Chương : 12
Đoàn Chi Dực sững sờ quay đầu lại vài lần, mặt lạnh như tiền, mắt như dao găm, cứ nhìn cô chằm chằm suốt vài giây.
Cũng chính vì ánh mắt lạnh lùng này mà làm cho Vệ Lam có chút sợ hãi cùng bối rối. Đoàn Chi Dực vừa cởi áo khoác ngoài, vừa chậm rãi đi về phía sân bóng.
Triệu Phi ngẩn người vì bất ngờ, nhưng bên kia trọng tài đã thổi còi. Cậu đành phải lắc đầu, quay trở lại sân bóng.
Chân trái của Đoàn Chi Dực không được nhanh nhẹn, mặc dù có thể chạy nhảy, nhưng động tác xem ra rất không được tự nhiên, cũng rất khó coi, so với vẻ mặt điển trai của cậu, thì điều này đúng là chẳng tương xứng.
Những học sinh ở ngoài sân, vì chuyện cậu ra sân, gần như không ai tiếp tục hô hào cổ vũ nữa, mà mỗi người đều căng thẳng nhìn chằm chằm cậu.
Lúc này Vệ Lam ngoài việc có chút bối rối không biết từ đâu ra, nhìn thấy Đoàn Chi Dực không được tự nhiên chạy trên sân, xem ra cậu ta cũng cố gắng lắm.
Các thành viên của lớp khác, cũng không nể nang Đoàn Chi Dực, trong lúc hai bên giành giật, còn cố hết sức đụng cậu ta thật mạnh, có mấy lần cậu ta suýt chút té ngã. Còn lớp của Triệu Phi, bởi vì cũng có ít nhiều khúc mắc với Đoàn Chi dực, cho nên cũng không ai chuyền bóng cho cậu ta.
Vài phút trôi qua, Đoàn Chi Dực ngay cả cơ hội đụng đến bóng cũng rất ít, chứng đừng nói ném bóng.
Nhìn thấy sắp hết giờ, lớp Vệ Lam bỏ sau hai điểm. Vệ Lam nhìn điểm số mà trong lòng căng thẳng, lại nhìn thấy Triệu Phi vừa mới giành được bóng lại bị hai tên giữ lại, bèn quên hết mọi chuyện đứng lên ho to: “Phi ơi cố lên!”
Tiếng hô cổ vũ này rất chói tai, làm cho cả người Đoàn Chi Dực đang đứng ở trên sân run nhẹ. Một cầu thủ bên đội kia ngăn bóng trong tay Triệu Phi, lúc trái bóng bay qua giữ sân, Đoàn Chi Dực đột nhiên tăng tốc về phía trước, giống như một tia chớp cướp lấy bóng.
Lúc này đã bắt đầu thời gian đếm ngược, đội bên kia nhìn thấy bóng trong tay Đoàn Chi Dực, nhanh chóng chạy đến áp đảo, Đoàn Chi Dực vừa di chuyển bóng về ình trong hiệp này, thì đã bị ba người ngăn lại.
Con mắt của cậu ta ngước lên, bắt lấy bóng, dáng người mặc dù không đẹp nhưng cơ thể có thể uyển chuyển nhanh nhẹn, đột ngột nhảy từ dưới lên, cách một khoảng cách khó mà tin được, ném bóng vào trong rổ.
Trái bóng bay một đường cong rất đẹp, trong tiếng thổi còi của trọng tài, trái bóng rơi hoàn toàn vào rổ. Ở ngoài sân liên tục vang lên những tiếng rít.
Ba điểm áp đảo khó mà tin được, làm cho lớp Vệ Lam chuyển bại thành thắng. Ngay lúc bóng đi vào rổ, các cầu thủ đều đổ dồn ánh mắt về Đoàn Chi Dực, cuối cùng vì mất thăng bằng mà té ngã xuống đất.
Là một đội trưởng Triệu Phi nhanh chóng chạy đến, đưa tay ra với cậu ta.
Đoàn Chi Dực chỉ lạnh nhạt nhìn cậu một cái, tự mình chống tay, cố gắng đứng dậy.
Vệ Lam ghét nhất thái đột kiêu ngạo lạnh lùng này của cậu, miệng liền không nhịn được nhỏ giọng nói: “Vỗn dĩ chỉ là một tên thọt, có gì hay chứ?”
Tiếng nói của cô rất nhỏ, nhưng đủ để Đoàn Chi Dực nghe thấy rõ ràng.
Cậu ta đứng dậy, từng bước đi về phía cô, trên trán đổ đầy mồ hôi, cả khuôn mặt tái nhợt đến không bình thường.
Đoàn Chi Dực đi đến trước mặt Vệ Lam, nhìn chằm chằm cô bằng ánh mắt lạnh lẽo kỳ lạ, một chữ cũng không nói.
Vệ Lam tự động lùi về sau một bước, lại không cam lòng hất cằm lên, miệng mồm độc ác nói: “Cậu nhìn cái gì? Cho là tôi sợ cậu sao?”
Khóe miệng của Đoàn Chi Dực nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo, cả người nghiêng về phía trước, tay cũng duỗi ra. Vệ Lam cho là cậu ta muốn đánh mình, suýt chút nữa đã thét lên.
Ai biết được, Đoàn Chi Dực chỉ nhìn cô chằm chằm, vươn tay ra lấy áo khoác của mình nằm ở bên cạnh lớp trưởng, sau đó vắt ở trên vai, đi lướt qua người cô, từng bước từng bước rời khỏi.
Những người xem thấy không có gì đáng xem nữa, cũng lần lượt rời khỏi. Triệu Phi thu dọn xong, chạy đến, lo lắng nói: “Vệ Lam, sao cậu lại chọc Đoàn Chi Dực nữa. Mình thấy lúc nãy cậu ta nhìn tức giận lắm đó. Đi thôi, chúng ta đi xin lỗi cậu ta.”
“Đúng đó đúng đó!” Quách Chân Chân ở bên cạnh nói theo. “Mình thấy vẻ mặt Đoàn Chi Dực lúc nãy rất khó coi, cậu vẫn nên nói lời xin lỗi cậu ta đi, lúc nãy cậu cũng quá đáng lắm đó, còn dám nói thách cậu ta ra sân chơi bóng, nhiều người nhìn thấy dáng vẻ trên sân của cậu ta như vậy, lòng muốn giết cậu cũng có đó. Đã vậy cậu còn dám ở trước mặt người ta nói cậu ta là tên thọt.”
“Do chính cậu ta ra sân, cũng đâu phải mình cầm dao ép cậu ta. Mình mới không thèm đi xin lỗi!’
“Đi thôi đi thôi!” Triệu Phi thấy có khuyên cũng không được, đành phải dùng sức kéo cô, đuổi theo Đoàn Chi Dực.
Hai người chạy mười mấy mét, cuối cùng cũng thấy bóng dáng Đoàn Chi Dực.
“Đoàn Chi Dực, cậu đợi đã.” Triệu Phi mở miệng gọi cậu ta.
Đoàn Chi Dực đừng bước, nhưng không quay người lại.
Triệu Phi nhìn thấy Vệ Lam vẫn cúi đầu, không chịu mở miệng nói xin lỗi, đành phải nói tiếp: “Lúc nãy là Vệ Lam không phải, mình thay cậu ấy xin lỗi cậu. Hy vọng cậu đừng tính toán với cậu ấy.”
Cuối cùng Đoàn Chi Dực cũng từ từ quay người lại, liếc Vệ Lam đang cúi đầu một cái, lại nhìn Triệu Phi dè đặt, nói từng chữ từng câu: “Cậu thay cậu ta xin lỗi sao? Xin hỏi cậu là gì của cậu ta hử? Dựa vào cái gì thay cậu ta xin lỗi?”
Triệu Phi sờ đầu, á khẩu trong chốc lát.
Vệ Lam lúc này quay đầu mạnh lại, nhìn về phía cậu ta: “Tôi cũng không nói muốn xin lỗi cậu. Chính tôi cố ý đó, hơn nữa là tự cậu muốn ra sân, cũng không ai ép. Tôi nói cậu là thằng thọt thì sao nào? Không lẽ đây không phải sự thật sao?”
Trên mặt Đoàn Chi Dực hiện ra một vết rạn mờ ảo, cố gắng hết sức, mới có thể kiềm chế mình. Cậu dùng sức nhắm mắt lại, rồi lại mở ra, giọng nói còn lạnh lẽo hơn so với mọi khi: “Vệ Lam, cậu sẽ phải trả giá vì lời nói ngày hôm nay của cậu.”
Vệ Lam không bị dọa, mà ngược lại Triệu Phi lại bị dọa nhảy dựng lên, cậu vội vàng buông tay Vệ Lam ra, chạy đến trước mặt Đoàn Chi Dực, dùng sức cúi đầu với cậu ta: “Đoàn Chi Dực, Vệ Lam chỉ độc mồm độc miệng thôi, cậu cũng đừng chấp nhặt làm gì. Nếu cậu không vui, có thể đánh mình, đừng làm khó dễ một cô gái như cậu ấy.”
Đoàn Chi Dực liếc cậu một cái, khóe miệng khẽ cười: “Xem ra cậu cũng hèn nhát thật, còn chưa ở bên nhau, chỉ có thể làm vậy để bảo vệ cậu ta thôi à.”
Triệu Phi cười xòa: “Cậu ấy dù gì cũng là con gái, cũng không hiểu chuyện mà.”
Vẻ mặt của Đoàn Chi Dực bỗng trầm xuống: “Triệu Phi, tôi khuyên cậu một câu, tránh xa Vệ Lam một chút. Nếu không mình chết như thế nào cũng không hay biết đấy.”
Mặt mày Triệu Phi tái mét, chỉ thiếu điều ôm lấy cánh tay của cậu ta cầu xin: “Đoàn Chi Dực, có thật cậu không chấp nhặt Vệ Lam chứ, cậu ấy không cố ý đâu, nếu không cậu đánh tôi một cái đi, chỉ cần cậu đừng làm khó cậu ấy.”
“Tránh ra!” Đoàn Chi Dực chán ghét đẩy tay Triệu Phi ra.
Triệu Phi lùi về sau hai bước, Vệ Lam đỡ lấy cậu ta, tức giận nói: “Cậu cầu xin cậu ta làm gì? Không lẽ cậu ta có thể giết mình thật sao?”
“Vệ Lam!” Tính tình của Triệu Phi mọi khi rất tốt, hiếm khi thấy cậu ta tức giận như vậy. “Cậu không thể không biết trời cao đất dày như vậy.”
Đoàn Chi Dực khinh thường liếc nhìn hai người, im lặng bỏ đi.
Vệ Lam đẩy Triệu Phi, có chút tức giận: “Mình thật không hiểu nổi các người, sao ai cũng phải sợ tên Đoàn Chi Dực đó? Nếu cậu ta muốn giết người phóng hỏa, còn có thể ngồi trên cái ghế cấp ba sao?”
Triệu Phi lo lắng lắc đầu: “Vệ Lam, cậu quá ngây thơ rồi, thế giới này không tốt giống như những gì cậu tưởng tượng đâu!”
“Nhưng mình chắc chắn nó cũng không tồi tệ như cậu đã nghĩ.” Vệ Lam vênh váo nói.
Triệu Phi mặt ủ mày chau nhìn gương mặt của người không hiểu việc đời, trong lòng lo lắng giống như có mây đen vây kín.