Chương 6: Nhật ký
Kể từ ngày Hạ Kiều rời đi, Thiệu Phong không trở về phòng ngủ của mình. Hắn sẽ ngủ ở phòng chung của hai người, hoặc là ngủ ở phòng cô.
Cũng có khi là thức trắng đêm ở thư phòng.
Thiệu Phong đảo mắt qua kệ sách gần giường. Hắn muốn thử tìm hiểu sở thích của Hạ Kiều, cũng muốn biết cô thích loại sách nào.
Nghiên cứu hồi lâu, Thiệu Phong phát hiện tất cả sách đều liên quan đến Y Khoa. Hạ Kiều từng nói không thích ngành Y, nhưng kệ sách của cô lại chất đống sách chuyên ngành này.
Cho nên, vì để tiến gần hắn hơn một bước, cô sẵn dàng bỏ ra hàng giờ để nghiên cứu thứ mà cô ghét.
Thiệu Phong vô thức siết chặt bàn tay mình, hai mắt bỗng chốc mở to.
Sâu bên trong kệ sách là một quyển sổ nhỏ khác xa với đống sách chuyên ngành dày cộp.
Hắn vươn tay, cầm lấy quyển sổ đó. Bên trên đề hai chữ "Nhật Ký".
Đồng tử Thiệu Phong co rút. Sắc mặt chậm rãi biến đổi. Hắn thở hắt ra một hơi, dùng toàn bộ dũng khí suốt hai mươi mấy năm cuộc đời mới dám mở quyển sổ ra xem.
Trang thứ nhất.
Ngày 12 tháng 8 năm 20xx.
Hôm nay trời xanh, mây trắng, nắng vàng, là ngày tôi chính thức trở thành người phụ nữ của anh ấy. Hình như ông trời cũng thấy vui cho tôi.
Nhưng tôi phát hiện ra, người đàn ông tôi yêu, anh ấy... không vui.
Cho nên, tôi buồn.
Trang thứ hai.
Ngày 13 tháng 8 năm 20xx.
Ngày đầu làm dâu, tôi háo hức vô cùng. Tôi quyết định vứt cái thói ngủ ngày, dậy từ sáng sớm tinh mơ để làm bữa sáng cho anh ấy và cha mẹ chồng.
Lúc anh ấy ăn miếng cơm đầu tiên, tôi hồi hộp, trái tim như muốn rơi ra khỏi lồng ngực.
Nhưng... anh ấy chê món ăn tôi nấu. Anh ấy nói nó không khác nào cám lợn.
Cho nên, tôi buồn.
Trang thứ năm mươi tám.
Ngày 8 tháng 10 năm 20xx.
Hôm nay, tôi vui chết đi được. Cuối cùng tôi cũng biết mẫu con gái anh ấy thích. Tuy rằng so với tính cách của tôi thì khác xa một trời một vực.
Nhưng không sao!
Tôi sẽ vì tình yêu mà thay đổi!
Nhất định anh ấy sẽ thích!
Thiệu Phong thở hắt một hơi nặng nề, cố gắng kiềm nén cỗ cảm xúc kích động trong lòng. Hắn tiếp tục lật sách, lật từng trang, đọc kỹ từng chữ một.
Chợt, bàn tay hắn khựng lại.
Ngày 12 tháng 8 năm 20x(x+1).
Hôm nay là kỷ niệm một năm ngày cưới.
Tôi muốn... chết...
Tôi thức dậy thật sớm, đi siêu thị mua những thực phẩm tươi ngon nhất. Hôm nay, tôi sẽ trổ tài nấu nướng.
Khổ luyện một năm, lần này anh ấy chắc chắn sẽ khen món tôi nấu.
Nhưng rồi... tôi chờ cả một đêm, chờ đến khi thức ăn trên bàn đã nguội, lòng cũng nguội, anh ấy cũng không trở về.
Bàn tay Thiệu Phong run rẩy. Hắn cắn chặt môi dưới, bất tri bất giác không phát hiện ra môi đã bị cắn rách. Hốc mắt hắn đỏ bừng, hơi ướt.
Thiệu Phong tiếp tục lật sách. Tuy rằng rất đau khổ, nhưng hắn lại không thể ngừng. Hắn muốn biết hai năm qua Hạ Kiều chịu đựng hắn thế nào, khổ sở ra sao.
Hắn cũng muốn biết bản thân khốn nạn thế nào!
Trang cuối cùng.
Ngày 12 tháng 8 năm 20x(x+2).
Tôi mệt rồi...
Đoạn tình cảm này... tôi không muốn tiếp tục nữa...
Chồng tôi, anh ấy chưa từng tin tưởng tôi, cũng chưa từng dành cho tôi một ánh mắt.
Từ đầu đến cuối, chỉ có tôi cam tâm tình nguyện diễn màn kịch nực cười này. Chỉ có tôi cam tâm tình nguyện dâng cả tim gan lên cho anh ấy.
Chỉ có tôi tự mình đa tình!
Tôi... muốn ly hôn...
Tách.
Lệ nóng bất giác trào ra nơi khóe mắt, thấm đẫm trang sách và những câu từ đầy khổ đau.
Thiệu Phong rơi nước mắt.
Lần đầu tiên hắn khóc vì Hạ Kiều.
Chỉ là... muộn rồi!
Hạ Kiều đi rồi!
Thiệu Phong ôm mặt, khóc như một đứa trẻ bị vứt bỏ.
"Kiều Kiều, anh sai rồi... anh thật sự biết sai rồi..."
Cũng có khi là thức trắng đêm ở thư phòng.
Thiệu Phong đảo mắt qua kệ sách gần giường. Hắn muốn thử tìm hiểu sở thích của Hạ Kiều, cũng muốn biết cô thích loại sách nào.
Nghiên cứu hồi lâu, Thiệu Phong phát hiện tất cả sách đều liên quan đến Y Khoa. Hạ Kiều từng nói không thích ngành Y, nhưng kệ sách của cô lại chất đống sách chuyên ngành này.
Cho nên, vì để tiến gần hắn hơn một bước, cô sẵn dàng bỏ ra hàng giờ để nghiên cứu thứ mà cô ghét.
Thiệu Phong vô thức siết chặt bàn tay mình, hai mắt bỗng chốc mở to.
Sâu bên trong kệ sách là một quyển sổ nhỏ khác xa với đống sách chuyên ngành dày cộp.
Hắn vươn tay, cầm lấy quyển sổ đó. Bên trên đề hai chữ "Nhật Ký".
Đồng tử Thiệu Phong co rút. Sắc mặt chậm rãi biến đổi. Hắn thở hắt ra một hơi, dùng toàn bộ dũng khí suốt hai mươi mấy năm cuộc đời mới dám mở quyển sổ ra xem.
Trang thứ nhất.
Ngày 12 tháng 8 năm 20xx.
Hôm nay trời xanh, mây trắng, nắng vàng, là ngày tôi chính thức trở thành người phụ nữ của anh ấy. Hình như ông trời cũng thấy vui cho tôi.
Nhưng tôi phát hiện ra, người đàn ông tôi yêu, anh ấy... không vui.
Cho nên, tôi buồn.
Trang thứ hai.
Ngày 13 tháng 8 năm 20xx.
Ngày đầu làm dâu, tôi háo hức vô cùng. Tôi quyết định vứt cái thói ngủ ngày, dậy từ sáng sớm tinh mơ để làm bữa sáng cho anh ấy và cha mẹ chồng.
Lúc anh ấy ăn miếng cơm đầu tiên, tôi hồi hộp, trái tim như muốn rơi ra khỏi lồng ngực.
Nhưng... anh ấy chê món ăn tôi nấu. Anh ấy nói nó không khác nào cám lợn.
Cho nên, tôi buồn.
Trang thứ năm mươi tám.
Ngày 8 tháng 10 năm 20xx.
Hôm nay, tôi vui chết đi được. Cuối cùng tôi cũng biết mẫu con gái anh ấy thích. Tuy rằng so với tính cách của tôi thì khác xa một trời một vực.
Nhưng không sao!
Tôi sẽ vì tình yêu mà thay đổi!
Nhất định anh ấy sẽ thích!
Thiệu Phong thở hắt một hơi nặng nề, cố gắng kiềm nén cỗ cảm xúc kích động trong lòng. Hắn tiếp tục lật sách, lật từng trang, đọc kỹ từng chữ một.
Chợt, bàn tay hắn khựng lại.
Ngày 12 tháng 8 năm 20x(x+1).
Hôm nay là kỷ niệm một năm ngày cưới.
Tôi muốn... chết...
Tôi thức dậy thật sớm, đi siêu thị mua những thực phẩm tươi ngon nhất. Hôm nay, tôi sẽ trổ tài nấu nướng.
Khổ luyện một năm, lần này anh ấy chắc chắn sẽ khen món tôi nấu.
Nhưng rồi... tôi chờ cả một đêm, chờ đến khi thức ăn trên bàn đã nguội, lòng cũng nguội, anh ấy cũng không trở về.
Bàn tay Thiệu Phong run rẩy. Hắn cắn chặt môi dưới, bất tri bất giác không phát hiện ra môi đã bị cắn rách. Hốc mắt hắn đỏ bừng, hơi ướt.
Thiệu Phong tiếp tục lật sách. Tuy rằng rất đau khổ, nhưng hắn lại không thể ngừng. Hắn muốn biết hai năm qua Hạ Kiều chịu đựng hắn thế nào, khổ sở ra sao.
Hắn cũng muốn biết bản thân khốn nạn thế nào!
Trang cuối cùng.
Ngày 12 tháng 8 năm 20x(x+2).
Tôi mệt rồi...
Đoạn tình cảm này... tôi không muốn tiếp tục nữa...
Chồng tôi, anh ấy chưa từng tin tưởng tôi, cũng chưa từng dành cho tôi một ánh mắt.
Từ đầu đến cuối, chỉ có tôi cam tâm tình nguyện diễn màn kịch nực cười này. Chỉ có tôi cam tâm tình nguyện dâng cả tim gan lên cho anh ấy.
Chỉ có tôi tự mình đa tình!
Tôi... muốn ly hôn...
Tách.
Lệ nóng bất giác trào ra nơi khóe mắt, thấm đẫm trang sách và những câu từ đầy khổ đau.
Thiệu Phong rơi nước mắt.
Lần đầu tiên hắn khóc vì Hạ Kiều.
Chỉ là... muộn rồi!
Hạ Kiều đi rồi!
Thiệu Phong ôm mặt, khóc như một đứa trẻ bị vứt bỏ.
"Kiều Kiều, anh sai rồi... anh thật sự biết sai rồi..."