Chương : 9
Khách mời và quan viên Lễ bộ phải chuẩn bị cho buổi lễ, nên bọn họ tới trước một ngày, không giống như những đại thần khác.
Quốc sư đại nhân là khách mời lúc này cũng giống như đám người Vô Quái đang trên đường đi đến Tông miếu.
Xe ngựa và cỗ kiệu của Tả Phi Sắc đều từ một khuôn mẫu, viền vàng nền trắng, trên đỉnh có hình diều hâu, mặc cho ai nhìn cũng biết bên trong là Quốc sư, chỉ một người ấy.
Giờ phút này Tả Phi Sắc đang ngồi ở trong xe ngựa, thân thể dựa vào sườn xe, một tay chống cằm, một tay hờ hững chơi đùa quân cờ màu trắng trong bát ngọc. Trước mặt hắn là một bàn cờ đang chơi dở, quân đen chiếm hơn nửa giang sơn, quân trắng bị dồn vào đường chết, còn đang giãy dụa.
Bên trên bàn cờ mỗi một chỗ gạch chéo lại có một lỗ khảm nhỏ tinh xảo, vừa vặn với quân cờ, để trên xe ngựa xóc nảy cũng không bị rối loạn bàn cờ.
Mỗi người đều biết kỳ nghệ của Quốc sư tài ba, nhưng lại không thích đánh cờ với người khác, chỉ thích tự chơi cờ. Không đánh cùng người khác, có lẽ là vì trên thế gian này sợ rằng không tìm được địch thủ ngang tài ngang sức với hắn. Cũng chỉ có tự chơi mới khiến cho hắn tìm ra vài phần lạc thú.
“Bẩm báo đại nhân, đã đến Tông miếu.” Cách mành xe, giọng nói của thị vệ không lớn không nhỏ truyền vào.
Tả Phi Sắc giống như không nghe thấy chỉ chuyên tâm để ý đến ván cờ, mà quân trắng trong tay lại chậm chạp chưa hạ xuống.
Thị vệ cung kính đứng bên ngoài, cả đội ngũ đứng ở chỗ kia yên tĩnh không một tiếng động.
Một lát sau.
“Cạnh–” Quân cờ rơi xuống.
Tả Phi Sắc vung tay áo, chậm rãi ra khỏi kiệu, đạp lên trên ghế đẩu tiêu sái bước xuống con đường đá xanh.
Trong Tông miếu, bất luận kẻ nào tiến vào đều phải đi bộ, thể hiện sự kính trọng.
“Đi thôi.” Mang mặt nạ màu vàng, Tả Phi Sắc bình tĩnh nói một câu, bọn thị vệ rất chủ động dẫn đường, đoàn người chậm rãi tiến về phía cửa miếu màu son.
“Ngươi đoán xem, vừa rồi quân đen hay là quân trắng thắng?”
Thị vệ bị hỏi suy nghĩ một chút mới hiểu được Quốc sư đang bảo hắn đoán kết quả ván cờ tự chơi kia, thị vệ thuận miệng nói: “Có lẽ là màu trắng?”
“Làm thế nào đoán?”
“Đại nhân thích màu trắng, cho nên……”
“Ngươi thật ra là kẻ thông minh.” Giọng nói của Tả Phi Sắc thể hiện tâm tình của hắn không tồi: “Đúng là quân trắng thắng.”
Tại bàn cờ trên xe ngựa, một quân cờ màu trắng không tầm thường đặt ở phía trên vị trí của quân màu đen.
Nếu như quân cờ màu đen kia có thể thay bằng trắng, toàn bộ thế cục sẽ chuyển biến nghịch trời.
Chỉ là quân cờ màu trắng đặt trên màu đen, không phải phương pháp chơi cờ, một điểm chỉ có thể đặt một quân cờ, rất kỳ quái.
Bên dưới mặt nạ màu vàng, Tả Phi Sắc chậm rãi cong khóe miệng, cười như không cười — đại nhân ta thích màu trắng, tự nhiên màu trắng sẽ thắng.
Cái gọi là quy tắc…… có nàng thì chỉ sợ rằng quy tắc cũng không thành.
Người Vô Mệnh, lần này, ta thật sự chờ mong.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Sau khi gặp gỡ Lạc hoàng, đám người Hàn Tô rất thuận lợi đi đến Tông miếu.
Hàn Thịnh thân thiết chúc mừng Hàn Tô: “Hoàng đệ, sau ngày mai đệ sẽ thật sự trưởng thành rồi.”
Lễ đội mũ là lễ đánh dấu sự trưởng thành của nam tử, chuyện lớn trong đời, tất nhiên nên chúc mừng.
Chỉ là lời chúc này mấy phần thật giả, trong lòng hai người đều biết rõ.
Buổi tối, người của hoàng thất cùng nhau ngồi một bàn ăn.
Lạc hoàng ở giữa, Hàn Thịnh ngồi ở bên phải, Hàn Tô ngồi ở bên trái.
Nhóm nữ quyến sẽ không ngồi cùng bàn với nam tử — bên trong Tông miếu rất chú ý chuyện này, nghỉ ngơi ban đêm nữ tử cũng có một viện riêng biệt, tách khỏi nam tử.
Một bữa cơm ăn vô cùng quy củ, mọi người đều không nói gì.
Trước lễ đội mũ cần trai giới ba ngày, buổi lễ của Hàn Tô cũng không ngoại lệ, hai ngày trước Lễ bộ đã dặn dò phải ăn chay. Hiện nay, trên bàn cơm cũng đều là đồ chay, không hề có chút ăn mặn, thể hiện sự kính trọng với tổ tiên trong Tông miếu.
Sau khi ăn xong, Lễ bộ rất là tận tụy nhắc lại toàn bộ quá trình buổi lễ, rồi sau đó bắt tay vào làm công tác chuẩn bị nghênh đón những đại thần sáng sớm sẽ tới. Những người trong hoàng thất chỉ có thể nghỉ ngơi ba canh giờ đến sáng sớm thì tắm rửa thay quần áo, đợi giờ lành.
Tiễn bước người của Lễ bộ, Hàn Tô trở lại phòng ngủ, sau khi rửa mặt thì lập tức tắt đèn đi ngủ.
Hắn không yên nằm ở trên giường, có chút nhớ nhung Vô Quái — nàng ở cùng với nữ quyến nên tất nhiên không thể ở bên cạnh hắn, ngủ ở phòng ngoài giống như trong vương phủ.
Binh lính canh giữ ngoài cửa, hành lang thường xuyên có đội tuần tra đi qua, quả nhiên canh phòng nghiêm ngặt.
Buổi sáng Vô Quái đã nói với hắn tối nay sẽ không yên bình…… Nhưng nàng cũng không nói đến tột cùng sẽ xảy ra chuyện gì.
Nàng chỉ nói một câu: “Canh ba, ăn mặc chỉnh tề, chờ ta đến gọi, ra cửa miếu nghênh đón bách quan.”
Ngoài phòng có thể nghe được tiếng côn trùng kêu vang, giấy dán cửa sổ chiếu lên bóng cành trúc mảnh khảnh đung đưa theo gió, bóng đêm càng lúc càng đậm, càng lúc càng yên tĩnh. Hàn Tô im lặng nằm ở trên giường, không hề cảm thấy buồn ngủ, hắn biết giờ phút này quyết không thể thả lỏng.
Thời gian dần dần trôi qua, gần như ngay khi tiếng chiêng canh ba vang lên, ngoài cửa sổ truyền đến tiếng hõ nhẹ, một lần, hai lần, ba lần.
Vô Quái đến!
Hàn Tô đứng dậy bước nhanh về phía cửa sổ, sau khi nhẹ tay nhẹ chân mở cửa sổ ra, khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Vô Quái xuất hiện ở trước mặt hắn.
“Nàng đã đến rồi.”
“Ta đến chỗ góc hành lang góc bên phải chờ ngươi.” Vô Quái nhẹ giọng nói, rồi sau đó rời đi.
Hàn Tô nghe xong xoay người vào phòng thắp sáng đèn, rồi sau đó sửa sang lại xiêm y, đẩy cửa đi ra ngoài.
Thị vệ đứng canh ngoài cửa có chút kinh ngạc: “Vương gia……”
“Bổn vương muốn tự mình đi nghênh đón những đại thần đến buổi lễ.” Hàn Tô thong thả bình tĩnh nói, sau đó cất bước rời đi, để lại thị vệ sững sờ tại chỗ — việc nghênh đón bách quan vất vả còn cần Vương gia tự mình làm sao?
Sau khi hội họp với Vô Quái, Hàn Tô dẫn nàng đi thẳng đến cửa hông của Tông miếu, bách quan sẽ đi vào từ cửa này. Mặc dù mới canh ba, nhưng đã có không ít quan viên đến đây, đang ở ngoài cửa chờ Lễ bộ kiểm người đi vào.
Đây là quan lễ của hoàng tử, Hoàng thượng tự mình tham dự, tuyệt đối không thể đến muộn. Những quan viên ở xa đều khởi hành đến sớm để phòng ngừa chuyện xấu. Hơn nữa đến sớm cũng không có gì, chờ một chút là được.
Quan viên Lễ bộ đang đứng bên ngoài đăng ký khách đến, nhìn thấy Hàn Tô lại đây thì vô cùng kinh ngạc.
“Vương gia, ngài còn chưa nghỉ ngơi sao?” Lễ bộ Thượng Thư Trần đại nhân vội vàng đứng dậy thở dài.
Hàn Tô duỗi tay dìu hắn: “Vì tại hạ, làm phiền đại nhân vất vả như thế, thật là vô cùng cảm kích. Tại hạ muốn cùng đại nhân nghênh đón khách, thể hiện cảm kích với khách đến buổi lễ.”
Lời này nói vô cùng hợp lý, nhưng lại cũng kỳ quái — phải biết rằng, chưa từng có hoàng thất tự thân nghênh văn võ bá quan như thế này.
“Không dám không dám.” Trần đại nhân liên tục thở dài: “Vương gia ngày mai còn nhiều chuyện vất vả, hạ quan cảm thấy tốt nhất vẫn nên……”
“Trần đại nhân không cần lo lắng. Ý ta đã quyết.” Hàn Tô mỉm cười ngắt lời hắn. Môi mỏng khẽ cong lên, tự nhiên hào phóng cất bước đi về phía đám quan lại.
Vô Quái yên lặng theo ở phía sau, nhìn hắn cười nói cảm tạ với chư vị đại thần. Với những quan viên cao tuổi còn cẩn thận dặn dò bọn họ ở trong kiệu tranh thủ nghỉ ngơi một lúc, tác phong ung dung bình thản, chậm rãi ấm lòng người.
Trong lòng nàng đột nhiên cảm thấy vui mừng.
Hoàng tử không được sủng ái như Hàn Tô, sợ rằng đây là lần đầu tiên hắn đối mặt với những đại thần như thế. Kế thừa huyết thống hoàng gia, lại có trái tim thiện lương ấm áp, hắn làm rất tốt, giống như một hoàng tử chân chính cơ trí khéo léo.
Đại thần đến tham dự buổi lễ văn võ đều có. Trong đó quan võ, cấp bậc tướng quân không dưới mười người, người người trải qua trăm trận chiến, võ nghệ bất phàm. Nếu muốn được che chở, tự nhiên là ở bên cạnh bọn họ an toàn nhất.
— đây là tính toán ban đầu của Vô Quái.
Nhưng hiện nay nàng đã sửa lại chủ ý.
Duỗi tay kéo kéo ống tay áo Hàn Tô, nàng thấp giọng nói: “Đến chỗ người kia.” Rồi sau đó duỗi tay lặng lẽ chỉ về hướng bên cạnh.
Theo hướng đầu ngón tay nàng, Hàn Tô nhìn thấy một cỗ kiệu xanh thẫm, Thượng Quan Thừa tướng đang từ trong kiệu chậm rãi đi ra.
Tìm Thượng Quan Thừa tướng?
“Người này mặt mày đại phúc, qua năm mươi tuổi mà chưa từng thấy máu.” Vô Quái cúi đầu giải thích.
Thượng Quan Thừa tướng năm nay năm mươi ba, không thấy máu, nói cách khác chính là ở bên cạnh ông ta sẽ không gặp tai ương đổ máu.
Hàn Tô có chút kinh ngạc, nghe lời Vô Quái đi đến.
“Thượng Quan đại nhân một đường vất vả rồi.”
“Kỳ vương gia?” Thượng Quan Thừa tướng có chút bất ngờ nói: “Không dám không dám, đều là chuyện lão thần nên làm.”
Hai người bọn họ bắt đầu nói chuyện phiếm, tính tình Thượng Quan Thừa tướng nho nhã, học thức uyên bác, trò chuyện với hắn Hàn Tô cũng cảm thấy thú vị.
Cùng lúc đó, ánh mắt của Vô Quái bị một người khác hấp dẫn.
Đó là một nữ tử mặc váy áo màu lam nhạt, nàng chậm rãi đi xuống từ cỗ kiệu đằng sau Thượng Quan Thừa tướng, đang đi về hướng bọn họ.
Nàng kia cong môi cười hơi cúi người hành lễ, giọng nói dịu dàng: “Thần nữ Thượng Quan Dung Nhược, tham kiến Kỳ vương gia.”
“Thượng Quan cô nương có lễ.”
“Sức khỏe của lão thần không được tốt, tiểu nữ không yên lòng cho nên đặc biệt cầu xin Thái Hậu ân chuẩn cùng đến để chiếu cố lão thần. Thật khiến Vương gia chê cười.” Thượng Quan Thừa tướng miệng nói chê cười, nhưng trên mặt đều là tự hào.
Hàn Tô cười khen: “Thượng Quan cô nương hiếu thuận khiến người khác kính nể. Thượng Quan đại nhân thật có phúc.”
Bọn họ hàn huyên rất nhiều, Vô Quái đều không nghe vào, đứng ở bên trong bóng tối, nàng sững sờ nhìn nữ tử trước mắt.
Mày thanh trán cao, chủ quý; mũi như trụ ngọc, gả quý; ngũ quan hài hòa, chủ phú; mệnh cách bằng phẳng, chủ bình an.
Mắt phượng mày ngài, sáng như minh châu, mẫu nghi thiên hạ.
Nàng trời sinh đã là mệnh Hoàng hậu, phú quý không kể xiết, cả đời suôn sẻ, vô tai vô nạn, thân quyến đều được che chở. Tướng mạo như thế ngàn năm khó gặp, phàm là những người thân thiết, đều có thể trường thọ phú quý.
Thượng Quan Dung Nhược.
Vô Quái âm thầm nhớ kỹ cái tên này.
Hàn Thịnh lúc trước là tướng đế vương, lần này lại gặp mệnh Hoàng hậu, đều là những người khiến kẻ khác ngửa mặt mà nhìn.
Thế gian, quả nhiên không hề có việc sinh ra đã bình đẳng.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tìm một vòng, phát hiện Hàn Tô không ở trong phòng nghỉ ngơi mà lại đến nơi khiến cho hắn không thể ra tay, Xích Nha tức giận đến nỗi muốn bóp nát binh khí trong tay.
Đường đường hoàng tử, đêm hôm khuya khoắt không đi nghỉ lại ra ngoài tiếp đại thần!
Đám võ tướng đã không dễ đối phó, còn có Thượng Quan Thừa tướng…… Cũng không biết vì sao Thái tử dặn dò riêng, không thể gây thương tổn đến Thừa tướng đại nhân và nữ nhi của ông ta.
Hiện tại lại cùng nhau ở một chỗ.
Mẹ nó.
Lão tử không tin một đêm này hắn không ngủ!
Xích Nha hạ quyết tâm, chờ đợi cho Hàn Tô trở về phòng nghỉ sẽ ra tay.
……
Nhưng lần chờ này chính là chờ đến khi mặt trời mọc ở chân trời phía đông.
Giờ lành gần đến, Hàn Tô lúc này mới theo quan viên Lễ bộ trở về đổi y phục.
Nói cách khác, một đêm này Xích Nha chờ đợi tốn công vô ích.
Nhiệm vụ lần này chính thức thất bại.
Hàn Thịnh đã hạ lệnh — giải quyết trước khi mặt trời mọc, nếu không xách đầu tới gặp.
Người trong buổi lễ rất nhiều, không phải vài người bọn họ có thể khống chế.
Nơi nơi đều là nhân vật mấu chốt, nếu không cẩn thận bị thương người nào đó, hoặc để lại nhược điểm gì, Thái tử khó mà có thể an toàn đứng ngoài cuộc.
Xích Nha chậm rãi thở dài, sai một thủ hạ đi báo lại với Thái tử, cũng chính là tuyên cáo vận mệnh của mình.
Nhìn đôi tay phát run của mình, hắn đột nhiên hiểu ra mình cũng rất sợ cái chết……
Lúc trước Hắc Nha có phải cũng sợ hãi giống như chính mình lúc này, có phải cũng từng giãy dụa không muốn ngoan ngoãn nhận lấy cái chết hay không.
Trong miệng có một viên thuốc nho nhỏ, đầu lưỡi cảm nhận được sự tồn tại rõ ràng của nó.
Hắn có thể trốn, trốn khỏi Lạc quốc, chạy trốn tới chân trời góc biển, nhưng mà hắn vẫn chẳng thể thoát khỏi địa ngục.
Tầm mắt chậm rãi dời về phía cánh tay trái, nơi đó một cái vệt đen dài cũng chính là ký hiệu đòi mạng của hắn — cửu trùng hủ cốt hoàn.
Từ ngày đầu tiên trở thành ám vệ, hắn đã ăn vào thứ độc dược quái ác này, chỉ có thể dựa vào giải dược mỗi tháng để áp chế.
Nếu như dùng thuốc giải trễ, ngày ngày sẽ trải nghiệm cảm giác gân cốt đứt từng khúc, đau đớn vô cùng cho đến tận bảy bảy bốn mươi chín ngày sau mới mất mạng, đến lúc đó thân thể chỉ còn lại da bọc một nắm xương mục nát.
Hắn bỗng nhiên cắn mạnh răng một cái, hương thuốc lan tràn trong miệng — mặt trời mọc là chết.
Tử sĩ, tử sĩ, công dụng cuối cùng của bọn họ cũng là một chữ “Tử”.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Sáng sớm, nhìn thấy Hàn Tô lành lặn xuất hiện ở trước mặt mình, chỉ có hai quầng mắt hơi thâm, sắc mặt Hàn Thịnh như thường tiến lên tiếp đón.
Đợi Hàn Tô rời đi, hắn nhẹ giọng phân phó vài câu với thị vệ bên cạnh, rồi sau đó yên tĩnh ngồi ở chính sảnh chờ buổi lễ đến.
Thị vệ kia lặng lẽ rời đi, biến mất ở đi trên đường đến sân sau của Tông miếu.
— Hàn Tô, bổn vương thật sự muốn nhìn xem, ngươi trốn tránh thập diện mai phục này thế nào.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Có lẽ là vì buổi lễ sắp diễn ra, trong lòng Hàn Tô hưng phấn lại khẩn trương, không thấy mệt mỏi chút nào.
Vô Quái vẫn dùng thân phận nha hoàn hầu hạ bên cạnh, im lặng thật sự là dị thường. Không biết bắt đầu từ khi nào, hai hàng lông mày của nàng luôn nhíu chặt, giống như suy nghĩ vấn đề gì đó.
“Vương gia, phiền toái ngài cúi đầu xuống một chút.” Ma ma giúp hắn chải đầu vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, cẩn thận tỉ mỉ.
“Ừ.” Hàn Tô hơi cúi thấp đầu.
“Vương gia, xin ngài nâng chân lên.” Cung nữ bắt đầu giúp hắn đi giày.
“Ừ.”
Lần đầu được người hầu hạ như vậy, Hàn Tô rất không quen. Hắn muốn hỏi xem Vô Quái đang có chuyện gì, nhưng bên cạnh nhiều người, vẫn không tìm thấy cơ hội.
Vô Quái đứng ở một góc trong phòng, im lặng nhìn Hàn Tô bị mọi người vây quanh, bàn tay bên dưới tay áo không ngừng bấm độn.
Mọi sự đã tính qua, nhưng mờ ảo như mây khói, cho dù cầm được mười phần, cũng có chín phần không ổn.
Hôm nay, tuyệt đối không thể buông lỏng.
Đợi tất cả xong xuôi, người hầu hạ rửa mặt chải đầu lúc này mới lui ra.
Cách giờ lành còn một khoảng thời gian, Hàn Tô lúc này chỉ cần ở chỗ này chờ Lễ bộ phái người đến đón là được.
— Rốt cục cũng yên tĩnh.
Hàn Tô chuyển ánh mắt nhìn về phía Vô Quái.
“Vô Quái.” Hắn mở miệng gọi nàng, nhưng nàng lại giống như không nghe thấy, vẫn đứng ở trong góc, bóng tối chiếu lên khuôn mặt, không nhìn rõ.
“Vô Quái?” Hàn Tô lại gọi một lần, lúc này Vô Quái mới đi về phía hắn.
Nhìn bộ lễ phục màu đen hắn mặc trên người, nền đen viền đỏ, tay áo rộng thắt lưng thu nhỏ, càng toát ra vẻ quý khí, tuyệt sắc khuynh thành, Vô Quái nhìn ngẩn người một lát, rồi sau đó tiếp tục đi lại.
Đến khi dừng lại trước mặt Hàn Tô, nàng duỗi tay bắt lấy tay áo hắn, hô nhỏ: “Đừng nhúc nhích.”
Hàn Tô sửng sốt một chút, sau đó ngồi im tại chỗ không dám cử động mạnh.
Kéo lấy ống tay áo phải của hắn sờ tới sờ lui cẩn thận kiểm tra mấy lần, cuối cùng ánh mắt của nàng dừng ở cổ tay áo – viền rìa có ánh sáng màu bạc lấp lóe.
Thật cẩn thận kéo ra, là một cái kim dài như kim thêu, mà trên đầu mũi kim có bột phấn màu trắng.
Quả nhiên ở trong này.
Vô Quái thản nhiên rút kim sau nó ném ra ngoài cửa sổ.
Hàn Tô thuận thế bắt lấy tay Vô Quái, giống như làm vậy mới có thể khiến cho trái tim nửa vời của hắn bình tĩnh trở lại – kim ở chỗ này, nếu như không cẩn thận đụng tới chắc chắn trúng bột phấn độc kia, rồi sau đó quả nhiên là không bệnh mà chết trong buổi lễ.
Tay hắn rất lạnh, cầm lấy tay nàng cứng ngắc như băng, Vô Quái nhíu mày, rồi sau đó yên lặng nắm chặt tay hắn: “Khi người của Lễ bộ đến gọi, ngươi kéo dài thêm một khắc rồi mới đi cùng bọn họ.”
“Được.” Hàn Tô không hỏi nhiều, gật đầu đáp ứng.
“Trong buổi lễ có phụ hoàng ngươi ở đó, không cần lo lắng nhiều.”
“Được.”
“Nếu có nguy hiểm gì đó xảy ra, nhớ kỹ phải chạy về phía người có phúc.”
“Ví dụ như?”
“Phụ hoàng ngươi, Thừa tướng đại nhân.”
“Ừ.”
……
Nguy hiểm còn không biết bao nhiêu lần, thật sự là một ngày dài đằng đẵng.
“Kỳ vương gia, hạ quan tới đón giá.” Người của Lễ bộ đến.
Hàn Tô ngồi ở trong phòng nhắm mắt dưỡng thần, không đáp lại. Người của Lễ bộ đợi ở ngoài cửa một hồi không thấy Vương gia đi ra, lại hô một tiếng nữa: “Vương gia, giờ lành đem đến, xin mời di giá.”
Vẫn không ai đáp lại.
Quan viên kia cảm thấy có chút kỳ quái, suy nghĩ một chút lại cẩn thận nói: “Vương gia, giờ lành không đợi người, thứ cho hạ quan vô lễ tiến vào nghênh giá.” Hắn thử thăm dò đẩy cửa phòng ra, sau khi đi vào thấy Kỳ vương gia vẫn ngồi im ở chỗ kia, im lặng nhắm mắt nghỉ ngơi.
“Vương gia……”
Quan viên vừa muốn mở miệng nói chuyện, lại thấy Hàn Tô mở mắt lạnh nhạt nói: “Bổn vương đêm qua không ngủ, bây giờ mệt mỏi, một khắc nữa hãy gọi bổn vương.” Dứt lời, lại nhắm mắt không hề lên tiếng.
Quan viên Lễ bộ đột nhiên không biết phải làm sao, không dám tiếp tục gọi, cũng may cách giờ lành còn một khoảng thời gian, một khắc vẫn chờ được, quan viên kia im lặng chờ ở một bên, đám người Lễ bộ đến hộ tống cũng đành phải đứng ở chờ Vương gia nghỉ ngơi đủ.
Có người thầm mắng trong lòng: Nửa đêm không chịu nghỉ ngơi, lại muốn giả vờ giả vịt đi nghênh đón bách quan, hiện tại buồn ngủ, lại bắt chúng ta đứng chờ.
Có điều buổi lễ này Vương gia là nhân vật chính, vẫn không nên làm chuyện gì trái ý. Lễ bộ đều là những kẻ thức thời, cho dù Hàn Tô chỉ là một Vương gia không được sủng ái, nhưng tốt xấu vẫn là Vương gia, không phải người bọn họ có thể đắc tội.
Thời gian chậm rãi qua, một khắc sau, Hàn Tô đúng hẹn tỉnh lại đi theo người của Lễ bộ.
Vô Quái cũng im lặng theo ở phía sau, trước khi vào sảnh chính thì chậm rãi lẩn vào căn phòng nhỏ phía đông — thân phận của nàng không thể tiến vào chính sảnh.
Phòng phía đông này là khu vực của người thân quan viên, nàng là người của Kỳ vương phủ, hiện tại lấy thân phận tỳ nữ đứng ở một bên cũng là hợp tình hợp lý. Phòng phía đông cách địa phương cử hành nghi lễ không xa, chưa đến năm trượng, khoảng cách này Vô Quái vừa lòng.
Đến bây giờ, tất cả vẫn ổn định.
Nếu như vừa rồi Hàn Tô rời đi sớm một khắc, trên đường bọn họ đi sẽ gặp một đội thị nữ bưng rượu thịt. Rồi sau đó vì lý do nào đó mà dưới chân thị nữ mất thăng bằng, đánh nghiêng bình rượu hắt vào người Hàn Tô. Buổi lễ quan trọng, y phục giày dép phải sạch sẽ, Hàn Tô bắt buộc phải trở về thay quần áo. Đến lúc này thời gian đi về tiêu tốn không ít.
Giờ lành nếu trôi qua tất nhiên phải chọn một ngày khác, lễ pháp không thể làm trái. Như thế sẽ nhiều thời gian hơn cho những người cần nó.
Đương nhiên đây chỉ là chuyện nhỏ, quan trọng là — rượu kia cũng không phải rượu bình thường.
Mùi rượu có thể tồn tại bảy ngày, dẫn dắt trăm loại sâu trùng.
Nghĩ ra phương pháp phiền toái, tàn nhẫn lại không để dấu vết thế này, xem ra những kẻ đó suy tính trăm đường.
Mà phiền toái như thế, tránh đi là lựa chọn tốt nhất. Cùng với việc lãng phí thời gian của mình, không bằng chọn đúng thời gian xuất hiện.
Hít sâu một hơi, nàng trấn định lại tinh thần.
Từ từ sẽ đến, một ngày này còn rất dài.
~*~
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Buổi lễ còn có một chương nữa…
Báo trước: Vô Quái bị phản phệ lần thứ hai.
__Hết chương 19__
Quốc sư đại nhân là khách mời lúc này cũng giống như đám người Vô Quái đang trên đường đi đến Tông miếu.
Xe ngựa và cỗ kiệu của Tả Phi Sắc đều từ một khuôn mẫu, viền vàng nền trắng, trên đỉnh có hình diều hâu, mặc cho ai nhìn cũng biết bên trong là Quốc sư, chỉ một người ấy.
Giờ phút này Tả Phi Sắc đang ngồi ở trong xe ngựa, thân thể dựa vào sườn xe, một tay chống cằm, một tay hờ hững chơi đùa quân cờ màu trắng trong bát ngọc. Trước mặt hắn là một bàn cờ đang chơi dở, quân đen chiếm hơn nửa giang sơn, quân trắng bị dồn vào đường chết, còn đang giãy dụa.
Bên trên bàn cờ mỗi một chỗ gạch chéo lại có một lỗ khảm nhỏ tinh xảo, vừa vặn với quân cờ, để trên xe ngựa xóc nảy cũng không bị rối loạn bàn cờ.
Mỗi người đều biết kỳ nghệ của Quốc sư tài ba, nhưng lại không thích đánh cờ với người khác, chỉ thích tự chơi cờ. Không đánh cùng người khác, có lẽ là vì trên thế gian này sợ rằng không tìm được địch thủ ngang tài ngang sức với hắn. Cũng chỉ có tự chơi mới khiến cho hắn tìm ra vài phần lạc thú.
“Bẩm báo đại nhân, đã đến Tông miếu.” Cách mành xe, giọng nói của thị vệ không lớn không nhỏ truyền vào.
Tả Phi Sắc giống như không nghe thấy chỉ chuyên tâm để ý đến ván cờ, mà quân trắng trong tay lại chậm chạp chưa hạ xuống.
Thị vệ cung kính đứng bên ngoài, cả đội ngũ đứng ở chỗ kia yên tĩnh không một tiếng động.
Một lát sau.
“Cạnh–” Quân cờ rơi xuống.
Tả Phi Sắc vung tay áo, chậm rãi ra khỏi kiệu, đạp lên trên ghế đẩu tiêu sái bước xuống con đường đá xanh.
Trong Tông miếu, bất luận kẻ nào tiến vào đều phải đi bộ, thể hiện sự kính trọng.
“Đi thôi.” Mang mặt nạ màu vàng, Tả Phi Sắc bình tĩnh nói một câu, bọn thị vệ rất chủ động dẫn đường, đoàn người chậm rãi tiến về phía cửa miếu màu son.
“Ngươi đoán xem, vừa rồi quân đen hay là quân trắng thắng?”
Thị vệ bị hỏi suy nghĩ một chút mới hiểu được Quốc sư đang bảo hắn đoán kết quả ván cờ tự chơi kia, thị vệ thuận miệng nói: “Có lẽ là màu trắng?”
“Làm thế nào đoán?”
“Đại nhân thích màu trắng, cho nên……”
“Ngươi thật ra là kẻ thông minh.” Giọng nói của Tả Phi Sắc thể hiện tâm tình của hắn không tồi: “Đúng là quân trắng thắng.”
Tại bàn cờ trên xe ngựa, một quân cờ màu trắng không tầm thường đặt ở phía trên vị trí của quân màu đen.
Nếu như quân cờ màu đen kia có thể thay bằng trắng, toàn bộ thế cục sẽ chuyển biến nghịch trời.
Chỉ là quân cờ màu trắng đặt trên màu đen, không phải phương pháp chơi cờ, một điểm chỉ có thể đặt một quân cờ, rất kỳ quái.
Bên dưới mặt nạ màu vàng, Tả Phi Sắc chậm rãi cong khóe miệng, cười như không cười — đại nhân ta thích màu trắng, tự nhiên màu trắng sẽ thắng.
Cái gọi là quy tắc…… có nàng thì chỉ sợ rằng quy tắc cũng không thành.
Người Vô Mệnh, lần này, ta thật sự chờ mong.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Sau khi gặp gỡ Lạc hoàng, đám người Hàn Tô rất thuận lợi đi đến Tông miếu.
Hàn Thịnh thân thiết chúc mừng Hàn Tô: “Hoàng đệ, sau ngày mai đệ sẽ thật sự trưởng thành rồi.”
Lễ đội mũ là lễ đánh dấu sự trưởng thành của nam tử, chuyện lớn trong đời, tất nhiên nên chúc mừng.
Chỉ là lời chúc này mấy phần thật giả, trong lòng hai người đều biết rõ.
Buổi tối, người của hoàng thất cùng nhau ngồi một bàn ăn.
Lạc hoàng ở giữa, Hàn Thịnh ngồi ở bên phải, Hàn Tô ngồi ở bên trái.
Nhóm nữ quyến sẽ không ngồi cùng bàn với nam tử — bên trong Tông miếu rất chú ý chuyện này, nghỉ ngơi ban đêm nữ tử cũng có một viện riêng biệt, tách khỏi nam tử.
Một bữa cơm ăn vô cùng quy củ, mọi người đều không nói gì.
Trước lễ đội mũ cần trai giới ba ngày, buổi lễ của Hàn Tô cũng không ngoại lệ, hai ngày trước Lễ bộ đã dặn dò phải ăn chay. Hiện nay, trên bàn cơm cũng đều là đồ chay, không hề có chút ăn mặn, thể hiện sự kính trọng với tổ tiên trong Tông miếu.
Sau khi ăn xong, Lễ bộ rất là tận tụy nhắc lại toàn bộ quá trình buổi lễ, rồi sau đó bắt tay vào làm công tác chuẩn bị nghênh đón những đại thần sáng sớm sẽ tới. Những người trong hoàng thất chỉ có thể nghỉ ngơi ba canh giờ đến sáng sớm thì tắm rửa thay quần áo, đợi giờ lành.
Tiễn bước người của Lễ bộ, Hàn Tô trở lại phòng ngủ, sau khi rửa mặt thì lập tức tắt đèn đi ngủ.
Hắn không yên nằm ở trên giường, có chút nhớ nhung Vô Quái — nàng ở cùng với nữ quyến nên tất nhiên không thể ở bên cạnh hắn, ngủ ở phòng ngoài giống như trong vương phủ.
Binh lính canh giữ ngoài cửa, hành lang thường xuyên có đội tuần tra đi qua, quả nhiên canh phòng nghiêm ngặt.
Buổi sáng Vô Quái đã nói với hắn tối nay sẽ không yên bình…… Nhưng nàng cũng không nói đến tột cùng sẽ xảy ra chuyện gì.
Nàng chỉ nói một câu: “Canh ba, ăn mặc chỉnh tề, chờ ta đến gọi, ra cửa miếu nghênh đón bách quan.”
Ngoài phòng có thể nghe được tiếng côn trùng kêu vang, giấy dán cửa sổ chiếu lên bóng cành trúc mảnh khảnh đung đưa theo gió, bóng đêm càng lúc càng đậm, càng lúc càng yên tĩnh. Hàn Tô im lặng nằm ở trên giường, không hề cảm thấy buồn ngủ, hắn biết giờ phút này quyết không thể thả lỏng.
Thời gian dần dần trôi qua, gần như ngay khi tiếng chiêng canh ba vang lên, ngoài cửa sổ truyền đến tiếng hõ nhẹ, một lần, hai lần, ba lần.
Vô Quái đến!
Hàn Tô đứng dậy bước nhanh về phía cửa sổ, sau khi nhẹ tay nhẹ chân mở cửa sổ ra, khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Vô Quái xuất hiện ở trước mặt hắn.
“Nàng đã đến rồi.”
“Ta đến chỗ góc hành lang góc bên phải chờ ngươi.” Vô Quái nhẹ giọng nói, rồi sau đó rời đi.
Hàn Tô nghe xong xoay người vào phòng thắp sáng đèn, rồi sau đó sửa sang lại xiêm y, đẩy cửa đi ra ngoài.
Thị vệ đứng canh ngoài cửa có chút kinh ngạc: “Vương gia……”
“Bổn vương muốn tự mình đi nghênh đón những đại thần đến buổi lễ.” Hàn Tô thong thả bình tĩnh nói, sau đó cất bước rời đi, để lại thị vệ sững sờ tại chỗ — việc nghênh đón bách quan vất vả còn cần Vương gia tự mình làm sao?
Sau khi hội họp với Vô Quái, Hàn Tô dẫn nàng đi thẳng đến cửa hông của Tông miếu, bách quan sẽ đi vào từ cửa này. Mặc dù mới canh ba, nhưng đã có không ít quan viên đến đây, đang ở ngoài cửa chờ Lễ bộ kiểm người đi vào.
Đây là quan lễ của hoàng tử, Hoàng thượng tự mình tham dự, tuyệt đối không thể đến muộn. Những quan viên ở xa đều khởi hành đến sớm để phòng ngừa chuyện xấu. Hơn nữa đến sớm cũng không có gì, chờ một chút là được.
Quan viên Lễ bộ đang đứng bên ngoài đăng ký khách đến, nhìn thấy Hàn Tô lại đây thì vô cùng kinh ngạc.
“Vương gia, ngài còn chưa nghỉ ngơi sao?” Lễ bộ Thượng Thư Trần đại nhân vội vàng đứng dậy thở dài.
Hàn Tô duỗi tay dìu hắn: “Vì tại hạ, làm phiền đại nhân vất vả như thế, thật là vô cùng cảm kích. Tại hạ muốn cùng đại nhân nghênh đón khách, thể hiện cảm kích với khách đến buổi lễ.”
Lời này nói vô cùng hợp lý, nhưng lại cũng kỳ quái — phải biết rằng, chưa từng có hoàng thất tự thân nghênh văn võ bá quan như thế này.
“Không dám không dám.” Trần đại nhân liên tục thở dài: “Vương gia ngày mai còn nhiều chuyện vất vả, hạ quan cảm thấy tốt nhất vẫn nên……”
“Trần đại nhân không cần lo lắng. Ý ta đã quyết.” Hàn Tô mỉm cười ngắt lời hắn. Môi mỏng khẽ cong lên, tự nhiên hào phóng cất bước đi về phía đám quan lại.
Vô Quái yên lặng theo ở phía sau, nhìn hắn cười nói cảm tạ với chư vị đại thần. Với những quan viên cao tuổi còn cẩn thận dặn dò bọn họ ở trong kiệu tranh thủ nghỉ ngơi một lúc, tác phong ung dung bình thản, chậm rãi ấm lòng người.
Trong lòng nàng đột nhiên cảm thấy vui mừng.
Hoàng tử không được sủng ái như Hàn Tô, sợ rằng đây là lần đầu tiên hắn đối mặt với những đại thần như thế. Kế thừa huyết thống hoàng gia, lại có trái tim thiện lương ấm áp, hắn làm rất tốt, giống như một hoàng tử chân chính cơ trí khéo léo.
Đại thần đến tham dự buổi lễ văn võ đều có. Trong đó quan võ, cấp bậc tướng quân không dưới mười người, người người trải qua trăm trận chiến, võ nghệ bất phàm. Nếu muốn được che chở, tự nhiên là ở bên cạnh bọn họ an toàn nhất.
— đây là tính toán ban đầu của Vô Quái.
Nhưng hiện nay nàng đã sửa lại chủ ý.
Duỗi tay kéo kéo ống tay áo Hàn Tô, nàng thấp giọng nói: “Đến chỗ người kia.” Rồi sau đó duỗi tay lặng lẽ chỉ về hướng bên cạnh.
Theo hướng đầu ngón tay nàng, Hàn Tô nhìn thấy một cỗ kiệu xanh thẫm, Thượng Quan Thừa tướng đang từ trong kiệu chậm rãi đi ra.
Tìm Thượng Quan Thừa tướng?
“Người này mặt mày đại phúc, qua năm mươi tuổi mà chưa từng thấy máu.” Vô Quái cúi đầu giải thích.
Thượng Quan Thừa tướng năm nay năm mươi ba, không thấy máu, nói cách khác chính là ở bên cạnh ông ta sẽ không gặp tai ương đổ máu.
Hàn Tô có chút kinh ngạc, nghe lời Vô Quái đi đến.
“Thượng Quan đại nhân một đường vất vả rồi.”
“Kỳ vương gia?” Thượng Quan Thừa tướng có chút bất ngờ nói: “Không dám không dám, đều là chuyện lão thần nên làm.”
Hai người bọn họ bắt đầu nói chuyện phiếm, tính tình Thượng Quan Thừa tướng nho nhã, học thức uyên bác, trò chuyện với hắn Hàn Tô cũng cảm thấy thú vị.
Cùng lúc đó, ánh mắt của Vô Quái bị một người khác hấp dẫn.
Đó là một nữ tử mặc váy áo màu lam nhạt, nàng chậm rãi đi xuống từ cỗ kiệu đằng sau Thượng Quan Thừa tướng, đang đi về hướng bọn họ.
Nàng kia cong môi cười hơi cúi người hành lễ, giọng nói dịu dàng: “Thần nữ Thượng Quan Dung Nhược, tham kiến Kỳ vương gia.”
“Thượng Quan cô nương có lễ.”
“Sức khỏe của lão thần không được tốt, tiểu nữ không yên lòng cho nên đặc biệt cầu xin Thái Hậu ân chuẩn cùng đến để chiếu cố lão thần. Thật khiến Vương gia chê cười.” Thượng Quan Thừa tướng miệng nói chê cười, nhưng trên mặt đều là tự hào.
Hàn Tô cười khen: “Thượng Quan cô nương hiếu thuận khiến người khác kính nể. Thượng Quan đại nhân thật có phúc.”
Bọn họ hàn huyên rất nhiều, Vô Quái đều không nghe vào, đứng ở bên trong bóng tối, nàng sững sờ nhìn nữ tử trước mắt.
Mày thanh trán cao, chủ quý; mũi như trụ ngọc, gả quý; ngũ quan hài hòa, chủ phú; mệnh cách bằng phẳng, chủ bình an.
Mắt phượng mày ngài, sáng như minh châu, mẫu nghi thiên hạ.
Nàng trời sinh đã là mệnh Hoàng hậu, phú quý không kể xiết, cả đời suôn sẻ, vô tai vô nạn, thân quyến đều được che chở. Tướng mạo như thế ngàn năm khó gặp, phàm là những người thân thiết, đều có thể trường thọ phú quý.
Thượng Quan Dung Nhược.
Vô Quái âm thầm nhớ kỹ cái tên này.
Hàn Thịnh lúc trước là tướng đế vương, lần này lại gặp mệnh Hoàng hậu, đều là những người khiến kẻ khác ngửa mặt mà nhìn.
Thế gian, quả nhiên không hề có việc sinh ra đã bình đẳng.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tìm một vòng, phát hiện Hàn Tô không ở trong phòng nghỉ ngơi mà lại đến nơi khiến cho hắn không thể ra tay, Xích Nha tức giận đến nỗi muốn bóp nát binh khí trong tay.
Đường đường hoàng tử, đêm hôm khuya khoắt không đi nghỉ lại ra ngoài tiếp đại thần!
Đám võ tướng đã không dễ đối phó, còn có Thượng Quan Thừa tướng…… Cũng không biết vì sao Thái tử dặn dò riêng, không thể gây thương tổn đến Thừa tướng đại nhân và nữ nhi của ông ta.
Hiện tại lại cùng nhau ở một chỗ.
Mẹ nó.
Lão tử không tin một đêm này hắn không ngủ!
Xích Nha hạ quyết tâm, chờ đợi cho Hàn Tô trở về phòng nghỉ sẽ ra tay.
……
Nhưng lần chờ này chính là chờ đến khi mặt trời mọc ở chân trời phía đông.
Giờ lành gần đến, Hàn Tô lúc này mới theo quan viên Lễ bộ trở về đổi y phục.
Nói cách khác, một đêm này Xích Nha chờ đợi tốn công vô ích.
Nhiệm vụ lần này chính thức thất bại.
Hàn Thịnh đã hạ lệnh — giải quyết trước khi mặt trời mọc, nếu không xách đầu tới gặp.
Người trong buổi lễ rất nhiều, không phải vài người bọn họ có thể khống chế.
Nơi nơi đều là nhân vật mấu chốt, nếu không cẩn thận bị thương người nào đó, hoặc để lại nhược điểm gì, Thái tử khó mà có thể an toàn đứng ngoài cuộc.
Xích Nha chậm rãi thở dài, sai một thủ hạ đi báo lại với Thái tử, cũng chính là tuyên cáo vận mệnh của mình.
Nhìn đôi tay phát run của mình, hắn đột nhiên hiểu ra mình cũng rất sợ cái chết……
Lúc trước Hắc Nha có phải cũng sợ hãi giống như chính mình lúc này, có phải cũng từng giãy dụa không muốn ngoan ngoãn nhận lấy cái chết hay không.
Trong miệng có một viên thuốc nho nhỏ, đầu lưỡi cảm nhận được sự tồn tại rõ ràng của nó.
Hắn có thể trốn, trốn khỏi Lạc quốc, chạy trốn tới chân trời góc biển, nhưng mà hắn vẫn chẳng thể thoát khỏi địa ngục.
Tầm mắt chậm rãi dời về phía cánh tay trái, nơi đó một cái vệt đen dài cũng chính là ký hiệu đòi mạng của hắn — cửu trùng hủ cốt hoàn.
Từ ngày đầu tiên trở thành ám vệ, hắn đã ăn vào thứ độc dược quái ác này, chỉ có thể dựa vào giải dược mỗi tháng để áp chế.
Nếu như dùng thuốc giải trễ, ngày ngày sẽ trải nghiệm cảm giác gân cốt đứt từng khúc, đau đớn vô cùng cho đến tận bảy bảy bốn mươi chín ngày sau mới mất mạng, đến lúc đó thân thể chỉ còn lại da bọc một nắm xương mục nát.
Hắn bỗng nhiên cắn mạnh răng một cái, hương thuốc lan tràn trong miệng — mặt trời mọc là chết.
Tử sĩ, tử sĩ, công dụng cuối cùng của bọn họ cũng là một chữ “Tử”.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Sáng sớm, nhìn thấy Hàn Tô lành lặn xuất hiện ở trước mặt mình, chỉ có hai quầng mắt hơi thâm, sắc mặt Hàn Thịnh như thường tiến lên tiếp đón.
Đợi Hàn Tô rời đi, hắn nhẹ giọng phân phó vài câu với thị vệ bên cạnh, rồi sau đó yên tĩnh ngồi ở chính sảnh chờ buổi lễ đến.
Thị vệ kia lặng lẽ rời đi, biến mất ở đi trên đường đến sân sau của Tông miếu.
— Hàn Tô, bổn vương thật sự muốn nhìn xem, ngươi trốn tránh thập diện mai phục này thế nào.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Có lẽ là vì buổi lễ sắp diễn ra, trong lòng Hàn Tô hưng phấn lại khẩn trương, không thấy mệt mỏi chút nào.
Vô Quái vẫn dùng thân phận nha hoàn hầu hạ bên cạnh, im lặng thật sự là dị thường. Không biết bắt đầu từ khi nào, hai hàng lông mày của nàng luôn nhíu chặt, giống như suy nghĩ vấn đề gì đó.
“Vương gia, phiền toái ngài cúi đầu xuống một chút.” Ma ma giúp hắn chải đầu vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, cẩn thận tỉ mỉ.
“Ừ.” Hàn Tô hơi cúi thấp đầu.
“Vương gia, xin ngài nâng chân lên.” Cung nữ bắt đầu giúp hắn đi giày.
“Ừ.”
Lần đầu được người hầu hạ như vậy, Hàn Tô rất không quen. Hắn muốn hỏi xem Vô Quái đang có chuyện gì, nhưng bên cạnh nhiều người, vẫn không tìm thấy cơ hội.
Vô Quái đứng ở một góc trong phòng, im lặng nhìn Hàn Tô bị mọi người vây quanh, bàn tay bên dưới tay áo không ngừng bấm độn.
Mọi sự đã tính qua, nhưng mờ ảo như mây khói, cho dù cầm được mười phần, cũng có chín phần không ổn.
Hôm nay, tuyệt đối không thể buông lỏng.
Đợi tất cả xong xuôi, người hầu hạ rửa mặt chải đầu lúc này mới lui ra.
Cách giờ lành còn một khoảng thời gian, Hàn Tô lúc này chỉ cần ở chỗ này chờ Lễ bộ phái người đến đón là được.
— Rốt cục cũng yên tĩnh.
Hàn Tô chuyển ánh mắt nhìn về phía Vô Quái.
“Vô Quái.” Hắn mở miệng gọi nàng, nhưng nàng lại giống như không nghe thấy, vẫn đứng ở trong góc, bóng tối chiếu lên khuôn mặt, không nhìn rõ.
“Vô Quái?” Hàn Tô lại gọi một lần, lúc này Vô Quái mới đi về phía hắn.
Nhìn bộ lễ phục màu đen hắn mặc trên người, nền đen viền đỏ, tay áo rộng thắt lưng thu nhỏ, càng toát ra vẻ quý khí, tuyệt sắc khuynh thành, Vô Quái nhìn ngẩn người một lát, rồi sau đó tiếp tục đi lại.
Đến khi dừng lại trước mặt Hàn Tô, nàng duỗi tay bắt lấy tay áo hắn, hô nhỏ: “Đừng nhúc nhích.”
Hàn Tô sửng sốt một chút, sau đó ngồi im tại chỗ không dám cử động mạnh.
Kéo lấy ống tay áo phải của hắn sờ tới sờ lui cẩn thận kiểm tra mấy lần, cuối cùng ánh mắt của nàng dừng ở cổ tay áo – viền rìa có ánh sáng màu bạc lấp lóe.
Thật cẩn thận kéo ra, là một cái kim dài như kim thêu, mà trên đầu mũi kim có bột phấn màu trắng.
Quả nhiên ở trong này.
Vô Quái thản nhiên rút kim sau nó ném ra ngoài cửa sổ.
Hàn Tô thuận thế bắt lấy tay Vô Quái, giống như làm vậy mới có thể khiến cho trái tim nửa vời của hắn bình tĩnh trở lại – kim ở chỗ này, nếu như không cẩn thận đụng tới chắc chắn trúng bột phấn độc kia, rồi sau đó quả nhiên là không bệnh mà chết trong buổi lễ.
Tay hắn rất lạnh, cầm lấy tay nàng cứng ngắc như băng, Vô Quái nhíu mày, rồi sau đó yên lặng nắm chặt tay hắn: “Khi người của Lễ bộ đến gọi, ngươi kéo dài thêm một khắc rồi mới đi cùng bọn họ.”
“Được.” Hàn Tô không hỏi nhiều, gật đầu đáp ứng.
“Trong buổi lễ có phụ hoàng ngươi ở đó, không cần lo lắng nhiều.”
“Được.”
“Nếu có nguy hiểm gì đó xảy ra, nhớ kỹ phải chạy về phía người có phúc.”
“Ví dụ như?”
“Phụ hoàng ngươi, Thừa tướng đại nhân.”
“Ừ.”
……
Nguy hiểm còn không biết bao nhiêu lần, thật sự là một ngày dài đằng đẵng.
“Kỳ vương gia, hạ quan tới đón giá.” Người của Lễ bộ đến.
Hàn Tô ngồi ở trong phòng nhắm mắt dưỡng thần, không đáp lại. Người của Lễ bộ đợi ở ngoài cửa một hồi không thấy Vương gia đi ra, lại hô một tiếng nữa: “Vương gia, giờ lành đem đến, xin mời di giá.”
Vẫn không ai đáp lại.
Quan viên kia cảm thấy có chút kỳ quái, suy nghĩ một chút lại cẩn thận nói: “Vương gia, giờ lành không đợi người, thứ cho hạ quan vô lễ tiến vào nghênh giá.” Hắn thử thăm dò đẩy cửa phòng ra, sau khi đi vào thấy Kỳ vương gia vẫn ngồi im ở chỗ kia, im lặng nhắm mắt nghỉ ngơi.
“Vương gia……”
Quan viên vừa muốn mở miệng nói chuyện, lại thấy Hàn Tô mở mắt lạnh nhạt nói: “Bổn vương đêm qua không ngủ, bây giờ mệt mỏi, một khắc nữa hãy gọi bổn vương.” Dứt lời, lại nhắm mắt không hề lên tiếng.
Quan viên Lễ bộ đột nhiên không biết phải làm sao, không dám tiếp tục gọi, cũng may cách giờ lành còn một khoảng thời gian, một khắc vẫn chờ được, quan viên kia im lặng chờ ở một bên, đám người Lễ bộ đến hộ tống cũng đành phải đứng ở chờ Vương gia nghỉ ngơi đủ.
Có người thầm mắng trong lòng: Nửa đêm không chịu nghỉ ngơi, lại muốn giả vờ giả vịt đi nghênh đón bách quan, hiện tại buồn ngủ, lại bắt chúng ta đứng chờ.
Có điều buổi lễ này Vương gia là nhân vật chính, vẫn không nên làm chuyện gì trái ý. Lễ bộ đều là những kẻ thức thời, cho dù Hàn Tô chỉ là một Vương gia không được sủng ái, nhưng tốt xấu vẫn là Vương gia, không phải người bọn họ có thể đắc tội.
Thời gian chậm rãi qua, một khắc sau, Hàn Tô đúng hẹn tỉnh lại đi theo người của Lễ bộ.
Vô Quái cũng im lặng theo ở phía sau, trước khi vào sảnh chính thì chậm rãi lẩn vào căn phòng nhỏ phía đông — thân phận của nàng không thể tiến vào chính sảnh.
Phòng phía đông này là khu vực của người thân quan viên, nàng là người của Kỳ vương phủ, hiện tại lấy thân phận tỳ nữ đứng ở một bên cũng là hợp tình hợp lý. Phòng phía đông cách địa phương cử hành nghi lễ không xa, chưa đến năm trượng, khoảng cách này Vô Quái vừa lòng.
Đến bây giờ, tất cả vẫn ổn định.
Nếu như vừa rồi Hàn Tô rời đi sớm một khắc, trên đường bọn họ đi sẽ gặp một đội thị nữ bưng rượu thịt. Rồi sau đó vì lý do nào đó mà dưới chân thị nữ mất thăng bằng, đánh nghiêng bình rượu hắt vào người Hàn Tô. Buổi lễ quan trọng, y phục giày dép phải sạch sẽ, Hàn Tô bắt buộc phải trở về thay quần áo. Đến lúc này thời gian đi về tiêu tốn không ít.
Giờ lành nếu trôi qua tất nhiên phải chọn một ngày khác, lễ pháp không thể làm trái. Như thế sẽ nhiều thời gian hơn cho những người cần nó.
Đương nhiên đây chỉ là chuyện nhỏ, quan trọng là — rượu kia cũng không phải rượu bình thường.
Mùi rượu có thể tồn tại bảy ngày, dẫn dắt trăm loại sâu trùng.
Nghĩ ra phương pháp phiền toái, tàn nhẫn lại không để dấu vết thế này, xem ra những kẻ đó suy tính trăm đường.
Mà phiền toái như thế, tránh đi là lựa chọn tốt nhất. Cùng với việc lãng phí thời gian của mình, không bằng chọn đúng thời gian xuất hiện.
Hít sâu một hơi, nàng trấn định lại tinh thần.
Từ từ sẽ đến, một ngày này còn rất dài.
~*~
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Buổi lễ còn có một chương nữa…
Báo trước: Vô Quái bị phản phệ lần thứ hai.
__Hết chương 19__