Chương 13
Trụy Nhi bưng hộp cơm, vô cùng thấp thỏm thấp thỏm đứng chờ ở ngoài phủ đệ của Long Thần. Hạt tuyết bay bay, rơi xuống cạnh cô. Chẳng lâu sau cửa lớn mở ra, là Long Thần tự mình ra mở cửa, thấy Trụy Nhi, gã kinh hỉ nói: “Trụy Nhi, sao em lại tới đây? Sáng sớm thế này…” Nói đoạn, lại lườm mấy tên gia đinh đang trợn mắt hốc mồm một cái, “Bọn bay nhớ kỹ tướng mạo vị cô nương này, sau này nếu là nàng ấy đến, không được để nàng chờ bên ngoài, để nàng đi vào luôn.”
Trụy Nhi nói: “Không sao, thông báo thì nhất định phải làm, ừm, chúng ta đi vào trước?”
Long Thần nói: “Ừ.”
Long Thần dẫn theo Trụy Nhi đi vào phủ nhà mình, che ô giúp cô, dọc đường đi cao hứng bừng bừng giới thiệu với Trụy Nhi phong cảnh cùng kiến trúc nhà mình.
Trụy Nhi cố gắng muốn để mình nghe vào, nhưng thỉnh thoảng lại thất thần.
Long Thần dần dần cũng phát hiện Trụy Nhi không để tâm, nói: “Trụy Nhi, em tìm đến tôi có chuyện gì không? Kì lạ, hôm nay là thọ thần sinh nhật Hoàng Thượng, tôi cũng phải tiến cung ngay, em không cần hầu hạ hoàng hậu nương nương của em sao?”
Trụy Nhi giật mình, nói: “A, là… Là Hoàng hậu nương nương nói hôm nay người sẽ đi tham gia tiệc thọ thần, cho nên để tôi… Ra ngoài chơi, tôi liền tới tìm anh.”
Long Thần nói: “Vậy ư… Nhưng lát tôi cũng sẽ vào cung… thôi thì em cùng tôi đi nhé.”
“Được… được.” Trụy Nhi cười cười, nói, “Đúng rồi, tôi… tôi học được cách làm một loại điểm tâm, anh có muốn nếm thử không?”
Long Thần sững sờ, nói: “Được. Vậy chúng ta vào trong phòng ngồi một lát hẵng đã.”
Trụy Nhi vẻ mặt hốt hoảng gật gật đầu.
“Hoàng hậu, ăn nhiều chút.” Chung Trần mang theo ý cười ôn hòa, ngay trước mặt mọi người gắp đồ ăn cho tôi. Đám người dưới kia vẻ mặt rực rỡ, ngược lại là thật buồn cười.
Khúc Mị một bên khác cạnh Chung Trần, đây là lần đầu tiên sau lần ở chùa Pháp Hoa, tôi gặp mặt nàng ta. Nàng ta nom giống thường ngày, nhưng sắc mặt khí sắc đều rất kém, mà tôi bởi vì đã uống thuốc, tinh thần rất tốt, có khi người khác nhìn vào, sẽ cho rằng nàng ta mới là kẻ bệnh nặng.
Chung Trần liên tiếp đối tốt với tôi, ân ái vô cùng, vậy mà nàng ta cũng không có bất kỳ phản ứng gì, tôi càng ngày càng không hiểu rõ nàng ta.
Tôi cười cười, nói: “Tạ ơn Hoàng Thượng.”
“Hoàng hậu hôm nay nom rất đẹp.” Chung Trần nói, ” tinh thần nhìn cũng tốt hơn nhiều, xem ra tĩnh dưỡng ở chùa Pháp Hoa vẫn là có hiệu quả.”
“Chùa Pháp Hoa núi đẹp thủy trong, đương nhiên là hợp cho người ở rồi.” tôi cười cười, bảo thị nữ sau lưng tiến lên một chút, cầm hộp gấm trong tay thị, đưa cho Chung Trần.
“Lúc ta ở chùa Pháp Hoa, trông thấy hoa mai trên sườn núi chẳng những không có tàn lụi, ngược lại nở cực kỳ tươi tốt, nên vẽ một bức, muốn tặng cho Hoàng Thượng, trò chuyện tỏ tâm ý. Đáng tiếc vẽ không giỏi, không thể thể hiện vẻ đẹp của hoa mai, chỉ đành khó khăn vẽ lại ngoại hình bên ngoài thôi.”
Chung Trần giật mình, cười nhận bức tranh, nói: “Hoàng hậu có tâm ý bực này, đã đủ để cảm động rồi.”
Chàng mở bức tranh, mặc mai từng chút từng chút hiện ra. Đến khi toàn bộ mở hết, Chung Trần chậm rãi đọc lên câu thơ dưới bức tranh, nói: “Trân trọng đa tình quan y lệnh, trực hòa căn bát tống xuân lai…”
Chàng nhìn tôi một lúc, cười nói: “Tình nghĩa của Hoàng hậu, trẫm biết, cũng cảm nhận được.”
Tôi nhìn Chung Trần, tôi biết chàng đang rất vui vẻ, chàng biết rất rõ, dụng ý trong bức họa này của tôi.
Rất nhiều năm trước, chàng đưa ta một bó hoa mai nở rộ trong trời đông giá rét, khiến cho tôi cảm động mà cảm mến.
Bây giờ, trả chàng một bức mặc mai, mai mặc dù nở, nhưng mà cũng đã đến cuối kì hoa, giống như phần cảm tình kia của tôi, nghiêng nghiêng đổ đổ, rốt cục vẫn là cạn hết.
Nhưng Chung Trần lại vẫn thể hiện như rất vui vẻ, chàng rõ ràng biết hết, vẫn còn muốn giả ngu.
Người ngoài nhìn vào, dường như cảm thấy tôi và chàng ân ái vô cùng, song thần giao cách cảm, chỉ có chúng tôi là rõ, rốt cuộc ý nghĩa là gì.
Ăn cơm xong, đám người liền cùng đi đến ngự hoa viên, gánh hát tốt nhất các nơi đều hội tụ ở đây, sớm đã có hạ nhân dọn sẵn bàn ghế.
Chung Trần ngồi ở chính giữa, tôi và Khúc Mị một trái một phải ngồi bên cạnh chàng, Khúc Mị lại còn thừa khi không ai nhìn chúng tôi mà cười cười với tôi, tôi cũng trả nàng ta nụ cười qua loa, sau đó ngồi ngay ngắn, xem kịch trên sân khấu.
Chung Trần bỗng nhiên nói: “A, Long Tướng quân đâu?”
Tôi nhìn theo hướng Chung Trần, chiếc ghế Long Thần vốn nên ngồi cạnh Cố Hàn lâm, trống không.
Cô Hàn lâm nói: “Bẩm Hoàng Thượng, chuyện này... Long Tướng quân ngài ấy luôn luôn qua loa, có lẽ là nhớ lầm thời giờ, có khi chẳng nữa sẽ tới.”
“Long Thần này.” Chung Trần cười lắc đầu.
Trụy Nhi khẩn trương nhìn Long Thần, Long Thần cúi đầu mở ra hộp bánh ngọt kia, nói: “Nhìn thật ngon.”
“Vậy… vậy à, ” Trụy Nhi nói, ” vậy anh đừng chỉ nhìn thế chứ, ăn thử một miếng đi.”
Long Thần cũng nhìn Trụy Nhi thật sâu, gật đầu nói: “Được.”
Sau đó cầm lấy một miếng mai hoa cao, đương định để vào miệng, bỗng nhiên có người lao ra, nói: “Chờ chút!”
Trụy Nhi bị dọa, nhìn về phía người kia, chợt thấy là một gã ăn mặc như người sai vặt.
Long Thần nhíu mày, nói: “A Thiếu, gào thét làm gì vậy.”
A Thiếu kia nói: “Tướng quân! Con nhóc này không phải là tỳ nữ bên cạnh vị hoàng hậu kia sao! Thị sáng sớm mang đồ tới, chắc chắn không phải chuyện lành! Để tôi thay ngài thử độc trước!”
Dứt lời, đưa tay ném miếng bánh ngọt vào trong miệng, Long Thần lại đột nhiên đứng lên, đập một cái thật mạnh vào lưng A Thiếu. A Thiếu tằng hắng một cái, bánh ngọt phun ra hết, nói: “Tướng quân… ngài làm gì vậy?”
Long Thần nói: “Bánh ngọt có độc, chớ ăn!”
Trụy Nhi: “?”
Trụy Nhi trợn tròn đôi mắt nhìn Long Thần, A Thiếu kia lại càng không thể tin nói: “Cái gì? Ngài biết có độc? Vậy sao ngài còn ăn!”
“Long… Long Thần…” Trụy Nhi run run rẩy rẩy mở miệng, Long Thần lại ngắt lời cô, thở dài: “Tôi biết em có sứ mệnh, tôi cũng không muốn em khó xử.” Lại cười cười, nói, “Đồ ăn em làm, tôi mặc kệ bên trong có thứ gì, tôi đều ăn.”
Nói xong, vậy mà thật sự muốn lấy bánh ngọt lên lên ăn, A Thiếu bị dọa đến tưởng chết, đương muốn ngăn cản Long Thần, Trụy Nhi cũng đã đứng lên, vuốt bánh ngọt trên tay Long Thần, nói: “Anh có ý gì! Anh cho rằng tôi muốn hạ độc hại anh?”
Long Thần nói: “Vậy… Vậy em…”
Trụy Nhi đã khóc không thành tiếng: “Sao tôi lại hại anh chứ? Trong lòng anh tôi chính là kẻ như vậy sao? Được, tôi cho anh hay, bên trong bánh ngọt, chỉ là thuốc mê thôi! Anh không tin, tôi ăn cho anh xem!”
Trụy Nhi thật sự đưa tay cầm lấy một miếng bánh ngọt ném vào trong miệng, hung nhai nhai nhấm nuốt hai cái thật hăng sau đó ăn hết, như đang thị uy mà trừng mắt nhìn Long Thần.
Long Thần cả sợ nói: “Trụy Nhi…”
“Tôi nói rồi, tôi sẽ không hại anh!” Trụy Nhi căm tức nhìn gã, nhưng dần dần tứ chi có hơi bất lực, cô chống đầu, nói, “Tôi… Đầu tôi nặng quá.” Long Thần nói: “Bởi vì bên trong bánh ngọt của em … Có thuốc mê mà…”
Trụy Nhi: “Sao tôi lại quên chuyện này chứ… Long Thần… lát nữa anh đừng đi có được không… ở bên tôi… anh đừng đến buổi thọ thần, đừng tham gia vào chuyện này… Mặc kệ kết quả cuối cùng thế nào, anh cũng sẽ không sao, sẽ không bị thương sẽ không chết, cũng không còn đối lập với tôi…”
Long Thần nhìn Trụy Nhi, dường như thở dài, nói: “Trụy Nhi, em nghỉ ngơi thật tốt trước đã. Tôi không đi, ngoan, em nghỉ ngơi thật tốt đi.”
Trụy Nhi ngủ thật say, Long Thần ôm ngang Trụy Nhi lên, đặt lên giường, buông rèm cửa sổ xuống, nói: “A Thiếu, chuẩn bị xuất phát.”
A Thiếu lấy làm lạ, nói: “Tướng quân, làm sao ngài biết thị sẽ ăn?”
“Ta nào có thần cơ diệu toán như vậy. Chỉ là nghe thông báo nói Trụy Nhi tới tìm ta sớm như vậy, ta đã biết nhất định là có chuyện nên sớm phân phó cậu giả vờ xông vào, ta lại ngăn cản cậu, giả vờ ta nguyện ý vì nàng ấy mà xông pha khói lửa. Ta biết theo tính tình Trụy Nhi, tất nhiên sẽ nói ra hết… Ngược lại không ngờ nàng ấy lại tự mình ăn.” Long Thần dở khóc dở cười, “Cũng tốt, nàng ấy cứ nghỉ ngơi ở đây, chờ khi sự việc xong xuôi, ta lại đến trấn an nàng ấy. Trụy Nhi rốt cuộc vẫn đơn thuần ngây thơ, tuyệt không giống chủ nhân của nàng ấy.”
A Thiếu nói, “tướng quân, ngài thật hình như thật sự thích Trụy Nhi này nhỉ?”
Long Thần cười cười, nói: “Ừm. Lần này tốt nhất khiến cô hoàng hậu lòng dạ độc ác kia hoàn toàn từ bỏ chuyện báo thù, an an phận phận đi theo Hoàng Thượng, sau này lại xin Hoàng thượng lấy Trụy Nhi, để nàng ấy thôi suy nghĩ gì mà báo thù hay không báo thù, ngoan ngoãn làm phu nhân tướng quân.”
A Thiếu cái hiểu cái không gật đầu: “Dạ, vậy chúng ta đi trước đã.”
Long Thần và A Thiếu hai người đương muốn đi ra ngoài, trên nóc nhà liền nhảy ra tên thích khách, chiêu chiêu độc ác, đâm thẳng chỗ trí mạng của Long Thần.
A Thiếu hoảng sợ nói: “Chuyện gì xảy ra?”
Long Thần vừa giao đấu với thích khách, vừa tranh thủ nói: “Nhất định là yêu nữ kia biết tính cách Trụy Nhi, để phòng vạn nhất, còn phái người đến ám sát ta! Nếu Trụy Nhi không hôn mê được ta, ta sẽ phải chết!”
A Thiếu phẫn nộ nói: “Cô ả kia thật hung ác!”
Long Thần cười lạnh một tiếng, nhưng thích khách kia công lực thâm hậu, Long Thần và A Thiếu hai người hợp lực đều có hơi không chống đỡ nổi, Long Thần hô to: “Phương Cốc! Lúc này anh còn không ra mặt, còn chờ lúc nào? Anh chớ xem ta như yêu nữ kia!”
Ngự hoa viên vốn là cảnh sắc cực đẹp, giờ đây tuyết mịn ào ạt, càng thêm mỹ cảm.
Trên đài đám con hát ê ê a a biểu diễn, dưới đài tôi lại chẳng lòng dạ nào mà thưởng thức, thỉnh thoảng vang lên tiếng vỗ tay như sấm nổ của đám người dưới, tôi cũng nhịn không được run lên.
Chung Trần chú ý tới, nói: “Hoàng hậu không thoải mái? Có muốn về cung Phượng Tê nghỉ ngơi trước không?”
“Không, không cần.” tôi lắc đầu, “Các người xoa xoa vai giúp ta đi.”
Tôi quay đầu, đưa mắt ra ý qua một cái với ba sát thủ giả trang cung nữ kia, bọn họ nháo nhào gật đầu, đấm chân vò vai giúp tôi.
Một màn kịch kết thúc, có mấy đại thần thừa cơ tặng lễ, tôi nhắm mắt dưỡng thần, tính toán khoảng khi hạ màn chính là lúc thủ hạ của Phúc vương lên đài, chợt nghe thấy một giọng nữ có chút quen tai: “Hoàng Thượng vạn tuế, Phúc vương bảo lão nô đến tặng một phần hậu lễ, chúc mừng thọ thần sinh nhật Ngô hoàng.”
Tôi đột nhiên mở to mắt, chợt thấy người kia béo béo mập mập, là một mụ trung niên, lại chính mụ già mà mỗi lần đến phủ Phúc Vương, tôi đều có thể gặp.
Tại sao có thể như vậy được?
Đôi mắt tôi nhìn chằm chặp cái hộp trong tay mụ, có một dự cảm thật sự không tốt, mụ cười mỉm mở hộp ra, thấy trong hộp rõ ràng là đầu Phúc vương!
Bốn phía thét lên bối rối, thị vệ nháo nhào rút kiếm, nhưng Chung Trần mặt không chút thay đổi nói: “Có người sát hại Phúc vương, bắt lấy những tên phản tặc này!”
Mấy thị vệ kia lại không đi bắt mụ già kia, mà là quay đầu bắt ba tỳ nữ bên cạnh tôi. Tôi kinh hãi, nói: “Hoàng Thượng đây là ý gì?”
“Ba kẻ này, đều là gian tế phản tặc an bài, hoàng hậu đừng kinh hoảng.” Chung Trần khóe miệng ẩn ẩn có ý cười, “Bảo vệ hoàng hậu cho tốt.”
Mấy thị vệ bao quanh lấy tôi, nhìn như bảo vệ, thật ra là giám thị.
Mà mụ già kia lại mang theo ý cười xé cái mặt nạ trên mặt, rành rành là một thiếu nữ trẻ. Ả ngòn ngọt cười, lật tay móc ra con dao găm ngắn, nói: “Ôi chao, công thành lui thân. Còn lại các người cố gắng nha. Bọn ta đều là phản tặc đấy, đến để phản Phúc vương và hoàng thượng, bọn ta muốn giết Hoàng Thượng và hoàng hậu, mọi người nhớ kỹ đó.”
Nói xong, vận khinh công bay vút lên mà đi, vậy mà không có bất kỳ ai ngăn cản.
Khoảnh khắc ấy tôi đã rõ hết, Chung Trần biết trận phản loạn này không thể ngăn cản, dứt khoát phái người ở bên ngoài phát động một trận “Phản loạn” trước chúng tôi một bước, lời cô ả vừa rồi nói, hoàn toàn là nói cho người không biết chuyện ở đây nghe! Người khác sẽ coi rằng thật sự là phản tặc mưu phản, nào sẽ ngờ là hoàng hậu liên thủ với Phúc vương để đối phó Chung Trần!
Ba tỳ nữ kia lập tức giãy người phản kháng, tôi hô to: “Mấy tên trên sân khấu kia! Còn thất thần làm gì? Mau xuống đây! “
Nói đoạn, hai ba cái con hát trên đài lập tức cởi đồ hóa trang rườm rà, để lộ ra y phục dạ hành màu đen bên trong, tay cầm trường kiếm nhảy xuống, lần này chung quanh không chỉ có tiếng thét, còn có rất nhiều kẻ quăng ánh mắt hoài nghi và hoảng sợ tới tôi. Chung Trần lạnh lùng nhìn tôi một cái, nói: “Hoàng hậu thân thể không thoải mái, nói lung tung mê sảng rồi.”
Giờ đây sát thủ bên tôi không đến mười người, mà thị vệ của Chung Trần lại rất nhiều, bởi vì chúng tôi biết nhóm ám vệ thân thủ của Chung Trần. Tạm thời không có người chết, nhưng đoán chừng cũng không chống đỡ được bao lâu, sau một khắc, rất nhiều thủ hạ Phúc vương tràn vào, hai bên hỗn chiến, giờ mấu chốt nhất chính là bên ngoài.
quân đội bên ngoài của Phúc vương cùng người Giáng Mục hẳn là đang cố gắng xông vào hoàng cung, cấm quân người người lợi hại, lại tương đối lỏng lẻo, từ từ dần đánh tan cũng không khó, Long Thần bị kéo chân, không thể mang đại quân trợ giúp… Chỉ cần quân đội của Phúc vương đánh vào hoàng cung, giết chết cấm quân, là có thể đến đánh bại mấy tên ám vệ này!
Tôi khẩn trương đến vô cùng, đứng trong vòng bảo hộ của mấy tên thị vệ nhìn quanh bên ngoài, cửa cung cách đó không xa tựa hồ có thiên quân vạn mã và tiếng giết chóc, tiếng vó ngựa vang trời.
Đến rồi!
Tôi nhìn chằm chằm hết thảy quanh mình, bên Phúc vương người ít ưu thế ít, nhưng mà… Thật sự là may mắn có lá thư này của Khúc Mị, bọn họ vẫn có thể tiếp tục chèo chống, thậm chí không ít ám vệ đã bị thương hoặc bỏ mình.
Tôi không hiểu mà nhìn Khúc Mị, nàng ta cách tôi rất gần, cũng đang được bảo hộ, chỉ là Khúc Mị nom khẩn trương như tôi vậy. Nàng ta chỉ duy trì khuôn mặt sợ hãi, cứ luôn nhìn ra bên ngoài, lại thỉnh thoảng lo âu nhìn về phía Chung Trần.
Vẫn là không hiểu nổi, Khúc Mị đến cùng là muốn làm gì?
Thủ vệ bên người Chung Trần liên tục bị thương, mấy ám vệ bên cạnh tôi ngo ngoe muốn động, muốn qua trợ giúp Chung Trần, vòng vây quanh tôi dần dần có chút lỏng lẻo, tôi đang muốn thừa cơ chạy đi, chợt nghe thấy âm thanh gót sắt rung động, một đại đội quân thanh thế to lớn vào hoàng cung, cách ngự hoa viên càng ngày càng gần!
Quá tốt rồi!
Tôi nhìn chằm chặp cửa vào ngự hoa viên, chỉ chốc lát sau, một thớt Hãn Huyết Bảo Mã phi tốc xông lên phía trước nhất, đằng sau đi theo là trùng trùng điệp điệp kỵ binh cùng bộ binh, nhưng mà kẻ kia, lại không phải ai khác, mà là… Long Thần?!
Tôi mở to hai mắt gã, không thể tin mà nhìn Long Thần thân mang ngân giáp, tay cầm trường kiếm, uy mãnh như hổ, xông vào trùng vây, suốt đường chém giết quân địch, giờ chiến trận dưới mắt gã vẫn còn dư sức, một chân quỳ xuống trước mặt Chung Trần, ôm quyền nói: “Mạt tướng cứu giá chậm trễ, mong chuộc tội với Hoàng Thượng! Đạo chích ngoài cung đã trừ sạch!”
Quân đội của Phúc vương?
Tôi kinh hãi, cơ hồ muốn nôn ra máu, trong đầu xám xịt.
Chung Trần mỉm cười: “Long Tướng quân hãy đứng lên.”
Hai người nhìn nhau cười một tiếng, đúng là bộ dáng tràn đầy tự tin.
Một khắc sau Long Thần đứng lên, tay nâng một khối lệnh bài hoàn chỉnh: “Chúng tướng sĩ nghe lệnh! Bảo hộ Hoàng Thượng! Giết hết phản tặc!”
Những thị vệ kia không cần gã nói, đã xông vào đám người.
Tại sao có thể như vậy?!
Tôi biết Chung Trần tin tưởng Long Thần, nhưng không ngờ, chàng sẽ tin tưởng đến mức trực tiếp đưa cho Long Thần tấm lệnh bài hoàn chỉnh! Long Thần có thể điều khiển quân đội, vượt ra ngoài tưởng tượng!
Huống chi, tôi phái Trụy Nhi đi giữ chặt chân Long Thần, lo lắng Trụy Nhi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tôi còn để một tên thân thủ cực tốt mà Phúc vương đưa tôi đi mai phục Long Thần! Vì sao?
Tôi bỗng nhiên thoáng nhìn Phương Cốc một thân đồ đen sau lưng Long Thần, trong phút chốc đều hiểu tất cả.
Đúng, tôi tính hết khả năng, tôi cẩn thận từng chuyện.
Nhưng tôi nghĩ tới mỗi một chuyện gì, thì Chung Trần cũng nghĩ đến, không chỉ nghĩ đến, còn cho ra phương pháp đối ứng tốt nhất.
Hết thảy đều là uổng phí, hết thảy đều là uổng phí!
Tôi nhìn rồi tính toán, Chung Trần miệng hơi cười, và cả những thuộc hạ của Phúc vương chung quanh chàng đã tử thương đến gần hết, mấy tên thị vệ nên bảo vệ tôi đều vui mừng mà nhàn nhã tản ra, tôi có thể rời đi bất cứ lúc nào, nhưng lại đã không thể quay đầu.
Máu tươi sớm đã nhuộm đỏ tuyết trắng trong ngự hoa viên.
Bỗng nhiên Chung Trần quay đầu, nhìn tôi chằm chằm, hô: “A Chiêu!”
Tay chàng mau chóng bắn ra một cái ly rượu, tôi nghe “Đinh” một tiếng, sau đó trên lưng đau nhói một cái, là một cây chủy thủ, đâm vào hông tôi.
Trước mắt tôi choáng váng từng trận, mềm oặt ngã xuống, chỉ nghe thấy tiếng cười câm khàn kinh khủng của Khúc Mị vang lên bên tai tôi, nàng ta ngoan độc mà nhìn tôi, phảng phất như đang…
Nói ——
“Hứa Bích Chiêu, tôi cho cô những thứ đó, người bảo vệ cô mới có thể cuống cuồng đến không thể nào chú ý đến cô, tôi mới có thể tiếp cận cô. Mặc dù tôi không biết võ công, nhưng tôi biết, phải thế làm nào mới có thể khiến con người ta chết thống khổ nhất. Đáng tiếc… Hoàng Thượng sao chàng lại ngăn cản tôi? Chàng vĩnh viễn không yêu tôi, chàng không yêu tôi… Vậy tôi sẽ để chàng hận tôi...
... Ha ha ha ha ha ha —— “
Tôi cảm giác được có người ôm lấy tôi, tôi biết là Chung Trần, lồng ngực ấm áp, dày dặn, và cả giọt nước mắt nóng hổi nhỏ xuống trên mặt tôi. Tựa hồ tôi còn mơ hồ cảm thấy, tôi nghe thấy thanh âm của Trụy Nhi, cô bé khóc lớn tiếng, hô: “Hoàng hậu nương nương…”
Nhưng chung quy tôi cũng không biết gì cả.
Long Thần đương đắc ý mà nhìn quân địch tử thương hơn phân nửa chung quanh, sắp bị diệt toàn quân, chợt nghe thấy đằng kia là tiếng rống đứt ruột đứt gan của hoàng thượng, còn cả Khúc Mị.
Sau khi ám sát được yêu nữ hoàng hậu kia, Long Thần không rõ trong lòng mình có cảm giác gì. Điều trước tiên gã nghĩ tới, lại là Trụy Nhi, gã nghĩ, tại sao có thể như vậy, Trụy Nhi thích ả yêu nữ hoàng hậu kia như vậy, cô ta chết rồi, Trụy Nhi có phải sẽ rất đau lòng, rất tự trách hay không?
Nhưng ở một góc hẻo lánh chợt vang lên tiếng của Trụy Nhi, Long Thần vốn cho rằng là ảo giác của mình, nhìn lại, lại chính là một bóng người màu hồng phấn đương chạy lại chỗ hoàng hậu. Trụy Nhi chẳng biết tỉnh từ lúc nào, lại thừa khi loạn lạc lẻn vào cung trong! Mấy tên thị vệ bảo vệ hoàng hậu đương bối rối, thấy một người chẳng biết từ đâu chạy tới, vội vàng bắn tên!
Con ngươi Long Thần kịch liệt co lại, rống to: “Nàng ấy không phải thích khách!”
Nhưng mà tên đã bắn, nào dừng được? Bóng dáng màu hồng kia chợt nhoài xuống, tựa như cánh hoa mai, theo bông tuyết, cùng tàn lụi.
Long Thần điên cuồng gào thét một tiếng, nhào tới bên người Trụy Nhi, thị vệ bảo hộ hoàng hậu đều lợi hại vô cùng, trên ngực Trụy Nhi —- là một mũi tên, khó khăn lắm mới xuyên qua được trái tim cô.
Long Thần run giọng nói: “Trụy Nhi, Trụy Nhi… em tỉnh lại, em tỉnh lại đi! Thái y đâu?”
Gã ôm lấy Trụy Nhi muốn chạy đến hướng Thái y viện, hai mắt Trụy Nhi nhắm nghiền, hơi thở lại càng ngày càng chậm.
Một lát sau, Trụy Nhi chậm rãi mở mắt, ngắc ngứ mà nói: “Long Thần…”
“Đừng nói chuyện!” Long Thần nói, “em sẽ không sao hết.”
Trụy Nhi nói: “Chàng gạt em…”
“Tôi biết, là tôi không tốt, em phải sống, sau này muốn chém giết muốn róc thịt đều tùy em hết, em phải sống.”
“Em muốn đi ngắm… sao trên thảo nguyên… mà chàng nói…” hơi thở Trụy Nhi càng ngày càng yếu ớt.
Long Thần nói: “Được, em phải sống, em chờ chút nữa thôi, em vẫn sống, tôi dẫn em đi ngắm sao, nếu không tôi sẽ dẫn người khác đi.”
Trụy Nhi rơi xuống một giọt nước mắt, chầm chậm nhỏ xuống mặt đất, xem ra cô buồn cực kỳ, giọng vừa nhỏ vừa mềm: “Chàng gạt em, em không trách chàng…chàng thương hại em, em không trách chàng… chàng dẫn người khác đi ngắm sao, em cũng sẽ không trách chàng đâu… Long Thần, em không trách chàng đâu…”
Băng tuyết rơi xuống mặt cô, từng chút từng chút, hóa thành giọt nước, giống như nước mắt.
Long Thần từ khi hiểu chuyện đến nay, chưa từng khóc, nhưng mà lần này, gã đã khóc không thành tiếng mất rồi: “Trụy Nhi, đừng nói nữa, em phải sống, tôi sẽ không dẫn người khác đi ngắm sao đâu, tôi chỉ muốn dẫn em đi thôi, tôi thà một mình, tôi cũng sẽ không dẫn theo người khác, Trụy Nhi, tôi xin em, em phải sống.”
Trụy Nhi cười cười, nhẹ nhàng nói: “Chàng này… sao mà ngốc như vậy…”
Đây là biểu lộ cuối cùng cô để lại trên thế giới này, khóe miệng có hơi cong lên, trên gương mặt —- là cái lúm đồng tiền nho nhỏ, không rõ ràng, tựa như khuôn mặt mỗi khi cô cười, tỉnh tỉnh mê mê.
Rất lâu trước kia, Long Thần quỳ gối trước cửa cung Phượng Tê, mưa to gió lớn, Trụy Nhi che ô đi tới, y phục cung nữ màu hồng cực kỳ chói mắt, cô che ô cho Long Thần, nói lẩm bẩm: “Cái anh này sao mà ngốc thế?”
Khi đó cô bĩu môi, nom vô cùng đáng yêu, mà gã quỳ gối trong mưa, chật vật vô cùng.
Nhưng mà, đến hôm nay, gã mới biết, kẻ ngu chân chính là ai.
Cô nói, em không trách chàng.
Em không trách chàng đâu.
“Hoàng Thượng đừng nóng vội, nhờ có cái chén sứ kia của người, chủy thủ chỉ là đâm vào bên hông, mà lại đâm vào rất nông, Hoàng hậu nương nương hẳn là không sao!”
Đây là câu nói sau cùng tôi nghe được, trước khi hôn mê.
Nhưng mà khi tôi tỉnh lại lần nữa vì thấy hơi lạnh, tôi nghe thấy là tiếng Chung Trần gầm thét, tôi nghe được chàng nói: “Một đám bỏ đi! Không phải nói không sao ư?”
“Bẩm… bẩm hoàng thượng, không biết vì sao, máu nương nương cứ không cầm được, mà thân thể nương nương, thực sự là suy yếu đến mức bất thường… trạng thái như vậy, vốn chắc chắn là phải liệt giường khó mà đi lại, nhưng nương nương lại khởi sắc rất tốt… có lẽ là do dùng một số dược vật không giống bình thường, thứ này... lại càng gây tổn hại tới thân thể ạ!”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
2.
3.
4.
=====================================
“Đừng nói linh tinh nữa, cầm máu cho hoàng hậu trước đi!” Chung Trần tựa hồ đã đến gần giới hạn của sự sụp đổ.
Hiếm khi… Nghe thấy chàng gào thét nói chuyện như thế.
Ý thức của tôi càng ngày càng mơ hồ, lại muốn nói hai câu cùng Chung Trần. Tôi vốn nên nói cho chàng biết, tôi không cầm được máu, đều là bởi vì chàng để tôi thay máu cho Khúc Mị, Nhưng tôi… tôi nghĩ, mình sẽ không nói ra miệng.
Chung Trần rốt cuộc là phe thắng.
Chàng thắng chiến tranh, cũng thắng tôi, tôi nghĩ cả đời mình, cũng không thể nào đánh bại chàng.
Cũng may cuộc đời vô dụng này của tôi, cũng sắp kết thúc.
Tiếc rằng, chung quanh lại trở nên ồn ào, tôi nghe thấy Chung Trần nói: “Trước tiên dẫn ả đi, nhốt vào thiên lao, nếu như hoàng hậu có bề gì, trẫm cũng muốn ả chảy hết máu mà chết!”
Sau đó là tiếng cười của Khúc Mị, mặc dù khó nghe, nhưng lại đắc ý như vậy, phảng phất đang nói: “Ha ha ha ha, Hoàng Thượng, người quả nhiên bắt đầu hận ta, đúng không? Quá tốt rồi, cuối cùng người không còn coi ta là không khí, là quân cờ… Nhưng ta muốn nói cho người hay, hung thủ thật sự, không phải ta. Ngài xem, nếu hoàng hậu chết đi, lại là chảy hết máu mà chết, là vì sao nhỉ? Nguyên nhân duy nhất có thể nghĩ tới, chỉ có chuyện thay máu, ha ha ha ha ha —— Hoàng Thượng, nếu là vậy, người nói xem, hung thủ là ai đây?”
“Dẫn ả đi cho trẫm!” Chung Trần tựa hồ đã bị buộc đẩy đến bên bờ biên giới sắp sụp đổ.
Khúc Mị này… Thật sự khiến người ta chán ghét…
Tôi giật giật ngón tay, một khắc sau lập tức có người nắm chặt tay của tôi, nhẹ nhàng gọi tên tôi: “A Chiêu, A Chiêu… nàng tỉnh rồi…”
Tôi hơi mở mắt, động tác nho nhỏ như thế, mà cơ hồ dùng hết khí lực toàn thân.
Chung Trần nhìn hơi chật vật, tóc tai rối bù, mắt còn có hơi đỏ, như con dã thú bị buộc đến đường cùng, nhìn ngọn cỏ cứu mạng cuối cùng là tôi.
Tôi bỗng nhiên rất đau lòng: “Chung Trần…”
Chung Trần nói: “Đừng nói, miệng vết thương của nàng vẫn đang chảy máu, chờ lát máu ngừng rồi nàng sẽ không sao.”
Tôi nói: “Không cầm được đâu…”
“Cầm được, nhất định cầm được.” Hắn liều mạng lắc đầu, “A Chiêu, ta xin nàng, nàng đừng nản chí, nhất định phải chống đỡ.”
“Chàng nghe ta nói…” tôi rất cố gắng muốn nói cho hết lời, nhưng khí lực dần dần trôi đi, tôi rất sợ, mình nói không hết đã ra đi.
“Được, nàng nói đi.” Chàng nhắm lại mắt, nói.
“Ta… Rất hận chàng…”
Chung Trần lại lần nữa đỏ cả vành mắt: “Đúng, nàng nên hận ta, ta cũng hận chính mình.”
“Nhưng mà… Ta yêu chàng… Chung Trần…” Ta chậm rãi nhỏ giọt nước mắt, “Chung Trần, lại gần ta một chút…”
Chung Trần cắn răng, tới gần tôi, nói: “A Chiêu… Ta cũng yêu nàng, ta cầu xin nàng, nàng nhất định phải sống… nàng là hoàng hậu của ta, ta muốn nàng luôn bên ta…”
“Thật xin lỗi, không thể bên chàng… cả đời này… Gặp chàng… Yêu chàng… Hận chàng… giờ nhớ lại, giống một giấc mộng rất dài… Bây giờ, mộng, phải tỉnh thôi…” tôi khó chịu ho hai tiếng, nói, “Nhưng ta, giờ nghĩ lại, cũng không hối hận… Ta không hối hận đã bên chàng… Đau đớn là thật, nhưng niềm vui, cũng là thật…”
Chung Trần ôm tôi thật chặt, nói: “A Chiêu, ta cầu xin nàng đừng chết, ta cầu xin nàng hãy sống sót, ta cam đoan, sau này chỉ cho nàng niềm vui, không để nàng thống khổ. Lúc trước ta làm sai quá nhiều điều, ta kiêu ngạo tự mãn, cảm thấy mọi thứ đều trong tầm kiểm soát của ta. A Chiêu, là ta quá vô liêm sỉ, ta chỉ cầu xin nàng sống sót. Trước khi gặp nàng, cuộc đời ta luôn là cô độc một mình, gặp nàng rồi, dù cho giữa hai ta tràn đầy mâu thuẫn và hoài nghi, ta cũng chưa từng cảm thấy hối hận, ta chỉ hi vọng nàng vĩnh viễn ở bên ta, ta muốn giữ nàng bên mình, lại dùng sai cách. A Chiêu, ta biết nàng kỳ thật là mềm lòng nhất, nàng lại tha thứ cho ta một lần nữa, hãy sống được không? Đừng để ta cô đơn qua hết một đời dài dằng dặc này, A Chiêu, ta cầu xin nàng…”
Nước mắt Chung Trần mãnh liệt mà chảy, tôi cơ hồ bị nước mắt của chàng hun phỏng, tôi nói: “Xin lỗi chàng… Đời này, ta không thể bên chàng nữa. Mặc dù ta chưa từng hối hận, nhưng mà… nếu có kiếp sau, ta hi vọng, sẽ không phải sống đau khổ như vậy nữa… Ta muốn làm một con chim, một cái cây, một con cá…đừng làm người nữa, mệt mỏi quá… Yêu cũng không thể yêu, hận… không thể hận. Cho dù… Bất đắc dĩ, vẫn phải làm người… Ta… Nhất định nhất định, sẽ không gặp lại chàng nữa.”
Tôi rốt cục nói xong lời muốn nói, tôi cảm thấy rất thỏa mãn, quãng đời còn lại tôi sống trong tràn ngập tiếc nuối, cuối cùng, rốt cục đã không còn tiếc nuối, tôi thỏa mãn ngủ thật say.
Tiếng rống Chung Trần đứt ruột gan, thanh âm kia tựa như xuyên qua vô số năm ánh sáng, mang theo bộ dáng một Chung Trần mà tôi yêu nhất, đi đến bên cạnh tôi, vậy mà tôi lại có chút không buông được. Tôi nghĩ, trước khi chết tôi rốt cục đã rõ, tôi rốt cuộc là yêu chàng nhiều hơn là hận. tôi có thể cảm nhận được nỗi thống khổ cùng tuyệt vọng của chàng, mà điều này cũng khiến tôi thống khổ.
Như chàng nói, đời người dài rộng như thế, chàng đã mất đi tôi, cũng sẽ vĩnh viễn không tìm được tôi, nghĩ thôi đã khiến người ta cảm thấy rơi lệ thành hàng.
Có người nói, tu trăm năm được đi cùng thuyền, tu ngàn năm được chung gối ngủ.
Tôi không biết tôi và Chung Trần từng tu bao nhiêu năm.
Nhưng tôi khẩn cầu, hỡi chư thần trên trời.
Bốn bể tám cõi, giữa dòng thời gian vô thủy vô chung.
Duyên phận giữa tôi và Chung Trần, đời này, vĩnh viễn đã hết đi thôi.
Từ nay về sau, dù là Thiên Sơn sụp đổ, hay là Giang hải cạn khô.
Bãi bể nương dâu, tôi và chàng, sẽ không còn gặp nhau nữa.
Tuyết ngoài cửa sổ chẳng biết đã dừng tự lúc nào, mây tan mặt trời mọc, ánh nắng ấm áp đổ xuống, hòa tan tuyết đọng mỏng manh.
Trận tuyết cuối cùng của Vũ quốc qua đi
Mà mùa xuân năm nay của Vũ quốc, rốt cuộc đã đến.
-Hoàn thành chính văn-
Trụy Nhi nói: “Không sao, thông báo thì nhất định phải làm, ừm, chúng ta đi vào trước?”
Long Thần nói: “Ừ.”
Long Thần dẫn theo Trụy Nhi đi vào phủ nhà mình, che ô giúp cô, dọc đường đi cao hứng bừng bừng giới thiệu với Trụy Nhi phong cảnh cùng kiến trúc nhà mình.
Trụy Nhi cố gắng muốn để mình nghe vào, nhưng thỉnh thoảng lại thất thần.
Long Thần dần dần cũng phát hiện Trụy Nhi không để tâm, nói: “Trụy Nhi, em tìm đến tôi có chuyện gì không? Kì lạ, hôm nay là thọ thần sinh nhật Hoàng Thượng, tôi cũng phải tiến cung ngay, em không cần hầu hạ hoàng hậu nương nương của em sao?”
Trụy Nhi giật mình, nói: “A, là… Là Hoàng hậu nương nương nói hôm nay người sẽ đi tham gia tiệc thọ thần, cho nên để tôi… Ra ngoài chơi, tôi liền tới tìm anh.”
Long Thần nói: “Vậy ư… Nhưng lát tôi cũng sẽ vào cung… thôi thì em cùng tôi đi nhé.”
“Được… được.” Trụy Nhi cười cười, nói, “Đúng rồi, tôi… tôi học được cách làm một loại điểm tâm, anh có muốn nếm thử không?”
Long Thần sững sờ, nói: “Được. Vậy chúng ta vào trong phòng ngồi một lát hẵng đã.”
Trụy Nhi vẻ mặt hốt hoảng gật gật đầu.
“Hoàng hậu, ăn nhiều chút.” Chung Trần mang theo ý cười ôn hòa, ngay trước mặt mọi người gắp đồ ăn cho tôi. Đám người dưới kia vẻ mặt rực rỡ, ngược lại là thật buồn cười.
Khúc Mị một bên khác cạnh Chung Trần, đây là lần đầu tiên sau lần ở chùa Pháp Hoa, tôi gặp mặt nàng ta. Nàng ta nom giống thường ngày, nhưng sắc mặt khí sắc đều rất kém, mà tôi bởi vì đã uống thuốc, tinh thần rất tốt, có khi người khác nhìn vào, sẽ cho rằng nàng ta mới là kẻ bệnh nặng.
Chung Trần liên tiếp đối tốt với tôi, ân ái vô cùng, vậy mà nàng ta cũng không có bất kỳ phản ứng gì, tôi càng ngày càng không hiểu rõ nàng ta.
Tôi cười cười, nói: “Tạ ơn Hoàng Thượng.”
“Hoàng hậu hôm nay nom rất đẹp.” Chung Trần nói, ” tinh thần nhìn cũng tốt hơn nhiều, xem ra tĩnh dưỡng ở chùa Pháp Hoa vẫn là có hiệu quả.”
“Chùa Pháp Hoa núi đẹp thủy trong, đương nhiên là hợp cho người ở rồi.” tôi cười cười, bảo thị nữ sau lưng tiến lên một chút, cầm hộp gấm trong tay thị, đưa cho Chung Trần.
“Lúc ta ở chùa Pháp Hoa, trông thấy hoa mai trên sườn núi chẳng những không có tàn lụi, ngược lại nở cực kỳ tươi tốt, nên vẽ một bức, muốn tặng cho Hoàng Thượng, trò chuyện tỏ tâm ý. Đáng tiếc vẽ không giỏi, không thể thể hiện vẻ đẹp của hoa mai, chỉ đành khó khăn vẽ lại ngoại hình bên ngoài thôi.”
Chung Trần giật mình, cười nhận bức tranh, nói: “Hoàng hậu có tâm ý bực này, đã đủ để cảm động rồi.”
Chàng mở bức tranh, mặc mai từng chút từng chút hiện ra. Đến khi toàn bộ mở hết, Chung Trần chậm rãi đọc lên câu thơ dưới bức tranh, nói: “Trân trọng đa tình quan y lệnh, trực hòa căn bát tống xuân lai…”
Chàng nhìn tôi một lúc, cười nói: “Tình nghĩa của Hoàng hậu, trẫm biết, cũng cảm nhận được.”
Tôi nhìn Chung Trần, tôi biết chàng đang rất vui vẻ, chàng biết rất rõ, dụng ý trong bức họa này của tôi.
Rất nhiều năm trước, chàng đưa ta một bó hoa mai nở rộ trong trời đông giá rét, khiến cho tôi cảm động mà cảm mến.
Bây giờ, trả chàng một bức mặc mai, mai mặc dù nở, nhưng mà cũng đã đến cuối kì hoa, giống như phần cảm tình kia của tôi, nghiêng nghiêng đổ đổ, rốt cục vẫn là cạn hết.
Nhưng Chung Trần lại vẫn thể hiện như rất vui vẻ, chàng rõ ràng biết hết, vẫn còn muốn giả ngu.
Người ngoài nhìn vào, dường như cảm thấy tôi và chàng ân ái vô cùng, song thần giao cách cảm, chỉ có chúng tôi là rõ, rốt cuộc ý nghĩa là gì.
Ăn cơm xong, đám người liền cùng đi đến ngự hoa viên, gánh hát tốt nhất các nơi đều hội tụ ở đây, sớm đã có hạ nhân dọn sẵn bàn ghế.
Chung Trần ngồi ở chính giữa, tôi và Khúc Mị một trái một phải ngồi bên cạnh chàng, Khúc Mị lại còn thừa khi không ai nhìn chúng tôi mà cười cười với tôi, tôi cũng trả nàng ta nụ cười qua loa, sau đó ngồi ngay ngắn, xem kịch trên sân khấu.
Chung Trần bỗng nhiên nói: “A, Long Tướng quân đâu?”
Tôi nhìn theo hướng Chung Trần, chiếc ghế Long Thần vốn nên ngồi cạnh Cố Hàn lâm, trống không.
Cô Hàn lâm nói: “Bẩm Hoàng Thượng, chuyện này... Long Tướng quân ngài ấy luôn luôn qua loa, có lẽ là nhớ lầm thời giờ, có khi chẳng nữa sẽ tới.”
“Long Thần này.” Chung Trần cười lắc đầu.
Trụy Nhi khẩn trương nhìn Long Thần, Long Thần cúi đầu mở ra hộp bánh ngọt kia, nói: “Nhìn thật ngon.”
“Vậy… vậy à, ” Trụy Nhi nói, ” vậy anh đừng chỉ nhìn thế chứ, ăn thử một miếng đi.”
Long Thần cũng nhìn Trụy Nhi thật sâu, gật đầu nói: “Được.”
Sau đó cầm lấy một miếng mai hoa cao, đương định để vào miệng, bỗng nhiên có người lao ra, nói: “Chờ chút!”
Trụy Nhi bị dọa, nhìn về phía người kia, chợt thấy là một gã ăn mặc như người sai vặt.
Long Thần nhíu mày, nói: “A Thiếu, gào thét làm gì vậy.”
A Thiếu kia nói: “Tướng quân! Con nhóc này không phải là tỳ nữ bên cạnh vị hoàng hậu kia sao! Thị sáng sớm mang đồ tới, chắc chắn không phải chuyện lành! Để tôi thay ngài thử độc trước!”
Dứt lời, đưa tay ném miếng bánh ngọt vào trong miệng, Long Thần lại đột nhiên đứng lên, đập một cái thật mạnh vào lưng A Thiếu. A Thiếu tằng hắng một cái, bánh ngọt phun ra hết, nói: “Tướng quân… ngài làm gì vậy?”
Long Thần nói: “Bánh ngọt có độc, chớ ăn!”
Trụy Nhi: “?”
Trụy Nhi trợn tròn đôi mắt nhìn Long Thần, A Thiếu kia lại càng không thể tin nói: “Cái gì? Ngài biết có độc? Vậy sao ngài còn ăn!”
“Long… Long Thần…” Trụy Nhi run run rẩy rẩy mở miệng, Long Thần lại ngắt lời cô, thở dài: “Tôi biết em có sứ mệnh, tôi cũng không muốn em khó xử.” Lại cười cười, nói, “Đồ ăn em làm, tôi mặc kệ bên trong có thứ gì, tôi đều ăn.”
Nói xong, vậy mà thật sự muốn lấy bánh ngọt lên lên ăn, A Thiếu bị dọa đến tưởng chết, đương muốn ngăn cản Long Thần, Trụy Nhi cũng đã đứng lên, vuốt bánh ngọt trên tay Long Thần, nói: “Anh có ý gì! Anh cho rằng tôi muốn hạ độc hại anh?”
Long Thần nói: “Vậy… Vậy em…”
Trụy Nhi đã khóc không thành tiếng: “Sao tôi lại hại anh chứ? Trong lòng anh tôi chính là kẻ như vậy sao? Được, tôi cho anh hay, bên trong bánh ngọt, chỉ là thuốc mê thôi! Anh không tin, tôi ăn cho anh xem!”
Trụy Nhi thật sự đưa tay cầm lấy một miếng bánh ngọt ném vào trong miệng, hung nhai nhai nhấm nuốt hai cái thật hăng sau đó ăn hết, như đang thị uy mà trừng mắt nhìn Long Thần.
Long Thần cả sợ nói: “Trụy Nhi…”
“Tôi nói rồi, tôi sẽ không hại anh!” Trụy Nhi căm tức nhìn gã, nhưng dần dần tứ chi có hơi bất lực, cô chống đầu, nói, “Tôi… Đầu tôi nặng quá.” Long Thần nói: “Bởi vì bên trong bánh ngọt của em … Có thuốc mê mà…”
Trụy Nhi: “Sao tôi lại quên chuyện này chứ… Long Thần… lát nữa anh đừng đi có được không… ở bên tôi… anh đừng đến buổi thọ thần, đừng tham gia vào chuyện này… Mặc kệ kết quả cuối cùng thế nào, anh cũng sẽ không sao, sẽ không bị thương sẽ không chết, cũng không còn đối lập với tôi…”
Long Thần nhìn Trụy Nhi, dường như thở dài, nói: “Trụy Nhi, em nghỉ ngơi thật tốt trước đã. Tôi không đi, ngoan, em nghỉ ngơi thật tốt đi.”
Trụy Nhi ngủ thật say, Long Thần ôm ngang Trụy Nhi lên, đặt lên giường, buông rèm cửa sổ xuống, nói: “A Thiếu, chuẩn bị xuất phát.”
A Thiếu lấy làm lạ, nói: “Tướng quân, làm sao ngài biết thị sẽ ăn?”
“Ta nào có thần cơ diệu toán như vậy. Chỉ là nghe thông báo nói Trụy Nhi tới tìm ta sớm như vậy, ta đã biết nhất định là có chuyện nên sớm phân phó cậu giả vờ xông vào, ta lại ngăn cản cậu, giả vờ ta nguyện ý vì nàng ấy mà xông pha khói lửa. Ta biết theo tính tình Trụy Nhi, tất nhiên sẽ nói ra hết… Ngược lại không ngờ nàng ấy lại tự mình ăn.” Long Thần dở khóc dở cười, “Cũng tốt, nàng ấy cứ nghỉ ngơi ở đây, chờ khi sự việc xong xuôi, ta lại đến trấn an nàng ấy. Trụy Nhi rốt cuộc vẫn đơn thuần ngây thơ, tuyệt không giống chủ nhân của nàng ấy.”
A Thiếu nói, “tướng quân, ngài thật hình như thật sự thích Trụy Nhi này nhỉ?”
Long Thần cười cười, nói: “Ừm. Lần này tốt nhất khiến cô hoàng hậu lòng dạ độc ác kia hoàn toàn từ bỏ chuyện báo thù, an an phận phận đi theo Hoàng Thượng, sau này lại xin Hoàng thượng lấy Trụy Nhi, để nàng ấy thôi suy nghĩ gì mà báo thù hay không báo thù, ngoan ngoãn làm phu nhân tướng quân.”
A Thiếu cái hiểu cái không gật đầu: “Dạ, vậy chúng ta đi trước đã.”
Long Thần và A Thiếu hai người đương muốn đi ra ngoài, trên nóc nhà liền nhảy ra tên thích khách, chiêu chiêu độc ác, đâm thẳng chỗ trí mạng của Long Thần.
A Thiếu hoảng sợ nói: “Chuyện gì xảy ra?”
Long Thần vừa giao đấu với thích khách, vừa tranh thủ nói: “Nhất định là yêu nữ kia biết tính cách Trụy Nhi, để phòng vạn nhất, còn phái người đến ám sát ta! Nếu Trụy Nhi không hôn mê được ta, ta sẽ phải chết!”
A Thiếu phẫn nộ nói: “Cô ả kia thật hung ác!”
Long Thần cười lạnh một tiếng, nhưng thích khách kia công lực thâm hậu, Long Thần và A Thiếu hai người hợp lực đều có hơi không chống đỡ nổi, Long Thần hô to: “Phương Cốc! Lúc này anh còn không ra mặt, còn chờ lúc nào? Anh chớ xem ta như yêu nữ kia!”
Ngự hoa viên vốn là cảnh sắc cực đẹp, giờ đây tuyết mịn ào ạt, càng thêm mỹ cảm.
Trên đài đám con hát ê ê a a biểu diễn, dưới đài tôi lại chẳng lòng dạ nào mà thưởng thức, thỉnh thoảng vang lên tiếng vỗ tay như sấm nổ của đám người dưới, tôi cũng nhịn không được run lên.
Chung Trần chú ý tới, nói: “Hoàng hậu không thoải mái? Có muốn về cung Phượng Tê nghỉ ngơi trước không?”
“Không, không cần.” tôi lắc đầu, “Các người xoa xoa vai giúp ta đi.”
Tôi quay đầu, đưa mắt ra ý qua một cái với ba sát thủ giả trang cung nữ kia, bọn họ nháo nhào gật đầu, đấm chân vò vai giúp tôi.
Một màn kịch kết thúc, có mấy đại thần thừa cơ tặng lễ, tôi nhắm mắt dưỡng thần, tính toán khoảng khi hạ màn chính là lúc thủ hạ của Phúc vương lên đài, chợt nghe thấy một giọng nữ có chút quen tai: “Hoàng Thượng vạn tuế, Phúc vương bảo lão nô đến tặng một phần hậu lễ, chúc mừng thọ thần sinh nhật Ngô hoàng.”
Tôi đột nhiên mở to mắt, chợt thấy người kia béo béo mập mập, là một mụ trung niên, lại chính mụ già mà mỗi lần đến phủ Phúc Vương, tôi đều có thể gặp.
Tại sao có thể như vậy được?
Đôi mắt tôi nhìn chằm chặp cái hộp trong tay mụ, có một dự cảm thật sự không tốt, mụ cười mỉm mở hộp ra, thấy trong hộp rõ ràng là đầu Phúc vương!
Bốn phía thét lên bối rối, thị vệ nháo nhào rút kiếm, nhưng Chung Trần mặt không chút thay đổi nói: “Có người sát hại Phúc vương, bắt lấy những tên phản tặc này!”
Mấy thị vệ kia lại không đi bắt mụ già kia, mà là quay đầu bắt ba tỳ nữ bên cạnh tôi. Tôi kinh hãi, nói: “Hoàng Thượng đây là ý gì?”
“Ba kẻ này, đều là gian tế phản tặc an bài, hoàng hậu đừng kinh hoảng.” Chung Trần khóe miệng ẩn ẩn có ý cười, “Bảo vệ hoàng hậu cho tốt.”
Mấy thị vệ bao quanh lấy tôi, nhìn như bảo vệ, thật ra là giám thị.
Mà mụ già kia lại mang theo ý cười xé cái mặt nạ trên mặt, rành rành là một thiếu nữ trẻ. Ả ngòn ngọt cười, lật tay móc ra con dao găm ngắn, nói: “Ôi chao, công thành lui thân. Còn lại các người cố gắng nha. Bọn ta đều là phản tặc đấy, đến để phản Phúc vương và hoàng thượng, bọn ta muốn giết Hoàng Thượng và hoàng hậu, mọi người nhớ kỹ đó.”
Nói xong, vận khinh công bay vút lên mà đi, vậy mà không có bất kỳ ai ngăn cản.
Khoảnh khắc ấy tôi đã rõ hết, Chung Trần biết trận phản loạn này không thể ngăn cản, dứt khoát phái người ở bên ngoài phát động một trận “Phản loạn” trước chúng tôi một bước, lời cô ả vừa rồi nói, hoàn toàn là nói cho người không biết chuyện ở đây nghe! Người khác sẽ coi rằng thật sự là phản tặc mưu phản, nào sẽ ngờ là hoàng hậu liên thủ với Phúc vương để đối phó Chung Trần!
Ba tỳ nữ kia lập tức giãy người phản kháng, tôi hô to: “Mấy tên trên sân khấu kia! Còn thất thần làm gì? Mau xuống đây! “
Nói đoạn, hai ba cái con hát trên đài lập tức cởi đồ hóa trang rườm rà, để lộ ra y phục dạ hành màu đen bên trong, tay cầm trường kiếm nhảy xuống, lần này chung quanh không chỉ có tiếng thét, còn có rất nhiều kẻ quăng ánh mắt hoài nghi và hoảng sợ tới tôi. Chung Trần lạnh lùng nhìn tôi một cái, nói: “Hoàng hậu thân thể không thoải mái, nói lung tung mê sảng rồi.”
Giờ đây sát thủ bên tôi không đến mười người, mà thị vệ của Chung Trần lại rất nhiều, bởi vì chúng tôi biết nhóm ám vệ thân thủ của Chung Trần. Tạm thời không có người chết, nhưng đoán chừng cũng không chống đỡ được bao lâu, sau một khắc, rất nhiều thủ hạ Phúc vương tràn vào, hai bên hỗn chiến, giờ mấu chốt nhất chính là bên ngoài.
quân đội bên ngoài của Phúc vương cùng người Giáng Mục hẳn là đang cố gắng xông vào hoàng cung, cấm quân người người lợi hại, lại tương đối lỏng lẻo, từ từ dần đánh tan cũng không khó, Long Thần bị kéo chân, không thể mang đại quân trợ giúp… Chỉ cần quân đội của Phúc vương đánh vào hoàng cung, giết chết cấm quân, là có thể đến đánh bại mấy tên ám vệ này!
Tôi khẩn trương đến vô cùng, đứng trong vòng bảo hộ của mấy tên thị vệ nhìn quanh bên ngoài, cửa cung cách đó không xa tựa hồ có thiên quân vạn mã và tiếng giết chóc, tiếng vó ngựa vang trời.
Đến rồi!
Tôi nhìn chằm chằm hết thảy quanh mình, bên Phúc vương người ít ưu thế ít, nhưng mà… Thật sự là may mắn có lá thư này của Khúc Mị, bọn họ vẫn có thể tiếp tục chèo chống, thậm chí không ít ám vệ đã bị thương hoặc bỏ mình.
Tôi không hiểu mà nhìn Khúc Mị, nàng ta cách tôi rất gần, cũng đang được bảo hộ, chỉ là Khúc Mị nom khẩn trương như tôi vậy. Nàng ta chỉ duy trì khuôn mặt sợ hãi, cứ luôn nhìn ra bên ngoài, lại thỉnh thoảng lo âu nhìn về phía Chung Trần.
Vẫn là không hiểu nổi, Khúc Mị đến cùng là muốn làm gì?
Thủ vệ bên người Chung Trần liên tục bị thương, mấy ám vệ bên cạnh tôi ngo ngoe muốn động, muốn qua trợ giúp Chung Trần, vòng vây quanh tôi dần dần có chút lỏng lẻo, tôi đang muốn thừa cơ chạy đi, chợt nghe thấy âm thanh gót sắt rung động, một đại đội quân thanh thế to lớn vào hoàng cung, cách ngự hoa viên càng ngày càng gần!
Quá tốt rồi!
Tôi nhìn chằm chặp cửa vào ngự hoa viên, chỉ chốc lát sau, một thớt Hãn Huyết Bảo Mã phi tốc xông lên phía trước nhất, đằng sau đi theo là trùng trùng điệp điệp kỵ binh cùng bộ binh, nhưng mà kẻ kia, lại không phải ai khác, mà là… Long Thần?!
Tôi mở to hai mắt gã, không thể tin mà nhìn Long Thần thân mang ngân giáp, tay cầm trường kiếm, uy mãnh như hổ, xông vào trùng vây, suốt đường chém giết quân địch, giờ chiến trận dưới mắt gã vẫn còn dư sức, một chân quỳ xuống trước mặt Chung Trần, ôm quyền nói: “Mạt tướng cứu giá chậm trễ, mong chuộc tội với Hoàng Thượng! Đạo chích ngoài cung đã trừ sạch!”
Quân đội của Phúc vương?
Tôi kinh hãi, cơ hồ muốn nôn ra máu, trong đầu xám xịt.
Chung Trần mỉm cười: “Long Tướng quân hãy đứng lên.”
Hai người nhìn nhau cười một tiếng, đúng là bộ dáng tràn đầy tự tin.
Một khắc sau Long Thần đứng lên, tay nâng một khối lệnh bài hoàn chỉnh: “Chúng tướng sĩ nghe lệnh! Bảo hộ Hoàng Thượng! Giết hết phản tặc!”
Những thị vệ kia không cần gã nói, đã xông vào đám người.
Tại sao có thể như vậy?!
Tôi biết Chung Trần tin tưởng Long Thần, nhưng không ngờ, chàng sẽ tin tưởng đến mức trực tiếp đưa cho Long Thần tấm lệnh bài hoàn chỉnh! Long Thần có thể điều khiển quân đội, vượt ra ngoài tưởng tượng!
Huống chi, tôi phái Trụy Nhi đi giữ chặt chân Long Thần, lo lắng Trụy Nhi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tôi còn để một tên thân thủ cực tốt mà Phúc vương đưa tôi đi mai phục Long Thần! Vì sao?
Tôi bỗng nhiên thoáng nhìn Phương Cốc một thân đồ đen sau lưng Long Thần, trong phút chốc đều hiểu tất cả.
Đúng, tôi tính hết khả năng, tôi cẩn thận từng chuyện.
Nhưng tôi nghĩ tới mỗi một chuyện gì, thì Chung Trần cũng nghĩ đến, không chỉ nghĩ đến, còn cho ra phương pháp đối ứng tốt nhất.
Hết thảy đều là uổng phí, hết thảy đều là uổng phí!
Tôi nhìn rồi tính toán, Chung Trần miệng hơi cười, và cả những thuộc hạ của Phúc vương chung quanh chàng đã tử thương đến gần hết, mấy tên thị vệ nên bảo vệ tôi đều vui mừng mà nhàn nhã tản ra, tôi có thể rời đi bất cứ lúc nào, nhưng lại đã không thể quay đầu.
Máu tươi sớm đã nhuộm đỏ tuyết trắng trong ngự hoa viên.
Bỗng nhiên Chung Trần quay đầu, nhìn tôi chằm chằm, hô: “A Chiêu!”
Tay chàng mau chóng bắn ra một cái ly rượu, tôi nghe “Đinh” một tiếng, sau đó trên lưng đau nhói một cái, là một cây chủy thủ, đâm vào hông tôi.
Trước mắt tôi choáng váng từng trận, mềm oặt ngã xuống, chỉ nghe thấy tiếng cười câm khàn kinh khủng của Khúc Mị vang lên bên tai tôi, nàng ta ngoan độc mà nhìn tôi, phảng phất như đang…
Nói ——
“Hứa Bích Chiêu, tôi cho cô những thứ đó, người bảo vệ cô mới có thể cuống cuồng đến không thể nào chú ý đến cô, tôi mới có thể tiếp cận cô. Mặc dù tôi không biết võ công, nhưng tôi biết, phải thế làm nào mới có thể khiến con người ta chết thống khổ nhất. Đáng tiếc… Hoàng Thượng sao chàng lại ngăn cản tôi? Chàng vĩnh viễn không yêu tôi, chàng không yêu tôi… Vậy tôi sẽ để chàng hận tôi...
... Ha ha ha ha ha ha —— “
Tôi cảm giác được có người ôm lấy tôi, tôi biết là Chung Trần, lồng ngực ấm áp, dày dặn, và cả giọt nước mắt nóng hổi nhỏ xuống trên mặt tôi. Tựa hồ tôi còn mơ hồ cảm thấy, tôi nghe thấy thanh âm của Trụy Nhi, cô bé khóc lớn tiếng, hô: “Hoàng hậu nương nương…”
Nhưng chung quy tôi cũng không biết gì cả.
Long Thần đương đắc ý mà nhìn quân địch tử thương hơn phân nửa chung quanh, sắp bị diệt toàn quân, chợt nghe thấy đằng kia là tiếng rống đứt ruột đứt gan của hoàng thượng, còn cả Khúc Mị.
Sau khi ám sát được yêu nữ hoàng hậu kia, Long Thần không rõ trong lòng mình có cảm giác gì. Điều trước tiên gã nghĩ tới, lại là Trụy Nhi, gã nghĩ, tại sao có thể như vậy, Trụy Nhi thích ả yêu nữ hoàng hậu kia như vậy, cô ta chết rồi, Trụy Nhi có phải sẽ rất đau lòng, rất tự trách hay không?
Nhưng ở một góc hẻo lánh chợt vang lên tiếng của Trụy Nhi, Long Thần vốn cho rằng là ảo giác của mình, nhìn lại, lại chính là một bóng người màu hồng phấn đương chạy lại chỗ hoàng hậu. Trụy Nhi chẳng biết tỉnh từ lúc nào, lại thừa khi loạn lạc lẻn vào cung trong! Mấy tên thị vệ bảo vệ hoàng hậu đương bối rối, thấy một người chẳng biết từ đâu chạy tới, vội vàng bắn tên!
Con ngươi Long Thần kịch liệt co lại, rống to: “Nàng ấy không phải thích khách!”
Nhưng mà tên đã bắn, nào dừng được? Bóng dáng màu hồng kia chợt nhoài xuống, tựa như cánh hoa mai, theo bông tuyết, cùng tàn lụi.
Long Thần điên cuồng gào thét một tiếng, nhào tới bên người Trụy Nhi, thị vệ bảo hộ hoàng hậu đều lợi hại vô cùng, trên ngực Trụy Nhi —- là một mũi tên, khó khăn lắm mới xuyên qua được trái tim cô.
Long Thần run giọng nói: “Trụy Nhi, Trụy Nhi… em tỉnh lại, em tỉnh lại đi! Thái y đâu?”
Gã ôm lấy Trụy Nhi muốn chạy đến hướng Thái y viện, hai mắt Trụy Nhi nhắm nghiền, hơi thở lại càng ngày càng chậm.
Một lát sau, Trụy Nhi chậm rãi mở mắt, ngắc ngứ mà nói: “Long Thần…”
“Đừng nói chuyện!” Long Thần nói, “em sẽ không sao hết.”
Trụy Nhi nói: “Chàng gạt em…”
“Tôi biết, là tôi không tốt, em phải sống, sau này muốn chém giết muốn róc thịt đều tùy em hết, em phải sống.”
“Em muốn đi ngắm… sao trên thảo nguyên… mà chàng nói…” hơi thở Trụy Nhi càng ngày càng yếu ớt.
Long Thần nói: “Được, em phải sống, em chờ chút nữa thôi, em vẫn sống, tôi dẫn em đi ngắm sao, nếu không tôi sẽ dẫn người khác đi.”
Trụy Nhi rơi xuống một giọt nước mắt, chầm chậm nhỏ xuống mặt đất, xem ra cô buồn cực kỳ, giọng vừa nhỏ vừa mềm: “Chàng gạt em, em không trách chàng…chàng thương hại em, em không trách chàng… chàng dẫn người khác đi ngắm sao, em cũng sẽ không trách chàng đâu… Long Thần, em không trách chàng đâu…”
Băng tuyết rơi xuống mặt cô, từng chút từng chút, hóa thành giọt nước, giống như nước mắt.
Long Thần từ khi hiểu chuyện đến nay, chưa từng khóc, nhưng mà lần này, gã đã khóc không thành tiếng mất rồi: “Trụy Nhi, đừng nói nữa, em phải sống, tôi sẽ không dẫn người khác đi ngắm sao đâu, tôi chỉ muốn dẫn em đi thôi, tôi thà một mình, tôi cũng sẽ không dẫn theo người khác, Trụy Nhi, tôi xin em, em phải sống.”
Trụy Nhi cười cười, nhẹ nhàng nói: “Chàng này… sao mà ngốc như vậy…”
Đây là biểu lộ cuối cùng cô để lại trên thế giới này, khóe miệng có hơi cong lên, trên gương mặt —- là cái lúm đồng tiền nho nhỏ, không rõ ràng, tựa như khuôn mặt mỗi khi cô cười, tỉnh tỉnh mê mê.
Rất lâu trước kia, Long Thần quỳ gối trước cửa cung Phượng Tê, mưa to gió lớn, Trụy Nhi che ô đi tới, y phục cung nữ màu hồng cực kỳ chói mắt, cô che ô cho Long Thần, nói lẩm bẩm: “Cái anh này sao mà ngốc thế?”
Khi đó cô bĩu môi, nom vô cùng đáng yêu, mà gã quỳ gối trong mưa, chật vật vô cùng.
Nhưng mà, đến hôm nay, gã mới biết, kẻ ngu chân chính là ai.
Cô nói, em không trách chàng.
Em không trách chàng đâu.
“Hoàng Thượng đừng nóng vội, nhờ có cái chén sứ kia của người, chủy thủ chỉ là đâm vào bên hông, mà lại đâm vào rất nông, Hoàng hậu nương nương hẳn là không sao!”
Đây là câu nói sau cùng tôi nghe được, trước khi hôn mê.
Nhưng mà khi tôi tỉnh lại lần nữa vì thấy hơi lạnh, tôi nghe thấy là tiếng Chung Trần gầm thét, tôi nghe được chàng nói: “Một đám bỏ đi! Không phải nói không sao ư?”
“Bẩm… bẩm hoàng thượng, không biết vì sao, máu nương nương cứ không cầm được, mà thân thể nương nương, thực sự là suy yếu đến mức bất thường… trạng thái như vậy, vốn chắc chắn là phải liệt giường khó mà đi lại, nhưng nương nương lại khởi sắc rất tốt… có lẽ là do dùng một số dược vật không giống bình thường, thứ này... lại càng gây tổn hại tới thân thể ạ!”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
2.
3.
4.
=====================================
“Đừng nói linh tinh nữa, cầm máu cho hoàng hậu trước đi!” Chung Trần tựa hồ đã đến gần giới hạn của sự sụp đổ.
Hiếm khi… Nghe thấy chàng gào thét nói chuyện như thế.
Ý thức của tôi càng ngày càng mơ hồ, lại muốn nói hai câu cùng Chung Trần. Tôi vốn nên nói cho chàng biết, tôi không cầm được máu, đều là bởi vì chàng để tôi thay máu cho Khúc Mị, Nhưng tôi… tôi nghĩ, mình sẽ không nói ra miệng.
Chung Trần rốt cuộc là phe thắng.
Chàng thắng chiến tranh, cũng thắng tôi, tôi nghĩ cả đời mình, cũng không thể nào đánh bại chàng.
Cũng may cuộc đời vô dụng này của tôi, cũng sắp kết thúc.
Tiếc rằng, chung quanh lại trở nên ồn ào, tôi nghe thấy Chung Trần nói: “Trước tiên dẫn ả đi, nhốt vào thiên lao, nếu như hoàng hậu có bề gì, trẫm cũng muốn ả chảy hết máu mà chết!”
Sau đó là tiếng cười của Khúc Mị, mặc dù khó nghe, nhưng lại đắc ý như vậy, phảng phất đang nói: “Ha ha ha ha, Hoàng Thượng, người quả nhiên bắt đầu hận ta, đúng không? Quá tốt rồi, cuối cùng người không còn coi ta là không khí, là quân cờ… Nhưng ta muốn nói cho người hay, hung thủ thật sự, không phải ta. Ngài xem, nếu hoàng hậu chết đi, lại là chảy hết máu mà chết, là vì sao nhỉ? Nguyên nhân duy nhất có thể nghĩ tới, chỉ có chuyện thay máu, ha ha ha ha ha —— Hoàng Thượng, nếu là vậy, người nói xem, hung thủ là ai đây?”
“Dẫn ả đi cho trẫm!” Chung Trần tựa hồ đã bị buộc đẩy đến bên bờ biên giới sắp sụp đổ.
Khúc Mị này… Thật sự khiến người ta chán ghét…
Tôi giật giật ngón tay, một khắc sau lập tức có người nắm chặt tay của tôi, nhẹ nhàng gọi tên tôi: “A Chiêu, A Chiêu… nàng tỉnh rồi…”
Tôi hơi mở mắt, động tác nho nhỏ như thế, mà cơ hồ dùng hết khí lực toàn thân.
Chung Trần nhìn hơi chật vật, tóc tai rối bù, mắt còn có hơi đỏ, như con dã thú bị buộc đến đường cùng, nhìn ngọn cỏ cứu mạng cuối cùng là tôi.
Tôi bỗng nhiên rất đau lòng: “Chung Trần…”
Chung Trần nói: “Đừng nói, miệng vết thương của nàng vẫn đang chảy máu, chờ lát máu ngừng rồi nàng sẽ không sao.”
Tôi nói: “Không cầm được đâu…”
“Cầm được, nhất định cầm được.” Hắn liều mạng lắc đầu, “A Chiêu, ta xin nàng, nàng đừng nản chí, nhất định phải chống đỡ.”
“Chàng nghe ta nói…” tôi rất cố gắng muốn nói cho hết lời, nhưng khí lực dần dần trôi đi, tôi rất sợ, mình nói không hết đã ra đi.
“Được, nàng nói đi.” Chàng nhắm lại mắt, nói.
“Ta… Rất hận chàng…”
Chung Trần lại lần nữa đỏ cả vành mắt: “Đúng, nàng nên hận ta, ta cũng hận chính mình.”
“Nhưng mà… Ta yêu chàng… Chung Trần…” Ta chậm rãi nhỏ giọt nước mắt, “Chung Trần, lại gần ta một chút…”
Chung Trần cắn răng, tới gần tôi, nói: “A Chiêu… Ta cũng yêu nàng, ta cầu xin nàng, nàng nhất định phải sống… nàng là hoàng hậu của ta, ta muốn nàng luôn bên ta…”
“Thật xin lỗi, không thể bên chàng… cả đời này… Gặp chàng… Yêu chàng… Hận chàng… giờ nhớ lại, giống một giấc mộng rất dài… Bây giờ, mộng, phải tỉnh thôi…” tôi khó chịu ho hai tiếng, nói, “Nhưng ta, giờ nghĩ lại, cũng không hối hận… Ta không hối hận đã bên chàng… Đau đớn là thật, nhưng niềm vui, cũng là thật…”
Chung Trần ôm tôi thật chặt, nói: “A Chiêu, ta cầu xin nàng đừng chết, ta cầu xin nàng hãy sống sót, ta cam đoan, sau này chỉ cho nàng niềm vui, không để nàng thống khổ. Lúc trước ta làm sai quá nhiều điều, ta kiêu ngạo tự mãn, cảm thấy mọi thứ đều trong tầm kiểm soát của ta. A Chiêu, là ta quá vô liêm sỉ, ta chỉ cầu xin nàng sống sót. Trước khi gặp nàng, cuộc đời ta luôn là cô độc một mình, gặp nàng rồi, dù cho giữa hai ta tràn đầy mâu thuẫn và hoài nghi, ta cũng chưa từng cảm thấy hối hận, ta chỉ hi vọng nàng vĩnh viễn ở bên ta, ta muốn giữ nàng bên mình, lại dùng sai cách. A Chiêu, ta biết nàng kỳ thật là mềm lòng nhất, nàng lại tha thứ cho ta một lần nữa, hãy sống được không? Đừng để ta cô đơn qua hết một đời dài dằng dặc này, A Chiêu, ta cầu xin nàng…”
Nước mắt Chung Trần mãnh liệt mà chảy, tôi cơ hồ bị nước mắt của chàng hun phỏng, tôi nói: “Xin lỗi chàng… Đời này, ta không thể bên chàng nữa. Mặc dù ta chưa từng hối hận, nhưng mà… nếu có kiếp sau, ta hi vọng, sẽ không phải sống đau khổ như vậy nữa… Ta muốn làm một con chim, một cái cây, một con cá…đừng làm người nữa, mệt mỏi quá… Yêu cũng không thể yêu, hận… không thể hận. Cho dù… Bất đắc dĩ, vẫn phải làm người… Ta… Nhất định nhất định, sẽ không gặp lại chàng nữa.”
Tôi rốt cục nói xong lời muốn nói, tôi cảm thấy rất thỏa mãn, quãng đời còn lại tôi sống trong tràn ngập tiếc nuối, cuối cùng, rốt cục đã không còn tiếc nuối, tôi thỏa mãn ngủ thật say.
Tiếng rống Chung Trần đứt ruột gan, thanh âm kia tựa như xuyên qua vô số năm ánh sáng, mang theo bộ dáng một Chung Trần mà tôi yêu nhất, đi đến bên cạnh tôi, vậy mà tôi lại có chút không buông được. Tôi nghĩ, trước khi chết tôi rốt cục đã rõ, tôi rốt cuộc là yêu chàng nhiều hơn là hận. tôi có thể cảm nhận được nỗi thống khổ cùng tuyệt vọng của chàng, mà điều này cũng khiến tôi thống khổ.
Như chàng nói, đời người dài rộng như thế, chàng đã mất đi tôi, cũng sẽ vĩnh viễn không tìm được tôi, nghĩ thôi đã khiến người ta cảm thấy rơi lệ thành hàng.
Có người nói, tu trăm năm được đi cùng thuyền, tu ngàn năm được chung gối ngủ.
Tôi không biết tôi và Chung Trần từng tu bao nhiêu năm.
Nhưng tôi khẩn cầu, hỡi chư thần trên trời.
Bốn bể tám cõi, giữa dòng thời gian vô thủy vô chung.
Duyên phận giữa tôi và Chung Trần, đời này, vĩnh viễn đã hết đi thôi.
Từ nay về sau, dù là Thiên Sơn sụp đổ, hay là Giang hải cạn khô.
Bãi bể nương dâu, tôi và chàng, sẽ không còn gặp nhau nữa.
Tuyết ngoài cửa sổ chẳng biết đã dừng tự lúc nào, mây tan mặt trời mọc, ánh nắng ấm áp đổ xuống, hòa tan tuyết đọng mỏng manh.
Trận tuyết cuối cùng của Vũ quốc qua đi
Mà mùa xuân năm nay của Vũ quốc, rốt cuộc đã đến.
-Hoàn thành chính văn-