Chương : 17
Trương Hiển Chính im lặng nửa ngày, cuối cùng lại nói thật một câu như vậy.
Câu ngợi khen này vào tai Trầm Khánh Khánh rất không có tư vị. Cô bỗng nhiên muốn người ta trả lời đủ, nhưng cô tự biết so ra thật kém Trữ Mạt Ly, chỉ có sinh hờn dỗi, cũng không biết giận anh hay giận chính mình.
Đối với lời khen ngợi, từ trước đến nay Trữ Mạt Ly không quá để tâm. Ngày trước khi anh diễn xuất đã nghe qua quá nhiều lời khen khoa trương giật gân, vậy nên anh chỉ mỉm cười: “Không biết Dương Phàm có học được không?”
Dương Phàm còn chưa kịp phục hồi tinh thần sau đoạn diễn họ mang lại, chỉ mê man gật đầu.
“Tốt lắm, nếu hiểu rồi, lát nữa sẽ diễn tốt!” Trữ Mạt Ly tiến lên từng bước, nói khẽ vào tai Dương Phàm: “Đặt tay cho sạch sẽ! Mẹ anh, tôi sẽ giúp anh giải quyết.”
Dương Phàm tỉnh lại hoàn toàn, khó tin nhìn Trữ Mạt Ly. Người đó chỉ có vẻ hờ hững quen thuộc, ngồi lại trên ghế.
Trầm Khánh Khánh đi chuẩn bị cùng Dương Phàm.
Trương Hiển Chính hơi đăm chiêu một hồi, muốn sớm khôi phục quan hệ bình thường với người bên cạnh, lén nói với Trữ Mạt Ly: “Trữ tổng, kỳ thật anh và Khánh Khánh là một đôi phải không?”
Trữ Mạt Ly từ từ quay sang, nghiêng đầu nhìn Trương Hiển Chính, vẻ mặt xa cách. Anh không trả lời.
Trương Hiển Chính cười xấu xa nói: “Vừa rồi anh rốt cuộc cũng có phản ứng chứ? Diễn mấy cảnh này, rất nhiều diễn viên nam đều không nhịn được. Không hổ danh là Trữ tổng, mặt còn không đổi sắc.”
Trữ Mạt Ly liếc hắn, vẫn không nói lời nào.
Trương Hiển Chính tưởng Trữ Mạt Ly ngượng ngùng, liền làm động tác tất cả đàn ông đều biết, nói: “Hắc hắc, nếu anh sớm nói với tôi Trầm Khánh Khánh là người phụ nữ của anh, tôi sẽ không động tới cô ấy. Trầm Khánh Khánh thật sự không tồi, phong vị đều hơn hẳn mấy ngôi sao nhỏ. Trữ tổng thật tinh mắt.”
Trước kia hắn cho rằng Trầm Khánh Khánh bị Trữ Mạt Ly vứt bỏ, Trữ Mạt Ly để một con thiên nga giãy chết nằm trong tay hắn, có một đối thủ như vậy hắn cũng không có gì là không cam lòng. Nhưng sau khi nhìn lại, Trữ Mạt Ly tựa hồ cũng không để tâm với Trầm Khánh Khánh, nghĩ rằng chỗ dựa vững chắc của Trầm Khánh Khánh phỏng chừng không bền chắc, vậy nên trù tính phải gây sức ép cho con nhỏ đê tiện tự cho mình đúng ấy. Nhưng hôm nay, xem ra lại ngửi được một mùi vị khác rồi, rất ít diễn viên có thể ăn ý như bọn họ, hay bọn họ vì muốn giấu diếm tai mắt mà không công khai tình cảm?
Trương Hiển Chính cứ đứng đó đoán mò, rốt cuộc Trữ Mạt Ly cũng mở miệng: “Không phải nghi ngờ đạo đức hay hành vi chuyên môn của chúng tôi. Còn có,” giọng điệu Trữ Mạt Ly hay nói giỡn, nhưng mắt phượng sắc bén, như một con dao găm đặt trên động mạch Trương Hiển Chính, “Anh còn dám nói vậy, cẩn thận tôi xé rách miệng anh.”
Câu ngợi khen này vào tai Trầm Khánh Khánh rất không có tư vị. Cô bỗng nhiên muốn người ta trả lời đủ, nhưng cô tự biết so ra thật kém Trữ Mạt Ly, chỉ có sinh hờn dỗi, cũng không biết giận anh hay giận chính mình.
Đối với lời khen ngợi, từ trước đến nay Trữ Mạt Ly không quá để tâm. Ngày trước khi anh diễn xuất đã nghe qua quá nhiều lời khen khoa trương giật gân, vậy nên anh chỉ mỉm cười: “Không biết Dương Phàm có học được không?”
Dương Phàm còn chưa kịp phục hồi tinh thần sau đoạn diễn họ mang lại, chỉ mê man gật đầu.
“Tốt lắm, nếu hiểu rồi, lát nữa sẽ diễn tốt!” Trữ Mạt Ly tiến lên từng bước, nói khẽ vào tai Dương Phàm: “Đặt tay cho sạch sẽ! Mẹ anh, tôi sẽ giúp anh giải quyết.”
Dương Phàm tỉnh lại hoàn toàn, khó tin nhìn Trữ Mạt Ly. Người đó chỉ có vẻ hờ hững quen thuộc, ngồi lại trên ghế.
Trầm Khánh Khánh đi chuẩn bị cùng Dương Phàm.
Trương Hiển Chính hơi đăm chiêu một hồi, muốn sớm khôi phục quan hệ bình thường với người bên cạnh, lén nói với Trữ Mạt Ly: “Trữ tổng, kỳ thật anh và Khánh Khánh là một đôi phải không?”
Trữ Mạt Ly từ từ quay sang, nghiêng đầu nhìn Trương Hiển Chính, vẻ mặt xa cách. Anh không trả lời.
Trương Hiển Chính cười xấu xa nói: “Vừa rồi anh rốt cuộc cũng có phản ứng chứ? Diễn mấy cảnh này, rất nhiều diễn viên nam đều không nhịn được. Không hổ danh là Trữ tổng, mặt còn không đổi sắc.”
Trữ Mạt Ly liếc hắn, vẫn không nói lời nào.
Trương Hiển Chính tưởng Trữ Mạt Ly ngượng ngùng, liền làm động tác tất cả đàn ông đều biết, nói: “Hắc hắc, nếu anh sớm nói với tôi Trầm Khánh Khánh là người phụ nữ của anh, tôi sẽ không động tới cô ấy. Trầm Khánh Khánh thật sự không tồi, phong vị đều hơn hẳn mấy ngôi sao nhỏ. Trữ tổng thật tinh mắt.”
Trước kia hắn cho rằng Trầm Khánh Khánh bị Trữ Mạt Ly vứt bỏ, Trữ Mạt Ly để một con thiên nga giãy chết nằm trong tay hắn, có một đối thủ như vậy hắn cũng không có gì là không cam lòng. Nhưng sau khi nhìn lại, Trữ Mạt Ly tựa hồ cũng không để tâm với Trầm Khánh Khánh, nghĩ rằng chỗ dựa vững chắc của Trầm Khánh Khánh phỏng chừng không bền chắc, vậy nên trù tính phải gây sức ép cho con nhỏ đê tiện tự cho mình đúng ấy. Nhưng hôm nay, xem ra lại ngửi được một mùi vị khác rồi, rất ít diễn viên có thể ăn ý như bọn họ, hay bọn họ vì muốn giấu diếm tai mắt mà không công khai tình cảm?
Trương Hiển Chính cứ đứng đó đoán mò, rốt cuộc Trữ Mạt Ly cũng mở miệng: “Không phải nghi ngờ đạo đức hay hành vi chuyên môn của chúng tôi. Còn có,” giọng điệu Trữ Mạt Ly hay nói giỡn, nhưng mắt phượng sắc bén, như một con dao găm đặt trên động mạch Trương Hiển Chính, “Anh còn dám nói vậy, cẩn thận tôi xé rách miệng anh.”