Chương 10
Nhưng Ngọc Dao đã lo xa. Vì một tháng nay, người ấy không một lần trở lại. Sáng nay thức giấc, cô có dấu hiệu buồn nôn khi ngửi mùi thức ăn. Cứ nghĩ đó là phản ứng của cơ thể sau những ngày dài mệt mỏi, ăn uống thất thường. Ngọc Dao phớt lờ nhịn đói đi làm.
"Bác sĩ Dao, chị không khỏe à?" Trợ lí Diệp thấy sắc mặt cô quá nhợt nhạt.
"Ừ, chắc bệnh trào ngược dạ dày lại tái phát!"
"Vậy chị nghỉ đi viện kiểm tra xem sao! Chứ để nặng là toan!"
"Tôi biết rồi!"
Vị bác sĩ khám cho cô chỉ hỏi sơ sơ vài câu về triệu chứng đau dạ dày. Sau đó hỏi tiếp một câu chẳng liên quan gì đến bao tử: "Cô trễ kinh bao lâu rồi?"
"Kinh nguyệt ạ?"
Anh ta dòm cô qua đôi mắt kính: "Không lẽ cô còn có kinh gì khác?"
Ngọc Dao nhẩm đếm một hồi, cho anh ta một con số không mấy rõ ràng: "Có thể là hai, ba tuần gì đó!"
Cô thấy anh ta lắc đầu rồi chuyển qua cho cô tờ phiếu: "Có thể cô có thai, cô qua phòng siêu âm!"
Có thai sao?
Sao có thể?
Ngọc Dao tim đập, chân run bước vào phòng siêu âm. Thời gian nằm trên giường chờ tay bác sĩ rà đầu dò, trái tim cô muốn nhảy lên luôn cổ họng.
Và cuối cùng nó đã chẹn ngang cổ.
"Cái thai được bốn tuần rồi!"
"Tôi mang thai bốn tuần rồi ạ?"
"Ừm! Thai đang phát triển!"
Ơi mẹ ơi!
Cô cầm tay tên bác sĩ vừa đưa ra kết luận siêu âm: "Anh có phải là lang băm không?"
Anh ta chỉ tay vào chiếc máy: "Kết quả có từ đó!"
Cầm tờ kết quả, Ngọc Dao thật không biết làm sao?
Chưa chồng mà có con, cô biết đối mặt với mọi người sao đây? Nhưng nếu phá bỏ cô lại thấy không nỡ.
"Dương Duy! Anh là thằng khốn!" Vì lẽ gì anh để lại nọc độc trong người cô rồi ra đi từ bấy đến giờ?
Ngọc Dao bần thần trở lại phòng tâm lí A&D mà đầu óc chẳng tập trung làm được việc gì.
Chiều nay, tan làm đi trên con phố nhỏ, Ngọc Dao thoáng thấy chiếc BMW quen thuộc. Trái tim cô theo đó nhói lên.
Cô đứng lại nhìn ngốc theo chiếc xe. Ngốc đến nỗi cô muốn khóc. Để rồi khi bóng nó thật sự khuất mất trong dòng người hối hả, cô cuối cùng cũng không thể giả vờ mạnh mẽ được nữa...cô bụm mặt ngồi thụp xuống nức nở ngay trên vỉa hè.
Có lẽ, ba mươi ngày qua cô ôm mộng tưởng quá nhiều. Ảo tưởng người ấy cũng luyến lưu cô như cô vấn vương người ấy. Cô ôm mớ hi vọng rằng: một ngày nào đó người ấy sẽ trở về vì nhớ. Sự thật là người nhớ chỉ có mỗi mình cô. Ảo tưởng đúng là ảo mộng. Mộng vỡ chỉ còn lại nỗi đau.
Nước mắt như liều thuốc giúp xoa dịu bao muộn phiền vì chữ tình chớm gieo. Nên sau khi về nhà, cô ngủ một giấc thật sâu. Đến nỗi có người vào nhà dọn dẹp, nấu ăn mà cô vẫn không hề hay biết.
Khi tỉnh dậy đi uống nước nhìn thấy trên bàn có mảnh giấy ghi chú, cô cầm lên xem: "Trên bếp có cháo móng giò."
Trái tim đập rộn rã thổn thức. Cô chạy vào gian bếp. Quả thật có nồi cháo móng giò hầm với hạt sen. Mùi thơm của nó quyện chặt vào mắt, vào mũi, bện riết lấy trái tim không buông khiến nó vừa tạm yên đã nhói lên đau trở lại. Nước mắt cứ ngỡ đã chảy hết ở lúc chiều, giờ này lại tràn qua bờ mi.
Nồi cháo vẫn còn rất nóng, chứng tỏ người hầm vừa mới tắt bếp.
"Dương Duy!" Cô lao nhanh ra cửa, chạy vội ra cổng. Nhưng không thấy người cô cần tìm trên con ngõ sáng rực ánh đèn đường.
"Dương Duy có phải là anh không?" Cô bất lực hét to vào con đường xa tít tắp.
"Đồ khốn! Có phải là anh không?"
Cô thèm nghe tiếng ai đó trả lời biết bao nhiêu? Chỉ cần một tiếng 'phải' thôi là cô đã đủ vui rồi.
"Em gọi ngốc gì vậy?"
Giọng trầm ấm quen thuộc ở phía sau. Quen đến mức cô sợ mình lại ảo giác nên chần chờ không dám quay mặt.
"Lang băm! Không phải em vừa gọi anh sao?"
Lần này Ngọc Dao nghe rất rõ ràng.
Cô quay ngoắc lại.
Người đàn ông cao lớn trong chiếc áo sơ mi trắng, người mà cô nhớ cả tháng nay.
Anh đứng cùng chiều sáng. Ánh đèn cao áp soi rõ từng đường nét trên gương mặt anh. Niềm vui đến quá bất ngờ làm Ngọc Dao hóa ngốc: "Có đúng là anh không?" Cô ngước mắt nhìn chằm chằm vào một gương mặt điển trai.
Dương Duy hai tay nhét túi quần, đôi mắt sâu thẳm khóa chặt vào gương mặt đã khắc sâu trong tâm khảm.
Một tháng nay đã bao lần anh đứng trước di ảnh của Hải Băng. Nói lời yêu thương với người đi xa và cũng quỳ gối nói ngàn lần tiếng xin lỗi.
"Xin lỗi em vì tim anh trót xao động một cô gái giống em."
Sau nhiều đêm mất ngủ vì đắn đo, đến hôm nay anh không thể cưỡng lòng mình được nữa. Anh đã trở lại.
Nhìn người con gái lặng lẽ đi vào tim mình tựa hơi thở, anh cười. Nụ cười ấm như ánh đèn vàng đang ưu ái soi tỏ giữa trời đêm: "Là anh! Anh đã trở về với em đây!"
Anh dang đôi tay rộng ôm cô vào lòng. Một vòng ôm đủ sưởi ấm hai cơ thể đang run và đủ chặt để trấn an con tim đang không ngừng xao xuyến. Cô tựa đầu vào ngực anh. Cả hai im lặng. Chỉ còn nhịp đập điên cuồng vì nhớ của hai trái tim yêu.
"Bác sĩ Dao, chị không khỏe à?" Trợ lí Diệp thấy sắc mặt cô quá nhợt nhạt.
"Ừ, chắc bệnh trào ngược dạ dày lại tái phát!"
"Vậy chị nghỉ đi viện kiểm tra xem sao! Chứ để nặng là toan!"
"Tôi biết rồi!"
Vị bác sĩ khám cho cô chỉ hỏi sơ sơ vài câu về triệu chứng đau dạ dày. Sau đó hỏi tiếp một câu chẳng liên quan gì đến bao tử: "Cô trễ kinh bao lâu rồi?"
"Kinh nguyệt ạ?"
Anh ta dòm cô qua đôi mắt kính: "Không lẽ cô còn có kinh gì khác?"
Ngọc Dao nhẩm đếm một hồi, cho anh ta một con số không mấy rõ ràng: "Có thể là hai, ba tuần gì đó!"
Cô thấy anh ta lắc đầu rồi chuyển qua cho cô tờ phiếu: "Có thể cô có thai, cô qua phòng siêu âm!"
Có thai sao?
Sao có thể?
Ngọc Dao tim đập, chân run bước vào phòng siêu âm. Thời gian nằm trên giường chờ tay bác sĩ rà đầu dò, trái tim cô muốn nhảy lên luôn cổ họng.
Và cuối cùng nó đã chẹn ngang cổ.
"Cái thai được bốn tuần rồi!"
"Tôi mang thai bốn tuần rồi ạ?"
"Ừm! Thai đang phát triển!"
Ơi mẹ ơi!
Cô cầm tay tên bác sĩ vừa đưa ra kết luận siêu âm: "Anh có phải là lang băm không?"
Anh ta chỉ tay vào chiếc máy: "Kết quả có từ đó!"
Cầm tờ kết quả, Ngọc Dao thật không biết làm sao?
Chưa chồng mà có con, cô biết đối mặt với mọi người sao đây? Nhưng nếu phá bỏ cô lại thấy không nỡ.
"Dương Duy! Anh là thằng khốn!" Vì lẽ gì anh để lại nọc độc trong người cô rồi ra đi từ bấy đến giờ?
Ngọc Dao bần thần trở lại phòng tâm lí A&D mà đầu óc chẳng tập trung làm được việc gì.
Chiều nay, tan làm đi trên con phố nhỏ, Ngọc Dao thoáng thấy chiếc BMW quen thuộc. Trái tim cô theo đó nhói lên.
Cô đứng lại nhìn ngốc theo chiếc xe. Ngốc đến nỗi cô muốn khóc. Để rồi khi bóng nó thật sự khuất mất trong dòng người hối hả, cô cuối cùng cũng không thể giả vờ mạnh mẽ được nữa...cô bụm mặt ngồi thụp xuống nức nở ngay trên vỉa hè.
Có lẽ, ba mươi ngày qua cô ôm mộng tưởng quá nhiều. Ảo tưởng người ấy cũng luyến lưu cô như cô vấn vương người ấy. Cô ôm mớ hi vọng rằng: một ngày nào đó người ấy sẽ trở về vì nhớ. Sự thật là người nhớ chỉ có mỗi mình cô. Ảo tưởng đúng là ảo mộng. Mộng vỡ chỉ còn lại nỗi đau.
Nước mắt như liều thuốc giúp xoa dịu bao muộn phiền vì chữ tình chớm gieo. Nên sau khi về nhà, cô ngủ một giấc thật sâu. Đến nỗi có người vào nhà dọn dẹp, nấu ăn mà cô vẫn không hề hay biết.
Khi tỉnh dậy đi uống nước nhìn thấy trên bàn có mảnh giấy ghi chú, cô cầm lên xem: "Trên bếp có cháo móng giò."
Trái tim đập rộn rã thổn thức. Cô chạy vào gian bếp. Quả thật có nồi cháo móng giò hầm với hạt sen. Mùi thơm của nó quyện chặt vào mắt, vào mũi, bện riết lấy trái tim không buông khiến nó vừa tạm yên đã nhói lên đau trở lại. Nước mắt cứ ngỡ đã chảy hết ở lúc chiều, giờ này lại tràn qua bờ mi.
Nồi cháo vẫn còn rất nóng, chứng tỏ người hầm vừa mới tắt bếp.
"Dương Duy!" Cô lao nhanh ra cửa, chạy vội ra cổng. Nhưng không thấy người cô cần tìm trên con ngõ sáng rực ánh đèn đường.
"Dương Duy có phải là anh không?" Cô bất lực hét to vào con đường xa tít tắp.
"Đồ khốn! Có phải là anh không?"
Cô thèm nghe tiếng ai đó trả lời biết bao nhiêu? Chỉ cần một tiếng 'phải' thôi là cô đã đủ vui rồi.
"Em gọi ngốc gì vậy?"
Giọng trầm ấm quen thuộc ở phía sau. Quen đến mức cô sợ mình lại ảo giác nên chần chờ không dám quay mặt.
"Lang băm! Không phải em vừa gọi anh sao?"
Lần này Ngọc Dao nghe rất rõ ràng.
Cô quay ngoắc lại.
Người đàn ông cao lớn trong chiếc áo sơ mi trắng, người mà cô nhớ cả tháng nay.
Anh đứng cùng chiều sáng. Ánh đèn cao áp soi rõ từng đường nét trên gương mặt anh. Niềm vui đến quá bất ngờ làm Ngọc Dao hóa ngốc: "Có đúng là anh không?" Cô ngước mắt nhìn chằm chằm vào một gương mặt điển trai.
Dương Duy hai tay nhét túi quần, đôi mắt sâu thẳm khóa chặt vào gương mặt đã khắc sâu trong tâm khảm.
Một tháng nay đã bao lần anh đứng trước di ảnh của Hải Băng. Nói lời yêu thương với người đi xa và cũng quỳ gối nói ngàn lần tiếng xin lỗi.
"Xin lỗi em vì tim anh trót xao động một cô gái giống em."
Sau nhiều đêm mất ngủ vì đắn đo, đến hôm nay anh không thể cưỡng lòng mình được nữa. Anh đã trở lại.
Nhìn người con gái lặng lẽ đi vào tim mình tựa hơi thở, anh cười. Nụ cười ấm như ánh đèn vàng đang ưu ái soi tỏ giữa trời đêm: "Là anh! Anh đã trở về với em đây!"
Anh dang đôi tay rộng ôm cô vào lòng. Một vòng ôm đủ sưởi ấm hai cơ thể đang run và đủ chặt để trấn an con tim đang không ngừng xao xuyến. Cô tựa đầu vào ngực anh. Cả hai im lặng. Chỉ còn nhịp đập điên cuồng vì nhớ của hai trái tim yêu.