Chương 4
Khi Cao Tuấn gọi điện tới, Nguyễn Chân Chân vẫn còn nấp trong xe, đang chuẩn bị rời khỏi rồi đi ăn tối. Thời tiết càng ngày càng lạnh, để tránh bị phát hiện trong xe có người, ngay cả điều hoà cô cũng không dám bật, tuy đã mặc áo khoác lông dày, nhưng vẫn lạnh thấu xương, giọng run run “A lô” một tiếng, đôi môi mấp máy hồi lâu mới phát ra âm thanh.
Cao Tuấn nhạy bén nhận ra sự khác thường: “Cô sao vậy?”
“Không sao, bị cóng thôi.” Nguyễn Chân Chân trả lời, dừng một chút, lại giải thích, “Tôi đang canh chừng Hạ Tân Lương ở khu phát triển.”
Cao Tuấn trầm mặc một lúc, nói: “Tôi vừa đến Nam Châu, cô đừng canh ở đó nữa, quay về đi, chúng ta gặp mặt nói chuyện.”
Anh hẹn gặp ở một quán ăn, ngược lại rất đúng ý Nguyễn Chân Chân, vừa vào cửa liền kêu phục vụ nấu cho cô một bát canh gừng trước. Khí sắc Cao Tuấn đã tốt hơn lần trước một chút, nhưng vẫn gầy gò. Anh ngước mắt nhìn cô, mặt mày lộ ra sự sắc bén: “Cô canh chừng ở đó cả một ngày à?”
Nguyễn Chân Chân giơ hai ngón tay ra hiệu: “Hai ngày.”
Anh khẽ nhướng mày, liếc nhìn tuyết đọng ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng kéo khóe môi, giễu cợt nói: “Vậy mà chưa chết cóng, cũng hiếm thấy.”
“Hả?” Nguyễn Chân Chân ngẩn người, sau đó mới ý thức được anh đang nói đùa mình, nhất thời không thích ứng kịp, hơi xấu hổ cười cười, chuyển chủ đề hỏi, “Anh đến khi nào thế? Sao lần nào gặp anh cũng ngay lúc ăn cơm vậy?”
Cao Tuấn vừa trả thực đơn cho phục vụ, nghe vậy nhàn nhạt liếc cô một cái, không nhanh không chậm đáp: “Bởi vì gặp mặt nói chuyện trong bữa ăn có thể tính là bạn bè tán gẫu, không tính vào thời gian làm việc, như vậy cô có thể trả thù lao ít hơn cho tôi.”
Nghe anh nhắc tới thù lao, Nguyễn Chân Chân không khỏi mím môi, do dự một chút, mới hỏi anh: “Anh thu phí như thế nào? Đã tính chưa?”
Cao Tuấn như cười như không nhìn cô, hỏi: “Nhất định phải trả sao?”
“Phải trả.” Cô nghiêm túc đáp.
“Được rồi.” Anh gật đầu nói, “Bào chữa án kiện mới thu phí thời gian, mức phí hiện tại của tôi là 3 nghìn tệ một giờ. Nhưng mà, cô không giống những người khác, cũng không cần tôi hầu tòa, vậy chỉ thu phí tư vấn của cô, mỗi giờ tính phí là 1 nghìn đi, được chứ? Nhưng việc này không thể cho công ty biết, chúng ta liên lạc riêng.”
Nguyễn Chân Chân khẽ mím môi, yên lặng tính toán vụ kiện này mình cần trả anh bao nhiêu.
Anh giống như liếc một cái là nhìn thấu tâm tư cô, khẽ cười nhạo một tiếng: “Cô biết tại sao tôi đều hẹn gặp vào giờ ăn rồi chứ? Thời gian của luật sư rất đáng giá.”
Trong lúc nói chuyện, phục vụ đã đem canh gừng của Nguyễn Chân Chân lên trước. Cô bưng bát lên, chậm rãi húp từng ngụm, cho đến khi toát mồ hôi hột, mới cảm thấy người mình thật sự ấm lên. Cô bất giác thở phào một hơi, định buông bát canh nói chuyện, nhưng khi ngước mắt lên, vừa vặn đụng phải ánh mắt Cao Tuấn.
Anh đang quan sát cô, ánh mắt chuyên chú mà thâm trầm, tựa như ẩn giấu rất nhiều thứ, phức tạp đến cực điểm.
Nguyễn Chân Chân hơi sửng sốt, nhướng mày theo bản năng, hỏi: “Sao vậy?”
“Cô là một người rất quý trọng sinh mệnh của mình.” Lời nói Cao Tuấn không đầu không đuôi, khiến người ta chẳng thể hiểu được, anh nhìn ra sự nghi hoặc của cô, cười nhạt, “Bọn họ đều nói cái chết của Hứa Du Ninh gây đả kích rất lớn với cô, nhưng tôi thấy không hẳn.”
Nguyễn Chân Chân cúi đầu, yên lặng nhìn bát canh trống rỗng, lại ngẩng đầu nhìn anh, hỏi: “Vậy sao? Thế tôi phải biểu hiện như nào mới không phụ lòng mong đợi của anh?”
Cao Tuấn nhất thời nghẹn lời.
“Hay nói cách khác, phải chăng chỉ có tự hành hạ bản thân, hành động như kẻ điên, mới có thể biểu đạt nỗi thống khổ của tôi sao?” Cô lại hỏi.
Cô phản ứng như vậy, hiển nhiên là đã tức giận.
Cao Tuấn cười cười với cô, giải thích: “Cô hiểu lầm rồi, tôi không có ý gì khác. Thực ra, tôi khá thích tính cách của cô, ai cũng biết hành động theo cảm tính, nhưng người biết dùng lý trí khống chế tình cảm thì không nhiều. Như vậy khá tốt, con người luôn phải bảo vệ mình trước, mới có thể làm nhiều việc hơn.”
Nguyễn Chân Chân cụp mắt, cứng nhắc kéo khóe môi: “Cảm ơn lời khen.”
Tình cảnh bất chợt có chút lạnh, Nguyễn Chân Chân không muốn nói chuyện nữa, Cao Tuấn cũng không biết nên tiếp tục thế nào. Bầu không khí đang khó xử, điện thoại trên bàn của cô đột nhiên vang lên, âm thanh này phá vỡ sự im lặng, Cao Tuấn nhẹ nhàng thở phào một hơi, như thể trút được gánh nặng.
Nguyễn Chân Chân lướt qua anh một cái, sau đó mới nghe điện thoại.
Là Lục Dương, đồng nghiệp của Hứa Du Ninh gọi đến, cậu ta nói rằng đã thu dọn xong di vật của Hứa Du Ninh trong đơn vị, muốn đưa đến nhà cho cô. Nguyễn Chân Chân sững sờ, giờ mới nhớ tới chuyện này, cô do dự một chút, vẫn là không tiện bỏ Cao Tuấn ở đây rồi rời đi, bèn nói với Lục Dương: “Tôi đang có việc bên ngoài, đồ của Hứa Du Ninh cứ để ở đơn vị trước đi, tôi sẽ đến lấy sau.”
Khi nghe thấy ba chữ “Hứa Du Ninh”, Cao Tuấn lập tức bị thu hút, nhìn vào khuôn mặt Nguyễn Chân Chân.
Nguyễn Chân Chân không để ý phản ứng của anh, vẫn đang nói lời khách sáo với Lục Dương bên kia. “Thật sự không cần làm phiền cậu, trong nhà không có người, tôi cũng không biết khi nào mới trở về, cậu không cần đưa đến cho tôi.”
Cô lại cảm ơn vài câu, lúc này mới cúp máy, giương mắt lên, thấy Cao Tuấn đang nhìn mình, tự nhiên giải thích: “Đồng nghiệp của Hứa Du Ninh trong đơn vị.”
Cao Tuấn gật gật đầu, lại hỏi: “Di vật của Hứa Du Ninh vẫn còn ở đơn vị?”
“Một số món đồ linh tinh không quan trọng, lần trước tôi đến lục văn phòng anh ấy, chính là mượn cớ thu dọn mấy món đồ này, sau đó tìm thấy Hạ Tân Lương trong hồ sơ khách hàng, vội vàng rời đi, không để ý lấy mấy thứ đó.” Nguyễn Chân Chân đáp.
Cao Tuấn thuận thế tiếp nhận chủ đề này, hỏi cô: “Cô đến nhà máy của Hạ Tân Lương tìm người à? Tình hình cụ thể là thế nào?”
Vì bị cuộc điện thoại của Lục Dương chen ngang, Nguyễn Chân Chân nhất thời quên mất sự không vui hồi nãy. “Ngồi canh từ sáng đến tối suốt hai ngày, ngay cả bóng người cũng không thấy, gọi điện thoại cũng không nghe.” Cô hơi thất vọng, suy nghĩ một chút, lại nói, “Tôi cảm thấy Hạ Tân Lương chắc đã bỏ chạy mất rồi, không ở Nam Châu.”
“Lý do?” Cao Tuấn hỏi cô.
Nguyễn Chân Chân nhớ lại, vừa sắp xếp mạch suy nghĩ, vừa chậm rãi đáp: “Đầu tiên, nhà máy đang trong tình trạng ngừng hoạt động hoàn toàn, nhà máy lớn như vậy, chỉ có một người đàn ông gác cửa. Tôi cũng hỏi thăm các cửa hàng tiện lợi gần đó, hai năm trở lại đây, ngành công nghiệp suy thoái, nhiều nhà máy đã ngừng hoạt động.”
Đang nói chuyện, phục vụ đem thức ăn tới, Nguyễn Chân Chân ngưng nói giữa chừng, theo bản năng vươn tay nhận lấy chén đĩa, khách khí cảm ơn người phục vụ, lúc này mới nói tiếp: “Thứ hai, người gác cửa rất cảnh giác với những ai đến tìm, khi gặp liền hỏi đến làm gì, muốn tìm ai, có việc gì. Nhưng khi hỏi chuyện hắn ta, hắn lại không chịu nói gì cả.”
Cao Tuấn nghe đến đây không khỏi bật cười, xen vào nói: “Đây là trách nhiệm của người gác cửa, hắn chỉ đang làm hết bổn phận. Chẳng lẽ cho người lạ vào mà không hỏi gì cả? Hay cho dù người đến là ai, hỏi cái gì, hắn đều phải nói cho bằng hết à?”
“Hả?” Nguyễn Chân Chân ngây người.
Cao Tuấn giật giật khóe môi: “Nói tiếp đi.”
“Được rồi, cứ cho là người gác cửa chỉ làm tròn bổn phận. Lý do thứ hai không hợp lý, là tôi suy nghĩ quá nhiều. Vậy còn điểm thứ ba, cũng là điểm quan trọng nhất.”
“Cái gì?”
“Tôi mượn danh người khác tặng cho Hạ Tân Lương một hộp ‘lễ vật’ quý giá, đã qua hai ngày rồi, hắn ta không tự mình đến lấy, cũng không kêu người đến lấy, thậm chí cũng không kêu người gác cửa đưa qua cho hắn. Trước đây, tôi từng tiếp xúc với Hạ Tân Lương, hắn là người vô cùng coi trọng tiền bạc, rất tham món lợi nhỏ.”
“Cô từng tiếp xúc với Hạ Tân Lương?” Cao Tuấn giương mắt nhìn cô, ánh mắt chợt lóe.
Đúng lúc phục vụ lại mang thức ăn đến, Nguyễn Chân Chân chỉ lo giúp một tay, không chú ý tới ánh mắt Cao Tuấn, chỉ đáp: “Có lần Hứa Du Ninh bị bệnh nằm viện, hắn trông coi ở bệnh viện suốt mấy ngày, mỗi lần đi mua cơm nước đều là tôi đi, hắn ta chưa một lần chủ động đi mua đồ. Tuy là việc nhỏ nhặt, nhưng có thể nhìn ra tính cách một người, cái này không liên quan đến tiền nhiều hay ít.”
Cao Tuấn nghe vậy chậm rãi gật đầu, lại nói: “Chỉ có điều, cô không nhìn thấy không có nghĩa là hắn không xuất hiện, cũng có thể lúc cô không có ở đó, hắn đã lấy món đồ đi.”
Nguyễn Chân Chân nhìn nhìn anh, cười nói: “Tôi đi sớm về muộn, nếu như còn không canh được người, chỉ có thể trách số của tôi quá xui.”
Cao Tuấn nghe vậy cũng không khỏi bật cười. Anh bưng bát lên, chậm rãi ăn từng muỗng cháo, thuận miệng hỏi cô: “Rốt cuộc cô đã tặng ‘lễ vật’ gì cho hắn ta?”
Nguyễn Chân Chân cười giảo hoạt: “Đây là bí mật, không thể nói.”
Cao Tuấn hơi ngớ ra, sau đó lại mỉm cười nói: “Được rồi.”
Anh đặt bát cháo xuống, ngẩng đầu nhìn Nguyễn Chân Chân, trầm giọng nói: “Tổng kết thành quả canh chừng suốt hai ngày của cô là: nhà máy đã ngừng hoạt động, người gác cửa rất cảnh giác với khách đến, Hạ Tân Lương chưa từng lộ diện, cho dù cô cố ý thả ‘mồi nhử’, hắn cũng không mắc câu. Từ đó suy ra, Hạ Tân Lương có lẽ đang trốn tránh ai đó, khả năng cao không ở Nam Châu.”
“Đúng vậy, tôi cho rằng hắn không ở Nam Châu.” Nguyễn Chân Chân tiếp lời.
“Cũng có khả năng hắn đã nhìn thấu ‘mưu kế’ của cô, cho nên mới không mắc câu.” Cao Tuấn lại bổ sung.
Nguyễn Chân Chân suy nghĩ, không khỏi gật đầu: “Không loại trừ khả năng này, dù sao hắn đã nói chuyện điện thoại với tôi, có lẽ nghe ra giọng nói của tôi.”
Lông mày Cao Tuấn khẽ động, tựa hồ rất hứng thú với thông tin này. “Không phải cô vừa nói hắn không nghe điện thoại của cô sao?”
“Là lúc mới đến tìm, người gác cửa gọi điện cho hắn, tôi nhận điện thoại nói hai câu, hơn nữa còn cố ý nén giọng, không biết hắn có nghe ra không.” Nguyễn Chân Chân đáp.
“Hắn đã nói gì với cô?” Cao Tuấn lại hỏi.
“Không nói gì, chỉ hỏi người nào nhờ tôi gửi đồ qua. Tôi sợ hắn nhận ra giọng nói của tôi, không dám nói nhiều, nói vội hai câu liền cúp máy.”
Cao Tuấn dường như rất hứng thú với Hạ Tân Lương, lại hỏi: “Hắn ta có quen cô không?”
“Không tính là quen, chỉ ở trong bệnh viện vài ngày, tán gẫu vài câu.” Nguyễn Chân Chân trả lời, cô cười cười, lại nói, “Kỳ thực, biết đâu chỉ là tôi có tật giật mình, có thể hắn đã sớm không nhớ tôi là ai.”
Cao Tuấn mím môi không nói, tựa như đang suy nghĩ gì đó. Một lát sau, bỗng hỏi cô: “Trước đây Hứa Du Ninh từng nằm viện à? Vì sao vậy?”
Nguyễn Chân Chân đáp: “Lần đó Hứa Du Ninh bị hạ đường huyết ngất xỉu, lúc ấy khá nguy hiểm, may mà phát hiện kịp thời.”
“Ra vậy.” Cao Tuấn trầm tư gật gật đầu, lại cảm thán nói, “Tôi nhớ lúc còn đi học, sức khoẻ anh ta rất tốt.”
Lúc Hứa Du Ninh còn đi học, sức khỏe không chỉ rất tốt, anh còn là kiện tướng thể thao nổi tiếng.
Nguyễn Chân Chân quen biết anh tại đại hội thể thao của trường, anh tham gia chạy cự ly dài 10km, vượt qua người thứ hai trọn một vòng, gây chấn động nửa sân vận động. Lúc đó, Nguyễn Chân Chân đang khởi động bên ngoài sân, khi ấy cô vừa lên lớp mười, bị ban thể thao của lớp ép buộc chạy 5km nữ, trong lòng tràn đầy oán khí. Nghe thấy phát thanh thông báo đã tìm ra quán quân chạy 10km nam, liền không nhịn được quay đầu qua Tô Văn bên cạnh, chế giễu: “Đây đúng là con gia súc đầu đàn!”
Vừa vặn có một nam sinh khí thế hừng hực đi ngang qua, nghe vậy quay đầu nhìn cô, hỏi: “Ai là gia súc a?”
Cô thuận miệng đáp: “Mới là đợt chạy đầu tiên thôi, mà 10km 33 phút, sao cậu ta không đi học trường thể thao đi!”
Nam sinh trầm mặc một lát, nói: “Gia đình không cho cậu ta học trường thể thao.”
Nguyễn Chân Chân giật mình, xoay người cẩn thận nhìn nam sinh kia, hiếu kỳ hỏi: “Cậu quen cậu ta à?”
Nam sinh gật đầu, nhe răng cười cười với cô: “À, coi như có quen đi.”
Mãi sau này cô mới biết, anh đâu chỉ quen thôi, anh căn bản chính là Hứa Du Ninh!
Trong ký ức, Hứa Du Ninh vẫn là dáng vẻ thiếu niên năm đó, thân thể cao lớn khoẻ khoắn, kiểu tóc không dài không ngắn, trông nhã nhặn trí thức. Nhưng khi nhếch miệng cười, chiếc răng nanh bên trái sẽ lộ rõ, nhìn ra vài phần trẻ con.
Nhiều hơn nữa thì cô không nhớ rõ, lại tiếp tục hồi tưởng, khuôn mặt tuấn tú của thiếu niên đột nhiên biến thành khuôn mặt đen sì bị thiêu cháy kia, ngũ quan vặn vẹo méo mó, giống như đang gào thét, lại giống như đang than khóc, hoàn toàn nhìn không ra dáng vẻ ban đầu…
Nguyễn Chân Chân hơi rũ mắt, buộc tâm trí mình thoát khỏi ký ức, đáp lời Cao Tuấn: “Cũng rất đột ngột, không biết tại sao lại bị như vậy.” Cô giương mắt nhìn anh, “Đúng rồi, anh đã xem mấy tài liệu vụ kiện chưa? Có ý kiến gì không?”
Cô đổi chủ đề cực kỳ gượng gạo, rõ ràng không muốn nhắc tới Hứa Du Ninh nữa.
Cao Tuấn cũng không tiếp tục chủ đề trước đó, mà thuận theo cô đổi sang vụ kiện, nhàn nhạt nói: “Đã xem qua rồi, cũng có một số ý kiến muốn trao đổi với cô. Hơn nữa, tôi còn phát hiện một vấn đề rất thú vị, đang muốn nói với cô.”
“Vấn đề gì?”
Cao Tuấn nhìn vào mắt cô, mới lại hỏi: “Hứa Du Ninh có hai cái chứng minh thư phải không?”
Nguyễn Chân Chân bị câu hỏi của anh làm cho sửng sốt: “Hai cái chứng minh thư?”
Nhìn thấy phản ứng này của cô, Cao Tuấn liền biết cô nhất định không biết. Anh kinh ngạc nhướng mày, buông đôi đũa trên tay, lấy một xấp tài liệu từ chiếc cặp bên cạnh, rút ra hai tờ trong đó, đưa cho Nguyễn Chân Chân. “Hai cái này lấy ra từ hai vụ kiện, cô xem coi có gì khác biệt.”
Cả hai đều là bản sao chứng minh thư của Hứa Du Ninh, chắc đã để lại cho chủ nợ khi vay tiền. Nguyễn Chân Chân nhìn kỹ hai tờ này, so sánh từng chữ một, cuối cùng đã phát hiện điểm khác biệt.
“Hai chứng minh thư có thời hạn khác nhau?” Cô nhẹ giọng hỏi, ngữ khí chần chừ.
“Không sai, có một cái mới làm năm nay.” Cao Tuấn gật đầu, mỉm cười, tiếp tục nói, “Theo lý mà nói, một người có hai chứng minh thư cũng không quá kỳ lạ. Chứng minh thư bị mất, tất nhiên phải đi làm cái mới, khi lấy được cái mới, lại tìm được cái cũ, chuyện như vậy có rất nhiều.”
Nguyễn Chân Chân vẫn cúi đầu nhìn hai bản sao, mím môi không nói.
Cao Tuấn không nói tiếp nữa, mà lại hỏi cô: “Cô có phát hiện điểm thật sự kỳ lạ nằm ở đâu không?”
Khóe môi Nguyễn Chân Chân giật giật hai cái, lộ ra nụ cười gượng gạo: “Ảnh chụp giống nhau, thời gian làm hai chứng minh thư cách nhau gần năm năm, mà kiểu tóc, biểu cảm thậm chí trang phục trên ảnh chụp, đều giống nhau như đúc.”
Đây tuyệt đối không phải sự trùng hợp bình thường, cũng không thể nào tồn tại sự trùng hợp như vậy.
Cao Tuấn dường như hơi bất ngờ, ánh mắt nhìn cô khó giấu sự kinh ngạc, nói: “Tô Văn vẫn luôn nói cô tính cách lười biếng, qua loa bất cẩn, tôi thấy cô ấy nói không đúng. Ngược lại, cô là một người quan sát nhạy bén, tâm tư tinh tế.”
Nguyễn Chân Chân muốn cười với anh một cái, nhưng khóe môi như bị trói buộc vô hình, cho dù cô cố gắng thế nào, cũng không nhếch lên nổi.
“Quan sát nhạy bén” “Tâm tư tinh tế” những mỹ từ như vậy dùng trên người cô, thật châm chọc biết bao! Cô yêu một người mười mấy năm, người chồng chung chăn chung gối, tình sâu nghĩa nặng, sau khi anh qua đời, cô mới dần dần phát hiện sự xa lạ của anh. Anh làm cạn kiệt toàn bộ tài sản trong nhà, anh mắc món nợ hàng chục triệu tệ, anh có quan hệ ái muội với đàn em đại học, thậm chí, anh còn cố ý làm hai chứng minh thư y đúc… Người mà cô yêu, mù quáng tín nhiệm, rốt cuộc là hạng người gì? Ở sau lưng cô, rốt cuộc có bộ mặt gì?
Cô muốn mỉm cười, khóe môi cong lên, nhưng nước mắt lại rơi xuống.
Hết Chương 4
Cao Tuấn nhạy bén nhận ra sự khác thường: “Cô sao vậy?”
“Không sao, bị cóng thôi.” Nguyễn Chân Chân trả lời, dừng một chút, lại giải thích, “Tôi đang canh chừng Hạ Tân Lương ở khu phát triển.”
Cao Tuấn trầm mặc một lúc, nói: “Tôi vừa đến Nam Châu, cô đừng canh ở đó nữa, quay về đi, chúng ta gặp mặt nói chuyện.”
Anh hẹn gặp ở một quán ăn, ngược lại rất đúng ý Nguyễn Chân Chân, vừa vào cửa liền kêu phục vụ nấu cho cô một bát canh gừng trước. Khí sắc Cao Tuấn đã tốt hơn lần trước một chút, nhưng vẫn gầy gò. Anh ngước mắt nhìn cô, mặt mày lộ ra sự sắc bén: “Cô canh chừng ở đó cả một ngày à?”
Nguyễn Chân Chân giơ hai ngón tay ra hiệu: “Hai ngày.”
Anh khẽ nhướng mày, liếc nhìn tuyết đọng ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng kéo khóe môi, giễu cợt nói: “Vậy mà chưa chết cóng, cũng hiếm thấy.”
“Hả?” Nguyễn Chân Chân ngẩn người, sau đó mới ý thức được anh đang nói đùa mình, nhất thời không thích ứng kịp, hơi xấu hổ cười cười, chuyển chủ đề hỏi, “Anh đến khi nào thế? Sao lần nào gặp anh cũng ngay lúc ăn cơm vậy?”
Cao Tuấn vừa trả thực đơn cho phục vụ, nghe vậy nhàn nhạt liếc cô một cái, không nhanh không chậm đáp: “Bởi vì gặp mặt nói chuyện trong bữa ăn có thể tính là bạn bè tán gẫu, không tính vào thời gian làm việc, như vậy cô có thể trả thù lao ít hơn cho tôi.”
Nghe anh nhắc tới thù lao, Nguyễn Chân Chân không khỏi mím môi, do dự một chút, mới hỏi anh: “Anh thu phí như thế nào? Đã tính chưa?”
Cao Tuấn như cười như không nhìn cô, hỏi: “Nhất định phải trả sao?”
“Phải trả.” Cô nghiêm túc đáp.
“Được rồi.” Anh gật đầu nói, “Bào chữa án kiện mới thu phí thời gian, mức phí hiện tại của tôi là 3 nghìn tệ một giờ. Nhưng mà, cô không giống những người khác, cũng không cần tôi hầu tòa, vậy chỉ thu phí tư vấn của cô, mỗi giờ tính phí là 1 nghìn đi, được chứ? Nhưng việc này không thể cho công ty biết, chúng ta liên lạc riêng.”
Nguyễn Chân Chân khẽ mím môi, yên lặng tính toán vụ kiện này mình cần trả anh bao nhiêu.
Anh giống như liếc một cái là nhìn thấu tâm tư cô, khẽ cười nhạo một tiếng: “Cô biết tại sao tôi đều hẹn gặp vào giờ ăn rồi chứ? Thời gian của luật sư rất đáng giá.”
Trong lúc nói chuyện, phục vụ đã đem canh gừng của Nguyễn Chân Chân lên trước. Cô bưng bát lên, chậm rãi húp từng ngụm, cho đến khi toát mồ hôi hột, mới cảm thấy người mình thật sự ấm lên. Cô bất giác thở phào một hơi, định buông bát canh nói chuyện, nhưng khi ngước mắt lên, vừa vặn đụng phải ánh mắt Cao Tuấn.
Anh đang quan sát cô, ánh mắt chuyên chú mà thâm trầm, tựa như ẩn giấu rất nhiều thứ, phức tạp đến cực điểm.
Nguyễn Chân Chân hơi sửng sốt, nhướng mày theo bản năng, hỏi: “Sao vậy?”
“Cô là một người rất quý trọng sinh mệnh của mình.” Lời nói Cao Tuấn không đầu không đuôi, khiến người ta chẳng thể hiểu được, anh nhìn ra sự nghi hoặc của cô, cười nhạt, “Bọn họ đều nói cái chết của Hứa Du Ninh gây đả kích rất lớn với cô, nhưng tôi thấy không hẳn.”
Nguyễn Chân Chân cúi đầu, yên lặng nhìn bát canh trống rỗng, lại ngẩng đầu nhìn anh, hỏi: “Vậy sao? Thế tôi phải biểu hiện như nào mới không phụ lòng mong đợi của anh?”
Cao Tuấn nhất thời nghẹn lời.
“Hay nói cách khác, phải chăng chỉ có tự hành hạ bản thân, hành động như kẻ điên, mới có thể biểu đạt nỗi thống khổ của tôi sao?” Cô lại hỏi.
Cô phản ứng như vậy, hiển nhiên là đã tức giận.
Cao Tuấn cười cười với cô, giải thích: “Cô hiểu lầm rồi, tôi không có ý gì khác. Thực ra, tôi khá thích tính cách của cô, ai cũng biết hành động theo cảm tính, nhưng người biết dùng lý trí khống chế tình cảm thì không nhiều. Như vậy khá tốt, con người luôn phải bảo vệ mình trước, mới có thể làm nhiều việc hơn.”
Nguyễn Chân Chân cụp mắt, cứng nhắc kéo khóe môi: “Cảm ơn lời khen.”
Tình cảnh bất chợt có chút lạnh, Nguyễn Chân Chân không muốn nói chuyện nữa, Cao Tuấn cũng không biết nên tiếp tục thế nào. Bầu không khí đang khó xử, điện thoại trên bàn của cô đột nhiên vang lên, âm thanh này phá vỡ sự im lặng, Cao Tuấn nhẹ nhàng thở phào một hơi, như thể trút được gánh nặng.
Nguyễn Chân Chân lướt qua anh một cái, sau đó mới nghe điện thoại.
Là Lục Dương, đồng nghiệp của Hứa Du Ninh gọi đến, cậu ta nói rằng đã thu dọn xong di vật của Hứa Du Ninh trong đơn vị, muốn đưa đến nhà cho cô. Nguyễn Chân Chân sững sờ, giờ mới nhớ tới chuyện này, cô do dự một chút, vẫn là không tiện bỏ Cao Tuấn ở đây rồi rời đi, bèn nói với Lục Dương: “Tôi đang có việc bên ngoài, đồ của Hứa Du Ninh cứ để ở đơn vị trước đi, tôi sẽ đến lấy sau.”
Khi nghe thấy ba chữ “Hứa Du Ninh”, Cao Tuấn lập tức bị thu hút, nhìn vào khuôn mặt Nguyễn Chân Chân.
Nguyễn Chân Chân không để ý phản ứng của anh, vẫn đang nói lời khách sáo với Lục Dương bên kia. “Thật sự không cần làm phiền cậu, trong nhà không có người, tôi cũng không biết khi nào mới trở về, cậu không cần đưa đến cho tôi.”
Cô lại cảm ơn vài câu, lúc này mới cúp máy, giương mắt lên, thấy Cao Tuấn đang nhìn mình, tự nhiên giải thích: “Đồng nghiệp của Hứa Du Ninh trong đơn vị.”
Cao Tuấn gật gật đầu, lại hỏi: “Di vật của Hứa Du Ninh vẫn còn ở đơn vị?”
“Một số món đồ linh tinh không quan trọng, lần trước tôi đến lục văn phòng anh ấy, chính là mượn cớ thu dọn mấy món đồ này, sau đó tìm thấy Hạ Tân Lương trong hồ sơ khách hàng, vội vàng rời đi, không để ý lấy mấy thứ đó.” Nguyễn Chân Chân đáp.
Cao Tuấn thuận thế tiếp nhận chủ đề này, hỏi cô: “Cô đến nhà máy của Hạ Tân Lương tìm người à? Tình hình cụ thể là thế nào?”
Vì bị cuộc điện thoại của Lục Dương chen ngang, Nguyễn Chân Chân nhất thời quên mất sự không vui hồi nãy. “Ngồi canh từ sáng đến tối suốt hai ngày, ngay cả bóng người cũng không thấy, gọi điện thoại cũng không nghe.” Cô hơi thất vọng, suy nghĩ một chút, lại nói, “Tôi cảm thấy Hạ Tân Lương chắc đã bỏ chạy mất rồi, không ở Nam Châu.”
“Lý do?” Cao Tuấn hỏi cô.
Nguyễn Chân Chân nhớ lại, vừa sắp xếp mạch suy nghĩ, vừa chậm rãi đáp: “Đầu tiên, nhà máy đang trong tình trạng ngừng hoạt động hoàn toàn, nhà máy lớn như vậy, chỉ có một người đàn ông gác cửa. Tôi cũng hỏi thăm các cửa hàng tiện lợi gần đó, hai năm trở lại đây, ngành công nghiệp suy thoái, nhiều nhà máy đã ngừng hoạt động.”
Đang nói chuyện, phục vụ đem thức ăn tới, Nguyễn Chân Chân ngưng nói giữa chừng, theo bản năng vươn tay nhận lấy chén đĩa, khách khí cảm ơn người phục vụ, lúc này mới nói tiếp: “Thứ hai, người gác cửa rất cảnh giác với những ai đến tìm, khi gặp liền hỏi đến làm gì, muốn tìm ai, có việc gì. Nhưng khi hỏi chuyện hắn ta, hắn lại không chịu nói gì cả.”
Cao Tuấn nghe đến đây không khỏi bật cười, xen vào nói: “Đây là trách nhiệm của người gác cửa, hắn chỉ đang làm hết bổn phận. Chẳng lẽ cho người lạ vào mà không hỏi gì cả? Hay cho dù người đến là ai, hỏi cái gì, hắn đều phải nói cho bằng hết à?”
“Hả?” Nguyễn Chân Chân ngây người.
Cao Tuấn giật giật khóe môi: “Nói tiếp đi.”
“Được rồi, cứ cho là người gác cửa chỉ làm tròn bổn phận. Lý do thứ hai không hợp lý, là tôi suy nghĩ quá nhiều. Vậy còn điểm thứ ba, cũng là điểm quan trọng nhất.”
“Cái gì?”
“Tôi mượn danh người khác tặng cho Hạ Tân Lương một hộp ‘lễ vật’ quý giá, đã qua hai ngày rồi, hắn ta không tự mình đến lấy, cũng không kêu người đến lấy, thậm chí cũng không kêu người gác cửa đưa qua cho hắn. Trước đây, tôi từng tiếp xúc với Hạ Tân Lương, hắn là người vô cùng coi trọng tiền bạc, rất tham món lợi nhỏ.”
“Cô từng tiếp xúc với Hạ Tân Lương?” Cao Tuấn giương mắt nhìn cô, ánh mắt chợt lóe.
Đúng lúc phục vụ lại mang thức ăn đến, Nguyễn Chân Chân chỉ lo giúp một tay, không chú ý tới ánh mắt Cao Tuấn, chỉ đáp: “Có lần Hứa Du Ninh bị bệnh nằm viện, hắn trông coi ở bệnh viện suốt mấy ngày, mỗi lần đi mua cơm nước đều là tôi đi, hắn ta chưa một lần chủ động đi mua đồ. Tuy là việc nhỏ nhặt, nhưng có thể nhìn ra tính cách một người, cái này không liên quan đến tiền nhiều hay ít.”
Cao Tuấn nghe vậy chậm rãi gật đầu, lại nói: “Chỉ có điều, cô không nhìn thấy không có nghĩa là hắn không xuất hiện, cũng có thể lúc cô không có ở đó, hắn đã lấy món đồ đi.”
Nguyễn Chân Chân nhìn nhìn anh, cười nói: “Tôi đi sớm về muộn, nếu như còn không canh được người, chỉ có thể trách số của tôi quá xui.”
Cao Tuấn nghe vậy cũng không khỏi bật cười. Anh bưng bát lên, chậm rãi ăn từng muỗng cháo, thuận miệng hỏi cô: “Rốt cuộc cô đã tặng ‘lễ vật’ gì cho hắn ta?”
Nguyễn Chân Chân cười giảo hoạt: “Đây là bí mật, không thể nói.”
Cao Tuấn hơi ngớ ra, sau đó lại mỉm cười nói: “Được rồi.”
Anh đặt bát cháo xuống, ngẩng đầu nhìn Nguyễn Chân Chân, trầm giọng nói: “Tổng kết thành quả canh chừng suốt hai ngày của cô là: nhà máy đã ngừng hoạt động, người gác cửa rất cảnh giác với khách đến, Hạ Tân Lương chưa từng lộ diện, cho dù cô cố ý thả ‘mồi nhử’, hắn cũng không mắc câu. Từ đó suy ra, Hạ Tân Lương có lẽ đang trốn tránh ai đó, khả năng cao không ở Nam Châu.”
“Đúng vậy, tôi cho rằng hắn không ở Nam Châu.” Nguyễn Chân Chân tiếp lời.
“Cũng có khả năng hắn đã nhìn thấu ‘mưu kế’ của cô, cho nên mới không mắc câu.” Cao Tuấn lại bổ sung.
Nguyễn Chân Chân suy nghĩ, không khỏi gật đầu: “Không loại trừ khả năng này, dù sao hắn đã nói chuyện điện thoại với tôi, có lẽ nghe ra giọng nói của tôi.”
Lông mày Cao Tuấn khẽ động, tựa hồ rất hứng thú với thông tin này. “Không phải cô vừa nói hắn không nghe điện thoại của cô sao?”
“Là lúc mới đến tìm, người gác cửa gọi điện cho hắn, tôi nhận điện thoại nói hai câu, hơn nữa còn cố ý nén giọng, không biết hắn có nghe ra không.” Nguyễn Chân Chân đáp.
“Hắn đã nói gì với cô?” Cao Tuấn lại hỏi.
“Không nói gì, chỉ hỏi người nào nhờ tôi gửi đồ qua. Tôi sợ hắn nhận ra giọng nói của tôi, không dám nói nhiều, nói vội hai câu liền cúp máy.”
Cao Tuấn dường như rất hứng thú với Hạ Tân Lương, lại hỏi: “Hắn ta có quen cô không?”
“Không tính là quen, chỉ ở trong bệnh viện vài ngày, tán gẫu vài câu.” Nguyễn Chân Chân trả lời, cô cười cười, lại nói, “Kỳ thực, biết đâu chỉ là tôi có tật giật mình, có thể hắn đã sớm không nhớ tôi là ai.”
Cao Tuấn mím môi không nói, tựa như đang suy nghĩ gì đó. Một lát sau, bỗng hỏi cô: “Trước đây Hứa Du Ninh từng nằm viện à? Vì sao vậy?”
Nguyễn Chân Chân đáp: “Lần đó Hứa Du Ninh bị hạ đường huyết ngất xỉu, lúc ấy khá nguy hiểm, may mà phát hiện kịp thời.”
“Ra vậy.” Cao Tuấn trầm tư gật gật đầu, lại cảm thán nói, “Tôi nhớ lúc còn đi học, sức khoẻ anh ta rất tốt.”
Lúc Hứa Du Ninh còn đi học, sức khỏe không chỉ rất tốt, anh còn là kiện tướng thể thao nổi tiếng.
Nguyễn Chân Chân quen biết anh tại đại hội thể thao của trường, anh tham gia chạy cự ly dài 10km, vượt qua người thứ hai trọn một vòng, gây chấn động nửa sân vận động. Lúc đó, Nguyễn Chân Chân đang khởi động bên ngoài sân, khi ấy cô vừa lên lớp mười, bị ban thể thao của lớp ép buộc chạy 5km nữ, trong lòng tràn đầy oán khí. Nghe thấy phát thanh thông báo đã tìm ra quán quân chạy 10km nam, liền không nhịn được quay đầu qua Tô Văn bên cạnh, chế giễu: “Đây đúng là con gia súc đầu đàn!”
Vừa vặn có một nam sinh khí thế hừng hực đi ngang qua, nghe vậy quay đầu nhìn cô, hỏi: “Ai là gia súc a?”
Cô thuận miệng đáp: “Mới là đợt chạy đầu tiên thôi, mà 10km 33 phút, sao cậu ta không đi học trường thể thao đi!”
Nam sinh trầm mặc một lát, nói: “Gia đình không cho cậu ta học trường thể thao.”
Nguyễn Chân Chân giật mình, xoay người cẩn thận nhìn nam sinh kia, hiếu kỳ hỏi: “Cậu quen cậu ta à?”
Nam sinh gật đầu, nhe răng cười cười với cô: “À, coi như có quen đi.”
Mãi sau này cô mới biết, anh đâu chỉ quen thôi, anh căn bản chính là Hứa Du Ninh!
Trong ký ức, Hứa Du Ninh vẫn là dáng vẻ thiếu niên năm đó, thân thể cao lớn khoẻ khoắn, kiểu tóc không dài không ngắn, trông nhã nhặn trí thức. Nhưng khi nhếch miệng cười, chiếc răng nanh bên trái sẽ lộ rõ, nhìn ra vài phần trẻ con.
Nhiều hơn nữa thì cô không nhớ rõ, lại tiếp tục hồi tưởng, khuôn mặt tuấn tú của thiếu niên đột nhiên biến thành khuôn mặt đen sì bị thiêu cháy kia, ngũ quan vặn vẹo méo mó, giống như đang gào thét, lại giống như đang than khóc, hoàn toàn nhìn không ra dáng vẻ ban đầu…
Nguyễn Chân Chân hơi rũ mắt, buộc tâm trí mình thoát khỏi ký ức, đáp lời Cao Tuấn: “Cũng rất đột ngột, không biết tại sao lại bị như vậy.” Cô giương mắt nhìn anh, “Đúng rồi, anh đã xem mấy tài liệu vụ kiện chưa? Có ý kiến gì không?”
Cô đổi chủ đề cực kỳ gượng gạo, rõ ràng không muốn nhắc tới Hứa Du Ninh nữa.
Cao Tuấn cũng không tiếp tục chủ đề trước đó, mà thuận theo cô đổi sang vụ kiện, nhàn nhạt nói: “Đã xem qua rồi, cũng có một số ý kiến muốn trao đổi với cô. Hơn nữa, tôi còn phát hiện một vấn đề rất thú vị, đang muốn nói với cô.”
“Vấn đề gì?”
Cao Tuấn nhìn vào mắt cô, mới lại hỏi: “Hứa Du Ninh có hai cái chứng minh thư phải không?”
Nguyễn Chân Chân bị câu hỏi của anh làm cho sửng sốt: “Hai cái chứng minh thư?”
Nhìn thấy phản ứng này của cô, Cao Tuấn liền biết cô nhất định không biết. Anh kinh ngạc nhướng mày, buông đôi đũa trên tay, lấy một xấp tài liệu từ chiếc cặp bên cạnh, rút ra hai tờ trong đó, đưa cho Nguyễn Chân Chân. “Hai cái này lấy ra từ hai vụ kiện, cô xem coi có gì khác biệt.”
Cả hai đều là bản sao chứng minh thư của Hứa Du Ninh, chắc đã để lại cho chủ nợ khi vay tiền. Nguyễn Chân Chân nhìn kỹ hai tờ này, so sánh từng chữ một, cuối cùng đã phát hiện điểm khác biệt.
“Hai chứng minh thư có thời hạn khác nhau?” Cô nhẹ giọng hỏi, ngữ khí chần chừ.
“Không sai, có một cái mới làm năm nay.” Cao Tuấn gật đầu, mỉm cười, tiếp tục nói, “Theo lý mà nói, một người có hai chứng minh thư cũng không quá kỳ lạ. Chứng minh thư bị mất, tất nhiên phải đi làm cái mới, khi lấy được cái mới, lại tìm được cái cũ, chuyện như vậy có rất nhiều.”
Nguyễn Chân Chân vẫn cúi đầu nhìn hai bản sao, mím môi không nói.
Cao Tuấn không nói tiếp nữa, mà lại hỏi cô: “Cô có phát hiện điểm thật sự kỳ lạ nằm ở đâu không?”
Khóe môi Nguyễn Chân Chân giật giật hai cái, lộ ra nụ cười gượng gạo: “Ảnh chụp giống nhau, thời gian làm hai chứng minh thư cách nhau gần năm năm, mà kiểu tóc, biểu cảm thậm chí trang phục trên ảnh chụp, đều giống nhau như đúc.”
Đây tuyệt đối không phải sự trùng hợp bình thường, cũng không thể nào tồn tại sự trùng hợp như vậy.
Cao Tuấn dường như hơi bất ngờ, ánh mắt nhìn cô khó giấu sự kinh ngạc, nói: “Tô Văn vẫn luôn nói cô tính cách lười biếng, qua loa bất cẩn, tôi thấy cô ấy nói không đúng. Ngược lại, cô là một người quan sát nhạy bén, tâm tư tinh tế.”
Nguyễn Chân Chân muốn cười với anh một cái, nhưng khóe môi như bị trói buộc vô hình, cho dù cô cố gắng thế nào, cũng không nhếch lên nổi.
“Quan sát nhạy bén” “Tâm tư tinh tế” những mỹ từ như vậy dùng trên người cô, thật châm chọc biết bao! Cô yêu một người mười mấy năm, người chồng chung chăn chung gối, tình sâu nghĩa nặng, sau khi anh qua đời, cô mới dần dần phát hiện sự xa lạ của anh. Anh làm cạn kiệt toàn bộ tài sản trong nhà, anh mắc món nợ hàng chục triệu tệ, anh có quan hệ ái muội với đàn em đại học, thậm chí, anh còn cố ý làm hai chứng minh thư y đúc… Người mà cô yêu, mù quáng tín nhiệm, rốt cuộc là hạng người gì? Ở sau lưng cô, rốt cuộc có bộ mặt gì?
Cô muốn mỉm cười, khóe môi cong lên, nhưng nước mắt lại rơi xuống.
Hết Chương 4