Chương : 10
Trần Tuân bị hương vị phần nước sốt trên bản thảo hấp dẫn, lúc viết chưa được một nửa, cậu có chút đói bụng, sau đó Trần Tuân mới nhớ là mình chưa ăn cơm trưa.
Trần Tuân ngẩng đầu nhìn thoáng qua Triệu Khắc đang ngồi ghế dựa chơi di động cả một ngày. Lúc đang chuẩn bị lấy điện thoại gọi cơm hộp, Triệu Khắc đột nhiên từ ghế nhảy lên.
“Kha tổng sao cô lại tới đây!”
Triệu Khắc nói xong, lập tức chân chó tiến lên kéo ghế dựa, rót nước cho Kha Tuyền: “Là tới lấy bản thảo phát biểu sao? Ai, Trần Tuân thật không đáng tin, cho rằng bản thảo đó là giấy loại, ném ở chỗ đó nửa ngày, kết quả làm dơ chẳng thấy rõ chữ viết, cậu ta đang chép lại, cô chờ một chút?”
Trần Tuân kém một hơi không kịp đi lên, không thể tin mà nhìn Triệu Khắc, Triệu Khắc cũng chẳng để ý đến cậu, không chút nào có vẻ chột dạ.
Kha Tuyền trực tiếp đi tới chỗ Trần Tuân, bước chân có chút vội vàng, một phen kéo ra cánh tay Trần Tuân, sau khi nhìn thoáng qua bản thảo, liền làm một hành động mà trăm triệu lần Trần Tuân cũng không nghĩ tới.
Kha Tuyền một tay lấy máy đọc tâm trên lỗ tai kéo xuống ném lên bàn, chỉ vài bước đã đi đến trước mặt Triệu Khắc, nắm chặt cổ áo Triệu Khắc rồi đem hắn mặt ấn vào chỗ nước sốt còn thừa kia.
Hơn nữa những động tác liên tục làm cho người ta chưa kịp phản ứng này lại phát sinh đồng thời, miệng cô lớn tiếng: “Mày đi chết đi, mày ăn c* đi, mở mõm ra là to mồm như vậy, khi nghe lão nương đây không đến, phần bản thảo của lão nương đây đã được chia cho một đám người cùng làm, Trọng lại thì Trần theo, mày có biết là tôm mà phế thái thì sẽ giảm thọ không hả?”
Trần Tuân và Triệu Khắc mặt đầy nước sốt đều mộng bức, bởi vì bọn họ ngoại trừ “Mày đi chết đi” và “Ăn c*” còn lại cái gì cũng nghe không hiểu.
Kha Tuyền cười, lần này không phải cái loại ngoài cười nhưng trong không cười, mà là hàng thật giá thật cười lạnh.
“OK, còn phải phiên dịch lại một lần nữa đúng không, nghe cho rõ đây cái đồ chết tiệt, anh miệng đầy mùi nước sốt nghĩ tôi không ngửi được sao? Nước sốt trên bản thảo của lão nương có phải anh phun hay không? Anh còn đổ lỗi cho Trần Tuân, anh không biết khi dễ phế sài sẽ giảm thọ sao?”
Trần Tuân chớp chớp mắt, tuy rằng rất muốn bội phục khả năng quan sát của Kha Tuyền, nhưng cậu vẫn tìm được một điểm càng cần phải để ý hơn.
“Tôi là phế sài sao?” Trần Tuân chỉ vào cái mũi của mình.
Kha Tuyền quay đầu lại: “Cậu không phải sao?”
Trần Tuân không thể tiếp thu mà mím môi.
“Còn ngồi ở chỗ này làm gì, chờ tôi cho người mua mực rồi xào cho anh chấm sốt à?” Kha Tuyền lại tiếp tục rống với Triệu Khắc.
Triệu Khắc xám xịt đứng dậy chạy đi, Trần Tuân nhìn thấy hắn trộm lau nước sốt trên mặt nếm nếm, lẩm bẩm một câu: “Rất giống phân hả?”
Bây giờ cho dù Trần Tuân đói bụng, cũng không muốn ăn thịt kho sốt.
“Còn cậu.” Một bàn tay của Kha Tuyền chụp đến trước mặt Trần Tuân, “Trong vòng nửa giờ nếu cậu không làm xong cái này, đừng nghĩ rằng Tổng tài có thể che chở được cậu.”
Trần Tuân vội vàng vùi đầu vào bàn phím.
Có Kha Tuyền bên cạnh, tiến độ phục hồi bản thảo nhanh hơn rất nhiều. Phần bản thảo bài phát biểu này Kha Tuyền tự mình sửa đổi vài lần, có không ít bút tích hỗn độn ở phía trên. Khi hai người cùng trao đổi, Kha Tuyền mới phát hiện tiếng Anh của Trần Tuân không tồi, vài câu sửa hay hơn nhiều so với bản gốc.
“Tiêu chuẩn này của cậu có thể đi làm phiên dịch đó, công ty chúng ta cũng đang thiếu người phiên dịch riêng.”
“Tôi không được.” Trần Tuân ghé vào trên bàn dụi mắt, “Tôi ngày thường không nói chuyện nhiều, nhưng khi luống cuống lên liền lảm nhảm vô cùng lợi hại, sẽ làm trì hoãn công việc.”
Kha Tuyền gật đầu, không tiếp tục rối rắm chuyện này.
“Đúng rồi, hôm nay tôi lần đầu tiên nghe cô nói chuyện, cô là người Quảng Đông?”
“Không phải.” Kha Tuyền cười một cái, một lần nữa đem máy đọc tâm đeo lên, xoay người muốn đi.
Trần Tuân vội vàng đuổi kịp vài bước, tò mò hỏi: “Không phải người Quảng Đông? Vậy sao tiếng Quảng Đông cô nói lưu loát vậy chớ, tôi hoàn toàn nghe không hiểu aizzz.”
Kha Tuyền hình như lại tiến vào chế độ lười nói chuyện, lười cả cười, nhưng vẫn chậm rãi giải thích: “Kỳ thật, tôi cũng dễ mất bình tĩnh, lúc tôi mất bình tĩnh cũng dễ dàng lảm nhảm, nhưng mà cách thức tôi lảm nhảm sẽ làm hệ thống ngôn ngữ hỏng mất, nếu không có bản thảo lên tiếng nhắc nhở, tôi sẽ đem toàn bộ các loại ngôn ngữ mình biết đều nói hết một lần.”
“Hả?” Trần Tuân vừa kinh ngạc vừa buồn cười, “Cô biết bao nhiêu loại?”
“Bốn ngoại ngữ, mười bốn thứ tiếng địa phương.”
“Ha ha ha ha tiếng địa phương cũng tính luôn à ha ha ha ha.”
Sau khi Phàn Thanh tan tầm không biết tại sao lại đi đến bộ phận tổng hợp, xa xa liền nhìn thấy dáng vẻ Trần Tuân tung ta tung tăng đi theo phía sau Kha Tuyền, cười đến đặc biệt vui vẻ.
“Trần Tuân.”
Phàn Thanh mở miệng gọi tên của cậu. Trần Tuân vẫn đang duy trì biểu tình há mồm, hớn hở quay đầu lại nhìn hắn.
Ngọn lửa vô danh trong lòng Phàn Thanh lập tức liền tắt.
“Tan tầm?”
Phàn Thanh đi tới, Kha Tuyền gật đầu một cái với hắn liền rời đi. Trần Tuân nhìn bóng lưng Kha Tuyền không hiểu sao cảm thấy hình như cô ấy đang cười.
“Hỏi cậu đấy.” Phàn Thanh trầm thanh.
“A, tan rồi, Kha Tuyền có thể nói mười bốn thứ tiếng địa phương thật ư?”
“Cậu hỏi cái này để làm gì?”
“Anh không cảm thấy rất đặc biệt sao? Nói thật tiếng địa phương cũng rất khó a, tôi vừa nãy nghe cô ấy nói tiếng Quảng Đông, chính miệng nha, chính miệng nói, thanh âm của bản thân cô ấy dễ nghe hơn nhiều.”
Phàn Thanh không nói chuyện, xoay người đi.
Trần Tuân vốn dĩ hứng thú bừng bừng muốn bắt chước câu “Mày đi ăn c* đi.jpg” cho Phàn Thanh xem, nhưng lúc phục hồi tinh thần lại thì Phàn Thanh đã đi khá xa rồi, cậu đành phải lạch bạch đuổi theo.
“Anh muốn đi đâu vậy? Anh về nhà sao?”
Phàn Thanh không phản ứng cậu.
Trần Tuân nhìn xem đồng hồ, gần đến giờ buổi fan meeting tổ chức rồi, vì thế cậu dừng lại, không tiếp tục đi cùng Phàn Thanh nữa: “Vậy ngày mai gặp nha.”
Phàn Thanh phanh gấp một cái, đế giày thiếu chút nữa bốc khói. Hắn quay người lại, sau một lúc lâu phun ra nuốt vào một câu. Khi nhìn thấy Trần Tuân ở bên đường gọi taxi, mới hỏi ra khỏi miệng: “Cậu đi đâu vậy?”
“Tôi muốn đi gặp nam thần Doãn Thừa của tôi~~~”
Giọng nói háo hức của Trần Tuân biến mất ở phía sau cửa xe, hòa vào dòng xe cộ.
Phàn Thanh đứng ở bên đường rất lâu, mãi cho đến có một con Teddy bắt đầu ôm chân hắn, hắn mới hồi phục tinh thần lại.
Nữ chủ nhân Teddy che miệng ở một bên hắc hắc cười, Phàn Thanh mặt vô biểu tình liếc mắt một cái, đá con Teddy ra xa mười mét, sau đó móc di động ra, gọi cho Kha Tuyền: “Doãn Thừa là ai?”
“Ông chủ, ngài không hiểu bây giờ tôi đang đọc bản thảo à, tôi đây đang vô cùng khẩn trương, không thể bị quấy rầy sao? Nếu không chờ viết đặc tả riêng. (Nếu chờ một chút thì sẽ xong đời mất)*”
*Trúc: Mấy phần trong () là của tác giả không phải mị viết thêm đâu nha.
“Doãn Thừa là ai?”
“Có gì không hiểu mời tra Baidu ha!”
Phàn Thanh đành phải cúp điện thoại, sau đó mở ra Baidu.
Trong kết quả tìm kiếm có weibo Doãn Thừa, sau khi Phàn Thanh nhấp vào xem liền nhìn thấy một nội dung mới nhất là: “Rất nhanh sẽ gặp mặt các bạn, cảm giác giống như hẹn hò làm cho tôi rất hồi hộp đó.”
Phía dưới là một hình selfie.
Ở trong mắt Phàn Thanh, toàn bộ ảnh chụp selfie này đều thật ngu ngốc.
Trần Tuân rất thuận lợi hội ngộ cùng bạn bè của tổ phụ đề ở cửa hội trường fan meeting.
Tất cả mọi người đều vô cùng ăn ý cởi áo khoác, bên trong đều mặc thống nhất áo thun có in logo Fan Club Doãn Thừa và tạo hình trong bộ phim điện ảnh mới của Doãn Thừa.
Mấy tiểu cô nương kích động vẫn luôn tự selfie. Trần Tuân là nam thanh niên hơi hơi “lớn tuổi” có hơi chút xấu hổ, nhưng tưởng tượng chỉ lát nữa thôi là có thể nhìn thấy Doãn Thừa thì cậu hưng phấn đến nỗi cũng muốn lôi điện thoại di động ra selfie mấy tấm.
Nhưng mà rốt cuộc cậu vẫn là có chút không quen lắm, chỉ tự chụp một bức hình mình mặc áo thun đăng lên weibo, kèm theo đó là một biểu tình bao.
Cơ hồ là cùng lúc weibo của cậu được đăng lên, điện thoại Trần Tuân cũng rung lên, là Phàn Thanh gọi tới. Trần Tuân có điểm nghi hoặc tiếp nhận, bỗng nghe tiếng Phàn Thanh ở đầu kia trầm thấp hỏi: “Cậu đang ở đâu?”
“A? Anh tìm tôi có việc sao?”
“Cậu ở đâu?”
“Tôi hôm nay có chút bận, anh……”
“Cậu mẹ nó ở đâu!!!”
“Ách……” Trần Tuân đành phải báo địa chỉ, nhưng lúc cậu đang định giải thích mình ở chỗ này để tham gia fan meeting, thì Phàn Thanh đã cúp điện thoại, sau đó gọi lại không được. Mà lúc này, nhân viên công tác đã bắt đầu thông báo có thể đi vào.
Fan meeting được tổ chức ở một nhà hát, người tới rất đông, có cảm giác như là một buổi biểu diễn nhỏ.
Trần Tuân và bạn tìm vị trí ngồi xuống, màn hình LED ở phía trên sân khấu bắt đầu chiếu các video ngắn được cắt nối biên tập từ các bộ phim điện ảnh và MV Doãn Thừa năm nay tham diễn. Trong hiện trường thét chói tai hết đợt này đến đợt khác vang lên.
Hai mươi phút sau Doãn Thừa đi lên sân khấu.
Đứng ở dưới ánh đèn pha Doãn Thừa giống như trong tưởng tượng của Trần Tuân. Trần Tuân cái gì cũng không biết, chỉ biết ngơ ngác nhìn, mãi cho đến khi người bên cạnh đẩy đẩy cậu, ném một bó hoa vào trong ngực cậu.
“Nhanh lên, biết không giúp cậu mua hoa, cậu chắc chắn sẽ không làm gì cả. Đi lên ôm Doãn Thừa một cái đi!”
Trần Tuân chất phác quay đầu, phát hiện tổ trưởng và một em gái đều dùng ánh mắt “Đi đi, giờ khắc này cậu không phải chỉ có một mình” nhìn bản thân.
Trần Tuân dưới ánh mắt lập lòe lóe sáng của chị em, ôm hoa lần mò lên trên sân khấu. Lúc đó đúng lúc Doãn Thừa vừa hát xong một bài.
Cậu đi từng bước một đến gần Doãn Thừa, nhìn gương mặt Doãn Thừa mỉm cười cùng ánh đèn chiếu xuống ngũ quan anh tuấn, chân bắt đầu nhũn ra.
Cách Doãn Thừa chỉ còn một bước, Trần Tuân hoàn toàn không đứng vững được, chỉ cần cậu tiến về phía trước một bước nữa thỗi thì sẽ quỳ xuống mất.
Vẫn luôn ở trong tầm mắt của cậu, Doãn Thừa lộ ra biểu tình kinh ngạc lo lắng, động tác vội vàng duỗi tay dìu Trần Tuân lên được nhân viên hậu đài xử lý thành pha quay chậm.
Sau đó cánh tay Trần Tuân bị vững vàng bắt được, một phen kéo lên.
Toàn bộ ánh mắt của Trần Tuân đều là Doãn Thừa, cứ như vậy nhìn chằm chằm Doãn Thừa nửa phút, nhìn đến nỗi Doãn Thừa cũng xấu hổ, chợt cậu phát hiện cánh tay của mình hình như bị một người khác bắt lấy.
Trần Tuân xoay đầu, bỗng thấy một người đã từng bá đạo tuyên bố “Đừng nói nhảm, chính là làm” vô cùng tương tự Trần Mặc, Phàn Thanh.
Một người đang muốn làm nổ tung trái đất, Phàn Thanh.
*********
Trúc: Cám ơn Jin tỷ đã trợ giúp dịch phần chửi đặc sắc của Kha Tuyền. Toàn phương ngữ Quảng Đông, mị ngất.
Trần Tuân ngẩng đầu nhìn thoáng qua Triệu Khắc đang ngồi ghế dựa chơi di động cả một ngày. Lúc đang chuẩn bị lấy điện thoại gọi cơm hộp, Triệu Khắc đột nhiên từ ghế nhảy lên.
“Kha tổng sao cô lại tới đây!”
Triệu Khắc nói xong, lập tức chân chó tiến lên kéo ghế dựa, rót nước cho Kha Tuyền: “Là tới lấy bản thảo phát biểu sao? Ai, Trần Tuân thật không đáng tin, cho rằng bản thảo đó là giấy loại, ném ở chỗ đó nửa ngày, kết quả làm dơ chẳng thấy rõ chữ viết, cậu ta đang chép lại, cô chờ một chút?”
Trần Tuân kém một hơi không kịp đi lên, không thể tin mà nhìn Triệu Khắc, Triệu Khắc cũng chẳng để ý đến cậu, không chút nào có vẻ chột dạ.
Kha Tuyền trực tiếp đi tới chỗ Trần Tuân, bước chân có chút vội vàng, một phen kéo ra cánh tay Trần Tuân, sau khi nhìn thoáng qua bản thảo, liền làm một hành động mà trăm triệu lần Trần Tuân cũng không nghĩ tới.
Kha Tuyền một tay lấy máy đọc tâm trên lỗ tai kéo xuống ném lên bàn, chỉ vài bước đã đi đến trước mặt Triệu Khắc, nắm chặt cổ áo Triệu Khắc rồi đem hắn mặt ấn vào chỗ nước sốt còn thừa kia.
Hơn nữa những động tác liên tục làm cho người ta chưa kịp phản ứng này lại phát sinh đồng thời, miệng cô lớn tiếng: “Mày đi chết đi, mày ăn c* đi, mở mõm ra là to mồm như vậy, khi nghe lão nương đây không đến, phần bản thảo của lão nương đây đã được chia cho một đám người cùng làm, Trọng lại thì Trần theo, mày có biết là tôm mà phế thái thì sẽ giảm thọ không hả?”
Trần Tuân và Triệu Khắc mặt đầy nước sốt đều mộng bức, bởi vì bọn họ ngoại trừ “Mày đi chết đi” và “Ăn c*” còn lại cái gì cũng nghe không hiểu.
Kha Tuyền cười, lần này không phải cái loại ngoài cười nhưng trong không cười, mà là hàng thật giá thật cười lạnh.
“OK, còn phải phiên dịch lại một lần nữa đúng không, nghe cho rõ đây cái đồ chết tiệt, anh miệng đầy mùi nước sốt nghĩ tôi không ngửi được sao? Nước sốt trên bản thảo của lão nương có phải anh phun hay không? Anh còn đổ lỗi cho Trần Tuân, anh không biết khi dễ phế sài sẽ giảm thọ sao?”
Trần Tuân chớp chớp mắt, tuy rằng rất muốn bội phục khả năng quan sát của Kha Tuyền, nhưng cậu vẫn tìm được một điểm càng cần phải để ý hơn.
“Tôi là phế sài sao?” Trần Tuân chỉ vào cái mũi của mình.
Kha Tuyền quay đầu lại: “Cậu không phải sao?”
Trần Tuân không thể tiếp thu mà mím môi.
“Còn ngồi ở chỗ này làm gì, chờ tôi cho người mua mực rồi xào cho anh chấm sốt à?” Kha Tuyền lại tiếp tục rống với Triệu Khắc.
Triệu Khắc xám xịt đứng dậy chạy đi, Trần Tuân nhìn thấy hắn trộm lau nước sốt trên mặt nếm nếm, lẩm bẩm một câu: “Rất giống phân hả?”
Bây giờ cho dù Trần Tuân đói bụng, cũng không muốn ăn thịt kho sốt.
“Còn cậu.” Một bàn tay của Kha Tuyền chụp đến trước mặt Trần Tuân, “Trong vòng nửa giờ nếu cậu không làm xong cái này, đừng nghĩ rằng Tổng tài có thể che chở được cậu.”
Trần Tuân vội vàng vùi đầu vào bàn phím.
Có Kha Tuyền bên cạnh, tiến độ phục hồi bản thảo nhanh hơn rất nhiều. Phần bản thảo bài phát biểu này Kha Tuyền tự mình sửa đổi vài lần, có không ít bút tích hỗn độn ở phía trên. Khi hai người cùng trao đổi, Kha Tuyền mới phát hiện tiếng Anh của Trần Tuân không tồi, vài câu sửa hay hơn nhiều so với bản gốc.
“Tiêu chuẩn này của cậu có thể đi làm phiên dịch đó, công ty chúng ta cũng đang thiếu người phiên dịch riêng.”
“Tôi không được.” Trần Tuân ghé vào trên bàn dụi mắt, “Tôi ngày thường không nói chuyện nhiều, nhưng khi luống cuống lên liền lảm nhảm vô cùng lợi hại, sẽ làm trì hoãn công việc.”
Kha Tuyền gật đầu, không tiếp tục rối rắm chuyện này.
“Đúng rồi, hôm nay tôi lần đầu tiên nghe cô nói chuyện, cô là người Quảng Đông?”
“Không phải.” Kha Tuyền cười một cái, một lần nữa đem máy đọc tâm đeo lên, xoay người muốn đi.
Trần Tuân vội vàng đuổi kịp vài bước, tò mò hỏi: “Không phải người Quảng Đông? Vậy sao tiếng Quảng Đông cô nói lưu loát vậy chớ, tôi hoàn toàn nghe không hiểu aizzz.”
Kha Tuyền hình như lại tiến vào chế độ lười nói chuyện, lười cả cười, nhưng vẫn chậm rãi giải thích: “Kỳ thật, tôi cũng dễ mất bình tĩnh, lúc tôi mất bình tĩnh cũng dễ dàng lảm nhảm, nhưng mà cách thức tôi lảm nhảm sẽ làm hệ thống ngôn ngữ hỏng mất, nếu không có bản thảo lên tiếng nhắc nhở, tôi sẽ đem toàn bộ các loại ngôn ngữ mình biết đều nói hết một lần.”
“Hả?” Trần Tuân vừa kinh ngạc vừa buồn cười, “Cô biết bao nhiêu loại?”
“Bốn ngoại ngữ, mười bốn thứ tiếng địa phương.”
“Ha ha ha ha tiếng địa phương cũng tính luôn à ha ha ha ha.”
Sau khi Phàn Thanh tan tầm không biết tại sao lại đi đến bộ phận tổng hợp, xa xa liền nhìn thấy dáng vẻ Trần Tuân tung ta tung tăng đi theo phía sau Kha Tuyền, cười đến đặc biệt vui vẻ.
“Trần Tuân.”
Phàn Thanh mở miệng gọi tên của cậu. Trần Tuân vẫn đang duy trì biểu tình há mồm, hớn hở quay đầu lại nhìn hắn.
Ngọn lửa vô danh trong lòng Phàn Thanh lập tức liền tắt.
“Tan tầm?”
Phàn Thanh đi tới, Kha Tuyền gật đầu một cái với hắn liền rời đi. Trần Tuân nhìn bóng lưng Kha Tuyền không hiểu sao cảm thấy hình như cô ấy đang cười.
“Hỏi cậu đấy.” Phàn Thanh trầm thanh.
“A, tan rồi, Kha Tuyền có thể nói mười bốn thứ tiếng địa phương thật ư?”
“Cậu hỏi cái này để làm gì?”
“Anh không cảm thấy rất đặc biệt sao? Nói thật tiếng địa phương cũng rất khó a, tôi vừa nãy nghe cô ấy nói tiếng Quảng Đông, chính miệng nha, chính miệng nói, thanh âm của bản thân cô ấy dễ nghe hơn nhiều.”
Phàn Thanh không nói chuyện, xoay người đi.
Trần Tuân vốn dĩ hứng thú bừng bừng muốn bắt chước câu “Mày đi ăn c* đi.jpg” cho Phàn Thanh xem, nhưng lúc phục hồi tinh thần lại thì Phàn Thanh đã đi khá xa rồi, cậu đành phải lạch bạch đuổi theo.
“Anh muốn đi đâu vậy? Anh về nhà sao?”
Phàn Thanh không phản ứng cậu.
Trần Tuân nhìn xem đồng hồ, gần đến giờ buổi fan meeting tổ chức rồi, vì thế cậu dừng lại, không tiếp tục đi cùng Phàn Thanh nữa: “Vậy ngày mai gặp nha.”
Phàn Thanh phanh gấp một cái, đế giày thiếu chút nữa bốc khói. Hắn quay người lại, sau một lúc lâu phun ra nuốt vào một câu. Khi nhìn thấy Trần Tuân ở bên đường gọi taxi, mới hỏi ra khỏi miệng: “Cậu đi đâu vậy?”
“Tôi muốn đi gặp nam thần Doãn Thừa của tôi~~~”
Giọng nói háo hức của Trần Tuân biến mất ở phía sau cửa xe, hòa vào dòng xe cộ.
Phàn Thanh đứng ở bên đường rất lâu, mãi cho đến có một con Teddy bắt đầu ôm chân hắn, hắn mới hồi phục tinh thần lại.
Nữ chủ nhân Teddy che miệng ở một bên hắc hắc cười, Phàn Thanh mặt vô biểu tình liếc mắt một cái, đá con Teddy ra xa mười mét, sau đó móc di động ra, gọi cho Kha Tuyền: “Doãn Thừa là ai?”
“Ông chủ, ngài không hiểu bây giờ tôi đang đọc bản thảo à, tôi đây đang vô cùng khẩn trương, không thể bị quấy rầy sao? Nếu không chờ viết đặc tả riêng. (Nếu chờ một chút thì sẽ xong đời mất)*”
*Trúc: Mấy phần trong () là của tác giả không phải mị viết thêm đâu nha.
“Doãn Thừa là ai?”
“Có gì không hiểu mời tra Baidu ha!”
Phàn Thanh đành phải cúp điện thoại, sau đó mở ra Baidu.
Trong kết quả tìm kiếm có weibo Doãn Thừa, sau khi Phàn Thanh nhấp vào xem liền nhìn thấy một nội dung mới nhất là: “Rất nhanh sẽ gặp mặt các bạn, cảm giác giống như hẹn hò làm cho tôi rất hồi hộp đó.”
Phía dưới là một hình selfie.
Ở trong mắt Phàn Thanh, toàn bộ ảnh chụp selfie này đều thật ngu ngốc.
Trần Tuân rất thuận lợi hội ngộ cùng bạn bè của tổ phụ đề ở cửa hội trường fan meeting.
Tất cả mọi người đều vô cùng ăn ý cởi áo khoác, bên trong đều mặc thống nhất áo thun có in logo Fan Club Doãn Thừa và tạo hình trong bộ phim điện ảnh mới của Doãn Thừa.
Mấy tiểu cô nương kích động vẫn luôn tự selfie. Trần Tuân là nam thanh niên hơi hơi “lớn tuổi” có hơi chút xấu hổ, nhưng tưởng tượng chỉ lát nữa thôi là có thể nhìn thấy Doãn Thừa thì cậu hưng phấn đến nỗi cũng muốn lôi điện thoại di động ra selfie mấy tấm.
Nhưng mà rốt cuộc cậu vẫn là có chút không quen lắm, chỉ tự chụp một bức hình mình mặc áo thun đăng lên weibo, kèm theo đó là một biểu tình bao.
Cơ hồ là cùng lúc weibo của cậu được đăng lên, điện thoại Trần Tuân cũng rung lên, là Phàn Thanh gọi tới. Trần Tuân có điểm nghi hoặc tiếp nhận, bỗng nghe tiếng Phàn Thanh ở đầu kia trầm thấp hỏi: “Cậu đang ở đâu?”
“A? Anh tìm tôi có việc sao?”
“Cậu ở đâu?”
“Tôi hôm nay có chút bận, anh……”
“Cậu mẹ nó ở đâu!!!”
“Ách……” Trần Tuân đành phải báo địa chỉ, nhưng lúc cậu đang định giải thích mình ở chỗ này để tham gia fan meeting, thì Phàn Thanh đã cúp điện thoại, sau đó gọi lại không được. Mà lúc này, nhân viên công tác đã bắt đầu thông báo có thể đi vào.
Fan meeting được tổ chức ở một nhà hát, người tới rất đông, có cảm giác như là một buổi biểu diễn nhỏ.
Trần Tuân và bạn tìm vị trí ngồi xuống, màn hình LED ở phía trên sân khấu bắt đầu chiếu các video ngắn được cắt nối biên tập từ các bộ phim điện ảnh và MV Doãn Thừa năm nay tham diễn. Trong hiện trường thét chói tai hết đợt này đến đợt khác vang lên.
Hai mươi phút sau Doãn Thừa đi lên sân khấu.
Đứng ở dưới ánh đèn pha Doãn Thừa giống như trong tưởng tượng của Trần Tuân. Trần Tuân cái gì cũng không biết, chỉ biết ngơ ngác nhìn, mãi cho đến khi người bên cạnh đẩy đẩy cậu, ném một bó hoa vào trong ngực cậu.
“Nhanh lên, biết không giúp cậu mua hoa, cậu chắc chắn sẽ không làm gì cả. Đi lên ôm Doãn Thừa một cái đi!”
Trần Tuân chất phác quay đầu, phát hiện tổ trưởng và một em gái đều dùng ánh mắt “Đi đi, giờ khắc này cậu không phải chỉ có một mình” nhìn bản thân.
Trần Tuân dưới ánh mắt lập lòe lóe sáng của chị em, ôm hoa lần mò lên trên sân khấu. Lúc đó đúng lúc Doãn Thừa vừa hát xong một bài.
Cậu đi từng bước một đến gần Doãn Thừa, nhìn gương mặt Doãn Thừa mỉm cười cùng ánh đèn chiếu xuống ngũ quan anh tuấn, chân bắt đầu nhũn ra.
Cách Doãn Thừa chỉ còn một bước, Trần Tuân hoàn toàn không đứng vững được, chỉ cần cậu tiến về phía trước một bước nữa thỗi thì sẽ quỳ xuống mất.
Vẫn luôn ở trong tầm mắt của cậu, Doãn Thừa lộ ra biểu tình kinh ngạc lo lắng, động tác vội vàng duỗi tay dìu Trần Tuân lên được nhân viên hậu đài xử lý thành pha quay chậm.
Sau đó cánh tay Trần Tuân bị vững vàng bắt được, một phen kéo lên.
Toàn bộ ánh mắt của Trần Tuân đều là Doãn Thừa, cứ như vậy nhìn chằm chằm Doãn Thừa nửa phút, nhìn đến nỗi Doãn Thừa cũng xấu hổ, chợt cậu phát hiện cánh tay của mình hình như bị một người khác bắt lấy.
Trần Tuân xoay đầu, bỗng thấy một người đã từng bá đạo tuyên bố “Đừng nói nhảm, chính là làm” vô cùng tương tự Trần Mặc, Phàn Thanh.
Một người đang muốn làm nổ tung trái đất, Phàn Thanh.
*********
Trúc: Cám ơn Jin tỷ đã trợ giúp dịch phần chửi đặc sắc của Kha Tuyền. Toàn phương ngữ Quảng Đông, mị ngất.