Chương 11: Giận Hờn
Mấy người ngồi ngóng hớt gần bàn của hai người họ cảm thấy cô thật tốt.
So về ưu đãi, Cố Trạch Minh hầu như không phải khiến người khác bàn cãi. Ưu đãi của anh đối với nhân viên có thể gọi là tốt nhất ngành.
Nhưng nói đến thức ăn của công ty, đa dạng thật sự rất đa dạng nhưng lại không hợp khẩu vị của đa số người. Thế nên nhân viên lại mất một khoảng tiền gọi đồ ăn nhanh.
Họ từng muốn ý kiến nhưng cảm thấy vấn đề này không cần thiết, có thể chấp nhận được.
“Đồ ăn không cần đa dạng nhưng phải thật sự vừa miệng”
Cố Trạch Minh đồng ý với cô: “Tôi không trành về những điều này, em tự mình nói với Ninh Giang.”
“Cậu ta làm theo lời em nói là được”
Đường Chỉ Nam ồ một tiếng: “Anh tin em sao?”
“…Ăn đi”
Thấy cô cúi đầu ngoan ngoãn ăn, Cố Trạch Minh không yên lại hỏi: “Em lái xe tới à?”
“Đúng vậy”
“Lái xe của anh”
Chiếc xe đó là chiếc mà Cố Trạch Minh thích nhất, trước khi đưa cho cô anh rất hay dùng để đi làm bởi thế lúc ở sảnh nhân viên vừa nhìn đã nhận ra.
Ăn xong Đường Chỉ Nam ghé phòng Ninh Giang nhưng không gặp được anh ta vậy nên liền rời đi, cô không muốn làm phiền anh làm việc. Vừa lên xe, điện thoại cô lại hiện thông báo, là tin nhắn của Trần Châu.
Châu Châu: ‘Có rảnh không? Tớ có hai vé xem phim’
Tiểu Nam Nam: ‘Có, tớ rảnh’
Tiểu Nam Nam: ‘Gửi địa chỉ, tớ đến rước cậu’
Châu Châu: ‘Hôm nay tớ được đi hẹn hò cùng bà chủ Cố sao? Thật quá giống mơ rồi!’
Đường Chỉ Nam bật cười.
Cô đi theo địa chỉ thì đến tiểu khu Trần Châu ở, ngày đưa cô ấy về, cô đã ngủ như chết vì thế thật sự chưa nhìn qua nơi này.
Đường Chỉ Nam hạ cửa kính nhìn Trần Châu đang đứng ở cổng: “Lên xe”
“Bà chủ, cậu thật sự có khí chất của phú bà”
“…”
Cô nhăn mặt: “Đừng gọi là bà chủ, tớ không phải”
Trần Châu ngồi vào ghế lái phụ rồi cài khoá an toàn lại nói: “Công ty tớ sang năm có dự án với công ty Đầu Gỗ”
“Là không phải, Cố Tổng”
“…” Cô đạp ga có chút mạnh.
“Nhờ đó mà tớ nghe được không ít thông tin, thì ra cậu sớm nhìn ra được tướng mạo thiên tài ấy nhỉ?”
Đường Chỉ Nam im lặng.
Cô không rõ.
Nhưng mà…
“Vốn dĩ không nhìn ra”
“Chỉ là…”
“Tớ đối với Đầu Gỗ thật sự là tình cảm chân thành”
Chỉ khi anh giúp cô, sự chân thành ấy lại khiến cho cô hổ thẹn. Chẳng có chân thành nào lại dính líu đến tiền bạc, cô sợ điều ấy.
Trần Châu nhìn cô trầm ngâm liền không vui: “Bỏ đi bỏ đi, đừng quan tâm đến Cố Trạch Minh làm gì”
“Hôm nay chúng ta đi hẹn hò mà”
Cô mỉm cười: “Đúng vậy nhỉ?
Thật sự tính tình của Trần Châu rất tốt, cùng cô ấy đi chơi lại vui vẻ đến lạ kì.
Bộ phim mà Trần Châu chọn lại mà phim hoạt hình nổi tiếng, lúc bọn họ vào rạp chỉ toàn là trẻ em nhưng bù lại phim rất hay.
Lúc trong rạp, Trần Châu một mực muốn cùng cô đăng bài khoe khoang, Đường Chỉ Nam không có hứng thú những vẫn đưa điện thoại cho cô ấy.
“Đã mấy giờ rồi nhỉ?” Cô vuốt tóc nhìn người bên cạnh.
Trần Châu cầm cả điện thoại cô và bản thân nên rất nhanh liền đáp: “Vừa xem xong phim mà đã hơn năm giờ rồi”
“Chắc chúng ta sẽ về sớm một chút, mèo nhỏ ở nhà vẫn chưa ăn”
Người kia lắc đầu: “Hay là…cậu nhờ Cố Trạch Minh thử có được không?”
“Tớ muốn cùng cậu đi thêm một chút nữa!”
Cô ngại ngùng mở phần nhắn tin…Giờ này anh về chưa nhỉ?
Mặc kệ.
Dù sao cô cũng muốn cùng Trần Châu tâm sự chuyện cũ.
Đường Chỉ Nam không vội mà gửi tin nhắn đi.
Chỉ Nam: ‘Anh về chưa?’
Chỉ Nam: ‘Có thể giúp em cho mèo ăn được không?’
“…”
…
Cố Trạch Minh về đến nhà khá sớm nhưng chẳng thấy chút bóng dáng của cô. Đoán rằng Đường Chỉ Nam đã đến phòng làm việc nên anh không nghĩ nhiều.
Lúc đi ngang qua mèo con đã nằm trên sopha, Cố Trạch Minh khẽ lườm nó.
“Đúng là đồ rảnh rỗi”
“Meo” Mèo con nhìn anh.
“…”
Lại còn biết trả treo.
Anh tắm xong thì nhận được tin nhắn của Đường Chỉ Nam, đôi mắt khẽ xao động nhìn màn hình:
Trạch Minh: ‘Có được gì không?’
Chỉ Nam: ‘???’
Trạch Minh: ‘Quà đính kèm’
Chỉ Nam: ‘Không có’
“…”
Anh buồn cười vừa lướt điện thoại vừa đổ thức ăn ra bát cho mèo con. Vừa hay bài viết của cô lọt vài tầm mắt.
Anh nhíu mày.
Đi hẹn hò
Lại còn bắt anh cho mèo của cô ăn?
Thật sự vô tình vậy sao?
Cố Trạch Minh trầm mặt bực dọc lườm mèo con đang ăn, thật khó chịu!
“Mày xem chủ của mày này, có phải quá đáng ghét không?”
“Meoo”
“Cô ấy còn không thèm hỏi tao ăn tối chưa”
“Meo”
“…”
Đường Chỉ Nam đưa Trần Châu về tiêu khu sau đó trở về nhà, nhìn đồng hồ trên điện thoại đã hiện tám giờ, cô vươn vai mở cửa vào nhà.
Nhìn thấy Cố Trạch Minh đang làm việc cô định đi thẳng lên phòng nhưng lại bị giọng nói của anh làm cô giật mình:
“Tôi tưởng sáng mai em mới về chứ?”
“…”
Cô không đáp, chậm rãi ngồi xuống sopha rót cốc nước.
Đường Chỉ Nam bĩu môi: “Anh ăn tối chưa?”
“Tôi không đói”
“Dù sao, mèo nhỏ của em no bụng là được rồi nhỉ?”
So về ưu đãi, Cố Trạch Minh hầu như không phải khiến người khác bàn cãi. Ưu đãi của anh đối với nhân viên có thể gọi là tốt nhất ngành.
Nhưng nói đến thức ăn của công ty, đa dạng thật sự rất đa dạng nhưng lại không hợp khẩu vị của đa số người. Thế nên nhân viên lại mất một khoảng tiền gọi đồ ăn nhanh.
Họ từng muốn ý kiến nhưng cảm thấy vấn đề này không cần thiết, có thể chấp nhận được.
“Đồ ăn không cần đa dạng nhưng phải thật sự vừa miệng”
Cố Trạch Minh đồng ý với cô: “Tôi không trành về những điều này, em tự mình nói với Ninh Giang.”
“Cậu ta làm theo lời em nói là được”
Đường Chỉ Nam ồ một tiếng: “Anh tin em sao?”
“…Ăn đi”
Thấy cô cúi đầu ngoan ngoãn ăn, Cố Trạch Minh không yên lại hỏi: “Em lái xe tới à?”
“Đúng vậy”
“Lái xe của anh”
Chiếc xe đó là chiếc mà Cố Trạch Minh thích nhất, trước khi đưa cho cô anh rất hay dùng để đi làm bởi thế lúc ở sảnh nhân viên vừa nhìn đã nhận ra.
Ăn xong Đường Chỉ Nam ghé phòng Ninh Giang nhưng không gặp được anh ta vậy nên liền rời đi, cô không muốn làm phiền anh làm việc. Vừa lên xe, điện thoại cô lại hiện thông báo, là tin nhắn của Trần Châu.
Châu Châu: ‘Có rảnh không? Tớ có hai vé xem phim’
Tiểu Nam Nam: ‘Có, tớ rảnh’
Tiểu Nam Nam: ‘Gửi địa chỉ, tớ đến rước cậu’
Châu Châu: ‘Hôm nay tớ được đi hẹn hò cùng bà chủ Cố sao? Thật quá giống mơ rồi!’
Đường Chỉ Nam bật cười.
Cô đi theo địa chỉ thì đến tiểu khu Trần Châu ở, ngày đưa cô ấy về, cô đã ngủ như chết vì thế thật sự chưa nhìn qua nơi này.
Đường Chỉ Nam hạ cửa kính nhìn Trần Châu đang đứng ở cổng: “Lên xe”
“Bà chủ, cậu thật sự có khí chất của phú bà”
“…”
Cô nhăn mặt: “Đừng gọi là bà chủ, tớ không phải”
Trần Châu ngồi vào ghế lái phụ rồi cài khoá an toàn lại nói: “Công ty tớ sang năm có dự án với công ty Đầu Gỗ”
“Là không phải, Cố Tổng”
“…” Cô đạp ga có chút mạnh.
“Nhờ đó mà tớ nghe được không ít thông tin, thì ra cậu sớm nhìn ra được tướng mạo thiên tài ấy nhỉ?”
Đường Chỉ Nam im lặng.
Cô không rõ.
Nhưng mà…
“Vốn dĩ không nhìn ra”
“Chỉ là…”
“Tớ đối với Đầu Gỗ thật sự là tình cảm chân thành”
Chỉ khi anh giúp cô, sự chân thành ấy lại khiến cho cô hổ thẹn. Chẳng có chân thành nào lại dính líu đến tiền bạc, cô sợ điều ấy.
Trần Châu nhìn cô trầm ngâm liền không vui: “Bỏ đi bỏ đi, đừng quan tâm đến Cố Trạch Minh làm gì”
“Hôm nay chúng ta đi hẹn hò mà”
Cô mỉm cười: “Đúng vậy nhỉ?
Thật sự tính tình của Trần Châu rất tốt, cùng cô ấy đi chơi lại vui vẻ đến lạ kì.
Bộ phim mà Trần Châu chọn lại mà phim hoạt hình nổi tiếng, lúc bọn họ vào rạp chỉ toàn là trẻ em nhưng bù lại phim rất hay.
Lúc trong rạp, Trần Châu một mực muốn cùng cô đăng bài khoe khoang, Đường Chỉ Nam không có hứng thú những vẫn đưa điện thoại cho cô ấy.
“Đã mấy giờ rồi nhỉ?” Cô vuốt tóc nhìn người bên cạnh.
Trần Châu cầm cả điện thoại cô và bản thân nên rất nhanh liền đáp: “Vừa xem xong phim mà đã hơn năm giờ rồi”
“Chắc chúng ta sẽ về sớm một chút, mèo nhỏ ở nhà vẫn chưa ăn”
Người kia lắc đầu: “Hay là…cậu nhờ Cố Trạch Minh thử có được không?”
“Tớ muốn cùng cậu đi thêm một chút nữa!”
Cô ngại ngùng mở phần nhắn tin…Giờ này anh về chưa nhỉ?
Mặc kệ.
Dù sao cô cũng muốn cùng Trần Châu tâm sự chuyện cũ.
Đường Chỉ Nam không vội mà gửi tin nhắn đi.
Chỉ Nam: ‘Anh về chưa?’
Chỉ Nam: ‘Có thể giúp em cho mèo ăn được không?’
“…”
…
Cố Trạch Minh về đến nhà khá sớm nhưng chẳng thấy chút bóng dáng của cô. Đoán rằng Đường Chỉ Nam đã đến phòng làm việc nên anh không nghĩ nhiều.
Lúc đi ngang qua mèo con đã nằm trên sopha, Cố Trạch Minh khẽ lườm nó.
“Đúng là đồ rảnh rỗi”
“Meo” Mèo con nhìn anh.
“…”
Lại còn biết trả treo.
Anh tắm xong thì nhận được tin nhắn của Đường Chỉ Nam, đôi mắt khẽ xao động nhìn màn hình:
Trạch Minh: ‘Có được gì không?’
Chỉ Nam: ‘???’
Trạch Minh: ‘Quà đính kèm’
Chỉ Nam: ‘Không có’
“…”
Anh buồn cười vừa lướt điện thoại vừa đổ thức ăn ra bát cho mèo con. Vừa hay bài viết của cô lọt vài tầm mắt.
Anh nhíu mày.
Đi hẹn hò
Lại còn bắt anh cho mèo của cô ăn?
Thật sự vô tình vậy sao?
Cố Trạch Minh trầm mặt bực dọc lườm mèo con đang ăn, thật khó chịu!
“Mày xem chủ của mày này, có phải quá đáng ghét không?”
“Meoo”
“Cô ấy còn không thèm hỏi tao ăn tối chưa”
“Meo”
“…”
Đường Chỉ Nam đưa Trần Châu về tiêu khu sau đó trở về nhà, nhìn đồng hồ trên điện thoại đã hiện tám giờ, cô vươn vai mở cửa vào nhà.
Nhìn thấy Cố Trạch Minh đang làm việc cô định đi thẳng lên phòng nhưng lại bị giọng nói của anh làm cô giật mình:
“Tôi tưởng sáng mai em mới về chứ?”
“…”
Cô không đáp, chậm rãi ngồi xuống sopha rót cốc nước.
Đường Chỉ Nam bĩu môi: “Anh ăn tối chưa?”
“Tôi không đói”
“Dù sao, mèo nhỏ của em no bụng là được rồi nhỉ?”