Chương : 4
Trong phòng tắm riêng ở bệnh viện, có cả bàn chải và thuốc đánh răng, dao cạo, khử mùi hôi và kem cạo râu. Laverna, người y tá đêm đã vứt chúng ngay sau khi Harvath tới vào buổi sáng Tracy bị bắn. Rõ ràng là anh không có ý định rời đi. Anh sẵn sàng ở lại lâu bao nhiêu cũng được, cho tới khi cô bình phục.
Đóng cửa lại, Harvath cởi quần áo và vặn vòi nước bồn tắm. Khi nước đã đủ nóng, anh trèo vào trong và mặc cho nước mơn man cơ thể. Nhắm mắt lại, từng chi tiết của cơn ác mộng ấy lại trở lại và anh phải cố gắng lắm mới xua đuổi được chúng ra khỏi tâm trí. Anh vừa xoa bánh xà phòng nhỏ xíu lên người vừa cố nghĩ đến một điều gì đó.
Đã xong rồi, nhưng anh biết những con quỷ ấy sẽ quay trở lại. Chúng đã ám ảnh anh ngày đêm từ khi Tracy bị bắn.
Một trong những bác sĩ đứng trong phòng khi Harvath thoát ra khỏi một cơn ác mộng tồi tệ đã khuyên anh tìm một liệu pháp nào đó, nhưng anh lịch sự cười đáp lại ông ta. Rõ ràng là ông bác sĩ không biết mình đang nói chuyện với ai. Những người trong đường dây làm việc của Scot không tìm kiếm liệu pháp nào hết. Chẳng ai trên thế giới này có thể hiểu được cuộc đời anh như thế nào và hiểu được những tổn thất đã giáng xuống anh trong những năm qua.
Vặn nước về mức lạnh, Harvath rùng mình tỉnh dậy và bước ra. Quấn khăn tắm quanh bụng, anh tựa vào bồn và lau lớp hơi nước mờ ở gương đi. Lần duy nhất trong đời, anh thực sự nhìn thấy mình thế nào – thật kinh khủng. Đôi mắt màu xanh lơ hàng ngày của anh ảm đạm và đỏ ngầu, khuôn mặt đẹp trai nhăn nhó, hốc hác. Mái tóc nâu hung hung đỏ, dù sao cũng đã đến lúc cắt. Thân hình vạm vỡ, cao lớn vốn khiến bất kỳ gã đàn ông nào bằng nửa tuổi anh cũng phải ghen tị thì đang suy nhược vì gần như năm ngày qua anh chẳng ăn gì.
Giá mà trước đây Harvath từng nghi ngờ và căm ghét bản thân như bây giờ.
Cách đây mười tám năm, anh không nghe lời cha, một giáo viên huấn luyện người nhái SEAL[1] tại Trường Chiến tranh đặc biệt của Hải quân gần nhà ở Coronado, Califonia.
(1) SEAL: Người nhái với cả ba phương tiện, đường biển, đường không và đường bộ.
Anh đã cố gắng và được nhận vào Đội trượt tuyết kiểu tự do của Mỹ. Măc dù biết con mình là một vận động viên trượt tuyết có một không hai, nhưng cha anh vẫn muốn anh học tiếp Đại học sau khi kết thúc phổ thông trung học chứ không tham gia vào giới điền kinh chuyên nghiệp. Cha và con đều ngang như nhau và từ đó, trong suốt một thời gian dài, chẳng ai nói với ai một lời nào nữa. Chính mẹ của Scot, bà Maureen, đã trở thành chiếc cầu nối trong gia đình. Và mặc dù đã có một số cuộc nói chuyện giữa hai người đàn ông, song mọi chuyện không thể nào trở lại thực sự như cũ được nữa. Cả cha và con đều chẳng muốn nhận lỗi về mình, việc này khiến cái chết của cha Harvath càng tồi tệ hơn.
Khi ông Michael Harvath chết vì một tai nạn nghề nghiệp, Scot đã thay đổi hoàn toàn. Có cố gắng đến đâu đi nữa, anh cũng không thể để tâm trở lại với việc thi thố trượt tuyết. Anh rất yêu thể thao, nhưng dường như điều ấy chẳng còn quan trọng chút nào.
Trích một phần trong số tiền thưởng lớn của mình, anh mua một cái ba lô và đi du lịch khắp Châu Âu, rồi cuối cùng dừng lại ở Hy Lạp, trên một hòn đảo nhỏ gọi là đảo Parkerros. Tại đó, anh tìm được công việc làm nhân viên đứng quầy bar cho một cặp không xứng đôi vừa lứa. Một người trước đây lái xe cho một gia đình tội phạm ở Nam Luân Đôn, còn người kia nguyên là lính trong lực lượng đặc nhiệm SWAT của Anh, một kẻ hay cằn nhằn. Sau một năm, Harvath biết anh muốn làm gì.
Anh trở về nhà và vào học tại trường Đại học Nam Califonia, ngành khoa học chính trị và lịch sử quân đội.
Ba năm sau, anh tốt nghiệp, anh vào ngành Hải quân và cuối cùng được nhận vào trường Người nhái Thủy công cơ bản và tham gia chương trình đặc biệt SQT hay còn gọi là chương trình Đào tạo Chuyên ngành Người nhái Hải quân. Mặc dù quá trình tuyển chọn và đào tạo làm anh mệt nhoài, nhưng tình trạng thể lực và tinh thần thuộc hàng vận động viên đẳng cấp quốc tế, việc anh không chịu từ bỏ bất cứ thứ gì và niềm tin rằng cuối cùng mình cũng tìm thấy tiếng gọi chân chính của cuộc đời mình điều đó đã trở thành động lực giúp anh tiến bước và mang lại cho anh vinh dự được coi là một trong những chiến binh xuất sắc nhất thế giới – một Người nhái của Hải quân Hoa Kỳ.
Với khả năng trượt tuyết có một không hai, Harvath được giao nhiệm vụ làm việc với những chuyên gia khí hậu lạnh của SEAL, Đội số Hai. Vì không hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên, Harvath bị ra khỏi đội. Cuối cùng, những thành viên của đội Người nhái số Sáu danh tiếng lại để mắt đến anh. Chính họ đã giúp anh phát triển những khả năng của mình, không chỉ như một chiến binh, mà còn là một chuyên gia ngôn ngữ, cải thiện vốn tiếng Pháp ít ỏi và dạy thêm anh tiếp Ả-rập.
Chính trong thời gian thuộc Đội số Sáu, Harvath đã hỗ trợ một đội bảo vệ Tổng thống ở Maine và lọt vào mắt xanh của Sở Mật vụ. Nhằm tăng cường đội ngũ chống khủng bố ở Nhà Trắng, cuối cùng, họ đã thuyết phục được anh rời khỏi lực lượng Hải quân và tới thủ đô. Harvath nhanh chóng tiến xa hơn nữa và chỉ trong một thời gian ngắn đã được đề cử vào một chương trình tuyệt mật tại Bộ Nội an Mỹ, đứng đầu là một người bạn cũ của gia đình anh, Nguyên Phó Giám đóc FBI Gary Lawlor.
Đóng cửa lại, Harvath cởi quần áo và vặn vòi nước bồn tắm. Khi nước đã đủ nóng, anh trèo vào trong và mặc cho nước mơn man cơ thể. Nhắm mắt lại, từng chi tiết của cơn ác mộng ấy lại trở lại và anh phải cố gắng lắm mới xua đuổi được chúng ra khỏi tâm trí. Anh vừa xoa bánh xà phòng nhỏ xíu lên người vừa cố nghĩ đến một điều gì đó.
Đã xong rồi, nhưng anh biết những con quỷ ấy sẽ quay trở lại. Chúng đã ám ảnh anh ngày đêm từ khi Tracy bị bắn.
Một trong những bác sĩ đứng trong phòng khi Harvath thoát ra khỏi một cơn ác mộng tồi tệ đã khuyên anh tìm một liệu pháp nào đó, nhưng anh lịch sự cười đáp lại ông ta. Rõ ràng là ông bác sĩ không biết mình đang nói chuyện với ai. Những người trong đường dây làm việc của Scot không tìm kiếm liệu pháp nào hết. Chẳng ai trên thế giới này có thể hiểu được cuộc đời anh như thế nào và hiểu được những tổn thất đã giáng xuống anh trong những năm qua.
Vặn nước về mức lạnh, Harvath rùng mình tỉnh dậy và bước ra. Quấn khăn tắm quanh bụng, anh tựa vào bồn và lau lớp hơi nước mờ ở gương đi. Lần duy nhất trong đời, anh thực sự nhìn thấy mình thế nào – thật kinh khủng. Đôi mắt màu xanh lơ hàng ngày của anh ảm đạm và đỏ ngầu, khuôn mặt đẹp trai nhăn nhó, hốc hác. Mái tóc nâu hung hung đỏ, dù sao cũng đã đến lúc cắt. Thân hình vạm vỡ, cao lớn vốn khiến bất kỳ gã đàn ông nào bằng nửa tuổi anh cũng phải ghen tị thì đang suy nhược vì gần như năm ngày qua anh chẳng ăn gì.
Giá mà trước đây Harvath từng nghi ngờ và căm ghét bản thân như bây giờ.
Cách đây mười tám năm, anh không nghe lời cha, một giáo viên huấn luyện người nhái SEAL[1] tại Trường Chiến tranh đặc biệt của Hải quân gần nhà ở Coronado, Califonia.
(1) SEAL: Người nhái với cả ba phương tiện, đường biển, đường không và đường bộ.
Anh đã cố gắng và được nhận vào Đội trượt tuyết kiểu tự do của Mỹ. Măc dù biết con mình là một vận động viên trượt tuyết có một không hai, nhưng cha anh vẫn muốn anh học tiếp Đại học sau khi kết thúc phổ thông trung học chứ không tham gia vào giới điền kinh chuyên nghiệp. Cha và con đều ngang như nhau và từ đó, trong suốt một thời gian dài, chẳng ai nói với ai một lời nào nữa. Chính mẹ của Scot, bà Maureen, đã trở thành chiếc cầu nối trong gia đình. Và mặc dù đã có một số cuộc nói chuyện giữa hai người đàn ông, song mọi chuyện không thể nào trở lại thực sự như cũ được nữa. Cả cha và con đều chẳng muốn nhận lỗi về mình, việc này khiến cái chết của cha Harvath càng tồi tệ hơn.
Khi ông Michael Harvath chết vì một tai nạn nghề nghiệp, Scot đã thay đổi hoàn toàn. Có cố gắng đến đâu đi nữa, anh cũng không thể để tâm trở lại với việc thi thố trượt tuyết. Anh rất yêu thể thao, nhưng dường như điều ấy chẳng còn quan trọng chút nào.
Trích một phần trong số tiền thưởng lớn của mình, anh mua một cái ba lô và đi du lịch khắp Châu Âu, rồi cuối cùng dừng lại ở Hy Lạp, trên một hòn đảo nhỏ gọi là đảo Parkerros. Tại đó, anh tìm được công việc làm nhân viên đứng quầy bar cho một cặp không xứng đôi vừa lứa. Một người trước đây lái xe cho một gia đình tội phạm ở Nam Luân Đôn, còn người kia nguyên là lính trong lực lượng đặc nhiệm SWAT của Anh, một kẻ hay cằn nhằn. Sau một năm, Harvath biết anh muốn làm gì.
Anh trở về nhà và vào học tại trường Đại học Nam Califonia, ngành khoa học chính trị và lịch sử quân đội.
Ba năm sau, anh tốt nghiệp, anh vào ngành Hải quân và cuối cùng được nhận vào trường Người nhái Thủy công cơ bản và tham gia chương trình đặc biệt SQT hay còn gọi là chương trình Đào tạo Chuyên ngành Người nhái Hải quân. Mặc dù quá trình tuyển chọn và đào tạo làm anh mệt nhoài, nhưng tình trạng thể lực và tinh thần thuộc hàng vận động viên đẳng cấp quốc tế, việc anh không chịu từ bỏ bất cứ thứ gì và niềm tin rằng cuối cùng mình cũng tìm thấy tiếng gọi chân chính của cuộc đời mình điều đó đã trở thành động lực giúp anh tiến bước và mang lại cho anh vinh dự được coi là một trong những chiến binh xuất sắc nhất thế giới – một Người nhái của Hải quân Hoa Kỳ.
Với khả năng trượt tuyết có một không hai, Harvath được giao nhiệm vụ làm việc với những chuyên gia khí hậu lạnh của SEAL, Đội số Hai. Vì không hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên, Harvath bị ra khỏi đội. Cuối cùng, những thành viên của đội Người nhái số Sáu danh tiếng lại để mắt đến anh. Chính họ đã giúp anh phát triển những khả năng của mình, không chỉ như một chiến binh, mà còn là một chuyên gia ngôn ngữ, cải thiện vốn tiếng Pháp ít ỏi và dạy thêm anh tiếp Ả-rập.
Chính trong thời gian thuộc Đội số Sáu, Harvath đã hỗ trợ một đội bảo vệ Tổng thống ở Maine và lọt vào mắt xanh của Sở Mật vụ. Nhằm tăng cường đội ngũ chống khủng bố ở Nhà Trắng, cuối cùng, họ đã thuyết phục được anh rời khỏi lực lượng Hải quân và tới thủ đô. Harvath nhanh chóng tiến xa hơn nữa và chỉ trong một thời gian ngắn đã được đề cử vào một chương trình tuyệt mật tại Bộ Nội an Mỹ, đứng đầu là một người bạn cũ của gia đình anh, Nguyên Phó Giám đóc FBI Gary Lawlor.