Chương : 21
Mấy ngày nay, Lôi Khiếu vài lần gặp Sa Bội Oanh ở trường, người ta luôn đỏ mắt, như oán như sầu nhìn hắn. Hắn biết, cô đang đợi mình tới giải thích, dỗ cô vui vẻ như mọi khi, nhưng lần này không biết vì sao, hắn hoàn toàn không có tâm tư này.
Thật sự rất kỳ quái!
Vốn chia tay Sa Bội Oanh là vì hiểu lầm cô và Du Duy Thu yêu nhau, nhưng hiện tại hiểu lầm sớm đã tự sụp đổ, Du Duy Thu thích chính là mình, hoàn toàn không phải cô ấy, vậy hắn nên hòa hảo như lúc đầu với Sa Bội Oanh. Nhưng Lôi Khiếu chỉ cần vừa nhìn thấy cô, trong đầu lập tức xuất hiện bóng dáng Du Duy Thu lúc rời đi, nhất thời tâm loạn như ma, nói không ra nửa câu đường mật.
Vì thế, đối mặt với ánh mắt Sa Bội Oanh ném tới, chẳng phải hắn không phát hiện, chính là lấy cớ có việc bận, vội vàng tránh đi.
“Ba người các cậu, nhất định đã xảy ra chuyện gì. . . . . .” Mã Viễn Triết nói chắc chắc, giác quan thứ sáu của thằng này đôi khi nhạy bén kinh người.
“Các cậu đang nói Du Duy Thu? Hôm nay chẳng phải nó đến trường rồi sao?” Lúc này, bạn cùng phòng ngồi đối diện nói chen vào: “Hồi sáng tôi có việc tới chỗ thầy, nhìn thấy nó đang nói gì đó với chủ nhiệm khoa. . . . .”
“Cái gì? Cậu ta ở đây?” Lôi Khiếu “Đằng” một tiếng đứng lên, “Sao cậu không nói sớm?”
“Tôi đâu có biết cậu tìm nó. . . . . . Hôm nay Du Duy Thu có vẻ là lạ, không biết vì sao tự nhiêu nó lại trốn học lâu vậy…”
“Tôi đi tìm cậu ta.”
Khi Lôi Khiếu hùng hùng hổ hổ, vọt tới cửa, thiếu chút nữa đụng trúng một người.
“Lôi Khiếu, cậu đi đâu cướp thuốc nổ hả, tôi đang muốn tìm cậu đây.” Người đến là bạn cùng phòng với Du Duy Thu, trên tay đang cầm một cái hộp hình lập phương, nhìn thấy Lôi Khiếu, liền thả hộp lên giường hắn.
“Tìm tôi làm cái gì? Cái hộp này là . . . . .” Lôi Khiếu khó hiểu nhìn cậu ta.
“Du Duy Thu kêu tôi trả lại cho cậu, lần trước cậu không chịu cầm, còn đểở chỗ nó, hiện tại nguyên vật xin trả.” Người bạn cười nói.
“Vì sao cậu ta không tự mình tới?”
“Bởi vì nó đi rồi.” Người bạn nhún nhún vai nói: “Quan hệ cậu với nó tốt như vậy, không biết à? Nó nghỉ học.”
“Nghỉ học?” Lôi Khiếu chấn động, sắc mặt biến đổi nhanh, “Thật hay giả? Cậu đừng có đùa!”
“Đương nhiên là thật, loại chuyện này sao giả được? Bữa nay nó tới trường chính là để lấy một số giấy chứng nhận học tịch học phần. Ban nãy nó còn trong phòng, cuốn hết chăn màn hành lý lại. Nhìn nó có vẻ vội vàng lắm, ngay cả bọn tôi nói mở tiệc chia tay cho nó, đều nói tạm thời không rảnh, mai mốt liên hệ sau. Thằng này, bình thường đều ở chung với bọn tôi không tệ, cũng chẳng ai biết rốt cuộc nó nghĩ cái gì, đột nhiên trốn học, đột nhiên quyết định nghỉ học, đột nhiên còn nói muốn đi Singapore. . . . . . Thật là. . . . . .”
Lúc này Lôi Khiếu không ngồi yên được nữa, “Giờ cậu ta đâu?”
“Mới vừa đi chưa lâu.”
Lôi Khiếu như trận gió vọt ra ngoài.
Nghỉ học? Đi Singapore? !
Làm cái gì, chơi trò kinh khủng gì chứ!
Lôi Khiếu lấy tốc độ chạy cự ly ngắn một trăm mét, lao xuống lầu, băng qua sân thể dục và bóng râm, dọc theo đường đi cũng không thấy bóng dáng Du Duy Thu, hắn dừng lại một chút, nhìn quanh bốn phía, hung hăng cắn răng, lao ra vườn trường. . . . . .
Cách cổng trường không xa, ngay trạm dừng xe buýt và taxi, nhìn từ xa xa, một bóng người quen thuộc, đúng lúc hắn lao tới, khom lưng chui vào một chiếc taxi. . . . . .
“Du Duy Thu!”
Lôi Khiếu hét lớn một tiếng, người nọ giật mình, do dự một chút, nhưng không quay đầu lại, tiếp tục ngồi vào trong xe, Lôi Khiếu hối hả vọt tới, túm lấy cánh tay cậu, kéo cậu ra ngoài.
“Cậu muốn đi đâu?”
Vừa rồi kịch liệt chạy, khiến Lôi Khiếu thở hổn hà hổn hển, ngực phập phồng dữ dội. . . . . .
Nguy hiểm thật nguy hiểm thật, may mà còn kịp, nếu trễ một bước, có lẽ hắn sẽ không còn được gặp lại cậu nữa, tưởng tượng đến đó, liền khó có thể chịu được.
Tay hắn gắt gao nắm lấy cánh tay cậu, dùng sức lớn đến cơ hồ muốn bóp nát nó, một trận đau nhức truyền đến, Du Duy Thu hơi hơi nhíu mi, nhưng không có tránh né.
Khi bốn mắt nhìn nhau, mâu quang giao triền, khi khuôn mặt hắn ngay trước mắt đưa tay có thể chạm tới, trái tim cậu, không báo trước, đột nhiên vỡ nát, từng chút một, tan thành bụi.
Vì sao, rõ ràng đã nát mà trong lòng vẫn còn thích chứ?
Xe cộ qua lại trên đường, thanh âm ồn ào, ánh mặt trời nóng bức, hình thành bức tranh sinh mệnh chuyển động, người từ bên cạnh chầm chậm đi qua, nhưng lời nói đó muốn cũng không sao quên được. . . . . .
── Cậu là biến thái hả?
── Cậu có bệnh à! Con mẹ nó cậu thích ai không được, sao lại đi thích đàn ông!
Yêu mãnh liệt bao nhiêu, thì tuyệt vọng sâu sắc bấy nhiêu; quá khứ bên nhau đẹp đẽ bao nhiêu, thương tổn nặng nề bấy nhiêu; tâm tình thích người này thuần khiết vô cầu bao nhiêu, ý niệm muốn chạy trốn nhiều bấy nhiêu.
“Về nhà.”
Du Duy Thu thản nhiên nói, tay khẽ động, tránh khỏi tay hắn.
Ngưng mắt nhìn thế giới đứng im của hai người bị phá vỡ.
“Vì sao phải nghỉ học?”Lôi Khiếu lại túm lấy tay cậu.
“Đừng động tay động chân, cậu không sợ bị tôi lây bệnh SIDA sao?” Du Duy Thu thản nhiên nói, lại giãy tay hắn ra.
Lôi Khiếu cả người chấn động, bị câu nói này đánh bại.
“Cậu nghỉ học. . . . . . Có phải vì tôi. . . . . .” Hắn khàn giọng nói.
“Không phải.”
“Vậy vì sao đột nhiên nghỉ học. . . . . .”
“Cũng không đột nhiên. Hồi mới lên đại học, đã có suy nghĩ. Cậu hai của tôi định cưở Singapore, ông vẫn bảo tôi đi Singapore học. Lại nói đổi hoàn cảnh mới, đối với mẹ tôi cũng tốt, bà có thể quên hết tất cả những chuyện không vui.” Du Duy Thu thản nhiên nói.
“Anh bạn trẻ, rốt cuộc cậu có đi hay không?” Tài xế taxi chờ không kiên nhẫn, ló đầu ra ngoài cửa sổ le lên.
“Xin lỗi, bác tài, cháu đi liền.”
Du Duy Thu mở cửa xe, bị Lôi Khiếu hung hăng giữ lại, “Cậu nói dối! Đổi hoàn cảnh mới vì sao nghỉ học lúc này? Học được một nửa, đã tùy tiện du học, có không ít chương trình học nặng, vậy không phải lãng phí sao? Lại nói trước kia chưa từng nghe cậu đề cập tới. . . . . .”
Trước đó tính toán bày ra điệu bộ cao thượng cùng ngạo mạn, sớm đã không còn sót lại gì, Lôi Khiếu hiện tại, tựa như một con chó lớn sợ bị chủ nhân vứt bỏ.
“Thật sự muốn nghỉ? Có thể vãn hồi không? Không nguyên do đột nhiên nghỉ học a, nếu vì chuyện lần trước, tôi xin lỗi. Du Duy Thu, cậu hiểu tôi, đôi khi, phát cáu lên, sẽ nói bậy bạ. Tôi ghét đồng tính luyến ái không sai, nhưng tôi không hề ghét cậu. . . . . . Chính là vì hết thảy xảy ra quá đột ngột, tôi nhất thời không cách nào tiếp nhận. . . . . .”
Du Duy Thu nhìn hắn, hơi hơi động dung.
Cậu không ngờ hắn sẽ lao tới giữ cậu lại, càng không ngờ hắn sẽ xin lỗi cậu, vốn đã chuẩn bị tâm lí đối diện với hắn như người lạ, thậm chí quắc mắt nhìn trừng trừng. . . . . . Nhưng mà, câu tiếp theo của Lôi Khiếu, lại lần nữa đánh cậu vào vực sâu không đáy.
“Mặc dù tôi không biết vì sao cậu lại biến thành như vậy, nhưng mà, tôi thật sự muốn chữa khỏi cho cậu. Cậu là người bạn tốt nhất của tôi, tôi không thể mặc kệ cậu. Du Duy Thu, cậu nhất định là ở cạnh tôi lâu quá, cho nên mới nảy sinh ảo giác không nên có, đợi lát nữa tôi kêu Oanh Oanh giới thiệu một đống nữ sinh xinh đẹp cho cậu, ở chung với các cô ấy lâu, cậu nhất định sẽ thích họ!”
Quá hoang đường.
Thật sự là quá hoang đường!
Du Duy Thu ngạc nhiên nhìn hắn nửa ngày, nhịn không được cười ha hả, cười đến hít thở không thông, ngay cả nước mắt cũng sắp cười ra.
Thật sự rất kỳ quái!
Vốn chia tay Sa Bội Oanh là vì hiểu lầm cô và Du Duy Thu yêu nhau, nhưng hiện tại hiểu lầm sớm đã tự sụp đổ, Du Duy Thu thích chính là mình, hoàn toàn không phải cô ấy, vậy hắn nên hòa hảo như lúc đầu với Sa Bội Oanh. Nhưng Lôi Khiếu chỉ cần vừa nhìn thấy cô, trong đầu lập tức xuất hiện bóng dáng Du Duy Thu lúc rời đi, nhất thời tâm loạn như ma, nói không ra nửa câu đường mật.
Vì thế, đối mặt với ánh mắt Sa Bội Oanh ném tới, chẳng phải hắn không phát hiện, chính là lấy cớ có việc bận, vội vàng tránh đi.
“Ba người các cậu, nhất định đã xảy ra chuyện gì. . . . . .” Mã Viễn Triết nói chắc chắc, giác quan thứ sáu của thằng này đôi khi nhạy bén kinh người.
“Các cậu đang nói Du Duy Thu? Hôm nay chẳng phải nó đến trường rồi sao?” Lúc này, bạn cùng phòng ngồi đối diện nói chen vào: “Hồi sáng tôi có việc tới chỗ thầy, nhìn thấy nó đang nói gì đó với chủ nhiệm khoa. . . . .”
“Cái gì? Cậu ta ở đây?” Lôi Khiếu “Đằng” một tiếng đứng lên, “Sao cậu không nói sớm?”
“Tôi đâu có biết cậu tìm nó. . . . . . Hôm nay Du Duy Thu có vẻ là lạ, không biết vì sao tự nhiêu nó lại trốn học lâu vậy…”
“Tôi đi tìm cậu ta.”
Khi Lôi Khiếu hùng hùng hổ hổ, vọt tới cửa, thiếu chút nữa đụng trúng một người.
“Lôi Khiếu, cậu đi đâu cướp thuốc nổ hả, tôi đang muốn tìm cậu đây.” Người đến là bạn cùng phòng với Du Duy Thu, trên tay đang cầm một cái hộp hình lập phương, nhìn thấy Lôi Khiếu, liền thả hộp lên giường hắn.
“Tìm tôi làm cái gì? Cái hộp này là . . . . .” Lôi Khiếu khó hiểu nhìn cậu ta.
“Du Duy Thu kêu tôi trả lại cho cậu, lần trước cậu không chịu cầm, còn đểở chỗ nó, hiện tại nguyên vật xin trả.” Người bạn cười nói.
“Vì sao cậu ta không tự mình tới?”
“Bởi vì nó đi rồi.” Người bạn nhún nhún vai nói: “Quan hệ cậu với nó tốt như vậy, không biết à? Nó nghỉ học.”
“Nghỉ học?” Lôi Khiếu chấn động, sắc mặt biến đổi nhanh, “Thật hay giả? Cậu đừng có đùa!”
“Đương nhiên là thật, loại chuyện này sao giả được? Bữa nay nó tới trường chính là để lấy một số giấy chứng nhận học tịch học phần. Ban nãy nó còn trong phòng, cuốn hết chăn màn hành lý lại. Nhìn nó có vẻ vội vàng lắm, ngay cả bọn tôi nói mở tiệc chia tay cho nó, đều nói tạm thời không rảnh, mai mốt liên hệ sau. Thằng này, bình thường đều ở chung với bọn tôi không tệ, cũng chẳng ai biết rốt cuộc nó nghĩ cái gì, đột nhiên trốn học, đột nhiên quyết định nghỉ học, đột nhiên còn nói muốn đi Singapore. . . . . . Thật là. . . . . .”
Lúc này Lôi Khiếu không ngồi yên được nữa, “Giờ cậu ta đâu?”
“Mới vừa đi chưa lâu.”
Lôi Khiếu như trận gió vọt ra ngoài.
Nghỉ học? Đi Singapore? !
Làm cái gì, chơi trò kinh khủng gì chứ!
Lôi Khiếu lấy tốc độ chạy cự ly ngắn một trăm mét, lao xuống lầu, băng qua sân thể dục và bóng râm, dọc theo đường đi cũng không thấy bóng dáng Du Duy Thu, hắn dừng lại một chút, nhìn quanh bốn phía, hung hăng cắn răng, lao ra vườn trường. . . . . .
Cách cổng trường không xa, ngay trạm dừng xe buýt và taxi, nhìn từ xa xa, một bóng người quen thuộc, đúng lúc hắn lao tới, khom lưng chui vào một chiếc taxi. . . . . .
“Du Duy Thu!”
Lôi Khiếu hét lớn một tiếng, người nọ giật mình, do dự một chút, nhưng không quay đầu lại, tiếp tục ngồi vào trong xe, Lôi Khiếu hối hả vọt tới, túm lấy cánh tay cậu, kéo cậu ra ngoài.
“Cậu muốn đi đâu?”
Vừa rồi kịch liệt chạy, khiến Lôi Khiếu thở hổn hà hổn hển, ngực phập phồng dữ dội. . . . . .
Nguy hiểm thật nguy hiểm thật, may mà còn kịp, nếu trễ một bước, có lẽ hắn sẽ không còn được gặp lại cậu nữa, tưởng tượng đến đó, liền khó có thể chịu được.
Tay hắn gắt gao nắm lấy cánh tay cậu, dùng sức lớn đến cơ hồ muốn bóp nát nó, một trận đau nhức truyền đến, Du Duy Thu hơi hơi nhíu mi, nhưng không có tránh né.
Khi bốn mắt nhìn nhau, mâu quang giao triền, khi khuôn mặt hắn ngay trước mắt đưa tay có thể chạm tới, trái tim cậu, không báo trước, đột nhiên vỡ nát, từng chút một, tan thành bụi.
Vì sao, rõ ràng đã nát mà trong lòng vẫn còn thích chứ?
Xe cộ qua lại trên đường, thanh âm ồn ào, ánh mặt trời nóng bức, hình thành bức tranh sinh mệnh chuyển động, người từ bên cạnh chầm chậm đi qua, nhưng lời nói đó muốn cũng không sao quên được. . . . . .
── Cậu là biến thái hả?
── Cậu có bệnh à! Con mẹ nó cậu thích ai không được, sao lại đi thích đàn ông!
Yêu mãnh liệt bao nhiêu, thì tuyệt vọng sâu sắc bấy nhiêu; quá khứ bên nhau đẹp đẽ bao nhiêu, thương tổn nặng nề bấy nhiêu; tâm tình thích người này thuần khiết vô cầu bao nhiêu, ý niệm muốn chạy trốn nhiều bấy nhiêu.
“Về nhà.”
Du Duy Thu thản nhiên nói, tay khẽ động, tránh khỏi tay hắn.
Ngưng mắt nhìn thế giới đứng im của hai người bị phá vỡ.
“Vì sao phải nghỉ học?”Lôi Khiếu lại túm lấy tay cậu.
“Đừng động tay động chân, cậu không sợ bị tôi lây bệnh SIDA sao?” Du Duy Thu thản nhiên nói, lại giãy tay hắn ra.
Lôi Khiếu cả người chấn động, bị câu nói này đánh bại.
“Cậu nghỉ học. . . . . . Có phải vì tôi. . . . . .” Hắn khàn giọng nói.
“Không phải.”
“Vậy vì sao đột nhiên nghỉ học. . . . . .”
“Cũng không đột nhiên. Hồi mới lên đại học, đã có suy nghĩ. Cậu hai của tôi định cưở Singapore, ông vẫn bảo tôi đi Singapore học. Lại nói đổi hoàn cảnh mới, đối với mẹ tôi cũng tốt, bà có thể quên hết tất cả những chuyện không vui.” Du Duy Thu thản nhiên nói.
“Anh bạn trẻ, rốt cuộc cậu có đi hay không?” Tài xế taxi chờ không kiên nhẫn, ló đầu ra ngoài cửa sổ le lên.
“Xin lỗi, bác tài, cháu đi liền.”
Du Duy Thu mở cửa xe, bị Lôi Khiếu hung hăng giữ lại, “Cậu nói dối! Đổi hoàn cảnh mới vì sao nghỉ học lúc này? Học được một nửa, đã tùy tiện du học, có không ít chương trình học nặng, vậy không phải lãng phí sao? Lại nói trước kia chưa từng nghe cậu đề cập tới. . . . . .”
Trước đó tính toán bày ra điệu bộ cao thượng cùng ngạo mạn, sớm đã không còn sót lại gì, Lôi Khiếu hiện tại, tựa như một con chó lớn sợ bị chủ nhân vứt bỏ.
“Thật sự muốn nghỉ? Có thể vãn hồi không? Không nguyên do đột nhiên nghỉ học a, nếu vì chuyện lần trước, tôi xin lỗi. Du Duy Thu, cậu hiểu tôi, đôi khi, phát cáu lên, sẽ nói bậy bạ. Tôi ghét đồng tính luyến ái không sai, nhưng tôi không hề ghét cậu. . . . . . Chính là vì hết thảy xảy ra quá đột ngột, tôi nhất thời không cách nào tiếp nhận. . . . . .”
Du Duy Thu nhìn hắn, hơi hơi động dung.
Cậu không ngờ hắn sẽ lao tới giữ cậu lại, càng không ngờ hắn sẽ xin lỗi cậu, vốn đã chuẩn bị tâm lí đối diện với hắn như người lạ, thậm chí quắc mắt nhìn trừng trừng. . . . . . Nhưng mà, câu tiếp theo của Lôi Khiếu, lại lần nữa đánh cậu vào vực sâu không đáy.
“Mặc dù tôi không biết vì sao cậu lại biến thành như vậy, nhưng mà, tôi thật sự muốn chữa khỏi cho cậu. Cậu là người bạn tốt nhất của tôi, tôi không thể mặc kệ cậu. Du Duy Thu, cậu nhất định là ở cạnh tôi lâu quá, cho nên mới nảy sinh ảo giác không nên có, đợi lát nữa tôi kêu Oanh Oanh giới thiệu một đống nữ sinh xinh đẹp cho cậu, ở chung với các cô ấy lâu, cậu nhất định sẽ thích họ!”
Quá hoang đường.
Thật sự là quá hoang đường!
Du Duy Thu ngạc nhiên nhìn hắn nửa ngày, nhịn không được cười ha hả, cười đến hít thở không thông, ngay cả nước mắt cũng sắp cười ra.