Chương : 18
Sau khi đưa Sa Bội Oanh về phòng ngủ, Du Duy Thu mới xoay người đi tìm Lôi Khiếu.
Du Duy Thu nghĩ nghĩ, đi về phía sân vân động…..
Quả nhiên, trong sân bóng rổ, liếc mắt liền thấy một bóng người đang chạy băng băng, tiếng nện bóng vang lên, như muốn phát tiết cơn giận của mình.
Sắc trời đã tối hẳn, bên trong cũng không còn ai khác.
Du Duy Thu bước đến gần chỗ hắn, lẳng lặng quan sát.
‘Phanh’ một tiếng, Lôi Khiếu nện mạnh quả bóng xuống đất, xoay người đi về khu giải lao, cầm chai nước khoáng uống vài ngụm, dùng khăn lau mặt lau một đầu đầy mồ hôi của mình.
“Lôi Khiếu.”
Sân bóng lại trở về với sự yên tĩnh, tiếng Du Duy Thu vang lên.
“Cậu đến làm gì?” Lôi Khiếu lạnh lùng nói, cũng không thèm nhìn cậu.
“Tôi đến để giải thích.”
“Có gì cần phải giải thích?” Lôi Khiếu kích động, huơ tay, “Cậu thích cô ấy, cô ấy cũng thích cậu, hai người xem như là hữu tình cuối cùng cũng thành thân thuộc, chúc mừng!”
“Cậu biết rõ không phải như vậy mà.” Du Duy Thu lẳng lặng nhìn hắn.
“Không phải vậy, thế là loại nào?” Lôi Khiếu trợn mắt nhìn, “Du Duy Thu, tôi thật không ngờ, tôi xem cậu như anh em, cậu lại lén đào góc tường nhà tôi?”
“Cậu phải tin tưởng tôi, tôi và Sa Bội Oanh thật sự không có gì. Sau khi biết chuyện giữa cậu và Úy Tư Tư, tâm trạng cô ấy rất kém, tôi mới nói chuyện cùng cô ấy cả đêm. Về phần cô ấy nói chia tay, cái đó chỉ là lời nói lúc nóng giận nhất thời, cậu thành tâm nói câu xin lỗi với cô ấy, dỗ dành nhiều vào, tôi biết trong lòng cô ấy vẫn thích cậu………”
“Đến giờ mà cậu còn muốn gạt tôi?” Lôi Khiếu cười lạnh, cắt ngang lời cậu, “Nói cái gì mà tin cậu, tôi thấy người không thể tin nhất, chính là cậu!”
“Cậu có ý gì?” Du Duy Thu nhướng mày.
“Rõ như ghi trên mặt rồi. Giờ thì cậu cứ vui vẻ đi, Sa Bội Oanh chia tay với tôi, cậu có thể quang minh chính đại theo đuổi cô ấy rồi đấy. Ngay từ đầu chúng ta đã là tình địch, nhưng tôi vẫn tín nhiệm cậu, không ngờ, cậu lại cố ý hại tôi sau lưng. Tôi nhìn lầm rồi, cậu căn bản không khác gì thằng tiểu nhân!”
“Cậu nghĩ rằng người gởi những tấm ảnh kia là tôi?” Du Duy Thu bừng tỉnh đại ngộ, thì ra thứ mà hắn giận, đúng là vì chuyện này!
“Trừ cậu ra, còn ai biết chuyện tôi và Úy Tư Tư chứ? Lần trước cậu lại tận mắt chứng kiến tôi đang ở bên cô ấy; ngoại trừ cậu ra, còn ai biết rõ chuyện bọn tôi như vậy, ngay cả số di động của Sa Bội Oanh cũng biết, trừ cậu ra, còn ai có thể cố ý phá hoại quan hệ của tôi và cô ấy? Trừ cậu ra!”
Duy Duy Thu trợn mắt há hốc miệng, sau một lúc lau, mới cười thất thanh, “Xem ra, tôi chính xác là thiên phu sở chỉ (ngàn người chỉ vào, trăm dâu đổ đầu tằm, tội lỗi đầy người) tất cả nghi ngờ đều hướng về một người, không nhận cũng không được. Lôi đại trinh thám, cậu đúng là hỏa nhãn kim tinh (Mắt của Tôn Ngộ Không), anh mình thần võ, đến giờ tôi mới biết, thì ra cậu lại xem tôi là người như vậy.
Ngoài mặt thì cười, nhưng lòng lại chùng xuống, chìm xuống đến tận sâu dưới đáy biển lạnh băng ………….
Nụ cười thản nhiên châm chọc, càng khiến Lôi Khiếu nổi trận lôi đình, hận không thể giẫm chết một con Tiểu Cường (*) như vậy, hủy đi nụ cười quỷ dị trên mặt cậu.
(*) Gián Tiểu Cường, xem lại chú thích cuối chap 12
“Sao cậu không kiếm đại cái cớ nào đi? Kỳ thật chẳng cần phải dùng đến thủ đoạn đê tiện như thế này, cậu thích Sa Bội Oanh, thì cứ thẳng thắn khiêu chiến với tôi, cần gì phải trăm phương ngàn kế mà giả mù sa mưa làm bạn cùng tôi?”
“Tôi từng quan tâm cậu như vậy, cậu bị cảm, tôi chạy ngược chạy xuôi, cảm thấy khó chịu còn hơn chính mình bị bệnh; mùa đông cậu sợ lạnh, tôi ủấm chăn trước, rồi mới để cậu vào; lưng cậu có thương tích, tôi ngày ngày kiên trì mát xa cho cậu……… Tôi xem cậu như người một nhà, cậu mẹ nó lại chơi trò hai mặt, bên ngoài thì đối với tôi tốt lắm, bên trong lại tính kế với tôi. Tôi coi như có mắt như mù, lại xem cái thứ đê tiện tiểu nhân như bạn bè, mẹ nó tôi tự mình ngu, dẫn sói vào nhà……..”
Lôi Khiếu càng nói, lửa giận càng bốc cao, càng nói càng cảm thấy mình như bi tích anh hùng thời cổ đại, sư huynh đệ phản bội, miệng như uống hỏa dược, sét đánh ầm ầm, liên tục không dừng.
Lúc đầu Du Duy Thu còn cảm thấy buồn cười, càng về sau, dần dần lại cười không nổi ……..
Lôi Khiếu mắng đến mệt, mất hơi, dừng lại, nhìn Du Duy Thu lại như người không liên quan, dáng vẻ bình tĩnh, không tránh khỏi một trận tà hỏa bay lên ……
Mẹ nó, mắng nửa ngày cũng không có phản ứng, cậu ta xem mình là người chết à!
“Lôi Khiếu, cậu mắng xong chưa?”
Đợi nửa ngày, Du Duy Thu mới nói được một câu.
Dáng vẻ thản nhiên thảnh thơi thế này, quả thật là như lửa cháy đổ thêm dầu.
Lôi Khiếu giận đến muốn dậm chân!
Hắn cảm thấy mình cứ như một con trâu đực phun hỏa đầy đầu, đấu đá lung tung trên đường, nếu có thể đụng phải cái gì, phát tiết một chút, nói không chừng có thể bình ổn lại lửa giận, nhưng lại cho hắn đụng trúng Du Duy Thu, bất hòa nhảy ra trước mặt hắn, nhưng lại hờ hững chọn cách làm tấm vải đỏ, khéo léo tránh đi sừng nhọn của hắn, mặc hắn như người điên phun hỏa, trình diễn vai một tên kém bản lĩnh, mà cậu cũng chẳng giận chẳng tức, cứ đứng đó thưởng thức sự lúng túng của hắn.
Có cảm giác như mình đang dùng sức mà đánh bông mềm, Lôi Khiếu tức đến hai mắt đen lại, thật sự muốn bước đến bóp cái cổ nhỏ kia của cậu……
“Sao lại xong? Lão tử còn chưa mắng đã ……… Cậu con mẹ nó thật là tên tiểu nhân ……..” Lôi Khiếu hít vào một hơi, mắng không được, vì thế dùng những lời mắng vừa rồi lập lại lần nữa ………
Du Duy Thu quay đầu bước đi.
Cậu căn bản không cần thiết đứng đây, chịu những lời lẽ chỉ trích và sỉ nhục này.
“Đứng lại!”
Lôi Khiếu không cho cậu trốn, túm cậu lại, hai tay đè cổ cậu, muốn kéo cậu, khâng ngờ bị cậu phản thủ, tay run lên, uốn vai, sử dụng đòn vai, ném cả người hắn bật ra ngoài………
“Đau……….”
Lôi Khiếu ngã mạnh ra đất, đau! Răng cắn vào môi.
Vừa định muốn đứng lên, Du Duy Thu đã không khách khí mà cưỡi lên lưng hắn, hạ xuống một đấm, làm cho cái ót hắn và sàn nhà xảy ra một cuộc tiếp xúc thân mật……
Trước mắt là một màn sao hỗn loạn, Lôi Khiếu có chút chếnh choáng, hắn cố sức lắc lắc đầu, sau đó, túm mạnh áo Du Duy Thu, muốn đáp lễ lại một đấm, nhưng sau khi đối diện với ánh mắt cậu, hắn đột nhiên dừng lại ………….
Ánh mắt đối phương lóe lên ánh nước, giữa tâm mắt lại như có lửa, sắc bén, tựa như lưỡi dao mảnh, xuyên thấu hắn.
Hắn chưa bao giờ thấy qua ánh mắt sâu sắc mà đau xót như vậy.
“Đúng vậy, cậu mắng đúng lắm! Tôi đúng là tên tiểu nhân đê tiện, cả ngày lúc nào cũng ngóng trông cậu và Sa Bội Oanh chia tay. Nhìn thấy cậu bên cạnh cô ấy, lòng tôi đau đến không chịu nổi, lại còn phải làm mặt vui cười, làm cái mà cậu gọi là ‘bạn tốt’, cái cảm giác đó, cậu có biết không?”
Duy Duy Thu nhìn chăm chăm hắn, chỉ vào ngực mình ………
“Là cậu nói phải làm bạn; là cậu khởi đầu, ép tôi phải cho cậu mát xa; là cậu hết lần này đến lần khác leo lên giường tôi, lại không chịu đi ….. Thật ra tôi căn bản không muốn gần gũi với cậu như vậy! Tôi thà rằng cậu xem tôi như tình địch, lạnh nhạt đối nghịch, thậm chí quyền cước cũng được, cứ như hôm nay vậy, như thế tôi còn thoải mái hơn một chút. Lôi Khiếu, cậu luôn miệng nói làm vì tôi, nhưng đó không phải là điều tôi muốn!
“Cậu con mẹ nó ……. Không muốn làm bạn với tôi sao lại không nói từ đầu, lão tử cần chắc……….”
Giọng nói mạnh mẽ trở nên khàn khàn, mỗi chữ phun ra đều vô cùng khó khăn, Lôi Khiếu không thể không thừa nhận, hắn bị đả kích.
Bị đả kích trầm trọng.
Hóa ra cậu ta lại khinh rẻ tình bạn giữa họ như thế.
Tất cả đều là hắn ‘tự mình đa tình.’