Chương 72: Phải chăng đây có phải là tướng phu thê không?
Cái mà họ càng không ngờ đến là họ của anh lại trùng hợp với vị tổng tài trẻ tuổi của tập đoàn Trương Thị. Những con người lên tiếng phỉ báng chỉ trở cô lúc này mới nhận ra mình đã chọc không đúng người rồi, giờ họ xin lỗi cô có còn kịp không?
Đơn nhiên là không rồi vì những lời đó anh cũng đã nghe thấy, những mà họ vẫn không thể nào biết tâm trạng hiện tại của giáo sư Trương mà lên tiếng.
Lúc này, vị giáo sư Trương nào đó một tay ôm cô vợ nhỏ vào lòng, một tay khác kiểm tra trong cặp sách của cô phát hiện đã không còn cái hộp bằng nhung màu đỏ đâu liền lạnh giọng lên tiếng hỏi cả lớp: " Tôi cho các cô cậu thời gian 5 phút phải tự đứng ra nhận tội về việc của mình! Nếu không đừng trách tôi đến lúc tìm ra chứng cứ lẫn thủ phạm thì việc đuổi học khỏi trường và phải lên đến trụ sở cảnh sát để làm việc! Thì khi đó thanh xuân của các cô cậu sẽ phải dùng lại! "
- ---------------
Lời nói của anh vừa dứt thì cả lớp lại nháo nhào lên, họ thật sự không có ăn cắp chiếc lắc tay của cô, nhưng vẫn có một số người lúc này mặt mày đã không còn một giọt máu nào khi nghe lời cảnh báo của giáo sư Trương.
Thời điểm này các lớp học khác đều đã được thầy cô cho ra về, riêng chỉ có lớp của cô thì vẫn còn ở lại với dụ mất cấp chiếc lắc tay.
Trương Gia Huy nhẹ nhàng dìu cô ngồi xuống ghế, còn anh thì ngồi xổm trước mắt cô đưa tay ra lau những giọt nước mắt còn đọng trên khóe mắt kia.
" Bảo bối ngoan nào, không khóc nữa! Ông xã hứa sẽ tìm lại được chiếc lắc tay bản giới hạn kia cho em mà! " Trương Gia Huy vừa lau nước mắt cho cô còn nhẹ giọng chấn an cô vợ nhỏ của anh.
Lê Anh Thi nghe anh nói cũng chỉ gật đầu với anh, sau đó cô lại dùng đôi mắt đầy sự căm phẫn của mình nhìn những người khi nãy đã xúc phạm đến danh dự của mình nhưng vẫn không nói gì.
Những người đã xúc phạm đến cô khi nhìn thấy đôi mắt lạnh lẽo của cô nhìn về phía họ, họ cảm thấy rất bí bách hơn không những vậy bọn họ cũng không biết nên dùng từ gì để miêu tả khi đối mặt với ánh mắt của Lê Anh Thi lúc đó.
Nói cách khác khi họ nhìn vào ánh mắt của cô ở đó họ cảm thấy có vô số tầng áp bức vô tình, khi đối mặt với cô họ cảm thấy không được thoải mái nữa.…
Trương Gia Huy lúc này cũng đã không còn đủ kiên nhẫn mà lạnh giọng lên tiếng hỏi: " Thế nào? Vẫn không chịu khai sao? "
Cả lớp lại bắt đầu nháo nhào mà biện minh:
[ Giáo sư Trương, thật sự bọn em không có lấy cắp đồ của học muội mà! ]
[ Đúng đó, hôm nay em còn lỡ đến lớp trễ và ngồi trên văn phòng viết tờ cam kết đó đó! Cho nên việc học muội mất đồ tụi em thật sự không biết! ]
[ Giáo sư Trương, em có thể làm chứng khi Anh Thi vừa bước vào lớp và đi cùng với bạn học Lưu Ảnh khoảng mười đến mười lăm phút thì em thấy bạn Minh Tuyết tiểu thư của giám đốc tài chính Thiên Hoàng, cùng với nhóm người Song Tử, Gia Giao và Tử Kiều lén lén lút lút đi đến chỗ của lớp trưởng lục trong cặp sách của cô ấy kiếm gì đó thì em không biết nữa! ]
Trương Gia Huy vừa nghe mặt mày càng trở nên khó coi hơn, anh liếc mắt nhìn đám người đang nơm nớp lo sợ khi bị một trong những người đã thấy bọn họ lên tiếng: " Thế nào? Các người còn không chịu nhận phải không? "
" Giáo sư Trương, thầy đừng tin chúng! Bọn em thật sự không có ăn cắp đồ của nó ạ!" Minh Tuyết lắp bắp nhìn giáo sư Trương giải thích.
Song Tử nghe Minh Tuyết từ chối thì cô cũng lên tiếng hùa theo: " Đúng đó giáo sư, bọn em làm gì nghèo đến nỗi ăn cắp đồ của con cave này chứ! Hơn nữa bọn em một ngày đến trường ba mẹ còn cho bọn em 2 vạn tiền tiêu vặt mỗi tháng đó! "
Tử Kiều và Gia Giao gật đầu lên tiếng: " Cho nên chúng em đâu có túng thiếu đến nỗi đi ăn cắp đồ của cô ta, hơn nữa bọn em còn sợ bẩn khi đọng đến đồ của con cave này đó! "
Lê Anh Thi nghe bọn họ gọi mình là cave mà khí lạnh quanh cô càng lúc càng lạnh lẽo: " Các cô là cái thá gì mà kêu tôi là cave hả? Hơn nữa bà đây nói cho con được rõ nghe, mỗi ngày bà đây đi học đều được ba mẹ và anh hai mỗi người cho 10 vạn tệ để tiêu đấy! Còn nữa bà đây đã không thèm rửa tay xin tiền ba mẹ và anh trai từ năm 6 tuổi rồi nha! Nói chi là ỷ vào ba mẹ mà đi khoe khoang khắp nơi! Đúng là mất mặt thật đó! "
Song Tử nghe cô nói mà cảm thấy rất tức giận lên tiếng phản bác ngay: " Cô nói hay lắm, cũng lắm không xin tiền ba mẹ thì cô cũng chỉ cần nằm ngửa rồi xin tiền đại gia chứ gì? "
Lê Anh Thi cảm thấy buồn cười mà mỉa mai cô ả Song Tử kia: " Chắc cô nằm ngửa nhiều quá nên mới biết đúng không? Wow không ngờ cô là đàn chị của tôi trong việc nằm ngửa rửa tay xin tiền đại gia đó! "
" Cô.... " Song Tử tức điên không nói được lời nào.
" Thế nào? Không đúng sao? "
Lê Anh Thi lạnh giọng liếc nhìn 4 cô ả trước mắt mình hỏi, dừng một lúc cô tiếp tục lên tiếng: " Đúng rồi sẵn tiện nói thêm nếu các cô không trả chiếc lắc cho tôi thì cẩn thận HẬU QUẢ TỰ CHỊU! "
Lưu Ảnh ngồi bên cạnh nhìn một màn đặc sắc mà cảm thán không thôi: Ôi không cô bạn dễ thương của mình là đây hả? Sao đùng một cái mà trở mặt nhanh vậy? Không biết gia đình cậu ấy có ai buông bán bánh tráng không mà lật mặt nhanh quá? Mình theo không kịp luôn á!
Trương Gia Huy ngồi bên cạnh của cô vợ nhỏ mà nắm chặt tay nhìn cô mà trong lòng bất giác bật cười: Anh không ngờ rằng một khi cô vợ nhỏ của anh tức giận lại giống mình đến vậy? Phải chăng đây có phải là tướng phu thê không?
Đơn nhiên là không rồi vì những lời đó anh cũng đã nghe thấy, những mà họ vẫn không thể nào biết tâm trạng hiện tại của giáo sư Trương mà lên tiếng.
Lúc này, vị giáo sư Trương nào đó một tay ôm cô vợ nhỏ vào lòng, một tay khác kiểm tra trong cặp sách của cô phát hiện đã không còn cái hộp bằng nhung màu đỏ đâu liền lạnh giọng lên tiếng hỏi cả lớp: " Tôi cho các cô cậu thời gian 5 phút phải tự đứng ra nhận tội về việc của mình! Nếu không đừng trách tôi đến lúc tìm ra chứng cứ lẫn thủ phạm thì việc đuổi học khỏi trường và phải lên đến trụ sở cảnh sát để làm việc! Thì khi đó thanh xuân của các cô cậu sẽ phải dùng lại! "
- ---------------
Lời nói của anh vừa dứt thì cả lớp lại nháo nhào lên, họ thật sự không có ăn cắp chiếc lắc tay của cô, nhưng vẫn có một số người lúc này mặt mày đã không còn một giọt máu nào khi nghe lời cảnh báo của giáo sư Trương.
Thời điểm này các lớp học khác đều đã được thầy cô cho ra về, riêng chỉ có lớp của cô thì vẫn còn ở lại với dụ mất cấp chiếc lắc tay.
Trương Gia Huy nhẹ nhàng dìu cô ngồi xuống ghế, còn anh thì ngồi xổm trước mắt cô đưa tay ra lau những giọt nước mắt còn đọng trên khóe mắt kia.
" Bảo bối ngoan nào, không khóc nữa! Ông xã hứa sẽ tìm lại được chiếc lắc tay bản giới hạn kia cho em mà! " Trương Gia Huy vừa lau nước mắt cho cô còn nhẹ giọng chấn an cô vợ nhỏ của anh.
Lê Anh Thi nghe anh nói cũng chỉ gật đầu với anh, sau đó cô lại dùng đôi mắt đầy sự căm phẫn của mình nhìn những người khi nãy đã xúc phạm đến danh dự của mình nhưng vẫn không nói gì.
Những người đã xúc phạm đến cô khi nhìn thấy đôi mắt lạnh lẽo của cô nhìn về phía họ, họ cảm thấy rất bí bách hơn không những vậy bọn họ cũng không biết nên dùng từ gì để miêu tả khi đối mặt với ánh mắt của Lê Anh Thi lúc đó.
Nói cách khác khi họ nhìn vào ánh mắt của cô ở đó họ cảm thấy có vô số tầng áp bức vô tình, khi đối mặt với cô họ cảm thấy không được thoải mái nữa.…
Trương Gia Huy lúc này cũng đã không còn đủ kiên nhẫn mà lạnh giọng lên tiếng hỏi: " Thế nào? Vẫn không chịu khai sao? "
Cả lớp lại bắt đầu nháo nhào mà biện minh:
[ Giáo sư Trương, thật sự bọn em không có lấy cắp đồ của học muội mà! ]
[ Đúng đó, hôm nay em còn lỡ đến lớp trễ và ngồi trên văn phòng viết tờ cam kết đó đó! Cho nên việc học muội mất đồ tụi em thật sự không biết! ]
[ Giáo sư Trương, em có thể làm chứng khi Anh Thi vừa bước vào lớp và đi cùng với bạn học Lưu Ảnh khoảng mười đến mười lăm phút thì em thấy bạn Minh Tuyết tiểu thư của giám đốc tài chính Thiên Hoàng, cùng với nhóm người Song Tử, Gia Giao và Tử Kiều lén lén lút lút đi đến chỗ của lớp trưởng lục trong cặp sách của cô ấy kiếm gì đó thì em không biết nữa! ]
Trương Gia Huy vừa nghe mặt mày càng trở nên khó coi hơn, anh liếc mắt nhìn đám người đang nơm nớp lo sợ khi bị một trong những người đã thấy bọn họ lên tiếng: " Thế nào? Các người còn không chịu nhận phải không? "
" Giáo sư Trương, thầy đừng tin chúng! Bọn em thật sự không có ăn cắp đồ của nó ạ!" Minh Tuyết lắp bắp nhìn giáo sư Trương giải thích.
Song Tử nghe Minh Tuyết từ chối thì cô cũng lên tiếng hùa theo: " Đúng đó giáo sư, bọn em làm gì nghèo đến nỗi ăn cắp đồ của con cave này chứ! Hơn nữa bọn em một ngày đến trường ba mẹ còn cho bọn em 2 vạn tiền tiêu vặt mỗi tháng đó! "
Tử Kiều và Gia Giao gật đầu lên tiếng: " Cho nên chúng em đâu có túng thiếu đến nỗi đi ăn cắp đồ của cô ta, hơn nữa bọn em còn sợ bẩn khi đọng đến đồ của con cave này đó! "
Lê Anh Thi nghe bọn họ gọi mình là cave mà khí lạnh quanh cô càng lúc càng lạnh lẽo: " Các cô là cái thá gì mà kêu tôi là cave hả? Hơn nữa bà đây nói cho con được rõ nghe, mỗi ngày bà đây đi học đều được ba mẹ và anh hai mỗi người cho 10 vạn tệ để tiêu đấy! Còn nữa bà đây đã không thèm rửa tay xin tiền ba mẹ và anh trai từ năm 6 tuổi rồi nha! Nói chi là ỷ vào ba mẹ mà đi khoe khoang khắp nơi! Đúng là mất mặt thật đó! "
Song Tử nghe cô nói mà cảm thấy rất tức giận lên tiếng phản bác ngay: " Cô nói hay lắm, cũng lắm không xin tiền ba mẹ thì cô cũng chỉ cần nằm ngửa rồi xin tiền đại gia chứ gì? "
Lê Anh Thi cảm thấy buồn cười mà mỉa mai cô ả Song Tử kia: " Chắc cô nằm ngửa nhiều quá nên mới biết đúng không? Wow không ngờ cô là đàn chị của tôi trong việc nằm ngửa rửa tay xin tiền đại gia đó! "
" Cô.... " Song Tử tức điên không nói được lời nào.
" Thế nào? Không đúng sao? "
Lê Anh Thi lạnh giọng liếc nhìn 4 cô ả trước mắt mình hỏi, dừng một lúc cô tiếp tục lên tiếng: " Đúng rồi sẵn tiện nói thêm nếu các cô không trả chiếc lắc cho tôi thì cẩn thận HẬU QUẢ TỰ CHỊU! "
Lưu Ảnh ngồi bên cạnh nhìn một màn đặc sắc mà cảm thán không thôi: Ôi không cô bạn dễ thương của mình là đây hả? Sao đùng một cái mà trở mặt nhanh vậy? Không biết gia đình cậu ấy có ai buông bán bánh tráng không mà lật mặt nhanh quá? Mình theo không kịp luôn á!
Trương Gia Huy ngồi bên cạnh của cô vợ nhỏ mà nắm chặt tay nhìn cô mà trong lòng bất giác bật cười: Anh không ngờ rằng một khi cô vợ nhỏ của anh tức giận lại giống mình đến vậy? Phải chăng đây có phải là tướng phu thê không?