Chương 35: Mơ thấy em thì mơ cái gì tốt một chút
Thiệu Từ Tâm không nghĩ tới bản thân chỉ là thuận miệng nói, nhưng nó lại thật sự trở thành sự thật.
Người vợ trên danh nghĩa của nàng lại mơ thấy nàng.
"Mơ thấy em cái gì?"
Thiệu Từ Tâm đột nhiên nổi lên hứng thú, giọng điệu cũng trở nên hứng thú bừng bừng.
Nàng cảm thấy rất tò mò, không biết hình tượng của bản thân sẽ như thế nào khi ở trong mộng của một người ôn nhu như Ôn Chi Hàn.
"Rất nhiều." Ôn Chi Hàn nói: "Chị đã từng mơ thấy em nhiều hơn một lần."
Thiệu Từ Tâm không khỏi "Ha" một tiếng.
— lợi hại á Thiệu Từ Tâm, mày vậy mà có thể nhiều lần đi vào trong mơ của Bồ Tát!
"Ví dụ?" Thiệu Từ Tâm rất có hứng thú hỏi.
"Ví dụ như chuyện thời cấp ba của chúng ta." Ôn Chi Hàn đáp.
"......" Thiệu Từ Tâm lập tức mất đi hứng thú.
Đối với những chuyện liên quan đến nàng cùng Ôn Chi Hàn ở trường cấp ba, bảy tám phần mười cô đều thuộc lòng trong những cuốn vở nhỏ, đó là những chuyện quá khứ không dám nhớ lại.
Nếu không dám nhớ lại, tốt hơn hết vẫn là đừng nhắc lại.
Nàng nhịn không được nói: "Ôn Chi Hàn, chị mơ thấy em thì mơ cái gì tốt một chút, đừng mơ những chuyện thời cấp ba đó."
Ôn Chi Hàn rất muốn nói chuyện này là ngoài tầm kiểm soát của cô, nhưng thấy nàng kháng cự khi nghe đến thời cấp ba như vậy, không nhịn được mà hỏi: "Làm sao vậy, nghe có vẻ như em không thích những chuyện hồi cấp ba lắm?"
"......"
Thiếu nữ đã từng phản nghịch cuộn tròn vào trong chăn, hỏi lại một câu: "Ôn đại tổng tài, đổi lại là chị, mỗi ngày ở trường được em nhớ tên, thỉnh thoảng lại mời phụ huynh, thì chị có thể thích thời cấp ba không?"
"Chị cũng không có mỗi ngày đều nhớ tên em."
Ôn Chi Hàn đột nhiên nhớ về những ký ức của quá khứ, cũng cực kỳ nghiêm túc, có sao nói vậy.
"Không phải ngày nào em cũng vi phạm nội quy của nhà trường."
Thiệu Từ Tâm vẫn rất tự mình hiểu lấy, một bên nhắm mắt dưỡng thần một bên nói: "Nhưng là, em người nào đó họ Thiệu đã vi phạm tất cả những gì người khác có thể vi phạm."
Bởi vì nàng, sinh hoạt của Thiệu Hành từ hai điểm, một dòng*, cưỡng ép thêm vào một cái trường học, trở thành ba điểm, một dòng.**
[ *Hai điểm, một dòng: nhà, công ty
**Ba điểm, một dòng: nhà, công ty, trường học
Mỗi ngày đều sẽ đi những nơi này. ]
Cũng chính là vì tính tình của Thiệu Hành rất tốt, xem nàng như bảo bối, như viên ngọc quý trên tay, cho nên phá lệ bao dung nàng.
Ôn Chi Hàn nghe thấy lời này, ôn ôn nhu nhu mà cười.
Giọng của cô truyền từ loa điện thoại càng thêm quyến rũ.
"Nội quy của trường dựa trên mức độ nghiêm trọng của tình huống mà xử phạt, em không phạm sai lầm lớn, ít nhất em không có đánh nhau... Cũng không có yêu sớm."
Thiệu Từ Tâm khi nghe thấy hai điều này, giật giật lông mày.
Nàng đương nhiên sẽ không đánh nhau, nàng đã sớm qua cái tuổi dùng bạo lực giải quyết vấn đề.
Vả lại, nàng có gương mặt xinh đẹp như vậy, làn da mịn màng như vậy, nếu như bị đám ranh con khốn kiếp kia đánh hư nhan sắc, thì chính là tổn thất của toàn thế giới!
Tiếp theo nàng nghe thấy Ôn Chi Hàn nói: "Từ Tâm, lúc ấy chị còn tưởng rằng em sẽ yêu đương."
Thiệu Từ Tâm "Bá" một chút, mở mắt ra, kinh ngạc: "Hảo gia hỏa, Ôn Chi Hàn lúc ấy chị quả nhiên nhìn chằm chằm em, luôn sẵn sàng tìm chỗ sai của em để ghi tên em và trừ điểm."
"Em biết ngay mà, em vẫn luôn tự hỏi rằng tại sao mỗi lần em mắc lỗi, chị đều có thể chuẩn xác mà bắt em chứ, thì ra là thế, phá án phá án!"
Ôn Chi Hàn ý cười giữa mày ngược lại càng sâu.
"Việc này thì thật sự không phải."
"Chị chỉ nghĩ rằng em sẽ làm, nhưng chị chưa bao giờ nghĩ đến việc bắt giữ em vì điều này."
"Ha, em đây thật là làm cho bộ kiểm tra kỷ luật của mấy người thất vọng rồi, bắt ai yêu sớm cũng sẽ không túm được em đâu."
"Vì sao?"
"Bởi vì em tuyệt đỉnh kiêu kỳ, em không nghĩ trên đời này có ai xứng với một thiếu nữ trẻ đẹp bất khả chiến bại như em."
Ôn Chi Hàn nghe xong, ý cười trên khóe môi càng sâu.
Học muội của cô năm đó xác thật là thiếu nữ trẻ đẹp bất khả chiến bại.
Sự xinh đẹp ấy vẫn luôn duy trì đến bây giờ, xoá đi ngây thơ ngày đó, nhiều hơn một phần thành thục, cũng trở nên càng thêm chói mắt, càng thêm động lòng người.
"Không nghĩ tới á." Thiệu Từ Tâm nhịn không được cảm khái: "Vòng đi vòng lại, em vậy mà kết hôn với thành viên của bộ kiểm tra kỷ luật, người mà nhớ tên em nhiều nhất."
Không chỉ có như thế, các nàng còn lên giường, trở thành bạn giường có tâm hồn đồng điệu.
Không nói đến năm đó, cho đến trước khi bắt đầu ăn mặn, nàng cũng chưa nghĩ đến vị học tỷ ôn ôn nhu nhu hoá ra là thâm tàng bất lộ như thế, trong ngoài không đồng nhất!
Ôn Chi Hàn đột nhiên hỏi: "Hối hận sao?"
Thiệu Từ Tâm chắc chắn nói: "Không có khả năng, cùng chị kết hôn em có cái gì phải hối hận? Em, Thiệu Từ Tâm đời này cũng chỉ hối hận một chuyện."
Ôn Chi Hàn: "Hm?"
Thiệu Từ Tâm: "Thích Ôn Úc. "
Nếu lúc trước người nàng thích không phải Ôn Úc mà là người khác, thậm chí là Ôn Chi Hàn, hoặc là không thích ai cả, kết cục có lẽ sẽ tốt hơn là thích Ôn Úc.
Nàng trọng sinh, có lẽ là vì xác minh chuyện này.
Ôn Chi Hàn nghe xong những lời này, lặng im một lát, mở miệng nói: "Từ Tâm, chị hy vọng em nhớ kỹ mỗi một câu em nói hiện tại."
"Nhớ kỹ. "Thiệu Từ Tâm dũng cảm nói, "Em tuyệt đối sẽ không giẫm lên vết xe đổ nữa, tuyệt đối sẽ không thích Ôn Úc, nếu không, em sẽ là chó!"
"À không đúng, cái này lần trước đã dùng rồi, vậy em sẽ nói lại lần nữa."
"Em nếu em lại thích Ôn Úc, em sẽ......ngay cả heo chó cũng không bằng, thiên lôi đánh chết!"
Ôn Chi Hàn: "......"
"Cũng không cần đối với bản thân tàn nhẫn như vậy."
Nói chuyện điện thoại xong, Thiệu Từ Tâm buồn chán mà lướt Weibo.
Mấy tháng nay vội vàng đóng phim, căn bản không để ý nhiều đến thông tin trên mạng. Hôm nay nàng mới nhìn thấy một chuyện — nàng cùng Ôn Chi Hàn có siêu thoại.
Càng thần kỳ chính là, fans couple hai người cũng không ít.
Đối với chuyện này nàng quả thực không thể hình dung ra được.
Phải biết rằng, trừ bỏ cái thông báo chính thức trên Weibo kia, tương tác giữa nàng cùng Ôn Chi Hàn ở trước mặt công chúng cơ bản là bằng không, hoàn toàn không có một chút nào cả, ngay cả kính hiển vi cũng soi không thấy.
Vì thế nàng khẽ meo meo đổi một cái acc phụ rồi vào siêu thoại.
Rất nhanh nàng liền hiểu nguyên nhân.
— bởi vì các nàng lớn lên đẹp.
Một mỹ nhân cảnh đẹp ý vui, hai mỹ nhân chính là gấp đôi cảnh đẹp ý vui.
Mỹ nhân kết hợp, mọi người đương nhiên thích nghe ngóng.
Trừ cái này ra, chính là một bức ảnh.
Một bức ảnh các nàng đang nhìn nhau trong đám đông.
Nàng cầm di động, nhìn hình ảnh suy nghĩ nửa ngày mới nhớ tới bức ảnh là chụp khi nào.
— Buổi công chiếu phim đầu tiên mà nàng tham dự sau khi trọng sinh
Ngày đó là ngày nàng cùng Ôn Chi Hàn gặp lại lần đầu tiên ở đời này, cũng là ngày các nàng đạt thành giao dịch.
Trong ảnh là lúc đó nàng đang tìm Ôn Chi Hàn vì có một cuộc phỏng vấn, muốn nói với cô một tiếng, không nghĩ tới cảnh này lại bị chụp được, thậm chí fans CP còn Photoshop thành một bức ảnh rất có cảm xúc, không tiếng động vẫn tốt hơn có âm thanh.
Trong bức ảnh, ánh sáng có màu cam ấm áp, các nàng đứng ở hai đầu đối diện nhau qua đám đông, và những người còn lại đều bị làm mờ đi.
Các nàng tựa như một cặp đôi yêu nhau gặp lại sau một thời gian dài xa cách, như phải kìm nén nội tâm đang trào dâng, ép bản thân phải bình tĩnh lại, nhưng ánh mắt không thể kiềm chế mà hướng về nhau.
Giờ phút này, các nàng là tâm điểm của thế giới và là ánh sáng duy nhất trong thế giới của nhau.
Đây không phải Thiệu Từ Tâm tự mình cảm thụ được điều này.
Đây là status tác phẩm Photoshop của fans CP.
Câu cuối cùng của status là: Đi qua nhiều giông tố, cuối cùng cũng đạt được kết quả tốt đẹp.
Đem tình yêu của các nàng tưởng tượng đến rất ra gì và này nọ.
Nếu Thiệu Từ Tâm không phải đương sự, nàng cũng sẽ tin tưởng ảnh chụp hai người các nàng là thật sự yêu đối phương, yêu đến chết đi sống lại.
Nàng lướt lướt phần bình luận.
Không ít người meo meo khen đẹp, bày tỏ muốn nhìn càng nhiều tương tác giữa vợ vợ các nàng.
— khi nào có chương trình tạp kỹ của vợ vợ các nàng á, tôi sẽ trả tiền để xem!
Đây là bình luận được like nhiều nhất.
Thiệu Từ Tâm nhìn bình luận này, như thể có thể xuyên qua màn hình nhìn thấy dáng vẻ ruột gan cồn cào của vị fan nhỏ này, tức khắc cảm thấy đồng tình.
Xem chương trình tạp kỹ vợ vợ các nàng là không có khả năng, đời này đều không thể, chi phí mời Ôn tổng tham gia là quá cao.
Nhưng nàng vẫn là lưu bức ảnh này lại.
Bởi vì đẹp, nàng thích những thứ xinh đẹp.
Không chỉ có lưu cho bản thân, còn muốn gửi cho một đương sự khác xem, cũng tặng kèm một câu khích lệ.
[ Thiệu Từ Tâm ]: 【 hình ảnh.JPG】
[ Thiệu Từ Tâm ]: Gương mặt của Ôn tổng chúng ta quả nhiên rất ăn ảnh, không dựa vào mặt ăn cơm thật là đáng tiếc nha
......
Sau ngày đầu năm, đoàn phim 《 tướng quân 》 lập tức tiếp tục công việc, một chút cũng không chậm trễ.
Thiệu Từ Tâm cũng từ trong thời gian ngắn ngủi nhàn nhã mà tỉnh dậy, sớm thu thập sạch sẽ, vào phim trường trang điểm, đồng thời bớt chút thời gian xem kịch bản.
Hôm nay có mấy cảnh quay tuyết rơi, nàng phải cố gắng diễn thật tốt, nếu không sợ là thời tiết như này sẽ làm nàng lạnh cóng mất.
Sáng sớm Chu Hồng đã trở lại, người cũng không mệt, tinh thần phấn chấn.
Ngày nghỉ trở về cô ta không nhàn rỗi, bắt lấy chồng mình - thân là ảnh đế, dạy kỹ thuật diễn cho mình.
Sau khi Chu Dịch kiên nhẫn dạy dỗ cô ta, bây giờ cô ta cảm thấy rằng sự nghiệp diễn xuất của mình đã mở ra một đỉnh cao mới!
Chỉ tiếc là hôm nay cô ta cùng Thiệu Từ Tâm không có vai diễn phối hợp, bằng không cô ta nhất định sẽ để nàng nhìn xem cái gì gọi là kỹ thuật diễn tiến bộ vượt bậc!
Thiệu Từ Tâm trèo ra khỏi tuyết sau khi quay phim, trời đã tối và giờ cơm chiều vừa trôi qua.
Ở trên nền tuyết nằm hơn nửa ngày, hiện tại tay chân nàng lạnh đến dọa người.
Lâm Mộc Mộc cùng nhân viên công tác khác vội vàng tiến lên, giúp nàng phủi tuyết trên người, mặc áo khoác cho nàng.
Long Tuệ đưa cho nàng một cái túi sưởi ấm tay nóng hầm hập: "Vất vả Từ Tâm, cô vào phòng sưởi ấm cơ thể rồi lại đi ăn cơm, buổi tối phải nghỉ ngơi thật tốt."
Thiệu Từ Tâm gật gật đầu, một câu khổ mệt cũng đều không có kêu.
Nàng đi theo Lâm Mộc Mộc hai bước, nhớ tới cái gì, đi vòng vèo trở về quan tâm nói: "Long đạo, hiệu quả quay chụp thế nào? Nếu là không tốt, một hồi tôi tiếp tục quay nữa?"
Long Tuệ cười giúp nàng kéo lại áo lông vũ trên người: "Tốt, chụp rất khá, không cần phải quay lại nha."
Thiệu Từ Tâm nhẹ nhàng thở ra: "Vậy là tốt rồi."
Long Tuệ vỗ vỗ bả vai nàng: "Được rồi, đừng đứng ở chỗ này, mau vào sưởi ấm cơ thể đi."
Thiệu Từ Tâm lúc này mới đi theo Lâm Mộc Mộc vào nhà sưởi ấm.
Long Tuệ nhìn bóng dáng nàng, trong mắt lộ ra khen ngợi.
Cô thích những diễn viên yêu nghề kính nghiệp, không sợ khổ, không sợ mệt, tích cực hướng về phía trước, chăm chỉ học hỏi, biết hợp tác với công việc của mọi người.
Ai nói con nhà giàu thì nhất định phải nũng nịu, gió thổi không được, nắng phơi không được, nhìn Thiệu Từ Tâm người ta xem, không phải rất tốt sao!
Trong phòng bật một cái lò sưởi, Thiệu Từ Tâm ngồi ở bên cạnh duỗi tay sưởi ấm.
Ánh lửa chói lọi chiếu vào đôi mắt và đôi lông mày xinh đẹp của nàng, ngay cả nụ cười trên khóe môi cũng như nhuốm chút ấm áp dịu dàng, khuôn mặt tràn đầy ánh sáng.
Nàng vẫn là thích cuộc sống như vậy.
Tuy rằng có khổ có mệt, nhưng nó phong phú và có cảm giác thành tựu, có thể khiến mọi người có động lực hơn, so với ăn không ngồi rồi, thì rất lãng phí thời gian sống.
Quả nhiên, bất luận là công việc hay là những thứ hứng thú yêu thích, con người vẫn là phải tìm một chút chuyện để làm mới được.
Lâm Mộc Mộc buông di động thì thấy Thiệu Từ Tâm cong khóe môi, tựa hồ tâm tình rất tốt.
Cô nàng không nhịn được hiếu kỳ nói: "Từ Tâm, thoạt nhìn chị thật vui vẻ, là có chuyện gì vui sao?"
Thiệu Từ Tâm ngước mắt, đôi mắt cong thành hai vầng trăng khuyết nhỏ: "Có á, tất cả những gì chị có hiện tại đều khiến chị cảm thấy vui vẻ."
Mỗi một ngày của cuộc sống mới, đều đáng giá vui vẻ.
Sưởi ấm tốt cơ thể, Thiệu Từ Tâm cùng Lâm Mộc Mộc cùng nhau trở về khách sạn ăn cơm.
Chờ cơm nước xong, nàng phải về phòng pha nước ấm tắm cho thoải mái, lại ngủ một giấc thật ngon, tiếp đãi bản thân hôm nay đã vất vả.
Kết quả vừa đến cửa nhà hàng, nàng liền đụng phải Chu Hồng.
Hai người cô nhìn tôi, tôi nhìn cô, quả thực là viết hoa in đậm "Oan gia ngõ hẹp".
Chu Hồng vừa thấy Thiệu Từ Tâm, kỹ năng bị động âm dương quái khí được kích hoạt ngay lập tức.
Khoanh tay trước ngực, tư thế bắt đầu trước.
"Đây không phải là bà Ôn của chúng ta sao? Năm mới trải qua một mình có tốt không?"
"Tốt, đương nhiên tốt." Thiệu Từ Tâm lại cười nói: "Trong ổ chăn rất thoải mái."
"Nhưng rất là cô đơn nha."
Chu Hồng nói, đồng tình lại trào phúng mà vươn tay đè lại bả vai Thiệu Từ Tâm.
"Thật đáng thương nha, đều đã kết hôn nhưng ngày nghỉ vẫn là trải qua một mình."
"Cô nói Ôn tổng nhà cô sao lại không tới nhìn xem cô nha?"
Thiệu Từ Tâm chậm rì rì, không có vội vã nói tiếp.
Chu Hồng thấy nàng không nói lời nào trong lòng thống khoái.
Cô ta đáp không được, Ôn Chi Hàn sẽ không tới thăm đoàn phim giống Chu Dịch, bởi vì các nàng chính là giả, Ôn Chi Hàn mới không thích cô ta!
Hôn nhân của cô ta, không giống mình là một cuộc hôn nhân hạnh phúc.
Rất tốt, Chu Hồng xem như có chỗ có thể đè một đầu của Thiệu Từ Tâm!
Đúng lúc này, phía sau bỗng nhiên truyền đến một thanh âm dễ nghe.
"Vị tiểu thư này, phiền toái buông phu nhân của tôi ra."
Thiệu Từ Tâm lỗ tai giật giật, cảm thấy thanh âm này vạn phần quen thuộc, vội vàng xoay người nhìn lại.
Chỉ thấy Ôn Chi Hàn đứng ở cách đó không xa, tóc đen xoã trên vai, đôi mắt xanh thẳm thanh triệt như biển, mấy tháng không thấy dung mạo như cũ vẫn ôn nhu mê người.
Thiệu Từ Tâm choáng váng.
Chu Hồng cũng choáng váng, ngón tay giống như nóng rực lập tức rụt lại.
Gặp quỷ, sao đột nhiên Ôn Chi Hàn lại tới đây???
——————————
Tác giả có lời muốn nói: Tới mở họp.
Người vợ trên danh nghĩa của nàng lại mơ thấy nàng.
"Mơ thấy em cái gì?"
Thiệu Từ Tâm đột nhiên nổi lên hứng thú, giọng điệu cũng trở nên hứng thú bừng bừng.
Nàng cảm thấy rất tò mò, không biết hình tượng của bản thân sẽ như thế nào khi ở trong mộng của một người ôn nhu như Ôn Chi Hàn.
"Rất nhiều." Ôn Chi Hàn nói: "Chị đã từng mơ thấy em nhiều hơn một lần."
Thiệu Từ Tâm không khỏi "Ha" một tiếng.
— lợi hại á Thiệu Từ Tâm, mày vậy mà có thể nhiều lần đi vào trong mơ của Bồ Tát!
"Ví dụ?" Thiệu Từ Tâm rất có hứng thú hỏi.
"Ví dụ như chuyện thời cấp ba của chúng ta." Ôn Chi Hàn đáp.
"......" Thiệu Từ Tâm lập tức mất đi hứng thú.
Đối với những chuyện liên quan đến nàng cùng Ôn Chi Hàn ở trường cấp ba, bảy tám phần mười cô đều thuộc lòng trong những cuốn vở nhỏ, đó là những chuyện quá khứ không dám nhớ lại.
Nếu không dám nhớ lại, tốt hơn hết vẫn là đừng nhắc lại.
Nàng nhịn không được nói: "Ôn Chi Hàn, chị mơ thấy em thì mơ cái gì tốt một chút, đừng mơ những chuyện thời cấp ba đó."
Ôn Chi Hàn rất muốn nói chuyện này là ngoài tầm kiểm soát của cô, nhưng thấy nàng kháng cự khi nghe đến thời cấp ba như vậy, không nhịn được mà hỏi: "Làm sao vậy, nghe có vẻ như em không thích những chuyện hồi cấp ba lắm?"
"......"
Thiếu nữ đã từng phản nghịch cuộn tròn vào trong chăn, hỏi lại một câu: "Ôn đại tổng tài, đổi lại là chị, mỗi ngày ở trường được em nhớ tên, thỉnh thoảng lại mời phụ huynh, thì chị có thể thích thời cấp ba không?"
"Chị cũng không có mỗi ngày đều nhớ tên em."
Ôn Chi Hàn đột nhiên nhớ về những ký ức của quá khứ, cũng cực kỳ nghiêm túc, có sao nói vậy.
"Không phải ngày nào em cũng vi phạm nội quy của nhà trường."
Thiệu Từ Tâm vẫn rất tự mình hiểu lấy, một bên nhắm mắt dưỡng thần một bên nói: "Nhưng là, em người nào đó họ Thiệu đã vi phạm tất cả những gì người khác có thể vi phạm."
Bởi vì nàng, sinh hoạt của Thiệu Hành từ hai điểm, một dòng*, cưỡng ép thêm vào một cái trường học, trở thành ba điểm, một dòng.**
[ *Hai điểm, một dòng: nhà, công ty
**Ba điểm, một dòng: nhà, công ty, trường học
Mỗi ngày đều sẽ đi những nơi này. ]
Cũng chính là vì tính tình của Thiệu Hành rất tốt, xem nàng như bảo bối, như viên ngọc quý trên tay, cho nên phá lệ bao dung nàng.
Ôn Chi Hàn nghe thấy lời này, ôn ôn nhu nhu mà cười.
Giọng của cô truyền từ loa điện thoại càng thêm quyến rũ.
"Nội quy của trường dựa trên mức độ nghiêm trọng của tình huống mà xử phạt, em không phạm sai lầm lớn, ít nhất em không có đánh nhau... Cũng không có yêu sớm."
Thiệu Từ Tâm khi nghe thấy hai điều này, giật giật lông mày.
Nàng đương nhiên sẽ không đánh nhau, nàng đã sớm qua cái tuổi dùng bạo lực giải quyết vấn đề.
Vả lại, nàng có gương mặt xinh đẹp như vậy, làn da mịn màng như vậy, nếu như bị đám ranh con khốn kiếp kia đánh hư nhan sắc, thì chính là tổn thất của toàn thế giới!
Tiếp theo nàng nghe thấy Ôn Chi Hàn nói: "Từ Tâm, lúc ấy chị còn tưởng rằng em sẽ yêu đương."
Thiệu Từ Tâm "Bá" một chút, mở mắt ra, kinh ngạc: "Hảo gia hỏa, Ôn Chi Hàn lúc ấy chị quả nhiên nhìn chằm chằm em, luôn sẵn sàng tìm chỗ sai của em để ghi tên em và trừ điểm."
"Em biết ngay mà, em vẫn luôn tự hỏi rằng tại sao mỗi lần em mắc lỗi, chị đều có thể chuẩn xác mà bắt em chứ, thì ra là thế, phá án phá án!"
Ôn Chi Hàn ý cười giữa mày ngược lại càng sâu.
"Việc này thì thật sự không phải."
"Chị chỉ nghĩ rằng em sẽ làm, nhưng chị chưa bao giờ nghĩ đến việc bắt giữ em vì điều này."
"Ha, em đây thật là làm cho bộ kiểm tra kỷ luật của mấy người thất vọng rồi, bắt ai yêu sớm cũng sẽ không túm được em đâu."
"Vì sao?"
"Bởi vì em tuyệt đỉnh kiêu kỳ, em không nghĩ trên đời này có ai xứng với một thiếu nữ trẻ đẹp bất khả chiến bại như em."
Ôn Chi Hàn nghe xong, ý cười trên khóe môi càng sâu.
Học muội của cô năm đó xác thật là thiếu nữ trẻ đẹp bất khả chiến bại.
Sự xinh đẹp ấy vẫn luôn duy trì đến bây giờ, xoá đi ngây thơ ngày đó, nhiều hơn một phần thành thục, cũng trở nên càng thêm chói mắt, càng thêm động lòng người.
"Không nghĩ tới á." Thiệu Từ Tâm nhịn không được cảm khái: "Vòng đi vòng lại, em vậy mà kết hôn với thành viên của bộ kiểm tra kỷ luật, người mà nhớ tên em nhiều nhất."
Không chỉ có như thế, các nàng còn lên giường, trở thành bạn giường có tâm hồn đồng điệu.
Không nói đến năm đó, cho đến trước khi bắt đầu ăn mặn, nàng cũng chưa nghĩ đến vị học tỷ ôn ôn nhu nhu hoá ra là thâm tàng bất lộ như thế, trong ngoài không đồng nhất!
Ôn Chi Hàn đột nhiên hỏi: "Hối hận sao?"
Thiệu Từ Tâm chắc chắn nói: "Không có khả năng, cùng chị kết hôn em có cái gì phải hối hận? Em, Thiệu Từ Tâm đời này cũng chỉ hối hận một chuyện."
Ôn Chi Hàn: "Hm?"
Thiệu Từ Tâm: "Thích Ôn Úc. "
Nếu lúc trước người nàng thích không phải Ôn Úc mà là người khác, thậm chí là Ôn Chi Hàn, hoặc là không thích ai cả, kết cục có lẽ sẽ tốt hơn là thích Ôn Úc.
Nàng trọng sinh, có lẽ là vì xác minh chuyện này.
Ôn Chi Hàn nghe xong những lời này, lặng im một lát, mở miệng nói: "Từ Tâm, chị hy vọng em nhớ kỹ mỗi một câu em nói hiện tại."
"Nhớ kỹ. "Thiệu Từ Tâm dũng cảm nói, "Em tuyệt đối sẽ không giẫm lên vết xe đổ nữa, tuyệt đối sẽ không thích Ôn Úc, nếu không, em sẽ là chó!"
"À không đúng, cái này lần trước đã dùng rồi, vậy em sẽ nói lại lần nữa."
"Em nếu em lại thích Ôn Úc, em sẽ......ngay cả heo chó cũng không bằng, thiên lôi đánh chết!"
Ôn Chi Hàn: "......"
"Cũng không cần đối với bản thân tàn nhẫn như vậy."
Nói chuyện điện thoại xong, Thiệu Từ Tâm buồn chán mà lướt Weibo.
Mấy tháng nay vội vàng đóng phim, căn bản không để ý nhiều đến thông tin trên mạng. Hôm nay nàng mới nhìn thấy một chuyện — nàng cùng Ôn Chi Hàn có siêu thoại.
Càng thần kỳ chính là, fans couple hai người cũng không ít.
Đối với chuyện này nàng quả thực không thể hình dung ra được.
Phải biết rằng, trừ bỏ cái thông báo chính thức trên Weibo kia, tương tác giữa nàng cùng Ôn Chi Hàn ở trước mặt công chúng cơ bản là bằng không, hoàn toàn không có một chút nào cả, ngay cả kính hiển vi cũng soi không thấy.
Vì thế nàng khẽ meo meo đổi một cái acc phụ rồi vào siêu thoại.
Rất nhanh nàng liền hiểu nguyên nhân.
— bởi vì các nàng lớn lên đẹp.
Một mỹ nhân cảnh đẹp ý vui, hai mỹ nhân chính là gấp đôi cảnh đẹp ý vui.
Mỹ nhân kết hợp, mọi người đương nhiên thích nghe ngóng.
Trừ cái này ra, chính là một bức ảnh.
Một bức ảnh các nàng đang nhìn nhau trong đám đông.
Nàng cầm di động, nhìn hình ảnh suy nghĩ nửa ngày mới nhớ tới bức ảnh là chụp khi nào.
— Buổi công chiếu phim đầu tiên mà nàng tham dự sau khi trọng sinh
Ngày đó là ngày nàng cùng Ôn Chi Hàn gặp lại lần đầu tiên ở đời này, cũng là ngày các nàng đạt thành giao dịch.
Trong ảnh là lúc đó nàng đang tìm Ôn Chi Hàn vì có một cuộc phỏng vấn, muốn nói với cô một tiếng, không nghĩ tới cảnh này lại bị chụp được, thậm chí fans CP còn Photoshop thành một bức ảnh rất có cảm xúc, không tiếng động vẫn tốt hơn có âm thanh.
Trong bức ảnh, ánh sáng có màu cam ấm áp, các nàng đứng ở hai đầu đối diện nhau qua đám đông, và những người còn lại đều bị làm mờ đi.
Các nàng tựa như một cặp đôi yêu nhau gặp lại sau một thời gian dài xa cách, như phải kìm nén nội tâm đang trào dâng, ép bản thân phải bình tĩnh lại, nhưng ánh mắt không thể kiềm chế mà hướng về nhau.
Giờ phút này, các nàng là tâm điểm của thế giới và là ánh sáng duy nhất trong thế giới của nhau.
Đây không phải Thiệu Từ Tâm tự mình cảm thụ được điều này.
Đây là status tác phẩm Photoshop của fans CP.
Câu cuối cùng của status là: Đi qua nhiều giông tố, cuối cùng cũng đạt được kết quả tốt đẹp.
Đem tình yêu của các nàng tưởng tượng đến rất ra gì và này nọ.
Nếu Thiệu Từ Tâm không phải đương sự, nàng cũng sẽ tin tưởng ảnh chụp hai người các nàng là thật sự yêu đối phương, yêu đến chết đi sống lại.
Nàng lướt lướt phần bình luận.
Không ít người meo meo khen đẹp, bày tỏ muốn nhìn càng nhiều tương tác giữa vợ vợ các nàng.
— khi nào có chương trình tạp kỹ của vợ vợ các nàng á, tôi sẽ trả tiền để xem!
Đây là bình luận được like nhiều nhất.
Thiệu Từ Tâm nhìn bình luận này, như thể có thể xuyên qua màn hình nhìn thấy dáng vẻ ruột gan cồn cào của vị fan nhỏ này, tức khắc cảm thấy đồng tình.
Xem chương trình tạp kỹ vợ vợ các nàng là không có khả năng, đời này đều không thể, chi phí mời Ôn tổng tham gia là quá cao.
Nhưng nàng vẫn là lưu bức ảnh này lại.
Bởi vì đẹp, nàng thích những thứ xinh đẹp.
Không chỉ có lưu cho bản thân, còn muốn gửi cho một đương sự khác xem, cũng tặng kèm một câu khích lệ.
[ Thiệu Từ Tâm ]: 【 hình ảnh.JPG】
[ Thiệu Từ Tâm ]: Gương mặt của Ôn tổng chúng ta quả nhiên rất ăn ảnh, không dựa vào mặt ăn cơm thật là đáng tiếc nha
......
Sau ngày đầu năm, đoàn phim 《 tướng quân 》 lập tức tiếp tục công việc, một chút cũng không chậm trễ.
Thiệu Từ Tâm cũng từ trong thời gian ngắn ngủi nhàn nhã mà tỉnh dậy, sớm thu thập sạch sẽ, vào phim trường trang điểm, đồng thời bớt chút thời gian xem kịch bản.
Hôm nay có mấy cảnh quay tuyết rơi, nàng phải cố gắng diễn thật tốt, nếu không sợ là thời tiết như này sẽ làm nàng lạnh cóng mất.
Sáng sớm Chu Hồng đã trở lại, người cũng không mệt, tinh thần phấn chấn.
Ngày nghỉ trở về cô ta không nhàn rỗi, bắt lấy chồng mình - thân là ảnh đế, dạy kỹ thuật diễn cho mình.
Sau khi Chu Dịch kiên nhẫn dạy dỗ cô ta, bây giờ cô ta cảm thấy rằng sự nghiệp diễn xuất của mình đã mở ra một đỉnh cao mới!
Chỉ tiếc là hôm nay cô ta cùng Thiệu Từ Tâm không có vai diễn phối hợp, bằng không cô ta nhất định sẽ để nàng nhìn xem cái gì gọi là kỹ thuật diễn tiến bộ vượt bậc!
Thiệu Từ Tâm trèo ra khỏi tuyết sau khi quay phim, trời đã tối và giờ cơm chiều vừa trôi qua.
Ở trên nền tuyết nằm hơn nửa ngày, hiện tại tay chân nàng lạnh đến dọa người.
Lâm Mộc Mộc cùng nhân viên công tác khác vội vàng tiến lên, giúp nàng phủi tuyết trên người, mặc áo khoác cho nàng.
Long Tuệ đưa cho nàng một cái túi sưởi ấm tay nóng hầm hập: "Vất vả Từ Tâm, cô vào phòng sưởi ấm cơ thể rồi lại đi ăn cơm, buổi tối phải nghỉ ngơi thật tốt."
Thiệu Từ Tâm gật gật đầu, một câu khổ mệt cũng đều không có kêu.
Nàng đi theo Lâm Mộc Mộc hai bước, nhớ tới cái gì, đi vòng vèo trở về quan tâm nói: "Long đạo, hiệu quả quay chụp thế nào? Nếu là không tốt, một hồi tôi tiếp tục quay nữa?"
Long Tuệ cười giúp nàng kéo lại áo lông vũ trên người: "Tốt, chụp rất khá, không cần phải quay lại nha."
Thiệu Từ Tâm nhẹ nhàng thở ra: "Vậy là tốt rồi."
Long Tuệ vỗ vỗ bả vai nàng: "Được rồi, đừng đứng ở chỗ này, mau vào sưởi ấm cơ thể đi."
Thiệu Từ Tâm lúc này mới đi theo Lâm Mộc Mộc vào nhà sưởi ấm.
Long Tuệ nhìn bóng dáng nàng, trong mắt lộ ra khen ngợi.
Cô thích những diễn viên yêu nghề kính nghiệp, không sợ khổ, không sợ mệt, tích cực hướng về phía trước, chăm chỉ học hỏi, biết hợp tác với công việc của mọi người.
Ai nói con nhà giàu thì nhất định phải nũng nịu, gió thổi không được, nắng phơi không được, nhìn Thiệu Từ Tâm người ta xem, không phải rất tốt sao!
Trong phòng bật một cái lò sưởi, Thiệu Từ Tâm ngồi ở bên cạnh duỗi tay sưởi ấm.
Ánh lửa chói lọi chiếu vào đôi mắt và đôi lông mày xinh đẹp của nàng, ngay cả nụ cười trên khóe môi cũng như nhuốm chút ấm áp dịu dàng, khuôn mặt tràn đầy ánh sáng.
Nàng vẫn là thích cuộc sống như vậy.
Tuy rằng có khổ có mệt, nhưng nó phong phú và có cảm giác thành tựu, có thể khiến mọi người có động lực hơn, so với ăn không ngồi rồi, thì rất lãng phí thời gian sống.
Quả nhiên, bất luận là công việc hay là những thứ hứng thú yêu thích, con người vẫn là phải tìm một chút chuyện để làm mới được.
Lâm Mộc Mộc buông di động thì thấy Thiệu Từ Tâm cong khóe môi, tựa hồ tâm tình rất tốt.
Cô nàng không nhịn được hiếu kỳ nói: "Từ Tâm, thoạt nhìn chị thật vui vẻ, là có chuyện gì vui sao?"
Thiệu Từ Tâm ngước mắt, đôi mắt cong thành hai vầng trăng khuyết nhỏ: "Có á, tất cả những gì chị có hiện tại đều khiến chị cảm thấy vui vẻ."
Mỗi một ngày của cuộc sống mới, đều đáng giá vui vẻ.
Sưởi ấm tốt cơ thể, Thiệu Từ Tâm cùng Lâm Mộc Mộc cùng nhau trở về khách sạn ăn cơm.
Chờ cơm nước xong, nàng phải về phòng pha nước ấm tắm cho thoải mái, lại ngủ một giấc thật ngon, tiếp đãi bản thân hôm nay đã vất vả.
Kết quả vừa đến cửa nhà hàng, nàng liền đụng phải Chu Hồng.
Hai người cô nhìn tôi, tôi nhìn cô, quả thực là viết hoa in đậm "Oan gia ngõ hẹp".
Chu Hồng vừa thấy Thiệu Từ Tâm, kỹ năng bị động âm dương quái khí được kích hoạt ngay lập tức.
Khoanh tay trước ngực, tư thế bắt đầu trước.
"Đây không phải là bà Ôn của chúng ta sao? Năm mới trải qua một mình có tốt không?"
"Tốt, đương nhiên tốt." Thiệu Từ Tâm lại cười nói: "Trong ổ chăn rất thoải mái."
"Nhưng rất là cô đơn nha."
Chu Hồng nói, đồng tình lại trào phúng mà vươn tay đè lại bả vai Thiệu Từ Tâm.
"Thật đáng thương nha, đều đã kết hôn nhưng ngày nghỉ vẫn là trải qua một mình."
"Cô nói Ôn tổng nhà cô sao lại không tới nhìn xem cô nha?"
Thiệu Từ Tâm chậm rì rì, không có vội vã nói tiếp.
Chu Hồng thấy nàng không nói lời nào trong lòng thống khoái.
Cô ta đáp không được, Ôn Chi Hàn sẽ không tới thăm đoàn phim giống Chu Dịch, bởi vì các nàng chính là giả, Ôn Chi Hàn mới không thích cô ta!
Hôn nhân của cô ta, không giống mình là một cuộc hôn nhân hạnh phúc.
Rất tốt, Chu Hồng xem như có chỗ có thể đè một đầu của Thiệu Từ Tâm!
Đúng lúc này, phía sau bỗng nhiên truyền đến một thanh âm dễ nghe.
"Vị tiểu thư này, phiền toái buông phu nhân của tôi ra."
Thiệu Từ Tâm lỗ tai giật giật, cảm thấy thanh âm này vạn phần quen thuộc, vội vàng xoay người nhìn lại.
Chỉ thấy Ôn Chi Hàn đứng ở cách đó không xa, tóc đen xoã trên vai, đôi mắt xanh thẳm thanh triệt như biển, mấy tháng không thấy dung mạo như cũ vẫn ôn nhu mê người.
Thiệu Từ Tâm choáng váng.
Chu Hồng cũng choáng váng, ngón tay giống như nóng rực lập tức rụt lại.
Gặp quỷ, sao đột nhiên Ôn Chi Hàn lại tới đây???
——————————
Tác giả có lời muốn nói: Tới mở họp.