, cũng sẽ không thực sự muốn ép cô làm gì đó. Phạm Thanh Khê là người thế nào, Lam Thư Dung xem như cũng đã hiểu rõ. Nàng có thể suy đoán, cô cũng có chút thích nàng, nhưng mà biểu hiện lúc nóng lúc lạnh lại khiến nàng vô cùng đau đầu.
Nàng vừa tắm vừa suy nghĩ, đến tận 30 phút sau mới đem mình trở ra ngoài.
"Phạm tổng, đến lượt cô rồi."
Phạm Thanh Khê đáp: "Được."
Hai người lần nửa bị ngăn cách bởi cánh cửa phòng tắm.
Sau khi tắm rửa xong, nàng có cảm giác giống như cơ thể được tái sinh lần nữa, cơn buồn ngủ cũng theo đó mà kéo đến.
Nhưng mà vẫn chưa sấy tóc, nàng không thể nào ngủ với mái tóc ướt sũng được, thế là đành phải ngồi dậy tìm máy sấy.
Sấy được phân nửa, nàng lại trực tiếp quăng nó qua một bên, chống cằm giống như chờ đợi gì đó.
Cạch.
Tiếng mở cửa vang lên, Phạm Thanh Khê còn chưa kịp bước ra thì vòng eo đã bị người ôm lấy: "Phạm tổng, có thể giúp tôi sấy tóc không, tôi mệt đến mức tay không còn cầm nỗi nữa rồi."
Cô dừng lại một chút, qua một hồi lâu mới gật đầu: "Được."
Kế hoạch thành công, Lam Thư Dung hài lòng mỉm cười.
Nàng ngoan ngoãn trở lại giường, chờ Phạm Thanh Khê cầm máy sấy đi đến nàng lại ôm lấy vòng eo cô, đem mặt vùi vào phần bụng.
"Này..."
"Tôi buồn ngủ, cho tôi dựa một chút."
Giọng nói của nàng rất lười biếng, nhưng lọt vào lỗ tai cô lại có chút ngọt.
Cô lại tiếp tục không nói gì, bắt đầu thay nàng sấy tóc.
Tóc của Lam Thư Dung có màu đen, hơi ánh lên hạt dẻ, chất tóc rất tốt. Khi bàn tay của cô chạm vào những sợi tóc kia, lồng ngực lại dấy lên cảm giác ngứa ngáy quen thuộc. Một vài hình ảnh bắt đầu tái hiện, bao gồm cả cái đêm say rượu.
Trong một khoảnh khắc nào đó, cô cảm thấy cơ thể mình có chút nóng lên, nơi nào đó lại tràn ra mật ngọt. ?hử đọc ?ru?ệ? khô?g quả?g cáo ?ại ⩶ ? ? u M ? ? U Y ? N.v? ⩶
Cái cảm giác này có thể gọi là gì?
Cô không biết, cũng chưa có ý định đi tìm hiểu. Lại một lần nữa, cô dùng lý trí để chiến đấu. Chỉ là không biết chút lý trí này có thể kiên trì được bao lâu.
"Xong rồi."
Không có phản ứng.
Phạm Thanh Khê hơi cúi người nhìn nàng, phát hiện người kia vậy mà đã ngủ mất. Tiếng máy sấy khó nghe như vậy vẫn có thể ngủ, cô lắc lắc đầu, cong môi mỉm cười.
Tư thế ngủ này hình như cũng không tốt lắm, cô dứt khoát đem nàng đặt xuống gối, cẩn thận đắp chăn rồi mới trở ra ngoài.
Tóc cô vẫn còn ướt, nhưng nếu lại ở chỗ này sấy tóc có lẽ sẽ đánh thức nàng, trong phòng tắm lại không có ổ điện, chỉ có thể mượn gió trời thay cô thổi khô mái tóc.
Sắp qua giờ trưa, đám người tổ sản xuất cùng dàn khách mời cuối cùng cũng chịu tỉnh dậy, bọn họ kéo nhau đi dùng cơm, không có chút gì gọi là vội vàng.
Sau khi ăn uống no nê, Hứa Nghiệp Thành mới mang theo cái loa phóng thanh gọi mọi người tập hợp.
Lam Thư Dung lúc này tinh thần phơi phới, liền kéo vị đạo diễn này sang một bên hỏi chuyện: "Đạo diễn Hứa, anh làm đạo diễn cũng thật thong thả."
Còn có thể ngủ tới giờ này mới dậy.
Hứa Nghiệp Thành nhún vai: "Cũng đâu phải có mình tôi, cô xem, cả dàn khách mời chỉ có hai người là ở tới ngày thứ ba. Chúng tôi ở đây đợi các cô trở về, rảnh rỗi nên chỉ có thể ngủ."
Đến lúc này nàng mới biết thì ra tất cả các đội chơi khác đều đã bỏ cuộc ngay từ ngày đầu tiên, điều này có nghĩa lần này chỉ có hai người các nàng là có được mảnh ghép. Lam Thư Dung thực sự rất tò mò, liệu mảnh ghép lần này có liên quan đến chòm sao Bắc Đẩu kia không.
Phạm Thanh Khê ở bên kia cũng đã bị một đám người vây lấy, họ thực sự rất tò mò các cô làm cách nào mà có thể vượt qua ba ngày.
Triệu Gia Linh là người dẫn đầu: "Chị Thanh Khê, xem nghe nói đảo hoang thường sẽ có ma, chị không sợ sao?"
Cô ta cũng chính vì ở chỗ kia sợ ma nên mới trở về, đêm đầu tiên nghe thấy tiếng gió thét toàn thân đã lạnh toát.
Phạm Thanh Khê chưa kịp trả lời, Âu Hào đã chen vào: "Hai người nhịn đói qua ngày sao? Bụng tôi quả thực không chịu nỗi."
Cao Lệ Kỳ cũng tiếp lời: "Đúng đó, em và mẹ cũng không thể nào ở cái chỗ kia, rất nhiều muỗi."
Có quá nhiều câu hỏi, Phạm Thanh Khê cũng không biết nên trả lời ai trước, cũng may là tổ sản xuất đã kéo họ đi.
Nhóm khách mời lại xếp thành một hàng ngang, kết quả xem như cũng đã rõ, nhưng mà phần ghi hình này vẫn không thể thiếu.
Người dẫn chương trình hắng giọng: "Thực sự làm khó các vị rồi, cũng may là mọi người không có tổn hại gì."
"Lần này, đội duy nhất giành được mảnh ghép chính là đội của Lam Thư Dung và Phạm Thanh Khê, xin mời hai vị."
Lam Thư Dung hào hứng chạy đến nhận lấy phong thư, nàng rất muốn mở ra nhìn xem nhưng lại sợ bị người khác dòm ngó nên vẫn nhịn xuống.
"Được rồi, hôm nay chỉ đơn giản như vậy, ngày mai chúng ta sẽ tiếp tục ghi hình chặng cuối cùng. Hy vọng mọi việc sẽ thuận lợi."
Sau khi nhóm người tổ sản xuất tản ra rồi, Lam Thư Dung và Phạm Thanh Khê lại bị vây thêm một hồi mới có thể trở về phòng.
Nàng thở ra một hơi, đem phong thư mở ra.
Phạm Thanh Khê khoanh tay tựa vào cửa, cũng muốn chờ xem đáp án bên trong là gì.
Qua một lát sau, Lam Thư Dung đem tấm ảnh huơ huơ trước mặt cô: "Mặt trời mọc."
Phạm Thanh Khê tiếp lời: "Là Khai Dương."
Khai Dương cũng chính là ngôi sao thuộc nhóm sao Bắc Đẩu, nó có ký hiệu là ζ.
"Xem ra suy đoán của chúng ta không sai. Vậy ngày mai..."
Ngày mai họ có thể không cần tham gia thử thách, có thể trực tiếp đi tìm địa điểm thực hiện nhiệm vụ là được.
Phạm Thanh Khê suy nghĩ một lát rồi nói: "Không vội, trước tiên xem thử thách ngày mai là gì đã."
Lam Thư Dung không có ý kiến, nàng giơ lên một dấu ok: "Được."
Ừm thật ra cũng không có gì, chỉ là ôm nhau ngủ, tư thế có hơi thân mật một chút thôi. Nhưng mà cái khó chính là thân phận của hai người, nếu để bắt gặp đoán chừng thiên hạ sẽ đại loạn.
"Phạm tổng, Lam lão sư, chào buổi sáng."
Lam Thư Dung phủi tay đứng lên: "Nói là ba ngày, nhưng hôm nay đã là ngày thứ tư rồi ah."
Người dẫn chuyện hơi mỉm cười: "Nhưng ngày đầu tiên đến giữa trưa mới đặt chân lên đảo, như vậy mới công bằng."
Nàng nghe xong bĩu môi không nói gì, thật ra bản thân nàng cũng không quan tâm vấn đề này lắm. Có Phạm Thanh Khê ở đây nàng không cần phải lo sợ nhàm chán, nhưng mà quả thực không thể ở thêm nữa, nàng đã mấy ngày không tắm rửa đàng hoàng rồi, toàn thân có chút khó chịu.
Phạm Thanh Khê tiến lên một bước, hỏi người dẫn chuyện: "Chúng ta trở về luôn sao?"
Cô ta lại lắc đầu: "Vẫn phiền hai vị đợi tôi thêm một lát, có mở đầu thì phải có kết thúc đúng không? Với lại chúng tôi còn phải mang cái máy quay trong kia về."
Lam Thư Dung xua tay: "Đi đi đi, tôi cho các người mười phút."
Thái độ của nàng vô cùng bá đạo, nhưng mà không hiểu sao nghe xong Phạm Thanh Khê lại rất muốn cười.
...
Lần này trở về nàng không có sợ như lúc đi, chỉ là vẫn phải bám vào Phạm Thanh Khê mới có thể ngồi vững.
Vừa mới sáng sớm, nhiệt độ còn rất thấp, so với lần trước thì lạnh hơn rất nhiều, Lam Thư Dung không tự chủ hắt xì mấy cái, Phạm Thanh Khê ở bên cạnh không ngừng nhìn nàng, rồi lại lên tiếng hỏi thăm.
"Không sao chứ?"
Nàng lắc đầu: "Không sao, nhưng mà cô vẫn nên ôm tôi một chút."
Cái lý lẽ này của nàng thật khiến người ta hết cách, Phạm Thanh Khê cũng không nói hai lời, đem áo khoác của mình phủ lên người nàng.
Giống như biết nàng sẽ từ chối, cô lập tức bổ sung: "Sắp tới rồi, tôi không lạnh."
Lam Thư Dung gật gật đầu, ngoan ngoãn nghe lời cô.
...
Về tới đất liền cũng mất một khoảng thời gian, hai người lại lên xe di chuyển về trang viên để ghi hình phần công bố kết quả.
Lam Thư Dung rất tò mò, liên tục hỏi người dẫn chuyện những đội khác có thành công trải qua ba ngày hay không, nhưng người dẫn chuyện chỉ nói về nhìn rồi sẽ rõ.
Trang viên vẫn yên lặng nằm giữa cánh đồng hoa. Về đến rồi nàng mới có cảm giác thời gian dường như đã trôi qua rất lâu, có một cảm xúc không nói nên lời.
Nhưng mà khi vào đến bên trong, không riêng gì Lam Thư Dung mà cả Phạm Thanh Khê cũng hoài nghi chính mình. Khu vực đại sảnh không có lấy một người, cả một tiếng động cũng không có. Đương nhiên, người có thể trả lời câu hỏi này chỉ có một mình người dẫn chuyện.
Cô ta hiểu ý, cúi đầu cười: "Chắc là bọn họ ngủ chưa dậy."
Sau đó cô ta đưa tay che miệng, ngáp một cái: "Tôi cũng đi ngủ bù đây, nếu không phải đi đón hai người chắc bây giờ tôi vẫn còn say giấc."
Lam Thư Dung và Phạm Thanh Khê lại đưa mắt nhìn nhau, người dẫn chuyện lại bổ sung một câu: "Hai vị cũng đi tắm rửa nghỉ ngơi đi, buổi chiều chúng ta lại ghi hình."
Sau đó thì bỏ đi mất.
"Thế này là thế nào?"
Lam Thư Dung ngây ra, trên đầu toàn là dấu chấm hỏi.
"Chắc là bọn họ về sớm hơn so với chúng ta."
Câu trả lời chính xác thì chỉ có thể đợi đến chiều.
Hai người sau đó nhanh chóng trở về phòng, Lam Thư Dung vừa nhìn thấy chiếc giường liền rất muốn ngả lưng lên, nhưng mà so với việc nghỉ ngơi thì tắm rửa vẫn quan trọng hơn.
Nàng đến vali ôm lấy một bộ đồ rồi hướng Phạm Thanh Khê chớp chớp mắt: "Phạm tổng, có muốn tắm chung không?"
Phạm Thanh Khê nghe nàng hỏi như vậy thì ngẩn người, Lam Thư Dung nhìn cô cười đầy quyến rũ: "Không muốn sao?"
Phạm Thanh Khê lắc lắc đầu: "Cô tắm trước, tôi thu dọn đồ đạc."
"Vậy thì để lần sau."
Nàng bỏ lại một câu rồi đóng cửa bắt đầu tắm rửa. Thật ra bản thân chỉ muốn trêu chọc cô một chút, cũng sẽ không thực sự muốn ép cô làm gì đó. Phạm Thanh Khê là người thế nào, Lam Thư Dung xem như cũng đã hiểu rõ. Nàng có thể suy đoán, cô cũng có chút thích nàng, nhưng mà biểu hiện lúc nóng lúc lạnh lại khiến nàng vô cùng đau đầu.
Nàng vừa tắm vừa suy nghĩ, đến tận 30 phút sau mới đem mình trở ra ngoài.
"Phạm tổng, đến lượt cô rồi."
Phạm Thanh Khê đáp: "Được."
Hai người lần nửa bị ngăn cách bởi cánh cửa phòng tắm.
Sau khi tắm rửa xong, nàng có cảm giác giống như cơ thể được tái sinh lần nữa, cơn buồn ngủ cũng theo đó mà kéo đến.
Nhưng mà vẫn chưa sấy tóc, nàng không thể nào ngủ với mái tóc ướt sũng được, thế là đành phải ngồi dậy tìm máy sấy.
Sấy được phân nửa, nàng lại trực tiếp quăng nó qua một bên, chống cằm giống như chờ đợi gì đó.
Cạch.
Tiếng mở cửa vang lên, Phạm Thanh Khê còn chưa kịp bước ra thì vòng eo đã bị người ôm lấy: "Phạm tổng, có thể giúp tôi sấy tóc không, tôi mệt đến mức tay không còn cầm nỗi nữa rồi."
Cô dừng lại một chút, qua một hồi lâu mới gật đầu: "Được."
Kế hoạch thành công, Lam Thư Dung hài lòng mỉm cười.
Nàng ngoan ngoãn trở lại giường, chờ Phạm Thanh Khê cầm máy sấy đi đến nàng lại ôm lấy vòng eo cô, đem mặt vùi vào phần bụng.
"Này..."
"Tôi buồn ngủ, cho tôi dựa một chút."
Giọng nói của nàng rất lười biếng, nhưng lọt vào lỗ tai cô lại có chút ngọt.
Cô lại tiếp tục không nói gì, bắt đầu thay nàng sấy tóc.
Tóc của Lam Thư Dung có màu đen, hơi ánh lên hạt dẻ, chất tóc rất tốt. Khi bàn tay của cô chạm vào những sợi tóc kia, lồng ngực lại dấy lên cảm giác ngứa ngáy quen thuộc. Một vài hình ảnh bắt đầu tái hiện, bao gồm cả cái đêm say rượu.
Trong một khoảnh khắc nào đó, cô cảm thấy cơ thể mình có chút nóng lên, nơi nào đó lại tràn ra mật ngọt. ?hử đọc ?ru?ệ? khô?g quả?g cáo ?ại ⩶ ? ? u M ? ? U Y ? N.v? ⩶
Cái cảm giác này có thể gọi là gì?
Cô không biết, cũng chưa có ý định đi tìm hiểu. Lại một lần nữa, cô dùng lý trí để chiến đấu. Chỉ là không biết chút lý trí này có thể kiên trì được bao lâu.
"Xong rồi."
Không có phản ứng.
Phạm Thanh Khê hơi cúi người nhìn nàng, phát hiện người kia vậy mà đã ngủ mất. Tiếng máy sấy khó nghe như vậy vẫn có thể ngủ, cô lắc lắc đầu, cong môi mỉm cười.
Tư thế ngủ này hình như cũng không tốt lắm, cô dứt khoát đem nàng đặt xuống gối, cẩn thận đắp chăn rồi mới trở ra ngoài.
Tóc cô vẫn còn ướt, nhưng nếu lại ở chỗ này sấy tóc có lẽ sẽ đánh thức nàng, trong phòng tắm lại không có ổ điện, chỉ có thể mượn gió trời thay cô thổi khô mái tóc.
Sắp qua giờ trưa, đám người tổ sản xuất cùng dàn khách mời cuối cùng cũng chịu tỉnh dậy, bọn họ kéo nhau đi dùng cơm, không có chút gì gọi là vội vàng.
Sau khi ăn uống no nê, Hứa Nghiệp Thành mới mang theo cái loa phóng thanh gọi mọi người tập hợp.
Lam Thư Dung lúc này tinh thần phơi phới, liền kéo vị đạo diễn này sang một bên hỏi chuyện: "Đạo diễn Hứa, anh làm đạo diễn cũng thật thong thả."
Còn có thể ngủ tới giờ này mới dậy.
Hứa Nghiệp Thành nhún vai: "Cũng đâu phải có mình tôi, cô xem, cả dàn khách mời chỉ có hai người là ở tới ngày thứ ba. Chúng tôi ở đây đợi các cô trở về, rảnh rỗi nên chỉ có thể ngủ."
Đến lúc này nàng mới biết thì ra tất cả các đội chơi khác đều đã bỏ cuộc ngay từ ngày đầu tiên, điều này có nghĩa lần này chỉ có hai người các nàng là có được mảnh ghép. Lam Thư Dung thực sự rất tò mò, liệu mảnh ghép lần này có liên quan đến chòm sao Bắc Đẩu kia không.
Phạm Thanh Khê ở bên kia cũng đã bị một đám người vây lấy, họ thực sự rất tò mò các cô làm cách nào mà có thể vượt qua ba ngày.
Triệu Gia Linh là người dẫn đầu: "Chị Thanh Khê, xem nghe nói đảo hoang thường sẽ có ma, chị không sợ sao?"
Cô ta cũng chính vì ở chỗ kia sợ ma nên mới trở về, đêm đầu tiên nghe thấy tiếng gió thét toàn thân đã lạnh toát.
Phạm Thanh Khê chưa kịp trả lời, Âu Hào đã chen vào: "Hai người nhịn đói qua ngày sao? Bụng tôi quả thực không chịu nỗi."
Cao Lệ Kỳ cũng tiếp lời: "Đúng đó, em và mẹ cũng không thể nào ở cái chỗ kia, rất nhiều muỗi."
Có quá nhiều câu hỏi, Phạm Thanh Khê cũng không biết nên trả lời ai trước, cũng may là tổ sản xuất đã kéo họ đi.
Nhóm khách mời lại xếp thành một hàng ngang, kết quả xem như cũng đã rõ, nhưng mà phần ghi hình này vẫn không thể thiếu.
Người dẫn chương trình hắng giọng: "Thực sự làm khó các vị rồi, cũng may là mọi người không có tổn hại gì."
"Lần này, đội duy nhất giành được mảnh ghép chính là đội của Lam Thư Dung và Phạm Thanh Khê, xin mời hai vị."
Lam Thư Dung hào hứng chạy đến nhận lấy phong thư, nàng rất muốn mở ra nhìn xem nhưng lại sợ bị người khác dòm ngó nên vẫn nhịn xuống.
"Được rồi, hôm nay chỉ đơn giản như vậy, ngày mai chúng ta sẽ tiếp tục ghi hình chặng cuối cùng. Hy vọng mọi việc sẽ thuận lợi."
Sau khi nhóm người tổ sản xuất tản ra rồi, Lam Thư Dung và Phạm Thanh Khê lại bị vây thêm một hồi mới có thể trở về phòng.
Nàng thở ra một hơi, đem phong thư mở ra.
Phạm Thanh Khê khoanh tay tựa vào cửa, cũng muốn chờ xem đáp án bên trong là gì.
Qua một lát sau, Lam Thư Dung đem tấm ảnh huơ huơ trước mặt cô: "Mặt trời mọc."
Phạm Thanh Khê tiếp lời: "Là Khai Dương."
Khai Dương cũng chính là ngôi sao thuộc nhóm sao Bắc Đẩu, nó có ký hiệu là ζ.
"Xem ra suy đoán của chúng ta không sai. Vậy ngày mai..."
Ngày mai họ có thể không cần tham gia thử thách, có thể trực tiếp đi tìm địa điểm thực hiện nhiệm vụ là được.
Phạm Thanh Khê suy nghĩ một lát rồi nói: "Không vội, trước tiên xem thử thách ngày mai là gì đã."
Lam Thư Dung không có ý kiến, nàng giơ lên một dấu ok: "Được."