Chương 39: Trêu Chọc
Chiếc áo được Cố Trạch Minh khoác lên người cô đến khi tỉnh dậy lại là thứ khiến Đường Chỉ Nam giật mình.
Cô nhìn xung quanh rồi lại cúi đầu, cô muốn tìm bóng dáng ai đó. Nhưng cô biết người đó làm sao lại ở đây.
“Không định về à?”
Đường Chỉ Nam ngơ ngác nhìn người trước mắt.
Cố Trạch Minh vốn dĩ rất bình tĩnh, anh không lớn tiếng nhưng vẫn rất nghiêm nghị: “Đợi về đến nhà, anh cho em nhìn lâu một chút”
Ai muốn nhìn anh chứ…
Đường Chỉ Nam đi sau lưng anh, đến bãi đỗ xe lại nhớ chiếc xe bảo bối của anh. Cố Trạch Minh rất thích chiếc xe này, thích đến nỗi nhân viên cũng quen mặt với nó.
Vài vết xước to trông thê thảm làm sao. Nhưng anh chỉ nhìn lướt qua: “Em dám giấu Dương Tịch trong nhà?”
“Em…”
“Em giúp cô ấy”
Cố Trạch Minh lái xe, anh thở dài: “Có biết Thời Ôn sẽ làm gì em không?”
“Nói cho em biết, một mình em…không chống lại Thời Ôn đâu”
Đường Chỉ Nam đương nhiên rõ điều ấy nhất, Thời Ôn kia thật sự quá ghê gớm. Cô biết rõ, nhưng cô nghĩ, chỉ cần có Cố Trạch Minh bên cạnh, cho dù là mười Thời Ôn thì vẫn không động được đến cô.
Anh không lái về căn hộ của cô mà chạy đến Cố Viên. Tuy trong lòng có ý thức phản kháng nhưng Đường Chỉ Nam vẫn rõ bản thân không nên lắm miệng.
“Y tá nói em cần phải nghỉ ngơi, đừng chạy lung tung là được.”
“…”
Cô nhỏ giọng thì thầm: “Em làm hư xe anh”
“Vốn dĩ một người làm thì một người phá”
“Chỉ là một chiếc xe, không cần quan tâm”
Cố Trạch Minh trong lòng đau đớn nhìn chiếc xe đáng giá hai căn hộ cao cấp, lại còn là bản thiết kế riêng cho anh không nhanh không chậm mà đi vào nhà.
Đường Chỉ Nam chính là bảo bối duy nhất của anh, tuy có chút buồn nhưng so với cô, xe cũng không đáng là bao.
Cố Viên rộng lớn giúp việc hơn mười người. Đường Chỉ Nam chỉ cần cởi giày đã có người mang cất.
Nhìn dáng vẻ thờ ơ của anh, cô lại muốn tách lẻ: “Em có chút đói, không phiền anh ở đây đợi em…”
“Ăn cháo?”
“Bây giờ chỉ có cháo”
Thay vì như suy nghĩ của cô, anh sẽ trở về phòng. Ngược lại Cố Trạch Minh lại giúp cô hâm nóng cháo mặc cho người giúp việc ngăn anh.
Đèn ở Cố Viên luôn được thắp sáng, dãy đèn khiến người ta cứ mãi mê nhìn ngắm. Từ phòng ăn nhìn ra khung cảnh ngoài trời, Đường Chỉ Nam bất giác nheo mắt.
Cô cụp đầu múc cháo đối diện với anh: “Em không phải không sợ Thời Ôn”
“Em biết anh sẽ bảo vệ em nên mới làm thế” Cố Trạch Minh hừ nhẹ.
Lại mang chút ý cười.
Cố Trạch Minh gật gù: “Thật ra Thời Ôn sẽ không làm hại đến Dương Tịch, cậu ấy cũng không dám làm hại đến em”
“Nhưng hiểu lầm giữa họ, chúng ta để họ giải quyết nhé”
Cô ồ một tiếng.
Làm sao anh lại nói chuyện nhẹ nhàng như vậy?
Cô ăn xong một bát, người giúp việc mang cốc sữa ấm ra khiến Đường Chỉ Nam phải xoa nhẹ bụng: “Em không uống nổi”. Chươ?g ?ới ?hấ? ?ại ﹛ T???T?u ?ệ?.V? ﹜
Cố Du vừa đi dạo phố về, nghe giọng quen thuộc liền ngước nhìn người giúp việc:
“Ai thế cô?”
Người kia liền đáp: “Có lẽ là vợ của cậu Cố, trông có vẻ cậu Cố rất yêu cô ấy nhỉ?”
“Vâng, chị ấy chính là bùa hộ mệnh của cháu đấy!”
Cố Du rất chân chạy vào phòng ăn, miệng thở hổn hển: “Chị dâu”
“Tiểu Du, nhỏ tiếng một chút.” Cố Trạch Minh nhíu mày.
“…”
“Chị dâu, chị đến đây bất ngờ quá. Nếu biết chị đến, em đã không đi ra ngoài rồi”
Cô phì cười: “Không sao, chị cũng vừa đến”
“Nói chị nghe, vườn hoa ở trang viên rất đẹp. Anh họ đã dắt chị đi xem chưa?”
“Còn có hành lang treo đầy lồng đèn được thắp sáng”
“…”
Cố Trạch Minh nghe Cố Du kể hết chuyện trên trời đến dưới đất phát chán, anh lườm cô nhóc khiến Cố Du phất giác im lặng.
Đường Chỉ Nam lắc đầu ngán ngẩm hai anh em nhà họ.
Cố Du bị cận, khi tiến gần cô một chút, lại thấy vết thương trên trán cô đang rỉ máu. Đôi mắt cô nhóc nheo lại: “Trán chị bị gì thế?”
“Gặp tai nạn nhỏ, vẫn ổn”
Cô nhóc bĩu môi: “Thì ra chị bị tai nạn nên mới để anh họ chăm sóc.”
“Hay là vì anh họ lấy cớ chị bị tai nạn nên mới đưa chị về đây nhỉ?”
“Hai người đúng thật là mưu mô”
“…”
“…”
Đường Chỉ Nam có chút ngại, muốn giải thích lại bị tiếng của anh chen vào: “Là anh chờ cháy nhà hôi của được chưa?”
“A, em biết ngay là anh mà”
“Đồ háo sắc!”
Cố Du quăng cho anh một câu rồi chạy đi mất.
Cô lại buồn cười nhìn anh: “Đồ háo sắc?”
“…”
Cố Trạch Minh nhúng vai bất lực.
Đợi cô cố uống thêm nửa cốc sữa, Cố Trạch Minh dẫn cô về phòng đã chuẩn bị. Căn phòng không khác phòng của họ ở nhà cũ là bao.
Chăn vẫn mềm, nệm vẫn là loại dày cao đặt trên chiếc giường hiện đại. Nơi đây có chút rộng rãi, một mình ở đây chắc chắn rất buồn!
“Nơi này lớn thật, anh dạo này phát tài nhỉ?”
“…Đừng vớ vẩn” Cố Trạch Minh liếc cô.
“Anh đừng làm chuyện phi pháp đấy, thật sự em chỉ còn cái mạng nhỏ này”
Khuôn mặt cô tỏ vẻ đáng thương khiến anh chỉ muốn đem cái mạng nhỏ của cô giấu cho riêng mình.
Đường Chỉ Nam thấy anh không nhúc nhích liền tiếp tục cất giọng: “Aida dù sao anh có phạm pháp thì em cũng sẽ giúp anh”
“Giúp anh? Giúp thế nào?” Cố Trạch Minh tiến gần đến chỗ cô.
Người kia bối rối làn mi khẽ rung: “Thì…giúp anh mời luật sư”
“…”
“…”
Cố Trạch Minh cong tay gõ nhẹ vào chóp mũi cô: “Đồ vô tâm”
Đối diện với khuôn mặt của anh, tim Đường Chỉ Nam lại càng đập nhanh hơn. Cô ngại ngùng sau đó lại e thẹn, buồn bực vì Cố Trạch Minh giống như là đang trêu chọc cô.
Cô nhìn xung quanh rồi lại cúi đầu, cô muốn tìm bóng dáng ai đó. Nhưng cô biết người đó làm sao lại ở đây.
“Không định về à?”
Đường Chỉ Nam ngơ ngác nhìn người trước mắt.
Cố Trạch Minh vốn dĩ rất bình tĩnh, anh không lớn tiếng nhưng vẫn rất nghiêm nghị: “Đợi về đến nhà, anh cho em nhìn lâu một chút”
Ai muốn nhìn anh chứ…
Đường Chỉ Nam đi sau lưng anh, đến bãi đỗ xe lại nhớ chiếc xe bảo bối của anh. Cố Trạch Minh rất thích chiếc xe này, thích đến nỗi nhân viên cũng quen mặt với nó.
Vài vết xước to trông thê thảm làm sao. Nhưng anh chỉ nhìn lướt qua: “Em dám giấu Dương Tịch trong nhà?”
“Em…”
“Em giúp cô ấy”
Cố Trạch Minh lái xe, anh thở dài: “Có biết Thời Ôn sẽ làm gì em không?”
“Nói cho em biết, một mình em…không chống lại Thời Ôn đâu”
Đường Chỉ Nam đương nhiên rõ điều ấy nhất, Thời Ôn kia thật sự quá ghê gớm. Cô biết rõ, nhưng cô nghĩ, chỉ cần có Cố Trạch Minh bên cạnh, cho dù là mười Thời Ôn thì vẫn không động được đến cô.
Anh không lái về căn hộ của cô mà chạy đến Cố Viên. Tuy trong lòng có ý thức phản kháng nhưng Đường Chỉ Nam vẫn rõ bản thân không nên lắm miệng.
“Y tá nói em cần phải nghỉ ngơi, đừng chạy lung tung là được.”
“…”
Cô nhỏ giọng thì thầm: “Em làm hư xe anh”
“Vốn dĩ một người làm thì một người phá”
“Chỉ là một chiếc xe, không cần quan tâm”
Cố Trạch Minh trong lòng đau đớn nhìn chiếc xe đáng giá hai căn hộ cao cấp, lại còn là bản thiết kế riêng cho anh không nhanh không chậm mà đi vào nhà.
Đường Chỉ Nam chính là bảo bối duy nhất của anh, tuy có chút buồn nhưng so với cô, xe cũng không đáng là bao.
Cố Viên rộng lớn giúp việc hơn mười người. Đường Chỉ Nam chỉ cần cởi giày đã có người mang cất.
Nhìn dáng vẻ thờ ơ của anh, cô lại muốn tách lẻ: “Em có chút đói, không phiền anh ở đây đợi em…”
“Ăn cháo?”
“Bây giờ chỉ có cháo”
Thay vì như suy nghĩ của cô, anh sẽ trở về phòng. Ngược lại Cố Trạch Minh lại giúp cô hâm nóng cháo mặc cho người giúp việc ngăn anh.
Đèn ở Cố Viên luôn được thắp sáng, dãy đèn khiến người ta cứ mãi mê nhìn ngắm. Từ phòng ăn nhìn ra khung cảnh ngoài trời, Đường Chỉ Nam bất giác nheo mắt.
Cô cụp đầu múc cháo đối diện với anh: “Em không phải không sợ Thời Ôn”
“Em biết anh sẽ bảo vệ em nên mới làm thế” Cố Trạch Minh hừ nhẹ.
Lại mang chút ý cười.
Cố Trạch Minh gật gù: “Thật ra Thời Ôn sẽ không làm hại đến Dương Tịch, cậu ấy cũng không dám làm hại đến em”
“Nhưng hiểu lầm giữa họ, chúng ta để họ giải quyết nhé”
Cô ồ một tiếng.
Làm sao anh lại nói chuyện nhẹ nhàng như vậy?
Cô ăn xong một bát, người giúp việc mang cốc sữa ấm ra khiến Đường Chỉ Nam phải xoa nhẹ bụng: “Em không uống nổi”. Chươ?g ?ới ?hấ? ?ại ﹛ T???T?u ?ệ?.V? ﹜
Cố Du vừa đi dạo phố về, nghe giọng quen thuộc liền ngước nhìn người giúp việc:
“Ai thế cô?”
Người kia liền đáp: “Có lẽ là vợ của cậu Cố, trông có vẻ cậu Cố rất yêu cô ấy nhỉ?”
“Vâng, chị ấy chính là bùa hộ mệnh của cháu đấy!”
Cố Du rất chân chạy vào phòng ăn, miệng thở hổn hển: “Chị dâu”
“Tiểu Du, nhỏ tiếng một chút.” Cố Trạch Minh nhíu mày.
“…”
“Chị dâu, chị đến đây bất ngờ quá. Nếu biết chị đến, em đã không đi ra ngoài rồi”
Cô phì cười: “Không sao, chị cũng vừa đến”
“Nói chị nghe, vườn hoa ở trang viên rất đẹp. Anh họ đã dắt chị đi xem chưa?”
“Còn có hành lang treo đầy lồng đèn được thắp sáng”
“…”
Cố Trạch Minh nghe Cố Du kể hết chuyện trên trời đến dưới đất phát chán, anh lườm cô nhóc khiến Cố Du phất giác im lặng.
Đường Chỉ Nam lắc đầu ngán ngẩm hai anh em nhà họ.
Cố Du bị cận, khi tiến gần cô một chút, lại thấy vết thương trên trán cô đang rỉ máu. Đôi mắt cô nhóc nheo lại: “Trán chị bị gì thế?”
“Gặp tai nạn nhỏ, vẫn ổn”
Cô nhóc bĩu môi: “Thì ra chị bị tai nạn nên mới để anh họ chăm sóc.”
“Hay là vì anh họ lấy cớ chị bị tai nạn nên mới đưa chị về đây nhỉ?”
“Hai người đúng thật là mưu mô”
“…”
“…”
Đường Chỉ Nam có chút ngại, muốn giải thích lại bị tiếng của anh chen vào: “Là anh chờ cháy nhà hôi của được chưa?”
“A, em biết ngay là anh mà”
“Đồ háo sắc!”
Cố Du quăng cho anh một câu rồi chạy đi mất.
Cô lại buồn cười nhìn anh: “Đồ háo sắc?”
“…”
Cố Trạch Minh nhúng vai bất lực.
Đợi cô cố uống thêm nửa cốc sữa, Cố Trạch Minh dẫn cô về phòng đã chuẩn bị. Căn phòng không khác phòng của họ ở nhà cũ là bao.
Chăn vẫn mềm, nệm vẫn là loại dày cao đặt trên chiếc giường hiện đại. Nơi đây có chút rộng rãi, một mình ở đây chắc chắn rất buồn!
“Nơi này lớn thật, anh dạo này phát tài nhỉ?”
“…Đừng vớ vẩn” Cố Trạch Minh liếc cô.
“Anh đừng làm chuyện phi pháp đấy, thật sự em chỉ còn cái mạng nhỏ này”
Khuôn mặt cô tỏ vẻ đáng thương khiến anh chỉ muốn đem cái mạng nhỏ của cô giấu cho riêng mình.
Đường Chỉ Nam thấy anh không nhúc nhích liền tiếp tục cất giọng: “Aida dù sao anh có phạm pháp thì em cũng sẽ giúp anh”
“Giúp anh? Giúp thế nào?” Cố Trạch Minh tiến gần đến chỗ cô.
Người kia bối rối làn mi khẽ rung: “Thì…giúp anh mời luật sư”
“…”
“…”
Cố Trạch Minh cong tay gõ nhẹ vào chóp mũi cô: “Đồ vô tâm”
Đối diện với khuôn mặt của anh, tim Đường Chỉ Nam lại càng đập nhanh hơn. Cô ngại ngùng sau đó lại e thẹn, buồn bực vì Cố Trạch Minh giống như là đang trêu chọc cô.