Chương : 2
Quán cà phê tầng một thuộc về khách sạn năm sao lớn nhất New Faey, ở đó có bậc thần làm bánh kem tốt nhất và loại cà phê đỉnh cấp đến từ vùng đất cà phê, cộng thêm hoàn cảnh tao nhã, trang thiết bị xoa hoa, nói theo ngôn ngữ thịnh hành thì đó chính là cao quý đẳng cấp. Vì vậy, đây được coi là nơi có điều kiện tốt nhất để hẹn hò xem mắt.
Quý Vân Khai chán ngán ngồi dựa vào sô pha, nâng cổ tay nhìn đồng hồ, tính ra đã chậm nửa tiếng. Nửa tiếng, đã là cực hạn của anh, đang chuẩn bị gọi nhân viên tính tiền, đúng hướng mười giờ liền thấy một người trông có vẻ quen, trong đầu nhớ lại, hóa ra là cô tiếp viên hàng không uống rượu say ở "Tiểu Giang Nam", bạn của Giang Phỉ, Đào Nhiên.
Anh suy tư một lúc, quyết định sẽ không đi mà tiếp tục ngồi xuống uống cà phê. Đợi thêm mười phút, đối tượng xem mắt mới khoan thai đi tới. Lý do đến muộn tất nhiên lại là: "Ngại quá, trên đường bị kẹt xe." Quý Vân Khai nở nụ cười đầy sức hút: "Không sao, tôi vô cùng kiên nhẫn đối với mỹ nữ." Đồng thời trong lòng chấm điểm: mặt 60, trang điểm quá đậm; chiều cao 65, giày cao gót quá cao; ngực 70, không biết có phải mặc áo độn hay không; đôi chân có thể cho 80, trang phục thì... hình như đây là lần đầu thấy đối tượng xem mắt mặc váy ngắn thì phải? Cho 85 đi!
Trong lòng anh đánh giá, mỹ nữ ở đối diện cũng đang xem xét anh. Trước đó nghe nói đối phương là thẩm phán, còn tưởng là một người trung niên, vậy nên mới cố ý đến muộn 40 phút. Không ngờ còn trẻ như thế, lại còn rất đẹp trai! Áo sơ mi Versace, đồng hồ Omega, cúc cài tay áo với thiết kế xa hoa có số lượng nhất định... mữ nữ lập tức dành 120 điểm cho người đàn ông trước mặt.
"Uống gì không?" Quý Vân Khai lễ độ hỏi.
"Latte, cám ơn."
Quý Vân Khai gọi phục vụ, ánh mắt luôn như vô tình vô ý nhìn về phía Đào Nhiên. Giang Phỉ là một đại mỹ nữ, bạn bè bên cạnh cô tất nhiên sẽ không kém, Đào Nhiên mặc dù so ra kém gương mặt Giang Phỉ, nhưng dáng người lại tốt hơn. Động tác của anh mặc dù kín kẽ, lại không thoát khỏi ánh mắt như sói của đối tượng xem mắt.
Cô gái cười hỏi: "Anh không ngại nếu tôi trang điểm chứ?" Giơ cái gương nhỏ lên, chĩa về phía Quý Vân Khai một mực liếc trộm mỹ nữ ngực lớn. Cô gái liền tức tối không có chỗ phát, đàn ông quả nhiên là ăn trong bát còn ngó trong nồi! Ngực cô cũng không coi là nhỏ, thế mà ở ngay trước mặt cô lại liến trộm người phụ nữ khác! Xem anh ta là kẻ có tiền, không so đo với anh ta, có điều người phụ nữ kia... đã đi hẹn hò rồi mà còn quyến rũ người khác, không biết xấu hổ!
Đào Nhiên chẳng hiểu sao lại bị mắng không nhịn được hắt hơi một cái, áy náy cười với người đối diện: "Xin lỗi, tôi vào nhà vệ sinh một lát." Cầm túi xách bước vội vàng vào nhà vệ sinh, lấy điện thoại ra cầu cứu: "Phỉ, tớ không chịu nổi cái gã cực phẩm này nữa rồi! Đầu tiên là gọi bao nhiêu là điểm tâm ngọt đắt tiền muốn chết, cứ ăn không ngừng, còn uống đến tám cốc Cappuccino nữa! Trước giờ tớ chưa gặp gã đàn ông nào lại thích ăn đồ ngọt với uống Cappuccino như thế! Mà đó không phải trọng điểm, trọng điểm là anh ta vừa mới nói - anh ta, không, mang, theo, ví!"
Giang Phỉ nghe Đào Nhiên nghiến răng nghiến lợi lên án, không nhịn được muốn cười, còn chưa tới hai mươi lăm tuổi, Đào Nhiên đã bước lên con đường xem mắt một đi không trở lại. Nói thật thì với cái tuổi này của cô ấy mà đi xem mắt là có hơi sớm, nhưng cô ấy cứ muốn mau chóng tìm con rể rùa vàng để làm một bà chủ, mà không phải ngày ngày đứng trên máy bay phục vụ, bọng mắt chảy xệ, chân sưng vù, kinh nguyệt không đều cái gì cũng có.
Chuyến đi công tác của Giang Phỉ được xếp vào lịch bay của cô ấy, trông thấy trên máy bay có mấy anh chàng tốt, liền hỏi: "Ở chỗ các cậu không phải có rất nhiều trai đẹp à? Sao mà không tiêu hóa nội bộ ấy?"
Đào Nhiên chẳng thèm ngó tới: "Tiêu hóa nội bộ? Tiêu hóa thế nào đây? Một năm cũng chỉ được hai trăm nghìn, mua một cái nhà vệ sinh ở khu trung tâm cũng không đủ! Cậu đừng nhìn họ trông đẹp trai thế kia, thật ra đều muốn tìm phú bà đấy! Không thấy lần nào Lượng Lượng gặp cậu đều nhìn chằm chằm như ruồi đấy hả! Người có khuôn mặt đẹp, dáng người nóng bỏng, lại có tiền như cậu, chính là mục tiêu theo đuổi của bọn họ!"
Thảo nào mỗi lần Lượng Lượng thấy Giang Phỉ lên máy bay đều rất hứng khởi, có lần còn nói muốn dạy Giang Phỉ lái máy bay. Giang Phỉ nhìn vẻ khinh bỉ của Đào Nhiên với anh ta, Đào Nhiên không chừa chút mặt mũi nào cười nhạo: "Lái máy bay cái gì, có mà quay tay [1] thì có!"
[1] Phiên âm hán việt của "Lái máy bay" là "khai phi ky", phiên âm hán việt của "Quay tay" là "đả phi ky".
Lượng Lượng ỉu xìu bỏ đi, Giang Phỉ trách Đào Nhiên nói chuyện khó nghe, Đào Nhiên nói: "Điều tớ nói là thật! Không biết đã ngâm bao nhiêu bà chị giàu có rồi, nếu cậu không tàn nhẫn với bọn họ, bọn họ còn cho rằng cậu dễ ra tay đấy, hừ!"
Giang Phỉ vừa nghe điện thoại vừa ra hiệu cuộc họp tạm dừng, đứng dậy đi ra phía cửa sổ nhìn xuống dưới, cười nói: "Nếu cậu không có cách nào thoát thân thì ghi tên tớ lên hóa đơn. Còn bảo tớ đi dạy dỗ người ta ấy hả? Tớ không đi đâu, ngộ nhỡ đánh nhầm người thì..."
"Lần này chắc chắn không nhầm, chính là một gã cực phẩm chiếm tiện nghi! Cũng chẳng phải tớ bảo cậu đến đánh anh ta, chỉ dạy dỗ một chút là được! Phỉ Phỉ, cậu làm ơn đi mà." Đào Nhiên liền dùng đòn sát thủ, giọng điệu ỏn ẻn có thể so với Lâm Chí Linh.
Giang Phỉ buồn nôn, rầu rĩ nói: "Coi như cậu có vận khí tốt, tớ đang mở cuộc họp ở trên lầu, sẽ xuống đó cứu vót cậu!" Cũng không biết Đào Nhiên có vận khí quá kém hay từ trường có vấn đề, hễ đi xem mắt đều có thể gặp được những gã quái dị, lần trước đó, nếu không phải Giang Phỉ đến nhanh, Đào Nhiên đã bị đau mắt hột rồi, đi xem mắt cũng có thể gặp được kẻ thích lõa thể, thật sự là phục cô ấy.
"Trên lầu?" Đào Nhiên ngẩng lên, "Cậu đang ở Nobfree? Sao không nói sớm! Không đúng, đây không phải là sản nghiệp của anh cậu à? Chẳng phải ba người nhà cậu không can thiệp vào công việc của nhau sao?"
"Việc không can thiệp ấy cũng không hẳn là về mặt này, anh ấy đi Pháp rồi, tạm thời tớ thay mặt anh ấy mở cuộc họp. Được rồi, cậu quay lại đó ngồi một lúc, tớ bàn giao lại mấy câu rồi sẽ xuống ngay."
Nhưng thời gian để nói mấy câu ấy, Đào Nhiên lại cãi vã với người ta, đối tượng không phải ai khác, chính là cô gái xem mắt với Quý Vân Khai. Người ta cố ý bới móc, Đào Nhiên đi từ nhà vệ sinh ra phải qua bàn bọn họ, tay cầm cốc cà phê của cô gái đó duỗi ra ngoài, khiến Đào Nhiên đụng vào, cả cốc cà phê liền hắt vào váy cô gái đó.
Giang Phỉ vừa vào tiệm cà phê liền nghe được giọng nói cao đến quãng tám của phụ nữ: "Bồi thường? Cô bồi thường nổi sao? Biết cái váy này bao nhiêu không? Với đống đồ trên người cô, cộng thêm mấy chúc cái áo nữa cũng chẳng bằng nổi cái váy này của tôi!"
Đào Nhiên tranh cãi cho ra lẽ: "Vừa rồi không phải tôi cố ý, đã nói là sẽ đền bù cho cô chi phí giặt khô rồi, cần gì phải hô to gọi nhỏ như thế, rõ là!" Theo thói quen nghề nghiệp tiếp viên hàng không, khi cãi vã cũng không dám lớn tiếng, hơn nữa cô là người phương Nam, không thể bắt chước được theo Lâm Chí Linh. Vậy nên đây không phải cãi vã, rõ ràng là một cô con dâu bị ức hiếp mà không có sức phản kháng.
"Phí giặt khô? Quần áo đã bị bẩn tôi không bao giờ mặc lại lần thứ hai! Muốn đền thì phải đền tiền chiếc váy này của tôi, phí giặt khô thì có bao nhiêu hả!"
"Cô... cô cho rằng cô là bà hoàng hay là công chúa thế!" Còn không mặc lần thứ hai, khoác lác cũng không viết bản thảo! Ánh mắt Đào Nhiên đảo loạn, cái gã cực phẩm xem mắt với cô sớm bôi dầu lên chân mà chuồn mất rồi. Còn bạn trai người phụ nữ đanh đá kia thì lại cười tủm tỉm vừa uống cà phê vừa theo dõi cuộc chiến, không bị ảnh hưởng chút nào!
Cũng may, Giang Phỉ đến rồi, lạnh lùng hỏi người phụ nữ cực phẩm ấy: "Đền bao nhiêu?"
Người phụ nữ cực phẩm quét từ trên xuống dưới người Giang Phỉ, mặc đồ công sở màu xám, sắc đẹp khó thể che dấu, trong lòng thầm mắng: Lại thêm một con hồ ly tinh! Lập tức chẳng yếu kém, hét lớn: "Hai mươi nghìn!"
Đào Nhiên bùng nổ: "Hai mươi nghìn? Sao cô không đi cướp đi!"
"Thế nào, không đền nổi? Ha, sớm biết các cô không đền nổi mà, lũ nghèo kiết xác! Không đền nổi cũng phải đền!"
"Cô..." Mặt mũi Đào Nhiên tức giận đến mức trắng bệch.
Giang Phỉ lại nói: "Được thôi, tôi dùng hai mươi nghìn đồng mua lại chiếc váy trên người cô."
Người phụ nữ cực phẩm cười nhạo: "Chưa thấy chiếc váy hàng hiệu nào đẹp thế này chứ gì? Bẩn thỉu cũng muốn, xem bộ dạng chưa thấy qua cảnh đời của cô, tôi sẽ bán chiếc váy này cho cô."
Giang Phỉ lập tức nói với nhân viên phục vụ bên cạnh: "Bảo phòng tài vụ chuẩn bị hai mươi nghìn tiền mặt." Anh chàng đó sững sờ, nhanh chóng đáp lại: "Vâng, đại tiểu thư." Giang Phỉ chuyển hướng sang Quý Vân Khai, lạnh lùng nói: "Xem trò hay thích chứ?"
Quý Vân Khai xòe tay: "Tôi đã cố gắng giảm sự tồn tại của mình xuống thấp nhất rồi, nếu đứng ra, chẳng phải sẽ bị cô hiểu lầm ư?" Nói xong lại thở dài bất đắc dĩ, đứng dậy nói với Giang Phỉ: "Đừng giận, tôi cũng bị buộc đến xem mắt thôi, cô gái này là bạn của đồng nghiệp giới thiệu, tôi không có bất cứ hứng thú nào cả." Thái độ của anh vô cùng thân thiết, giống như là bạn bè rất thân quen với Giang Phỉ, thậm chí là... người yêu.
Trong mắt Giang Phỉ gần như muốn bốc cháy, tên này là thế nào? Lần trước ở "Tiểu Giang Nam" anh ta cũng thế, nếu cô nhớ không nhầm, đây là lần thứ hai bọn họ gặp nhau đúng chứ?
Đào Nhiên nhìn nhìn hai người, hỏi Giang Phỉ: "Hai người quen nhau à?"
Người phụ nữ cực phẩm cũng sửng sốt: "Các người..."
Giang Phỉ cũng không trả lời, nói với người phụ nữ cực phẩm: "Nếu cô không ngại, phải chăng nên đi lấy tiền với tôi? Dù sao giao dịch ở đây thì không tốt lắm."
Người phụ nữ cực phẩm liếc sang Quý Vân Khai, thấy anh chỉ nhìn Giang Phỉ, trong lòng biết việc xem mắt hôm nay đã bị hủy bỏ, chẳng qua có thể lấy được hai mươi nghìn đồng cũng không thiệt thòi gì nên gật đầu: "Được, tôi đi với cô."
Đến phòng tài vụ, hai người bảo vệ cửa ngăn Quý Vân Khai lại bên ngoài, khách khí nói: "Xin lỗi, nơi này cấm người không có chức vụ ra vào."
Quý Vân Khai nhìn thoáng qua bóng lưng Giang Phỉ, nở nụ cười với thâm ý khác.
Phòng khách trong phòng tài vụ không chỉ có hai nhân viên đã chuẩn bị xong hai mươi nghìn tiền mặt, mà giám đốc phòng bảo vệ cũng đưa theo hai người vạm vỡ vào đó. Thấy Giang Phỉ tiến vào, họ liền cúi gập đầu chào: "Đại tiểu thư."
Giang Phỉ hơi gật đầu, chỉ vào số tiền trên bàn nói: "Hai mươi nghìn đồng, thuộc về cô."
Người phụ nữ cực phẩm cầm lấy tiền ước lượng, cười nói: "Hiệu suất rất cao! Chiếc váy này hôm khác đưa cho cô."
Giang Phỉ hừ lạnh: "Không cần đến hôm khác", cô vừa kéo Đào Nhiên vừa nói với mấy tay bảo vệ: "Lột đồ trên người cô ta ra."
Giám đốc phòng bảo vệ không chút do dự, tiến lên đè cổ người phụ nữ cực phẩm. Xung quanh không ai lên tiếng, chỉ có tiếng hét của người phụ nữ cực phẩm, còn Giang Phỉ đã sớm dẫn Đào Nhiên ngơ ngác đi ra ngoài.
Quý Vân Khai chán ngán ngồi dựa vào sô pha, nâng cổ tay nhìn đồng hồ, tính ra đã chậm nửa tiếng. Nửa tiếng, đã là cực hạn của anh, đang chuẩn bị gọi nhân viên tính tiền, đúng hướng mười giờ liền thấy một người trông có vẻ quen, trong đầu nhớ lại, hóa ra là cô tiếp viên hàng không uống rượu say ở "Tiểu Giang Nam", bạn của Giang Phỉ, Đào Nhiên.
Anh suy tư một lúc, quyết định sẽ không đi mà tiếp tục ngồi xuống uống cà phê. Đợi thêm mười phút, đối tượng xem mắt mới khoan thai đi tới. Lý do đến muộn tất nhiên lại là: "Ngại quá, trên đường bị kẹt xe." Quý Vân Khai nở nụ cười đầy sức hút: "Không sao, tôi vô cùng kiên nhẫn đối với mỹ nữ." Đồng thời trong lòng chấm điểm: mặt 60, trang điểm quá đậm; chiều cao 65, giày cao gót quá cao; ngực 70, không biết có phải mặc áo độn hay không; đôi chân có thể cho 80, trang phục thì... hình như đây là lần đầu thấy đối tượng xem mắt mặc váy ngắn thì phải? Cho 85 đi!
Trong lòng anh đánh giá, mỹ nữ ở đối diện cũng đang xem xét anh. Trước đó nghe nói đối phương là thẩm phán, còn tưởng là một người trung niên, vậy nên mới cố ý đến muộn 40 phút. Không ngờ còn trẻ như thế, lại còn rất đẹp trai! Áo sơ mi Versace, đồng hồ Omega, cúc cài tay áo với thiết kế xa hoa có số lượng nhất định... mữ nữ lập tức dành 120 điểm cho người đàn ông trước mặt.
"Uống gì không?" Quý Vân Khai lễ độ hỏi.
"Latte, cám ơn."
Quý Vân Khai gọi phục vụ, ánh mắt luôn như vô tình vô ý nhìn về phía Đào Nhiên. Giang Phỉ là một đại mỹ nữ, bạn bè bên cạnh cô tất nhiên sẽ không kém, Đào Nhiên mặc dù so ra kém gương mặt Giang Phỉ, nhưng dáng người lại tốt hơn. Động tác của anh mặc dù kín kẽ, lại không thoát khỏi ánh mắt như sói của đối tượng xem mắt.
Cô gái cười hỏi: "Anh không ngại nếu tôi trang điểm chứ?" Giơ cái gương nhỏ lên, chĩa về phía Quý Vân Khai một mực liếc trộm mỹ nữ ngực lớn. Cô gái liền tức tối không có chỗ phát, đàn ông quả nhiên là ăn trong bát còn ngó trong nồi! Ngực cô cũng không coi là nhỏ, thế mà ở ngay trước mặt cô lại liến trộm người phụ nữ khác! Xem anh ta là kẻ có tiền, không so đo với anh ta, có điều người phụ nữ kia... đã đi hẹn hò rồi mà còn quyến rũ người khác, không biết xấu hổ!
Đào Nhiên chẳng hiểu sao lại bị mắng không nhịn được hắt hơi một cái, áy náy cười với người đối diện: "Xin lỗi, tôi vào nhà vệ sinh một lát." Cầm túi xách bước vội vàng vào nhà vệ sinh, lấy điện thoại ra cầu cứu: "Phỉ, tớ không chịu nổi cái gã cực phẩm này nữa rồi! Đầu tiên là gọi bao nhiêu là điểm tâm ngọt đắt tiền muốn chết, cứ ăn không ngừng, còn uống đến tám cốc Cappuccino nữa! Trước giờ tớ chưa gặp gã đàn ông nào lại thích ăn đồ ngọt với uống Cappuccino như thế! Mà đó không phải trọng điểm, trọng điểm là anh ta vừa mới nói - anh ta, không, mang, theo, ví!"
Giang Phỉ nghe Đào Nhiên nghiến răng nghiến lợi lên án, không nhịn được muốn cười, còn chưa tới hai mươi lăm tuổi, Đào Nhiên đã bước lên con đường xem mắt một đi không trở lại. Nói thật thì với cái tuổi này của cô ấy mà đi xem mắt là có hơi sớm, nhưng cô ấy cứ muốn mau chóng tìm con rể rùa vàng để làm một bà chủ, mà không phải ngày ngày đứng trên máy bay phục vụ, bọng mắt chảy xệ, chân sưng vù, kinh nguyệt không đều cái gì cũng có.
Chuyến đi công tác của Giang Phỉ được xếp vào lịch bay của cô ấy, trông thấy trên máy bay có mấy anh chàng tốt, liền hỏi: "Ở chỗ các cậu không phải có rất nhiều trai đẹp à? Sao mà không tiêu hóa nội bộ ấy?"
Đào Nhiên chẳng thèm ngó tới: "Tiêu hóa nội bộ? Tiêu hóa thế nào đây? Một năm cũng chỉ được hai trăm nghìn, mua một cái nhà vệ sinh ở khu trung tâm cũng không đủ! Cậu đừng nhìn họ trông đẹp trai thế kia, thật ra đều muốn tìm phú bà đấy! Không thấy lần nào Lượng Lượng gặp cậu đều nhìn chằm chằm như ruồi đấy hả! Người có khuôn mặt đẹp, dáng người nóng bỏng, lại có tiền như cậu, chính là mục tiêu theo đuổi của bọn họ!"
Thảo nào mỗi lần Lượng Lượng thấy Giang Phỉ lên máy bay đều rất hứng khởi, có lần còn nói muốn dạy Giang Phỉ lái máy bay. Giang Phỉ nhìn vẻ khinh bỉ của Đào Nhiên với anh ta, Đào Nhiên không chừa chút mặt mũi nào cười nhạo: "Lái máy bay cái gì, có mà quay tay [1] thì có!"
[1] Phiên âm hán việt của "Lái máy bay" là "khai phi ky", phiên âm hán việt của "Quay tay" là "đả phi ky".
Lượng Lượng ỉu xìu bỏ đi, Giang Phỉ trách Đào Nhiên nói chuyện khó nghe, Đào Nhiên nói: "Điều tớ nói là thật! Không biết đã ngâm bao nhiêu bà chị giàu có rồi, nếu cậu không tàn nhẫn với bọn họ, bọn họ còn cho rằng cậu dễ ra tay đấy, hừ!"
Giang Phỉ vừa nghe điện thoại vừa ra hiệu cuộc họp tạm dừng, đứng dậy đi ra phía cửa sổ nhìn xuống dưới, cười nói: "Nếu cậu không có cách nào thoát thân thì ghi tên tớ lên hóa đơn. Còn bảo tớ đi dạy dỗ người ta ấy hả? Tớ không đi đâu, ngộ nhỡ đánh nhầm người thì..."
"Lần này chắc chắn không nhầm, chính là một gã cực phẩm chiếm tiện nghi! Cũng chẳng phải tớ bảo cậu đến đánh anh ta, chỉ dạy dỗ một chút là được! Phỉ Phỉ, cậu làm ơn đi mà." Đào Nhiên liền dùng đòn sát thủ, giọng điệu ỏn ẻn có thể so với Lâm Chí Linh.
Giang Phỉ buồn nôn, rầu rĩ nói: "Coi như cậu có vận khí tốt, tớ đang mở cuộc họp ở trên lầu, sẽ xuống đó cứu vót cậu!" Cũng không biết Đào Nhiên có vận khí quá kém hay từ trường có vấn đề, hễ đi xem mắt đều có thể gặp được những gã quái dị, lần trước đó, nếu không phải Giang Phỉ đến nhanh, Đào Nhiên đã bị đau mắt hột rồi, đi xem mắt cũng có thể gặp được kẻ thích lõa thể, thật sự là phục cô ấy.
"Trên lầu?" Đào Nhiên ngẩng lên, "Cậu đang ở Nobfree? Sao không nói sớm! Không đúng, đây không phải là sản nghiệp của anh cậu à? Chẳng phải ba người nhà cậu không can thiệp vào công việc của nhau sao?"
"Việc không can thiệp ấy cũng không hẳn là về mặt này, anh ấy đi Pháp rồi, tạm thời tớ thay mặt anh ấy mở cuộc họp. Được rồi, cậu quay lại đó ngồi một lúc, tớ bàn giao lại mấy câu rồi sẽ xuống ngay."
Nhưng thời gian để nói mấy câu ấy, Đào Nhiên lại cãi vã với người ta, đối tượng không phải ai khác, chính là cô gái xem mắt với Quý Vân Khai. Người ta cố ý bới móc, Đào Nhiên đi từ nhà vệ sinh ra phải qua bàn bọn họ, tay cầm cốc cà phê của cô gái đó duỗi ra ngoài, khiến Đào Nhiên đụng vào, cả cốc cà phê liền hắt vào váy cô gái đó.
Giang Phỉ vừa vào tiệm cà phê liền nghe được giọng nói cao đến quãng tám của phụ nữ: "Bồi thường? Cô bồi thường nổi sao? Biết cái váy này bao nhiêu không? Với đống đồ trên người cô, cộng thêm mấy chúc cái áo nữa cũng chẳng bằng nổi cái váy này của tôi!"
Đào Nhiên tranh cãi cho ra lẽ: "Vừa rồi không phải tôi cố ý, đã nói là sẽ đền bù cho cô chi phí giặt khô rồi, cần gì phải hô to gọi nhỏ như thế, rõ là!" Theo thói quen nghề nghiệp tiếp viên hàng không, khi cãi vã cũng không dám lớn tiếng, hơn nữa cô là người phương Nam, không thể bắt chước được theo Lâm Chí Linh. Vậy nên đây không phải cãi vã, rõ ràng là một cô con dâu bị ức hiếp mà không có sức phản kháng.
"Phí giặt khô? Quần áo đã bị bẩn tôi không bao giờ mặc lại lần thứ hai! Muốn đền thì phải đền tiền chiếc váy này của tôi, phí giặt khô thì có bao nhiêu hả!"
"Cô... cô cho rằng cô là bà hoàng hay là công chúa thế!" Còn không mặc lần thứ hai, khoác lác cũng không viết bản thảo! Ánh mắt Đào Nhiên đảo loạn, cái gã cực phẩm xem mắt với cô sớm bôi dầu lên chân mà chuồn mất rồi. Còn bạn trai người phụ nữ đanh đá kia thì lại cười tủm tỉm vừa uống cà phê vừa theo dõi cuộc chiến, không bị ảnh hưởng chút nào!
Cũng may, Giang Phỉ đến rồi, lạnh lùng hỏi người phụ nữ cực phẩm ấy: "Đền bao nhiêu?"
Người phụ nữ cực phẩm quét từ trên xuống dưới người Giang Phỉ, mặc đồ công sở màu xám, sắc đẹp khó thể che dấu, trong lòng thầm mắng: Lại thêm một con hồ ly tinh! Lập tức chẳng yếu kém, hét lớn: "Hai mươi nghìn!"
Đào Nhiên bùng nổ: "Hai mươi nghìn? Sao cô không đi cướp đi!"
"Thế nào, không đền nổi? Ha, sớm biết các cô không đền nổi mà, lũ nghèo kiết xác! Không đền nổi cũng phải đền!"
"Cô..." Mặt mũi Đào Nhiên tức giận đến mức trắng bệch.
Giang Phỉ lại nói: "Được thôi, tôi dùng hai mươi nghìn đồng mua lại chiếc váy trên người cô."
Người phụ nữ cực phẩm cười nhạo: "Chưa thấy chiếc váy hàng hiệu nào đẹp thế này chứ gì? Bẩn thỉu cũng muốn, xem bộ dạng chưa thấy qua cảnh đời của cô, tôi sẽ bán chiếc váy này cho cô."
Giang Phỉ lập tức nói với nhân viên phục vụ bên cạnh: "Bảo phòng tài vụ chuẩn bị hai mươi nghìn tiền mặt." Anh chàng đó sững sờ, nhanh chóng đáp lại: "Vâng, đại tiểu thư." Giang Phỉ chuyển hướng sang Quý Vân Khai, lạnh lùng nói: "Xem trò hay thích chứ?"
Quý Vân Khai xòe tay: "Tôi đã cố gắng giảm sự tồn tại của mình xuống thấp nhất rồi, nếu đứng ra, chẳng phải sẽ bị cô hiểu lầm ư?" Nói xong lại thở dài bất đắc dĩ, đứng dậy nói với Giang Phỉ: "Đừng giận, tôi cũng bị buộc đến xem mắt thôi, cô gái này là bạn của đồng nghiệp giới thiệu, tôi không có bất cứ hứng thú nào cả." Thái độ của anh vô cùng thân thiết, giống như là bạn bè rất thân quen với Giang Phỉ, thậm chí là... người yêu.
Trong mắt Giang Phỉ gần như muốn bốc cháy, tên này là thế nào? Lần trước ở "Tiểu Giang Nam" anh ta cũng thế, nếu cô nhớ không nhầm, đây là lần thứ hai bọn họ gặp nhau đúng chứ?
Đào Nhiên nhìn nhìn hai người, hỏi Giang Phỉ: "Hai người quen nhau à?"
Người phụ nữ cực phẩm cũng sửng sốt: "Các người..."
Giang Phỉ cũng không trả lời, nói với người phụ nữ cực phẩm: "Nếu cô không ngại, phải chăng nên đi lấy tiền với tôi? Dù sao giao dịch ở đây thì không tốt lắm."
Người phụ nữ cực phẩm liếc sang Quý Vân Khai, thấy anh chỉ nhìn Giang Phỉ, trong lòng biết việc xem mắt hôm nay đã bị hủy bỏ, chẳng qua có thể lấy được hai mươi nghìn đồng cũng không thiệt thòi gì nên gật đầu: "Được, tôi đi với cô."
Đến phòng tài vụ, hai người bảo vệ cửa ngăn Quý Vân Khai lại bên ngoài, khách khí nói: "Xin lỗi, nơi này cấm người không có chức vụ ra vào."
Quý Vân Khai nhìn thoáng qua bóng lưng Giang Phỉ, nở nụ cười với thâm ý khác.
Phòng khách trong phòng tài vụ không chỉ có hai nhân viên đã chuẩn bị xong hai mươi nghìn tiền mặt, mà giám đốc phòng bảo vệ cũng đưa theo hai người vạm vỡ vào đó. Thấy Giang Phỉ tiến vào, họ liền cúi gập đầu chào: "Đại tiểu thư."
Giang Phỉ hơi gật đầu, chỉ vào số tiền trên bàn nói: "Hai mươi nghìn đồng, thuộc về cô."
Người phụ nữ cực phẩm cầm lấy tiền ước lượng, cười nói: "Hiệu suất rất cao! Chiếc váy này hôm khác đưa cho cô."
Giang Phỉ hừ lạnh: "Không cần đến hôm khác", cô vừa kéo Đào Nhiên vừa nói với mấy tay bảo vệ: "Lột đồ trên người cô ta ra."
Giám đốc phòng bảo vệ không chút do dự, tiến lên đè cổ người phụ nữ cực phẩm. Xung quanh không ai lên tiếng, chỉ có tiếng hét của người phụ nữ cực phẩm, còn Giang Phỉ đã sớm dẫn Đào Nhiên ngơ ngác đi ra ngoài.