Chương 23: Trả thù (2)
Xét thấy mức độ nghiêm trọng không quá cao, Trình Ngạn tặc lưỡi một tiếng, trong lòng mừng thầm vì bản thân không mất tiền cho kẻ khốn nạn như Tô Bắc.
Anh tự nhiên khoác vai Hạ Tuân, vừa nói cười vừa rời đi. Hạ Kiều đem chiến lợi phẩm về nhà, chuẩn bị đồ ăn sáng, cơm trưa cho Hạ Hoài rồi mới vào phòng gọi thằng bé dậy.
Hạ Hoài ngồi gật gù trên giường hồi lâu, nhìn thấy quầng thâm dưới mắt Hạ Kiều thì giật mình. Cơn buồn ngủ bỗng bay sạch. Nó cuống lên, hốt hoảng lật chăn rồi chạy đến bên cô.
"Mẹ, mẹ làm sao vậy? Mẹ ngủ không ngon sao? Hay hôm nay mẹ đừng đi làm nữa, ở nhà ngủ bù đi."
"Mẹ không sao." Hạ Kiều mỉm cười, bế Hạ Hoài vào nhà vệ sinh. Vừa đi, cô vừa biện lý do: "Hôm qua nhiều việc quá. Mẹ mải làm nên không để ý thời gian thôi."
"Mẹ thật là..."
"Được rồi, cục cưng mau đi vệ sinh cá nhân kẻo thức ăn nguội mất. Hôm nay để cô Alan đưa con đến trường nhé?"
"Vâng ạ."
Hạ Kiều gật đầu hài lòng rồi mới rời đi, trả lại không gian riêng tư cho Hạ Hoài. Ngay khi cô vừa khuất dạng, nụ cười ngây ngô trên mặt thằng bé lập tức biến mất.
Hạ Hoài nhìn bản thân trong gương, khóe miệng hơi nhếch lên. Nó thì thào: "Mẹ hư quá, lại nói dối con rồi."
Hạ Hoài bẩm sinh đã thông minh hơn những đứa trẻ khác, lại kết hợp việc Hạ Kiều mất ngủ với vụ bắt cóc hôm qua, không lý nào nó không đoán ra lý do.
Hạ Kiều vì nó mà hao tâm tổn sức. Lần này, nó khiến cô lo lắng rồi.
Hạ Hoài siết chặt bàn tay nhỏ của mình, trong lòng tự trách. Đợi nó lớn lên, có tiền có quyền, không ai có thể ức hiếp nó. Mẹ nó cũng không cần phải phiền lòng bất cứ điều gì nữa.
Ngày hôm đó, Hạ Kiều quả thật không đến nơi làm việc. Sau khi Hạ Hoài đi học, cô liền chạy vào phòng khóa cửa, trích xuất đoạn video ra, chỉnh sửa rồi mới tung lên mạng.
Với loại người ở trên cao như Tô Bắc, lại coi trọng hình ảnh bên ngoài, đánh đập là sự trả thù rẻ tiền nhất. Muốn gã đau đớn cả đời, vậy thì phải đánh vào thứ gã coi trọng.
Trong video, một người đàn ông bị những kẻ khác lăng mạ, dọa dẫm bằng lời nói, bị đánh đập, bị bắt sủa tiếng chó, bị bắt phải bò bằng bốn chân quanh phòng. Đến cuối cùng, bởi vì quá mức phẫn nộ mà hộc máu, ngất ngay tại chỗ.
Việc làm này đương nhiên đã trái pháp luật, nhưng Hạ Kiều không có đủ lý trí để suy nghĩ đến hậu quả phía sau. Một khối u ác tính như Tô Bắc, nếu cứ tiếp tục để gã nhởn nhơ bên ngoài thì sẽ xảy ra chuyện lớn.
Lần này là Hạ Hoài, là Hạ Kiều.
Lần tiếp theo sẽ là ai đây?
Đã ra tay một lần thì sẽ có lần thứ hai, thứ ba. Cho nên, Hạ Kiều lên kế hoạch đánh vào danh dự của Tô Bắc, một phần vì trút giận, một phần cảnh cáo gã nên ngoan ngoãn làm người.
...
"Chà, mày cũng ăn ảnh quá rồi."
Thiệu Phong ngồi bắt chéo chân trên giường, một tay chống xuống giường, một tay cầm điện thoại xem đoạn video đang được chia sẻ rộng rãi cách đây mấy tiếng.
Lúc Thiệu Phong đến nơi Tô Bắc ẩn nấp mới phát hiện gã đã bị người khác đưa đi. Dùng đầu gối để suy nghĩ cũng biết người đứng phía sau chỉ đạp là ai. Hắn nhếch môi cười một tiếng.
Bà xã của hắn ra tay còn nhanh hơn hắn tưởng.
Chỉ là cách trả thù của Hạ Kiều quá mức trẻ con, khiến Thiệu Phong cảm thấy không hài lòng. Hắn dùng mũi giày nâng cằm Tô Bắc đang chật vật vừa mới tỉnh lại cách đây không lâu lên, khẽ cười.
"Mày từng c**ng h**p một nữ sinh mười tám tuổi, bức người ta đến chết, phải không?"
Tô Bắc trợn mắt, toàn thân run lên cầm cập.
Tại sao hắn lại biết?
Rõ ràng... rõ ràng vụ việc năm đó, nhà họ Tô đã xử lý sạch sẽ rồi mà!
"Mày đang nghĩ vì sao tao biết ư? Mày thật sự cho rằng Tô gia của mày một tay che trời sao?"
Hắn muốn biết cái gì, chẳng lẽ còn không tra được ư?
Nực cười.
Thiệu Phong đạp gã một cái khiến gã ngã lăn ra đất. Hắn đứng dậy, chỉnh lại quần áo, sau đó vẫy tay ra hiệu. Vài người trong Bar Gay nhanh chóng đi vào.
Thiệu Phong hờ hững nhìn Tô Bắc co rúm người, đập đầu xuống đất xin tha đến chảy cả máu, đáy mắt lạnh lẽo vẫn không chút gợn sóng.
"Đừng cầu xin tao."
"Lúc mày làm chuyện đồi bại với nữ sinh kia, đã từng để ý lời xin tha của cô ấy chưa? Lúc mày thuê người bắt cóc con trai tao, đã từng cảm thấy áy náy chưa?"
Thiệu Phong cười rộ lên, nhưng ý cười lại không chạm đáy mắt: "Cho nên, tao sẽ cho mày cơ hội nếm thử mùi vị mà nữ sinh kia đã trải qua."
Sau lần đó, tinh thần Tô Bắc bị tra tấn nặng nề. Gã điên điên dại dại, trở thành một kẻ tâm thần, vĩnh viễn không thể bước ra ngoài ánh sáng. Phía cảnh sát có vào cuộc điều tra, nhưng cuối cùng lại không tra ra được gì. Hung thủ ra tay quá mức tinh vi, không để lại bất cứ dấu vết nào. Vụ án cứ vậy rơi vào bế tắc.
Ở trong nước, một trận mưa gió máu tanh nổi lên ở Kinh Bắc. Hai gia tộc tiếng tăm lẫy lừng Thiệu, Hạ hợp sức bức nhà họ Tô đến bước đường cùng. Tô gia phá sản. Từ nay ở đất Kinh Bắc không còn nhà họ Tô nữa.
Anh tự nhiên khoác vai Hạ Tuân, vừa nói cười vừa rời đi. Hạ Kiều đem chiến lợi phẩm về nhà, chuẩn bị đồ ăn sáng, cơm trưa cho Hạ Hoài rồi mới vào phòng gọi thằng bé dậy.
Hạ Hoài ngồi gật gù trên giường hồi lâu, nhìn thấy quầng thâm dưới mắt Hạ Kiều thì giật mình. Cơn buồn ngủ bỗng bay sạch. Nó cuống lên, hốt hoảng lật chăn rồi chạy đến bên cô.
"Mẹ, mẹ làm sao vậy? Mẹ ngủ không ngon sao? Hay hôm nay mẹ đừng đi làm nữa, ở nhà ngủ bù đi."
"Mẹ không sao." Hạ Kiều mỉm cười, bế Hạ Hoài vào nhà vệ sinh. Vừa đi, cô vừa biện lý do: "Hôm qua nhiều việc quá. Mẹ mải làm nên không để ý thời gian thôi."
"Mẹ thật là..."
"Được rồi, cục cưng mau đi vệ sinh cá nhân kẻo thức ăn nguội mất. Hôm nay để cô Alan đưa con đến trường nhé?"
"Vâng ạ."
Hạ Kiều gật đầu hài lòng rồi mới rời đi, trả lại không gian riêng tư cho Hạ Hoài. Ngay khi cô vừa khuất dạng, nụ cười ngây ngô trên mặt thằng bé lập tức biến mất.
Hạ Hoài nhìn bản thân trong gương, khóe miệng hơi nhếch lên. Nó thì thào: "Mẹ hư quá, lại nói dối con rồi."
Hạ Hoài bẩm sinh đã thông minh hơn những đứa trẻ khác, lại kết hợp việc Hạ Kiều mất ngủ với vụ bắt cóc hôm qua, không lý nào nó không đoán ra lý do.
Hạ Kiều vì nó mà hao tâm tổn sức. Lần này, nó khiến cô lo lắng rồi.
Hạ Hoài siết chặt bàn tay nhỏ của mình, trong lòng tự trách. Đợi nó lớn lên, có tiền có quyền, không ai có thể ức hiếp nó. Mẹ nó cũng không cần phải phiền lòng bất cứ điều gì nữa.
Ngày hôm đó, Hạ Kiều quả thật không đến nơi làm việc. Sau khi Hạ Hoài đi học, cô liền chạy vào phòng khóa cửa, trích xuất đoạn video ra, chỉnh sửa rồi mới tung lên mạng.
Với loại người ở trên cao như Tô Bắc, lại coi trọng hình ảnh bên ngoài, đánh đập là sự trả thù rẻ tiền nhất. Muốn gã đau đớn cả đời, vậy thì phải đánh vào thứ gã coi trọng.
Trong video, một người đàn ông bị những kẻ khác lăng mạ, dọa dẫm bằng lời nói, bị đánh đập, bị bắt sủa tiếng chó, bị bắt phải bò bằng bốn chân quanh phòng. Đến cuối cùng, bởi vì quá mức phẫn nộ mà hộc máu, ngất ngay tại chỗ.
Việc làm này đương nhiên đã trái pháp luật, nhưng Hạ Kiều không có đủ lý trí để suy nghĩ đến hậu quả phía sau. Một khối u ác tính như Tô Bắc, nếu cứ tiếp tục để gã nhởn nhơ bên ngoài thì sẽ xảy ra chuyện lớn.
Lần này là Hạ Hoài, là Hạ Kiều.
Lần tiếp theo sẽ là ai đây?
Đã ra tay một lần thì sẽ có lần thứ hai, thứ ba. Cho nên, Hạ Kiều lên kế hoạch đánh vào danh dự của Tô Bắc, một phần vì trút giận, một phần cảnh cáo gã nên ngoan ngoãn làm người.
...
"Chà, mày cũng ăn ảnh quá rồi."
Thiệu Phong ngồi bắt chéo chân trên giường, một tay chống xuống giường, một tay cầm điện thoại xem đoạn video đang được chia sẻ rộng rãi cách đây mấy tiếng.
Lúc Thiệu Phong đến nơi Tô Bắc ẩn nấp mới phát hiện gã đã bị người khác đưa đi. Dùng đầu gối để suy nghĩ cũng biết người đứng phía sau chỉ đạp là ai. Hắn nhếch môi cười một tiếng.
Bà xã của hắn ra tay còn nhanh hơn hắn tưởng.
Chỉ là cách trả thù của Hạ Kiều quá mức trẻ con, khiến Thiệu Phong cảm thấy không hài lòng. Hắn dùng mũi giày nâng cằm Tô Bắc đang chật vật vừa mới tỉnh lại cách đây không lâu lên, khẽ cười.
"Mày từng c**ng h**p một nữ sinh mười tám tuổi, bức người ta đến chết, phải không?"
Tô Bắc trợn mắt, toàn thân run lên cầm cập.
Tại sao hắn lại biết?
Rõ ràng... rõ ràng vụ việc năm đó, nhà họ Tô đã xử lý sạch sẽ rồi mà!
"Mày đang nghĩ vì sao tao biết ư? Mày thật sự cho rằng Tô gia của mày một tay che trời sao?"
Hắn muốn biết cái gì, chẳng lẽ còn không tra được ư?
Nực cười.
Thiệu Phong đạp gã một cái khiến gã ngã lăn ra đất. Hắn đứng dậy, chỉnh lại quần áo, sau đó vẫy tay ra hiệu. Vài người trong Bar Gay nhanh chóng đi vào.
Thiệu Phong hờ hững nhìn Tô Bắc co rúm người, đập đầu xuống đất xin tha đến chảy cả máu, đáy mắt lạnh lẽo vẫn không chút gợn sóng.
"Đừng cầu xin tao."
"Lúc mày làm chuyện đồi bại với nữ sinh kia, đã từng để ý lời xin tha của cô ấy chưa? Lúc mày thuê người bắt cóc con trai tao, đã từng cảm thấy áy náy chưa?"
Thiệu Phong cười rộ lên, nhưng ý cười lại không chạm đáy mắt: "Cho nên, tao sẽ cho mày cơ hội nếm thử mùi vị mà nữ sinh kia đã trải qua."
Sau lần đó, tinh thần Tô Bắc bị tra tấn nặng nề. Gã điên điên dại dại, trở thành một kẻ tâm thần, vĩnh viễn không thể bước ra ngoài ánh sáng. Phía cảnh sát có vào cuộc điều tra, nhưng cuối cùng lại không tra ra được gì. Hung thủ ra tay quá mức tinh vi, không để lại bất cứ dấu vết nào. Vụ án cứ vậy rơi vào bế tắc.
Ở trong nước, một trận mưa gió máu tanh nổi lên ở Kinh Bắc. Hai gia tộc tiếng tăm lẫy lừng Thiệu, Hạ hợp sức bức nhà họ Tô đến bước đường cùng. Tô gia phá sản. Từ nay ở đất Kinh Bắc không còn nhà họ Tô nữa.