Chương 15: Không Muốn Đối Đầu Với Mẹ
Về đây được năm ba hôm Đường Chỉ Nam làm được kha khá việc, còn rất tận hưởng cuộc sống yên bình.
Cô không có chút ý định sẽ sớm trở về căn nhà của cô và Cố Trạch Minh. So với việc sống ở đó, cô lại thích bản thân được tự do hơn.
Có điều.
Cô nhớ mèo nhỏ quá rồi!
Đường Chỉ Nam vừa cắt hoa quả cho Nguyệt Quế xong thì đi rửa bát đĩa buổi trưa đã ăn. Cô vừa rửa vừa cùng bà trò chuyện.
“Mẹ à, có cần thay hệ thống nước của nhà mình không ạ?”
“Con nghe Châu Khả nói bây giờ đã có loại nước vòi uống trực tiếp ở chỗ chúng ta rồi”
Bà vội lắc đầu từ chối: “Không cần, tốn kém lắm”
“Như vậy sẽ tiện cho mẹ sử dụng”
Đường Chỉ Nam cười.
Bà lúc nào cũng sợ cô tốn tiền, cô thì cảm thấy chỉ cần những người xung quanh vui thì cô cũng an lòng.
Cuối cùng việc lắp đặt vòi nước được thực hiện trong ngày. Nguyệt Quế lắc đầu trước sự xa xỉ của cô, bà nửa không muốn nửa lại hài lòng thích thú với chiếc vòi nước kia.
Đường Chỉ Nam quan sát người lắp đặt, anh ta thoăn thoắt, nhìn cách làm đã biết rất thạo nghề.
Đôi lúc anh ta sẽ quay sang trộm nhìn cô, rồi ngại ngùng quay đi: “Dì Nguyệt có con gái sao?”
Nguyệt Quế phì cười: “Ừm, nó đi làm không thường trở về”
Người kia dánh dóc không hơn không kém, còn rất mạnh mẽ, chắc cũng phải một chín một mười với mấy người đàn ông thành thị. Đường Chỉ Nam lại còn rất ấn tượng với tính cách điềm đạm của anh ta.
Cô rót cho anh ta cốc nước: “Nghỉ tay một chút đi”
“Cảm ơn cô, sắp xong rồi” Anh ta nhem nhuốc cười.
Cô gật đầu.
Nguyệt Quế kéo cô sang một bên càm ràm: “Khổ thân, trai tráng ở quê nhiều vô số…”
“Lại đi đâu mà lấy chồng thế này”
“…”
Cô bĩu môi: “Mẹ à, đâu nói như vậy được”
Bà nhăn mặt: “Con xem lại con đi, càng ngày càng chẳng giống mẹ tí nào!”
“…”
Nghe tiếng người lắp đặt, cô vội vàng chạy khỏi. Còn đứng ở đó lâu hơn một chút, cô sẽ nghe mắng đến nổ tai.
Đường Chỉ Nam đưa anh ta ra đến dốc đường, bọn họ chưa thân chưa quen có chút khó nói. Cô lại mở lời: “Tiền công tôi đã gửi qua công ty”
“Oh, tôi biết rồi”
“Vậy…tạm biệt cô”
Cô gật gù chào anh ra về. Vừa xoay lưng đi thì không biết từ khi nào Cố Trạch Minh đã đứng sẵn ở đó. Anh không nói gì, chỉ lẳng lặng đi vào nhà.
Đường Chỉ Nam vội vàng chạy theo: “Anh về đây làm gì vậy?”
“…”
Thấy anh không trả lời, cô lại cất giọng: “Mẹ không sao, anh không cần ở lại đâu”
Mặc cho có một cái đuôi chạy theo càm ràm thì Cố Trạch Minh cũng không có ý định dừng lại. Anh vào nhà chào hỏi bà Nguyệt, sau đó lại gửi chút tấm lòng cho bà. Túi đó chỉ là trái cây, nhưng rất dễ nhìn ra, đó là trái cây loại nhất.
“Quý quá, thật sự không cần khách sáo vậy đâu” Nguyệt Quế cầm lấy cất sang một bên.
Bà không thể hiện là thích hay ghét. Nhưng thành kiến đối với anh vẫn lớn lên như mọi khi.
Cố Trạch Minh nhâm nhi ly trà, bình thản như không có chuyện gì.
“…”
“Công việc anh nhiều như vậy, chạy đến không phí thời gian sao?”
Người kia nheo mắt: “Không phí, anh đến đây thăm mẹ đương nhiên là không phí thời gian”
Đường Chỉ Nam nghẹn lời.
Cô đành vào bếp tìm kiếm chút thức ăn để nấu nướng. Anh đến thì đã đến rồi, không tiếp đón thì thật sự quá vô tâm.
Nhưng thực phẩm ở đây mỗi ngày đều rất tươi, thói quen của bà Nguyệt sẽ hay đi chợ, lúc đó, thức ăn vừa tươi vừa ngon. Đường Chỉ Nam mang chiếc túi đi chợ chuẩn bị ra khỏi nhà.
Cố Trạch Minh đang ngồi trên sopha, thấy cô rời khỏi cửa cũng muốn đuổi theo. Nơi đây không lạ, nhưng có lẽ vì quá quen với cuộc sống ở thành thị, anh ngày càng quên hương vị nơi đây.
Cô chậm rãi đợi anh phía sau: “Sao lại còn đi theo em?”
“Không muốn đối đầu với mẹ”
“…” Cô bất ngờ đến phì cười.
“Mẹ em hiền lành, anh đừng nói như vậy”
Cố Trạch Minh gật gù: “Biết rồi”
Cô đi qua ba ngã rẽ thì đến được cái chợ nhỏ, ở đây căn bản cũng đủ cho một bữa no nê. Đường Chỉ Nam nhìn anh:
“Anh muốn ăn gì?”
Người kia lắc đầu: “Không chê thứ gì”
Một nữ dịu dàng, một nam mặc đồ sang trọng. Không nói còn tưởng đôi tình nhân trốn về đây sống với nhau. Mấy người trong chợ xì xì xào xào một lúc, sau đó lại kéo cô vào nói chuyện:
“Nhà hai người ở đâu vậy?”
Cô cười trừ: “Bọn cháu ở đường kia, nhà của ông Đường bà Nguyệt đấy ạ”
Nghe cô trả lời, họ liền có chút bất ngờ: “Nhà cháu ngày xưa giàu nhất vùng đúng không?”
“…” Cô cười ngượng không nói thêm.
Thuận tiện, Đường Chỉ Nam chọn vài thứ rau củ tươi rồi thanh toán. Cô ở đây mấy ngày nhưng trong túi đã đầy tiền lẻ của mẹ và chú thím Lâm cho.
Thấy Đường Chỉ Nam xách vài túi nặng, Cố Trạch Kinh không nói không rằng cứ thế mà từ tay cô chuyển sang tay anh. Khuôn mặt điềm tĩnh nhưng không có.
“Anh muốn ăn trái cây không?”
Anh gật đầu.
Đường Chỉ Nam hỏi anh thích quả nào, Cố Trạch Minh lại không đáp, anh nói chỉ cần chọn quả cô thích ăn. Cứ thế, bọn họ đi loanh quanh sau đó lại tay xách nách mang đầy thức ăn về nhà.
Đến trước cổng, nhìn thấy thím Lâm, cô lại dịu dàng chào hỏi, thím không vội đáp, quan sát anh một hồi lâu:
“Lúc nãy chú Lâm đưa mẹ con sang nhà ăn cổ rồi, chắc lại hàn huyên với mấy bà đến mai”
Cô ậm ừ: “Mẹ cháu có nói gì không ạ?”
Thím Lâm lại nói: “Bà dặn khi nào hai đứa đi thì đóng cửa, gửi chìa khoá cho thím”
“…”
Cô không có chút ý định sẽ sớm trở về căn nhà của cô và Cố Trạch Minh. So với việc sống ở đó, cô lại thích bản thân được tự do hơn.
Có điều.
Cô nhớ mèo nhỏ quá rồi!
Đường Chỉ Nam vừa cắt hoa quả cho Nguyệt Quế xong thì đi rửa bát đĩa buổi trưa đã ăn. Cô vừa rửa vừa cùng bà trò chuyện.
“Mẹ à, có cần thay hệ thống nước của nhà mình không ạ?”
“Con nghe Châu Khả nói bây giờ đã có loại nước vòi uống trực tiếp ở chỗ chúng ta rồi”
Bà vội lắc đầu từ chối: “Không cần, tốn kém lắm”
“Như vậy sẽ tiện cho mẹ sử dụng”
Đường Chỉ Nam cười.
Bà lúc nào cũng sợ cô tốn tiền, cô thì cảm thấy chỉ cần những người xung quanh vui thì cô cũng an lòng.
Cuối cùng việc lắp đặt vòi nước được thực hiện trong ngày. Nguyệt Quế lắc đầu trước sự xa xỉ của cô, bà nửa không muốn nửa lại hài lòng thích thú với chiếc vòi nước kia.
Đường Chỉ Nam quan sát người lắp đặt, anh ta thoăn thoắt, nhìn cách làm đã biết rất thạo nghề.
Đôi lúc anh ta sẽ quay sang trộm nhìn cô, rồi ngại ngùng quay đi: “Dì Nguyệt có con gái sao?”
Nguyệt Quế phì cười: “Ừm, nó đi làm không thường trở về”
Người kia dánh dóc không hơn không kém, còn rất mạnh mẽ, chắc cũng phải một chín một mười với mấy người đàn ông thành thị. Đường Chỉ Nam lại còn rất ấn tượng với tính cách điềm đạm của anh ta.
Cô rót cho anh ta cốc nước: “Nghỉ tay một chút đi”
“Cảm ơn cô, sắp xong rồi” Anh ta nhem nhuốc cười.
Cô gật đầu.
Nguyệt Quế kéo cô sang một bên càm ràm: “Khổ thân, trai tráng ở quê nhiều vô số…”
“Lại đi đâu mà lấy chồng thế này”
“…”
Cô bĩu môi: “Mẹ à, đâu nói như vậy được”
Bà nhăn mặt: “Con xem lại con đi, càng ngày càng chẳng giống mẹ tí nào!”
“…”
Nghe tiếng người lắp đặt, cô vội vàng chạy khỏi. Còn đứng ở đó lâu hơn một chút, cô sẽ nghe mắng đến nổ tai.
Đường Chỉ Nam đưa anh ta ra đến dốc đường, bọn họ chưa thân chưa quen có chút khó nói. Cô lại mở lời: “Tiền công tôi đã gửi qua công ty”
“Oh, tôi biết rồi”
“Vậy…tạm biệt cô”
Cô gật gù chào anh ra về. Vừa xoay lưng đi thì không biết từ khi nào Cố Trạch Minh đã đứng sẵn ở đó. Anh không nói gì, chỉ lẳng lặng đi vào nhà.
Đường Chỉ Nam vội vàng chạy theo: “Anh về đây làm gì vậy?”
“…”
Thấy anh không trả lời, cô lại cất giọng: “Mẹ không sao, anh không cần ở lại đâu”
Mặc cho có một cái đuôi chạy theo càm ràm thì Cố Trạch Minh cũng không có ý định dừng lại. Anh vào nhà chào hỏi bà Nguyệt, sau đó lại gửi chút tấm lòng cho bà. Túi đó chỉ là trái cây, nhưng rất dễ nhìn ra, đó là trái cây loại nhất.
“Quý quá, thật sự không cần khách sáo vậy đâu” Nguyệt Quế cầm lấy cất sang một bên.
Bà không thể hiện là thích hay ghét. Nhưng thành kiến đối với anh vẫn lớn lên như mọi khi.
Cố Trạch Minh nhâm nhi ly trà, bình thản như không có chuyện gì.
“…”
“Công việc anh nhiều như vậy, chạy đến không phí thời gian sao?”
Người kia nheo mắt: “Không phí, anh đến đây thăm mẹ đương nhiên là không phí thời gian”
Đường Chỉ Nam nghẹn lời.
Cô đành vào bếp tìm kiếm chút thức ăn để nấu nướng. Anh đến thì đã đến rồi, không tiếp đón thì thật sự quá vô tâm.
Nhưng thực phẩm ở đây mỗi ngày đều rất tươi, thói quen của bà Nguyệt sẽ hay đi chợ, lúc đó, thức ăn vừa tươi vừa ngon. Đường Chỉ Nam mang chiếc túi đi chợ chuẩn bị ra khỏi nhà.
Cố Trạch Minh đang ngồi trên sopha, thấy cô rời khỏi cửa cũng muốn đuổi theo. Nơi đây không lạ, nhưng có lẽ vì quá quen với cuộc sống ở thành thị, anh ngày càng quên hương vị nơi đây.
Cô chậm rãi đợi anh phía sau: “Sao lại còn đi theo em?”
“Không muốn đối đầu với mẹ”
“…” Cô bất ngờ đến phì cười.
“Mẹ em hiền lành, anh đừng nói như vậy”
Cố Trạch Minh gật gù: “Biết rồi”
Cô đi qua ba ngã rẽ thì đến được cái chợ nhỏ, ở đây căn bản cũng đủ cho một bữa no nê. Đường Chỉ Nam nhìn anh:
“Anh muốn ăn gì?”
Người kia lắc đầu: “Không chê thứ gì”
Một nữ dịu dàng, một nam mặc đồ sang trọng. Không nói còn tưởng đôi tình nhân trốn về đây sống với nhau. Mấy người trong chợ xì xì xào xào một lúc, sau đó lại kéo cô vào nói chuyện:
“Nhà hai người ở đâu vậy?”
Cô cười trừ: “Bọn cháu ở đường kia, nhà của ông Đường bà Nguyệt đấy ạ”
Nghe cô trả lời, họ liền có chút bất ngờ: “Nhà cháu ngày xưa giàu nhất vùng đúng không?”
“…” Cô cười ngượng không nói thêm.
Thuận tiện, Đường Chỉ Nam chọn vài thứ rau củ tươi rồi thanh toán. Cô ở đây mấy ngày nhưng trong túi đã đầy tiền lẻ của mẹ và chú thím Lâm cho.
Thấy Đường Chỉ Nam xách vài túi nặng, Cố Trạch Kinh không nói không rằng cứ thế mà từ tay cô chuyển sang tay anh. Khuôn mặt điềm tĩnh nhưng không có.
“Anh muốn ăn trái cây không?”
Anh gật đầu.
Đường Chỉ Nam hỏi anh thích quả nào, Cố Trạch Minh lại không đáp, anh nói chỉ cần chọn quả cô thích ăn. Cứ thế, bọn họ đi loanh quanh sau đó lại tay xách nách mang đầy thức ăn về nhà.
Đến trước cổng, nhìn thấy thím Lâm, cô lại dịu dàng chào hỏi, thím không vội đáp, quan sát anh một hồi lâu:
“Lúc nãy chú Lâm đưa mẹ con sang nhà ăn cổ rồi, chắc lại hàn huyên với mấy bà đến mai”
Cô ậm ừ: “Mẹ cháu có nói gì không ạ?”
Thím Lâm lại nói: “Bà dặn khi nào hai đứa đi thì đóng cửa, gửi chìa khoá cho thím”
“…”