Chương 17: Cút ngay
Lăn lộn một đêm trên giường, Hạ Kiều kiệt sức thiếp đi lúc nào không hay. Tinh lực để dành năm năm còn chưa phát tiết xong, Thiệu Phong cũng không dám làm bậy.
Hắn đưa Hạ Kiều vào nhà tắm, giúp cô tẩy rửa cơ thể, sau đó lại đem cô lên giường, đắp chăn thật cẩn thận. Xong xuôi, Thiệu Phong lần nữa bước vào phòng tắm.
Không bao lâu sau, tiếng nước chảy cùng tiếng thở dốc nặng nề của người đàn ông vang lên khiến người khác phải đỏ mặt.
Đêm hôm đó, Thiệu Phong không ngủ trên giường cùng Hạ Kiều. Hắn biết đêm nay mình đã chạm đến giới hạn của cô, cho nên cũng tự giác ra ghế sofa ngủ.
Trước khi rời đi, hắn quyến luyến đặt lên trán cô một nụ hôn. Giọng nói trầm thấp, khàn khàn, đầy từ tính vang lên trong không gian tĩnh lặng.
"Gute Nacht." (*)
(*): Chúc ngủ ngon trong tiếng Đức.
...
"Ưm..."
Ánh nắng hình rẻ quạt hắt lên song cửa, nhẹ nhàng hôn lên mái tóc Hạ Kiều. Mí mắt nặng trĩu chậm rãi mở ra, cô nheo mắt ngồi ngẩn ngơ trên giường.
Đêm hoan lạc tối qua tựa như một thước phim dài tập, chạy dọc trong đầu óc Hạ Kiều.
Hạ Kiều rũ mắt, nhếch khóe môi cười khổ một tiếng. Đã tự hứa với bản thân sẽ không tiếp tục phạm sai lầm, nhưng cô lại tự phá vỡ lời hứa đó.
Đêm qua, cô phóng túng như vậy, chắc hẳn Thiệu Phong đã cảm thấy cô ghê tởm. Có lẽ, hắn đã rời đi rồi cũng nên.
Hạ Kiều cười như không cười, đỡ lấy cái eo đau nhức, chậm rì rì đi vệ sinh cá nhân.
Đến khi Hạ Kiều bước ra khỏi phòng, mùi thức ăn thơm ngon đã xộc thẳng lên mũi khiến cô ngẩn người.
Trong phòng bếp, Thiệu Phong mặc tạp dề màu hồng bắt mắt, hai tay thoăn thoắt nấu nướng. Động tác chuyên nghiệp không có nửa điểm để bắt bẻ.
Ọt... ọt...
Bụng nhỏ đột nhiên biểu tình khiến Hạ Kiều ngượng đỏ mặt. Vành tai trắng trẻo phiếm hồng càng trở nên bắt mắt hơn.
Thiệu Phong quay đầu, nhếch khóe môi: "Qua đây ngồi đi, sắp xong rồi. Dù sao tối hôm qua em cũng chưa bỏ gì vào bụng."
Hạ Kiều ngẩng đầu nhìn Thiệu Phong, ngờ vực hỏi: "Sao anh còn ở đây?"
"Hả?"
Khóe môi Thiệu Phong hơi rũ xuống. Im lặng hồi lâu, đến tận khi bưng món cuối cùng đặt lên bàn, lại xới cho Hạ Kiều một chén cơm, hắn mới chống cằm, hơi mất mát nói.
"Anh muốn nấu bữa sáng cho em."
Muốn thấy em ăn cơm anh nấu.
Cũng muốn thấy em ăn thật vui vẻ.
"Chỉ là một bữa ăn thôi, Thiệu thiếu không cần phải nhọc lòng như vậy."
Hạ Kiều im lặng trong chốc lát, sau đó liền cười khẩy một tiếng. Tuy rằng bây giờ cô thật sự rất đói, thế nhưng bắt cô ăn thức ăn do Thiệu Phong nấu, cô thà nhịn đói còn hơn. Hạ Kiều đi lướt qua người hắn, mở ngăn tủ lấy một gói mì ăn liền ra.
Hạ Kiều cười như không cười: "Anh nên đi rồi mới đúng."
Chứng kiến một loạt lời nói cùng hành động của Hạ Kiều, tâm trạng Thiệu Phong bỗng tụt dốc không phanh. Hắn thở hắt một hơi, kiềm nén nỗi xót xa trong lòng, chậm rãi nói: "Em là vì chuyện tối qua..."
"Câm miệng!" Hạ Kiều lập tức lớn giọng: "Thiệu thiếu, quên nó đi. Hãy quên chuyện tối qua đi."
"Kiều Kiều..."
Thiệu Phong nhăn mày. Hắn không hiểu vì sao cô lại kích động đến như vậy. Chẳng lẽ ngủ cùng hắn khiến cô khó chịu và bài xích đến vậy sao?
Hạ Kiều lùi lại một bước, môi mỏng khẽ nhếch. Cô cười lạnh một tiếng: "Chúng ta đã ly hôn. Hơn nữa, tôi cũng rất bẩn. Đêm qua vô tình vấy bẩn người cành vàng lá ngọc như Thiệu thiếu, rất mong anh hãy coi nó như chó cắn."
Coi như chó cắn?
Hạ Kiều đây là muốn rũ bỏ mọi quan hệ với Thiệu Phong sao?
Thiệu Phong cắn chặt răng, bàn tay vô thức siết chặt lại, gân xanh nổi đầy trên cánh tay, trông đáng sợ vô cùng. Cứ như vậy mà kết thúc ư? Hắn không cam tâm!
Hắn khổ sở lắc đầu, miệng lưỡi đắng ngắt: "Coi như anh xin em, đừng như vậy..."
Hạ Kiều im lặng không nói, bắt đầu pha mì.
Sự im lặng ấy càng khiến Thiệu Phong tuyệt vọng hơn.
Nếu như Hạ Kiều đáp lại lời Thiệu Phong, chứng tỏ cô còn để ý đến hắn, để ý đến bộ dáng lực bất tòng tâm hiện tại của hắn. Nhưng cô lựa chọn im lặng, xem hắn như người xa lạ.
Thiệu Phong trong lòng Hạ Kiều chẳng khác đám người xa lạ ngoài kia là bao.
Cạch.
Tiếng mở cửa vang lên, phá vỡ bầu không khí im ắng, thê lương.
Hạ Hoài bước vào nhà, ngây ngốc, tròn mắt nhìn một nam một nữ trước mặt.
Chẳng phải bác nói mẹ đi công tác sao? Vì sao bây giờ lại xuất hiện thêm một người đàn ông?
Hơn nữa...
Hạ Hoài càng nghĩ càng chấn động. Khuôn mặt non nớt luôn bình tĩnh lúc này lại tái nhợt, tràn đầy hoảng hốt.
Dùng đầu gối để suy nghĩ, Hạ Hoài cũng biết khuôn mặt của mình và người đàn ông kia giống nhau đến nhường nào.
Toàn thân như có dòng điện chạy qua, Hạ Hoài lạnh đến phát run. Hốc mắt vì tức giận mà đỏ hoe. Thằng bé ném balo về phía Thiệu Phong, rống lên.
"Cút ngay!"
"Ông cút khỏi nhà tôi ngay!"
Thiệu Phong chết sững tại chỗ.
Đại não như mất đi khả năng xử lý thông tin. Đến cuối cùng, làm thế nào để rời đi, hắn cũng không rõ.
Hắn đưa Hạ Kiều vào nhà tắm, giúp cô tẩy rửa cơ thể, sau đó lại đem cô lên giường, đắp chăn thật cẩn thận. Xong xuôi, Thiệu Phong lần nữa bước vào phòng tắm.
Không bao lâu sau, tiếng nước chảy cùng tiếng thở dốc nặng nề của người đàn ông vang lên khiến người khác phải đỏ mặt.
Đêm hôm đó, Thiệu Phong không ngủ trên giường cùng Hạ Kiều. Hắn biết đêm nay mình đã chạm đến giới hạn của cô, cho nên cũng tự giác ra ghế sofa ngủ.
Trước khi rời đi, hắn quyến luyến đặt lên trán cô một nụ hôn. Giọng nói trầm thấp, khàn khàn, đầy từ tính vang lên trong không gian tĩnh lặng.
"Gute Nacht." (*)
(*): Chúc ngủ ngon trong tiếng Đức.
...
"Ưm..."
Ánh nắng hình rẻ quạt hắt lên song cửa, nhẹ nhàng hôn lên mái tóc Hạ Kiều. Mí mắt nặng trĩu chậm rãi mở ra, cô nheo mắt ngồi ngẩn ngơ trên giường.
Đêm hoan lạc tối qua tựa như một thước phim dài tập, chạy dọc trong đầu óc Hạ Kiều.
Hạ Kiều rũ mắt, nhếch khóe môi cười khổ một tiếng. Đã tự hứa với bản thân sẽ không tiếp tục phạm sai lầm, nhưng cô lại tự phá vỡ lời hứa đó.
Đêm qua, cô phóng túng như vậy, chắc hẳn Thiệu Phong đã cảm thấy cô ghê tởm. Có lẽ, hắn đã rời đi rồi cũng nên.
Hạ Kiều cười như không cười, đỡ lấy cái eo đau nhức, chậm rì rì đi vệ sinh cá nhân.
Đến khi Hạ Kiều bước ra khỏi phòng, mùi thức ăn thơm ngon đã xộc thẳng lên mũi khiến cô ngẩn người.
Trong phòng bếp, Thiệu Phong mặc tạp dề màu hồng bắt mắt, hai tay thoăn thoắt nấu nướng. Động tác chuyên nghiệp không có nửa điểm để bắt bẻ.
Ọt... ọt...
Bụng nhỏ đột nhiên biểu tình khiến Hạ Kiều ngượng đỏ mặt. Vành tai trắng trẻo phiếm hồng càng trở nên bắt mắt hơn.
Thiệu Phong quay đầu, nhếch khóe môi: "Qua đây ngồi đi, sắp xong rồi. Dù sao tối hôm qua em cũng chưa bỏ gì vào bụng."
Hạ Kiều ngẩng đầu nhìn Thiệu Phong, ngờ vực hỏi: "Sao anh còn ở đây?"
"Hả?"
Khóe môi Thiệu Phong hơi rũ xuống. Im lặng hồi lâu, đến tận khi bưng món cuối cùng đặt lên bàn, lại xới cho Hạ Kiều một chén cơm, hắn mới chống cằm, hơi mất mát nói.
"Anh muốn nấu bữa sáng cho em."
Muốn thấy em ăn cơm anh nấu.
Cũng muốn thấy em ăn thật vui vẻ.
"Chỉ là một bữa ăn thôi, Thiệu thiếu không cần phải nhọc lòng như vậy."
Hạ Kiều im lặng trong chốc lát, sau đó liền cười khẩy một tiếng. Tuy rằng bây giờ cô thật sự rất đói, thế nhưng bắt cô ăn thức ăn do Thiệu Phong nấu, cô thà nhịn đói còn hơn. Hạ Kiều đi lướt qua người hắn, mở ngăn tủ lấy một gói mì ăn liền ra.
Hạ Kiều cười như không cười: "Anh nên đi rồi mới đúng."
Chứng kiến một loạt lời nói cùng hành động của Hạ Kiều, tâm trạng Thiệu Phong bỗng tụt dốc không phanh. Hắn thở hắt một hơi, kiềm nén nỗi xót xa trong lòng, chậm rãi nói: "Em là vì chuyện tối qua..."
"Câm miệng!" Hạ Kiều lập tức lớn giọng: "Thiệu thiếu, quên nó đi. Hãy quên chuyện tối qua đi."
"Kiều Kiều..."
Thiệu Phong nhăn mày. Hắn không hiểu vì sao cô lại kích động đến như vậy. Chẳng lẽ ngủ cùng hắn khiến cô khó chịu và bài xích đến vậy sao?
Hạ Kiều lùi lại một bước, môi mỏng khẽ nhếch. Cô cười lạnh một tiếng: "Chúng ta đã ly hôn. Hơn nữa, tôi cũng rất bẩn. Đêm qua vô tình vấy bẩn người cành vàng lá ngọc như Thiệu thiếu, rất mong anh hãy coi nó như chó cắn."
Coi như chó cắn?
Hạ Kiều đây là muốn rũ bỏ mọi quan hệ với Thiệu Phong sao?
Thiệu Phong cắn chặt răng, bàn tay vô thức siết chặt lại, gân xanh nổi đầy trên cánh tay, trông đáng sợ vô cùng. Cứ như vậy mà kết thúc ư? Hắn không cam tâm!
Hắn khổ sở lắc đầu, miệng lưỡi đắng ngắt: "Coi như anh xin em, đừng như vậy..."
Hạ Kiều im lặng không nói, bắt đầu pha mì.
Sự im lặng ấy càng khiến Thiệu Phong tuyệt vọng hơn.
Nếu như Hạ Kiều đáp lại lời Thiệu Phong, chứng tỏ cô còn để ý đến hắn, để ý đến bộ dáng lực bất tòng tâm hiện tại của hắn. Nhưng cô lựa chọn im lặng, xem hắn như người xa lạ.
Thiệu Phong trong lòng Hạ Kiều chẳng khác đám người xa lạ ngoài kia là bao.
Cạch.
Tiếng mở cửa vang lên, phá vỡ bầu không khí im ắng, thê lương.
Hạ Hoài bước vào nhà, ngây ngốc, tròn mắt nhìn một nam một nữ trước mặt.
Chẳng phải bác nói mẹ đi công tác sao? Vì sao bây giờ lại xuất hiện thêm một người đàn ông?
Hơn nữa...
Hạ Hoài càng nghĩ càng chấn động. Khuôn mặt non nớt luôn bình tĩnh lúc này lại tái nhợt, tràn đầy hoảng hốt.
Dùng đầu gối để suy nghĩ, Hạ Hoài cũng biết khuôn mặt của mình và người đàn ông kia giống nhau đến nhường nào.
Toàn thân như có dòng điện chạy qua, Hạ Hoài lạnh đến phát run. Hốc mắt vì tức giận mà đỏ hoe. Thằng bé ném balo về phía Thiệu Phong, rống lên.
"Cút ngay!"
"Ông cút khỏi nhà tôi ngay!"
Thiệu Phong chết sững tại chỗ.
Đại não như mất đi khả năng xử lý thông tin. Đến cuối cùng, làm thế nào để rời đi, hắn cũng không rõ.