Chương 10: ‘A Chiêu, chúng ta chuyên tâm làm một cặp vợ chồng bình thường được không?’
Ngày xuất phát chút âm u, tầng mây chồng chất che giấu ánh mặt trời, hết thảy nom đều không có sức sống. Mà kiểu thời tiết khiến người ta không vui sướng gì cho cam như vậy, lại là dường như tạo thuận lợi cho chúng tôi, thời tiết càng âm u, việc đối phó Chung Trần, liền càng thuận lợi. Từ kinh thành đến núi Vũ đường xá có hơi xa xôi, cho nên trời còn chưa sáng đã phải khởi hành, tôi và Chung Trần hai người ngồi trong hai cái kiệu, trước sau là đoàn người thật dài, cơ hồ không nhìn thấy đầu cuối, phía sau càng có nhiều người bưng các vật tế tự khác nhau, đủ khiến người hoa mắt.
Tôi và Chung Trần suốt đường không có trò chuyện —— nói thực ra, hai cỗ kiệu cách hơi xa, muốn nói chuyện cũng không thể.
Hôm nay rửa mặt cho tôi không phải Trụy Nhi, bởi vậy đồ trang sức trên tóc nhiều đến mức khiến tôi thấy hơi không chịu đựng nổi.
Bởi vì hôm nay vô cùng đặc biệt, buổi sáng tôi đã dùng loại đan dược kia, để hôm nay tinh thần mình tốt hơn nhiều, sức chịu đựng cũng mạnh hơn rất nhiều.
Trụy Nhi rất sớm đã đi, sau khi tôi thả cho cô bé nghỉ, cô bé liền đeo một cái túi nhỏ vui vẻ rộn ràng ra cửa, sau đó sai người đưa thư tới một lần, viết rất giản lược —— Hoàng hậu nương nương, cảm tạ người cho nô tỳ nghỉ, nô tỳ đi đường thuận lợi, thật sự là quá ổn.
Sau đó, nghe nói Long Thần xin nghỉ với Chung Trần, người đi cùng Chung Trần là Cố Hàn Lâm.
Trụy Nhi vậy mà lại một lần là thành công, thật là một tiểu cô nương không thể coi thường.
Điều duy nhất tôi thấy kỳ quái là, Chung Trần sao lại dễ dàng liền cho Long Thần nghỉ như vậy. Song lại nghĩ cũng không có gì, dù sao Long Thần võ công tuy cao, nhưng cũng chưa hẳn cao hơn nhiều so với mấy người kia của Chung Trần. Huống chi Long Thần hữu dũng vô mưu, nếu xảy ra chuyện gì, cũng không có chủ ý, so ra, Cố Hàn Lâm cũng rất ổn.
Ngoại trừ Long Tướng quân Giang Tể tướng, Chung Trần lại có thêm Long Thần cùng Cố Hàn Lâm, thật là làm cho đầu tôi đau không chịu nổi.
Sau khi đi đến sườn núi Vũ, bởi vì có một đoạn đường vô cùng nhỏ hẹp, nâng kiệu đi qua, rất dễ gặp nguy hiểm. Nên tôi và Chung Trần đều phải xuống kiệu đổi thành đi bộ, mà trong đó, chính là nơi bọn sư huynh đã an bài xong.
Tôi giả bộ như không cái gì, buông thõng mắt thành thành thật thật đi sau lưng Chung Trần, nhìn chằm chằm bước chân Chung Trần, chỉ chờ sườn núi nhìn như kiên cố kia chẳng biết lúc nào thì bỗng nhiên sụp đổ, để Chung Trần rơi xuống.
Nhưng mà đi một hồi lâu, thậm chí tôi đã hơi thở dốc—— nếu không phải uống thuốc, có khi đã sớm ngã xuống rồi, nhưng vẫn không thấy con đường sập xuống. Lòng tôi nghi hoặc, đi về phía trước hai bước —— ngay khoảnh khắc đó, con đường dưới chân Chung Trần bỗng nhiên sập, cả người Chung Trần lật ra bên ngoài, người đứng bên cạnh chàng muốn giữ chặt lấy chàng, vội vội vàng vàng tiến lên, lại không chú ý, cũng đẩy tôi ra phía ngoài, tôi không đứng vững, người vốn đã mỏi mệt, bị nhẹ nhàng đẩy một cái liền rớt xuống.
Gió đang dồn dập thổi bên tai tôi, lấn át tiếng kêu sợ hãi trên núi. Tôi cảm thấy mặt bị gió tạt đến đau nhức, sau một khắc, liền rơi vào trong hồ nước lạnh buốt, toàn thân tôi rùng mình, cảm thấy ― nghĩ mà sợ, nếu như tôi không uống đan dược, có khi giờ đã bị rét đến chết tươi.
Tôi miễn cưỡng giữ vững tinh thần, dùng sức bơi lên, đồ trang sức nặng, quần áo cũng nặng, tôi mất hơn nửa ngày mới bơi lên được, phun ra hai ngụm nước lạnh, toàn thân trên dưới vừa đau lại lạnh.
Chung quanh là nham thạch lạnh như băng, còn có cỏ cây chẳng có mục đích mà sống, Chung Trần chỉ rơi nhanh hơn tôi― một chút, nhưng không thấy bóng dáng.
Không phải là bởi vì Chung Trần có chút võ công, rơi xuống đất lại dùng lực bay vọt ra bên ngoài, tránh được hồ nước, sau đó nhanh chóng rời khỏi chỗ này đấy chứ?
Có lẽ chỉ có khả năng này.
Một trận gió núi thổi qua, tôi lạnh run cả người, vừa ôm hai tay trong ngực, vừa tìm kiếm bóng dáng Chung Trần khắp nơi. Mặc dù tôi và Chung Trần thế bất lưỡng lập, nhưng dưới sơn cốc, người duy nhất có thể dựa vào chỉ có Chung Trần. Nếu như lát nữa chàng nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của muốn giết tôi… Ừm, mặc dù không có khả năng, nhưng nếu như chàng ý thức được chuyện rơi xuống núi là tôi bày ra, có lẽ sẽ thú tính đại phát, giết tôi đi… Vậy cũng hết cách rồi…
Chỉ hận người tính không bằng trời tính, bọn sư huynh không cách nào nói cho tôi biết chính xác chỗ bị sập, mà những hạ nhân kia bảo vệ chủ sốt ruột, còn có tôi bị vô tình đẩy ngã… Đây đều là những chuyện không ngờ.
Tôi thở dài, đưa tay đặt ở bên miệng, hô: “Chung Trần? Chung Trần? Hoàng Thượng?”
Không ai đáp, tôi không thể làm gì khác hơn là tiếp tục đi về phía trước, gắng tìm kiếm “Sơn cốc” sư huynh nói tới kia.
Tối thiểu tìm được một cái sơn cốc trước, trốn trong đó nhóm lửa chắn gió.
“Chung Trần? ” Tôi tiếp tục hô.
Sau lưng bỗng nhiên truyền đến động tĩnh nhỏ xíu, tôi hơi nhẹ nhõm thở ra, quay đầu nói: “Chung Trần…”
Lời nghẹn ở yết hầu.
Nào có Chung Trần nào.
Chỉ là trong bụi cỏ kia, có một con mãng xà to bằng cánh tay, hai mắt nhìn chằm chặp tôi, cái lưỡi dài nhỏ phun ra lại rút vào, phát ra tiếng xì xì.
Tôi khẩn trương nhìn con cự mãng này, nhớ tới sư phụ trước kia dạy tôi, nếu như nhìn thấy rắn, tuyệt đối không được thét lên, cũng không được chạy trốn, rắn sẽ cho rằng bạn xâm phạm lãnh địa của nó… Nếu như là rắn có kịch độc không đối phó được, chỉ có thể đứng tại chỗ, tận lực nín thở, để nó cho rằng bạn chỉ là một cái thân cây thôi.
Tôi bình phục hơi thở, không nhúc nhích.
Con rắn kia cũng không nhúc nhích, chỉ nhìn chằm chặp tôi, ánh mắt mười phần đáng sợ, qua một hồi lâu, nó rốt cục từ bỏ quay người định đi, tôi có chút nhẹ nhàng thở ra, trâm hoa trên đầu chợt rớt xuống, rơi vào bụi cỏ!
Con rắn kia quay người liền vọt tới, giống như tia chớp né tránh không kịp, tôi hét lên một tiếng nhắm mắt lại, lại chậm chạp không cảm giác được đau đớn như trong tưởng tượng, mở mắt ra, đã thấy con rắn kia đã ngã oặt tại bụi cỏ, một cây trâm vàng xuyên qua bảy tấc đất dưới nó.
Tôi mở to hai mắt, bỗng dưng quay đầu, quả nhiên thấy Chung Trần đứng sau lưng tôi, cau mày nhìn con cự xà kia, chàng dùng trâm gài tóc của mình để đánh rắn, giờ tóc xõa ra, áo khoác cũng không có mặc, nhìn nhỏ đi rất nhiều, cũng hiền hòa hơn rất nhiều, ngay cả dáng vẻ cau mày, cũng không còn uy nghiêm ngày xưa, ngược lại có mấy phần hương vị thiếu niên khổ não.
Rốt cục cũng trông thấy Chung Trần, tôi nhẹ nhàng thở ra, nói: “Chung Trần.”
Chàng một tay kéo tôi qua, tránh xa con cự xà kia, lại nói: “Sao nàng cũng rơi xuống rồi?”
“Mấy thị vệ kia muốn kéo chàng, kết quả… Lại không cẩn thận cũng đẩy ta xuống.”
Chung Trần như cười như không nói: “Người tính không bằng trời tính.”
Tôi nói: “Ý Hoàng Thượng là sao đây? Cứ như là ta hại Hoàng Thượng người ngã xuống vậy… Hắt xì!”
Tôi còn chưa nói hết, bỗng nhiên hắt hơi một cái, vừa rồi một trận kinh hãi, quên mất rét lạnh, giờ mới phát hiện trên thân còn ướt đẫm, gió thổi qua, tôi liền hơi run.
Chung Trần thấy thế, nói: “Đừng nói những chuyện này nữa, đi theo ta.”
Tôi đi theo Chung Trần, không được mấy bước quả nhiên thấy một cái sơn cốc sâu, bên trong còn đặt một chút củi, Chung Trần nói: “Ta vừa đi quanh bốn phía tìm sơn cốc, xác định bên trong huyệt động này không có dã thú liền đi quanh nhặt củi, bắt đầu mơ hồ nghe được thanh âm của nàng, liền đi về chỗ nàng, sau đó liền thấy con rắn muốn tập kích người kia.”
Tôi nhìn bộ y phục không có chút ẩm ướt nào của Chung Trần, nói: “Hoàng thượng nhiều năm không có tập võ vậy rồi, không ngờ võ công không có chút nào giảm đi, từ chỗ cao như vậy ngã xuống, vẫn có thể không rơi vào hồ nước nước mà còn toàn thân trở ra.”
Chung Trần chỉ nói: “Chỉ là lúc ta luyện võ hoàng hậu không nhìn thấy mà thôi.”
Chàng vừa nói, vừa đốt lên lửa rất nhanh, tôi cảm nhận chút ấm áp, mau chóng ngồi xuống, đưa tay tới gần bên lửa. Chung Trần nói: “Hoàng hậu cởi quần áo ra đi.”
Quần áo ướt hết, không cởi xuống phơi thì quả không được, tôi nghĩ ngợm, nói: “Vậy mượn ngoại bào của hoàng thượng cho ta mặc đi.”
Chung Trần không nói gì, đưa ngoại bào cho tôi, tôi cởi từng lớp quần áo cởi, chỉ để lại áo trong, mặc ngoại bào của Chung Trần vào, mấy lớp quần áo đều dùng nhánh cây thô dựng lên để phơi.
Bên ngọn lửa, tôi nâng cằm lên nhịn không được ngắm bộ dáng Chung Trần, ánh sáng nhàn nhạt màu cam chiếu lên mặt của chàng, khiến khuôn mặt sinh ra đã mang theo vài phần lãnh đạm nhiều thêm một chút ấm áp. Chung Trần thoạt nhìn vẫn còn trẻ, nhưng nếu chàng nhíu mày híp mắt, khóe mắt tựa hồ đã có nếp nhăn nhàn nhạt, tôi nghĩ mình cũng như vậy rồi, chỉ là gương không đủ rõ ràng, vẫn luôn không thấy rõ.
Tôi đã không còn nhớ mình bao lâu rồi mới tâm bình khí hòa nhìn Chung Trần như vậy, không mang theo bất kỳ ý nghĩ gì, chỉ là đơn thuần mà nhìn chàng, nhìn chàng, cứ bất tri bất giác như vậy, từ khi tôi mười sáu tuổi biết chàng, cho tới bây giờ tôi sắp ba mươi. Từ khi chúng tôi quen biết, đến yêu nhau, hận nhau, thời gian trôi đi không để lại dấu vết, mà tôi chỉ nhìn như vậy, nhìn chàng, tựa hồ chàng cứ thế mà già đi trong ánh mắt của tôi.
Chàng mười tám tuổi, và chàng ba mươi tuổi.
Tôi nhìn Chung Trần, không để lại dấu vết gì mà già đi.
Những thị vệ kia tất nhiên không biết phía dưới là hồ nước, bởi vậy có lẽ chỉ có thể đi từ một đường nhỏ cố gắng xuống đây. Con đường kia nghe nói gồ ghề nhấp nhô mà lại vòng vèo, cũng không biết phải bao lâu mới có thể đến đây. Đến khi trời dần dần trở tối, khi nhiệt độ càng rét lạnh, cũng không nghe mảy may động tĩnh.
Đã làm trễ nải gần như cả một ngày, nhiệm vụ đã sớm đạt thành, nhưng mà vấn đề chính trước mắt là tôi và Chung Trần không thể đi lên.
Bởi vì toàn thân tôi bị ướt, nhiệt độ lại càng ngày càng lạnh, Chung Trần chỉ nói qua đêm nay, ngày mai lại tìm đường lên núi. Tôi nghĩ đến ngày mai sau khi thuốc hết hiệu quả, sẽ đau đớn như thế nào liền khá là lo lắng, nhưng… thôi, giờ ướt sũng, trời cũng tối, muốn đi lên cũng không đơn giản.
Trước khi sắc trời hoàn toàn tối, Chung Trần lại đi tìm một ít củi, nói là có thể phòng dã thú trong sơn cốc.
Tôi đã bị lạnh đến mất sức, thế lửa có thể lớn chút tôi đương nhiên càng vui, Chung Trần cưa mãi im lặng, tôi cũng không thể nói gì hơn, giữa hai người ngoại trừ im lặng vẫn là im lặng.
Đến khi tôi thực sự nhịn không được nữa, ho khan vài tiếng, cảm giác ngực quá nặng, người lại khá là mệt mỏi.
“Nàng đến gần ta một chút đi.” Chung Trần bỗng nhiên nói.
Tôi không hiểu gì mà làm theo, Chung Trần cũng dịch người, gần như cả người chắn miệng động, mà tôi ngồi tại đối diện chàng, ở giữa là một ánh lửa ấm áp.
Tôi hiểu được, Chung Trần đang giúp tôi chắn gió và khí lạnh.
Nếu Chung Trần muốn làm ra dáng vẻ phụ lòng, có thể khiến cả hoàng cung đều cho rằng tôi bị vứt bỏ. Nhưng một động tác tinh tế của chàng, lại khiến hết thảy đều biến mất. Tôi vốn nên hiểu tất cả, nhưng hiểu rồi, lại không thể nào tiếp thu được.
Hôm nay xảy ra hơi nhiều chuyện, sức tôi cũng tiêu hao hết hơn phân nửa, chẳng mấy chốc bèn ôm đầu gối ngủ thật say. Ngày hôm sau vẫn là bị đau đến tỉnh lại, sáng sớm nhiệt độ vẫn rất thấp, tôi quấn chặt lấy quần áo, nhưng vẫn không chống cự nổi chút rét lạnh. So với lần thứ nhất đau đớn chỉ tăng không giảm, tôi cắn chặt răng, toàn thân phát run, không muốn khiến Chung Trần bên cạnh vẫn nhắm mắt lại nghỉ ngơi nhìn thấy bộ dạng này của tôi.
Nhưng Chung Trần luôn luôn ngủ nông. Tôi vẫn luôn run rẩy, chàng đại khái rất nhanh phát hiện ra, bỗng nhiên tỉnh lại, ánh mắt mười phần tỉnh táo, chàng cau mày nói: “Nàng sao thế?”
Tôi không có sức trả lời, chỉ có thể hữu khí vô lực thở hổn hển, nhắm mắt lại không muốn đi nhìn Chung Trần.
Chàng vừa mở mắt, chật vật của liền không nơi giấu giếm.
Chung Trần dừng một chút, giống như là hiểu ra, nói: “Nàng gạt ta? Thân thể nàng căn bản chưa tĩnh dưỡng tốt!”
Tôi vẫn không nói, hoặc là nói, tôi cũng không có cách nào trả lời.
Chung Trần hiển nhiên là giận, nhưng chàng cũng rất nhanh chóng nén lại, sau một khắc, một kiện ngoại bào mang theo nhiệt độ cơ thể của Chung Trần trùm lên trên người tôi.
Giọng Chung Trần có chút giận dữ: “Khoác tạm trước đã!”
Sau đó chàng đứng dậy chạy ra ngoài, một lát sau, ôm một đống củi trở về, sau đó cúi đầu tỉ mỉ nhóm lửa. Chờ khi ánh lửa một lần nữa sáng lên, tôi nghe thấy Chung Trần hơi nhẹ nhõm thở phào, sao đó chàng theo thứ tự đặt những thanh củi từ nhỏ đến lớn, ánh lửa dần dần thịnh, lốp bốp, giống một bài ca dao hỗn loạn.
Hơi lạnh thoáng lui đi, tôi hữu khí vô lực nằm bên đống lửa, Chung Trần không nói một lời, sau khi lửa bùng lên, nhiệt độ ấm hơn, bầu không khí giữa tôi và Chung Trần lại càng ngày càng lạnh.
“Nàng… sao có thể như vậy? ” có lẽ chàng rốt cục nhịn không được nữa, mở miệng hỏi.
“Thay máu.”
Tôi vẫn không có cách nào nói quá nhiều.
Chung Trần nói: “Lần đầu rõ ràng nửa tháng là ổn.”
“Không giống.”
Chàng không tiếp tục hỏi có gì mà không giống, đột nhiên tôi cảm thấy khá là đáng tiếc. Kỳ thật trong bầu không khí thế này, tôi rất dễ mềm lòng rồi nói ra rốt cuộc có gì không giống. Nhưng chàng không nói gì thêm, tôi cũng rất mau tỉnh táo.
Trong thân thể bỗng nhiên rùng lên từng cơn đau đáng sợ, giống như chút rét lạnh rất vất vả mới đẩy lùi được lại ùa về càng khủng bố hơn. Tôi không nhịn được kêu lên một tiếng, cả người cơ hồ muốn xụi lơ. Chung Trần không có lại do dự, ôm chặt tôi trong ngực chàng, hai cánh tay cầm tay tôi, thân thể của lại rất ổn, cởi áo ngoài cho tôi rồi, tay cũng vẫn nóng hầm hập.
Tôi cảm thấy hơi tiếc nuối, bàn tay thế này, bàn tay ấm áp như vậy, bao lâu rồi tôi không có cầm.
Tôi nằm sấp trong ngực Chung Trần, đầu tựa trên vai chàng, lại cảm thấy những cơn đau kia cũng không có khó chịu như vậy. Nhưng, rõ ràng là vậy, mà sao nước mắt lại không khống chế được chảy ra ngoài? Lúc tôi một mình nằm ở trên giường đau đến lăn qua lộn lại, đều nhịn xuống không có khóc, ngược lại là khi Chung Trần ôm một cái vậy thôi, mà nước mắt lại chảy mãnh liệt.
Chung Trần ngẩn người, nói khẽ: “Đau lắm ư?”
Cứ để chàng cho là vậy đi.
Tôi không trả lời chàng.
Tôi thật sự, thật sự, quá vô dụng.
Không bởi vì chàng lạnh nhạt mà khóc lóc, không bởi vì chàng nhẫn tâm mà khóc lóc, giờ lại vì chút ấm áp trên người chàng kia mà khóc.
Chung Trần cầm tay tôi, nhẹ nhàng nói: “A Chiêu lớn rồi mà vẫn còn đáng yêu lắm.”
Chàng lại gọi tôi A Chiêu, ngữ khí cũng giống như mấy năm trước, trong bất đắc dĩ có chút cưng chiều, cứ như dù tôi làm chuyện gì, chàng cũng sẽ không trách cứ.
Tôi buồn buồn “Ừ” một tiếng.
Chung Trần tựa như đang cười, nói: “Tại sao, lúc chúng ta trong cung… Lại không thể như thế này nhỉ. A Chiêu, lúc trong sơn cốc, chúng ta quên hết chuyện trước kia, chuyên tâm làm một cặp vợ chồng bình thường thôi, có được không?”
“Ừ.”
Tôi đồng ý, trong lòng vẫn đang suy nghĩ, nếu như chúng tôi đi lên rồi, Chung Trần trông thấy Vũ quốc long trời lở đất, đồng thời biết đều là chủ ý tôi, chàng… Sẽ nghĩ gì nhỉ?
Đến lúc đó chàng nhớ lại đề nghị của mình lúc này, có lẽ sẽ cảm thấy rất buồn cười nhỉ.
Nhưng… Đề nghị như vậy, cho dù là tôi, cũng không thể cự tuyệt.
Tôi và Chung Trần chỉ là một cặp vợ chồng bình thường, đây cũng là hy vọng của tôi.
Bởi vì tình hình tôi lúc tốt lúc xấu, Chung Trần chỉ có thể nhân khi tinh thần tôi cũng không tệ lắm, ra ngoài một chuyến, mang theo ít hoa quả cùng hai con cá trở về, tôi thấy vậy tấm tắc lấy làm lạ. Chàng một Hoàng đế, vậy mà lại hái quả, còn bắt cá. Chung Trần lại dường như không cảm thấy sao cả, thần sắc lạnh nhạt tự nhiên, tôi nghĩ nếu chàng không phải Hoàng đế, cũng tất sẽ là người có bản lĩnh rất có.
Nếu chàng không phải Hoàng đế, thì tốt biết bao.
Ăn chút ít đề nhét đầy cái dạ dày, tôi được Chung Trần ôm lấy. Thời gian lẳng lặng trôi đi, bất tri bất giác đã đến đêm, đau đớn của tôi đã bớt rất nhiều. Một ngày trôi qua, ta chợt cảm giác thấy hơi buồn bực, nói: “Chung Trần, hát cho ta nghe đi.”
Chung Trần dừng lại, nói: “Ta không biết hát.”
Tôi nói: “Đã nhiều năm vậy rồi, người vẫn không hát? Một bài cũng không hả?”
Chàng cười một tiếng: “Ừ.”
Vừa nói, vừa tiện tay lấy một mảnh lá từ dây leo bên cạnh, nhè nhẹ lau sạch, nói: “Thổi cái này cho nàng nghe.”
Tôi kinh ngạc nói: “Sao chàng lại biết thổi cái này?”
Chung Trần chỉ cười, đặt lá cây ở bên môi nom sao cho đẹp mắt, nhẹ nhàng thổi lên bài hát. Làn điệu kia rất quen thuộc, lại chính là bài ca dao từng rất nổi ở biên tái. không phải một ca khúc hào hùng gì, chỉ do các binh sĩ tự mình truyền xướng, để kỷ niệm câu hát quê nhà.
Tôi dần dần nhớ lại, liền khẽ khàng hát theo: “Máu trùm ngàn trượng, sao địch nổi cảnh đẹp như tranh nơi cố hương. Băng sương vào họng, càng nhớ khách rượu bày tiệc mời. Nơi đây giờ này sương tuyết cả, nhớ cố hương chăng, dương liễu xanh, ánh nắng vàng…”
Chân trời một vầng câu cong, lẳng lặng rốt cuống ánh sáng.
Thời gian vui vẻ chung quy ngắn ngủi, ngày hôm sau, thủ hạ của Chung Trần liền tìm thấy chúng tôi, đưa chúng tôi lên đỉnh núi. Kỳ quái là, tôi phát hiện mấy tên thủ hạ kia nhìn thần sắc bình thường, không có chút gấp gáp nào, cũng không có lập tức bẩm báo gì với Chung Trần.
Không phải như vậy… khi gặp được bọn họ, tôi đã chuẩn bị kỹ càng, bọn họ chắc chắn sẽ trước quỳ xuống nói mình bảo vệ không chu toàn, sau đó nói mình làm việc không tốt, lâu vậy mới tìm thấy chúng tôi, sau đó, sẽ nhỏ giọng tìm Chung Trần bẩm báo chuyện xảy ra ở Vũ quốc những ngày nay, ví như thiên tượng và khởi nghĩa nháo nhào các chốn.
Hai việc trước tôi đều đoán đúng, nhưng chuyện thứ ba, bọn họ không có làm vậy.
Bởi vì sức khỏe suy yếu, trong lòng nghi hoặc, nhưng tôi không nói một lời, Chung Trần cũng không tiếp tục nói gì, một ngày ở dưới núi, giờ cũng theo ngày mới đến, cùng biến mất.
Mới ra khỏi sơn cốc, chợt thấy hai cái kiệu lớn, còn cả Trụy Nhi đúng cạnh kiệu một mặt lo lắng.
Thấy tôi, Trụy Nhi cao hứng chạy tới: “Hoàng hậu nương nương! Người không sao chứ!” Sau đó bỗng nhiên nhận ra Chung Trần cũng ở đây, mau chóng hành lễ, “Hoàng Thượng vạn tuế.”
Phía sau cô bé có người, cau mày đi tới, thấp giọng nói một câu “Đường núi dốc đứng, cẩn thận chút”, rồi chậm rãi tiến lên. Hành lễ với Chung Trần và ta, giờ tôi mới phát hiện người này chính là Long Thần.
Gã vừa nói gì với Trụy Nhi?
Cẩn thận chút?
Tôi cơ hồ cho rằng mình đã nghe nhầm.
Chung Trần nhẹ gật đầu với Long Thần cùng Trụy Nhi, bèn tự vào kiệu, tôi cũng được Trụy Nhi đỡ ngồi vào trong kiệu, tôi rất muốn hỏi Trụy Nhi hai ngày này đã xảy ra chuyện gì. Song nhớ tới cô bé hẳn đều cùng Long Thần về quê, có lẽ cũng không biết gì.
Dọc đường tôi đều nghe thấy thanh âm nho nhỏ của Trụy Nhi, vén rèm lên, liền thấy cô bé đứng bên trái trước cỗ kiệu, gần như là sóng vai mà đi cùng Long Thần. Hai người nhỏ giọng nói gì đó, Long Thần giọng nói trầm thấp, nghe không rõ thanh âm của hắn, chỉ có thể nghe thấy tiếng nói mang theo ý cười của Trụy Nhi, giống con chim sẻ ríu ra ríu rít, nhưng cũng khiến người khác yêu quý. Long Thần có lẽ cũng giống như những gì tôi nghĩ, nếu không, trên mặt sao lại cứ luôn treo ý cười như có như không.
Chuyện này thật lạ.
Từ lần đầu tiên tôi gặp Long Thần, đây cũng là lần đầu tiên tôi thấy gã có vẻ mặt như thế với người khác, huống chi, còn là người bên cạnh tôi.
Long Thần nhìn Trụy Nhi bằng ánh mắt như vậy, chưa hẳn là chuyện không tốt, nhưng tôi có thể chắc chắn là… Trụy Nhi nhìn Long Thần như vậy, tuyệt đối không phải chuyện tốt.
Buông xuống rèm, tôi nhắm mắt lại, nhớ tới dì Ngô.
Lúc trước bà biết tôi không nỡ với Chung Trần, giận dữ như thế, nếu bà biết Trụy Nhi mà mình một tay dạy dỗ, có chút mập mờ với trọng thần của Chung Trần, không biết bà sẽ nghĩ gì?
Tôi cũng không định nói với dì Ngô, trong lòng lại cảm thấy rất tiếc nuối. Trụy Nhi nhỏ tuổi như vậy, lại ngây thơ như thế, thích Long Thần, cũng không phải là chuyện vô lí. Mặc dù tôi không biết mục đích thật sự của Long Thần, cũng tin gã tuyệt sẽ không đơn giản như Trụy Nhi. Tôi nên sớm nghĩ đến chuyện như vậy, không nên để Trụy Nhi ra mặt giải quyết Long Thần.
May sao hai người ở cạnh nhau cũng không lâu lắm, chút nữa tìm Trụy Nhi nói chuyện, hẳn là có khả năng cứu vãn.
Cõi lòng tôi đầy tâm tư ngồi trong cỗ kiệu. Qua thật lâu, rốt cục nghe thấy tiếng cửa lớn ngoài hoàng cung mở ra, tiếp theo là tiếng cửa lớn đóng lại.
Trên đường đi tôi đều thỉnh thoảng vén rèm lên, phát hiện bên ngoài vẫn bình thường như trước, không có bất kỳ dị thường gì.
Càng như vậy, càng khiến lòng tôi bất an.
Đợi đến khi vào cung, lại càng yên tĩnh như bình thường, tôi vốn cho rằng sẽ có đại thần tới tấp xin chỉ thị gặp mặt, muốn biểu đạt một chút sự quan tâm đối với Chung Trần. Song tôi kinh ngạc phát hiện, chuyện tôi và Chung Trần tiến cung, yên tĩnh, không có bất kỳ sự nghênh tiếp phô trương, giống một chuyện phải giấu vậy.
Thật vất vả về đến cung, Trụy Nhi hầu hạ tôi tắm rửa.
Tôi ngâm mình trong nước nóng, sau khi bình tĩnh suy nghĩ một chút, tôi nói: “Trụy Nhi, em biết đã xảy ra chuyện gì không? Em biết cái gì, nói cho ta hết đi.”
Trụy Nhi vừa giúp tôi chà lưng, vừa nói: “A? Thật ra em cũng không biết gì, trước đó, em cùng Long Thần đều ở trong thôn, chơi rất vui. Sau đó Long Thần nhận được tin tức, nói hai người rơi xuống vách núi, liền mang theo em quay về. Trên đường đi đều rất vội, cũng không thể nghe ngóng gì. Sau đó, chính là vừa rồi, bọn em đến chưa bao lâu, mấy thị vệ kia liền phát hiện người và hoàng thượng.”
Tôi cau mày nói: “Vậy, lúc các em đi đường, dân gian có dị tượng gì không?”
Trụy Nhi nói: “Đúng rồi… Mặc dù quê vô cùng xa xôi, nhưng chuyện liên quan tới thiên tượng, theo lý thuyết hẳn có thể truyền đến bên đó. Dù sao bách tính đều rất mê tín những chuyện này! Nhưng… Nhưng căn bản không có… Em nghĩ rằng bởi vì ở nông thôn tin tức bị chặn, nên cũng không quá để ý, giờ nghĩ lại, rất kỳ lạ đó.”
Tôi mở to hai mắt nhìn, nói: “Mau, giờ giúp ta mặc áo, gọi bừa một cung nữ cùng đi theo tế tổ đến!”
Trụy Nhi thấy vậy, giật mình, liên tục gật đầu, giúp tôi mặc y phục, rất nhanh ra ngoài tìm người.
Chẳng bao lâu Trụy Nhi liền dẫn một cung nữ đến, tôi ngồi sau tấm bình phong.
Có lẽ thị rất sợ hãi sao mình lại bỗng nhiên bị hoàng hậu triệu kiến, há miệng run rẩy nói: “Hoàng… Hoàng hậu thiên tuế.”
Tôi nói: “Đứng lên đi.”
“Tạ ơn hoàng hậu.”
“Cô là một trong những cung nữ cùng xuất hành tế tổ?” Tôi nói.
“Bẩm Hoàng hậu nương nương, đúng ạ.”
“Cô có biết, chuyện bản cung và Hoàng Thượng, ngã xuống núi?”
“Biết… Biết ạ. Nô tỳ vô… vô cùng lo lắng, chỉ sợ Hoàng Thượng và Hoàng hậu nương nương người có chuyện gì.” Thị há miệng run rẩy nịnh nọt, “Cũng may Hoàng Thượng và Hoàng hậu nương nương cát nhân thiên tướng, không bao lâu là tìm được.”
Ngay cả Trụy Nhi đều phát hiện không ổn, cô bé nói: “Không bao lâu đã tìm được?!”
Cung nữ kia giật mình, nói: “Đúng… Đúng thế ạ, sao…”
Tôi nói: “Không sao, nói tiếp!”
Thị nói: “Nói… Nói gì ạ?”
“Nói tiếp, không bao lâu, bản cung và Hoàng Thượng dã được tìm thấy, đúng không?”
“Đúng, đúng ạ…”
“Ừm, nói hay lắm. Sau đó thì sao? Cô miêu tả một chút xem, chuyện sau đó.”
Cung nữ kia có lẽ càng thêm nghi ngờ, nhưng vẫn nói: “Sau đó Hoàng hậu nương nương, người và Hoàng Thượng liền thuận lợi lên núi, hoàn thành nghi thức tế tổ thái miếu…”
“Ta nhìn có chỗ khác biệt không?”
“Hoàng… Hoàng hậu người có lẽ là lo lắng vì thiên hạ bách tính, từ đầu chí cuối, không nói một câu.” Có lẽ thị đang cố gắng tìm từ.
“Vậy bản cung hỏi cô, mấy ngày gần đây, dân gian có thái bình không?” Tôi hít sâu ― một hơi, nói, “Đừng nịnh nọt, biết cái gì thì nói cái đó.”
Cung nữ kia nói: “Rất… Thái bình, chỉ là, có một nơi xảy ra bạo loạn nông dân nho nhỏ, nhưng mà, rất nhanh là trấn áp được. A, còn… Còn cả, phát hiện một khối đá hình dạng như cổ ngọc, dân gian đều đang đồn rằng, là bởi vì hoàng thượng là một Hoàng đế tốt, dù là suýt thì ngã xuống núi, đều hoàn thành việc tế tổ. Trời cao vui vẻ, ban thưởng khối cổ ngọc này, sang năm hoa màu thu hoạch nhất định sẽ rất tốt.”
Trụy Nhi đã trợn mắt hốc mồm.
Tôi đỡ trán, nói: “Được rồi, lui xuống đi.”
Cung nữ kia không ngừng mà chạy.
Trụy Nhi nuốt nước miếng một cái, nói: “Sao… sao có thể như vậy…”
Tôi đột nhiên cảm thấy buồn cười.
Chung Trần ơi Chung Trần.
Xem như chàng lợi hại.
Tôi nói: “Em có nghĩ tới chăng, vì sao Chung Trần tuỳ tiện thả em đi như vậy? có lẽ chàng sớm biết kế hoạch của chúng ta rồi, chàng chỉ là tương kế tựu kế. chàng không biết kế hoạch cụ thể của chúng ta là gì, nhưng không hề nghi ngờ, chỉ cần chuẩn hai người thế thân, là nhất định có thể làm. Xảy ra chuyện gì, đều tối thiểu có thể cam đoan nghi thức tế tổ tế tổ cử hành tế tổ. Mà tế tổ, ngoài mang theo hoàng hậu bên, còn có thể mang theo một sủng phi. Vật theo lý, hẳn chàng mang theo Khúc Mị. ta vốn cho rằng, chàng bởi vì chuyện sư phụ ta, không muốn để Khúc Mị và ta gặp mặt, nhưng ta lại vừa biết, hóa ra, Khúc Mị chính là thế thân của ta. Hoàng hậu kia không nói lời nào, dĩ nhiên không phải tâm trạng không tốt, mà là căn bản không thể nói!”
Trụy Nhi nói: “Sao… sao có thể như vậy được…”
“Bạo loạn bị trấn áp, thiên tượng bị xuyên tạc, Chung Trần, chàng chuyện gì cũng đều đã tính đến?” Tôi thấp giọng thì thầm, giống như là bị ái đập một cú thật mạnh.
Trong mắt mọi người, Chung Trần căn bản không bị nhốt trong sơn cốc, hết thảy vẫn như cũ, cho nên chuyện bạo loạn vốn định để bọn dì Ngô phát động làm cớ, kích phát tà tâm của những người khác, để khắp chốn khởi nghĩa không ngừng, căn bản là không có cách nào hoàn thành. Chuyện tế tổ đã hoàn thành đúng hạn, thiên tượng kia bị xuyên tạc, càng là chuyện dễ như trở bàn tay!
Một loạt kế hoạch thất bại toàn diện, trên trán tôi đã rỉ chút mồ hôi, điều duy nhất tôi không hiểu chính là, thế thân đã Chung Trần an bài, bọn dì Ngô nên nên biết chuyện “Chung Trần” căn bản không sao giống như bách tính bình thường khác, vậy khởi nghĩa căn bản không nên tiến hành! Vì sao lại vẫn tiến hành khởi nghĩa như cũ? Chúng tôi có thể có bao nhiêu người, làm sao có thể chống lại Chung Trần?
Đương nhiên, buồn cười nhất vẫn là tôi.
Đêm hôm đó ở đáy sơn cốc, tôi và Chung Trần ước định, không để ý tới chuyện bên ngoài, chỉ là một cặp vợ chồng bình thường, tôi lại một mực cảm thấy áy náy.
Chuyện này làm được ư?
Hóa ra đều là giả.
Chung Trần biết tất cả mọi chuyện.
Tôi lúc trước còn thấy kỳ quái, vì sao thị vệ kia đẩy một cái, lại trúng như vậy, khiến tôi cũng bị đẩy xuống. Có lẽ là thị vệ kia tùy cơ ứng biến, sơn cốc có thể nhốt Chung Trần, cũng có thể nhốt tôi.
Không, thậm chí tôi hoài nghi, khi tôi phát bệnh, lúc tôi đau đớn trong sơn động, Chung Trần ra ngoài, cũng không chỉ là tìm củi. Mặc dù đường núi gập ghềnh, nhưng muốn tìm chúng tôi, nếu dùng hết toàn lực, làm thế nào cũng không cần đến hai ngày! Những thị vệ kia nhất định đã sớm có liên lạc cùng Chung Trần, nhưng bên ngoài hết thảy bình an, Chung Trần đương nhiên vui mừng ở lại sơn cốc tiếp tục nhốt tôi.
Người như Chung Trần vậy, chưa bao giờ sống nơi thôn quê, có thể hái được quả cũng chẳng có gì, nhưng nhanh như thế, lại mang về cá, còn cả hai lần. Giờ nghĩ lại, tất là những thị vệ kia giúp chàng.
Chỉ hận thân thể vô dụng này của tôi, ngay cả động đậy cũng không được. Chung Trần thương lượng cùng thuộc hạ ở bên ngoài, muốn trấn áp bạo loạn, suốt thời gian thương lượng, tôi còn ngu ngốc chờ Chung Trần trong sơn động, chờ chàng về, ngoan ngoãn nằm trong ngực chàng.
Chung Trần nhất định cảm thấy tôi rất nực cười nhỉ?
Tự cho là nắm giữ hết thảy, kỳ thực chẳng biết gì.
Tôi đơn thuần cũng bị chính tôi chọc cười tưởng chết.
Cho đến hôm nay, vì sao tôi còn có thể hết lần này đến lần khác lừa gạt chính mình?
Rốt cuộc tôi còn phải bị lừa mấy lần, mới có thể hoàn toàn tỉnh ngộ đây?
Ngực hơi khó chịu, tôi rốt cuộc nhịn không được, phun ra một ngụm máu. Trụy Nhi giật mình, thét lên cầm một cái khăn tay lau cho tôi, tôi nhắm mắt lại, lòng như tro tàn.
động tác lau bỗng nhiên dừng lại, sau đó Trụy Nhi lúng ta lúng túng nói: “Hoàng… Hoàng Thượng…”
Tôi mở to mắt, quả nhiên thấy Chung Trần. Chàng đã rửa mặt giống tôi, lại như dĩ vãng, tuấn tú gọn gàng, giữa lông mày là một khí chất uy nghiêm.
Chung Trần cầm qua Trụy Nhi trong tay khăn tay, nói: “Ngươi đi xuống đi.”
Trụy Nhi lo lắng nhìn tôi một thoáng. Thấy tôi gật gật đầu, cô bé bất an lui xuống, trong cung điện lớn như vậy chỉ còn lại hai người tôi và Chung Trần.
Tôi không nói chuyện, Chung Trần cũng không. Chàng dùng chiếc khăn tay kia giúp tôi lau vết máu bên miệng. Tôi nhịn một hồi, vẫn là không nhịn được, vuốt ve tay chàng: “Hoàng Thượng, người cứ luôn giả mù sa mưa như vậy, chẳng lẽ sẽ không mệt sao?”
Chung Trần cầm tay tôi, không quan tâm lau bờ môi giúp tôi, nói: “A Chiêu, sức khỏe sao lại kém thế? Lại còn thổ huyết.”
Tôi chỉ hận tôi thổ huyết sớm, nếu là giờ mà thổ huyết, có thể nhổ vào mặt Chung Trần.
Ý nghĩ này thực sự rất thú vị, vậy mà tôi lại nhịn không được cười lên, trong lồng ngực còn đau nhức. Tôi cúi đầu, trầm thấp cười lên.
Chung Trần nhìn tôi, ánh mắt bình tĩnh: “A Chiêu nghĩ gì vậy, buồn cười vậy ư?”
Tôi càng nghĩ càng thấy buồn cười, cười ha hả. Chung Trần lẳng lặng mà nhìn tôi, tựa hồ đang chờ tôi cười xong. Tôi rốt cuộc dừng lại, nói: “Hoàng Thượng không cười sao?”
“Ta không biết có gì đáng cười.”
“Chuyện buồn cười ư, quả thực không có. Nhưng người rất nực cười, chẳng phải đang ở trước mặt người sao? Ta là một câu chuyện cười lớn như thế, Hoàng Thượng nhìn ta, vì sao không cười chứ?” Tôi che mép, nói.
“A Chiêu, nàng đang nói gì vậy?”
Tôi lạnh lùng nói: “Hoàng Thượng, chúng ta đã rời khỏi sơn cốc, người phải gọi ta hoàng hậu, chứ không phải A Chiêu. Nếu như người không nỡ xưng hô như vậy, thì hẳn phải để những thị vệ kia làm bộ như tối nay tói tìm chúng ta. Vậy thì, A Chiêu sẽ vẫn tồn tại, vẫn là ngu ngốc như vậy, không hay biết gì, thật sự coi người như một trượng phu bình thường. Ôi chao, trong lòng A Chiêu, còn đang áy náy, còn đang suy nghĩ, mấy chuyện mình làm không đúng, có nên nói cho trượng phu của mình không? Chờ đến khi A Chiêu kia trở lại hoàng cung, cô ta đã chết, Hoàng Thượng chẳng lẽ không biết sao?”
Chung Trần nói: “Thật ư? Nhưng ta thấy, A Chiêu còn ở trước mắt ta rất rõ ràng.”
Tôi nói: “A Chiêu chết rồi, trước kia cô ta cũng suýt chết rất nhiều lần, nhưng cuối cùng vẫn còn sống. Nhưng lần này, cô ta hoàn toàn chết rồi, chết trong sơn cốc ở núi Vũ, chết trong bài ca dao kia, chết tại trong đêm dưới mặt trăng kia. Giờ trong hoàng cung, chỉ có hoàng hậu, và công chúa Giáng Mục!”
Tôi rốt cuộc nói ra tục danh cấm kỵ này, Chung Trần quả nhiên hơi biến sắc, sau đó nói: “Hoàng hậu!”
“Nhìn xem này, Hoàng Thượng, người cũng biết không phải sao? Người không chịu thừa nhận ta là công chúa Giáng Mục, được thôi, ta lùi một bước, ta không nói. Nhưng ta cũng không muốn thừa nhận ta đã từng là A Chiêu, người cũng lui một bước, được không?” tôi nghiêm túc thương lượng với Chung Trần.
Giờ hai chữ kia, tựa như cây roi vô tình, mỗi lần xuất hiện, liền sẽ quất tôi một lần.
Chung Trần hít sâu một hơi, nói: “Hoàng hậu, hết thảy chỉ là tạm thời thôi. Nàng sẽ không vĩnh viễn chỉ là hoàng hậu, đi thêm một bước, hay là lùi ra sau một bước, một ngày nào đó sẽ có kết quả. Mà ta, nhất định sẽ lùi lại một bước, tìm về A Chiêu trước kia.”
“Thật ư? Nhưng một chân ta đã bước lên rồi, Hoàng Thượng, người không làm chủ được đâu.”
“Trẫm có thể.”
Chàng rốt cục lại lần nữa dùng cách tự xưng này, nom tự tin gấp trăm lần, vô cùng uy nghiêm.
Đáng tiếc, tôi biết, chàng không thể.
A Chiêu cô ta đã chết thật rồi, hoàn toàn chết rồi, chết trong sơn cốc ở núi Vũ, chết trong bài ca dao kia, chết tại trong đêm dưới mặt trăng kia, chết trong… trong ngực người cô ta yêu.
Đêm đó, sư huynh đến. Anh giả bộ như thái y đến xem bệnh cho tôi, thuận lợi được Trụy Nhi dẫn đến chỗ tôi. Phía sau anh còn có một tiểu thái giám đi theo, nhưng dưới ánh sáng, tiểu thái giám kia vừa cởi mũ ra, liền có thể nhìn ra là một cô gái thanh tú, đôi mắt mười phần trong trẻo, lại khác sự ngây thơ của Trụy Nhi, mà mang theo ba phần dịu dàng.
“A Chiêu, em không sao chứ?” Sư huynh có chút nóng nảy mà nói, “Sắc mặt em kém quá.”
Cách gọi A Chiêu khiến tôi sửng sốt thật lâu, nhưng cuối cùng tôi không ngăn cản sư huynh gọi vậy. Tôi không phải A Chiêu của Chung Trần, nhưng lại vẫn là A Chiêu của sư huynh, A Chiêu là sư muội của sư huynh. Chuyện này từ trước kia, đến bây giờ, và cả về sau, cũng sẽ không thay đổi.
Tôi lắc đầu: “Không có sao. Chỉ là trong sơn cốc lạnh quá, tĩnh dưỡng mấy ngày là ổn.”
Sư huynh nói: “A Chiêu, Trụy Nhi đều nói với ta rồi, em… nôn ra máu rồi?”
Tôi nhìn Trụy Nhi một cái, Trụy Nhi lập tức chột dạ cúi đầu xuống.
Sư huynh nói: “Em đừng nhìn con bé, là ta một mực truy hỏi. A Chiêu, nào, ta xem mạch cho em.”
Tôi vươn tay, sư huynh xem trong chốc lát, chỉ nhíu mày lắc đầu, dừng một chút, anh nói: “Trụy Nhi, ta nhớ có một vị thuốc không mang theo, cô có thể thay ta mang đến đây không? Ngay ở Thái y viện.”
Trụy Nhi ngây ngốc gật đầu: “Được ạ!”
Sau khi nghe nói đi lấy thuốc, tôi biết sư huynh cố ý đuổi Trụy Nhi đi, chờ khi Trụy Nhi đi rồi, tôi nói: “Sao thế?”
Sư huynh thở dài, nói: “dì Ngô… Chết rồi.”
Tôi nói: “Cái gì? Dì Ngô…”
“Lúc trước chuyện em và Chung Trần ngã xuống núi nhưng lại tìm được ngay đã truyền đến rất nhanh. Ta và Phúc vương đều cho rằng chuyện khởi nghĩa hẳn là nên để sau, dì Ngô ngoài mặt thì đáp ứng, ai ngờ sau đó liền phát động khởi nghĩa. Dù sao những người kia đều là người tộ Giáng Mục, cũng rất nghe lời bà. Sau khi khởi nghĩa xảy ra, ta và Phúc vương lập tức tìm người trợ giúp, nhưng không còn kịp nữa rồi, chỉ cứu được một ít tộc nhân, bản thân dì Ngô xông lên phía trước nhất… Bà…” Sư huynh thở dài, “Thi thể dì Ngô chúng ta đã sai người mang về thành Kế ở Giáng Mục trước kia, y quan bà chúng ta táng ở núi ngoài kinh thành, song song cùng mộ quần áo của sư phụ.”
Trước mắt tôi từng đợt mơ hồ, dì Ngô vì tôi do dự mà bị chọc giận, dì Ngô vì sư phụ chết mà nức nở, dì Ngô khuôn mặt hòa ái với Trụy Nhi…
Trụy Nhi…
Tôi nói: “Trụy Nhi con bé…”
Sư huynh nói: “Ừm, ta đuổi Trụy Nhi đi… Chính là sợ bỗng nhiên nói cho con bé, con bé… Sẽ không chịu được.”
Tôi đỡ lấy trán, vấp váp nói: “Ngày mai em sẽ nói cho con bé.”
Sư huynh gật gật đầu, nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay tôi, nói: “A Chiêu, đừng quá đau lòng.”
“dì Ngô chết… Đều là vì em… Là em nghĩ ra kế hoạch, là em an bài… Cũng là em, bị người ta đẩy xuống, nên không biết chuyện bên ngoài… Đều là vì em…” Tôi lẩm bẩm nói, nước mắt từng chút từng chút rơi trên mặt bàn.
Sư huynh nắm chặt tay tôi, nói: “Chuyện này không thể trách em! Kế hoạch vốn rất ổn, chỉ là Chung Trần quá cẩn thận, dì Ngô lại quá sốt ruột báo thù, quá lỗ mãng…” Giống như muốn chuyển sự chú ý của tôi, nói, ” Đúng rồi, A Chiêu, em được cứu rồi.”
Tôi sững sờ, nói: “Gì cơ?”
Hắn nói: “A Nguyệt, ngồi xuống đi.”
Tiểu thái giám kia trầm thấp lên tiếng, có chút sợ hãi mà nhìn tôi.
Tôi nói: “Cô ấy là…”
“Cô ấy là một cô gái khi ta hành y khắp nơi, cứu được, Cô ấy… Giống như em, cũng là dược nhân. Hơn nữa, là cùng một loại dược nhân với em.” Sư huynh nói, ” A Nguyệt không biết thân phận dược nhân của mình, chưa từng cứu người khác, mấy ngày trước ta vô tình phát hiện. Chỉ cần cô ấy thay máu cho em, em sẽ có thể sống tiếp.”
“Nhưng mà A Nguyệt cô nương này…” Tôi lo lắng nói.
“Không sao hết.” A nguyệt khoát khoát tay, “Tôi đã nghe Đình Kha công tử nói rồi, một dược nhân có thể thay máu hai lần —— nói chính xác, là một lần. Trước đó, tôi chưa một lần thay qua, sau khi thay máu cho cô, cô có thể sống sót, tôi cũng chỉ là suy yếu một thời gian là ổn.”
Tôi nói: “Vậy… Vậy phiền cô nương cô rồi.”
Sư huynh nói: ” Buổi sáng ngày mai sẽ mang A Nguyệt đến thay máu với em, sau đó lại đi gặp Phúc vương.”
Tôi gật gật đầu: “Ừm… Thật cảm ơn sư huynh.”
Sư huynh nói: “Cảm ơn?”
Tôi với cười cười sư huynh, không thể làm gì hơn nói: “Vậy, cảm ơn A Nguyệt cô nương.”
A Nguyệt dịu dàng cười một tiếng: “Không cần cám ơn tôi, mạng của tôi, cũng là Đình Kha công tử cứu. Tôi biết Đình Kha công tử vô cùng coi trọng người sư muội này. Cứu cô, đại khái giống cứu anh ấy vậy. Cho nên, tôi rất tình nguyện.”
Tôi nói: “Ừm, khẩu khí của A Nguyệt cô nương, có hơi giống chị dâu tôi vậy.”
A Nguyệt liền hơi đỏ mặt, có chút không biết làm sao mà cúi thấp đầu, loay hoay ngón tay.
Sư huynh buồn cười gõ gõ đầu tôi, nói: “A Chiêu thật là thích nói linh tinh quá, A Nguyệt cô bỏ quá cho.”
“Tôi… tôi không ngại.” A Nguyệt mặt càng đỏ hơn.
Hai người bọn họ như vậy, tôi nhìn mà tâm trạng rốt cuộc khá hơn một chút. Lại nghĩ tới tôi có thể còn sống sót, trong lòng khó tránh khỏi có chút vui vẻ, bản năng con người, có lẽ thật cầu sinh, chứ không phải muốn chết.
Sư huynh có lẽ không muốn nhìn thấy Trụy Nhi, trước khi Trụy Nhi về trước đã đi trước, khi Trụy Nhi về, cầm vị thuốc kia, ngây ngốc nói: “A, Đình Kha đại nhân sao lại đi rồi? “
Nhìn Trụy Nhi, tôi lại có chút khó chịu, nói: “Anh ấy… Anh ấy có việc, cho nên đi trước.”
Trụy Nhi thất vọng “A” một tiếng, buông thuốc xuống.
Tôi nói: “Trụy Nhi, sư huynh nghĩ cách cứu ta rồi.”
Trụy Nhi hai mắt tức thời liền sáng lên, cao hứng nói: “Thật ạ? Quá tốt rồi!”
Tôi gật gật đầu, nói: “Nhưng… Cũng có tin tức xấu.”
Trụy Nhi sững sờ, cảnh giác nói: “Gì ạ?”
“Trụy Nhi, lúc trước em, biết ta chẳng mấy sẽ chết, đúng không? Em có nghĩ, nếu như ta chết, em sẽ ra sao? Em… Em sẽ đau lòng không?”
Trụy Nhi nói: “Đương nhiên ạ! Nhất định sẽ rất đau lòng, rất đau lòng! Nhưng may sao người sẽ không chết, quá tốt rồi!”
Tôi lắc đầu: “Thế gian chuyện gì cũng đều đang biến hóa, duy nhất không đổi, chỉ có sinh lão bệnh tử. Mặc dù ta sẽ không chết, nhưng, một ngày nào đó ta sẽ chết, hoặc là người bên cạnh em, bọn họ sẽ chết, sinh ly tử biệt, rốt cuộc vẫn phải chịu đựng.”
Trụy Nhi lẳng lặng nói: “Hoàng hậu nương nương, người đang nói gì vậy? Cái gì mà chết, cái gì mà ly biệt, em… em không muốn biết…”
Tôi nói: “Nhưng, những chuyện này, đều quả thực tồn tại. Mặc dù quả thực rất tàn nhẫn, nhưng một ngày nào đó, em nhất định sẽ chịu đựng được.”
Trong mắt Trụy Nhi ẩn ẩn có nước mắt: “Hoàng hậu nương nương, rốt cuộc người đang nói gì vậy, rốt cuộc, rốt cuộc, rốt cuộc là ai sẽ ly biệt? Ai đã chết rồi?”
Tôi nhìn cô bé, thực sự không cách nào nói ra cái tên đó.
“Dì… dì Ngô…” nước mắt cô bé đã rơi xuống, không dám tin tưởng nhìn tôi.
Tôi thực sự không dám nhìn ánh mắt như vậy, đôi mắt trong trẻo như vậy, giờ chỉ còn lại nghi ngờ và thống khổ.
“Không thể nào” Trụy Nhi hô to một tiếng, đẩy cửa liền đi. Tôi muốn ngăn lại cô bé, Trụy Nhi lại đẩy tôi ra, chạy ra đại điện, tôi bị đẩy ngồi trên ghế, rốt cục vẫn là nhịn không được, cũng rơi nước mắt.
Chuyện sinh ly tử biệt này, vì sao luôn không có ai thoát khỏi? Ngay cả Trụy Nhi vô tội nhất, cũng phải nhận nỗi đau mất đi người thân nhất.
Rốt cuộc là vì sao?
Sáng sớm hôm sau, Trụy Nhi lại tới giúp tôi rửa mặt như không có chuyện gì, chỉ là cô bé không có khuôn mặt tươi cười không vướng không bận như ngày thường, đôi mắt cũng sưng vô cùng, dưới mắt thâm đen, nhìn ra được tối hôm qua đã khóc cả buổi tối.
Tôi nói: “Trụy Nhi, em đi nghỉ ngơi chút đi.”
“Em không sao.” Trụy Nhi lắc đầu, giọng nói cũng rất mỏi mệt, “dì Ngô từ nhỏ đã dạy em, dù trong lòng có khó chịu, việc, vẫn phải làm.”
“Trụy Nhi, rất xin lỗi em…”
Trụy Nhi xụt xịt một cái, nói: “Nương nương, người đừng nói như vậy, em biết tính cách dì Ngô… bà xảy ra chuyện, nhất định là bởi vì bè… sốt ruột báo thù, đúng không?”
Tôi nói: “Ừ, dì Ngô quá muốn báo thù, cho dù mọi chuyện đều cho thấy không nên khởi nghĩa, bà vẫn… nhưng mà, cho dù là vậy, ta cũng lỗi rất lớn. Đều là ta nghĩ ra kế hoạch…”
Trụy Nhi lắc đầu: “Nương nương, người ôm hết chuyện vào mình. Em hiểu hết, chỉ là, em… em thật sự đau lòng…”
Tôi ý thức được vấn đề của chính mình, bộ dáng Trụy Nhi hiện giờ, tôi không nên nhắc đến dì Ngô, bất luận là cảm thấy thật có lỗi cũng được, khó chịu cũng xong, tự trách cũng vậy.
“Hôm nay ta muốn cùng sư huynh đi gặp Phúc vương, em giống như trước ở lại cung giả trang ta là được, cũng tiện nghỉ ngơi thật tốt đi.” Tôi thở dài, “Em cũng rõ mỗi loại hương có tác dụng gì hơn ta, chọn loại an thần, ngủ một giấc đi.”
Trụy Nhi thấp giọng nói: “Dạ.”
Tôi mặc quần áo Trụy Nhi vào, cúi đầu bưng lấy hộp gỗ ghé qua, chẳng mấy chốc hội hợp cùng sư huynh. Anh mang theo tôi xuất cung, đến y quán của sư huynh. Trong kiệu còn ngồi một người, rõ ràng là A Nguyệt cô nương tối hôm qua, thấy tôi nhìn về phía cô, cô ngồi bên cạnh nhút nhát khẽ gật đầu, lại xấu hổ cúi đầu xuống không nhìn tôi nữa.
Sư huynh nhìn tôi vài lần, nói: “Sắc mặt em rất khó coi.”
Tôi nhìn anh, không biết nên nói gì.
“Em … Nói cho Trụy Nhi rồi?” Sư huynh quả nhiên rất thông minh, cũng rất hiểu tôi.
Tôi gật gật đầu.
Sư huynh thở dài: “Trụy Nhi thế nào?”
“Tính cách của con bé anh cũng biết, dì Ngô xảy ra chuyện, nàng con bé đau lòng hơn ai hết, còn cứng miệng nói không việc gì, mắt kỳ thật đều sưng đến không còn hình dáng.” Tôi khó chịu nói, “Em để con bé lại cung nghỉ ngơi thật tốt. Chuyện này, không mong con bé có thể một hai ngày là ổn lại, nhưng em nghĩ, hoạt động về sau, cố gắng đừng cho Trụy Nhi tham dự là tốt nhất.”
Sư huynh gật đầu: “Trước kia chúng ta cũng cố gắng tránh Trụy Nhi, tính cách của con bé vốn là ngay thẳng, không hợp làm những chuyện này. Dì Ngô cũng rất hi vọng Trụy Nhi có thể giúp một tay, bây giờ… Ôi—— “
Tooi và sư huynh rơi vào im lặng, chỉ còn lại tiếng vó ngựa lạch cạch kêu, hai bên đường phố vẫn là tiếng rao hàng như trước. Tôi đã mấy lần rõ đạo lý này——đôi khi có chuyện rất quan đối với bạn trọng xảy ra, người rất quan trọng rời đi, bạn rơi vào nỗi đau của mình không cách nào chịu đựng, cảm thấy trời đất cũng sụp đổ, nhưng thực tế mọi sự cũng không hề thay đổi, những người khác tuyệt không biết chuyện bạn gặp phải, giống như bạn không biết chuyện người khác gặp phải.
Tôi không muốn hiểu đạo lý, không muốn một lần lại một lần mất đi người quan trọng, nhưng ghét của nào trời trao của ấy.
Sáng nay phải tiến hành thay máu trước, ba người chúng tôi đến y quán của sư huynh trước, sau khi đi vào liền trực tiếp kéo cửa xuống, tỏ ý không tiếp tục làm việc.
Tôi cùng a nguyệt nằm trên hai giường lớn khác nhau, ở giữa cách một cái rèm, sư huynh ở một bên chuẩn bị nhu yếu phẩm, qua tấm rèm, tôi nhỏ giọng nói với A Nguyệt: “Cảm ơn cô nương.”
A Nguyệt lắc đầu, vẫn là nét cười ngượng ngùng, nhưng mà ánh mắt, lại tựa hồ có chút phức tạp.
Không để tôi nghĩ lại, sư huynh chạy tới bên cạnh tôi, đưa cho tôi một bao bột phấn màu trắng nói: “A Chiêu, sợ em đau, em ăn cái này trước, có thể đi vào hôn mê, thân thể cũng không cảm giác được đau đớn gì.”
Tôi gật gật đầu, liền dùng nước uống thứ bột phấn kia, sau đó lại nằm xuống lần nữa. Sư huynh cũng đến bên kia đi, cho A Nguyệt cô nương ăn, tôi nhớ khi thay máu cho Chung Trần và Khúc Mị, đều là tôi tự mình làm, quả thực đau đớn, trên cánh tay mình khoét một cái lỗ trong cơn tỉnh táo, làm sao có thể không đau, nhưng mà còn phải chịu đựng, chịu đựng tiếp tục thay máu.
Ôi, cùng một chuyện, thật sự là đãi ngộ hoàn toàn khác biệt.
Dược tính rất mãnh liệt, chẳng mấy chốc tôi liền ngủ thật say, đại khái là hiếm khi được ngủ ngon như thế, tôi lại mơ một giấc mộng, cảnh trong mộng thoắt là trấn Nham Khê, thoắt là biên quan, thoắt là thành nhỏ không biết tên. Tôi và sư huynh và sư phụ là ba người, cười cười nói nói du đãng khắp nơi, ba người nom đều mười phần nhẹ nhõm, không có thù hận đáng sợ gì, không có mắc mứu đau khổ, không có những chuyện khiến người ta không cách nào quên được trong mấy năm qua.
Ba người chúng tôi người sóng vai mà đi, giống như là sẽ luôn đi về phía trước, đi đến mùa xuân sáng rỡ.
Nhưng mà tôi bỗng nhiên cảm thấy trên mặt ẩm ướt, lành lạnh, có người đang đẩy tôi, bị đánh thức như vậy, đầu tôi có chút đau, miễn cưỡng mở mắt, lại thấy là A Nguyệt vốn nên mê man giống tôi.
Cô đứng tại bên cạnh tôi, mặt lo lắng, thấy tôi rốt cục mở mắt, vội vàng nói: “Cô… cô rốt cục tỉnh rồi!”
Tôi được cô đỡ ngồi dậy, đầu đau muốn nứt, không rõ ràng cho lắm mà nói: “sao cô lại đứng ở đây?”
Cô ấp úng, tôi lập tức nhíu mày, đột nhiên xốc rèm lên, quả nhiên, sư huynh đang nằm trên giường vốn nên là A Nguyệt nằm, nom đã ngủ rất say.
Tôi hít sâu một hơi, nói: “Chuyện gì đang xảy ra?”
A Nguyệt tựa hồ rất cuống, nước mắt đã sắp chảy ra, cô nói: “Tôi… tôi thật sự là ích kỉ, tôi… tôi lúc đầu vốn không nên gọi cô tỉnh, nhưng mà…”
“Thời giờ không nhiều, trước khi sư huynh tỉnh lại, nói cho ta biết đến cùng xảy ra chuyện gì!” Tôi cố gắng kiềm chế tâm trạng của mình nói.
A Nguyệt gật gật đầu, nói: “Kỳ thật, Đình Kha công tử anh ấy lừa cô, tôi… tôi quả thực là dược nhân, nhưng tôi và hai người khác biệt, tôi là dược nhân bị ngâm trong bách độc. Tôi… trước khi tôi gặp được Đình Kha công tử, máu của tôi, không thể đụng vào đến bất kỳ người nào hay động vật nào. Thậm chí thực vật, nếu đụng phải, chúng sẽ chết, cũng bởi vậy, tôi rất cô đơn, sống cũng rất khó khăn. Mấy năm trước, Đình Kha công tử du y bốn phương, gặp tôi, biết tình huống của tôi, anh ấy thấy tôi đáng thương, thương cảm tôi, cho nên… thay máu cho tôi.”
Tôi nói: “Sư huynh anh…”
“Đúng vậy, Đình Kha công tử kỳ thật cũng là dược nhân, mà lại là dược nhân giống như cô vậy. anh ấy nói, kỳ thật anh ấy cũng là người trong hoàng tộc Giáng Mục. anh ấy được dì Ngô cứu từ bên ngoài, nhưng cuối cùng cũng rơi vào độc cốc, trở thành dược nhân. sư phụ hai người trước đó đến độc cốc tìm cô, kết quả không có gặp cô, chỉ cứu được Đình Kha công tử. Sau đó hơn một năm trôi qua, mới tìm được cô. Thực ra, trách nhiệm cùng quyết tâm phải báo thù của Đình Kha công tử anh ấy, ban đầu không thể yếu hơn cô được, nhưng là bởi vì cô và vị hoàng đế kia yêu nhau, nên mới từ bỏ.” A Nguyệt gương mặt rất xoắn xuýt, dường như vừa tránh né, vừa miêu tả.
Cũng may, tất cả tôi đều nghe hiểu.
Hóa ra vì tôi, mà từ bỏ báo thù, không chỉ có sư phụ.
Còn cả sư huynh.
Những chuyện sư huynh trải qua, vậy mà tương tự tôi như thế, mà anh cũng bởi vì tôi … mà từ bỏ báo thù. Mãi về sau, tôi quyết định báo thù, anh mới yên lặng trợ giúp tôi, nhưng xưa nay không có ép tôi. Phúc vương cũng sẽ vì tôi không chịu giết Chung Trần mà thỉnh thoảng nổi giận, sư huynh lại luôn nói với tôi quan trọng nhất là tôi cảm thấy có thể thực hiện… Mà tôi, xưa nay không nghĩ tới ý nghĩ của sư huynh.
Tôi hít vào một hơi, nói: “Nói tiếp đi.”
A Nguyệt gật gật đầu, tiếp tục nói: “Vì giúp tôi, Đình Kha công tử rất tốt, chỉ có cơ hội thay máu một lần, cứ thế cho tôi. Sau khi thay máu, rốt cuộc tôi có thể sống cùng người khác đàng hoàng, có thể nuôi chút hoa lá cỏ cây, mà Đình Kha công tử, cũng bắt đầu báo thù cùng cô, tôi và anh ấy không lui tới quá nhiều. Đến tận dạo trước, anh ấy gặp cô, phát hiện sức khỏe cô kém không thể kém hơn, mới… mới gọi tôi đến, dạy ta thuật thay máu… Vì chính để, lừa cô, nói trong thân thể tôi có độc hoạt, có thể cứu cô, thực tế, là tôi ra tay, thay máu cho cô và Đình Kha công tử.”
Khó trách, khó trách sư huynh lần đầu tiên thấy tôi hư nhược, trong ánh mắt liền không chỉ có lo lắng, còn có đau lòng. Lúc đó đã biết mạng tôi không còn dài. Về sau thần sắc anh như thường, có lã là đã ra quyết định lấy mạng đổi mạng. Khó trách anh biết tất cả mọi chuyện, cũng hiểu bệnh tôi như vậy, bởi vì trong cơ thể anh cũng có độc hoạt!
A Nguyệt gần như sắp khóc, cô xin lỗi nói: “Vừa rồi Đình Kha công tử uống thuốc mê xong, tôi vốn nên làm theo anh dặn dò, đổi máu cho hai người. Nhưng, nhưng mà tôi… Thật xin lỗi, tôi thật quá ích kỷ. Tôi… tôi thích Đình Kha công tử, tôi thật sự rất thích anh ấy, tôi không muốn anh ấy chết đi như vậy… Nếu như anh ấy chết, vậy cũng có một nửa trách nhiệm của tôi, cả một đời tôi không có cách nào chịu được… Tôi biết, nếu như tôi thật sự thích anh ấy, hẳn tôi nên ủng hộ hắn quyết định, bởi vì với anh ấy cô rất quan trọng, còn quan trọng hơn sinh mệnh chính anh ấy, tôi đều biết. Nhưng… Nhưng tôi chính là ích kỉ như thế…”
Vừa nói, A Nguyệt vừa ôm đầu òa khóc.
Tôi trừng mắt nhìn, không để cho mình khóc lên, tôi nói: “A Nguyệt, cám ơn cô.”
A Nguyệt tựa hồ rất kinh ngạc, ngơ ngác nhìn về phía tôi, vẫn là đôi mắt dịu dàng như nước, giờ lại thật sự rõ ràng ngậm lấy hơi nước.
Tôi nói: “Mạng sư huynh, quan trọng hơn tôi rất nhiều. Sư huynh y thuật tốt như vậy, anh còn sống, thế gian này càng nhiều người còn sống. Mà tôi… Báo xong thù, cái mạng này của tôi, sẽ hết chỗ dùng. Huống chi, mạng của tôi, là chính tôi chà đạp, nếu cứ thế mà chết đi, tôi cũng không oán không hối. Nhưng nếu hại chết sư huynh, dù là tôi tham sống sợ chết, tôi cũng sẽ không có một chút xíu vui vẻ nào. Bởi vậy, thật sự rất cám ơn cô, A Nguyệt.”
A Nguyệt vẫn là không ngừng rơi lệ, nói: “Hứa… Hứa cô nương, cô thật là tốt, tôi…”
“Tôi không phải người tốt lành gì cho cam, tôi rất xấu, rất ác độc, cũng rất ngu ngốc. Cả đời này tôi từng làm nhiều chuyện đáng hối hận lắm, lần này nhờ có cô, nếu không tôi lại phải hối hận thống khổ. A Nguyệt, cô là một cô nương tốt, về sau, sư huynh phải phiền cô chăm sóc. Anh… mặc dù anh tâm tư kín đáo, nhưng kỳ thật sẽ rất quan tâm người khác, sẽ không quan tâm chính mình đâu. Cô nhất định sẽ chăm sóc anh thật tốt, đúng không?” tôi tận lực để mình mỉm cười.
A Nguyệt khó chịu nói: “Tôi…”
“Thôi, những chuyện này về sau có cơ hội rồi lại nói sau. Sư huynh sợ là sắp tỉnh, chúng ta trước hết nghĩ cách che giấu, không thể để anh nhìn ra không có thay máu.” Tôi cầm lấy dao, đưa cho A Nguyệt, “Nào, trước tiên lần lượt cắt vào mạch máu của tôi và sư huynh, cái ống kia cũng lấy ra, để trong ống có máu, chúng tôi cũng có miệng vết thương là được.”
Tôi đau đến đầu chảy đầy mồ hôi, vẫn nhịn không có kêu lên, sợ đánh thức sư huynh.
Mọi sự chuẩn bị kỹ càng, A Nguyệt băng bó vết thương của tôi và sư huynh, tôi nói: “Sư huynh cũng nhất định sẽ sợ tôi tỉnh lại sẽ nhìn ra mánh khóe, anh còn có nhắc nhở cô gì không?”
“Có! Anh ấy nói, sau khi vừa thay máu, hai bên đều sẽ tương đối yếu, vì sợ cô nhìn ra anh ấy yếu hơn, nhất định phải cho anh ấy uống một thứ.” A Nguyệt gật đầu.
Tôi biết đó là gì, trước đó tôi cũng nếm qua, vật ấy, ngày hôm sau, sẽ thống khổ vạn phần.
Tôi nói: “Được rồi, không cần cho anh uống, cô đưa tôi. Vừa hay sau này tôi cần dùng đến. Lừa anh nói anh uống rồi, chuyện này không nhìn ra đâu. Nhưng cô nhớ kỹ, sáng mai cô dậy sớm, đến bên giường anh, trực tiếp rót mê hồn dược, để anh mê man một ngày. Cứ nói dối anh, sáng sớm cô tới tìm anh, thấy anh thống khổ vạn phần, sợ anh có bề gì, bèn cho anh thuốc, kết quả tính sai, khiến anh hôn mê. Lại cho anh chút thuốc khiến hư nhược. Từ đó, sức khỏe sư huynh sẽ trở nên kém đi mấy ngày.”
A Nguyệt đưa thuốc cho tôi, lại bỗng nhiên nói: “A, Đình Kha công tử còn nói, chuyện này không lừa được quá lâu, nên đợi chút nữa dẫn cô đi đàm phán kế hoạch cùng Phúc vương, anh ấy nói, hi vọng các người có thể đưa ra kế hoạch, anh ấy liền có thể kiếm cớ rời đi trước… Sau đó vụng trộm chết đi.”
Tôi lắc đầu: “Sư huynh thực sự là… Ừm, nhất định tôi sẽ cùng Phúc vương đưa ra kế hoạch hay. Sau đó sư huynh sẽ mang cô rời đi, sau này phải dựa vào cô. Cô phải nghĩ cách, không thể để anh nhìn ra mánh khóe. Tốt nhất là, lừa anh nói cô muốn về quê, hoặc là muốn đi đâu đó, rời kinh thành càng xa càng tốt, xa tới mức dù là anh rốt cục phát hiện thấy không hợp lý, phải chạy về cũng mất một tháng.”
A Nguyệt gật đầu: “Ừm, tôi sẽ làm theo! Nhưng… Nhưng mà, Hứa cô nương cô… cô… sức khỏe của cô thật sự không có cách nào sao? Cô nhất định…”
“Tôi không sao.” Tôi cười cười với cô, “Cô không cần lo lắng tôi, chăm sóc tốt cho sư huynh là được. Nếu như tương lai có một ngày… Sư huynh phát hiện tôi… cô cũng phải nhớ kỹ ở bên cạnh anh, an ủi anh nhiều một chút. Sư huynh và sư phụ, từ nhỏ hiểu tôi nhất, sư huynh nhìn bề ngoài thông minh, nhưng thật ra là có hơi thẳng thắn, cô… cô nhất định phải ở bên anh, khuyên bảo anh, để anh sớm ổn lại.”
A Nguyệt nom lại muốn khóc: “Vì sao cô lại bàn di ngôn với tôi, tôi… tôi không muốn nghe…”
“Cô không nghe cũng không sao, dù sao sau này thật sự xảy ra chuyện gì, cô cứ tự nhiên mà làm.” Tôi nở nụ cười.
A Nguyệt sững sờ nói: “Cô… cô còn cười được…”
Bên kia, sư huynh dường như hơi giật giật, tôi vội nằm xuống, sau đó liền nghe thấy tiếng sư huynh ngồi xuống, sư huynh nhỏ giọng nói: “Chuẩn bị xong chưa?”
A Nguyệt khẩn trương nói: “Ừ…”
Sư huynh nói: “A Chiêu không có tỉnh lại chứ?”
“Không có!”
“Ừm, vậy là tốt rồi, cô nghỉ ngơi đi, giả bộ dáng yếu ớt là được. Lần này làm phiền cô.” Sư huynh nói.
“Không sao.”
Sau đó chính là tiếng A Nguyệt nằm xuống.
Chẳng bao lâu, sư huynh nhẹ nhàng tới gần, tựa hồ là muốn bắt mạch cho tôi, tôi mau chóng chậm rãi mở mắt, làm ra dáng vẻ không biết gì: “Sư huynh? Thay máu xong chưa? A… Đầu em choáng quá.”
Tôi suy yếu ngược lại thật sự không phải giả, vừa mới bị rạch một lỗ lớn như vậy, giờ tình trạng sức khỏe tôi đã rất không ổn, vết thương trên tay lát sau ngăn không được, máu cũng luôn chảy, miễn cưỡng đổi mấy cuộn vải, bảo A Nguyệt giấu rồi ném đi, giờ vải quấn trên tay thật dày, chỉ sợ bên trong cũng đang chảy máu.
Sư huynh cười cười, nói: “Thay xong rồi. Vừa thay máu xong, đầu sẽ choáng, sức khỏe cũng sẽ rất yếu.”
A nguyệt vì ” thân thể không thoải mái” mà lưu lại y quán, tôi và sư huynh thì theo hẹn đến phủ Phúc Vương.
Trên đường đi, tôi suy yếu lại sợ lạnh, cũng giống y dáng vẻ vừa thay máu, co lại thành một đóng ngồi trong góc trong xe ngựa, sư huynh thì ngồi tại một bên khác xa xa.
Tôi nhắm mắt vờ ngủ, chẳng mấy sau liền nghe được giọng sư huynh, nhẹ nhàng, giống như thở dài: “A Chiêu.”
Tôi hơi muốn rơi lệ rồi.
Sư huynh, sư huynh của em.
Tôi và Chung Trần suốt đường không có trò chuyện —— nói thực ra, hai cỗ kiệu cách hơi xa, muốn nói chuyện cũng không thể.
Hôm nay rửa mặt cho tôi không phải Trụy Nhi, bởi vậy đồ trang sức trên tóc nhiều đến mức khiến tôi thấy hơi không chịu đựng nổi.
Bởi vì hôm nay vô cùng đặc biệt, buổi sáng tôi đã dùng loại đan dược kia, để hôm nay tinh thần mình tốt hơn nhiều, sức chịu đựng cũng mạnh hơn rất nhiều.
Trụy Nhi rất sớm đã đi, sau khi tôi thả cho cô bé nghỉ, cô bé liền đeo một cái túi nhỏ vui vẻ rộn ràng ra cửa, sau đó sai người đưa thư tới một lần, viết rất giản lược —— Hoàng hậu nương nương, cảm tạ người cho nô tỳ nghỉ, nô tỳ đi đường thuận lợi, thật sự là quá ổn.
Sau đó, nghe nói Long Thần xin nghỉ với Chung Trần, người đi cùng Chung Trần là Cố Hàn Lâm.
Trụy Nhi vậy mà lại một lần là thành công, thật là một tiểu cô nương không thể coi thường.
Điều duy nhất tôi thấy kỳ quái là, Chung Trần sao lại dễ dàng liền cho Long Thần nghỉ như vậy. Song lại nghĩ cũng không có gì, dù sao Long Thần võ công tuy cao, nhưng cũng chưa hẳn cao hơn nhiều so với mấy người kia của Chung Trần. Huống chi Long Thần hữu dũng vô mưu, nếu xảy ra chuyện gì, cũng không có chủ ý, so ra, Cố Hàn Lâm cũng rất ổn.
Ngoại trừ Long Tướng quân Giang Tể tướng, Chung Trần lại có thêm Long Thần cùng Cố Hàn Lâm, thật là làm cho đầu tôi đau không chịu nổi.
Sau khi đi đến sườn núi Vũ, bởi vì có một đoạn đường vô cùng nhỏ hẹp, nâng kiệu đi qua, rất dễ gặp nguy hiểm. Nên tôi và Chung Trần đều phải xuống kiệu đổi thành đi bộ, mà trong đó, chính là nơi bọn sư huynh đã an bài xong.
Tôi giả bộ như không cái gì, buông thõng mắt thành thành thật thật đi sau lưng Chung Trần, nhìn chằm chằm bước chân Chung Trần, chỉ chờ sườn núi nhìn như kiên cố kia chẳng biết lúc nào thì bỗng nhiên sụp đổ, để Chung Trần rơi xuống.
Nhưng mà đi một hồi lâu, thậm chí tôi đã hơi thở dốc—— nếu không phải uống thuốc, có khi đã sớm ngã xuống rồi, nhưng vẫn không thấy con đường sập xuống. Lòng tôi nghi hoặc, đi về phía trước hai bước —— ngay khoảnh khắc đó, con đường dưới chân Chung Trần bỗng nhiên sập, cả người Chung Trần lật ra bên ngoài, người đứng bên cạnh chàng muốn giữ chặt lấy chàng, vội vội vàng vàng tiến lên, lại không chú ý, cũng đẩy tôi ra phía ngoài, tôi không đứng vững, người vốn đã mỏi mệt, bị nhẹ nhàng đẩy một cái liền rớt xuống.
Gió đang dồn dập thổi bên tai tôi, lấn át tiếng kêu sợ hãi trên núi. Tôi cảm thấy mặt bị gió tạt đến đau nhức, sau một khắc, liền rơi vào trong hồ nước lạnh buốt, toàn thân tôi rùng mình, cảm thấy ― nghĩ mà sợ, nếu như tôi không uống đan dược, có khi giờ đã bị rét đến chết tươi.
Tôi miễn cưỡng giữ vững tinh thần, dùng sức bơi lên, đồ trang sức nặng, quần áo cũng nặng, tôi mất hơn nửa ngày mới bơi lên được, phun ra hai ngụm nước lạnh, toàn thân trên dưới vừa đau lại lạnh.
Chung quanh là nham thạch lạnh như băng, còn có cỏ cây chẳng có mục đích mà sống, Chung Trần chỉ rơi nhanh hơn tôi― một chút, nhưng không thấy bóng dáng.
Không phải là bởi vì Chung Trần có chút võ công, rơi xuống đất lại dùng lực bay vọt ra bên ngoài, tránh được hồ nước, sau đó nhanh chóng rời khỏi chỗ này đấy chứ?
Có lẽ chỉ có khả năng này.
Một trận gió núi thổi qua, tôi lạnh run cả người, vừa ôm hai tay trong ngực, vừa tìm kiếm bóng dáng Chung Trần khắp nơi. Mặc dù tôi và Chung Trần thế bất lưỡng lập, nhưng dưới sơn cốc, người duy nhất có thể dựa vào chỉ có Chung Trần. Nếu như lát nữa chàng nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của muốn giết tôi… Ừm, mặc dù không có khả năng, nhưng nếu như chàng ý thức được chuyện rơi xuống núi là tôi bày ra, có lẽ sẽ thú tính đại phát, giết tôi đi… Vậy cũng hết cách rồi…
Chỉ hận người tính không bằng trời tính, bọn sư huynh không cách nào nói cho tôi biết chính xác chỗ bị sập, mà những hạ nhân kia bảo vệ chủ sốt ruột, còn có tôi bị vô tình đẩy ngã… Đây đều là những chuyện không ngờ.
Tôi thở dài, đưa tay đặt ở bên miệng, hô: “Chung Trần? Chung Trần? Hoàng Thượng?”
Không ai đáp, tôi không thể làm gì khác hơn là tiếp tục đi về phía trước, gắng tìm kiếm “Sơn cốc” sư huynh nói tới kia.
Tối thiểu tìm được một cái sơn cốc trước, trốn trong đó nhóm lửa chắn gió.
“Chung Trần? ” Tôi tiếp tục hô.
Sau lưng bỗng nhiên truyền đến động tĩnh nhỏ xíu, tôi hơi nhẹ nhõm thở ra, quay đầu nói: “Chung Trần…”
Lời nghẹn ở yết hầu.
Nào có Chung Trần nào.
Chỉ là trong bụi cỏ kia, có một con mãng xà to bằng cánh tay, hai mắt nhìn chằm chặp tôi, cái lưỡi dài nhỏ phun ra lại rút vào, phát ra tiếng xì xì.
Tôi khẩn trương nhìn con cự mãng này, nhớ tới sư phụ trước kia dạy tôi, nếu như nhìn thấy rắn, tuyệt đối không được thét lên, cũng không được chạy trốn, rắn sẽ cho rằng bạn xâm phạm lãnh địa của nó… Nếu như là rắn có kịch độc không đối phó được, chỉ có thể đứng tại chỗ, tận lực nín thở, để nó cho rằng bạn chỉ là một cái thân cây thôi.
Tôi bình phục hơi thở, không nhúc nhích.
Con rắn kia cũng không nhúc nhích, chỉ nhìn chằm chặp tôi, ánh mắt mười phần đáng sợ, qua một hồi lâu, nó rốt cục từ bỏ quay người định đi, tôi có chút nhẹ nhàng thở ra, trâm hoa trên đầu chợt rớt xuống, rơi vào bụi cỏ!
Con rắn kia quay người liền vọt tới, giống như tia chớp né tránh không kịp, tôi hét lên một tiếng nhắm mắt lại, lại chậm chạp không cảm giác được đau đớn như trong tưởng tượng, mở mắt ra, đã thấy con rắn kia đã ngã oặt tại bụi cỏ, một cây trâm vàng xuyên qua bảy tấc đất dưới nó.
Tôi mở to hai mắt, bỗng dưng quay đầu, quả nhiên thấy Chung Trần đứng sau lưng tôi, cau mày nhìn con cự xà kia, chàng dùng trâm gài tóc của mình để đánh rắn, giờ tóc xõa ra, áo khoác cũng không có mặc, nhìn nhỏ đi rất nhiều, cũng hiền hòa hơn rất nhiều, ngay cả dáng vẻ cau mày, cũng không còn uy nghiêm ngày xưa, ngược lại có mấy phần hương vị thiếu niên khổ não.
Rốt cục cũng trông thấy Chung Trần, tôi nhẹ nhàng thở ra, nói: “Chung Trần.”
Chàng một tay kéo tôi qua, tránh xa con cự xà kia, lại nói: “Sao nàng cũng rơi xuống rồi?”
“Mấy thị vệ kia muốn kéo chàng, kết quả… Lại không cẩn thận cũng đẩy ta xuống.”
Chung Trần như cười như không nói: “Người tính không bằng trời tính.”
Tôi nói: “Ý Hoàng Thượng là sao đây? Cứ như là ta hại Hoàng Thượng người ngã xuống vậy… Hắt xì!”
Tôi còn chưa nói hết, bỗng nhiên hắt hơi một cái, vừa rồi một trận kinh hãi, quên mất rét lạnh, giờ mới phát hiện trên thân còn ướt đẫm, gió thổi qua, tôi liền hơi run.
Chung Trần thấy thế, nói: “Đừng nói những chuyện này nữa, đi theo ta.”
Tôi đi theo Chung Trần, không được mấy bước quả nhiên thấy một cái sơn cốc sâu, bên trong còn đặt một chút củi, Chung Trần nói: “Ta vừa đi quanh bốn phía tìm sơn cốc, xác định bên trong huyệt động này không có dã thú liền đi quanh nhặt củi, bắt đầu mơ hồ nghe được thanh âm của nàng, liền đi về chỗ nàng, sau đó liền thấy con rắn muốn tập kích người kia.”
Tôi nhìn bộ y phục không có chút ẩm ướt nào của Chung Trần, nói: “Hoàng thượng nhiều năm không có tập võ vậy rồi, không ngờ võ công không có chút nào giảm đi, từ chỗ cao như vậy ngã xuống, vẫn có thể không rơi vào hồ nước nước mà còn toàn thân trở ra.”
Chung Trần chỉ nói: “Chỉ là lúc ta luyện võ hoàng hậu không nhìn thấy mà thôi.”
Chàng vừa nói, vừa đốt lên lửa rất nhanh, tôi cảm nhận chút ấm áp, mau chóng ngồi xuống, đưa tay tới gần bên lửa. Chung Trần nói: “Hoàng hậu cởi quần áo ra đi.”
Quần áo ướt hết, không cởi xuống phơi thì quả không được, tôi nghĩ ngợm, nói: “Vậy mượn ngoại bào của hoàng thượng cho ta mặc đi.”
Chung Trần không nói gì, đưa ngoại bào cho tôi, tôi cởi từng lớp quần áo cởi, chỉ để lại áo trong, mặc ngoại bào của Chung Trần vào, mấy lớp quần áo đều dùng nhánh cây thô dựng lên để phơi.
Bên ngọn lửa, tôi nâng cằm lên nhịn không được ngắm bộ dáng Chung Trần, ánh sáng nhàn nhạt màu cam chiếu lên mặt của chàng, khiến khuôn mặt sinh ra đã mang theo vài phần lãnh đạm nhiều thêm một chút ấm áp. Chung Trần thoạt nhìn vẫn còn trẻ, nhưng nếu chàng nhíu mày híp mắt, khóe mắt tựa hồ đã có nếp nhăn nhàn nhạt, tôi nghĩ mình cũng như vậy rồi, chỉ là gương không đủ rõ ràng, vẫn luôn không thấy rõ.
Tôi đã không còn nhớ mình bao lâu rồi mới tâm bình khí hòa nhìn Chung Trần như vậy, không mang theo bất kỳ ý nghĩ gì, chỉ là đơn thuần mà nhìn chàng, nhìn chàng, cứ bất tri bất giác như vậy, từ khi tôi mười sáu tuổi biết chàng, cho tới bây giờ tôi sắp ba mươi. Từ khi chúng tôi quen biết, đến yêu nhau, hận nhau, thời gian trôi đi không để lại dấu vết, mà tôi chỉ nhìn như vậy, nhìn chàng, tựa hồ chàng cứ thế mà già đi trong ánh mắt của tôi.
Chàng mười tám tuổi, và chàng ba mươi tuổi.
Tôi nhìn Chung Trần, không để lại dấu vết gì mà già đi.
Những thị vệ kia tất nhiên không biết phía dưới là hồ nước, bởi vậy có lẽ chỉ có thể đi từ một đường nhỏ cố gắng xuống đây. Con đường kia nghe nói gồ ghề nhấp nhô mà lại vòng vèo, cũng không biết phải bao lâu mới có thể đến đây. Đến khi trời dần dần trở tối, khi nhiệt độ càng rét lạnh, cũng không nghe mảy may động tĩnh.
Đã làm trễ nải gần như cả một ngày, nhiệm vụ đã sớm đạt thành, nhưng mà vấn đề chính trước mắt là tôi và Chung Trần không thể đi lên.
Bởi vì toàn thân tôi bị ướt, nhiệt độ lại càng ngày càng lạnh, Chung Trần chỉ nói qua đêm nay, ngày mai lại tìm đường lên núi. Tôi nghĩ đến ngày mai sau khi thuốc hết hiệu quả, sẽ đau đớn như thế nào liền khá là lo lắng, nhưng… thôi, giờ ướt sũng, trời cũng tối, muốn đi lên cũng không đơn giản.
Trước khi sắc trời hoàn toàn tối, Chung Trần lại đi tìm một ít củi, nói là có thể phòng dã thú trong sơn cốc.
Tôi đã bị lạnh đến mất sức, thế lửa có thể lớn chút tôi đương nhiên càng vui, Chung Trần cưa mãi im lặng, tôi cũng không thể nói gì hơn, giữa hai người ngoại trừ im lặng vẫn là im lặng.
Đến khi tôi thực sự nhịn không được nữa, ho khan vài tiếng, cảm giác ngực quá nặng, người lại khá là mệt mỏi.
“Nàng đến gần ta một chút đi.” Chung Trần bỗng nhiên nói.
Tôi không hiểu gì mà làm theo, Chung Trần cũng dịch người, gần như cả người chắn miệng động, mà tôi ngồi tại đối diện chàng, ở giữa là một ánh lửa ấm áp.
Tôi hiểu được, Chung Trần đang giúp tôi chắn gió và khí lạnh.
Nếu Chung Trần muốn làm ra dáng vẻ phụ lòng, có thể khiến cả hoàng cung đều cho rằng tôi bị vứt bỏ. Nhưng một động tác tinh tế của chàng, lại khiến hết thảy đều biến mất. Tôi vốn nên hiểu tất cả, nhưng hiểu rồi, lại không thể nào tiếp thu được.
Hôm nay xảy ra hơi nhiều chuyện, sức tôi cũng tiêu hao hết hơn phân nửa, chẳng mấy chốc bèn ôm đầu gối ngủ thật say. Ngày hôm sau vẫn là bị đau đến tỉnh lại, sáng sớm nhiệt độ vẫn rất thấp, tôi quấn chặt lấy quần áo, nhưng vẫn không chống cự nổi chút rét lạnh. So với lần thứ nhất đau đớn chỉ tăng không giảm, tôi cắn chặt răng, toàn thân phát run, không muốn khiến Chung Trần bên cạnh vẫn nhắm mắt lại nghỉ ngơi nhìn thấy bộ dạng này của tôi.
Nhưng Chung Trần luôn luôn ngủ nông. Tôi vẫn luôn run rẩy, chàng đại khái rất nhanh phát hiện ra, bỗng nhiên tỉnh lại, ánh mắt mười phần tỉnh táo, chàng cau mày nói: “Nàng sao thế?”
Tôi không có sức trả lời, chỉ có thể hữu khí vô lực thở hổn hển, nhắm mắt lại không muốn đi nhìn Chung Trần.
Chàng vừa mở mắt, chật vật của liền không nơi giấu giếm.
Chung Trần dừng một chút, giống như là hiểu ra, nói: “Nàng gạt ta? Thân thể nàng căn bản chưa tĩnh dưỡng tốt!”
Tôi vẫn không nói, hoặc là nói, tôi cũng không có cách nào trả lời.
Chung Trần hiển nhiên là giận, nhưng chàng cũng rất nhanh chóng nén lại, sau một khắc, một kiện ngoại bào mang theo nhiệt độ cơ thể của Chung Trần trùm lên trên người tôi.
Giọng Chung Trần có chút giận dữ: “Khoác tạm trước đã!”
Sau đó chàng đứng dậy chạy ra ngoài, một lát sau, ôm một đống củi trở về, sau đó cúi đầu tỉ mỉ nhóm lửa. Chờ khi ánh lửa một lần nữa sáng lên, tôi nghe thấy Chung Trần hơi nhẹ nhõm thở phào, sao đó chàng theo thứ tự đặt những thanh củi từ nhỏ đến lớn, ánh lửa dần dần thịnh, lốp bốp, giống một bài ca dao hỗn loạn.
Hơi lạnh thoáng lui đi, tôi hữu khí vô lực nằm bên đống lửa, Chung Trần không nói một lời, sau khi lửa bùng lên, nhiệt độ ấm hơn, bầu không khí giữa tôi và Chung Trần lại càng ngày càng lạnh.
“Nàng… sao có thể như vậy? ” có lẽ chàng rốt cục nhịn không được nữa, mở miệng hỏi.
“Thay máu.”
Tôi vẫn không có cách nào nói quá nhiều.
Chung Trần nói: “Lần đầu rõ ràng nửa tháng là ổn.”
“Không giống.”
Chàng không tiếp tục hỏi có gì mà không giống, đột nhiên tôi cảm thấy khá là đáng tiếc. Kỳ thật trong bầu không khí thế này, tôi rất dễ mềm lòng rồi nói ra rốt cuộc có gì không giống. Nhưng chàng không nói gì thêm, tôi cũng rất mau tỉnh táo.
Trong thân thể bỗng nhiên rùng lên từng cơn đau đáng sợ, giống như chút rét lạnh rất vất vả mới đẩy lùi được lại ùa về càng khủng bố hơn. Tôi không nhịn được kêu lên một tiếng, cả người cơ hồ muốn xụi lơ. Chung Trần không có lại do dự, ôm chặt tôi trong ngực chàng, hai cánh tay cầm tay tôi, thân thể của lại rất ổn, cởi áo ngoài cho tôi rồi, tay cũng vẫn nóng hầm hập.
Tôi cảm thấy hơi tiếc nuối, bàn tay thế này, bàn tay ấm áp như vậy, bao lâu rồi tôi không có cầm.
Tôi nằm sấp trong ngực Chung Trần, đầu tựa trên vai chàng, lại cảm thấy những cơn đau kia cũng không có khó chịu như vậy. Nhưng, rõ ràng là vậy, mà sao nước mắt lại không khống chế được chảy ra ngoài? Lúc tôi một mình nằm ở trên giường đau đến lăn qua lộn lại, đều nhịn xuống không có khóc, ngược lại là khi Chung Trần ôm một cái vậy thôi, mà nước mắt lại chảy mãnh liệt.
Chung Trần ngẩn người, nói khẽ: “Đau lắm ư?”
Cứ để chàng cho là vậy đi.
Tôi không trả lời chàng.
Tôi thật sự, thật sự, quá vô dụng.
Không bởi vì chàng lạnh nhạt mà khóc lóc, không bởi vì chàng nhẫn tâm mà khóc lóc, giờ lại vì chút ấm áp trên người chàng kia mà khóc.
Chung Trần cầm tay tôi, nhẹ nhàng nói: “A Chiêu lớn rồi mà vẫn còn đáng yêu lắm.”
Chàng lại gọi tôi A Chiêu, ngữ khí cũng giống như mấy năm trước, trong bất đắc dĩ có chút cưng chiều, cứ như dù tôi làm chuyện gì, chàng cũng sẽ không trách cứ.
Tôi buồn buồn “Ừ” một tiếng.
Chung Trần tựa như đang cười, nói: “Tại sao, lúc chúng ta trong cung… Lại không thể như thế này nhỉ. A Chiêu, lúc trong sơn cốc, chúng ta quên hết chuyện trước kia, chuyên tâm làm một cặp vợ chồng bình thường thôi, có được không?”
“Ừ.”
Tôi đồng ý, trong lòng vẫn đang suy nghĩ, nếu như chúng tôi đi lên rồi, Chung Trần trông thấy Vũ quốc long trời lở đất, đồng thời biết đều là chủ ý tôi, chàng… Sẽ nghĩ gì nhỉ?
Đến lúc đó chàng nhớ lại đề nghị của mình lúc này, có lẽ sẽ cảm thấy rất buồn cười nhỉ.
Nhưng… Đề nghị như vậy, cho dù là tôi, cũng không thể cự tuyệt.
Tôi và Chung Trần chỉ là một cặp vợ chồng bình thường, đây cũng là hy vọng của tôi.
Bởi vì tình hình tôi lúc tốt lúc xấu, Chung Trần chỉ có thể nhân khi tinh thần tôi cũng không tệ lắm, ra ngoài một chuyến, mang theo ít hoa quả cùng hai con cá trở về, tôi thấy vậy tấm tắc lấy làm lạ. Chàng một Hoàng đế, vậy mà lại hái quả, còn bắt cá. Chung Trần lại dường như không cảm thấy sao cả, thần sắc lạnh nhạt tự nhiên, tôi nghĩ nếu chàng không phải Hoàng đế, cũng tất sẽ là người có bản lĩnh rất có.
Nếu chàng không phải Hoàng đế, thì tốt biết bao.
Ăn chút ít đề nhét đầy cái dạ dày, tôi được Chung Trần ôm lấy. Thời gian lẳng lặng trôi đi, bất tri bất giác đã đến đêm, đau đớn của tôi đã bớt rất nhiều. Một ngày trôi qua, ta chợt cảm giác thấy hơi buồn bực, nói: “Chung Trần, hát cho ta nghe đi.”
Chung Trần dừng lại, nói: “Ta không biết hát.”
Tôi nói: “Đã nhiều năm vậy rồi, người vẫn không hát? Một bài cũng không hả?”
Chàng cười một tiếng: “Ừ.”
Vừa nói, vừa tiện tay lấy một mảnh lá từ dây leo bên cạnh, nhè nhẹ lau sạch, nói: “Thổi cái này cho nàng nghe.”
Tôi kinh ngạc nói: “Sao chàng lại biết thổi cái này?”
Chung Trần chỉ cười, đặt lá cây ở bên môi nom sao cho đẹp mắt, nhẹ nhàng thổi lên bài hát. Làn điệu kia rất quen thuộc, lại chính là bài ca dao từng rất nổi ở biên tái. không phải một ca khúc hào hùng gì, chỉ do các binh sĩ tự mình truyền xướng, để kỷ niệm câu hát quê nhà.
Tôi dần dần nhớ lại, liền khẽ khàng hát theo: “Máu trùm ngàn trượng, sao địch nổi cảnh đẹp như tranh nơi cố hương. Băng sương vào họng, càng nhớ khách rượu bày tiệc mời. Nơi đây giờ này sương tuyết cả, nhớ cố hương chăng, dương liễu xanh, ánh nắng vàng…”
Chân trời một vầng câu cong, lẳng lặng rốt cuống ánh sáng.
Thời gian vui vẻ chung quy ngắn ngủi, ngày hôm sau, thủ hạ của Chung Trần liền tìm thấy chúng tôi, đưa chúng tôi lên đỉnh núi. Kỳ quái là, tôi phát hiện mấy tên thủ hạ kia nhìn thần sắc bình thường, không có chút gấp gáp nào, cũng không có lập tức bẩm báo gì với Chung Trần.
Không phải như vậy… khi gặp được bọn họ, tôi đã chuẩn bị kỹ càng, bọn họ chắc chắn sẽ trước quỳ xuống nói mình bảo vệ không chu toàn, sau đó nói mình làm việc không tốt, lâu vậy mới tìm thấy chúng tôi, sau đó, sẽ nhỏ giọng tìm Chung Trần bẩm báo chuyện xảy ra ở Vũ quốc những ngày nay, ví như thiên tượng và khởi nghĩa nháo nhào các chốn.
Hai việc trước tôi đều đoán đúng, nhưng chuyện thứ ba, bọn họ không có làm vậy.
Bởi vì sức khỏe suy yếu, trong lòng nghi hoặc, nhưng tôi không nói một lời, Chung Trần cũng không tiếp tục nói gì, một ngày ở dưới núi, giờ cũng theo ngày mới đến, cùng biến mất.
Mới ra khỏi sơn cốc, chợt thấy hai cái kiệu lớn, còn cả Trụy Nhi đúng cạnh kiệu một mặt lo lắng.
Thấy tôi, Trụy Nhi cao hứng chạy tới: “Hoàng hậu nương nương! Người không sao chứ!” Sau đó bỗng nhiên nhận ra Chung Trần cũng ở đây, mau chóng hành lễ, “Hoàng Thượng vạn tuế.”
Phía sau cô bé có người, cau mày đi tới, thấp giọng nói một câu “Đường núi dốc đứng, cẩn thận chút”, rồi chậm rãi tiến lên. Hành lễ với Chung Trần và ta, giờ tôi mới phát hiện người này chính là Long Thần.
Gã vừa nói gì với Trụy Nhi?
Cẩn thận chút?
Tôi cơ hồ cho rằng mình đã nghe nhầm.
Chung Trần nhẹ gật đầu với Long Thần cùng Trụy Nhi, bèn tự vào kiệu, tôi cũng được Trụy Nhi đỡ ngồi vào trong kiệu, tôi rất muốn hỏi Trụy Nhi hai ngày này đã xảy ra chuyện gì. Song nhớ tới cô bé hẳn đều cùng Long Thần về quê, có lẽ cũng không biết gì.
Dọc đường tôi đều nghe thấy thanh âm nho nhỏ của Trụy Nhi, vén rèm lên, liền thấy cô bé đứng bên trái trước cỗ kiệu, gần như là sóng vai mà đi cùng Long Thần. Hai người nhỏ giọng nói gì đó, Long Thần giọng nói trầm thấp, nghe không rõ thanh âm của hắn, chỉ có thể nghe thấy tiếng nói mang theo ý cười của Trụy Nhi, giống con chim sẻ ríu ra ríu rít, nhưng cũng khiến người khác yêu quý. Long Thần có lẽ cũng giống như những gì tôi nghĩ, nếu không, trên mặt sao lại cứ luôn treo ý cười như có như không.
Chuyện này thật lạ.
Từ lần đầu tiên tôi gặp Long Thần, đây cũng là lần đầu tiên tôi thấy gã có vẻ mặt như thế với người khác, huống chi, còn là người bên cạnh tôi.
Long Thần nhìn Trụy Nhi bằng ánh mắt như vậy, chưa hẳn là chuyện không tốt, nhưng tôi có thể chắc chắn là… Trụy Nhi nhìn Long Thần như vậy, tuyệt đối không phải chuyện tốt.
Buông xuống rèm, tôi nhắm mắt lại, nhớ tới dì Ngô.
Lúc trước bà biết tôi không nỡ với Chung Trần, giận dữ như thế, nếu bà biết Trụy Nhi mà mình một tay dạy dỗ, có chút mập mờ với trọng thần của Chung Trần, không biết bà sẽ nghĩ gì?
Tôi cũng không định nói với dì Ngô, trong lòng lại cảm thấy rất tiếc nuối. Trụy Nhi nhỏ tuổi như vậy, lại ngây thơ như thế, thích Long Thần, cũng không phải là chuyện vô lí. Mặc dù tôi không biết mục đích thật sự của Long Thần, cũng tin gã tuyệt sẽ không đơn giản như Trụy Nhi. Tôi nên sớm nghĩ đến chuyện như vậy, không nên để Trụy Nhi ra mặt giải quyết Long Thần.
May sao hai người ở cạnh nhau cũng không lâu lắm, chút nữa tìm Trụy Nhi nói chuyện, hẳn là có khả năng cứu vãn.
Cõi lòng tôi đầy tâm tư ngồi trong cỗ kiệu. Qua thật lâu, rốt cục nghe thấy tiếng cửa lớn ngoài hoàng cung mở ra, tiếp theo là tiếng cửa lớn đóng lại.
Trên đường đi tôi đều thỉnh thoảng vén rèm lên, phát hiện bên ngoài vẫn bình thường như trước, không có bất kỳ dị thường gì.
Càng như vậy, càng khiến lòng tôi bất an.
Đợi đến khi vào cung, lại càng yên tĩnh như bình thường, tôi vốn cho rằng sẽ có đại thần tới tấp xin chỉ thị gặp mặt, muốn biểu đạt một chút sự quan tâm đối với Chung Trần. Song tôi kinh ngạc phát hiện, chuyện tôi và Chung Trần tiến cung, yên tĩnh, không có bất kỳ sự nghênh tiếp phô trương, giống một chuyện phải giấu vậy.
Thật vất vả về đến cung, Trụy Nhi hầu hạ tôi tắm rửa.
Tôi ngâm mình trong nước nóng, sau khi bình tĩnh suy nghĩ một chút, tôi nói: “Trụy Nhi, em biết đã xảy ra chuyện gì không? Em biết cái gì, nói cho ta hết đi.”
Trụy Nhi vừa giúp tôi chà lưng, vừa nói: “A? Thật ra em cũng không biết gì, trước đó, em cùng Long Thần đều ở trong thôn, chơi rất vui. Sau đó Long Thần nhận được tin tức, nói hai người rơi xuống vách núi, liền mang theo em quay về. Trên đường đi đều rất vội, cũng không thể nghe ngóng gì. Sau đó, chính là vừa rồi, bọn em đến chưa bao lâu, mấy thị vệ kia liền phát hiện người và hoàng thượng.”
Tôi cau mày nói: “Vậy, lúc các em đi đường, dân gian có dị tượng gì không?”
Trụy Nhi nói: “Đúng rồi… Mặc dù quê vô cùng xa xôi, nhưng chuyện liên quan tới thiên tượng, theo lý thuyết hẳn có thể truyền đến bên đó. Dù sao bách tính đều rất mê tín những chuyện này! Nhưng… Nhưng căn bản không có… Em nghĩ rằng bởi vì ở nông thôn tin tức bị chặn, nên cũng không quá để ý, giờ nghĩ lại, rất kỳ lạ đó.”
Tôi mở to hai mắt nhìn, nói: “Mau, giờ giúp ta mặc áo, gọi bừa một cung nữ cùng đi theo tế tổ đến!”
Trụy Nhi thấy vậy, giật mình, liên tục gật đầu, giúp tôi mặc y phục, rất nhanh ra ngoài tìm người.
Chẳng bao lâu Trụy Nhi liền dẫn một cung nữ đến, tôi ngồi sau tấm bình phong.
Có lẽ thị rất sợ hãi sao mình lại bỗng nhiên bị hoàng hậu triệu kiến, há miệng run rẩy nói: “Hoàng… Hoàng hậu thiên tuế.”
Tôi nói: “Đứng lên đi.”
“Tạ ơn hoàng hậu.”
“Cô là một trong những cung nữ cùng xuất hành tế tổ?” Tôi nói.
“Bẩm Hoàng hậu nương nương, đúng ạ.”
“Cô có biết, chuyện bản cung và Hoàng Thượng, ngã xuống núi?”
“Biết… Biết ạ. Nô tỳ vô… vô cùng lo lắng, chỉ sợ Hoàng Thượng và Hoàng hậu nương nương người có chuyện gì.” Thị há miệng run rẩy nịnh nọt, “Cũng may Hoàng Thượng và Hoàng hậu nương nương cát nhân thiên tướng, không bao lâu là tìm được.”
Ngay cả Trụy Nhi đều phát hiện không ổn, cô bé nói: “Không bao lâu đã tìm được?!”
Cung nữ kia giật mình, nói: “Đúng… Đúng thế ạ, sao…”
Tôi nói: “Không sao, nói tiếp!”
Thị nói: “Nói… Nói gì ạ?”
“Nói tiếp, không bao lâu, bản cung và Hoàng Thượng dã được tìm thấy, đúng không?”
“Đúng, đúng ạ…”
“Ừm, nói hay lắm. Sau đó thì sao? Cô miêu tả một chút xem, chuyện sau đó.”
Cung nữ kia có lẽ càng thêm nghi ngờ, nhưng vẫn nói: “Sau đó Hoàng hậu nương nương, người và Hoàng Thượng liền thuận lợi lên núi, hoàn thành nghi thức tế tổ thái miếu…”
“Ta nhìn có chỗ khác biệt không?”
“Hoàng… Hoàng hậu người có lẽ là lo lắng vì thiên hạ bách tính, từ đầu chí cuối, không nói một câu.” Có lẽ thị đang cố gắng tìm từ.
“Vậy bản cung hỏi cô, mấy ngày gần đây, dân gian có thái bình không?” Tôi hít sâu ― một hơi, nói, “Đừng nịnh nọt, biết cái gì thì nói cái đó.”
Cung nữ kia nói: “Rất… Thái bình, chỉ là, có một nơi xảy ra bạo loạn nông dân nho nhỏ, nhưng mà, rất nhanh là trấn áp được. A, còn… Còn cả, phát hiện một khối đá hình dạng như cổ ngọc, dân gian đều đang đồn rằng, là bởi vì hoàng thượng là một Hoàng đế tốt, dù là suýt thì ngã xuống núi, đều hoàn thành việc tế tổ. Trời cao vui vẻ, ban thưởng khối cổ ngọc này, sang năm hoa màu thu hoạch nhất định sẽ rất tốt.”
Trụy Nhi đã trợn mắt hốc mồm.
Tôi đỡ trán, nói: “Được rồi, lui xuống đi.”
Cung nữ kia không ngừng mà chạy.
Trụy Nhi nuốt nước miếng một cái, nói: “Sao… sao có thể như vậy…”
Tôi đột nhiên cảm thấy buồn cười.
Chung Trần ơi Chung Trần.
Xem như chàng lợi hại.
Tôi nói: “Em có nghĩ tới chăng, vì sao Chung Trần tuỳ tiện thả em đi như vậy? có lẽ chàng sớm biết kế hoạch của chúng ta rồi, chàng chỉ là tương kế tựu kế. chàng không biết kế hoạch cụ thể của chúng ta là gì, nhưng không hề nghi ngờ, chỉ cần chuẩn hai người thế thân, là nhất định có thể làm. Xảy ra chuyện gì, đều tối thiểu có thể cam đoan nghi thức tế tổ tế tổ cử hành tế tổ. Mà tế tổ, ngoài mang theo hoàng hậu bên, còn có thể mang theo một sủng phi. Vật theo lý, hẳn chàng mang theo Khúc Mị. ta vốn cho rằng, chàng bởi vì chuyện sư phụ ta, không muốn để Khúc Mị và ta gặp mặt, nhưng ta lại vừa biết, hóa ra, Khúc Mị chính là thế thân của ta. Hoàng hậu kia không nói lời nào, dĩ nhiên không phải tâm trạng không tốt, mà là căn bản không thể nói!”
Trụy Nhi nói: “Sao… sao có thể như vậy được…”
“Bạo loạn bị trấn áp, thiên tượng bị xuyên tạc, Chung Trần, chàng chuyện gì cũng đều đã tính đến?” Tôi thấp giọng thì thầm, giống như là bị ái đập một cú thật mạnh.
Trong mắt mọi người, Chung Trần căn bản không bị nhốt trong sơn cốc, hết thảy vẫn như cũ, cho nên chuyện bạo loạn vốn định để bọn dì Ngô phát động làm cớ, kích phát tà tâm của những người khác, để khắp chốn khởi nghĩa không ngừng, căn bản là không có cách nào hoàn thành. Chuyện tế tổ đã hoàn thành đúng hạn, thiên tượng kia bị xuyên tạc, càng là chuyện dễ như trở bàn tay!
Một loạt kế hoạch thất bại toàn diện, trên trán tôi đã rỉ chút mồ hôi, điều duy nhất tôi không hiểu chính là, thế thân đã Chung Trần an bài, bọn dì Ngô nên nên biết chuyện “Chung Trần” căn bản không sao giống như bách tính bình thường khác, vậy khởi nghĩa căn bản không nên tiến hành! Vì sao lại vẫn tiến hành khởi nghĩa như cũ? Chúng tôi có thể có bao nhiêu người, làm sao có thể chống lại Chung Trần?
Đương nhiên, buồn cười nhất vẫn là tôi.
Đêm hôm đó ở đáy sơn cốc, tôi và Chung Trần ước định, không để ý tới chuyện bên ngoài, chỉ là một cặp vợ chồng bình thường, tôi lại một mực cảm thấy áy náy.
Chuyện này làm được ư?
Hóa ra đều là giả.
Chung Trần biết tất cả mọi chuyện.
Tôi lúc trước còn thấy kỳ quái, vì sao thị vệ kia đẩy một cái, lại trúng như vậy, khiến tôi cũng bị đẩy xuống. Có lẽ là thị vệ kia tùy cơ ứng biến, sơn cốc có thể nhốt Chung Trần, cũng có thể nhốt tôi.
Không, thậm chí tôi hoài nghi, khi tôi phát bệnh, lúc tôi đau đớn trong sơn động, Chung Trần ra ngoài, cũng không chỉ là tìm củi. Mặc dù đường núi gập ghềnh, nhưng muốn tìm chúng tôi, nếu dùng hết toàn lực, làm thế nào cũng không cần đến hai ngày! Những thị vệ kia nhất định đã sớm có liên lạc cùng Chung Trần, nhưng bên ngoài hết thảy bình an, Chung Trần đương nhiên vui mừng ở lại sơn cốc tiếp tục nhốt tôi.
Người như Chung Trần vậy, chưa bao giờ sống nơi thôn quê, có thể hái được quả cũng chẳng có gì, nhưng nhanh như thế, lại mang về cá, còn cả hai lần. Giờ nghĩ lại, tất là những thị vệ kia giúp chàng.
Chỉ hận thân thể vô dụng này của tôi, ngay cả động đậy cũng không được. Chung Trần thương lượng cùng thuộc hạ ở bên ngoài, muốn trấn áp bạo loạn, suốt thời gian thương lượng, tôi còn ngu ngốc chờ Chung Trần trong sơn động, chờ chàng về, ngoan ngoãn nằm trong ngực chàng.
Chung Trần nhất định cảm thấy tôi rất nực cười nhỉ?
Tự cho là nắm giữ hết thảy, kỳ thực chẳng biết gì.
Tôi đơn thuần cũng bị chính tôi chọc cười tưởng chết.
Cho đến hôm nay, vì sao tôi còn có thể hết lần này đến lần khác lừa gạt chính mình?
Rốt cuộc tôi còn phải bị lừa mấy lần, mới có thể hoàn toàn tỉnh ngộ đây?
Ngực hơi khó chịu, tôi rốt cuộc nhịn không được, phun ra một ngụm máu. Trụy Nhi giật mình, thét lên cầm một cái khăn tay lau cho tôi, tôi nhắm mắt lại, lòng như tro tàn.
động tác lau bỗng nhiên dừng lại, sau đó Trụy Nhi lúng ta lúng túng nói: “Hoàng… Hoàng Thượng…”
Tôi mở to mắt, quả nhiên thấy Chung Trần. Chàng đã rửa mặt giống tôi, lại như dĩ vãng, tuấn tú gọn gàng, giữa lông mày là một khí chất uy nghiêm.
Chung Trần cầm qua Trụy Nhi trong tay khăn tay, nói: “Ngươi đi xuống đi.”
Trụy Nhi lo lắng nhìn tôi một thoáng. Thấy tôi gật gật đầu, cô bé bất an lui xuống, trong cung điện lớn như vậy chỉ còn lại hai người tôi và Chung Trần.
Tôi không nói chuyện, Chung Trần cũng không. Chàng dùng chiếc khăn tay kia giúp tôi lau vết máu bên miệng. Tôi nhịn một hồi, vẫn là không nhịn được, vuốt ve tay chàng: “Hoàng Thượng, người cứ luôn giả mù sa mưa như vậy, chẳng lẽ sẽ không mệt sao?”
Chung Trần cầm tay tôi, không quan tâm lau bờ môi giúp tôi, nói: “A Chiêu, sức khỏe sao lại kém thế? Lại còn thổ huyết.”
Tôi chỉ hận tôi thổ huyết sớm, nếu là giờ mà thổ huyết, có thể nhổ vào mặt Chung Trần.
Ý nghĩ này thực sự rất thú vị, vậy mà tôi lại nhịn không được cười lên, trong lồng ngực còn đau nhức. Tôi cúi đầu, trầm thấp cười lên.
Chung Trần nhìn tôi, ánh mắt bình tĩnh: “A Chiêu nghĩ gì vậy, buồn cười vậy ư?”
Tôi càng nghĩ càng thấy buồn cười, cười ha hả. Chung Trần lẳng lặng mà nhìn tôi, tựa hồ đang chờ tôi cười xong. Tôi rốt cuộc dừng lại, nói: “Hoàng Thượng không cười sao?”
“Ta không biết có gì đáng cười.”
“Chuyện buồn cười ư, quả thực không có. Nhưng người rất nực cười, chẳng phải đang ở trước mặt người sao? Ta là một câu chuyện cười lớn như thế, Hoàng Thượng nhìn ta, vì sao không cười chứ?” Tôi che mép, nói.
“A Chiêu, nàng đang nói gì vậy?”
Tôi lạnh lùng nói: “Hoàng Thượng, chúng ta đã rời khỏi sơn cốc, người phải gọi ta hoàng hậu, chứ không phải A Chiêu. Nếu như người không nỡ xưng hô như vậy, thì hẳn phải để những thị vệ kia làm bộ như tối nay tói tìm chúng ta. Vậy thì, A Chiêu sẽ vẫn tồn tại, vẫn là ngu ngốc như vậy, không hay biết gì, thật sự coi người như một trượng phu bình thường. Ôi chao, trong lòng A Chiêu, còn đang áy náy, còn đang suy nghĩ, mấy chuyện mình làm không đúng, có nên nói cho trượng phu của mình không? Chờ đến khi A Chiêu kia trở lại hoàng cung, cô ta đã chết, Hoàng Thượng chẳng lẽ không biết sao?”
Chung Trần nói: “Thật ư? Nhưng ta thấy, A Chiêu còn ở trước mắt ta rất rõ ràng.”
Tôi nói: “A Chiêu chết rồi, trước kia cô ta cũng suýt chết rất nhiều lần, nhưng cuối cùng vẫn còn sống. Nhưng lần này, cô ta hoàn toàn chết rồi, chết trong sơn cốc ở núi Vũ, chết trong bài ca dao kia, chết tại trong đêm dưới mặt trăng kia. Giờ trong hoàng cung, chỉ có hoàng hậu, và công chúa Giáng Mục!”
Tôi rốt cuộc nói ra tục danh cấm kỵ này, Chung Trần quả nhiên hơi biến sắc, sau đó nói: “Hoàng hậu!”
“Nhìn xem này, Hoàng Thượng, người cũng biết không phải sao? Người không chịu thừa nhận ta là công chúa Giáng Mục, được thôi, ta lùi một bước, ta không nói. Nhưng ta cũng không muốn thừa nhận ta đã từng là A Chiêu, người cũng lui một bước, được không?” tôi nghiêm túc thương lượng với Chung Trần.
Giờ hai chữ kia, tựa như cây roi vô tình, mỗi lần xuất hiện, liền sẽ quất tôi một lần.
Chung Trần hít sâu một hơi, nói: “Hoàng hậu, hết thảy chỉ là tạm thời thôi. Nàng sẽ không vĩnh viễn chỉ là hoàng hậu, đi thêm một bước, hay là lùi ra sau một bước, một ngày nào đó sẽ có kết quả. Mà ta, nhất định sẽ lùi lại một bước, tìm về A Chiêu trước kia.”
“Thật ư? Nhưng một chân ta đã bước lên rồi, Hoàng Thượng, người không làm chủ được đâu.”
“Trẫm có thể.”
Chàng rốt cục lại lần nữa dùng cách tự xưng này, nom tự tin gấp trăm lần, vô cùng uy nghiêm.
Đáng tiếc, tôi biết, chàng không thể.
A Chiêu cô ta đã chết thật rồi, hoàn toàn chết rồi, chết trong sơn cốc ở núi Vũ, chết trong bài ca dao kia, chết tại trong đêm dưới mặt trăng kia, chết trong… trong ngực người cô ta yêu.
Đêm đó, sư huynh đến. Anh giả bộ như thái y đến xem bệnh cho tôi, thuận lợi được Trụy Nhi dẫn đến chỗ tôi. Phía sau anh còn có một tiểu thái giám đi theo, nhưng dưới ánh sáng, tiểu thái giám kia vừa cởi mũ ra, liền có thể nhìn ra là một cô gái thanh tú, đôi mắt mười phần trong trẻo, lại khác sự ngây thơ của Trụy Nhi, mà mang theo ba phần dịu dàng.
“A Chiêu, em không sao chứ?” Sư huynh có chút nóng nảy mà nói, “Sắc mặt em kém quá.”
Cách gọi A Chiêu khiến tôi sửng sốt thật lâu, nhưng cuối cùng tôi không ngăn cản sư huynh gọi vậy. Tôi không phải A Chiêu của Chung Trần, nhưng lại vẫn là A Chiêu của sư huynh, A Chiêu là sư muội của sư huynh. Chuyện này từ trước kia, đến bây giờ, và cả về sau, cũng sẽ không thay đổi.
Tôi lắc đầu: “Không có sao. Chỉ là trong sơn cốc lạnh quá, tĩnh dưỡng mấy ngày là ổn.”
Sư huynh nói: “A Chiêu, Trụy Nhi đều nói với ta rồi, em… nôn ra máu rồi?”
Tôi nhìn Trụy Nhi một cái, Trụy Nhi lập tức chột dạ cúi đầu xuống.
Sư huynh nói: “Em đừng nhìn con bé, là ta một mực truy hỏi. A Chiêu, nào, ta xem mạch cho em.”
Tôi vươn tay, sư huynh xem trong chốc lát, chỉ nhíu mày lắc đầu, dừng một chút, anh nói: “Trụy Nhi, ta nhớ có một vị thuốc không mang theo, cô có thể thay ta mang đến đây không? Ngay ở Thái y viện.”
Trụy Nhi ngây ngốc gật đầu: “Được ạ!”
Sau khi nghe nói đi lấy thuốc, tôi biết sư huynh cố ý đuổi Trụy Nhi đi, chờ khi Trụy Nhi đi rồi, tôi nói: “Sao thế?”
Sư huynh thở dài, nói: “dì Ngô… Chết rồi.”
Tôi nói: “Cái gì? Dì Ngô…”
“Lúc trước chuyện em và Chung Trần ngã xuống núi nhưng lại tìm được ngay đã truyền đến rất nhanh. Ta và Phúc vương đều cho rằng chuyện khởi nghĩa hẳn là nên để sau, dì Ngô ngoài mặt thì đáp ứng, ai ngờ sau đó liền phát động khởi nghĩa. Dù sao những người kia đều là người tộ Giáng Mục, cũng rất nghe lời bà. Sau khi khởi nghĩa xảy ra, ta và Phúc vương lập tức tìm người trợ giúp, nhưng không còn kịp nữa rồi, chỉ cứu được một ít tộc nhân, bản thân dì Ngô xông lên phía trước nhất… Bà…” Sư huynh thở dài, “Thi thể dì Ngô chúng ta đã sai người mang về thành Kế ở Giáng Mục trước kia, y quan bà chúng ta táng ở núi ngoài kinh thành, song song cùng mộ quần áo của sư phụ.”
Trước mắt tôi từng đợt mơ hồ, dì Ngô vì tôi do dự mà bị chọc giận, dì Ngô vì sư phụ chết mà nức nở, dì Ngô khuôn mặt hòa ái với Trụy Nhi…
Trụy Nhi…
Tôi nói: “Trụy Nhi con bé…”
Sư huynh nói: “Ừm, ta đuổi Trụy Nhi đi… Chính là sợ bỗng nhiên nói cho con bé, con bé… Sẽ không chịu được.”
Tôi đỡ lấy trán, vấp váp nói: “Ngày mai em sẽ nói cho con bé.”
Sư huynh gật gật đầu, nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay tôi, nói: “A Chiêu, đừng quá đau lòng.”
“dì Ngô chết… Đều là vì em… Là em nghĩ ra kế hoạch, là em an bài… Cũng là em, bị người ta đẩy xuống, nên không biết chuyện bên ngoài… Đều là vì em…” Tôi lẩm bẩm nói, nước mắt từng chút từng chút rơi trên mặt bàn.
Sư huynh nắm chặt tay tôi, nói: “Chuyện này không thể trách em! Kế hoạch vốn rất ổn, chỉ là Chung Trần quá cẩn thận, dì Ngô lại quá sốt ruột báo thù, quá lỗ mãng…” Giống như muốn chuyển sự chú ý của tôi, nói, ” Đúng rồi, A Chiêu, em được cứu rồi.”
Tôi sững sờ, nói: “Gì cơ?”
Hắn nói: “A Nguyệt, ngồi xuống đi.”
Tiểu thái giám kia trầm thấp lên tiếng, có chút sợ hãi mà nhìn tôi.
Tôi nói: “Cô ấy là…”
“Cô ấy là một cô gái khi ta hành y khắp nơi, cứu được, Cô ấy… Giống như em, cũng là dược nhân. Hơn nữa, là cùng một loại dược nhân với em.” Sư huynh nói, ” A Nguyệt không biết thân phận dược nhân của mình, chưa từng cứu người khác, mấy ngày trước ta vô tình phát hiện. Chỉ cần cô ấy thay máu cho em, em sẽ có thể sống tiếp.”
“Nhưng mà A Nguyệt cô nương này…” Tôi lo lắng nói.
“Không sao hết.” A nguyệt khoát khoát tay, “Tôi đã nghe Đình Kha công tử nói rồi, một dược nhân có thể thay máu hai lần —— nói chính xác, là một lần. Trước đó, tôi chưa một lần thay qua, sau khi thay máu cho cô, cô có thể sống sót, tôi cũng chỉ là suy yếu một thời gian là ổn.”
Tôi nói: “Vậy… Vậy phiền cô nương cô rồi.”
Sư huynh nói: ” Buổi sáng ngày mai sẽ mang A Nguyệt đến thay máu với em, sau đó lại đi gặp Phúc vương.”
Tôi gật gật đầu: “Ừm… Thật cảm ơn sư huynh.”
Sư huynh nói: “Cảm ơn?”
Tôi với cười cười sư huynh, không thể làm gì hơn nói: “Vậy, cảm ơn A Nguyệt cô nương.”
A Nguyệt dịu dàng cười một tiếng: “Không cần cám ơn tôi, mạng của tôi, cũng là Đình Kha công tử cứu. Tôi biết Đình Kha công tử vô cùng coi trọng người sư muội này. Cứu cô, đại khái giống cứu anh ấy vậy. Cho nên, tôi rất tình nguyện.”
Tôi nói: “Ừm, khẩu khí của A Nguyệt cô nương, có hơi giống chị dâu tôi vậy.”
A Nguyệt liền hơi đỏ mặt, có chút không biết làm sao mà cúi thấp đầu, loay hoay ngón tay.
Sư huynh buồn cười gõ gõ đầu tôi, nói: “A Chiêu thật là thích nói linh tinh quá, A Nguyệt cô bỏ quá cho.”
“Tôi… tôi không ngại.” A Nguyệt mặt càng đỏ hơn.
Hai người bọn họ như vậy, tôi nhìn mà tâm trạng rốt cuộc khá hơn một chút. Lại nghĩ tới tôi có thể còn sống sót, trong lòng khó tránh khỏi có chút vui vẻ, bản năng con người, có lẽ thật cầu sinh, chứ không phải muốn chết.
Sư huynh có lẽ không muốn nhìn thấy Trụy Nhi, trước khi Trụy Nhi về trước đã đi trước, khi Trụy Nhi về, cầm vị thuốc kia, ngây ngốc nói: “A, Đình Kha đại nhân sao lại đi rồi? “
Nhìn Trụy Nhi, tôi lại có chút khó chịu, nói: “Anh ấy… Anh ấy có việc, cho nên đi trước.”
Trụy Nhi thất vọng “A” một tiếng, buông thuốc xuống.
Tôi nói: “Trụy Nhi, sư huynh nghĩ cách cứu ta rồi.”
Trụy Nhi hai mắt tức thời liền sáng lên, cao hứng nói: “Thật ạ? Quá tốt rồi!”
Tôi gật gật đầu, nói: “Nhưng… Cũng có tin tức xấu.”
Trụy Nhi sững sờ, cảnh giác nói: “Gì ạ?”
“Trụy Nhi, lúc trước em, biết ta chẳng mấy sẽ chết, đúng không? Em có nghĩ, nếu như ta chết, em sẽ ra sao? Em… Em sẽ đau lòng không?”
Trụy Nhi nói: “Đương nhiên ạ! Nhất định sẽ rất đau lòng, rất đau lòng! Nhưng may sao người sẽ không chết, quá tốt rồi!”
Tôi lắc đầu: “Thế gian chuyện gì cũng đều đang biến hóa, duy nhất không đổi, chỉ có sinh lão bệnh tử. Mặc dù ta sẽ không chết, nhưng, một ngày nào đó ta sẽ chết, hoặc là người bên cạnh em, bọn họ sẽ chết, sinh ly tử biệt, rốt cuộc vẫn phải chịu đựng.”
Trụy Nhi lẳng lặng nói: “Hoàng hậu nương nương, người đang nói gì vậy? Cái gì mà chết, cái gì mà ly biệt, em… em không muốn biết…”
Tôi nói: “Nhưng, những chuyện này, đều quả thực tồn tại. Mặc dù quả thực rất tàn nhẫn, nhưng một ngày nào đó, em nhất định sẽ chịu đựng được.”
Trong mắt Trụy Nhi ẩn ẩn có nước mắt: “Hoàng hậu nương nương, rốt cuộc người đang nói gì vậy, rốt cuộc, rốt cuộc, rốt cuộc là ai sẽ ly biệt? Ai đã chết rồi?”
Tôi nhìn cô bé, thực sự không cách nào nói ra cái tên đó.
“Dì… dì Ngô…” nước mắt cô bé đã rơi xuống, không dám tin tưởng nhìn tôi.
Tôi thực sự không dám nhìn ánh mắt như vậy, đôi mắt trong trẻo như vậy, giờ chỉ còn lại nghi ngờ và thống khổ.
“Không thể nào” Trụy Nhi hô to một tiếng, đẩy cửa liền đi. Tôi muốn ngăn lại cô bé, Trụy Nhi lại đẩy tôi ra, chạy ra đại điện, tôi bị đẩy ngồi trên ghế, rốt cục vẫn là nhịn không được, cũng rơi nước mắt.
Chuyện sinh ly tử biệt này, vì sao luôn không có ai thoát khỏi? Ngay cả Trụy Nhi vô tội nhất, cũng phải nhận nỗi đau mất đi người thân nhất.
Rốt cuộc là vì sao?
Sáng sớm hôm sau, Trụy Nhi lại tới giúp tôi rửa mặt như không có chuyện gì, chỉ là cô bé không có khuôn mặt tươi cười không vướng không bận như ngày thường, đôi mắt cũng sưng vô cùng, dưới mắt thâm đen, nhìn ra được tối hôm qua đã khóc cả buổi tối.
Tôi nói: “Trụy Nhi, em đi nghỉ ngơi chút đi.”
“Em không sao.” Trụy Nhi lắc đầu, giọng nói cũng rất mỏi mệt, “dì Ngô từ nhỏ đã dạy em, dù trong lòng có khó chịu, việc, vẫn phải làm.”
“Trụy Nhi, rất xin lỗi em…”
Trụy Nhi xụt xịt một cái, nói: “Nương nương, người đừng nói như vậy, em biết tính cách dì Ngô… bà xảy ra chuyện, nhất định là bởi vì bè… sốt ruột báo thù, đúng không?”
Tôi nói: “Ừ, dì Ngô quá muốn báo thù, cho dù mọi chuyện đều cho thấy không nên khởi nghĩa, bà vẫn… nhưng mà, cho dù là vậy, ta cũng lỗi rất lớn. Đều là ta nghĩ ra kế hoạch…”
Trụy Nhi lắc đầu: “Nương nương, người ôm hết chuyện vào mình. Em hiểu hết, chỉ là, em… em thật sự đau lòng…”
Tôi ý thức được vấn đề của chính mình, bộ dáng Trụy Nhi hiện giờ, tôi không nên nhắc đến dì Ngô, bất luận là cảm thấy thật có lỗi cũng được, khó chịu cũng xong, tự trách cũng vậy.
“Hôm nay ta muốn cùng sư huynh đi gặp Phúc vương, em giống như trước ở lại cung giả trang ta là được, cũng tiện nghỉ ngơi thật tốt đi.” Tôi thở dài, “Em cũng rõ mỗi loại hương có tác dụng gì hơn ta, chọn loại an thần, ngủ một giấc đi.”
Trụy Nhi thấp giọng nói: “Dạ.”
Tôi mặc quần áo Trụy Nhi vào, cúi đầu bưng lấy hộp gỗ ghé qua, chẳng mấy chốc hội hợp cùng sư huynh. Anh mang theo tôi xuất cung, đến y quán của sư huynh. Trong kiệu còn ngồi một người, rõ ràng là A Nguyệt cô nương tối hôm qua, thấy tôi nhìn về phía cô, cô ngồi bên cạnh nhút nhát khẽ gật đầu, lại xấu hổ cúi đầu xuống không nhìn tôi nữa.
Sư huynh nhìn tôi vài lần, nói: “Sắc mặt em rất khó coi.”
Tôi nhìn anh, không biết nên nói gì.
“Em … Nói cho Trụy Nhi rồi?” Sư huynh quả nhiên rất thông minh, cũng rất hiểu tôi.
Tôi gật gật đầu.
Sư huynh thở dài: “Trụy Nhi thế nào?”
“Tính cách của con bé anh cũng biết, dì Ngô xảy ra chuyện, nàng con bé đau lòng hơn ai hết, còn cứng miệng nói không việc gì, mắt kỳ thật đều sưng đến không còn hình dáng.” Tôi khó chịu nói, “Em để con bé lại cung nghỉ ngơi thật tốt. Chuyện này, không mong con bé có thể một hai ngày là ổn lại, nhưng em nghĩ, hoạt động về sau, cố gắng đừng cho Trụy Nhi tham dự là tốt nhất.”
Sư huynh gật đầu: “Trước kia chúng ta cũng cố gắng tránh Trụy Nhi, tính cách của con bé vốn là ngay thẳng, không hợp làm những chuyện này. Dì Ngô cũng rất hi vọng Trụy Nhi có thể giúp một tay, bây giờ… Ôi—— “
Tooi và sư huynh rơi vào im lặng, chỉ còn lại tiếng vó ngựa lạch cạch kêu, hai bên đường phố vẫn là tiếng rao hàng như trước. Tôi đã mấy lần rõ đạo lý này——đôi khi có chuyện rất quan đối với bạn trọng xảy ra, người rất quan trọng rời đi, bạn rơi vào nỗi đau của mình không cách nào chịu đựng, cảm thấy trời đất cũng sụp đổ, nhưng thực tế mọi sự cũng không hề thay đổi, những người khác tuyệt không biết chuyện bạn gặp phải, giống như bạn không biết chuyện người khác gặp phải.
Tôi không muốn hiểu đạo lý, không muốn một lần lại một lần mất đi người quan trọng, nhưng ghét của nào trời trao của ấy.
Sáng nay phải tiến hành thay máu trước, ba người chúng tôi đến y quán của sư huynh trước, sau khi đi vào liền trực tiếp kéo cửa xuống, tỏ ý không tiếp tục làm việc.
Tôi cùng a nguyệt nằm trên hai giường lớn khác nhau, ở giữa cách một cái rèm, sư huynh ở một bên chuẩn bị nhu yếu phẩm, qua tấm rèm, tôi nhỏ giọng nói với A Nguyệt: “Cảm ơn cô nương.”
A Nguyệt lắc đầu, vẫn là nét cười ngượng ngùng, nhưng mà ánh mắt, lại tựa hồ có chút phức tạp.
Không để tôi nghĩ lại, sư huynh chạy tới bên cạnh tôi, đưa cho tôi một bao bột phấn màu trắng nói: “A Chiêu, sợ em đau, em ăn cái này trước, có thể đi vào hôn mê, thân thể cũng không cảm giác được đau đớn gì.”
Tôi gật gật đầu, liền dùng nước uống thứ bột phấn kia, sau đó lại nằm xuống lần nữa. Sư huynh cũng đến bên kia đi, cho A Nguyệt cô nương ăn, tôi nhớ khi thay máu cho Chung Trần và Khúc Mị, đều là tôi tự mình làm, quả thực đau đớn, trên cánh tay mình khoét một cái lỗ trong cơn tỉnh táo, làm sao có thể không đau, nhưng mà còn phải chịu đựng, chịu đựng tiếp tục thay máu.
Ôi, cùng một chuyện, thật sự là đãi ngộ hoàn toàn khác biệt.
Dược tính rất mãnh liệt, chẳng mấy chốc tôi liền ngủ thật say, đại khái là hiếm khi được ngủ ngon như thế, tôi lại mơ một giấc mộng, cảnh trong mộng thoắt là trấn Nham Khê, thoắt là biên quan, thoắt là thành nhỏ không biết tên. Tôi và sư huynh và sư phụ là ba người, cười cười nói nói du đãng khắp nơi, ba người nom đều mười phần nhẹ nhõm, không có thù hận đáng sợ gì, không có mắc mứu đau khổ, không có những chuyện khiến người ta không cách nào quên được trong mấy năm qua.
Ba người chúng tôi người sóng vai mà đi, giống như là sẽ luôn đi về phía trước, đi đến mùa xuân sáng rỡ.
Nhưng mà tôi bỗng nhiên cảm thấy trên mặt ẩm ướt, lành lạnh, có người đang đẩy tôi, bị đánh thức như vậy, đầu tôi có chút đau, miễn cưỡng mở mắt, lại thấy là A Nguyệt vốn nên mê man giống tôi.
Cô đứng tại bên cạnh tôi, mặt lo lắng, thấy tôi rốt cục mở mắt, vội vàng nói: “Cô… cô rốt cục tỉnh rồi!”
Tôi được cô đỡ ngồi dậy, đầu đau muốn nứt, không rõ ràng cho lắm mà nói: “sao cô lại đứng ở đây?”
Cô ấp úng, tôi lập tức nhíu mày, đột nhiên xốc rèm lên, quả nhiên, sư huynh đang nằm trên giường vốn nên là A Nguyệt nằm, nom đã ngủ rất say.
Tôi hít sâu một hơi, nói: “Chuyện gì đang xảy ra?”
A Nguyệt tựa hồ rất cuống, nước mắt đã sắp chảy ra, cô nói: “Tôi… tôi thật sự là ích kỉ, tôi… tôi lúc đầu vốn không nên gọi cô tỉnh, nhưng mà…”
“Thời giờ không nhiều, trước khi sư huynh tỉnh lại, nói cho ta biết đến cùng xảy ra chuyện gì!” Tôi cố gắng kiềm chế tâm trạng của mình nói.
A Nguyệt gật gật đầu, nói: “Kỳ thật, Đình Kha công tử anh ấy lừa cô, tôi… tôi quả thực là dược nhân, nhưng tôi và hai người khác biệt, tôi là dược nhân bị ngâm trong bách độc. Tôi… trước khi tôi gặp được Đình Kha công tử, máu của tôi, không thể đụng vào đến bất kỳ người nào hay động vật nào. Thậm chí thực vật, nếu đụng phải, chúng sẽ chết, cũng bởi vậy, tôi rất cô đơn, sống cũng rất khó khăn. Mấy năm trước, Đình Kha công tử du y bốn phương, gặp tôi, biết tình huống của tôi, anh ấy thấy tôi đáng thương, thương cảm tôi, cho nên… thay máu cho tôi.”
Tôi nói: “Sư huynh anh…”
“Đúng vậy, Đình Kha công tử kỳ thật cũng là dược nhân, mà lại là dược nhân giống như cô vậy. anh ấy nói, kỳ thật anh ấy cũng là người trong hoàng tộc Giáng Mục. anh ấy được dì Ngô cứu từ bên ngoài, nhưng cuối cùng cũng rơi vào độc cốc, trở thành dược nhân. sư phụ hai người trước đó đến độc cốc tìm cô, kết quả không có gặp cô, chỉ cứu được Đình Kha công tử. Sau đó hơn một năm trôi qua, mới tìm được cô. Thực ra, trách nhiệm cùng quyết tâm phải báo thù của Đình Kha công tử anh ấy, ban đầu không thể yếu hơn cô được, nhưng là bởi vì cô và vị hoàng đế kia yêu nhau, nên mới từ bỏ.” A Nguyệt gương mặt rất xoắn xuýt, dường như vừa tránh né, vừa miêu tả.
Cũng may, tất cả tôi đều nghe hiểu.
Hóa ra vì tôi, mà từ bỏ báo thù, không chỉ có sư phụ.
Còn cả sư huynh.
Những chuyện sư huynh trải qua, vậy mà tương tự tôi như thế, mà anh cũng bởi vì tôi … mà từ bỏ báo thù. Mãi về sau, tôi quyết định báo thù, anh mới yên lặng trợ giúp tôi, nhưng xưa nay không có ép tôi. Phúc vương cũng sẽ vì tôi không chịu giết Chung Trần mà thỉnh thoảng nổi giận, sư huynh lại luôn nói với tôi quan trọng nhất là tôi cảm thấy có thể thực hiện… Mà tôi, xưa nay không nghĩ tới ý nghĩ của sư huynh.
Tôi hít vào một hơi, nói: “Nói tiếp đi.”
A Nguyệt gật gật đầu, tiếp tục nói: “Vì giúp tôi, Đình Kha công tử rất tốt, chỉ có cơ hội thay máu một lần, cứ thế cho tôi. Sau khi thay máu, rốt cuộc tôi có thể sống cùng người khác đàng hoàng, có thể nuôi chút hoa lá cỏ cây, mà Đình Kha công tử, cũng bắt đầu báo thù cùng cô, tôi và anh ấy không lui tới quá nhiều. Đến tận dạo trước, anh ấy gặp cô, phát hiện sức khỏe cô kém không thể kém hơn, mới… mới gọi tôi đến, dạy ta thuật thay máu… Vì chính để, lừa cô, nói trong thân thể tôi có độc hoạt, có thể cứu cô, thực tế, là tôi ra tay, thay máu cho cô và Đình Kha công tử.”
Khó trách, khó trách sư huynh lần đầu tiên thấy tôi hư nhược, trong ánh mắt liền không chỉ có lo lắng, còn có đau lòng. Lúc đó đã biết mạng tôi không còn dài. Về sau thần sắc anh như thường, có lã là đã ra quyết định lấy mạng đổi mạng. Khó trách anh biết tất cả mọi chuyện, cũng hiểu bệnh tôi như vậy, bởi vì trong cơ thể anh cũng có độc hoạt!
A Nguyệt gần như sắp khóc, cô xin lỗi nói: “Vừa rồi Đình Kha công tử uống thuốc mê xong, tôi vốn nên làm theo anh dặn dò, đổi máu cho hai người. Nhưng, nhưng mà tôi… Thật xin lỗi, tôi thật quá ích kỷ. Tôi… tôi thích Đình Kha công tử, tôi thật sự rất thích anh ấy, tôi không muốn anh ấy chết đi như vậy… Nếu như anh ấy chết, vậy cũng có một nửa trách nhiệm của tôi, cả một đời tôi không có cách nào chịu được… Tôi biết, nếu như tôi thật sự thích anh ấy, hẳn tôi nên ủng hộ hắn quyết định, bởi vì với anh ấy cô rất quan trọng, còn quan trọng hơn sinh mệnh chính anh ấy, tôi đều biết. Nhưng… Nhưng tôi chính là ích kỉ như thế…”
Vừa nói, A Nguyệt vừa ôm đầu òa khóc.
Tôi trừng mắt nhìn, không để cho mình khóc lên, tôi nói: “A Nguyệt, cám ơn cô.”
A Nguyệt tựa hồ rất kinh ngạc, ngơ ngác nhìn về phía tôi, vẫn là đôi mắt dịu dàng như nước, giờ lại thật sự rõ ràng ngậm lấy hơi nước.
Tôi nói: “Mạng sư huynh, quan trọng hơn tôi rất nhiều. Sư huynh y thuật tốt như vậy, anh còn sống, thế gian này càng nhiều người còn sống. Mà tôi… Báo xong thù, cái mạng này của tôi, sẽ hết chỗ dùng. Huống chi, mạng của tôi, là chính tôi chà đạp, nếu cứ thế mà chết đi, tôi cũng không oán không hối. Nhưng nếu hại chết sư huynh, dù là tôi tham sống sợ chết, tôi cũng sẽ không có một chút xíu vui vẻ nào. Bởi vậy, thật sự rất cám ơn cô, A Nguyệt.”
A Nguyệt vẫn là không ngừng rơi lệ, nói: “Hứa… Hứa cô nương, cô thật là tốt, tôi…”
“Tôi không phải người tốt lành gì cho cam, tôi rất xấu, rất ác độc, cũng rất ngu ngốc. Cả đời này tôi từng làm nhiều chuyện đáng hối hận lắm, lần này nhờ có cô, nếu không tôi lại phải hối hận thống khổ. A Nguyệt, cô là một cô nương tốt, về sau, sư huynh phải phiền cô chăm sóc. Anh… mặc dù anh tâm tư kín đáo, nhưng kỳ thật sẽ rất quan tâm người khác, sẽ không quan tâm chính mình đâu. Cô nhất định sẽ chăm sóc anh thật tốt, đúng không?” tôi tận lực để mình mỉm cười.
A Nguyệt khó chịu nói: “Tôi…”
“Thôi, những chuyện này về sau có cơ hội rồi lại nói sau. Sư huynh sợ là sắp tỉnh, chúng ta trước hết nghĩ cách che giấu, không thể để anh nhìn ra không có thay máu.” Tôi cầm lấy dao, đưa cho A Nguyệt, “Nào, trước tiên lần lượt cắt vào mạch máu của tôi và sư huynh, cái ống kia cũng lấy ra, để trong ống có máu, chúng tôi cũng có miệng vết thương là được.”
Tôi đau đến đầu chảy đầy mồ hôi, vẫn nhịn không có kêu lên, sợ đánh thức sư huynh.
Mọi sự chuẩn bị kỹ càng, A Nguyệt băng bó vết thương của tôi và sư huynh, tôi nói: “Sư huynh cũng nhất định sẽ sợ tôi tỉnh lại sẽ nhìn ra mánh khóe, anh còn có nhắc nhở cô gì không?”
“Có! Anh ấy nói, sau khi vừa thay máu, hai bên đều sẽ tương đối yếu, vì sợ cô nhìn ra anh ấy yếu hơn, nhất định phải cho anh ấy uống một thứ.” A Nguyệt gật đầu.
Tôi biết đó là gì, trước đó tôi cũng nếm qua, vật ấy, ngày hôm sau, sẽ thống khổ vạn phần.
Tôi nói: “Được rồi, không cần cho anh uống, cô đưa tôi. Vừa hay sau này tôi cần dùng đến. Lừa anh nói anh uống rồi, chuyện này không nhìn ra đâu. Nhưng cô nhớ kỹ, sáng mai cô dậy sớm, đến bên giường anh, trực tiếp rót mê hồn dược, để anh mê man một ngày. Cứ nói dối anh, sáng sớm cô tới tìm anh, thấy anh thống khổ vạn phần, sợ anh có bề gì, bèn cho anh thuốc, kết quả tính sai, khiến anh hôn mê. Lại cho anh chút thuốc khiến hư nhược. Từ đó, sức khỏe sư huynh sẽ trở nên kém đi mấy ngày.”
A Nguyệt đưa thuốc cho tôi, lại bỗng nhiên nói: “A, Đình Kha công tử còn nói, chuyện này không lừa được quá lâu, nên đợi chút nữa dẫn cô đi đàm phán kế hoạch cùng Phúc vương, anh ấy nói, hi vọng các người có thể đưa ra kế hoạch, anh ấy liền có thể kiếm cớ rời đi trước… Sau đó vụng trộm chết đi.”
Tôi lắc đầu: “Sư huynh thực sự là… Ừm, nhất định tôi sẽ cùng Phúc vương đưa ra kế hoạch hay. Sau đó sư huynh sẽ mang cô rời đi, sau này phải dựa vào cô. Cô phải nghĩ cách, không thể để anh nhìn ra mánh khóe. Tốt nhất là, lừa anh nói cô muốn về quê, hoặc là muốn đi đâu đó, rời kinh thành càng xa càng tốt, xa tới mức dù là anh rốt cục phát hiện thấy không hợp lý, phải chạy về cũng mất một tháng.”
A Nguyệt gật đầu: “Ừm, tôi sẽ làm theo! Nhưng… Nhưng mà, Hứa cô nương cô… cô… sức khỏe của cô thật sự không có cách nào sao? Cô nhất định…”
“Tôi không sao.” Tôi cười cười với cô, “Cô không cần lo lắng tôi, chăm sóc tốt cho sư huynh là được. Nếu như tương lai có một ngày… Sư huynh phát hiện tôi… cô cũng phải nhớ kỹ ở bên cạnh anh, an ủi anh nhiều một chút. Sư huynh và sư phụ, từ nhỏ hiểu tôi nhất, sư huynh nhìn bề ngoài thông minh, nhưng thật ra là có hơi thẳng thắn, cô… cô nhất định phải ở bên anh, khuyên bảo anh, để anh sớm ổn lại.”
A Nguyệt nom lại muốn khóc: “Vì sao cô lại bàn di ngôn với tôi, tôi… tôi không muốn nghe…”
“Cô không nghe cũng không sao, dù sao sau này thật sự xảy ra chuyện gì, cô cứ tự nhiên mà làm.” Tôi nở nụ cười.
A Nguyệt sững sờ nói: “Cô… cô còn cười được…”
Bên kia, sư huynh dường như hơi giật giật, tôi vội nằm xuống, sau đó liền nghe thấy tiếng sư huynh ngồi xuống, sư huynh nhỏ giọng nói: “Chuẩn bị xong chưa?”
A Nguyệt khẩn trương nói: “Ừ…”
Sư huynh nói: “A Chiêu không có tỉnh lại chứ?”
“Không có!”
“Ừm, vậy là tốt rồi, cô nghỉ ngơi đi, giả bộ dáng yếu ớt là được. Lần này làm phiền cô.” Sư huynh nói.
“Không sao.”
Sau đó chính là tiếng A Nguyệt nằm xuống.
Chẳng bao lâu, sư huynh nhẹ nhàng tới gần, tựa hồ là muốn bắt mạch cho tôi, tôi mau chóng chậm rãi mở mắt, làm ra dáng vẻ không biết gì: “Sư huynh? Thay máu xong chưa? A… Đầu em choáng quá.”
Tôi suy yếu ngược lại thật sự không phải giả, vừa mới bị rạch một lỗ lớn như vậy, giờ tình trạng sức khỏe tôi đã rất không ổn, vết thương trên tay lát sau ngăn không được, máu cũng luôn chảy, miễn cưỡng đổi mấy cuộn vải, bảo A Nguyệt giấu rồi ném đi, giờ vải quấn trên tay thật dày, chỉ sợ bên trong cũng đang chảy máu.
Sư huynh cười cười, nói: “Thay xong rồi. Vừa thay máu xong, đầu sẽ choáng, sức khỏe cũng sẽ rất yếu.”
A nguyệt vì ” thân thể không thoải mái” mà lưu lại y quán, tôi và sư huynh thì theo hẹn đến phủ Phúc Vương.
Trên đường đi, tôi suy yếu lại sợ lạnh, cũng giống y dáng vẻ vừa thay máu, co lại thành một đóng ngồi trong góc trong xe ngựa, sư huynh thì ngồi tại một bên khác xa xa.
Tôi nhắm mắt vờ ngủ, chẳng mấy sau liền nghe được giọng sư huynh, nhẹ nhàng, giống như thở dài: “A Chiêu.”
Tôi hơi muốn rơi lệ rồi.
Sư huynh, sư huynh của em.