Chương 20
*
Vì mải đi sạc pin mà cậu ấy còn không kiểm tra cả tin nhắn sao, nghĩ tới chuyện đó mà tôi thấy Cha Yeo Woon thật dễ thương. Tính thời gian thì hình như cậu tới cửa hàng tiện lợi xong, sạc điện thoại xong một cái là gọi cho tôi ngay, chuyện này lại càng dễ thương hơn.
“Khi nào thì có điện lại?”
– Em đóng tiền rồi nên cũng sắp có đấy ạ.
“Này, Cha Yeo Woon. Sao hôm nay cậu không qua nhà tôi ngủ luôn đi?”
– … Dạ thôi ạ.
“Vậy ngày mai học xong, cậu có muốn tôi đi cùng về nhà cậu luôn không? Giờ tôi sẽ nói trước với bà một câu.”
– Anh định ngủ ở nhà em ạ?
“Cậu mới xỉu mà, sao để cậu một mình được? Ít ra cũng phải ở bên cạnh theo dõi ba hôm chứ.”
– Bao đồng…
“Đúng vậy đó nhóc. Tôi hay lo chuyện bao đồng lắm.”
– Không cần tới ba hôm đâu ạ. Ngày mai em sẽ sang làm phiền nhà tiền bối vậy.
Gì vậy trời, sao tự dưng ngoan ngoãn nghe lời thế. Có khi nào tên nhóc này đã chịu mở lòng với tôi rồi chăng?!
– Dù sao thì em có nói không cần đi nữa, tiền bối cũng sẽ khăng khăng tới lúc được mới thôi còn gì.
“… Đúng là như vậy. Cái tên nhóc phiền toái này.”
– Thì tại tiền bối cứ làm phiền nên em mới thế chứ.
Quả nhiên là cái đồ khó ưa mà lại đáng yêu. Tại cậu đẹp trai nên tôi mới bỏ qua cho đấy.
“Được rồi. Vậy ngày mai cùng tới nhà tôi nhé.”
– Dạ.
“Cậu mà trốn là tôi đi bắt cậu về đấy.”
– Em có phải tiền bối đâu mà trẻ con tới mức chạy trốn chứ.
Đúng là tôi đã từng chạy trốn nên giờ không nói lại được câu nào. Chuyện đó đều là vì có uẩn khúc mà cậu không biết đó thôi, Yeo Woon à.
“Hôm nay cậu không bị đau ở đâu đấy chứ? Có ăn đầy đủ ba bữa không đó?”
– Không bị đau đấy chứ, ăn cơm rồi đấy chứ… có mấy chuyện đó mà anh hỏi mấy lần rồi đấy. Em khỏe rồi mà. Sáng mai có buổi tập nên em ngủ sớm đây.
“Ừ, không đau là may rồi. Ngủ ngon nhé.”
– …..
Sao vẫn chưa cúp máy nhỉ? Không nghe thấy gì một lúc, tôi giơ điện thoại ra nhìn màn hình xem hay là cúp máy rồi, nhưng hóa ra vẫn đang trong cuộc gọi.
Bị lỗi chăng? Đang định cúp máy trước thì từ loa điện thoại, vang lên tiếng thì thầm khe khẽ của Cha Yeo Woon.
– Tiền bối cũng ngủ ngon nhé. Ngày mai gặp ạ.
Thế rồi điện thoại cúp máy.
Tâm trạng xao động một cách lạ kỳ, tôi lặng nhìn màn hình điện thoại.
Dù sao đi nữa thì đêm nay, chắc tôi có thể ngủ ngon được rồi.
*
Sống ở khu vực trạm cuối xe buýt có một điểm tốt là có thể có ghế trống để ngồi. Tất nhiên là cũng phải dậy sớm lúc tinh mơ thì mới còn ghế.
Tôi ngồi ở hàng cuối cùng, cạnh cửa sổ. Không thể ngồi ở hàng ghế ưu tiên đằng trước, mà tôi cũng không muốn ngồi ở hàng ghế đôi để rồi sau đó, các học sinh khác lên sau lại phải đắn đo không biết có nên ngồi cạnh tôi không.
Tôi cũng nghĩ tới chuyện chỗ ngồi ở băng ghế sau cũng nhiều, nếu như Cha Yeo Woon cũng lên xe thì biết đâu lại được ngồi gần nhau.
“Hyung, chào anh.”
Nhưng nếu biết cái thằng ranh này lại nhảy ngay tới ngồi cạnh tôi, chắc tôi đã ngồi ngay sau lưng bác tài cho rồi.
“Ờ, Không Bằng Lái đấy à.”
“Đấy là biệt hiệu của em ạ?”
“Giờ nhìn thấy cậu, tôi chỉ nghĩ ra được cái đó thôi. Đừng có chạy xe mô tô nữa đấy. Mà sao cậu lại ngồi cạnh tôi cơ chứ? Ghế trống vẫn còn đầy ra kìa.”
“Thì tại là chỗ bên cạnh hyung nên em mới ngồi chứ.”
“Đằng kia có chỗ kìa.”
“Là Cha Yeo Woon ạ?”
Cheon Sang Won nhắc đến tên Cha Yeo Woon tự nhiên như không và nở một nụ cười trơn tuột. Cậu ta cười tới mức đôi mắt xếch sắc bén cong cả lên, nhưng vẫn chẳng có cảm giác là cười thật sự cho lắm.
“Em nghe Ahn Shi Ah kể hết rồi nhé.”
“Chuyện gì?”
“Thì nghe nói anh định ghép đôi cho Cha Yeo Woon mà.”
“Người ta không có vẻ gì là quan tâm theo kiểu đó đâu. Cậu đúng là có tài làm cho câu chuyện nghe đen tối thật đấy.”
“Hyung, anh có gì đó với Cha Yeo Woon thật sao?”
“Có cái gì mà có? Nếu vậy thì cậu cũng có gì đó với tôi à?”
Nghe vậy nhưng không đáp lại, Cheon Sang Won chỉ nhìn tôi chằm chằm. Đang nghĩ hay là cậu ta định đòi đấu võ mắt với mình thì xe buýt dừng ở trạm, cùng lúc đó, cửa sổ thông báo hiện lên.
[Bạn đã vào tới Khu vực tình yêu tối thượng.]
Cha Yeo Woon lên xe buýt rồi sao? Một đám học sinh đang hối hả kéo lên xe. Tôi đang thử điểm qua từng khuôn mặt học sinh bước lên xe từ cửa trước thì một bàn tay bỗng che trước mặt tôi.
“Này, bỏ ra.”
“Anh nhìn gì mà kỹ thế ạ. Anh sợ Cha Yeo Woon cũng lên xe?”
“Ừ. Bỏ ra.”
“Anh cũng nhìn em một chút đi chứ?”
“Cậu mà làm tôi bực là ăn đòn, đau đấy nhé.”
“Vậy làm ơn đánh em thử xem.”
Cái thằng ranh này.
Tôi quay phắt sang nhìn thì Cha Yeo Woon lại tỉnh bơ như thể đã đạt được mục đích.
Theo tôi thấy thì thằng nhóc này đang kiếm chuyện với tôi. Chứ không phải kiểu mong muốn được quan tâm theo kiểu dễ thương gì hết.
Nếu giờ mà tôi 19 tuổi thật thì chắc tôi đã đánh cậu ta một trận cho bõ tức rồi, nhưng tôi đã 29 tuổi nên đành bỏ qua.
“Nghe nói anh làm việc cùng với Ahn Shi Ah mà. Em đã quyết định thỉnh thoảng cũng sẽ làm người mẫu bên đó. Em cũng hay tới studio chơi lắm. Vậy là chúng ta sẽ thường xuyên gặp nhau ngoài giờ học, đúng không?”
“Gặp thì sao chứ?”
Dù sao thì cậu cũng là người mẫu, còn tôi thì bận chạy việc khuân vác nên dù có làm cùng một nơi cũng lấy đâu ra thời gian mà đụng mặt nhau chứ. Ý tôi đại khái là vậy. Phiền quá nên tôi cũng chẳng nói rõ thành lời làm gì.
“Sao anh đối xử với em khác hẳn lúc đối xử với Cha Yeo Woon vậy?”
“Tại sao lại phải giống chứ? Cậu cũng có phải Cha Yeo Woon đâu?”
“Ooa, tổn thương thật.”
“Nói không biết ngượng hả?”
“Rút cuộc tại sao Cha Yeo Woon lại đặc biệt đến thế chứ?”
“Im miệng chút đi.”
“Chỉ cần anh trả lời câu này thì em sẽ ngậm miệng từ giờ tới lúc đến trường luôn. Thề luôn.”
Cái thằng nhóc này lì thật. Không được để cuốn theo cậu ta, cũng đừng để ý đến cậu ta tí nào nữa. Tôi vừa quyết tâm như vậy thì xe buýt đã đầy nghẹt học sinh trường Shinyup, và giữa bao nhiêu đầu người cao xêm xêm nhau thế kia, thật khó mà tìm thấy Cha Yeo Woon.
“Giống như Ahn Shi Ah, hyung cũng là vì cậu ta chạy giỏi hả?”
Tôi vừa dựa đầu vào cửa sổ thì nghe thấy bên cạnh có câu hỏi.
“Vụ đó thì có gì ghê gớm đâu cơ chứ?”
Đúng là một sự khiêu khích nghe không lọt lỗ tai. Không kìm nổi cơn bực, tôi lại quay sang.
“Cậu thì giỏi cái gì? Đừng có lôi chuyện của người khác ra mà nói cái giọng đó.”
Vì muốn chạy trốn mà chạy khắp sân thể dục, người như vậy thì ai thèm làm bạn chứ… nghĩ đến lúc Cha Yeo Woon lẩm bẩm như vậy mà tôi không thể nào ngồi im nghe Cheon Sang Won nói thế được.
“Cậu còn chẳng biết cậu ấy đang phải cố gắng đến mức nào.”
Tôi vừa nổi cáu mà vặn lại như vậy thì đúng lúc đó, xe buýt dừng lại.
Lần này là trạm trước cổng trường. Sau khi đám học sinh chen chúc trên xe đã xuống hết, có một học sinh dừng lại ở cửa sau xe.
Cha Yeo Woon đang đứng đó nhìn tôi, sau đó thì từ từ xuống xe.
“Ầy, chết tiệt.”
Cậu ấy nghe thấy rồi sao? Sao lại có phản ứng như thế chứ? Tôi có nói trên loa của xe buýt đâu cơ chứ? Nghĩ tới chuyện Cha Yeo Woon đã nghe thấy mà tôi thấy thật xấu hổ nên quăng luôn Cheon Sang Won lại mà xuống xe.
[Đang tính mức độ yêu thích của Cha Yeo Woon.]
Vừa đặt chân xuống đất thì bất ngờ cửa sổ thông báo hiện ra rồi cứ thế dừng lại như vậy.
Hay là cuối cùng cũng thành số dương rồi?
Trước giờ tôi chỉ toàn thấy hiện lên debuff, nếu giờ độ yêu thích thành số dương, biết đâu lại có buff hiện lên chăng. Một cảm giác mong đợi âm thầm dâng lên.
[Đang tính lại mức độ yêu thích của Cha Yeo Woon.]
Như thể game đang liên tục tải lại, câu thông báo đó cứ hiện ở đấy một lúc. Tôi đợi kết quả mà trong lòng hơi thấp thỏm.
Liệu tăng lên được bao nhiêu nhỉ? 3? 1? Dù sao thì bây giờ quan trọng là phải thành số dương. Nếu tăng lên, tôi sẽ được ở gần cậu ấy và như vậy sẽ giúp được cho cậu ấy nhiều hơn.
Cuối cùng thì kết quả cũng hiện ra.
[Mức độ yêu thích: 0]
“Hử?”
Không tăng lên sao?
Đây là lần đầu tiên có chuyện thế này. Nếu không có thay đổi gì thì tại sao lại tính toán lâu như vậy chứ?
“Sao vậy ạ?”
Không biết từ lúc nào, Cheon Sang Won đã đứng ngay cạnh tôi mà lên tiếng.
Cheon Sang Won vẫn tỉnh bơ như không. Cứ tưởng nghe câu trả lời gay gắt của tôi trên xe buýt là đủ cho cậu ta nhụt chí rồi cơ. Nhưng khác với câu than tổn thương hồi nãy, thằng nhóc này vẫn chẳng để tâm đến chuyện tôi có ghét cậu ta hay không.
“Đừng có bận tâm, cậu cứ đi đường cậu đi.”
“Anh càng lơ em là em sẽ càng muốn đi theo đó.”
“Thằng điên.”
Đúng là mất trí mà. Nếu mà là tôi ngày xưa thì cậu đã không được bình yên vô sự rồic. May cho cậu là bây giờ tôi đã là người trưởng thành tỉnh táo rồi đấy.
Mặc kệ cậu ta, tôi vội rảo bước đi nhanh hơn thì thấy dáng lưng Cha Yeo Woon đằng xa. Cha Yeo Woon đang bước đi thẫn thờ như mất hồn.
Hay là cậu ấy đang ốm? Chưa gì tôi đã thấy lo.
“Cha Yeo Woon!”
Rõ ràng là nghe thấy tôi gọi, nhưng Cha Yeo Woon chỉ hơi dừng lại một thoáng rồi đột nhiên rảo bước đi thật nhanh.
Nhìn qua là đủ thấy ngay cậu ấy đang tránh tôi. Cảm giác như bị giáng cho một cú, tôi dừng sững lại.
Cậu nói không trẻ con tới mức chạy trốn cơ mà? Sao lại bỏ đi như vậy chứ?
*
Lịch một ngày của học sinh lớp 12 đúng là kín mít. Nói vậy chứ không có nghĩa là hồi đi làm thì tình hình khá khẩm hơn. Cứ ngồi lì ở bàn mà nghĩ vẩn vơ trong lúc giờ học cứ tiếp tục, như thế vẫn dễ hơn đi làm.
Rút cuộc thì sao hồi sáng Cha Yeo Woon lại thế chứ?
Suốt cả ngày trời, tôi chỉ nghĩ tới mỗi chuyện đó. Tại sao cái thông báo độ yêu thích chết tiệt đó lại làm như là sẽ tăng rồi lại thôi, cứ như thể cho rồi lại đòi lại như vậy chứ?
Tới tận lúc tan học cũng không thấy liên lạc gì từ Cha Yeo Woon. Tin nhắn tôi gửi, cậu ấy cũng chỉ xem rồi lơ luôn.
“Hyung, mình đi tiệm net đi.”
Vừa tan lớp là đã có ngay một tên khác tìm tới mà ra vẻ thân thiết với tôi. Đúng là cái thằng dai như đỉa. Tất nhiên tên đó là Cheon Sang Won rồi. Chuông hết giờ vừa vang lên là cậu ta đã tới lớp tôi mà lẵng nhẵng bám bên cạnh, tới mức chính tôi cũng phải tự hỏi hay là mình thân với cậu ta thật.
Học sinh khối 11 lên lớp của khối 12 mà lượn lờ nhưng cũng chẳng tên nào trong lớp nói gì. Chỉ toàn những ánh mắt liếc nhìn Cheon Sang Won như thể trầm trồ.
Người nổi tiếng vì nổi tiếng nên mới thế này chăng? Hèn chi.
“Hyung hay chơi game gì?”
“Tôi không chơi. Tôi cũng không đi tiệm net. Cậu đi chơi với các bạn cậu đi.”
“Em không muốn đi với bạn, em muốn đi với hyung cơ. Kyung Hoon hyung, anh cũng đi cùng đi.”
“Tôi… tôi á?”
Tự nhiên bị chỉ đích danh, Ahn Kyung Hoon ngập ngừng hỏi. Nhìn thoáng qua cũng đủ thấy cậu ấy vô cùng không thoải mái khi có Cheon Sang Won.
“Sao lại lôi Ahn Kyung Hoon vào đây? Kể cả vậy thì tôi cũng không đi đâu. Tôi phải cùng Cha Yeo Woon về nhà. Tôi đi đây. Kyung Hoon à, ngày mai gặp.”
Tôi chỉ chào mỗi Kyung Hoon rồi ra khỏi lớp. Tôi đang sốt ruột ra sân thể dục xem Cha Yeo Woon tập. Mặc dù như vậy cũng chẳng giải quyết được thắc mắc đang ôm trong lòng.
Tôi kiếm một chỗ ngồi dễ quan sát và cũng không làm ảnh hưởng tới việc tập luyện của đội điền kinh. Đấy là chỗ ngồi phía trên cùng của khán đài.
Tôi đang xem các thành viên đội điền kinh tập hợp rồi khởi động thì thấy có tiếng người tới bên cạnh.
Cheon Sang Won ngồi phịch xuống cạnh tôi. Giống y như lúc hồi sáng, cậu ta tới ngồi bên cạnh tôi trên xe buýt.
“Cậu đi theo tôi hả?”
“Thì anh định xem đội điền kinh tập mà. Em cũng có bạn ở đó. Hyung bảo em đi chơi với bạn đi còn gì.”
Cạn lời với cậu ta quá nên tôi mặc kệ, không thèm để ý nữa.
Dù vậy, độ yêu thích đang là 0 nên cũng có điểm tốt là giờ đây, tôi đã có thể xem Cha Yeo Woon tập gần hơn mà không phải lo sẽ làm ảnh hưởng tới cậu ấy.
Đội điền kinh đang lần lượt chạy trên sân thể dục có kẻ sẵn đường chạy. Mỗi người chạy đều được bấm đồng hồ đếm giờ, chỉ một lúc sau là tới lượt của Cha Yeo Woon.
Nhưng Cha Yeo Woon…
Nhìn cậu ấy tập mà tôi chỉ muốn kêu lên.
Vừa nhìn vào là đủ thấy Cha Yeo Woon lúc này đang không tập trung. Lúc đuổi theo tôi ở hành lang khối lớp 12, cậu ấy chạy với tốc độ kinh hồn, vậy mà giờ trên đường chạy, tốc độ của cậu ấy giảm thấy rõ.
Tình trạng của cậu ấy vẫn chưa hồi phục chăng? Cậu ấy cũng liên tục cau mày như thể bực mình vì bản thân chạy không đạt.
Nhìn tốc độ giảm vào nửa sau đường chạy như vậy, chắc là do thể lực cậu ấy không theo kịp. Kiếm được tiền rồi, tôi sẽ mua thịt cho cậu ấy ăn chăng? Hay là mua thuốc bổ nhỉ?
“Cứ làm ầm lên là chạy giỏi lắm, giỏi lắm cơ… tưởng gì.”
Đang sốt ruột nhấp nhổm như vậy thì một câu mỉa mai lạnh lùng từ bên cạnh đập vào tai tôi.
[HẾT CHƯƠNG 20]
Vì mải đi sạc pin mà cậu ấy còn không kiểm tra cả tin nhắn sao, nghĩ tới chuyện đó mà tôi thấy Cha Yeo Woon thật dễ thương. Tính thời gian thì hình như cậu tới cửa hàng tiện lợi xong, sạc điện thoại xong một cái là gọi cho tôi ngay, chuyện này lại càng dễ thương hơn.
“Khi nào thì có điện lại?”
– Em đóng tiền rồi nên cũng sắp có đấy ạ.
“Này, Cha Yeo Woon. Sao hôm nay cậu không qua nhà tôi ngủ luôn đi?”
– … Dạ thôi ạ.
“Vậy ngày mai học xong, cậu có muốn tôi đi cùng về nhà cậu luôn không? Giờ tôi sẽ nói trước với bà một câu.”
– Anh định ngủ ở nhà em ạ?
“Cậu mới xỉu mà, sao để cậu một mình được? Ít ra cũng phải ở bên cạnh theo dõi ba hôm chứ.”
– Bao đồng…
“Đúng vậy đó nhóc. Tôi hay lo chuyện bao đồng lắm.”
– Không cần tới ba hôm đâu ạ. Ngày mai em sẽ sang làm phiền nhà tiền bối vậy.
Gì vậy trời, sao tự dưng ngoan ngoãn nghe lời thế. Có khi nào tên nhóc này đã chịu mở lòng với tôi rồi chăng?!
– Dù sao thì em có nói không cần đi nữa, tiền bối cũng sẽ khăng khăng tới lúc được mới thôi còn gì.
“… Đúng là như vậy. Cái tên nhóc phiền toái này.”
– Thì tại tiền bối cứ làm phiền nên em mới thế chứ.
Quả nhiên là cái đồ khó ưa mà lại đáng yêu. Tại cậu đẹp trai nên tôi mới bỏ qua cho đấy.
“Được rồi. Vậy ngày mai cùng tới nhà tôi nhé.”
– Dạ.
“Cậu mà trốn là tôi đi bắt cậu về đấy.”
– Em có phải tiền bối đâu mà trẻ con tới mức chạy trốn chứ.
Đúng là tôi đã từng chạy trốn nên giờ không nói lại được câu nào. Chuyện đó đều là vì có uẩn khúc mà cậu không biết đó thôi, Yeo Woon à.
“Hôm nay cậu không bị đau ở đâu đấy chứ? Có ăn đầy đủ ba bữa không đó?”
– Không bị đau đấy chứ, ăn cơm rồi đấy chứ… có mấy chuyện đó mà anh hỏi mấy lần rồi đấy. Em khỏe rồi mà. Sáng mai có buổi tập nên em ngủ sớm đây.
“Ừ, không đau là may rồi. Ngủ ngon nhé.”
– …..
Sao vẫn chưa cúp máy nhỉ? Không nghe thấy gì một lúc, tôi giơ điện thoại ra nhìn màn hình xem hay là cúp máy rồi, nhưng hóa ra vẫn đang trong cuộc gọi.
Bị lỗi chăng? Đang định cúp máy trước thì từ loa điện thoại, vang lên tiếng thì thầm khe khẽ của Cha Yeo Woon.
– Tiền bối cũng ngủ ngon nhé. Ngày mai gặp ạ.
Thế rồi điện thoại cúp máy.
Tâm trạng xao động một cách lạ kỳ, tôi lặng nhìn màn hình điện thoại.
Dù sao đi nữa thì đêm nay, chắc tôi có thể ngủ ngon được rồi.
*
Sống ở khu vực trạm cuối xe buýt có một điểm tốt là có thể có ghế trống để ngồi. Tất nhiên là cũng phải dậy sớm lúc tinh mơ thì mới còn ghế.
Tôi ngồi ở hàng cuối cùng, cạnh cửa sổ. Không thể ngồi ở hàng ghế ưu tiên đằng trước, mà tôi cũng không muốn ngồi ở hàng ghế đôi để rồi sau đó, các học sinh khác lên sau lại phải đắn đo không biết có nên ngồi cạnh tôi không.
Tôi cũng nghĩ tới chuyện chỗ ngồi ở băng ghế sau cũng nhiều, nếu như Cha Yeo Woon cũng lên xe thì biết đâu lại được ngồi gần nhau.
“Hyung, chào anh.”
Nhưng nếu biết cái thằng ranh này lại nhảy ngay tới ngồi cạnh tôi, chắc tôi đã ngồi ngay sau lưng bác tài cho rồi.
“Ờ, Không Bằng Lái đấy à.”
“Đấy là biệt hiệu của em ạ?”
“Giờ nhìn thấy cậu, tôi chỉ nghĩ ra được cái đó thôi. Đừng có chạy xe mô tô nữa đấy. Mà sao cậu lại ngồi cạnh tôi cơ chứ? Ghế trống vẫn còn đầy ra kìa.”
“Thì tại là chỗ bên cạnh hyung nên em mới ngồi chứ.”
“Đằng kia có chỗ kìa.”
“Là Cha Yeo Woon ạ?”
Cheon Sang Won nhắc đến tên Cha Yeo Woon tự nhiên như không và nở một nụ cười trơn tuột. Cậu ta cười tới mức đôi mắt xếch sắc bén cong cả lên, nhưng vẫn chẳng có cảm giác là cười thật sự cho lắm.
“Em nghe Ahn Shi Ah kể hết rồi nhé.”
“Chuyện gì?”
“Thì nghe nói anh định ghép đôi cho Cha Yeo Woon mà.”
“Người ta không có vẻ gì là quan tâm theo kiểu đó đâu. Cậu đúng là có tài làm cho câu chuyện nghe đen tối thật đấy.”
“Hyung, anh có gì đó với Cha Yeo Woon thật sao?”
“Có cái gì mà có? Nếu vậy thì cậu cũng có gì đó với tôi à?”
Nghe vậy nhưng không đáp lại, Cheon Sang Won chỉ nhìn tôi chằm chằm. Đang nghĩ hay là cậu ta định đòi đấu võ mắt với mình thì xe buýt dừng ở trạm, cùng lúc đó, cửa sổ thông báo hiện lên.
[Bạn đã vào tới Khu vực tình yêu tối thượng.]
Cha Yeo Woon lên xe buýt rồi sao? Một đám học sinh đang hối hả kéo lên xe. Tôi đang thử điểm qua từng khuôn mặt học sinh bước lên xe từ cửa trước thì một bàn tay bỗng che trước mặt tôi.
“Này, bỏ ra.”
“Anh nhìn gì mà kỹ thế ạ. Anh sợ Cha Yeo Woon cũng lên xe?”
“Ừ. Bỏ ra.”
“Anh cũng nhìn em một chút đi chứ?”
“Cậu mà làm tôi bực là ăn đòn, đau đấy nhé.”
“Vậy làm ơn đánh em thử xem.”
Cái thằng ranh này.
Tôi quay phắt sang nhìn thì Cha Yeo Woon lại tỉnh bơ như thể đã đạt được mục đích.
Theo tôi thấy thì thằng nhóc này đang kiếm chuyện với tôi. Chứ không phải kiểu mong muốn được quan tâm theo kiểu dễ thương gì hết.
Nếu giờ mà tôi 19 tuổi thật thì chắc tôi đã đánh cậu ta một trận cho bõ tức rồi, nhưng tôi đã 29 tuổi nên đành bỏ qua.
“Nghe nói anh làm việc cùng với Ahn Shi Ah mà. Em đã quyết định thỉnh thoảng cũng sẽ làm người mẫu bên đó. Em cũng hay tới studio chơi lắm. Vậy là chúng ta sẽ thường xuyên gặp nhau ngoài giờ học, đúng không?”
“Gặp thì sao chứ?”
Dù sao thì cậu cũng là người mẫu, còn tôi thì bận chạy việc khuân vác nên dù có làm cùng một nơi cũng lấy đâu ra thời gian mà đụng mặt nhau chứ. Ý tôi đại khái là vậy. Phiền quá nên tôi cũng chẳng nói rõ thành lời làm gì.
“Sao anh đối xử với em khác hẳn lúc đối xử với Cha Yeo Woon vậy?”
“Tại sao lại phải giống chứ? Cậu cũng có phải Cha Yeo Woon đâu?”
“Ooa, tổn thương thật.”
“Nói không biết ngượng hả?”
“Rút cuộc tại sao Cha Yeo Woon lại đặc biệt đến thế chứ?”
“Im miệng chút đi.”
“Chỉ cần anh trả lời câu này thì em sẽ ngậm miệng từ giờ tới lúc đến trường luôn. Thề luôn.”
Cái thằng nhóc này lì thật. Không được để cuốn theo cậu ta, cũng đừng để ý đến cậu ta tí nào nữa. Tôi vừa quyết tâm như vậy thì xe buýt đã đầy nghẹt học sinh trường Shinyup, và giữa bao nhiêu đầu người cao xêm xêm nhau thế kia, thật khó mà tìm thấy Cha Yeo Woon.
“Giống như Ahn Shi Ah, hyung cũng là vì cậu ta chạy giỏi hả?”
Tôi vừa dựa đầu vào cửa sổ thì nghe thấy bên cạnh có câu hỏi.
“Vụ đó thì có gì ghê gớm đâu cơ chứ?”
Đúng là một sự khiêu khích nghe không lọt lỗ tai. Không kìm nổi cơn bực, tôi lại quay sang.
“Cậu thì giỏi cái gì? Đừng có lôi chuyện của người khác ra mà nói cái giọng đó.”
Vì muốn chạy trốn mà chạy khắp sân thể dục, người như vậy thì ai thèm làm bạn chứ… nghĩ đến lúc Cha Yeo Woon lẩm bẩm như vậy mà tôi không thể nào ngồi im nghe Cheon Sang Won nói thế được.
“Cậu còn chẳng biết cậu ấy đang phải cố gắng đến mức nào.”
Tôi vừa nổi cáu mà vặn lại như vậy thì đúng lúc đó, xe buýt dừng lại.
Lần này là trạm trước cổng trường. Sau khi đám học sinh chen chúc trên xe đã xuống hết, có một học sinh dừng lại ở cửa sau xe.
Cha Yeo Woon đang đứng đó nhìn tôi, sau đó thì từ từ xuống xe.
“Ầy, chết tiệt.”
Cậu ấy nghe thấy rồi sao? Sao lại có phản ứng như thế chứ? Tôi có nói trên loa của xe buýt đâu cơ chứ? Nghĩ tới chuyện Cha Yeo Woon đã nghe thấy mà tôi thấy thật xấu hổ nên quăng luôn Cheon Sang Won lại mà xuống xe.
[Đang tính mức độ yêu thích của Cha Yeo Woon.]
Vừa đặt chân xuống đất thì bất ngờ cửa sổ thông báo hiện ra rồi cứ thế dừng lại như vậy.
Hay là cuối cùng cũng thành số dương rồi?
Trước giờ tôi chỉ toàn thấy hiện lên debuff, nếu giờ độ yêu thích thành số dương, biết đâu lại có buff hiện lên chăng. Một cảm giác mong đợi âm thầm dâng lên.
[Đang tính lại mức độ yêu thích của Cha Yeo Woon.]
Như thể game đang liên tục tải lại, câu thông báo đó cứ hiện ở đấy một lúc. Tôi đợi kết quả mà trong lòng hơi thấp thỏm.
Liệu tăng lên được bao nhiêu nhỉ? 3? 1? Dù sao thì bây giờ quan trọng là phải thành số dương. Nếu tăng lên, tôi sẽ được ở gần cậu ấy và như vậy sẽ giúp được cho cậu ấy nhiều hơn.
Cuối cùng thì kết quả cũng hiện ra.
[Mức độ yêu thích: 0]
“Hử?”
Không tăng lên sao?
Đây là lần đầu tiên có chuyện thế này. Nếu không có thay đổi gì thì tại sao lại tính toán lâu như vậy chứ?
“Sao vậy ạ?”
Không biết từ lúc nào, Cheon Sang Won đã đứng ngay cạnh tôi mà lên tiếng.
Cheon Sang Won vẫn tỉnh bơ như không. Cứ tưởng nghe câu trả lời gay gắt của tôi trên xe buýt là đủ cho cậu ta nhụt chí rồi cơ. Nhưng khác với câu than tổn thương hồi nãy, thằng nhóc này vẫn chẳng để tâm đến chuyện tôi có ghét cậu ta hay không.
“Đừng có bận tâm, cậu cứ đi đường cậu đi.”
“Anh càng lơ em là em sẽ càng muốn đi theo đó.”
“Thằng điên.”
Đúng là mất trí mà. Nếu mà là tôi ngày xưa thì cậu đã không được bình yên vô sự rồic. May cho cậu là bây giờ tôi đã là người trưởng thành tỉnh táo rồi đấy.
Mặc kệ cậu ta, tôi vội rảo bước đi nhanh hơn thì thấy dáng lưng Cha Yeo Woon đằng xa. Cha Yeo Woon đang bước đi thẫn thờ như mất hồn.
Hay là cậu ấy đang ốm? Chưa gì tôi đã thấy lo.
“Cha Yeo Woon!”
Rõ ràng là nghe thấy tôi gọi, nhưng Cha Yeo Woon chỉ hơi dừng lại một thoáng rồi đột nhiên rảo bước đi thật nhanh.
Nhìn qua là đủ thấy ngay cậu ấy đang tránh tôi. Cảm giác như bị giáng cho một cú, tôi dừng sững lại.
Cậu nói không trẻ con tới mức chạy trốn cơ mà? Sao lại bỏ đi như vậy chứ?
*
Lịch một ngày của học sinh lớp 12 đúng là kín mít. Nói vậy chứ không có nghĩa là hồi đi làm thì tình hình khá khẩm hơn. Cứ ngồi lì ở bàn mà nghĩ vẩn vơ trong lúc giờ học cứ tiếp tục, như thế vẫn dễ hơn đi làm.
Rút cuộc thì sao hồi sáng Cha Yeo Woon lại thế chứ?
Suốt cả ngày trời, tôi chỉ nghĩ tới mỗi chuyện đó. Tại sao cái thông báo độ yêu thích chết tiệt đó lại làm như là sẽ tăng rồi lại thôi, cứ như thể cho rồi lại đòi lại như vậy chứ?
Tới tận lúc tan học cũng không thấy liên lạc gì từ Cha Yeo Woon. Tin nhắn tôi gửi, cậu ấy cũng chỉ xem rồi lơ luôn.
“Hyung, mình đi tiệm net đi.”
Vừa tan lớp là đã có ngay một tên khác tìm tới mà ra vẻ thân thiết với tôi. Đúng là cái thằng dai như đỉa. Tất nhiên tên đó là Cheon Sang Won rồi. Chuông hết giờ vừa vang lên là cậu ta đã tới lớp tôi mà lẵng nhẵng bám bên cạnh, tới mức chính tôi cũng phải tự hỏi hay là mình thân với cậu ta thật.
Học sinh khối 11 lên lớp của khối 12 mà lượn lờ nhưng cũng chẳng tên nào trong lớp nói gì. Chỉ toàn những ánh mắt liếc nhìn Cheon Sang Won như thể trầm trồ.
Người nổi tiếng vì nổi tiếng nên mới thế này chăng? Hèn chi.
“Hyung hay chơi game gì?”
“Tôi không chơi. Tôi cũng không đi tiệm net. Cậu đi chơi với các bạn cậu đi.”
“Em không muốn đi với bạn, em muốn đi với hyung cơ. Kyung Hoon hyung, anh cũng đi cùng đi.”
“Tôi… tôi á?”
Tự nhiên bị chỉ đích danh, Ahn Kyung Hoon ngập ngừng hỏi. Nhìn thoáng qua cũng đủ thấy cậu ấy vô cùng không thoải mái khi có Cheon Sang Won.
“Sao lại lôi Ahn Kyung Hoon vào đây? Kể cả vậy thì tôi cũng không đi đâu. Tôi phải cùng Cha Yeo Woon về nhà. Tôi đi đây. Kyung Hoon à, ngày mai gặp.”
Tôi chỉ chào mỗi Kyung Hoon rồi ra khỏi lớp. Tôi đang sốt ruột ra sân thể dục xem Cha Yeo Woon tập. Mặc dù như vậy cũng chẳng giải quyết được thắc mắc đang ôm trong lòng.
Tôi kiếm một chỗ ngồi dễ quan sát và cũng không làm ảnh hưởng tới việc tập luyện của đội điền kinh. Đấy là chỗ ngồi phía trên cùng của khán đài.
Tôi đang xem các thành viên đội điền kinh tập hợp rồi khởi động thì thấy có tiếng người tới bên cạnh.
Cheon Sang Won ngồi phịch xuống cạnh tôi. Giống y như lúc hồi sáng, cậu ta tới ngồi bên cạnh tôi trên xe buýt.
“Cậu đi theo tôi hả?”
“Thì anh định xem đội điền kinh tập mà. Em cũng có bạn ở đó. Hyung bảo em đi chơi với bạn đi còn gì.”
Cạn lời với cậu ta quá nên tôi mặc kệ, không thèm để ý nữa.
Dù vậy, độ yêu thích đang là 0 nên cũng có điểm tốt là giờ đây, tôi đã có thể xem Cha Yeo Woon tập gần hơn mà không phải lo sẽ làm ảnh hưởng tới cậu ấy.
Đội điền kinh đang lần lượt chạy trên sân thể dục có kẻ sẵn đường chạy. Mỗi người chạy đều được bấm đồng hồ đếm giờ, chỉ một lúc sau là tới lượt của Cha Yeo Woon.
Nhưng Cha Yeo Woon…
Nhìn cậu ấy tập mà tôi chỉ muốn kêu lên.
Vừa nhìn vào là đủ thấy Cha Yeo Woon lúc này đang không tập trung. Lúc đuổi theo tôi ở hành lang khối lớp 12, cậu ấy chạy với tốc độ kinh hồn, vậy mà giờ trên đường chạy, tốc độ của cậu ấy giảm thấy rõ.
Tình trạng của cậu ấy vẫn chưa hồi phục chăng? Cậu ấy cũng liên tục cau mày như thể bực mình vì bản thân chạy không đạt.
Nhìn tốc độ giảm vào nửa sau đường chạy như vậy, chắc là do thể lực cậu ấy không theo kịp. Kiếm được tiền rồi, tôi sẽ mua thịt cho cậu ấy ăn chăng? Hay là mua thuốc bổ nhỉ?
“Cứ làm ầm lên là chạy giỏi lắm, giỏi lắm cơ… tưởng gì.”
Đang sốt ruột nhấp nhổm như vậy thì một câu mỉa mai lạnh lùng từ bên cạnh đập vào tai tôi.
[HẾT CHƯƠNG 20]