Chương 13
*
Cha Yeo Woon đứng hai tay chống gối nhìn mặt đất, lưng nhô lên hạ xuống rõ rệt. Như thể con số mà cậu ấy đang gánh lấy quá nặng nề.
Từ xa cũng có thể thấy Cha Yeo Woon đang run lên.
“Kyung Hoon à.”
“Hả… hả?”
Nhìn thế giới tràn ngập những con số âm của Cha Yeo Woon một hồi, tôi quay sang Ahn Kyung Hoon.
“Không biết cậu có cần bạn bè không nhỉ?”
Tôi hỏi rụt rè như một tay tiếp thị chào hàng. Chẳng hiểu tôi nói gì, Ahn Kyung Hoon chỉ chớp chớp mắt nhìn tôi.
“Hay là tối nay ba đứa bọn mình đi ăn chung được không?”
Nơi mắt kính dày cộp của Ahn Kyung Hoon, tôi thấy phản chiếu nụ cười kỳ cục của mình.
*
“Không cần đâu ạ.”
Trong bộ đồng phục thể dục, Cha Yeo Woon lắc đầu từ chối.
“Ơ hay sao lại không cần. Rủ đi ăn cơ mà.”
“Em định về nhà ăn luôn.”
“Này. Hồi trưa cậu còn bảo muốn đi ăn với tôi mà.”
“Tiền bối, đấy là bữa trưa ạ.”
Ơ cái thằng nhóc này! Đã mấy tiếng trôi qua rồi còn gì.
Đợi tận đến lúc đội điền kinh tập xong để gọi cậu ấy lại, vậy mà cũng thành công cốc, lời rủ đi ăn của tôi bị từ chối luôn rồi. Sao cậu ấy lại tránh tôi chứ, hồi trưa còn làm ầm lên đòi ăn cùng cơ mà, đúng là thằng nhóc tức cười.
“Dù gì thì cũng trên đường cậu về mà. Bọn tôi cũng đang trên đường về luôn này. Cùng tan học, cùng đi ăn rồi về luôn, đời học sinh đi học là phải vậy chứ, không đúng sao?”
“Sao tiền bối nói cứ như người đã ra trường cả chục năm rồi ấy nhỉ.”
“Này… Yeo Woon…”
Nãy giờ im lặng đứng cách phía sau hai đứa tôi một khoảng, lúc này Ahn Kyung Hoon mới lên tiếng. Cả tôi với Cha Yeo Woon cùng quay lại, Ahn Kyung Hoon vẫn đứng ngay đơ ở đó, miệng mấp máy.
“… À… bạn Yeo Woon.”
“Phụt!”
Tôi đờ người rồi phá lên cười vì cái cách xưng hô kỳ quái kia.
“Ơ hay, bạn Yeo Woon cái gì chứ. Có phải đi hẹn hò coi mắt đâu.”
Đứng cạnh tôi, Cha Yeo Woon gần như phát nghẹn, vẻ mặt khổ sở của cậu ấy trông càng buồn cười hơn.
“Xin cứ nói chuyện thoải mái đi ạ. Đều là tiền bối mà.”
“Nếu… nếu được thì đi ăn cùng đi… Cảm ơn cậu về buổi trưa nay.”
“Đúng nhỉ. Hồi trưa bạn Yeo Woon tích cực thật đấy.”
“Em cũng chỉ gọi giáo viên đến thôi chứ có làm gì đâu.”
“Đấy chính là tích cực còn gì. Vốn dĩ nhân vật chính thường xuất hiện sau cùng mà.”
Tôi thừa cơ dồn Cha Yeo Woon vào giữa hai đứa tôi. Bị kẹp giữa tôi với Ahn Kyung Hoon, vẻ mặt ngơ ngác không hiểu gì nhưng Cha Yeo Woon dù sao vẫn bước đi theo.
“Nào, đi thôi, bạn Yeo Woon.”
“Tiền bối đúng là trẻ con thật đấy, vớ phải cái gì là cứ phải diễn tới ba hồi mới chịu.”
“Nhân tiện đã đi ăn tối rồi, hay là đi karaoke luôn nhé?”
“Em không thích.”
“Nhưng tôi thích cậu.”
Cha Yeo Woon lại hóa đá. Lần này thì đến cả Ahn Kyung Hoon cũng kinh ngạc đờ người.
“Tôi cũng thích cả Ahn Kyung Hoon nữa.”
Nghe câu tiếp theo, mặt Cha Yeo Woon cau lại, còn mắt Ahn Kyung Hoon thì trợn tròn như muốn bay vọt ra khỏi kính.
Trước đây, tôi đã nghĩ đặt hai người này cạnh nhau thì chắc ăn khó mà tiêu nổi – nhưng giờ tôi phải sửa lại nhận định này. Tổ hợp này hóa ra khá là dễ thương.
Cha Yeo Woon chưa kịp tìm cách bỏ đi thì ba đứa đã nhanh chóng ra khỏi cổng trường. Lúc này, chỉ còn lại một vấn đề thực sự với chúng tôi.
“Mấy cậu à, nhưng mà bọn mình ăn gì bây giờ nhỉ?”
*
Không biết có phải mối thù tiền kiếp của Cha Yeo Woon là bánh gạo không nhỉ?
“Yeo Woon à, có phải kiếp trước cậu là bánh gạo không đó?”
“Dạ?”
“Tại mặt cậu nghiêm trọng như thể sắp có bi kịch huynh đệ tương tàn ấy.”
“… Tiền bối. Sau này mà định đùa với em, tiền bối nhớ trả tiền đấy.”
“Hamburger, bánh gạo, mì Ý. Bọn mình đã oẳn tù tì để quyết định xong chọn bánh gạo rồi mà. Đàn ông thì phải biết chấp nhận thắng thua chứ.”
“Vậy nên em mới đến đây còn gì.”
Thực ra, trong ba chúng tôi, chỉ có Cha Yeo Woon là có ý kiến rõ ràng. Tôi chỉ nhắc đến bánh gạo vì nghĩ bọn trẻ chắc đều thích bánh gạo, còn Ahn Kyung Hoon thì tuy có nói trước cổng trường có tiệm bán tonkatsu với mỳ Ý ngon lắm nhưng cũng bảo bản thân cậu ấy thì đi đâu cũng được. Còn Cha Yeo Woon thì bảo muốn ăn hamburger.
Vậy nên chúng tôi đã định đi ăn hamburger như ý Cha Yeo Woon, nhưng Cha Yeo Woon lại nói phải chọn cho công bằng để ai cũng được ăn món mình thích. Cha Yeo Woon của tuổi 18 đúng là tên nhóc không chỉ thiếu hòa đồng mà còn thiếu linh hoạt nữa.
Thế là oẳn tù tì. Tôi thắng, và tôi tuyên bố rằng tự nhiên mình lại đổi ý muốn ăn hamburger cơ. Thế là Cha Yeo Woon lại một lần nữa cho thấy mình đúng là một tên nhóc thực sự không có một tí linh hoạt nào. Cậu ấy vẫn cứng rắn bảo phải làm đúng như thỏa thuận ban đầu.
Vậy là theo ý Cha Yeo Woon, ba người bọn tôi đang ngồi trong cửa tiệm bánh gạo. Từ lúc ngồi xuống xong là vẻ mặt Cha Yeo Woon không được ổn cho lắm.
“Hay là cậu không ăn được cay?”
Ahn Kyung Hoon rụt rè hỏi. Cha Yeo Woon không trả lời mà chỉ liên tục uống nước. Xem ra là không ăn được thật rồi.
“Vậy cứ gọi loại ít cay là được. Ăn cả dồi nữa, thêm dồi nhé.”
“Em ăn cay được.”
“Sao lại cứng đầu thế. Nhiều người cũng không ăn được cay mà. Cô ơi, ở đây cho ba phần ít cay. Cho đồ chiên với cả dồi nữa ạ.”
Gọi món xong rồi, Cha Yeo Woon vẫn một mình trông đầy vẻ nghiêm trọng. Thấy Cha Yeo Woon như vậy, Ahn Kyung Hoon hết nhìn Cha Yeo Woon lại nhìn tôi. Dù tôi đã khoát tay bảo đừng bận tâm, nhưng Ahn Kyung Hoon vẫn cứ mồ hôi đầm đìa. Làm tôi thấy thật có lỗi khi kéo cậu ta đến đây.
Tôi không trấn an Ahn Kyung Hoon thêm được nữa. Vì ngoài món bánh gạo, còn có một thứ khác khiến tôi bận tâm hơn.
Cái debuff chết tiệt đó cứ làm tôi lấn cấn mãi không thôi.
Lúc tôi ở cạnh cậu ấy thì đúng là cái thông báo debuff đó sẽ hiện ra, nhưng thời điểm hiện ra là hoàn toàn ngẫu nhiên chăng? Với lại debuff đảo ngược là cái gì chứ?
[Phát sinh debuff do điểm yêu thích bị âm.]
Oa. Vừa mới nghĩ tới là cái cửa sổ thông báo đó lại hiện lên. Người ta bảo nghĩ hoài thành thật, vậy nên mới nói đúng là đừng có nghĩ xui xẻo làm gì.
Lần này debuff là gì nhỉ? Ở đâu ta? Đột nhiên Cheon Sang Won với Tak Joon Ho đạp cửa xông vào quán bánh gạo chăng?
“Bánh ra rồi đây ạ.”
Trong lúc tôi nhìn ra cửa canh chừng thì nhân viên làm thêm ở quán bưng bánh gạo ra bàn cho chúng tôi.
“Em ăn đây ạ.”
Nãy giờ một mình ngồi cầm sẵn nĩa trên tay một cách bi tráng, vừa thấy bánh gạo ra, Cha Yeo Woon tuyên bố rồi lập tức xiên một miếng bánh đưa lên miệng.
“Khụ!”
Chẳng biết bánh gạo kiếp trước là kẻ thù hay anh em của cậu ấy mà vừa đút vào miệng một miếng to, Cha Yeo Woon lập tức bật ho dữ dội.
“Khụ khụ, khụ khụ, hức…”
“Này này, có sao không?”
“Yeo Woon à, uống nước đi này.”
Cậu ấy vẫn ho liên hồi. Tôi với Ahn Kyung Hoon ngồi cạnh hết hồn vội lấy ly rót nước cho cậu ấy, nhưng còn kịp nhận ly nước, Cha Yeo Woon đã mặt mũi đỏ rực, tay bụm miệng chạy vội vào nhà vệ sinh.
“Ăn cay dở tới mức đó thì phải nói chứ…”
“Myung… Myung… Myung Ha ơi.”
“Hả?”
Nghe Ahn Kyung Hoon gọi đầy gấp gáp, tôi quay lại nhìn thì thấy Ahn Kyung Hoon cũng mặt mũi đỏ bừng giống như Cha Yeo Woon hồi nãy.
“Nước… nước… cho mình nước với…”
Vẻ mặt như sắp chết đến nơi, Ahn Kyung Hoon uống nước ừng ực. Tôi còn chưa kịp cản thì cậu ấy đã chụp luôn cả cái bình nước mà rót liên tục.
Cả Ahn Kyung Hoon cũng vậy sao? Lạ thật đấy.
Đĩa bánh gạo trên bàn đang im lặng nhìn tôi với vẻ đầy đáng ngại. Tôi thận trọng cầm nĩa lấy một miếng ăn thử.
“Ọe!”
Vậy là đúng rồi. Debuff hồi nãy hóa ra chính là cái này.
*
“Ôi chao, xin lỗi quý khách. Xin lỗi nhé, mấy bạn học sinh.”
Món bánh gạo làm chúng tôi liểng xiểng kia hóa ra bị sai sót trong lúc chế biến. Thay vì làm ít cay, hình như đầu bếp đã nhầm thành vị cay cấp độ 7 nên cho vào tới gấp đôi lượng gia vị cay.”
Chủ quán nói không lấy tiền nên chúng tôi cứ thế rời quán, nhưng vấn đề không phải là ở chuyện tiền bánh gạo.
“Yeo Woon à, cậu chết rồi hả?”
“………”
“Sống rồi hả?”
“…. Anh thật là!”
Vấn đề là trừ tôi ra, mấy bạn nhỏ của tôi đều trong tình trạng thế này. Đặc biệt là Cha Yeo Woon.
Ahn Kyung Hoon nhà ở gần trường nên đi về trước, còn Cha Yeo Woon thì hai cái bánh mì pizza bữa trưa cũng đã ói ra hết nên mặt mũi trắng như tờ giấy, không thể để tự một mình đi về nên tôi đang hộ tống ngài ấy về.
Trên xe buýt, ngài ấy cũng liên tục buồn ói nên tôi mở cửa sổ rồi còn ngồi bên cạnh quạt cho ngài ấy, trong lòng đầy cảm giác có lỗi vì đã khiến cái debuff kia kéo đến.
Tôi khoác vai dìu cậu ấy lên cầu thang, tới mức này thì chắc Cha Yeo Woon cũng phải hiểu được tấm lòng của tôi rồi.
Tất nhiên là làm gì có chuyện cảm kích, vừa về đến nhà là Cha Yeo Woon đã bận nằm vật ra. Chẳng thế thì cứ nhìn cái thằng nhóc nhợt nhạt này run rẩy, tôi cũng xót hết cả ruột rồi.
“Này. Đèn phòng khách không sáng.”
“Tại cắt điện rồi nên vậy đấy ạ.”
Nằm bẹp trên sàn, Cha Yeo Woon thờ ơ trả lời. Trong giọng cậu ấy không còn một chút hơi sức nào.
Tôi ngạc nhiên mở tủ lạnh ra xem đầu tiên, chẳng biết may hay xui, tủ lạnh trống trơn. Liệu nước có bị cắt không đó? Tôi ra bồn rửa mở thử vòi nước, Cha Yeo Woon im lặng nhìn tôi.
“Chưa đóng tiền điện hả?”
“Mấy tháng bà ở bệnh viện, em cũng chẳng còn tâm trí đâu nữa nên quên mất.”
“Bao nhiêu vậy?”
“Em không biết. Phải xem hóa đơn mới biết được.”
Khác với bình thường, hỏi câu nào, cậu ấy ngoan ngoãn trả lời câu đó. Hay là ói ra hết xong mệt quá nên mới thế? Cậu ấy không hỗn nữa lại làm tôi càng thấy lo hơn.
“Cậu không ăn cơm ở nhà hả?”
Cha Yeo Woon khẽ cười. Cậu ấy chẳng đáp lại là có đúng thế không, nhưng cũng đủ hiểu rồi. Tủ lạnh thế kia thì làm sao mà ăn cơm ở nhà được.
Vậy nên cậu ấy mới không chạy được chăng? Ăn uống thế kia nên ăn đồ cay vào một cái là ruột gan mới lộn tùng phèo lên thế chăng? Đủ các suy đoán làm tôi rối hết cả đầu.
“Để tôi đi mua cho cậu ít cháo, đợi chút nhé.”
“Không cần đâu ạ…”
“Không cần cái gì mà không cần? Bụng rỗng mà đi ngủ là đau bụng đấy.”
“Chiều nay anh có xem em tập bên đội điền kinh đúng không?”
Mắt đúng tinh thật. Cậu ấy thậm chí còn chẳng nhìn lên khán đài, sao lại biết được nhỉ.
“Tôi đứng xa lắm, sao cậu biết vậy? Mắt cậu đúng là siêu thật.”
“Vậy chắc anh cũng thấy thành tích của em bết bát thế nào rồi nhỉ. Thế nên anh mới rủ em đi tối nay phải không?”
“Chỉ là tôi thấy ba chúng ta đi ăn thì tốt hơn thôi. Vốn dĩ ăn càng đông thì càng ngon mà.”
“Em sẽ bỏ không chạy nữa.”
Một tuyên bố thình lình như sét đánh bất ngờ rơi vào khoảng không giữa tôi và Cha Yeo Woon.
Lúc như thế này phải đáp lại thế nào nhỉ? Đầu óc tôi như đông lại trong chốc lát.
“Cậu không thích chạy nữa à?”
Từ trong bộ não đã trắng xóa của mình, tôi cố hết sức vớt ra được một câu hỏi như vậy. Cha Yeo Woon ngẩng lên nhìn tôi. Không còn nụ cười như hồi nãy. Chỉ còn thấy vẻ mệt mỏi rã rời.
“Vốn dĩ em cũng đâu có chạy vì thích đâu ạ. Chỉ là vì thành tích tốt nên cứ chạy thôi… Nhưng giờ thì thành tích của em thậm chí còn chẳng ra sao nữa.”
“Chỉ là tạm thời tình trạng sức khỏe cậu không tốt thôi, sao lại cả nghĩ vậy hả?”
“Từ hồi bà ốm là em đã không đạt thành tích rồi. Giờ thì đến cả cái cớ để chạy, em cũng không còn nữa, vậy thì thực lực của em cũng dần dần lộ ra thôi.”
Đấy đâu phải là thực lực, mà là giai đoạn sa sút phong độ do có biến cố lớn trong đời sống cá nhân đấy chứ?
“Vậy nên bây giờ, tiền bối cũng cứ mặc kệ em đi ạ.”
“Vậy nên cái gì mà vậy nên hả?”
Đúng là một logic không thể nào hiểu nổi. Nhưng không biết tự lúc nào, đôi mắt Cha Yeo Woon ngước lên nhìn tôi đã vẻ đầy nghiêm túc và đỏ hoe.
Qua ô cửa sổ nhỏ xíu của căn phòng áp mái, ánh chiều dội vào cháy rực trên sàn nhà. Khuôn mặt trắng nhợt nhạt của Cha Yeo Woon tương phản rõ rệt với ánh hoàng hôn.
Khuôn mặt đẹp đẽ ấy đã rịn đầy mồ hôi lạnh, và không biết tự lúc nào, mắt cậu ấy đã rưng rưng ướt đẫm.
Âm 100. Tôi lại nhớ tới con số chạm đáy không thể thấp hơn của Cha Yeo Woon.
[HẾT CHƯƠNG 13]
Cha Yeo Woon đứng hai tay chống gối nhìn mặt đất, lưng nhô lên hạ xuống rõ rệt. Như thể con số mà cậu ấy đang gánh lấy quá nặng nề.
Từ xa cũng có thể thấy Cha Yeo Woon đang run lên.
“Kyung Hoon à.”
“Hả… hả?”
Nhìn thế giới tràn ngập những con số âm của Cha Yeo Woon một hồi, tôi quay sang Ahn Kyung Hoon.
“Không biết cậu có cần bạn bè không nhỉ?”
Tôi hỏi rụt rè như một tay tiếp thị chào hàng. Chẳng hiểu tôi nói gì, Ahn Kyung Hoon chỉ chớp chớp mắt nhìn tôi.
“Hay là tối nay ba đứa bọn mình đi ăn chung được không?”
Nơi mắt kính dày cộp của Ahn Kyung Hoon, tôi thấy phản chiếu nụ cười kỳ cục của mình.
*
“Không cần đâu ạ.”
Trong bộ đồng phục thể dục, Cha Yeo Woon lắc đầu từ chối.
“Ơ hay sao lại không cần. Rủ đi ăn cơ mà.”
“Em định về nhà ăn luôn.”
“Này. Hồi trưa cậu còn bảo muốn đi ăn với tôi mà.”
“Tiền bối, đấy là bữa trưa ạ.”
Ơ cái thằng nhóc này! Đã mấy tiếng trôi qua rồi còn gì.
Đợi tận đến lúc đội điền kinh tập xong để gọi cậu ấy lại, vậy mà cũng thành công cốc, lời rủ đi ăn của tôi bị từ chối luôn rồi. Sao cậu ấy lại tránh tôi chứ, hồi trưa còn làm ầm lên đòi ăn cùng cơ mà, đúng là thằng nhóc tức cười.
“Dù gì thì cũng trên đường cậu về mà. Bọn tôi cũng đang trên đường về luôn này. Cùng tan học, cùng đi ăn rồi về luôn, đời học sinh đi học là phải vậy chứ, không đúng sao?”
“Sao tiền bối nói cứ như người đã ra trường cả chục năm rồi ấy nhỉ.”
“Này… Yeo Woon…”
Nãy giờ im lặng đứng cách phía sau hai đứa tôi một khoảng, lúc này Ahn Kyung Hoon mới lên tiếng. Cả tôi với Cha Yeo Woon cùng quay lại, Ahn Kyung Hoon vẫn đứng ngay đơ ở đó, miệng mấp máy.
“… À… bạn Yeo Woon.”
“Phụt!”
Tôi đờ người rồi phá lên cười vì cái cách xưng hô kỳ quái kia.
“Ơ hay, bạn Yeo Woon cái gì chứ. Có phải đi hẹn hò coi mắt đâu.”
Đứng cạnh tôi, Cha Yeo Woon gần như phát nghẹn, vẻ mặt khổ sở của cậu ấy trông càng buồn cười hơn.
“Xin cứ nói chuyện thoải mái đi ạ. Đều là tiền bối mà.”
“Nếu… nếu được thì đi ăn cùng đi… Cảm ơn cậu về buổi trưa nay.”
“Đúng nhỉ. Hồi trưa bạn Yeo Woon tích cực thật đấy.”
“Em cũng chỉ gọi giáo viên đến thôi chứ có làm gì đâu.”
“Đấy chính là tích cực còn gì. Vốn dĩ nhân vật chính thường xuất hiện sau cùng mà.”
Tôi thừa cơ dồn Cha Yeo Woon vào giữa hai đứa tôi. Bị kẹp giữa tôi với Ahn Kyung Hoon, vẻ mặt ngơ ngác không hiểu gì nhưng Cha Yeo Woon dù sao vẫn bước đi theo.
“Nào, đi thôi, bạn Yeo Woon.”
“Tiền bối đúng là trẻ con thật đấy, vớ phải cái gì là cứ phải diễn tới ba hồi mới chịu.”
“Nhân tiện đã đi ăn tối rồi, hay là đi karaoke luôn nhé?”
“Em không thích.”
“Nhưng tôi thích cậu.”
Cha Yeo Woon lại hóa đá. Lần này thì đến cả Ahn Kyung Hoon cũng kinh ngạc đờ người.
“Tôi cũng thích cả Ahn Kyung Hoon nữa.”
Nghe câu tiếp theo, mặt Cha Yeo Woon cau lại, còn mắt Ahn Kyung Hoon thì trợn tròn như muốn bay vọt ra khỏi kính.
Trước đây, tôi đã nghĩ đặt hai người này cạnh nhau thì chắc ăn khó mà tiêu nổi – nhưng giờ tôi phải sửa lại nhận định này. Tổ hợp này hóa ra khá là dễ thương.
Cha Yeo Woon chưa kịp tìm cách bỏ đi thì ba đứa đã nhanh chóng ra khỏi cổng trường. Lúc này, chỉ còn lại một vấn đề thực sự với chúng tôi.
“Mấy cậu à, nhưng mà bọn mình ăn gì bây giờ nhỉ?”
*
Không biết có phải mối thù tiền kiếp của Cha Yeo Woon là bánh gạo không nhỉ?
“Yeo Woon à, có phải kiếp trước cậu là bánh gạo không đó?”
“Dạ?”
“Tại mặt cậu nghiêm trọng như thể sắp có bi kịch huynh đệ tương tàn ấy.”
“… Tiền bối. Sau này mà định đùa với em, tiền bối nhớ trả tiền đấy.”
“Hamburger, bánh gạo, mì Ý. Bọn mình đã oẳn tù tì để quyết định xong chọn bánh gạo rồi mà. Đàn ông thì phải biết chấp nhận thắng thua chứ.”
“Vậy nên em mới đến đây còn gì.”
Thực ra, trong ba chúng tôi, chỉ có Cha Yeo Woon là có ý kiến rõ ràng. Tôi chỉ nhắc đến bánh gạo vì nghĩ bọn trẻ chắc đều thích bánh gạo, còn Ahn Kyung Hoon thì tuy có nói trước cổng trường có tiệm bán tonkatsu với mỳ Ý ngon lắm nhưng cũng bảo bản thân cậu ấy thì đi đâu cũng được. Còn Cha Yeo Woon thì bảo muốn ăn hamburger.
Vậy nên chúng tôi đã định đi ăn hamburger như ý Cha Yeo Woon, nhưng Cha Yeo Woon lại nói phải chọn cho công bằng để ai cũng được ăn món mình thích. Cha Yeo Woon của tuổi 18 đúng là tên nhóc không chỉ thiếu hòa đồng mà còn thiếu linh hoạt nữa.
Thế là oẳn tù tì. Tôi thắng, và tôi tuyên bố rằng tự nhiên mình lại đổi ý muốn ăn hamburger cơ. Thế là Cha Yeo Woon lại một lần nữa cho thấy mình đúng là một tên nhóc thực sự không có một tí linh hoạt nào. Cậu ấy vẫn cứng rắn bảo phải làm đúng như thỏa thuận ban đầu.
Vậy là theo ý Cha Yeo Woon, ba người bọn tôi đang ngồi trong cửa tiệm bánh gạo. Từ lúc ngồi xuống xong là vẻ mặt Cha Yeo Woon không được ổn cho lắm.
“Hay là cậu không ăn được cay?”
Ahn Kyung Hoon rụt rè hỏi. Cha Yeo Woon không trả lời mà chỉ liên tục uống nước. Xem ra là không ăn được thật rồi.
“Vậy cứ gọi loại ít cay là được. Ăn cả dồi nữa, thêm dồi nhé.”
“Em ăn cay được.”
“Sao lại cứng đầu thế. Nhiều người cũng không ăn được cay mà. Cô ơi, ở đây cho ba phần ít cay. Cho đồ chiên với cả dồi nữa ạ.”
Gọi món xong rồi, Cha Yeo Woon vẫn một mình trông đầy vẻ nghiêm trọng. Thấy Cha Yeo Woon như vậy, Ahn Kyung Hoon hết nhìn Cha Yeo Woon lại nhìn tôi. Dù tôi đã khoát tay bảo đừng bận tâm, nhưng Ahn Kyung Hoon vẫn cứ mồ hôi đầm đìa. Làm tôi thấy thật có lỗi khi kéo cậu ta đến đây.
Tôi không trấn an Ahn Kyung Hoon thêm được nữa. Vì ngoài món bánh gạo, còn có một thứ khác khiến tôi bận tâm hơn.
Cái debuff chết tiệt đó cứ làm tôi lấn cấn mãi không thôi.
Lúc tôi ở cạnh cậu ấy thì đúng là cái thông báo debuff đó sẽ hiện ra, nhưng thời điểm hiện ra là hoàn toàn ngẫu nhiên chăng? Với lại debuff đảo ngược là cái gì chứ?
[Phát sinh debuff do điểm yêu thích bị âm.]
Oa. Vừa mới nghĩ tới là cái cửa sổ thông báo đó lại hiện lên. Người ta bảo nghĩ hoài thành thật, vậy nên mới nói đúng là đừng có nghĩ xui xẻo làm gì.
Lần này debuff là gì nhỉ? Ở đâu ta? Đột nhiên Cheon Sang Won với Tak Joon Ho đạp cửa xông vào quán bánh gạo chăng?
“Bánh ra rồi đây ạ.”
Trong lúc tôi nhìn ra cửa canh chừng thì nhân viên làm thêm ở quán bưng bánh gạo ra bàn cho chúng tôi.
“Em ăn đây ạ.”
Nãy giờ một mình ngồi cầm sẵn nĩa trên tay một cách bi tráng, vừa thấy bánh gạo ra, Cha Yeo Woon tuyên bố rồi lập tức xiên một miếng bánh đưa lên miệng.
“Khụ!”
Chẳng biết bánh gạo kiếp trước là kẻ thù hay anh em của cậu ấy mà vừa đút vào miệng một miếng to, Cha Yeo Woon lập tức bật ho dữ dội.
“Khụ khụ, khụ khụ, hức…”
“Này này, có sao không?”
“Yeo Woon à, uống nước đi này.”
Cậu ấy vẫn ho liên hồi. Tôi với Ahn Kyung Hoon ngồi cạnh hết hồn vội lấy ly rót nước cho cậu ấy, nhưng còn kịp nhận ly nước, Cha Yeo Woon đã mặt mũi đỏ rực, tay bụm miệng chạy vội vào nhà vệ sinh.
“Ăn cay dở tới mức đó thì phải nói chứ…”
“Myung… Myung… Myung Ha ơi.”
“Hả?”
Nghe Ahn Kyung Hoon gọi đầy gấp gáp, tôi quay lại nhìn thì thấy Ahn Kyung Hoon cũng mặt mũi đỏ bừng giống như Cha Yeo Woon hồi nãy.
“Nước… nước… cho mình nước với…”
Vẻ mặt như sắp chết đến nơi, Ahn Kyung Hoon uống nước ừng ực. Tôi còn chưa kịp cản thì cậu ấy đã chụp luôn cả cái bình nước mà rót liên tục.
Cả Ahn Kyung Hoon cũng vậy sao? Lạ thật đấy.
Đĩa bánh gạo trên bàn đang im lặng nhìn tôi với vẻ đầy đáng ngại. Tôi thận trọng cầm nĩa lấy một miếng ăn thử.
“Ọe!”
Vậy là đúng rồi. Debuff hồi nãy hóa ra chính là cái này.
*
“Ôi chao, xin lỗi quý khách. Xin lỗi nhé, mấy bạn học sinh.”
Món bánh gạo làm chúng tôi liểng xiểng kia hóa ra bị sai sót trong lúc chế biến. Thay vì làm ít cay, hình như đầu bếp đã nhầm thành vị cay cấp độ 7 nên cho vào tới gấp đôi lượng gia vị cay.”
Chủ quán nói không lấy tiền nên chúng tôi cứ thế rời quán, nhưng vấn đề không phải là ở chuyện tiền bánh gạo.
“Yeo Woon à, cậu chết rồi hả?”
“………”
“Sống rồi hả?”
“…. Anh thật là!”
Vấn đề là trừ tôi ra, mấy bạn nhỏ của tôi đều trong tình trạng thế này. Đặc biệt là Cha Yeo Woon.
Ahn Kyung Hoon nhà ở gần trường nên đi về trước, còn Cha Yeo Woon thì hai cái bánh mì pizza bữa trưa cũng đã ói ra hết nên mặt mũi trắng như tờ giấy, không thể để tự một mình đi về nên tôi đang hộ tống ngài ấy về.
Trên xe buýt, ngài ấy cũng liên tục buồn ói nên tôi mở cửa sổ rồi còn ngồi bên cạnh quạt cho ngài ấy, trong lòng đầy cảm giác có lỗi vì đã khiến cái debuff kia kéo đến.
Tôi khoác vai dìu cậu ấy lên cầu thang, tới mức này thì chắc Cha Yeo Woon cũng phải hiểu được tấm lòng của tôi rồi.
Tất nhiên là làm gì có chuyện cảm kích, vừa về đến nhà là Cha Yeo Woon đã bận nằm vật ra. Chẳng thế thì cứ nhìn cái thằng nhóc nhợt nhạt này run rẩy, tôi cũng xót hết cả ruột rồi.
“Này. Đèn phòng khách không sáng.”
“Tại cắt điện rồi nên vậy đấy ạ.”
Nằm bẹp trên sàn, Cha Yeo Woon thờ ơ trả lời. Trong giọng cậu ấy không còn một chút hơi sức nào.
Tôi ngạc nhiên mở tủ lạnh ra xem đầu tiên, chẳng biết may hay xui, tủ lạnh trống trơn. Liệu nước có bị cắt không đó? Tôi ra bồn rửa mở thử vòi nước, Cha Yeo Woon im lặng nhìn tôi.
“Chưa đóng tiền điện hả?”
“Mấy tháng bà ở bệnh viện, em cũng chẳng còn tâm trí đâu nữa nên quên mất.”
“Bao nhiêu vậy?”
“Em không biết. Phải xem hóa đơn mới biết được.”
Khác với bình thường, hỏi câu nào, cậu ấy ngoan ngoãn trả lời câu đó. Hay là ói ra hết xong mệt quá nên mới thế? Cậu ấy không hỗn nữa lại làm tôi càng thấy lo hơn.
“Cậu không ăn cơm ở nhà hả?”
Cha Yeo Woon khẽ cười. Cậu ấy chẳng đáp lại là có đúng thế không, nhưng cũng đủ hiểu rồi. Tủ lạnh thế kia thì làm sao mà ăn cơm ở nhà được.
Vậy nên cậu ấy mới không chạy được chăng? Ăn uống thế kia nên ăn đồ cay vào một cái là ruột gan mới lộn tùng phèo lên thế chăng? Đủ các suy đoán làm tôi rối hết cả đầu.
“Để tôi đi mua cho cậu ít cháo, đợi chút nhé.”
“Không cần đâu ạ…”
“Không cần cái gì mà không cần? Bụng rỗng mà đi ngủ là đau bụng đấy.”
“Chiều nay anh có xem em tập bên đội điền kinh đúng không?”
Mắt đúng tinh thật. Cậu ấy thậm chí còn chẳng nhìn lên khán đài, sao lại biết được nhỉ.
“Tôi đứng xa lắm, sao cậu biết vậy? Mắt cậu đúng là siêu thật.”
“Vậy chắc anh cũng thấy thành tích của em bết bát thế nào rồi nhỉ. Thế nên anh mới rủ em đi tối nay phải không?”
“Chỉ là tôi thấy ba chúng ta đi ăn thì tốt hơn thôi. Vốn dĩ ăn càng đông thì càng ngon mà.”
“Em sẽ bỏ không chạy nữa.”
Một tuyên bố thình lình như sét đánh bất ngờ rơi vào khoảng không giữa tôi và Cha Yeo Woon.
Lúc như thế này phải đáp lại thế nào nhỉ? Đầu óc tôi như đông lại trong chốc lát.
“Cậu không thích chạy nữa à?”
Từ trong bộ não đã trắng xóa của mình, tôi cố hết sức vớt ra được một câu hỏi như vậy. Cha Yeo Woon ngẩng lên nhìn tôi. Không còn nụ cười như hồi nãy. Chỉ còn thấy vẻ mệt mỏi rã rời.
“Vốn dĩ em cũng đâu có chạy vì thích đâu ạ. Chỉ là vì thành tích tốt nên cứ chạy thôi… Nhưng giờ thì thành tích của em thậm chí còn chẳng ra sao nữa.”
“Chỉ là tạm thời tình trạng sức khỏe cậu không tốt thôi, sao lại cả nghĩ vậy hả?”
“Từ hồi bà ốm là em đã không đạt thành tích rồi. Giờ thì đến cả cái cớ để chạy, em cũng không còn nữa, vậy thì thực lực của em cũng dần dần lộ ra thôi.”
Đấy đâu phải là thực lực, mà là giai đoạn sa sút phong độ do có biến cố lớn trong đời sống cá nhân đấy chứ?
“Vậy nên bây giờ, tiền bối cũng cứ mặc kệ em đi ạ.”
“Vậy nên cái gì mà vậy nên hả?”
Đúng là một logic không thể nào hiểu nổi. Nhưng không biết tự lúc nào, đôi mắt Cha Yeo Woon ngước lên nhìn tôi đã vẻ đầy nghiêm túc và đỏ hoe.
Qua ô cửa sổ nhỏ xíu của căn phòng áp mái, ánh chiều dội vào cháy rực trên sàn nhà. Khuôn mặt trắng nhợt nhạt của Cha Yeo Woon tương phản rõ rệt với ánh hoàng hôn.
Khuôn mặt đẹp đẽ ấy đã rịn đầy mồ hôi lạnh, và không biết tự lúc nào, mắt cậu ấy đã rưng rưng ướt đẫm.
Âm 100. Tôi lại nhớ tới con số chạm đáy không thể thấp hơn của Cha Yeo Woon.
[HẾT CHƯƠNG 13]