Chương 13: Vậy thời gian đâu mà anh có thể đưa em gái đi chơi đây?
Trong lúc cả hai người đang xem TV thì có người từ ngoài cửa đi vào với sắc mặt không được tốt lắm, mà đi đến sofa đứng đối diện với anh mà lên tiếng: " Quân ca em có chuyện muốn báo cáo với anh ạ! "
" Có chuyện gì sao? " Lê Anh Quân nghe thấy liền lạnh lẽo lên tiếng hỏi.
Tên đàn em đó ấp a ấp úng nhìn Lê Anh Thi rất khó mở lời, Lê Anh Thi vừa nhìn đã biết nên mỉm cười nhìn anh trai mà lên tiếng: " Anh Hai,hai người cứ bàn việc đi! Cũng trễ rồi nên em quay về phòng để nghỉ ngơi đây! Anh Hai nhớ nghỉ ngơi sớm đó! "
" Được rồi bảo bối, chúc em ngủ ngon! " Lê Anh Quân mỉm cười trả lời cô,sau đó lại
nhìn về phía quản gia mà lên tiếng: " Đưa tiểu thư về phòng đi! "
...----------------...
" Dạ ông chủ! " Quản gia nhận lệnh của anh mà đi đến dẫn đường cho cô về phòng.
Trên đường đi về phòng quản gia rất muốn nói chuyện với cô em gái mà ông chủ mình quan tâm không biết là người ra sau, nên hiện tại ông rất tò mò về vị tiểu thư này.
Cũng không biết có phải Lê Anh Thi có phải là quá nhạy cảm với người xung quanh hay không mà kể từ lúc cô đặc chân vào biệt thự của anh Hai thì thấy được rất nhiều ánh mắt tò mò của mọi người trong biệt thự cứ nhìn chằm chằm vào mình.
" Chú có chuyện gì muốn hỏi sao? Nếu có thì chú cứ hỏi đi! "
Lê Anh Thi không lạnh không nhạt mà lên tiếng.
Quản gia nghe cô nói vậy liền giật mình nhìn cô, không ngờ tiểu thư biết được suy nghĩ của mình mà lên tiếng: " Tiểu thư tôi thật sự rất tò mò về sự tồn tại của cô! Nói thật là kể từ lúc ông chủ qua đây du học và phát triển sản nghiệp của Lê gia, thì theo tôi được biết ngài ấy không hề có cô em gái nào cả? Với lại tôi cũng rất bất ngờ cách ngày mà ông chủ chịu mướn tôi làm quản gia cho căn dinh thự này, thì ở đây có rất nhiều nơi mà ông chủ đã hạ lệnh không cho chúng tôi bước chân vào, dù là dọn dẹp thì ông chủ thà tự mình dọn dẹp chứ không để chúng tôi động vào! Ngay cả căn phòng kế bên cạnh phòng của tiểu thư đang ở cũng đã được ông chủ căn dặn chúng tôi mỗi năm đều phải chuẩn bị đồ theo mùa, nhưng chúng tôi lại nhìn thấy xung quanh ông chủ không có một bóng hồng nào cả mà lại chuẩn bị cho con gái làm cho chúng tôi rất tò mò! Sau đó thì tôi lại thấy ông chủ bảo vệ sĩ mỗi một chỗ đều treo bức ảnh của cô làm cho đám người làm như chúng tôi càng tò mò hơn! "
Lê Anh Thi nghe thấy vậy không biết nên cười hay nên khóc đây, dù sao thì cô cũng lần đầu tiên đến đây mà nhận hết thảy sự chú ý của người làm cho cô cảm giác không được thoải mái.
" Nói vậy là 5 năm nay anh Hai tôi không hề có bạn gái? Cho nên sự xuất hiện của tôi làm mọi người tưởng rằng tôi là con gái của anh ấy chứ không giống em gái một chút nào sao? "
" Đúng vậy đó tiểu thư! " Ông quản gia thành thật gật đầu lên tiếng.
Khoé miệng của Lê Anh Thi giật giật liên hồi, rốt cuộc ông anh trai của cô đã sống thế nào mà để họ tưởng cô là con gái chứ không phải em gái vậy?
Lê Anh Thi lúc này khóc cho 9 dòng sông cũng không khỏi đau thương cho đến khi vào phòng, quản gia xin phép ra ngoài và cũng quay trở về phòng ở tầng trệt để nghỉ ngơi.
Ở thư phòng, Lê Anh Quân và tên đàn em nào đó cũng đã ở đây.
" Quân ca, máy chục lô rượu vang được vận chuyển ở bến cảng hai ngày sau sẽ cập bến! " Tên đàn em nào đó lên tiếng báo cáo.
" Vậy cậu ta nói gì? " Lê Anh Quân nhàn nhạt lên tiếng hỏi.
" Lão đại nói lô hàng này sẽ do anh phụ trách! " Tên đàn em nào đó đáp ngay.
" Lâm Chí cậu chắc chắn là cậu ta nói như vậy? " Lê Anh Quân tức giận hỏi lại, không phải chứ em gái anh vừa mới đến mà anh lại bị cái tên ác ma nào đó bảo phải ra bến cảng vào buổi chiều tối có khi mất hết một ngày mới có thể kiểm hàng xong.
Vậy thời gian đâu mà anh có thể đưa em gái đi chơi đây?
" Dạ chắc ạ! " Lâm Chí gật đầu chắc nịch.
" Được rồi tôi biết rồi! Tới lúc đó cậu kêu vệ sĩ hay kêu thêm vài người đến đây để bảo vệ em gái tôi có biết không? Dù sao thì chúng ta ở thế giới ngầm khá nguy hiểm nên việc an toàn của con bé tôi sẽ giao cho cậu đó! " Lê Anh Quân lạnh lẽo lên tiếng.
" Em biết rồi Quân ca! " Lâm Chí trả lời ngay.
" Được rồi cậu quay về trước đi! " Lê Anh Quân phất tay bảo Lâm Chí ra ngoài, còn anh lại bắt đầu xem vài bản dự án mà ba anh đã gửi vào sáng nay.
Sáng hôm sau.
Không khí trong lành còn se se lạnh của buổi ban mai, Lê Anh Thi chắc có lẽ vì lạ chỗ mà dẫn đến việc thức rất sớm, vì thế mà cô đã đi dạo vào buổi sáng ở ngoài biệt thự của anh trai mình.
Quanh đây là khu biệt thự đắc đỏ nhất và đa số chỉ có những người giàu có thì mới dám mua những căn biệt thự ở gần đây.
Ở đây mọi người khá là hoà thuận khi sinh sống ở đây, không những vậy những người cao tuổi đều thường thức rất sớm để ra đây tụ tập để tập thể dục, dưỡng sinh.
" Oa cháu bé, cháu là người mới dọn đến đây sao? " Vị bà lão với khuôn mặt hiền lành nhìn cô mỉm cười lên tiếng hỏi.
" Đúng vậy cháu bé, ta nhìn cháu lạ quá! Không giống như người đã từng sống ở đây! Ông cụ bên cạnh cũng góp mặt hỏi.
" Dạ đúng vậy cháu là người nước Hoa ạ, cháu đến đây chỉ để thăm anh hai và sẵn tiện đi du lịch luôn ạ! "
Lê Anh Thi gật đầu rồi trả lời.
" Xem ra tình cảm của hai anh em cháu rất tốt nhỉ? Chẳng buồn cho bà khi có hai đứa cháu trai mà suốt ngày gặp mặt như chó với mèo vậy! Gặp nhau là trí chóe suốt ngày! " Bà cụ vừa nói mà thở dài.
Còn Lê Anh Thi chỉ giật giật khoé môi không biết phải an ủi bà thế nào, vì cô và anh Hai chưa từng cãi nhau bao giờ mà.
" Có chuyện gì sao? " Lê Anh Quân nghe thấy liền lạnh lẽo lên tiếng hỏi.
Tên đàn em đó ấp a ấp úng nhìn Lê Anh Thi rất khó mở lời, Lê Anh Thi vừa nhìn đã biết nên mỉm cười nhìn anh trai mà lên tiếng: " Anh Hai,hai người cứ bàn việc đi! Cũng trễ rồi nên em quay về phòng để nghỉ ngơi đây! Anh Hai nhớ nghỉ ngơi sớm đó! "
" Được rồi bảo bối, chúc em ngủ ngon! " Lê Anh Quân mỉm cười trả lời cô,sau đó lại
nhìn về phía quản gia mà lên tiếng: " Đưa tiểu thư về phòng đi! "
...----------------...
" Dạ ông chủ! " Quản gia nhận lệnh của anh mà đi đến dẫn đường cho cô về phòng.
Trên đường đi về phòng quản gia rất muốn nói chuyện với cô em gái mà ông chủ mình quan tâm không biết là người ra sau, nên hiện tại ông rất tò mò về vị tiểu thư này.
Cũng không biết có phải Lê Anh Thi có phải là quá nhạy cảm với người xung quanh hay không mà kể từ lúc cô đặc chân vào biệt thự của anh Hai thì thấy được rất nhiều ánh mắt tò mò của mọi người trong biệt thự cứ nhìn chằm chằm vào mình.
" Chú có chuyện gì muốn hỏi sao? Nếu có thì chú cứ hỏi đi! "
Lê Anh Thi không lạnh không nhạt mà lên tiếng.
Quản gia nghe cô nói vậy liền giật mình nhìn cô, không ngờ tiểu thư biết được suy nghĩ của mình mà lên tiếng: " Tiểu thư tôi thật sự rất tò mò về sự tồn tại của cô! Nói thật là kể từ lúc ông chủ qua đây du học và phát triển sản nghiệp của Lê gia, thì theo tôi được biết ngài ấy không hề có cô em gái nào cả? Với lại tôi cũng rất bất ngờ cách ngày mà ông chủ chịu mướn tôi làm quản gia cho căn dinh thự này, thì ở đây có rất nhiều nơi mà ông chủ đã hạ lệnh không cho chúng tôi bước chân vào, dù là dọn dẹp thì ông chủ thà tự mình dọn dẹp chứ không để chúng tôi động vào! Ngay cả căn phòng kế bên cạnh phòng của tiểu thư đang ở cũng đã được ông chủ căn dặn chúng tôi mỗi năm đều phải chuẩn bị đồ theo mùa, nhưng chúng tôi lại nhìn thấy xung quanh ông chủ không có một bóng hồng nào cả mà lại chuẩn bị cho con gái làm cho chúng tôi rất tò mò! Sau đó thì tôi lại thấy ông chủ bảo vệ sĩ mỗi một chỗ đều treo bức ảnh của cô làm cho đám người làm như chúng tôi càng tò mò hơn! "
Lê Anh Thi nghe thấy vậy không biết nên cười hay nên khóc đây, dù sao thì cô cũng lần đầu tiên đến đây mà nhận hết thảy sự chú ý của người làm cho cô cảm giác không được thoải mái.
" Nói vậy là 5 năm nay anh Hai tôi không hề có bạn gái? Cho nên sự xuất hiện của tôi làm mọi người tưởng rằng tôi là con gái của anh ấy chứ không giống em gái một chút nào sao? "
" Đúng vậy đó tiểu thư! " Ông quản gia thành thật gật đầu lên tiếng.
Khoé miệng của Lê Anh Thi giật giật liên hồi, rốt cuộc ông anh trai của cô đã sống thế nào mà để họ tưởng cô là con gái chứ không phải em gái vậy?
Lê Anh Thi lúc này khóc cho 9 dòng sông cũng không khỏi đau thương cho đến khi vào phòng, quản gia xin phép ra ngoài và cũng quay trở về phòng ở tầng trệt để nghỉ ngơi.
Ở thư phòng, Lê Anh Quân và tên đàn em nào đó cũng đã ở đây.
" Quân ca, máy chục lô rượu vang được vận chuyển ở bến cảng hai ngày sau sẽ cập bến! " Tên đàn em nào đó lên tiếng báo cáo.
" Vậy cậu ta nói gì? " Lê Anh Quân nhàn nhạt lên tiếng hỏi.
" Lão đại nói lô hàng này sẽ do anh phụ trách! " Tên đàn em nào đó đáp ngay.
" Lâm Chí cậu chắc chắn là cậu ta nói như vậy? " Lê Anh Quân tức giận hỏi lại, không phải chứ em gái anh vừa mới đến mà anh lại bị cái tên ác ma nào đó bảo phải ra bến cảng vào buổi chiều tối có khi mất hết một ngày mới có thể kiểm hàng xong.
Vậy thời gian đâu mà anh có thể đưa em gái đi chơi đây?
" Dạ chắc ạ! " Lâm Chí gật đầu chắc nịch.
" Được rồi tôi biết rồi! Tới lúc đó cậu kêu vệ sĩ hay kêu thêm vài người đến đây để bảo vệ em gái tôi có biết không? Dù sao thì chúng ta ở thế giới ngầm khá nguy hiểm nên việc an toàn của con bé tôi sẽ giao cho cậu đó! " Lê Anh Quân lạnh lẽo lên tiếng.
" Em biết rồi Quân ca! " Lâm Chí trả lời ngay.
" Được rồi cậu quay về trước đi! " Lê Anh Quân phất tay bảo Lâm Chí ra ngoài, còn anh lại bắt đầu xem vài bản dự án mà ba anh đã gửi vào sáng nay.
Sáng hôm sau.
Không khí trong lành còn se se lạnh của buổi ban mai, Lê Anh Thi chắc có lẽ vì lạ chỗ mà dẫn đến việc thức rất sớm, vì thế mà cô đã đi dạo vào buổi sáng ở ngoài biệt thự của anh trai mình.
Quanh đây là khu biệt thự đắc đỏ nhất và đa số chỉ có những người giàu có thì mới dám mua những căn biệt thự ở gần đây.
Ở đây mọi người khá là hoà thuận khi sinh sống ở đây, không những vậy những người cao tuổi đều thường thức rất sớm để ra đây tụ tập để tập thể dục, dưỡng sinh.
" Oa cháu bé, cháu là người mới dọn đến đây sao? " Vị bà lão với khuôn mặt hiền lành nhìn cô mỉm cười lên tiếng hỏi.
" Đúng vậy cháu bé, ta nhìn cháu lạ quá! Không giống như người đã từng sống ở đây! Ông cụ bên cạnh cũng góp mặt hỏi.
" Dạ đúng vậy cháu là người nước Hoa ạ, cháu đến đây chỉ để thăm anh hai và sẵn tiện đi du lịch luôn ạ! "
Lê Anh Thi gật đầu rồi trả lời.
" Xem ra tình cảm của hai anh em cháu rất tốt nhỉ? Chẳng buồn cho bà khi có hai đứa cháu trai mà suốt ngày gặp mặt như chó với mèo vậy! Gặp nhau là trí chóe suốt ngày! " Bà cụ vừa nói mà thở dài.
Còn Lê Anh Thi chỉ giật giật khoé môi không biết phải an ủi bà thế nào, vì cô và anh Hai chưa từng cãi nhau bao giờ mà.