Chương 12: Ai lại không muốn làm anh của cậu bé này chứ?
Edit: Lune
Giữa căn phòng đầy những cầu thủ bóng rổ cấp ba đang bùng nổ hormone, đột nhiên có một cậu bé học mẫu giáo nhìn như vừa bước ra từ phim hoạt hình xông vào khiến mọi người lập tức ngây ngẩn.
Trong đám con trai cao to đang đồng loạt đứng im, Phó Thành Trạch là người đầu tiên phản ứng.
Lúc Quý Đồng nói chuyện, cậu ta cướp bóng từ cầu thủ phòng ngự. Thừa dịp đối thủ đang ngẩn người, Phó Thành Trạch giữ bóng bằng một tay, bật người lên rồi thực hiện một cú úp rổ đẹp mắt.
Sau đó Phó Thành Trạch vững vàng tiếp đất, hất tóc tạo dáng với vẻ ngoài đầy phóng khoáng xong mới hời hợt lên tiếng: "Đó là em trai của Bùi Thanh Nguyên."
Cậu ta phát hiện lúc em trai của Bùi Thanh Nguyên vẫy tay gọi anh ơi trông đáng yêu cực kỳ,
Liệu khi thấy màn úp rổ đẹp mắt của cậu ta vừa rồi, bạn nhỏ kia có nhìn cậu ta với ánh mắt sáng rực đầy sùng bái không nhỉ?
Cậu ta cũng muốn được gọi anh ơi.
Phó Thành Trạch lập tức thể hiện dáng vẻ đẹp trai mà chỉ được khơi dậy khi hoa khôi trường đến xem thi đấu.
Bạn nhỏ hiển nhiên có thần giao cách cảm với cậu ta, cậu bé lập tức chuyển tầm mắt từ Bùi Thanh Nguyên qua người Phó Thành Trạch.
"Anh Cao siêu quá."
Phó Thành Trạch tươi cười rạng rỡ: "Qua đây qua đây, anh Cao úp rổ tiếp cho em xem."
Đội viên khác đứng cạnh nhìn cậu ta với ánh mắt kỳ lạ: "Mày đổi sang họ Cao bao giờ thế...?"
"Ai cần mày quan tâm." Phó Thành Trạch cực kỳ hài lòng với xưng hô này, niềm nở vẫy tay với Quý Đồng: "Mau qua đây, phải rồi, em tên là gì thế? Em đến một mình à? Có gặp nguy hiểm gì không?"
"Em là Quý Đồng, dì đưa em đến, bố mẹ em không có nhà nên em không muốn về." Quý Đồng lại nhìn về phía Bùi Thanh Nguyên đầy mong ngóng nhưng vẫn lặng lẽ liếc sang xem phản ứng của Phó Thành Trạch: "Anh ơi, em đói, từ tối đến giờ em mới ăn có một cái bánh quy bé xíu."
Bùi Thanh Nguyên nghe cậu nói vậy, trong mắt ánh lên ý cười, hắn duỗi tay về phía cậu: "Qua đây, anh đưa em đi mua đồ ăn vặt."
Trước đó, Quý Đồng đã nói với hắn rằng lịch trình biến thành người trong ngày hoàn toàn được sắp xếp quanh việc ăn uống.
Một AI đam mê ăn uống, vừa kỳ lạ lại vừa thú vị.
Quý Đồng lập tức chạy lon ton về phía anh trai, Phó Thành Trạch thấy vậy không cam lòng yếu thế, vội vàng lên tiếng: "Chỉ ăn có một cái bánh quy thì sao chịu được? Đồ ăn vặt không lành mạnh đâu, em muốn ăn gì? Anh đi mua cho em."
Lạt mềm buộc chặt đại thành công.
Tuy trong lòng đã nở hoa nhưng ngoài mặt Quý Đồng vẫn tỏ ra do dự, giọng nhỏ xíu: "Tiểu Bàn bảo sau khi về nhà, mama bạn ấy sẽ làm món gà rán cho bạn ấy ăn. Em cũng muốn ăn gà rán nhưng mama không cho em ăn."
Vì hôm nay không có thời gian chuẩn bị đầy đủ cho cả đám học sinh cấp ba này, cho nên Quý Đồng quyết định chọn một món ăn đơn giản trước đã.
Từ lâu Phó Thành Tach đã suy diễn xong mối quan hệ gia đình giàu có nhưng lại lạnh lẽo của cậu. Cậu ta vừa nghe xong đã thấy đau lòng không chịu nổi bèn lên tiếng: "Gà rán ngon, gà rán rất lành mạnh! Anh có quen với ông chủ cửa hàng gà rán sau trường, để anh gọi cho ông ấy, bảo ông ấy nhanh chóng đưa một suất lớn đến đây."
Phó Thành Trạch thân làm tiểu bá vương trong trường nên cực kỳ quen thuộc mấy chỗ ăn uống chơi bời quanh trường. Đây chính là lý do Quý Đồng chọn cậu ta.
Quý Đồng đạt được mục đích, lập tức cười với Phó Thành Trạch một cái thật tươi: "Cảm ơn anh Cao, anh Cao hào phóng quá."
Bùi Thanh Nguyên chứng kiến toàn bộ thao tác của cậu, ý cười trong mắt càng đậm hơn.
Trong tiếng trẻ con vui vẻ, anh Cao như sắp bay lên trời, cậu ta cười ngây ngô rồi lấy điện thoại ra gọi đồ ăn.
Huấn luyện viên Từ đứng cạnh cũng hiếm khi không ngăn cản mấy việc không liên quan đến việc tập luyện. Ông đi tìm một cái đệm mềm trải lên ghế, vẻ mặt đầy yêu thương: "Bạn nhỏ qua đây ngồi đi, cháu muốn uống nước không?"
Cảm giác được mọi người cưng chiều thật tuyệt vời.
"Cảm ơn chú huấn luyện viên!"
Quý Đồng chạy đến cạnh huấn luyện viên Từ, nghiêm chỉnh ngồi lên đệm. Sau đó cậu chụm hai bàn tay be bé của mình lại, hơi mở ra để tạo thành một cái loa nhỏ, híp mắt cười rồi cổ vũ Bùi Thanh Nguyên đang chuẩn bị bước vào lần tập đối kháng cuối cùng: "Anh ơi cố lên!"
Vì vậy, trong mười lăm phút tiếp theo, huấn luyện viên Từ đã chứng kiến trận đối kháng nội bộ quyết liệt nhất từ trước đến nay.
Em trai của Bùi Thanh Nguyên tuy còn nhỏ nhưng xem ra rất có mắt nhìn bóng rổ. Mỗi khi Bùi Thanh Nguyên tranh được bóng hay thời khắc phòng ngự mấu chốt, cậu bé đều sẽ làm một chiếc loa nhỏ bằng tay rồi reo lên: "Anh của em siêu quá!"
"Anh của em ghi điểm rồi!"
"Anh của em đỉnh nhất!"
Dường như mỗi cầu thủ đang đứng trên sân đều hòa mình vào tiếng cổ vũ đơn giản non nớt lại đầy chân thành này. Đột nhiên hiểu được tại sao Phó Thành Trạch lại vui vẻ khi được gọi là anh Cao.
Đáng yêu quá.
Ai lại không muốn làm anh của cậu bé này chứ?
Nhóm học sinh cấp ba trên sân lúc này giống như có sự ngầm hiểu với nhau, cả tập thể đều rơi vào trạng thái dốc sức tranh bóng và phô diễn kỹ năng của bản thân.
Vô số cơ bụng thấp thoáng dưới lớp áo bóng rổ ướt sũng, Quý Đồng nhìn mà hoa hết cả mắt.
Trong đó, cậu thấy dáng cơ bụng của ký chủ... À không phải, kỹ thuật chơi bóng của ký chủ là đỉnh nhất.
Huấn luyện viên Từ đứng ngoài nhìn cũng trợn mắt ngoác mồm, thậm chí ông còn cảm thấy mấy cuộc thi đấu trong thành phố giờ đã không còn đáng để quan tâm, thay vào đó có thể hướng thẳng lên các giải đấu cấp tỉnh luôn.
Sau khi kết thúc huấn luyện, trong mùi thơm của món gà rán mới được giao đến, huấn luyện viên Từ nhìn khuôn mặt vui vẻ của cậu bạn nhỏ đang ăn rất ngon lành bên cạnh, ma xui quỷ khiến thế nào lại hỏi: "Đồng Đồng này, ngày mai cháu muốn ăn gì?"
Còn có cả chuyện tốt như vậy?
Quý Đồng cầm gà rán rụt rè một lúc, hơi xấu hổ đáp lại: "Nghe nói tôm hùm đất ăn ngon lắm..."
"Được!" Huấn luyện viên Từ quyết định dứt khoát: "Ngày mai chú huấn luyện viên sẽ mời cháu ăn tôm hùm đất, nhớ đến xem anh cháu luyện tập nhé!"
Huấn luyện viên Từ biết có vài đội bóng rổ trường học còn mời những cô gái xinh đẹp đến làm quản lý đội bóng để nâng cao sự nhiệt tình của các đội viên. Có điều ông cảm thấy như vậy không ổn, rất dễ nảy sinh rắc rối như mấy chuyện yêu sớm, nhưng bạn nhỏ vừa đáng yêu vừa ngoan ngoãn thế này lại cực kỳ ổn!
Quý Đồng gật đầu liên tục: "Cảm ơn chú huấn luyện viên, ngày mai cháu nhất định sẽ đến."
Cậu rất thích đội bóng rổ này.
Chờ đến lúc Bùi Thanh Nguyên thay quần áo xong đi ra, đã thấy em bé Quý Đồng ôm một đống đồ ăn vặt các loại trong ngực. Huấn luyện viên Từ ở bên cạnh còn đang cầm balo của cậu cố gắng nhét đồ ăn vào trong.
Phó Thành Trạch giảo hoạt giành cơ hội trước gọi gà rán cho bạn nhỏ, đội viên khác không có thời gian đi mua đồ cho Quý Đồng bèn nhao nhao lấy đồ ăn vặt dự trữ của mình ra như hiến vật quý. Ai nấy đều hài lòng khi đổi được tiếng cảm ơn anh giòn tan.
Đồng đội đứng cạnh Bùi Thanh Nguyên ghen tị quàng lấy vai hắn, thử lôi kéo làm quen: "Cậu tìm được công việc gia sư này ở đâu thế? Tôi cũng muốn đi. Bé con rõ đáng yêu, lại không nghịch chút nào. Hầy, Đồng Đồng còn thiếu gia sư không? Tôi có thể dạy em ấy chơi bóng rổ."
Dưới sức hấp dẫn của em trai, Bùi Thanh Nguyên đã vô tình trở nên thân thiết hơn với nhóm bạn mới quen không lâu này.
Tuy thấy câu hỏi này rất ngớ ngẩn nhưng hắn vẫn không nhịn được mà phản bác: "Tôi cũng có thể dạy em ấy chơi bóng rổ."
"Ừ nhỉ, cậu chơi còn giỏi hơn tôi." Đồng đội mất mát thở dài, sau đó lại nhanh trí nói: "Đúng rồi, đúng rồi, tôi còn biết ném tạ nữa, hay để tôi dạy em ấy ném tạ nhé?"
Bùi Thanh Nguyên:...
Đèn trong nhà thể chất tắt dần, Bùi Thanh Nguyên đeo hai balo lớn nhỏ trên vai, đi theo sau Quý Đồng về phía cổng trường.
"Hôm nay ký chủ có vui không?" Quý Đồng sờ cái bụng ăn đến căng tròn của mình rồi hỏi hắn.
Chuyện ký chủ bị cô lập trong lớp đã được giải quyết, giờ lại có thêm nhóm bạn trong đội bóng rổ, đã thế còn không phải đến tiết tự học buổi tối. Quý Đồng nghĩ thôi đã thấy cực kỳ hào hứng, cậu cảm thấy mình đúng là một hệ thống người mới thiên tài.
"Ừm." Bùi Thanh Nguyên nhìn dáng người nho nhỏ mặc đồng phục mẫu giáo đi phía trước, không kìm được mà đưa tay xoa đầu cậu: "Anh rất vui."
Kể cả những ngày còn sống ở nhà họ Bùi không phải lo cơm ăn áo mặc, hắn cũng hiếm khi có được những phút giây vui vẻ thuần khiết như vậy.
Nghe thấy câu trả lời khẳng định của hắn, nụ cười trên môi Quý Đồng càng tươi hơn: "Em cũng rất vui, vì ngày mai sẽ được ăn tôm hùm đất."
Bùi Thanh Nguyên không biết nghĩ đến điều gì, đột nhiên hỏi cậu: "Em làm hệ thống có cảm thấy cô đơn không?"
Quý Đồng đang định trả lời, lại đột nhiên nghĩ có khi ký chủ đang làm Phép thử Turing nên mới giả ngu đáp lại: "Cô đơn là cảm giác gì? Em chỉ biết vui vẻ là khi được ăn các món ăn ngon thôi."
*Phép thử Turing là một bài kiểm tra khả năng trí tuệ của máy tính. (Theo Wikipedia)
"Công cụ tìm kiếm nói với em rằng cô đơn là cảm giác chỉ có một mình, nhưng hệ thống bọn em bình thường cũng đều là một thống cả nên quen rồi."
Nghe vậy, Bùi Thanh Nguyên không nói gì nữa mà chỉ tiếp tục xoa đầu cậu.
Ánh đèn đường mờ nhạt soi rõ hai bóng người một lớn một nhỏ.
Tiết tự học buổi tối của Trung học số Hai cũng kết thúc tầm này. Giữa tiếng chuông leng keng cùng tiếng ồn ào đột ngột của học sinh, Lâm Tử Hải nằm sấp bên cạnh cửa sổ, nhìn về phía nhà thể chất vừa tắt đèn, vẻ mặt lộ ra sự coi thường.
Hai ngày nay, cậu ta vẫn luôn đề phòng các bạn ngồi xung quanh mình, đoán xem rốt cuộc là ai đã mật báo cho Bùi Thanh Nguyên. Chẳng qua, cậu ta còn chưa bắt được kẻ phản bội, cô Châu đã thông bố sau này lớp trưởng Bùi Thanh Nguyên không cần đến tiết tự học buổi tối nữa, vì phải đến đội bóng rổ luyện tập.
Trong mắt Lâm Tử Hải, chỉ có những người học dốt mới phải dựa vào mấy con đường không chính thống ấy để vào đại học.
Lúc trước cậu ta vốn cho rằng Bùi Thanh Nguyên học hành không ra gì, nhưng chiều nay đối phương đã dễ dàng chỉ ra hai bài cậu ta làm sai, điều này khiến suy nghĩ của cậu ta hơi lung lay.
Có khi nào đó chỉ là trùng hợp không nhỉ?
Lâm Tử Hải càng nghĩ càng rối, dứt khoát lấy danh nghĩa quan tâm bạn học lặng lẽ đi hỏi cô Châu: Lớp trưởng gia nhập đội bóng rổ có thể ảnh hưởng đến thành tích học tập của cậu ấy không cô?
Kết quả cô Châu chỉ trả lời cậu ta qua quít: "Chuyện này ấy hả, cô nghĩ không ảnh hưởng tiêu cực gì đâu."
Nếu Bùi Thanh Nguyên học kém thì chỉ có thể dựa vào năng khiếu bóng rổ mới có thể thi vào đại học, vậy thì đúng là không có ảnh hưởng tiêu cực gì thật.
Lâm Tử Hải cảm thấy mình đã hiểu đúng ý bóng gió của cô Châu, tâm trạng lập tức tốt lên hẳn.
Kỳ thi tháng đầu tiên của năm lớp 12 sắp đến. Chờ đến khi điểm thi của Bùi Thanh Nguyên được công bố, bản thân làm lớp trưởng mà lại học kém như vậy nhất định sẽ rất mất mặt. Khi ấy, ngay cả cô Châu cũng không bảo vệ hắn được nữa.
Nghĩ vậy, Lâm Tử Hải vui vẻ cất sách vở vào balo rồi đi về phía ký túc xá, định đêm nay sẽ chong đèn làm đề thâu đêm để nghiền nát Bùi Thanh Nguyên trong kỳ thi tháng sắp tới.
Chờ đến ngày công bố điểm thi, cậu ta sẽ làm bớt một bộ đề thi, cho bản thân nghỉ một lúc để ăn mừng.
...
Đôi lời từ tác giả:
Quý Đồng: Cụng ly chúc mừng anh.jpg
Giữa căn phòng đầy những cầu thủ bóng rổ cấp ba đang bùng nổ hormone, đột nhiên có một cậu bé học mẫu giáo nhìn như vừa bước ra từ phim hoạt hình xông vào khiến mọi người lập tức ngây ngẩn.
Trong đám con trai cao to đang đồng loạt đứng im, Phó Thành Trạch là người đầu tiên phản ứng.
Lúc Quý Đồng nói chuyện, cậu ta cướp bóng từ cầu thủ phòng ngự. Thừa dịp đối thủ đang ngẩn người, Phó Thành Trạch giữ bóng bằng một tay, bật người lên rồi thực hiện một cú úp rổ đẹp mắt.
Sau đó Phó Thành Trạch vững vàng tiếp đất, hất tóc tạo dáng với vẻ ngoài đầy phóng khoáng xong mới hời hợt lên tiếng: "Đó là em trai của Bùi Thanh Nguyên."
Cậu ta phát hiện lúc em trai của Bùi Thanh Nguyên vẫy tay gọi anh ơi trông đáng yêu cực kỳ,
Liệu khi thấy màn úp rổ đẹp mắt của cậu ta vừa rồi, bạn nhỏ kia có nhìn cậu ta với ánh mắt sáng rực đầy sùng bái không nhỉ?
Cậu ta cũng muốn được gọi anh ơi.
Phó Thành Trạch lập tức thể hiện dáng vẻ đẹp trai mà chỉ được khơi dậy khi hoa khôi trường đến xem thi đấu.
Bạn nhỏ hiển nhiên có thần giao cách cảm với cậu ta, cậu bé lập tức chuyển tầm mắt từ Bùi Thanh Nguyên qua người Phó Thành Trạch.
"Anh Cao siêu quá."
Phó Thành Trạch tươi cười rạng rỡ: "Qua đây qua đây, anh Cao úp rổ tiếp cho em xem."
Đội viên khác đứng cạnh nhìn cậu ta với ánh mắt kỳ lạ: "Mày đổi sang họ Cao bao giờ thế...?"
"Ai cần mày quan tâm." Phó Thành Trạch cực kỳ hài lòng với xưng hô này, niềm nở vẫy tay với Quý Đồng: "Mau qua đây, phải rồi, em tên là gì thế? Em đến một mình à? Có gặp nguy hiểm gì không?"
"Em là Quý Đồng, dì đưa em đến, bố mẹ em không có nhà nên em không muốn về." Quý Đồng lại nhìn về phía Bùi Thanh Nguyên đầy mong ngóng nhưng vẫn lặng lẽ liếc sang xem phản ứng của Phó Thành Trạch: "Anh ơi, em đói, từ tối đến giờ em mới ăn có một cái bánh quy bé xíu."
Bùi Thanh Nguyên nghe cậu nói vậy, trong mắt ánh lên ý cười, hắn duỗi tay về phía cậu: "Qua đây, anh đưa em đi mua đồ ăn vặt."
Trước đó, Quý Đồng đã nói với hắn rằng lịch trình biến thành người trong ngày hoàn toàn được sắp xếp quanh việc ăn uống.
Một AI đam mê ăn uống, vừa kỳ lạ lại vừa thú vị.
Quý Đồng lập tức chạy lon ton về phía anh trai, Phó Thành Trạch thấy vậy không cam lòng yếu thế, vội vàng lên tiếng: "Chỉ ăn có một cái bánh quy thì sao chịu được? Đồ ăn vặt không lành mạnh đâu, em muốn ăn gì? Anh đi mua cho em."
Lạt mềm buộc chặt đại thành công.
Tuy trong lòng đã nở hoa nhưng ngoài mặt Quý Đồng vẫn tỏ ra do dự, giọng nhỏ xíu: "Tiểu Bàn bảo sau khi về nhà, mama bạn ấy sẽ làm món gà rán cho bạn ấy ăn. Em cũng muốn ăn gà rán nhưng mama không cho em ăn."
Vì hôm nay không có thời gian chuẩn bị đầy đủ cho cả đám học sinh cấp ba này, cho nên Quý Đồng quyết định chọn một món ăn đơn giản trước đã.
Từ lâu Phó Thành Tach đã suy diễn xong mối quan hệ gia đình giàu có nhưng lại lạnh lẽo của cậu. Cậu ta vừa nghe xong đã thấy đau lòng không chịu nổi bèn lên tiếng: "Gà rán ngon, gà rán rất lành mạnh! Anh có quen với ông chủ cửa hàng gà rán sau trường, để anh gọi cho ông ấy, bảo ông ấy nhanh chóng đưa một suất lớn đến đây."
Phó Thành Trạch thân làm tiểu bá vương trong trường nên cực kỳ quen thuộc mấy chỗ ăn uống chơi bời quanh trường. Đây chính là lý do Quý Đồng chọn cậu ta.
Quý Đồng đạt được mục đích, lập tức cười với Phó Thành Trạch một cái thật tươi: "Cảm ơn anh Cao, anh Cao hào phóng quá."
Bùi Thanh Nguyên chứng kiến toàn bộ thao tác của cậu, ý cười trong mắt càng đậm hơn.
Trong tiếng trẻ con vui vẻ, anh Cao như sắp bay lên trời, cậu ta cười ngây ngô rồi lấy điện thoại ra gọi đồ ăn.
Huấn luyện viên Từ đứng cạnh cũng hiếm khi không ngăn cản mấy việc không liên quan đến việc tập luyện. Ông đi tìm một cái đệm mềm trải lên ghế, vẻ mặt đầy yêu thương: "Bạn nhỏ qua đây ngồi đi, cháu muốn uống nước không?"
Cảm giác được mọi người cưng chiều thật tuyệt vời.
"Cảm ơn chú huấn luyện viên!"
Quý Đồng chạy đến cạnh huấn luyện viên Từ, nghiêm chỉnh ngồi lên đệm. Sau đó cậu chụm hai bàn tay be bé của mình lại, hơi mở ra để tạo thành một cái loa nhỏ, híp mắt cười rồi cổ vũ Bùi Thanh Nguyên đang chuẩn bị bước vào lần tập đối kháng cuối cùng: "Anh ơi cố lên!"
Vì vậy, trong mười lăm phút tiếp theo, huấn luyện viên Từ đã chứng kiến trận đối kháng nội bộ quyết liệt nhất từ trước đến nay.
Em trai của Bùi Thanh Nguyên tuy còn nhỏ nhưng xem ra rất có mắt nhìn bóng rổ. Mỗi khi Bùi Thanh Nguyên tranh được bóng hay thời khắc phòng ngự mấu chốt, cậu bé đều sẽ làm một chiếc loa nhỏ bằng tay rồi reo lên: "Anh của em siêu quá!"
"Anh của em ghi điểm rồi!"
"Anh của em đỉnh nhất!"
Dường như mỗi cầu thủ đang đứng trên sân đều hòa mình vào tiếng cổ vũ đơn giản non nớt lại đầy chân thành này. Đột nhiên hiểu được tại sao Phó Thành Trạch lại vui vẻ khi được gọi là anh Cao.
Đáng yêu quá.
Ai lại không muốn làm anh của cậu bé này chứ?
Nhóm học sinh cấp ba trên sân lúc này giống như có sự ngầm hiểu với nhau, cả tập thể đều rơi vào trạng thái dốc sức tranh bóng và phô diễn kỹ năng của bản thân.
Vô số cơ bụng thấp thoáng dưới lớp áo bóng rổ ướt sũng, Quý Đồng nhìn mà hoa hết cả mắt.
Trong đó, cậu thấy dáng cơ bụng của ký chủ... À không phải, kỹ thuật chơi bóng của ký chủ là đỉnh nhất.
Huấn luyện viên Từ đứng ngoài nhìn cũng trợn mắt ngoác mồm, thậm chí ông còn cảm thấy mấy cuộc thi đấu trong thành phố giờ đã không còn đáng để quan tâm, thay vào đó có thể hướng thẳng lên các giải đấu cấp tỉnh luôn.
Sau khi kết thúc huấn luyện, trong mùi thơm của món gà rán mới được giao đến, huấn luyện viên Từ nhìn khuôn mặt vui vẻ của cậu bạn nhỏ đang ăn rất ngon lành bên cạnh, ma xui quỷ khiến thế nào lại hỏi: "Đồng Đồng này, ngày mai cháu muốn ăn gì?"
Còn có cả chuyện tốt như vậy?
Quý Đồng cầm gà rán rụt rè một lúc, hơi xấu hổ đáp lại: "Nghe nói tôm hùm đất ăn ngon lắm..."
"Được!" Huấn luyện viên Từ quyết định dứt khoát: "Ngày mai chú huấn luyện viên sẽ mời cháu ăn tôm hùm đất, nhớ đến xem anh cháu luyện tập nhé!"
Huấn luyện viên Từ biết có vài đội bóng rổ trường học còn mời những cô gái xinh đẹp đến làm quản lý đội bóng để nâng cao sự nhiệt tình của các đội viên. Có điều ông cảm thấy như vậy không ổn, rất dễ nảy sinh rắc rối như mấy chuyện yêu sớm, nhưng bạn nhỏ vừa đáng yêu vừa ngoan ngoãn thế này lại cực kỳ ổn!
Quý Đồng gật đầu liên tục: "Cảm ơn chú huấn luyện viên, ngày mai cháu nhất định sẽ đến."
Cậu rất thích đội bóng rổ này.
Chờ đến lúc Bùi Thanh Nguyên thay quần áo xong đi ra, đã thấy em bé Quý Đồng ôm một đống đồ ăn vặt các loại trong ngực. Huấn luyện viên Từ ở bên cạnh còn đang cầm balo của cậu cố gắng nhét đồ ăn vào trong.
Phó Thành Trạch giảo hoạt giành cơ hội trước gọi gà rán cho bạn nhỏ, đội viên khác không có thời gian đi mua đồ cho Quý Đồng bèn nhao nhao lấy đồ ăn vặt dự trữ của mình ra như hiến vật quý. Ai nấy đều hài lòng khi đổi được tiếng cảm ơn anh giòn tan.
Đồng đội đứng cạnh Bùi Thanh Nguyên ghen tị quàng lấy vai hắn, thử lôi kéo làm quen: "Cậu tìm được công việc gia sư này ở đâu thế? Tôi cũng muốn đi. Bé con rõ đáng yêu, lại không nghịch chút nào. Hầy, Đồng Đồng còn thiếu gia sư không? Tôi có thể dạy em ấy chơi bóng rổ."
Dưới sức hấp dẫn của em trai, Bùi Thanh Nguyên đã vô tình trở nên thân thiết hơn với nhóm bạn mới quen không lâu này.
Tuy thấy câu hỏi này rất ngớ ngẩn nhưng hắn vẫn không nhịn được mà phản bác: "Tôi cũng có thể dạy em ấy chơi bóng rổ."
"Ừ nhỉ, cậu chơi còn giỏi hơn tôi." Đồng đội mất mát thở dài, sau đó lại nhanh trí nói: "Đúng rồi, đúng rồi, tôi còn biết ném tạ nữa, hay để tôi dạy em ấy ném tạ nhé?"
Bùi Thanh Nguyên:...
Đèn trong nhà thể chất tắt dần, Bùi Thanh Nguyên đeo hai balo lớn nhỏ trên vai, đi theo sau Quý Đồng về phía cổng trường.
"Hôm nay ký chủ có vui không?" Quý Đồng sờ cái bụng ăn đến căng tròn của mình rồi hỏi hắn.
Chuyện ký chủ bị cô lập trong lớp đã được giải quyết, giờ lại có thêm nhóm bạn trong đội bóng rổ, đã thế còn không phải đến tiết tự học buổi tối. Quý Đồng nghĩ thôi đã thấy cực kỳ hào hứng, cậu cảm thấy mình đúng là một hệ thống người mới thiên tài.
"Ừm." Bùi Thanh Nguyên nhìn dáng người nho nhỏ mặc đồng phục mẫu giáo đi phía trước, không kìm được mà đưa tay xoa đầu cậu: "Anh rất vui."
Kể cả những ngày còn sống ở nhà họ Bùi không phải lo cơm ăn áo mặc, hắn cũng hiếm khi có được những phút giây vui vẻ thuần khiết như vậy.
Nghe thấy câu trả lời khẳng định của hắn, nụ cười trên môi Quý Đồng càng tươi hơn: "Em cũng rất vui, vì ngày mai sẽ được ăn tôm hùm đất."
Bùi Thanh Nguyên không biết nghĩ đến điều gì, đột nhiên hỏi cậu: "Em làm hệ thống có cảm thấy cô đơn không?"
Quý Đồng đang định trả lời, lại đột nhiên nghĩ có khi ký chủ đang làm Phép thử Turing nên mới giả ngu đáp lại: "Cô đơn là cảm giác gì? Em chỉ biết vui vẻ là khi được ăn các món ăn ngon thôi."
*Phép thử Turing là một bài kiểm tra khả năng trí tuệ của máy tính. (Theo Wikipedia)
"Công cụ tìm kiếm nói với em rằng cô đơn là cảm giác chỉ có một mình, nhưng hệ thống bọn em bình thường cũng đều là một thống cả nên quen rồi."
Nghe vậy, Bùi Thanh Nguyên không nói gì nữa mà chỉ tiếp tục xoa đầu cậu.
Ánh đèn đường mờ nhạt soi rõ hai bóng người một lớn một nhỏ.
Tiết tự học buổi tối của Trung học số Hai cũng kết thúc tầm này. Giữa tiếng chuông leng keng cùng tiếng ồn ào đột ngột của học sinh, Lâm Tử Hải nằm sấp bên cạnh cửa sổ, nhìn về phía nhà thể chất vừa tắt đèn, vẻ mặt lộ ra sự coi thường.
Hai ngày nay, cậu ta vẫn luôn đề phòng các bạn ngồi xung quanh mình, đoán xem rốt cuộc là ai đã mật báo cho Bùi Thanh Nguyên. Chẳng qua, cậu ta còn chưa bắt được kẻ phản bội, cô Châu đã thông bố sau này lớp trưởng Bùi Thanh Nguyên không cần đến tiết tự học buổi tối nữa, vì phải đến đội bóng rổ luyện tập.
Trong mắt Lâm Tử Hải, chỉ có những người học dốt mới phải dựa vào mấy con đường không chính thống ấy để vào đại học.
Lúc trước cậu ta vốn cho rằng Bùi Thanh Nguyên học hành không ra gì, nhưng chiều nay đối phương đã dễ dàng chỉ ra hai bài cậu ta làm sai, điều này khiến suy nghĩ của cậu ta hơi lung lay.
Có khi nào đó chỉ là trùng hợp không nhỉ?
Lâm Tử Hải càng nghĩ càng rối, dứt khoát lấy danh nghĩa quan tâm bạn học lặng lẽ đi hỏi cô Châu: Lớp trưởng gia nhập đội bóng rổ có thể ảnh hưởng đến thành tích học tập của cậu ấy không cô?
Kết quả cô Châu chỉ trả lời cậu ta qua quít: "Chuyện này ấy hả, cô nghĩ không ảnh hưởng tiêu cực gì đâu."
Nếu Bùi Thanh Nguyên học kém thì chỉ có thể dựa vào năng khiếu bóng rổ mới có thể thi vào đại học, vậy thì đúng là không có ảnh hưởng tiêu cực gì thật.
Lâm Tử Hải cảm thấy mình đã hiểu đúng ý bóng gió của cô Châu, tâm trạng lập tức tốt lên hẳn.
Kỳ thi tháng đầu tiên của năm lớp 12 sắp đến. Chờ đến khi điểm thi của Bùi Thanh Nguyên được công bố, bản thân làm lớp trưởng mà lại học kém như vậy nhất định sẽ rất mất mặt. Khi ấy, ngay cả cô Châu cũng không bảo vệ hắn được nữa.
Nghĩ vậy, Lâm Tử Hải vui vẻ cất sách vở vào balo rồi đi về phía ký túc xá, định đêm nay sẽ chong đèn làm đề thâu đêm để nghiền nát Bùi Thanh Nguyên trong kỳ thi tháng sắp tới.
Chờ đến ngày công bố điểm thi, cậu ta sẽ làm bớt một bộ đề thi, cho bản thân nghỉ một lúc để ăn mừng.
...
Đôi lời từ tác giả:
Quý Đồng: Cụng ly chúc mừng anh.jpg