Chương 20: Em ngoan ngoãn mà nằm xuống đó nghỉ ngơi đi!
Lê Anh Quân nghe tên tảng băng nói mà không biết nên cười hay nên khóc đây nữa, không những vậy em gái của anh cũng không biết tên này đã chìm đắm trong sự ngây thơ của mình cô.
" Này này, cậu không biết con bé mới có 12 tuổi thôi đấy! Làm ơn đừng để phải vào đồn khi yêu đương với trẻ vị thành niên nha! " Lê Anh bất lực lên tiếng.
" Không sao, tôi có thể đợi cô ấy tròn 18 tuổi rồi đưa đi lãnh chứng, sau đó đợi cô ấy học hết đại học thì tổ chức lễ cưới! " Trương Gia Huy lên tiếng một cách rất nhẹ nhàng.
Lê Anh Quân: " … "
Mã Trường Bắc: " … "
Rồi xong hết thuốc cứu chữa luôn, chưa gì mà tên này đã đến tới chuyện đi lãnh chứng và tổ chức hôn lễ luôn rồi? Cuộc đời đầy màu sắc của em gái xem như tiêu luôn! Cái tên tảng băng có lòng chiếm hữu cực mạnh nên hai người cũng bó tay luôn?
...----------------...
" Cậu nói thật đấy chứ! Lỡ như ba mẹ của cậu không chấp nhận con bé thì sao? Cậu có thể từ bỏ tất cả để sống cùng với con bé một cuộc sống bình dị không? " Lê Anh Quân vẫn không thể nào mà chấp nhận gia tộc đấu tranh chống lại nhau, kẻ sống người chết đối với anh thì rất bình thường, còn em gái anh thì anh không thể nào giao cuộc sống hạnh phúc sau này của cô cho người mà anh không thể tin tưởng được.
Hơn thế anh lại không thể nào chịu được cảnh em gái anh sẽ mất mạng trong những cuộc đấu tranh gia tộc, vì thế mà Lê gia anh cũng là một trong số ít bị những người khác tính kế. Bởi vì Lê gia chủ đã thoái ẩn kể từ lúc biết Lê phu nhân mang thai đứa bé thứ hai, cũng bởi vì vậy mà các gia tộc thế gia mới không biết được sự tồn tại của Lê Anh Thi, cũng vì thế mà Lê Anh Thi vô âu vô lo mà trưởng thành như bây giờ.
"Tớ hiểu cậu đang lo lắng cái gì, nhưng cậu yên tâm đi nếu tớ đã quyết định chọn cô ấy làm chủ mẫu của Trương Gia thì tớ ắc sẽ bảo vệ cô ấy chu toàn. Hơn nữa nếu tớ còn sống ngày nào thì cô ấy vẫn sẽ an toàn và vô lo vô nghĩ như thế! Nếu như có một ngày tớ không còn hơi thở thì lúc đó sẽ trả lại cho cậu một cô em gái khỏe mạnh và không bị trầy xước một chút nào đâu! " Trương Gia Huy cười nhạt lên tiếng.
" Này này hai cậu đừng có nói chuyện sống chết nữa được không? Cẩn thận con bé nghe thấy đó! Hơn nữa ở đây là bệnh viện và có rất nhiều tai vách mạch rừng đó! Chúng ta nên cẩn thận vẫn hơn! " Mã Trường Bắc nhìn xung quanh rồi lại nhìn hai tên bạn thân mình mà lên tiếng.
Lê Anh Quân và Trương Gia Huy nghe vậy liền gật đầu, sau đó cả ba người cùng nhau đi vào phòng bệnh để chăm sóc cho cô.
Không gian phòng bệnh lúc này khá yên tĩnh, chỉ còn thể nghe thấy tiếng híc thở đều từ phía giường bệnh và tiếng ' lạch cạch ' từ bàn phím phát ra từ phía sofa đối diện với giường bệnh.
Lúc này Lê Anh Thi cũng đã thức dậy nhìn xung quanh, cô còn đang định chống tay ngồi dậy thì giọng nói từ phía gốc phòng lên tiếng: " Em ngoan ngoãn mà nằm xuống đó nghỉ ngơi đi! "
Lê Anh Thi nghe thấy giọng nói khá quen thuộc mà hướng mắt nhìn về nơi phát ra giọng nói kia: " Sao lại là anh? Còn nữa sao em lại ở đây? "
Trương Gia Huy cũng chỉ mỉm cười rồi bỏ loptop qua một bên mà nhẹ giọng lên tiếng: " Sao anh ở đây không quan trọng, quan trọng nhất là sau lúc sáng em lại nằm ở trên sàn mà toàn thân lại bị bỏng thế? "
Anh không trả lời câu hỏi của cô mà hỏi ngược lại cô.
Lê Anh Thi nghe anh hỏi dậy mà không khỏi tức giận, mà phùng má lên tiếng: " Lúc sáng lúc chúng ta dùng xong bữa sáng thì em đi ra vườn dạo, sau đó em nghe quản gia nói là các anh đã ở trên thư phòng từ sáng đến giờ mà vẫn chưa xuống nên em mới định bụng là sẽ pha cho các anh bình trà Trà thảo mộc trái cây và làm một đĩa trái cây để cho anh dùng. Đến khi em chuẩn bị lên cầu thang thì có người giúp việc nhảy ra giành lấy cái khây từ tay em, sau đó cô ta lấn lướt nói với em rằng cái khây trên tay ai là của người đó làm. Làm cho em tức chết mà, và rồi cô ta còn hất khây trà vào người em khi đó em không kịp phản ứng lại nên mới thành ra thế này ạ! Mọi chuyện là như vậy đó! "
Trương Gia Huy sắc mặt không mấy tốt nhưng trong phút chốc anh cũng mỉm cười mà xoa đầu cô lên tiếng: " Anh biết rồi, em có đối không anh bảo người mua đồ ăn thanh đạm cho em nha! "
Lê Anh Thi nghe anh nói vậy cũng chỉ gật đầu, rồi nhìn xung quanh mà lên tiếng hỏi anh: " Đúng rồi anh hai em đâu? Sau từ nãy đến giờ em không thấy vậy? "
Trương Gia Huy lên tiếng trả lời ngay: " Cậu ấy có việc bận nên đã ra ngoài rồi! Giờ anh ở lại với em, ngày mai cậu ấy đến đón em xuất viện!"
Lê Anh Thi ngoan ngoãn gật đầu, sau đó cô được anh đỡ ngồi dậy mà đọc sách còn anh vẫn làm việc, cả hai người không ai nói chuyện nên không gian cũng khá yên tĩnh.
" Này này, cậu không biết con bé mới có 12 tuổi thôi đấy! Làm ơn đừng để phải vào đồn khi yêu đương với trẻ vị thành niên nha! " Lê Anh bất lực lên tiếng.
" Không sao, tôi có thể đợi cô ấy tròn 18 tuổi rồi đưa đi lãnh chứng, sau đó đợi cô ấy học hết đại học thì tổ chức lễ cưới! " Trương Gia Huy lên tiếng một cách rất nhẹ nhàng.
Lê Anh Quân: " … "
Mã Trường Bắc: " … "
Rồi xong hết thuốc cứu chữa luôn, chưa gì mà tên này đã đến tới chuyện đi lãnh chứng và tổ chức hôn lễ luôn rồi? Cuộc đời đầy màu sắc của em gái xem như tiêu luôn! Cái tên tảng băng có lòng chiếm hữu cực mạnh nên hai người cũng bó tay luôn?
...----------------...
" Cậu nói thật đấy chứ! Lỡ như ba mẹ của cậu không chấp nhận con bé thì sao? Cậu có thể từ bỏ tất cả để sống cùng với con bé một cuộc sống bình dị không? " Lê Anh Quân vẫn không thể nào mà chấp nhận gia tộc đấu tranh chống lại nhau, kẻ sống người chết đối với anh thì rất bình thường, còn em gái anh thì anh không thể nào giao cuộc sống hạnh phúc sau này của cô cho người mà anh không thể tin tưởng được.
Hơn thế anh lại không thể nào chịu được cảnh em gái anh sẽ mất mạng trong những cuộc đấu tranh gia tộc, vì thế mà Lê gia anh cũng là một trong số ít bị những người khác tính kế. Bởi vì Lê gia chủ đã thoái ẩn kể từ lúc biết Lê phu nhân mang thai đứa bé thứ hai, cũng bởi vì vậy mà các gia tộc thế gia mới không biết được sự tồn tại của Lê Anh Thi, cũng vì thế mà Lê Anh Thi vô âu vô lo mà trưởng thành như bây giờ.
"Tớ hiểu cậu đang lo lắng cái gì, nhưng cậu yên tâm đi nếu tớ đã quyết định chọn cô ấy làm chủ mẫu của Trương Gia thì tớ ắc sẽ bảo vệ cô ấy chu toàn. Hơn nữa nếu tớ còn sống ngày nào thì cô ấy vẫn sẽ an toàn và vô lo vô nghĩ như thế! Nếu như có một ngày tớ không còn hơi thở thì lúc đó sẽ trả lại cho cậu một cô em gái khỏe mạnh và không bị trầy xước một chút nào đâu! " Trương Gia Huy cười nhạt lên tiếng.
" Này này hai cậu đừng có nói chuyện sống chết nữa được không? Cẩn thận con bé nghe thấy đó! Hơn nữa ở đây là bệnh viện và có rất nhiều tai vách mạch rừng đó! Chúng ta nên cẩn thận vẫn hơn! " Mã Trường Bắc nhìn xung quanh rồi lại nhìn hai tên bạn thân mình mà lên tiếng.
Lê Anh Quân và Trương Gia Huy nghe vậy liền gật đầu, sau đó cả ba người cùng nhau đi vào phòng bệnh để chăm sóc cho cô.
Không gian phòng bệnh lúc này khá yên tĩnh, chỉ còn thể nghe thấy tiếng híc thở đều từ phía giường bệnh và tiếng ' lạch cạch ' từ bàn phím phát ra từ phía sofa đối diện với giường bệnh.
Lúc này Lê Anh Thi cũng đã thức dậy nhìn xung quanh, cô còn đang định chống tay ngồi dậy thì giọng nói từ phía gốc phòng lên tiếng: " Em ngoan ngoãn mà nằm xuống đó nghỉ ngơi đi! "
Lê Anh Thi nghe thấy giọng nói khá quen thuộc mà hướng mắt nhìn về nơi phát ra giọng nói kia: " Sao lại là anh? Còn nữa sao em lại ở đây? "
Trương Gia Huy cũng chỉ mỉm cười rồi bỏ loptop qua một bên mà nhẹ giọng lên tiếng: " Sao anh ở đây không quan trọng, quan trọng nhất là sau lúc sáng em lại nằm ở trên sàn mà toàn thân lại bị bỏng thế? "
Anh không trả lời câu hỏi của cô mà hỏi ngược lại cô.
Lê Anh Thi nghe anh hỏi dậy mà không khỏi tức giận, mà phùng má lên tiếng: " Lúc sáng lúc chúng ta dùng xong bữa sáng thì em đi ra vườn dạo, sau đó em nghe quản gia nói là các anh đã ở trên thư phòng từ sáng đến giờ mà vẫn chưa xuống nên em mới định bụng là sẽ pha cho các anh bình trà Trà thảo mộc trái cây và làm một đĩa trái cây để cho anh dùng. Đến khi em chuẩn bị lên cầu thang thì có người giúp việc nhảy ra giành lấy cái khây từ tay em, sau đó cô ta lấn lướt nói với em rằng cái khây trên tay ai là của người đó làm. Làm cho em tức chết mà, và rồi cô ta còn hất khây trà vào người em khi đó em không kịp phản ứng lại nên mới thành ra thế này ạ! Mọi chuyện là như vậy đó! "
Trương Gia Huy sắc mặt không mấy tốt nhưng trong phút chốc anh cũng mỉm cười mà xoa đầu cô lên tiếng: " Anh biết rồi, em có đối không anh bảo người mua đồ ăn thanh đạm cho em nha! "
Lê Anh Thi nghe anh nói vậy cũng chỉ gật đầu, rồi nhìn xung quanh mà lên tiếng hỏi anh: " Đúng rồi anh hai em đâu? Sau từ nãy đến giờ em không thấy vậy? "
Trương Gia Huy lên tiếng trả lời ngay: " Cậu ấy có việc bận nên đã ra ngoài rồi! Giờ anh ở lại với em, ngày mai cậu ấy đến đón em xuất viện!"
Lê Anh Thi ngoan ngoãn gật đầu, sau đó cô được anh đỡ ngồi dậy mà đọc sách còn anh vẫn làm việc, cả hai người không ai nói chuyện nên không gian cũng khá yên tĩnh.