Chương 11
eo Woon à, bánh rơi kìa.”
“… Em biết rồi.”
“Cậu ăn nữa không? Tôi nhặt cho nhé?”
“Tiền bối đừng có cố chọc cười người khác bằng mấy câu kỳ cục đó đi.”
Gì mà nặng lời thế. Thằng nhóc lạnh lùng này. Bàn tay hồi nãy cầm bánh lúc này đang nắm chặt lại, Cha Yeo Woon im lặng nhìn đăm đăm xuống mặt đất.
Thằng bé này, đến cả góc bán diện nhìn cũng đẹp không chịu nổi. Mà hai nam sinh cấp 3 nhưng tôi mua có hai cái bánh, liệu có vô ý quá không ta? Đáng ra phải mua bốn cái chứ nhỉ? Ăn mỗi hai cái bánh rồi đi tập liệu có sao không? Không xỉu ra đó đấy chứ?
Trong lúc tôi nghĩ linh tinh như vậy thì cái vành tai tròn trịa xinh xắn của Cha Yeo Woon đỏ ửng lên.
[Đang đo độ yêu thích của Cha Yeo Woon.]
[Độ yêu thích hiện tại: -5]
“Ồ.”
Tôi cũng bất giác thốt lên một tiếng trầm trồ.
Tăng lên rồi sao? Ngay lúc này ấy hả? Dĩ nhiên là Cha Yeo Woon chẳng thể nào biết được điều này, nhưng tôi vẫn không khỏi nhìn cậu ấy chằm chằm như muốn hỏi.
Đúng lúc đó, gió đổi chiều.
Một cơn gió lạnh hơn lúc nãy quét qua gáy tôi, làm lông tơ dựng hết cả lên.
[Phát sinh debuff do độ yêu thích âm.]
Vừa mới tăng điểm được một chút thì lại debuff gì nữa đây?
Từ trên tán lá, những cái bóng màu xám rớt xuống như nước mưa. Lộp độp. Cái kiểu rớt kia nhìn có vẻ nguy hiểm. Tôi vội một tay kéo Cha Yeo Woon về phía mình, một tay giơ lên chặn cái dòng màu xám đó.
“Gì vậy ạ?”
Tự nhiên bị sát lại người tôi, Cha Yeo Woon vội đẩy tôi ra như mắc cỡ.
[Debuff đảo ngược]
Cái bóng kia đột nhiên chuyển sang bám vào chân tôi.
Có cái gì đó lạnh lẽo và sắc nhọn cào vào lưng tôi mà trườn lên, khiến tôi nổi cả da gà. Cảm giác như có một bàn tay lạnh ngắt đang bóp chặt ruột gan.
Cả Cha Yeo Woon với cái bóng dưới chân tôi đều rung rinh gợn sóng như mặt nước. Thấy tôi tự nhiên ngồi cứng đờ như vậy, Cha Yeo Woon ngạc nhiên nhìn tôi.
Rì rì, theo nhịp rung của điện thoại, cái bóng lan ra những gợn sóng nhỏ.
Dầm chân trong cái vũng lầy màu xám đó, tôi cầm điện thoại lên xem ai liên lạc. Trên màn hình có tin nhắn.
[Myung Ha à.]
Cảm giác chắc chắn là có chuyện không hay rồi.
[Không biết bây giờ cậu có…]
Tin nhắn đến đây thì đứt. Thay vào đó là một cuộc gọi đến.
Nhận được cuộc gọi của Ahn Kyung Hoon mà tôi đã mơ hồ đoán được chuyện xảy ra tiếp theo.
“A lô?”
– Tae Myung Ha, giờ mày đang ở đâu đấy?
Đúng như dự đoán, là một giọng nói tôi chưa nghe thấy bao giờ.
*
Giờ ăn trưa, trên sân thượng.
Gió thổi vù vù với một đám thanh thiếu niên ăn mặc lấc cấc đang vây lấy một cậu học sinh đeo kính.
Và tôi nữa.
Đây là cảm giác thời niên thiếu ùa về chăng? Sau khi lên sân thượng như được bảo, tôi vẫn đang rùng mình chưa quen được với bầu không khí này.
Trong đám bốn học sinh nam đang đợi tôi, thằng đứng đầu tiên ngoắc tay ra hiệu cho tôi.
“Ê, Tae Myung Ha.”
Xin hỏi, ai đấy ạ?
Thằng này nhìn tôi một lượt từ trên xuống dưới rồi lập tức nhướng mày hằm hè.
“Mày động đến Joon Kyung nhà tao đúng không?”
Lời thoại nghe đã thật. Đúng chất nửa đầu thế kỷ 21. Tức là hiện tại bây giờ.
“Tak Joon Kyung?”
Ở đây chẳng có Joon Kyung nào khác nên chắc là đang nói về Tak Joon Kyung rồi.
“Tao có động đến nó bao giờ đâu?”
Đúng thật là tôi chưa động đến cọng lông chân của nó luôn. Nếu tôi dựng lại ký ức của mình về ngày hôm đó thì sẽ là như thế này.
“Cậu là Tak Joon Kyung phải không?”
“Dạ… vâng ạ!”
“Cậu bắt nạt Cha Yeo Woon hả?”
“Em đâu có ạ!”
Hết.
Thật sự chỉ có thế. Đến đấy là hết. Cũng đành phải coi như toàn thắng mà thôi chứ sao giờ?
“Nhưng sao lại gọi là ‘Joon Kyung nhà tao’ vậy, hai đứa mày hẹn hò à?”
“Này!”
“Ơ hay, tình yêu thì làm gì có biên giới, cũng có thể như thế chứ. Sao mày phải nhảy dựng lên thế hả?”
Ở trường nam sinh cũng có thể có couple chứ. Đây là thời đại nào rồi. Tôi nhún vai. Thằng kia điên tiết hét lên.
“Tao là anh nó! Anh trai nó, nghe chưa!”
Cái thằng tự xưng là anh của Tak Joon Kyung thở phì phì chỉ vào bảng tên của mình. Tak Joon Ho. Họ Tak không phổ biến lắm nên chắc là anh em thật rồi.
“Ờ. Biết là em mày rồi, nhưng đấy là một chuyện, còn Kyung Hoon sao lại ở kia hả?”
Cứ như là đang giữ con tin ấy. Phía sau Tak Joon Ho với hai thằng kia, Ahn Kyung Hoon đang đứng co ro cúm rúm.
Tôi đưa tay chỉ về phía đó chẳng nghĩ ngợi gì, nhưng ở đó lại có gì đó khiến tôi chú ý. Không phải Ahn Kyung Hoon, mà người bên cạnh mới là vấn đề.
Bên cạnh Kyung Hoon là một thằng nhóc trắng bóc đang ngồi. Trông có vẻ chơi bời nhưng đẹp trai sáng sủa, chắc không hứng thú chuyện đang xảy ra ở đây nên chỉ ngồi ghé mông ở đó lướt điện thoại. Chân cậu ta thon dài đến phát sợ, trông cứ như người mẫu đồng phục học sinh kiểu high teen.
Điểm khác thường ở cái cậu đẹp trai kiểu chơi bời này là khuôn mặt, chiều cao, cái áo thun đen ngắn tay bên trong cái áo sơ mi trắng không cài nút, với lại cái bóng đen.
Cái bóng đen ấy.
Giống như cái bóng rớt xuống lúc tôi ngồi với Cha Yeo Woon ở băng ghế, cái bóng đang quấn lấy dưới chân của cậu đẹp trai chơi bời này trông có vẻ hơi khác. Giống như một mảng tranh màu dầu dày cộp nằm giữa một bức họa màu nước.
Linh cảm không tốt chút nào. Không biết là gì nhưng dù sao tôi cũng không thích cảm giác này.
“Nó ấy hả? Vì tội chơi nhầm bạn đấy.”
Giọng nghe cực kỳ gay gắt nhưng cảm giác không đến nỗi tệ, Tak Joon Ho nở một nụ cười xấu xa và hất đầu về phía Ahn Kyung Hoon.
Các bạn à, tôi biết mấy cậu định diễn trò gì rồi, nhưng mong mấy cậu buông tha cho Ahn Kyung Hoon đi. Giữa tiếng bọn trẻ đá bóng chạy nhảy nô đùa trên sân thể dục, sao ở đây lại thành nơi diễn ra bạo lực thế này?
“Giờ ăn trưa sắp hết rồi, mày định làm gì hả?”
Định mở trận đấm nhau tới chết trên sân thượng hay sao? Tưởng đây là truyện tranh đầu gấu học đường hay gì?
Chắc là đã khá khó chịu với thái độ không nghiêm túc một chút nào của tôi từ lúc lên đây tới giờ, Tak Joon Ho xiết chặt nắm đấm và bước tới.
Không lẽ định đánh nhau? Thật luôn ấy hả? Giáo viên còn đang đi tới đi lui ngay tầng dưới? Mà đã học lớp 12 rồi?
“Bọn trẻ cấp 3 dạo này đúng là không đùa được thật.”
Tôi còn chưa kịp cảm thán xong thì Tak Joon Ho đã vung nắm đấm lên. Trước cú đấm ngoan cố nhằm thẳng mặt mà dội tới, tôi vội lùi lại đằng sau để tránh.
Nắm đấm sượt qua trước mặt tôi. Chắc lực đấm khá mạnh nên cả Tak Joon Ho cũng lảo đảo theo.
“Này!”
Nắm đấm quyết định đi chệch hướng một cách không thể cứu vãn được, Tak Joon Ho đột nhiên hét toáng lên. Dùng nắm đấm không được nên giờ định làm rách màng nhĩ người ta hay sao?
“Đừng có đánh nhau, có gì nói chuyện đi.”
Tôi nhẹ nhàng đưa ra đề nghị. Tất nhiên là Tak Joon Ho với đám đầu gấu kia làm bộ như không nghe thấy luôn.
Bốn chọi một nên chắc chỉ cần tất cả xông lên là xong, mấy thằng đằng sau cũng đang ngập ngừng lựa thế xông vào, nhưng Tak Joon Ho ngăn bọn này lại. Có phải đây chính là cái gọi là đầu gấu nhưng cũng phải có phẩm giá của đầu gấu chăng.
Thật ra đó chỉ là làm màu, nhưng nếu như cả bốn thằng cùng xông lên thì kiểu gì cũng không tránh khỏi to chuyện. Bị đuổi học ở tuổi 19 lần hai thì tôi xin từ chối.
Tak Joon Ho lại định vung nắm đấm quyết định thêm lần nữa, tôi vội túm lấy cánh tay thằng này.
Những năm trong độ tuổi 20, để tăng cường thể lực, tôi đã kiên trì tập luyện môn boxing với jujitsu – hai môn chẳng hiểu sao trông rất ngầu. Nhưng kể cả tôi không làm thế đi nữa thì ngay ở tuổi 19 này, tình hình chắc cũng sẽ giống thế này thôi.
Xem ra Tak Joon Ho không biết đánh nhau. Chẳng hiểu sao nó lại xông ra trước mà ra vẻ ta đây như vậy, nhưng nói tóm lại là thằng này không biết đánh nhau. Chỉ cần nhìn cái kiểu nó bị tôi tóm cổ tay một cái đã lảo đảo là biết rồi.
“Có gì nói chuyện với nhau đi, Joon Ho à. Xin mày đấy.”
“Này! Buông ra! Không buông ra hả?”
“Nếu mày chịu nghe tao.”
“Thật tình!”
Tay không dùng được nữa nên giờ Tak Joon Ho định vung chân lên đá, tôi liền buông tay và chộp lấy cổ chân cậu ta. Tak Joon Ho mất thăng bằng và lảo đảo. Thấy cậu ta sắp ngã, tôi vội đưa tay kia đỡ lấy lưng cậu ta.
“……..”
Một tay đỡ lưng, một tay giữ chân, như thể sắp nhảy một điệu tango, chúng tôi nhìn nhau trong một tư thế lãng mạn bất ngờ.
Bốn mắt nhìn nhau như lóe lên chút tia lửa pháo hoa. Hai má Tak Joon Ho bỗng đỏ lên…
“Đậu má!”
Tak Joon Ho nhảy dựng lên đẩy tôi một cú, hai chúng tôi vội tách nhau ra. Thế rồi như thể vừa bị tôi tấn công bất ngờ, cậu ta lại lao vào đấm và tôi lại né được tiếp.
Tôi bắt đầu thấy lo cho thể diện của Joon Ho, nhưng cũng không thể ăn đấm của cậu ta được. Ăn đấm vào, mặt bầm tím thì làm sao, bà tôi còn đang cảm động vì thấy tôi cải tà quy chính, giờ lại thế này thì ai chịu trách nhiệm cho nỗi lòng của bà tôi?
Joon Ho đã mặt đỏ như gà chọi, hay là cứ để cho nó đấm trúng người mình một cú nhỉ. Tôi còn đang nghiêm túc nghĩ vậy thì có ai đó lên tiếng.
“Oa!”
Có tiếng vỗ tay đột nhiên vang lên. Tôi nhìn về phía phát ra tiếng thì thấy cái cậu đẹp trai vẻ chơi bời nãy giờ cúi xem điện thoại đang tiến về phía chúng tôi, vừa đi vừa cười lớn.
Nói chính xác hơn là đang đi về phía tôi.
“Ngầu vãi luôn.”
Cậu trai đẹp chơi bời sải bước đi về phía tôi. Chân dài nên chớp mắt đã tới sát bên.
“Tae Myung Ha? Đỉnh của chóp đó, hyung.”
Lúc nãy nhìn từ xa đã thấy mặt mũi nét nào ra nét đấy, bây giờ nhìn gần, cảm giác càng nổi bật tới phát sợ. Nếu Cha Yeo Woon mang vẻ đẹp trong trẻo thuần khiết, thì cái cậu mỹ nam chơi bời này lại đẹp trai theo kiểu dân chơi hư hỏng.
Vậy nên, thế này là sao?
Cái bóng đen đùng đục nơi cậu trai đẹp này đang bò về phía tôi. Tôi cảm thấy một cơn ớn lạnh rờn rợn bò lên chân mình.
“Nghe nói hồi học trường cấp II Baeksung, anh đã dẹp sạch mấy thằng ngu bên khu đó, xem ra đúng thật nhỉ. Em còn tưởng là tin đồn chứ. Lúc thấy anh không thèm động đến Tak Joon Kyung, em còn tưởng anh đang làm màu thôi đấy.”
Khuôn mặt cậu ta tươi cười rạng rỡ tới mức cảm giác như giả tạo. Cậu ta vừa lôi chuyện hồi cấp II của tôi ra nói vừa kèm thêm mấy tiếng huýt sáo, điệu bộ cứ nhẹ như không.
Trai đẹp chơi bời tiến tới sát trước mặt tôi rồi lấy vai đụng tôi một cái.
“Hyung, anh cũng thử đấm em một phát xem nào.”
Đôi mắt cậu ta nhìn tôi sáng lên lấp lánh. Mà không, phải nói là lóe lên mới đúng. Cái thằng này, định làm gì vậy? Nhìn mắt không bình thường chút nào.
“Này này, Cheon Sang Won, tự nhiên sao vậy hả?”
Xem ra tên thằng nhóc này là Cheon Sang Won, nhìn cái kiểu Tak Joon Ho sắp mất mặt tới nơi mà còn cố ngăn cậu ta lại là đủ hiểu. Thằng nhóc này hóa ra là tên điên nhất trong đám này.
Trai đẹp chơi bời Cheon Sang Won chẳng thèm nghe Tak Joon Ho nói, chỉ mải nhìn tôi. Ánh mắt không nhúc nhích một ly.
“Hyung mà không đánh là em đánh đấy nhé?”
Trong đôi mắt cong lên đầy vẻ cười cợt của Cheon Sang Won, hai đồng tử mắt giãn ra như đang phê thuốc. Cảm giác ớn lạnh hồi nãy lại bò lên bắp chân tôi.
Cảm giác thật rõ ràng. Rằng nếu dùng đến nắm đấm ở đây thì tình hình sẽ trở nên rất tệ. Nhưng tôi không lấy làm lo lắm.
“Tôi làm gì có đứa em nào như cậu?”
Bởi vì…
“Mấy thằng ranh này!”
Cửa ra sân thượng đột nhiên mở tung.
“Mấy đứa làm gì ở đây vậy hả? Ai cho lên sân thượng mà lên hả?”
Đứng chắn trước cửa sân thượng là thầy giám thị trong bộ đồ thể dục. Tiếng quát oang oang của thầy vừa vang lên, mấy cậu đầu gấu trên sân thượng vừa mới đây còn bừng bừng khí thế, giờ lộ vẻ hoảng hốt thấy rõ.
Ngoại trừ cái cậu trai đẹp mắt điên kia.
“Dạ xin lỗi thầy. Tại cửa mở sẵn nên bọn em lên chơi tí thôi mà thầy.”
Đang mắt điên chằm chằm nhìn tôi, bỗng Cheon Sang Won đột nhiên tươi cười ngọt nhạt nói với thầy giám thị như vậy.
Thái độ cậu ta đúng là thay đổi trong chớp mắt.
“Mấy thằng ranh này! Ai cho lên sân thượng chơi mà lên hả?”
“Đừng nổi giận quá thầy ơi. Khuôn mặt xinh đẹp thế kia lại thêm nếp nhăn mất thôi.”
Đồ khùng. Với ông chú ngoài năm mươi mà điềm nhiên thốt ra được câu như vậy.
[HẾT CHƯƠNG 11]
“… Em biết rồi.”
“Cậu ăn nữa không? Tôi nhặt cho nhé?”
“Tiền bối đừng có cố chọc cười người khác bằng mấy câu kỳ cục đó đi.”
Gì mà nặng lời thế. Thằng nhóc lạnh lùng này. Bàn tay hồi nãy cầm bánh lúc này đang nắm chặt lại, Cha Yeo Woon im lặng nhìn đăm đăm xuống mặt đất.
Thằng bé này, đến cả góc bán diện nhìn cũng đẹp không chịu nổi. Mà hai nam sinh cấp 3 nhưng tôi mua có hai cái bánh, liệu có vô ý quá không ta? Đáng ra phải mua bốn cái chứ nhỉ? Ăn mỗi hai cái bánh rồi đi tập liệu có sao không? Không xỉu ra đó đấy chứ?
Trong lúc tôi nghĩ linh tinh như vậy thì cái vành tai tròn trịa xinh xắn của Cha Yeo Woon đỏ ửng lên.
[Đang đo độ yêu thích của Cha Yeo Woon.]
[Độ yêu thích hiện tại: -5]
“Ồ.”
Tôi cũng bất giác thốt lên một tiếng trầm trồ.
Tăng lên rồi sao? Ngay lúc này ấy hả? Dĩ nhiên là Cha Yeo Woon chẳng thể nào biết được điều này, nhưng tôi vẫn không khỏi nhìn cậu ấy chằm chằm như muốn hỏi.
Đúng lúc đó, gió đổi chiều.
Một cơn gió lạnh hơn lúc nãy quét qua gáy tôi, làm lông tơ dựng hết cả lên.
[Phát sinh debuff do độ yêu thích âm.]
Vừa mới tăng điểm được một chút thì lại debuff gì nữa đây?
Từ trên tán lá, những cái bóng màu xám rớt xuống như nước mưa. Lộp độp. Cái kiểu rớt kia nhìn có vẻ nguy hiểm. Tôi vội một tay kéo Cha Yeo Woon về phía mình, một tay giơ lên chặn cái dòng màu xám đó.
“Gì vậy ạ?”
Tự nhiên bị sát lại người tôi, Cha Yeo Woon vội đẩy tôi ra như mắc cỡ.
[Debuff đảo ngược]
Cái bóng kia đột nhiên chuyển sang bám vào chân tôi.
Có cái gì đó lạnh lẽo và sắc nhọn cào vào lưng tôi mà trườn lên, khiến tôi nổi cả da gà. Cảm giác như có một bàn tay lạnh ngắt đang bóp chặt ruột gan.
Cả Cha Yeo Woon với cái bóng dưới chân tôi đều rung rinh gợn sóng như mặt nước. Thấy tôi tự nhiên ngồi cứng đờ như vậy, Cha Yeo Woon ngạc nhiên nhìn tôi.
Rì rì, theo nhịp rung của điện thoại, cái bóng lan ra những gợn sóng nhỏ.
Dầm chân trong cái vũng lầy màu xám đó, tôi cầm điện thoại lên xem ai liên lạc. Trên màn hình có tin nhắn.
[Myung Ha à.]
Cảm giác chắc chắn là có chuyện không hay rồi.
[Không biết bây giờ cậu có…]
Tin nhắn đến đây thì đứt. Thay vào đó là một cuộc gọi đến.
Nhận được cuộc gọi của Ahn Kyung Hoon mà tôi đã mơ hồ đoán được chuyện xảy ra tiếp theo.
“A lô?”
– Tae Myung Ha, giờ mày đang ở đâu đấy?
Đúng như dự đoán, là một giọng nói tôi chưa nghe thấy bao giờ.
*
Giờ ăn trưa, trên sân thượng.
Gió thổi vù vù với một đám thanh thiếu niên ăn mặc lấc cấc đang vây lấy một cậu học sinh đeo kính.
Và tôi nữa.
Đây là cảm giác thời niên thiếu ùa về chăng? Sau khi lên sân thượng như được bảo, tôi vẫn đang rùng mình chưa quen được với bầu không khí này.
Trong đám bốn học sinh nam đang đợi tôi, thằng đứng đầu tiên ngoắc tay ra hiệu cho tôi.
“Ê, Tae Myung Ha.”
Xin hỏi, ai đấy ạ?
Thằng này nhìn tôi một lượt từ trên xuống dưới rồi lập tức nhướng mày hằm hè.
“Mày động đến Joon Kyung nhà tao đúng không?”
Lời thoại nghe đã thật. Đúng chất nửa đầu thế kỷ 21. Tức là hiện tại bây giờ.
“Tak Joon Kyung?”
Ở đây chẳng có Joon Kyung nào khác nên chắc là đang nói về Tak Joon Kyung rồi.
“Tao có động đến nó bao giờ đâu?”
Đúng thật là tôi chưa động đến cọng lông chân của nó luôn. Nếu tôi dựng lại ký ức của mình về ngày hôm đó thì sẽ là như thế này.
“Cậu là Tak Joon Kyung phải không?”
“Dạ… vâng ạ!”
“Cậu bắt nạt Cha Yeo Woon hả?”
“Em đâu có ạ!”
Hết.
Thật sự chỉ có thế. Đến đấy là hết. Cũng đành phải coi như toàn thắng mà thôi chứ sao giờ?
“Nhưng sao lại gọi là ‘Joon Kyung nhà tao’ vậy, hai đứa mày hẹn hò à?”
“Này!”
“Ơ hay, tình yêu thì làm gì có biên giới, cũng có thể như thế chứ. Sao mày phải nhảy dựng lên thế hả?”
Ở trường nam sinh cũng có thể có couple chứ. Đây là thời đại nào rồi. Tôi nhún vai. Thằng kia điên tiết hét lên.
“Tao là anh nó! Anh trai nó, nghe chưa!”
Cái thằng tự xưng là anh của Tak Joon Kyung thở phì phì chỉ vào bảng tên của mình. Tak Joon Ho. Họ Tak không phổ biến lắm nên chắc là anh em thật rồi.
“Ờ. Biết là em mày rồi, nhưng đấy là một chuyện, còn Kyung Hoon sao lại ở kia hả?”
Cứ như là đang giữ con tin ấy. Phía sau Tak Joon Ho với hai thằng kia, Ahn Kyung Hoon đang đứng co ro cúm rúm.
Tôi đưa tay chỉ về phía đó chẳng nghĩ ngợi gì, nhưng ở đó lại có gì đó khiến tôi chú ý. Không phải Ahn Kyung Hoon, mà người bên cạnh mới là vấn đề.
Bên cạnh Kyung Hoon là một thằng nhóc trắng bóc đang ngồi. Trông có vẻ chơi bời nhưng đẹp trai sáng sủa, chắc không hứng thú chuyện đang xảy ra ở đây nên chỉ ngồi ghé mông ở đó lướt điện thoại. Chân cậu ta thon dài đến phát sợ, trông cứ như người mẫu đồng phục học sinh kiểu high teen.
Điểm khác thường ở cái cậu đẹp trai kiểu chơi bời này là khuôn mặt, chiều cao, cái áo thun đen ngắn tay bên trong cái áo sơ mi trắng không cài nút, với lại cái bóng đen.
Cái bóng đen ấy.
Giống như cái bóng rớt xuống lúc tôi ngồi với Cha Yeo Woon ở băng ghế, cái bóng đang quấn lấy dưới chân của cậu đẹp trai chơi bời này trông có vẻ hơi khác. Giống như một mảng tranh màu dầu dày cộp nằm giữa một bức họa màu nước.
Linh cảm không tốt chút nào. Không biết là gì nhưng dù sao tôi cũng không thích cảm giác này.
“Nó ấy hả? Vì tội chơi nhầm bạn đấy.”
Giọng nghe cực kỳ gay gắt nhưng cảm giác không đến nỗi tệ, Tak Joon Ho nở một nụ cười xấu xa và hất đầu về phía Ahn Kyung Hoon.
Các bạn à, tôi biết mấy cậu định diễn trò gì rồi, nhưng mong mấy cậu buông tha cho Ahn Kyung Hoon đi. Giữa tiếng bọn trẻ đá bóng chạy nhảy nô đùa trên sân thể dục, sao ở đây lại thành nơi diễn ra bạo lực thế này?
“Giờ ăn trưa sắp hết rồi, mày định làm gì hả?”
Định mở trận đấm nhau tới chết trên sân thượng hay sao? Tưởng đây là truyện tranh đầu gấu học đường hay gì?
Chắc là đã khá khó chịu với thái độ không nghiêm túc một chút nào của tôi từ lúc lên đây tới giờ, Tak Joon Ho xiết chặt nắm đấm và bước tới.
Không lẽ định đánh nhau? Thật luôn ấy hả? Giáo viên còn đang đi tới đi lui ngay tầng dưới? Mà đã học lớp 12 rồi?
“Bọn trẻ cấp 3 dạo này đúng là không đùa được thật.”
Tôi còn chưa kịp cảm thán xong thì Tak Joon Ho đã vung nắm đấm lên. Trước cú đấm ngoan cố nhằm thẳng mặt mà dội tới, tôi vội lùi lại đằng sau để tránh.
Nắm đấm sượt qua trước mặt tôi. Chắc lực đấm khá mạnh nên cả Tak Joon Ho cũng lảo đảo theo.
“Này!”
Nắm đấm quyết định đi chệch hướng một cách không thể cứu vãn được, Tak Joon Ho đột nhiên hét toáng lên. Dùng nắm đấm không được nên giờ định làm rách màng nhĩ người ta hay sao?
“Đừng có đánh nhau, có gì nói chuyện đi.”
Tôi nhẹ nhàng đưa ra đề nghị. Tất nhiên là Tak Joon Ho với đám đầu gấu kia làm bộ như không nghe thấy luôn.
Bốn chọi một nên chắc chỉ cần tất cả xông lên là xong, mấy thằng đằng sau cũng đang ngập ngừng lựa thế xông vào, nhưng Tak Joon Ho ngăn bọn này lại. Có phải đây chính là cái gọi là đầu gấu nhưng cũng phải có phẩm giá của đầu gấu chăng.
Thật ra đó chỉ là làm màu, nhưng nếu như cả bốn thằng cùng xông lên thì kiểu gì cũng không tránh khỏi to chuyện. Bị đuổi học ở tuổi 19 lần hai thì tôi xin từ chối.
Tak Joon Ho lại định vung nắm đấm quyết định thêm lần nữa, tôi vội túm lấy cánh tay thằng này.
Những năm trong độ tuổi 20, để tăng cường thể lực, tôi đã kiên trì tập luyện môn boxing với jujitsu – hai môn chẳng hiểu sao trông rất ngầu. Nhưng kể cả tôi không làm thế đi nữa thì ngay ở tuổi 19 này, tình hình chắc cũng sẽ giống thế này thôi.
Xem ra Tak Joon Ho không biết đánh nhau. Chẳng hiểu sao nó lại xông ra trước mà ra vẻ ta đây như vậy, nhưng nói tóm lại là thằng này không biết đánh nhau. Chỉ cần nhìn cái kiểu nó bị tôi tóm cổ tay một cái đã lảo đảo là biết rồi.
“Có gì nói chuyện với nhau đi, Joon Ho à. Xin mày đấy.”
“Này! Buông ra! Không buông ra hả?”
“Nếu mày chịu nghe tao.”
“Thật tình!”
Tay không dùng được nữa nên giờ Tak Joon Ho định vung chân lên đá, tôi liền buông tay và chộp lấy cổ chân cậu ta. Tak Joon Ho mất thăng bằng và lảo đảo. Thấy cậu ta sắp ngã, tôi vội đưa tay kia đỡ lấy lưng cậu ta.
“……..”
Một tay đỡ lưng, một tay giữ chân, như thể sắp nhảy một điệu tango, chúng tôi nhìn nhau trong một tư thế lãng mạn bất ngờ.
Bốn mắt nhìn nhau như lóe lên chút tia lửa pháo hoa. Hai má Tak Joon Ho bỗng đỏ lên…
“Đậu má!”
Tak Joon Ho nhảy dựng lên đẩy tôi một cú, hai chúng tôi vội tách nhau ra. Thế rồi như thể vừa bị tôi tấn công bất ngờ, cậu ta lại lao vào đấm và tôi lại né được tiếp.
Tôi bắt đầu thấy lo cho thể diện của Joon Ho, nhưng cũng không thể ăn đấm của cậu ta được. Ăn đấm vào, mặt bầm tím thì làm sao, bà tôi còn đang cảm động vì thấy tôi cải tà quy chính, giờ lại thế này thì ai chịu trách nhiệm cho nỗi lòng của bà tôi?
Joon Ho đã mặt đỏ như gà chọi, hay là cứ để cho nó đấm trúng người mình một cú nhỉ. Tôi còn đang nghiêm túc nghĩ vậy thì có ai đó lên tiếng.
“Oa!”
Có tiếng vỗ tay đột nhiên vang lên. Tôi nhìn về phía phát ra tiếng thì thấy cái cậu đẹp trai vẻ chơi bời nãy giờ cúi xem điện thoại đang tiến về phía chúng tôi, vừa đi vừa cười lớn.
Nói chính xác hơn là đang đi về phía tôi.
“Ngầu vãi luôn.”
Cậu trai đẹp chơi bời sải bước đi về phía tôi. Chân dài nên chớp mắt đã tới sát bên.
“Tae Myung Ha? Đỉnh của chóp đó, hyung.”
Lúc nãy nhìn từ xa đã thấy mặt mũi nét nào ra nét đấy, bây giờ nhìn gần, cảm giác càng nổi bật tới phát sợ. Nếu Cha Yeo Woon mang vẻ đẹp trong trẻo thuần khiết, thì cái cậu mỹ nam chơi bời này lại đẹp trai theo kiểu dân chơi hư hỏng.
Vậy nên, thế này là sao?
Cái bóng đen đùng đục nơi cậu trai đẹp này đang bò về phía tôi. Tôi cảm thấy một cơn ớn lạnh rờn rợn bò lên chân mình.
“Nghe nói hồi học trường cấp II Baeksung, anh đã dẹp sạch mấy thằng ngu bên khu đó, xem ra đúng thật nhỉ. Em còn tưởng là tin đồn chứ. Lúc thấy anh không thèm động đến Tak Joon Kyung, em còn tưởng anh đang làm màu thôi đấy.”
Khuôn mặt cậu ta tươi cười rạng rỡ tới mức cảm giác như giả tạo. Cậu ta vừa lôi chuyện hồi cấp II của tôi ra nói vừa kèm thêm mấy tiếng huýt sáo, điệu bộ cứ nhẹ như không.
Trai đẹp chơi bời tiến tới sát trước mặt tôi rồi lấy vai đụng tôi một cái.
“Hyung, anh cũng thử đấm em một phát xem nào.”
Đôi mắt cậu ta nhìn tôi sáng lên lấp lánh. Mà không, phải nói là lóe lên mới đúng. Cái thằng này, định làm gì vậy? Nhìn mắt không bình thường chút nào.
“Này này, Cheon Sang Won, tự nhiên sao vậy hả?”
Xem ra tên thằng nhóc này là Cheon Sang Won, nhìn cái kiểu Tak Joon Ho sắp mất mặt tới nơi mà còn cố ngăn cậu ta lại là đủ hiểu. Thằng nhóc này hóa ra là tên điên nhất trong đám này.
Trai đẹp chơi bời Cheon Sang Won chẳng thèm nghe Tak Joon Ho nói, chỉ mải nhìn tôi. Ánh mắt không nhúc nhích một ly.
“Hyung mà không đánh là em đánh đấy nhé?”
Trong đôi mắt cong lên đầy vẻ cười cợt của Cheon Sang Won, hai đồng tử mắt giãn ra như đang phê thuốc. Cảm giác ớn lạnh hồi nãy lại bò lên bắp chân tôi.
Cảm giác thật rõ ràng. Rằng nếu dùng đến nắm đấm ở đây thì tình hình sẽ trở nên rất tệ. Nhưng tôi không lấy làm lo lắm.
“Tôi làm gì có đứa em nào như cậu?”
Bởi vì…
“Mấy thằng ranh này!”
Cửa ra sân thượng đột nhiên mở tung.
“Mấy đứa làm gì ở đây vậy hả? Ai cho lên sân thượng mà lên hả?”
Đứng chắn trước cửa sân thượng là thầy giám thị trong bộ đồ thể dục. Tiếng quát oang oang của thầy vừa vang lên, mấy cậu đầu gấu trên sân thượng vừa mới đây còn bừng bừng khí thế, giờ lộ vẻ hoảng hốt thấy rõ.
Ngoại trừ cái cậu trai đẹp mắt điên kia.
“Dạ xin lỗi thầy. Tại cửa mở sẵn nên bọn em lên chơi tí thôi mà thầy.”
Đang mắt điên chằm chằm nhìn tôi, bỗng Cheon Sang Won đột nhiên tươi cười ngọt nhạt nói với thầy giám thị như vậy.
Thái độ cậu ta đúng là thay đổi trong chớp mắt.
“Mấy thằng ranh này! Ai cho lên sân thượng chơi mà lên hả?”
“Đừng nổi giận quá thầy ơi. Khuôn mặt xinh đẹp thế kia lại thêm nếp nhăn mất thôi.”
Đồ khùng. Với ông chú ngoài năm mươi mà điềm nhiên thốt ra được câu như vậy.
[HẾT CHƯƠNG 11]