Chương 8
Dường như thời gian là một thứ gì đó cứ lặp lại vô tận không ngừng nghỉ, mọi ngày đều trôi qua giống y như nhau, không có sự khác biệt.
Vậy mà chuyện của cô nhóc kia lại gây ảnh hưởng đến anh, dù chỉ gặp hai lần, thậm chí anh còn không biết tên cô là gì. Có phải là quá kì lạ rồi không?
Nhưng nói thật, từ tối hôm qua cho đến nay, hình ảnh của cô cứ hiện lên trong đầu cô, cái gái vẻ khúm núm nhặt tiền rồi đến gương mặt hốt ở hầm giữ xe, cả đôi mắt long lanh đầy buồn tủi đó đều làm cho anh cảm thấy khó hiểu. Mà phàm là chuyện khúc mắc thì càng khiến cho người ta bận tâm, không thể quên được.
Có lẽ cô thật sự không như anh nghĩ, có lẽ cô thật sự có nỗi khổ của bản thân.
Nghĩ đi nghĩ lại anh vẫn quyết định đến bệnh viện một chuyến, xem như làm người tốt thì phải làm cho đến cùng vậy, mặc dù, anh không mấy cam tâm tình nguyện, cũng có chút cảm giác đang lo chuyện bao đồng.
Vậy mà khi anh đến bệnh viện, phòng bệnh trống trơn, chỉ có một cô y tá đang dọn dẹp phòng.
"Cô gái nằm ở phòng này đâu rồi?" Anh hỏi y tá.
"Cô ấy xin xuất viện rồi, chúng tôi cũng khuyên cô ấy đợi khi nào khoẻ hẳn rồi hẳn đi nhưng cô ấy lại không chịu." Cô ý tá lấy trong túi thứ gì đó rồi lại nói: "Phải rồi, đây là tiền viện phí cô ấy gửi trả lại cho anh, kèm theo là một lời cảm ơn."
"Tiền viện phí?" Anh nheo mắt khó hiểu rồi nhận lấy số tiền kia, đối với anh, một chút tiền này thì có là gì, còn cần phải trả lại.
Anh bực bội lầm bầm: "Có thể nhận tiền của những tên đàn ông khác nhưng lại gửi trả tôi tiền viện phí? Giấu đầu lộ đuôi? Để làm gì chứ?"
Y tá nhướng mày: "Hả? Anh nói gì vậy?"
Đàm Dật Trì: "À, không có gì, cô cứ đi làm việc của mình đi! Cảm ơn!"
Y tá: "Được, vậy tôi đi trước."
Sau khi y tá rời đi, Đàm Dật Trì nhìn số tiền trong tay mình, trong lòng không vui, giọng trầm thấp: "Tốt nhất là cô đừng xuất hiện trước mặt trước mặt tôi nữa, đúng thật là phiền phức."
...
Tĩnh Ngữ xuất hiện, sau đó đến bệnh viện của em gái - Lưu Tĩnh Văn, vì không muốn em mình lo lắng nên cô chỉ đành đeo khẩu trang, giả vờ rằng bản thân chỉ đang bị cảm, rất nhanh sẽ khỏi.
"Chị ơi, em cảm thấy nhớ nhà quá, em không muốn nằm viện nữa." Giọng con bé thật non nớt khiến lòng cô trở nên mềm yếu.
"Chị cũng vậy, nhưng mà em vẫn còn bệnh, đợi khi nào chị kiếm được tiền, trị hết bệnh cho em thì chúng ta cùng trở về quê, có được không?" Tĩnh Ngữ vuốt ve đôi má ửng hồng của em gái, vỗ về em.
"Chị à, có phải chị đi làm rất vất vả không? Trông chị gầy đi rồi. Nếu em không bị bệnh thì tốt biết mấy, chị cũng không cần phâir cực khổ như vậy." Tĩnh Văn thật sự rất buồn, mặc dù trong mắt cô em ấy vẫn còn nhỏ, nhưng năm nay em ấy cũng đã mười hai tuổi,đã có thể hiểu được những chuyện xảy ra trước mắt, vật nên em ấy càng tự trách bản thân, càng cảm thấy bản thân có lỗi với chị mình.
"Em không được nói như vậy, nếu em còn nói như vậy thì chị sẽ giận thật đó. Chị là chị của em cơ mà, chị phải có trách nhiệm lo cho em, đó không phải là chuyện hiển nhiên sao? Hơn nữa, chị không cảm thấy cực khổ, chị rất vui, gầy một chút cũng đẹp hơn, em không thấy vậy à?" Tĩnh Ngữ mỉm cười, cô luôn cố gắng động viên em mùnh, đem lại cho em ấy một năng lượng tích cực. Vậy nên mỗi làn đến bệnh viện thăm em, cho dù có mệt, có buồn, có như thế nào thì cô cũng phải gạt hết tất cả sang một bên, cố gắng mỉm cười. Trước mặt em ấy, cô nhất định phải là một người chị mạnh mẽ.
Chợt, Tĩnh Văn cảm thấy khó chịu, đau đến mức run rẩy, hai tay ôm chặt lấy đầu.
Cô vô cùng lo lắng, vội vàng ôm lấy em ấy: "Em sao vậy? Lại đau sao? Không sao đâu, có chị ở đây."
"Chị ơi, em đau quá!"
Em ấy run rẩy tựa vào lòng cô khiến cô không có cách nào mạnh mẽ, cô lén lau đi nước mắt, không dám để cho em mình phát hiện.
"Để chị gọi bác sĩ, sẽ không sao đâu."
"Ừm, em tin chị, Văn Văn tin chị."
...
Trong lúc chờ bên ngoào phòng bệnh, Tĩnh Ngữ mệt mỏi dựa vào tường, cô có cảm giác như bản thân bị rút cạn hết sức lực, mệt đến mức không có cách nào đứng vững.
Chợt, bác sĩ bước ra, cô liền vội vàng chạy đến.
"Bác sĩ..."
"Cô yên tâm, em cô không sao, vẫn có thể dùng thuốc để cầm cự. Nhưng tôi cũng phải khuyên một câu, vẫn phải nhanh chóng làm phẫu thuật, cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là cách. Hay là tôi giúp cô kêu gọi các nhà từ thiện?" Bác sĩ nói.
"Có thể sao?" Đôi mắt cô sáng lên, như tìm được một tia sáng trong bóng tối.
Bác sĩ đáp: "Có thể chứ, chỉ là ở bệnh viện chúng tôi cũng có rất nhiều bệnh nhân khó khăn, bọn họ cũng đã chờ rất lâu rồi, hơn nữa còn phải làm rất nhiều thủ tục. Chỉ còn cách trông vào may mắn."
"Được, cảm ơn bác sĩ rất nhiều." Tĩnh Ngữ rũ mắt, khoé môi cong lên như đang tự chế giễu bản thân. Hai chữ "may mắn" này dường như từ trước tới giờ đều chưa từng thuộc về cô.
Vậy mà chuyện của cô nhóc kia lại gây ảnh hưởng đến anh, dù chỉ gặp hai lần, thậm chí anh còn không biết tên cô là gì. Có phải là quá kì lạ rồi không?
Nhưng nói thật, từ tối hôm qua cho đến nay, hình ảnh của cô cứ hiện lên trong đầu cô, cái gái vẻ khúm núm nhặt tiền rồi đến gương mặt hốt ở hầm giữ xe, cả đôi mắt long lanh đầy buồn tủi đó đều làm cho anh cảm thấy khó hiểu. Mà phàm là chuyện khúc mắc thì càng khiến cho người ta bận tâm, không thể quên được.
Có lẽ cô thật sự không như anh nghĩ, có lẽ cô thật sự có nỗi khổ của bản thân.
Nghĩ đi nghĩ lại anh vẫn quyết định đến bệnh viện một chuyến, xem như làm người tốt thì phải làm cho đến cùng vậy, mặc dù, anh không mấy cam tâm tình nguyện, cũng có chút cảm giác đang lo chuyện bao đồng.
Vậy mà khi anh đến bệnh viện, phòng bệnh trống trơn, chỉ có một cô y tá đang dọn dẹp phòng.
"Cô gái nằm ở phòng này đâu rồi?" Anh hỏi y tá.
"Cô ấy xin xuất viện rồi, chúng tôi cũng khuyên cô ấy đợi khi nào khoẻ hẳn rồi hẳn đi nhưng cô ấy lại không chịu." Cô ý tá lấy trong túi thứ gì đó rồi lại nói: "Phải rồi, đây là tiền viện phí cô ấy gửi trả lại cho anh, kèm theo là một lời cảm ơn."
"Tiền viện phí?" Anh nheo mắt khó hiểu rồi nhận lấy số tiền kia, đối với anh, một chút tiền này thì có là gì, còn cần phải trả lại.
Anh bực bội lầm bầm: "Có thể nhận tiền của những tên đàn ông khác nhưng lại gửi trả tôi tiền viện phí? Giấu đầu lộ đuôi? Để làm gì chứ?"
Y tá nhướng mày: "Hả? Anh nói gì vậy?"
Đàm Dật Trì: "À, không có gì, cô cứ đi làm việc của mình đi! Cảm ơn!"
Y tá: "Được, vậy tôi đi trước."
Sau khi y tá rời đi, Đàm Dật Trì nhìn số tiền trong tay mình, trong lòng không vui, giọng trầm thấp: "Tốt nhất là cô đừng xuất hiện trước mặt trước mặt tôi nữa, đúng thật là phiền phức."
...
Tĩnh Ngữ xuất hiện, sau đó đến bệnh viện của em gái - Lưu Tĩnh Văn, vì không muốn em mình lo lắng nên cô chỉ đành đeo khẩu trang, giả vờ rằng bản thân chỉ đang bị cảm, rất nhanh sẽ khỏi.
"Chị ơi, em cảm thấy nhớ nhà quá, em không muốn nằm viện nữa." Giọng con bé thật non nớt khiến lòng cô trở nên mềm yếu.
"Chị cũng vậy, nhưng mà em vẫn còn bệnh, đợi khi nào chị kiếm được tiền, trị hết bệnh cho em thì chúng ta cùng trở về quê, có được không?" Tĩnh Ngữ vuốt ve đôi má ửng hồng của em gái, vỗ về em.
"Chị à, có phải chị đi làm rất vất vả không? Trông chị gầy đi rồi. Nếu em không bị bệnh thì tốt biết mấy, chị cũng không cần phâir cực khổ như vậy." Tĩnh Văn thật sự rất buồn, mặc dù trong mắt cô em ấy vẫn còn nhỏ, nhưng năm nay em ấy cũng đã mười hai tuổi,đã có thể hiểu được những chuyện xảy ra trước mắt, vật nên em ấy càng tự trách bản thân, càng cảm thấy bản thân có lỗi với chị mình.
"Em không được nói như vậy, nếu em còn nói như vậy thì chị sẽ giận thật đó. Chị là chị của em cơ mà, chị phải có trách nhiệm lo cho em, đó không phải là chuyện hiển nhiên sao? Hơn nữa, chị không cảm thấy cực khổ, chị rất vui, gầy một chút cũng đẹp hơn, em không thấy vậy à?" Tĩnh Ngữ mỉm cười, cô luôn cố gắng động viên em mùnh, đem lại cho em ấy một năng lượng tích cực. Vậy nên mỗi làn đến bệnh viện thăm em, cho dù có mệt, có buồn, có như thế nào thì cô cũng phải gạt hết tất cả sang một bên, cố gắng mỉm cười. Trước mặt em ấy, cô nhất định phải là một người chị mạnh mẽ.
Chợt, Tĩnh Văn cảm thấy khó chịu, đau đến mức run rẩy, hai tay ôm chặt lấy đầu.
Cô vô cùng lo lắng, vội vàng ôm lấy em ấy: "Em sao vậy? Lại đau sao? Không sao đâu, có chị ở đây."
"Chị ơi, em đau quá!"
Em ấy run rẩy tựa vào lòng cô khiến cô không có cách nào mạnh mẽ, cô lén lau đi nước mắt, không dám để cho em mình phát hiện.
"Để chị gọi bác sĩ, sẽ không sao đâu."
"Ừm, em tin chị, Văn Văn tin chị."
...
Trong lúc chờ bên ngoào phòng bệnh, Tĩnh Ngữ mệt mỏi dựa vào tường, cô có cảm giác như bản thân bị rút cạn hết sức lực, mệt đến mức không có cách nào đứng vững.
Chợt, bác sĩ bước ra, cô liền vội vàng chạy đến.
"Bác sĩ..."
"Cô yên tâm, em cô không sao, vẫn có thể dùng thuốc để cầm cự. Nhưng tôi cũng phải khuyên một câu, vẫn phải nhanh chóng làm phẫu thuật, cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là cách. Hay là tôi giúp cô kêu gọi các nhà từ thiện?" Bác sĩ nói.
"Có thể sao?" Đôi mắt cô sáng lên, như tìm được một tia sáng trong bóng tối.
Bác sĩ đáp: "Có thể chứ, chỉ là ở bệnh viện chúng tôi cũng có rất nhiều bệnh nhân khó khăn, bọn họ cũng đã chờ rất lâu rồi, hơn nữa còn phải làm rất nhiều thủ tục. Chỉ còn cách trông vào may mắn."
"Được, cảm ơn bác sĩ rất nhiều." Tĩnh Ngữ rũ mắt, khoé môi cong lên như đang tự chế giễu bản thân. Hai chữ "may mắn" này dường như từ trước tới giờ đều chưa từng thuộc về cô.