Chương : 19
Mặc dù có những thói quen xấu Roussard cố tạo ra để hòa nhập vào xã hội phương Tây nhưng trong sâu thẳm tâm hồn, hắn vẫn là một mujahdeen[1]. Bản chất của hắn ngược hẳn với người quản lý. Ngoài việc dạy cho hắn hòa nhập dễ dàng vào những kẻ thù phương Tây, Trường nội trú Pháp, nơi Roussard được nuôi dạy có rất ít ảnh hưởng tới hắn ta. Sự giáo dục thật sự sâu sắc chính là từ những năm sống gần các nhà thờ hồi giáo và sau này là một số trại kín ở khắp Pakistan và Afghanistan.
[1] Mujahdeen: Người tử vì đạo.
Chính tại đó hắn đã học được rằng, “Al Quaeda” không dịch tệp “cơ sở” như hầu hết báo chí phương Tây đưa tin một cách mù quáng, mà là “cơ sở dữ liệu”. Nó dùng để chỉ một tệp tin máy tính gốc về hàng nghìn mujahdeen đã được truyền mộ và đào tạo với sự hỗ trợ của CIA nhằm đánh bại người Nga ở Afghanistan. Từ những năm 1990, danh sách này đã tăng thêm hàng nghìn người và đây là một trong những tệp tin được những người đứng đầu Al Quaeda cho bảo mật cẩn thận nhất. Những mujahdeen này thuộc mọi tầng lớp xã hội và thuộc nhiều xuất xứ dân tộc và nền tảng kinh tế xã hội khác nhau hơn bất kỳ chính phủ phương Tây nào từng tuyển dụng. Chúng được tuyển mộ, truyền giáo, đào tạo và phát tán đi khắp nơi trên thế giới và chờ đợi cho tới khi được yêu cầu chiến đấu.
Khi lái chiếc xe tải đi qua cây cầu nối San Diego và Coronado, Roussard đã mường tượng ra những gì có thể xảy ra với anh ta nếu bị bắt.
Suy cho cùng đó là nước Mỹ và họ đã đối xử với hắn ở Guantanamo tệ bạc nhất rồi còn gì. Bắt được hắn ở đây trên đất của họ, chắc họ sẽ đỡ hơn. Họ sẽ khai thác được một cách dễ dàng. Họ đã thông qua những đạo luật cho phép bảo vệ kẻ thù tốt hơn là người dân của nước họ.
Khi Mỹ bắt được cái gọi là những kẻ thù khủng bố, lại thiếu dũng khí để bắt chúng chết. Zacarias Moussaoui, Sheik Omar Abdel-Rahman và thậm chí Ramzi Yousef đều bị tù chung thân. Chúng là bằng chứng rõ ràng về sự kém cỏi và yếu đuối của Mỹ và là bằng chứng thực tế là Mỹ sẽ sụp đổ trước những tín đồ đạo Hồi.
Tới con phố Thứ ba, Roussard đã quay vài lần và lùi xe để chắc chắn mình không bị bám đuôi. Khi tới địa chỉ trên làn đường Enclo, hắn đỗ chiếc xe tải bên lề đường và chèn bánh trước và sau bằng một vật hình nón màu cam. Đỗ xe ở đây vào giờ này có thể khiến người ta chú ý, một chiếc xe tải dạng cứu hộ có thể khiến hàng xóm quanh đây tò mò, nhưng chắc chưa đến mức phải gọi cảnh sát.
Tiến gần đến cửa trước, Roussard lôi ra một khẩu súng và giấu nó bên dưới quyển sổ kim loại có kiểu sáng như cái hộp. Đến sát cửa, hắn giả vờ bấm chuông. Hắn lặng lẽ mở khóa, thừa biết người phụ nữ trong nhà không hề có hệ thống báo động.
Khóa mở ra, anh ta bước vào trong và đóng cánh cửa lại phía sau lưng. Roussard dừng lại chỗ lối vào cho tới khi mắt anh ta quen với bóng tối. Ngôi nhà có mùi như thể có đồ gỗ được đánh bóng hòa trộn với mùi ngai ngái của không khí gần biển.
Ngay khi xác định được tầm nhìn, hắn nhẹ nhàng đi xuống hành lang dẫn tới phòng ngủ của chủ nhà. Dọc khắp hành lang là rất nhiều những bức ảnh của gia đình treo thẳng hàng, hầu hết trong số chúng là ảnh chụp từ nhiều năm.
Đến chỗ phòng ngủ, Roussard thấy cửa phòng mở toang. Nhanh như cắt, nạn nhân đã như nằm ngủ trên giường. Chồm ngang qua người nạn nhân, hắn luồn tay vào cặp tài liệu kim loại dưới tay trái và mở khóa bộ quần áo liền.
Một thoáng suy nghĩ, hẳn tưởng mình có thể làm nó bị rơi, nhưng rồi hắn nhanh chóng nắm lấy vật mình đang tìm kiếm.
Quay lại, nhìn xuống nạn nhân, hắn giật nảy mình. Mắt bà ta mở thao láo và đang nhìn hắn chằm chằm. Cửa sổ phòng ngủ mở toang và nhỡ bà ta hét toáng lên thì hỏng bét.
Bản năng của Roussard trỗi dậy. Hai tay hắn tóm chặt cuốn sổ và vung mạnh lên, đánh vào đầu bên trái của người phụ nữ.
Miệng bà ta há ra như thể định kêu và Roussard lại đánh một nhát nữa. Mắt nhắm nghiền, bà ta nằm vô hồn trên giường. Máu từ tai và mũi trào ra. Máu bết lại trên mái tóc dài màu xám và thấm đỏ chiếc áo ngủ của nạn nhân. Bà ta không còn biết gì, nhưng vẫn sống, hắn muốn bà ta phải chịu như vậy.
Vứt cuốn sổ trên giường, Roussard dùng tay lật người bà lên và kéo vào nhà tắm. Quăng bà ta vào bồn tắm, hắn cởi chiếc áo ngủ của bà ra và phủ lên một hỗn hợp ẩm ướt, sau đó hắn lấy dải băng dán kín lỗ thông hơi nhà tắm lại.
Hắn quay trở lại chiếc xe tải đang đỗ bên ngoài và lấy ra hai thùng nhựa đóng kín và một ít đồ nghề.
Quay vào nhà tắm, Roussard đặt hai cái thùng xuống cạnh bồn tắm và lấy bên trong bộ quần áo liền ra một cái máy phun. Hắn mở từng mắt một của người phụ nữ ra và phun một chất gì đó vào sao cho mắt nào cũng bị gắn kín lại. Hắn đã xong việc.
Roussard lấy ra một cái tua-vít và mở nắp từng thùng nhựa một. Hắn ta với lấy một cái khăn tắm bên trên toa-lét và vứt nó ra bên ngoài cửa nhà tắm. Đúng thời điểm. Mở nắp hai cái thùng ra, hắn đổ hết phần bên trong lên người nạn nhân vẫn đang nằm bất tỉnh trong nhà tắm, hắn chạy vội ra khỏi đó và đóng chặt cửa lại. Roussard ném cái khăn tắm vào bên dưới cánh cửa và cố định nó bằng băng dính. Sau đó, hắn lấy một cái khoan ra vài cái tua-vít ra rồi vít chặt cái cửa vào khung cửa.
Hắn bước ra ngoài, bỏ cái chặn xe ra rồi chậm rãi lái xe trở về trên con đường cũ.
Tại khách sạn, Roussard thay bộ quần áo rồi rửa chiếc xe tải và ra bến tàu. Đúng như lời người quản lý, đã có một chiếc tàu sẵn sàng chờ hắn.
Ngay khi chiếc tàu nổ máy lao vào làn nước mênh mông và đen sẫm như mực hắn lấy ra một chiếc điện thoại, bấm số 911, cho địa chỉ một người phụ nữ đang cần cứu giúp ở đường Encino của Coronado. Khi bên kia hỏi đến tên, Roussard mỉm cười và ném chiếc điện thoại đi. Rồi chẳng bao lâu, họ sẽ xâu chuỗi lại mọi thứ và tìm ra ai là người có trách nhiệm cho việc này.
[1] Mujahdeen: Người tử vì đạo.
Chính tại đó hắn đã học được rằng, “Al Quaeda” không dịch tệp “cơ sở” như hầu hết báo chí phương Tây đưa tin một cách mù quáng, mà là “cơ sở dữ liệu”. Nó dùng để chỉ một tệp tin máy tính gốc về hàng nghìn mujahdeen đã được truyền mộ và đào tạo với sự hỗ trợ của CIA nhằm đánh bại người Nga ở Afghanistan. Từ những năm 1990, danh sách này đã tăng thêm hàng nghìn người và đây là một trong những tệp tin được những người đứng đầu Al Quaeda cho bảo mật cẩn thận nhất. Những mujahdeen này thuộc mọi tầng lớp xã hội và thuộc nhiều xuất xứ dân tộc và nền tảng kinh tế xã hội khác nhau hơn bất kỳ chính phủ phương Tây nào từng tuyển dụng. Chúng được tuyển mộ, truyền giáo, đào tạo và phát tán đi khắp nơi trên thế giới và chờ đợi cho tới khi được yêu cầu chiến đấu.
Khi lái chiếc xe tải đi qua cây cầu nối San Diego và Coronado, Roussard đã mường tượng ra những gì có thể xảy ra với anh ta nếu bị bắt.
Suy cho cùng đó là nước Mỹ và họ đã đối xử với hắn ở Guantanamo tệ bạc nhất rồi còn gì. Bắt được hắn ở đây trên đất của họ, chắc họ sẽ đỡ hơn. Họ sẽ khai thác được một cách dễ dàng. Họ đã thông qua những đạo luật cho phép bảo vệ kẻ thù tốt hơn là người dân của nước họ.
Khi Mỹ bắt được cái gọi là những kẻ thù khủng bố, lại thiếu dũng khí để bắt chúng chết. Zacarias Moussaoui, Sheik Omar Abdel-Rahman và thậm chí Ramzi Yousef đều bị tù chung thân. Chúng là bằng chứng rõ ràng về sự kém cỏi và yếu đuối của Mỹ và là bằng chứng thực tế là Mỹ sẽ sụp đổ trước những tín đồ đạo Hồi.
Tới con phố Thứ ba, Roussard đã quay vài lần và lùi xe để chắc chắn mình không bị bám đuôi. Khi tới địa chỉ trên làn đường Enclo, hắn đỗ chiếc xe tải bên lề đường và chèn bánh trước và sau bằng một vật hình nón màu cam. Đỗ xe ở đây vào giờ này có thể khiến người ta chú ý, một chiếc xe tải dạng cứu hộ có thể khiến hàng xóm quanh đây tò mò, nhưng chắc chưa đến mức phải gọi cảnh sát.
Tiến gần đến cửa trước, Roussard lôi ra một khẩu súng và giấu nó bên dưới quyển sổ kim loại có kiểu sáng như cái hộp. Đến sát cửa, hắn giả vờ bấm chuông. Hắn lặng lẽ mở khóa, thừa biết người phụ nữ trong nhà không hề có hệ thống báo động.
Khóa mở ra, anh ta bước vào trong và đóng cánh cửa lại phía sau lưng. Roussard dừng lại chỗ lối vào cho tới khi mắt anh ta quen với bóng tối. Ngôi nhà có mùi như thể có đồ gỗ được đánh bóng hòa trộn với mùi ngai ngái của không khí gần biển.
Ngay khi xác định được tầm nhìn, hắn nhẹ nhàng đi xuống hành lang dẫn tới phòng ngủ của chủ nhà. Dọc khắp hành lang là rất nhiều những bức ảnh của gia đình treo thẳng hàng, hầu hết trong số chúng là ảnh chụp từ nhiều năm.
Đến chỗ phòng ngủ, Roussard thấy cửa phòng mở toang. Nhanh như cắt, nạn nhân đã như nằm ngủ trên giường. Chồm ngang qua người nạn nhân, hắn luồn tay vào cặp tài liệu kim loại dưới tay trái và mở khóa bộ quần áo liền.
Một thoáng suy nghĩ, hẳn tưởng mình có thể làm nó bị rơi, nhưng rồi hắn nhanh chóng nắm lấy vật mình đang tìm kiếm.
Quay lại, nhìn xuống nạn nhân, hắn giật nảy mình. Mắt bà ta mở thao láo và đang nhìn hắn chằm chằm. Cửa sổ phòng ngủ mở toang và nhỡ bà ta hét toáng lên thì hỏng bét.
Bản năng của Roussard trỗi dậy. Hai tay hắn tóm chặt cuốn sổ và vung mạnh lên, đánh vào đầu bên trái của người phụ nữ.
Miệng bà ta há ra như thể định kêu và Roussard lại đánh một nhát nữa. Mắt nhắm nghiền, bà ta nằm vô hồn trên giường. Máu từ tai và mũi trào ra. Máu bết lại trên mái tóc dài màu xám và thấm đỏ chiếc áo ngủ của nạn nhân. Bà ta không còn biết gì, nhưng vẫn sống, hắn muốn bà ta phải chịu như vậy.
Vứt cuốn sổ trên giường, Roussard dùng tay lật người bà lên và kéo vào nhà tắm. Quăng bà ta vào bồn tắm, hắn cởi chiếc áo ngủ của bà ra và phủ lên một hỗn hợp ẩm ướt, sau đó hắn lấy dải băng dán kín lỗ thông hơi nhà tắm lại.
Hắn quay trở lại chiếc xe tải đang đỗ bên ngoài và lấy ra hai thùng nhựa đóng kín và một ít đồ nghề.
Quay vào nhà tắm, Roussard đặt hai cái thùng xuống cạnh bồn tắm và lấy bên trong bộ quần áo liền ra một cái máy phun. Hắn mở từng mắt một của người phụ nữ ra và phun một chất gì đó vào sao cho mắt nào cũng bị gắn kín lại. Hắn đã xong việc.
Roussard lấy ra một cái tua-vít và mở nắp từng thùng nhựa một. Hắn ta với lấy một cái khăn tắm bên trên toa-lét và vứt nó ra bên ngoài cửa nhà tắm. Đúng thời điểm. Mở nắp hai cái thùng ra, hắn đổ hết phần bên trong lên người nạn nhân vẫn đang nằm bất tỉnh trong nhà tắm, hắn chạy vội ra khỏi đó và đóng chặt cửa lại. Roussard ném cái khăn tắm vào bên dưới cánh cửa và cố định nó bằng băng dính. Sau đó, hắn lấy một cái khoan ra vài cái tua-vít ra rồi vít chặt cái cửa vào khung cửa.
Hắn bước ra ngoài, bỏ cái chặn xe ra rồi chậm rãi lái xe trở về trên con đường cũ.
Tại khách sạn, Roussard thay bộ quần áo rồi rửa chiếc xe tải và ra bến tàu. Đúng như lời người quản lý, đã có một chiếc tàu sẵn sàng chờ hắn.
Ngay khi chiếc tàu nổ máy lao vào làn nước mênh mông và đen sẫm như mực hắn lấy ra một chiếc điện thoại, bấm số 911, cho địa chỉ một người phụ nữ đang cần cứu giúp ở đường Encino của Coronado. Khi bên kia hỏi đến tên, Roussard mỉm cười và ném chiếc điện thoại đi. Rồi chẳng bao lâu, họ sẽ xâu chuỗi lại mọi thứ và tìm ra ai là người có trách nhiệm cho việc này.