Chương 21: Cậu ghét Tae Myung Ha
*
“Cỡ đó thì em cũng làm được.”
“Sang Won à, nếu cậu không định xuống kia mà chạy thì im miệng mà xem đi.”
Tôi mắng gay gắt vậy mà Cheon Sang Won vẫn chẳng mảy may nhụt chí. Trái lại, cậu ta còn khẽ cười thành tiếng như cố tình cho tôi nghe.
Bấm đồng hồ đo thành tích xong, huấn luyện viên gọi Cha Yeo Woon tới nói gì đó. Nhìn bầu không khí thì thấy hình như không phải chuyện vui vẻ gì.
Thằng bé đang ốm mà, thầy bảo phải làm sao chứ – tôi chỉ muốn chạy xuống bênh cậu ấy với huấn luyện viên như vậy. Nhấp nhỏm quá, hai chân tôi cứ rung lên không yên.
“Cứ cái đà này thì rớt đợt tuyển chọn mất thôi.”
“Tuyển chọn gì?”
“Hyung là fan của Cha Yeo Woon mà không biết ạ? Không biết cậu ta siêu đến cỡ nào, tò mò quá nên hôm nay em có thử hỏi mấy đứa chơi thể thao rồi. Nghe nói dạo này Cha Yeo Woon mấy tháng liền tập tành chẳng ra làm sao, thành tích thì bết bát lắm.”
“À, chuyện đó ấy hả.”
Tại vì bà của cậu ấy ốm nặng, rồi vì cả chuyện tang lễ nữa nên mới vậy – tôi muốn phản bác như thế nhưng đồng thời cũng không muốn tùy tiện lên tiếng. Nhất là trước mặt cái tên này.
“Cuộc thi thứ Hai tuần tới mà cậu ta tham gia thay vì Tak Joon Kyung ấy ạ. Cuộc thi đó mà thành tích không tốt thì chắc không được chọn vào đội tuyển toàn quốc đâu.”
“Cậu thấy chuyện đó thú vị lắm hả?”
“Chuyện vớ vẩn đó thì có gì thú vị ạ, cứ nhắc tới Cha Yeo Woon là anh thay đổi hẳn thái độ – chuyện đó mới thú vị chứ.”
“Cậu muốn chết thì cứ tiếp tục thế đi, Sang Won à.”
Nghe tôi dọa như vậy mà Cheon Sang Won vẫn cười nhe cả răng nhanh như thể hay ho lắm. Thật tình, tôi lại cho một đấm bây giờ.
“Cậu tập trung xem bạn cậu tập đi cho rồi.”
Thể hiện rõ sự chán ghét, tôi chuyển sang ngồi một chỗ cách xa Cheon Sang Won hơn. Đang mệt mỏi bước quay về đường chạy, Cha Yeo Woon đột nhiên ngước nhìn về phía khán đài.
Và không thể tin được, mắt tôi lập tức giao với ánh mắt của Cha Yeo Woon.
Đôi mắt màu cam nhạt đang nhìn tôi của Cha Yeo Woon khẽ run run.
Bất chấp khoảng cách từ khán đài tới sân thể dục, tôi vẫn nhìn thấy thật rõ đôi mắt của Cha Yeo Woon.
Dưới ánh nắng, đôi mắt trông càng nhạt màu hơn kia đang nhìn tôi. Chỉ nhìn một mình tôi, từ xa như vậy.
Đôi mắt Cha Yeo Woon đột nhiên cau lại. Trong giây lát, tôi đột nhiên cảm giác như thể đôi mắt ấy như rưng rưng loáng ướt.
Cảm giác như tôi vừa làm việc gì đó xấu xa. Mặc dù tất cả những gì tôi làm chỉ là ngồi đó để cổ vũ mà thôi.
Đến tận cuối buổi tập, Cha Yeo Woon vẫn không tìm lại được nhịp độ của mình.
Rõ ràng đã thấy tôi đang đợi nhưng vừa hết buổi tập, Cha Yeo Woon vẫn lập tức rời đi như thể chạy trốn. Cha Yeo Woon băng ngang qua sân thể dục, tôi phải chật vật mới theo kịp được cậu ấy.
“Yeo Woon à!”
Cha Yeo Woon không cả quay lại nhìn tôi, mà cứ thế rảo bước đi nhanh như chạy.
Lần này thì tới lượt tôi cũng chạy.
“Sao từ sáng tới giờ, cậu cứ trốn tôi thế hả?”
Tôi phải túm lấy tay, Cha Yeo Woon mới dừng lại.
“Anh thấy hết rồi phải không?”
“Thấy gì?”
“Anh đừng đến xem em tập nữa.” Cha Yeo Woon nói rành rọt từng tiếng một.
“Cậu mới ốm dậy mà. Lại còn mới có chuyện khó khăn nữa. Cũng có nhiều lúc tập không được như ý chứ.”
“Em không muốn để anh thấy như vậy.”
Nói thế nhưng Cha Yeo Woon lại quay mặt đi như thể không muốn nhìn tôi. Khuôn mặt gầy guộc của cậu ấy đỏ bừng. Giống như khuôn mặt mà tôi đã thấy vào cái đêm có ngọn nến đặt giữa hai chúng tôi.
“Em không muốn để tiền bối thấy em tập không tốt.”
Cha Yeo Woon trông ủ rũ như thể đang thú nhận một điều gì đó đáng xấu hổ. Chẳng biết phải dỗ cậu ấy thế nào, tôi nắm cánh tay Cha Yeo Woon kéo mạnh lại phía mình.
Cha Yeo Woon bị kéo một bước roạt trên mặt sân, tới trước mặt tôi. Khuôn mặt ửng đỏ của Cha Yeo Woon sát lại gần hơn.
“Cậu tập được hay không, với tôi không quan trọng.”
Gần như vậy nên có thể nhìn rõ những thay đổi trên nét mặt Cha Yeo Woon. Đôi lông mày đang cau lại, hay phía trên gò má đang giật giật của cậu ấy…
“À không, tôi không nói theo hướng tiêu cực đâu…”
“Em biết.”
Cha Yeo Woon thở ra một hơi.
“Em biết, nhưng…”
Câu nói dừng ở đó, rồi cả Cha Yeo Woon và tôi cùng im lặng.
Vẫn im lặng, Cha Yeo Woon nhanh chóng gỡ tay ra. Rồi bỏ tôi lại, cậu ấy quay đi.
[Đang tính mức độ yêu thích của Cha Yeo Woon.]
Lại nữa.
Tôi thắc mắc liệu có lặp lại chuyện giống như hồi sáng không, và quả nhiên là như vậy. Lần này cũng thế, báo là tính lại mức độ yêu thích xong cũng chẳng thấy hiện thông báo là bao nhiêu. Cái cửa sổ thông báo kia hiện lên rồi lại biến mất, và thế là hết.
Lần này, tôi không nghĩ lâu xem thế này là sao nữa. Vì so với chuyện đó, tôi còn chuyện gấp hơn, đó là làm sao để không vuột mất Cha Yeo Woon đang đi phía trước.
“Cậu bảo hôm nay cùng tôi về nhà cơ mà.”
“Em không muốn ở cùng với tiền bối.”
Tôi đuổi theo rồi bắt chuyện với cậu ấy, nhưng phản ứng đáp lại vẫn rất quyết liệt. Cái tên nhóc cạn tình này thậm chí còn không thèm nhìn tôi.
“Myung Ha hyung.”
Tôi đang bận bám theo sau, cách Cha Yeo Woon một khoảng, thì bỗng trước mặt tôi chen vào một tên phá đám.
“Anh đang đi ra trạm xe buýt hả? Mình đi cùng nhé?”
Đột nhiên xuất hiện, một cách đầy khéo léo, Cheon Sang Won đứng chắn mất Cha Yeo Woon. Tôi ngó đầu sang bên cạnh để nhìn thì cậu ta cũng chuyển động theo y như vậy để chắn tầm mắt tôi.
“Tránh ra coi.”
Tôi định gạt cậu ta sang một bên để đi tiếp thì cũng chẳng ích gì. Cậu ta bước lùi lại, tiếp tục chắn ngang đường tôi.
[Bạn đang cách Khu vực tình yêu tối thượng 10m.]
Nhìn cửa sổ thông báo thì thấy Cha Yeo Woon đã đi khá xa.
“Này! Tại cậu mà cậu ấy chạy trốn mất rồi đó!”
Chỉ muốn túm cổ áo cậu ta mà lắc túi bụi, nhưng tôi kìm lại được. Không chỉ là do tôi không thích đánh trẻ con, mà còn vì nếu tôi làm vậy, có khi cái thằng ranh này lại còn thích ấy chứ.
“Cậu đúng là debuff mà!”
Thay vào đó, tôi chỉ biết than một câu mà chỉ tôi mới hiểu. Tôi đã tự hỏi không biết sẽ chuyển sang debuff ghê gớm cỡ nào, vậy mà không lường trước được tình huống này.
“Debuff? Sao hyung bảo không chơi game cơ mà? Nhưng vừa rồi anh gọi em là debuff phải không? Là anh chửi em chứ gì? Đúng là quá đáng thật.”
“Tôi cũng mong đây thà cứ là game thì còn tốt hơn. Cậu tránh ra đi. Về nhà đi.”
Tôi xua tay như đuổi ruồi rồi vội đi về phía Cha Yeo Woon. Con ruồi kia vẫn bám theo không hề mệt mỏi, nhưng lúc này, tôi còn đang bận tìm Cha Yeo Woon nên chẳng còn tâm trí mà đuổi Cheon Sang Won đi nữa.
[Bạn đang cách Khu vực tình yêu tối thượng 5m.]
Tôi mải mốt vừa đi vừa nhìn săm soi đám học sinh trường mình đang đi ngang qua. Không thấy Cha Yeo Woon đâu, nhưng khoảng cách trên cửa sổ thông báo cứ tăng rồi lại giảm.
Nếu đây là game thì mức cân bằng độ khó đúng là quá đáng thật.
Chật vật mới đạt độ yêu thích là 0 để được ở gần cậu ấy, vậy mà bây giờ tôi lại phải đuổi theo rồi đi tìm Cha Yeo Woon nữa.
*
[Đang tính mức độ yêu thích.]
Cha Yeo Woon đang thở hổn hển.
Chạy một lúc, Cha Yeo Woon ngồi xổm xuống mà thở.
Sau đó, cậu lau hai bàn tay ướt dính mồ hôi vào đầu gối và đứng dậy. Cậu thở dốc và thấy đau nhói ở ngực, như vẫn thường bị vậy mỗi lúc chạy lâu.
Cậu ngoái nhìn đằng sau.
Do đang ở gần trạm xe buýt nên cậu vẫn thấy học sinh đang tan trường. Tất cả đều mặc đồng phục giống nhau nên nhìn thoáng qua thì ai cũng như ai.
Mỗi lần có nam sinh nào dáng cao, tóc cắt ngắn đi ngang qua, Yeo Woon lại thở mạnh. Cậu hít thật sâu, căng cả lồng ngực.
Không thấy Tae Myung Ha đâu cả.
Chạy để trốn anh ấy là chuyện đương nhiên, nhưng Yeo Woon cứ liên tục ngoái nhìn đằng sau như đang đợi.
Chân cậu không sao rời đi được.
Giống như một người tin rằng nếu mình đợi thì biết đâu người kia sẽ xuất hiện.
Cậu thấy mình có thể hiểu được tâm trạng của một con bọ bị ghim dưới một chiếc đinh ghim. Loay hoay mờ mịt, muốn đi cũng không được. Còn ngực thì đau nhói như mũi ghim nhọn đâm xuyên.
“Cậu ta đã đi từ nãy rồi, sao anh còn tìm làm gì nữa. Chắc cũng phải hai chuyến xe buýt đi qua rồi ấy chứ. Đã bảo là đi mô tô của em đi rồi mà!”
“Cậu trật tự đi. Tôi đã bảo cậu về đi rồi cơ mà.”
Nghe thấy giọng nói đó, Cha Yeo Woon vội lùi vào một con hẻm chật hẹp gần đó, dù chẳng hiểu sao mình lại trốn. Cậu nấp vào trong bóng tối, đợi Myung Ha đi qua.
Myung Ha đang đi bên cạnh Sang Won. Thoáng thấy vai hai người kề sát nhau đi qua. Nhìn cảnh đó, nơi ấn đường của Cha Yeo Woon khẽ hằn một nếp nhăn.
Con hẻm giữa con đường dẫn ra trạm xe buýt đã hẹp lại còn bẩn. Những cây cột điện đứng lêu nghêu giữa các bức tường rào, dưới chân lăn lóc những túi rác.
Đứng dựa lưng vào bức tường xi măng, Yeo Woon cứ liên tục nhìn ra phía ngoài hẻm. Một thân cây mọc vượt lên bức tường rào phía trước đang phủ bóng râm xuống đầu Yeo Woon.
“Rút cuộc đi đâu rồi không biết?”
Cậu lại nghe thấy giọng nói vừa mới đi ngang qua đó. Một luồng ánh mặt trời lóe lên, xiên dài qua đám cành lá, phủ xuống một bên mắt của Yeo Woon.
Thay vì cứ thế đi qua, Myung Ha lại quay lại và tiếp tục nhìn quanh. Như thể biết rằng Cha Yeo Woon chắc chắn đang ở quanh khu này.
Tae Myung Ha lúc nào cũng vậy.
Giống như một người mà thật kỳ lạ, dù Yeo Woon ở đâu cũng có thể tìm ra được.
Tìm ra được một Yeo Woon mà ngoài những lúc chạy trên sân, tâm trạng luôn chìm trong những góc u ám nhất.
“Không chịu về nhà mà lại ở đây hả? Cha Yeo Woon.”
Mình được anh ấy tìm thấy rồi.
Myung Ha bước thẳng vào trong con hẻm, đứng đối diện với Yeo Woon.
Con hẻm đã hẹp tới mức chỉ vừa đủ cho một người đi qua nên lúc này, dù đứng sát vào bức tường đối diện thì khoảng cách cũng rất gần. Như thể mũi giày cũng sắp chạm vào nhau.
Đường nét khuôn mặt sắc nét của Myung Ha đang ở rất gần. Đôi mắt đen thẫm đang ở ngay trước mặt Yeo Woon.
Tim cậu đập nhanh tới mức bực mình. Tựa như một con ếch ẩm ướt cứ chực nhảy tưng tưng lên tông vào cổ họng.
Mồ hôi ướt dính lặng lẽ chảy xuống lưng. Áo sơ mi dính cả vào người thật khó chịu.
“Đi thôi.”
Myung Ha đưa tay ra.
Sau đó thì nắm lấy tay Yeo Woon và kéo ra ngoài hẻm.
Cái kéo tay cũng không phải là mạnh lắm, nhưng Yeo Woon thúc thủ bước theo mà loạng choạng.
Cậu muốn chạy trốn.
Thế này là sao? Đột nhiên Yeo Woon cảm thấy chìm trong cơn váng vất và khát cháy mà cậu đã cảm thấy ngay trước khi ngất xỉu ở nhà.
Ánh mặt trời chói chang khiến trong giây lát, trước mắt cậu như trắng xóa. Độ sáng của cảnh vật xung quanh tăng lên, như nhìn qua một máy ảnh bị chỉnh sai khẩu độ ánh sáng.
Cảm giác như có người vừa đưa ngón tay lướt trên màn hình mà chọn bộ lọc khác. Để ghìm lại nhịp trống ngực không ngớt của mình, Yeo Woon nhắm nghiền mắt lại.
Sao lúc này cậu lại nghĩ tới khi nghe tin mẹ qua đời nhỉ? Chỉ cách có bốn trạm xe buýt. Vào cuối tuần, Yeo Woon đã chạy một mạch tới trước ngôi nhà mà mẹ từng sống.
Chạy hết sức thì chỉ mất có 36 phút. Còn chưa tới 1 giờ nữa.
Ở gần như vậy mà mẹ chưa một lần tới gặp Yeo Woon.
Sống ở một nơi gần như thế, vậy mà mẹ lại bỏ rơi Yeo Woon.
Yeo Woon đã đứng trước ngôi nhà mà mẹ sống, mồ hôi chảy ròng ròng, hai chân run lên. Yeo Woon ngồi thụp xuống, dưới chân cậu, từng giọt từng giọt rơi xuống, đọng đen thẫm cả mặt đường nhựa mấp mô.
Người ta còn có thể chết vì con mình cũng được, vậy mà tại sao mẹ lại như thế chứ? Yeo Woon không sao tìm được câu trả lời. Có lẽ là vì Yeo Woon không phải là đứa trẻ đáng được yêu thương cũng nên.
Một lúc nào đó, tất cả mọi thứ cũng sẽ đều rời bỏ Yeo Woon mà thôi. Cậu rồi sẽ lại thất vọng thôi.
“Xe buýt lâu thật đấy.”
Myung Ha nhìn chỗ ngồi ở trạm xe buýt rồi đẩy Yeo Woon vào góc trong cùng. Đấy là chỗ có bóng râm, không bị nóng vì ánh mặt trời.
Yeo Woon đè chặt tay lên ngực. Tim cậu đang mặc sức căng lên xẹp xuống theo ý nó, tựa như cái túi cổ của con ếch thức giấc kêu uôm uôm khi mùa xuân đến.
Ngồi bên cạnh, vẻ mặt bình thản, Myung Ha nhìn bảng thông báo của trạm buýt rồi nhìn sang bên kia đường. Mảnh ánh sáng vương trên đôi mặt cụp xuống đầy thoải mái kia nhìn thật đẹp.
Cậu ghét Tae Myung Ha.
“Về nhà rồi cậu muốn ăn gì?”
“Ăn gì cũng được ạ.”
“Ở đâu ra cái món ăn gì cũng được hả. Không chịu trả lời cho đàng hoàng phải không?”
“Anh cho gì thì em ăn nấy.”
“Tôi muốn cậu ăn món mà cậu thích cơ mà. Mau nói đi. Thịt nhé? Ăn gì nào?”
Nghe giục như vậy, Yeo Woon lại càng im lặng hơn. Một cơn đói cồn cào dâng lên. Cậu nghiến răng thật chặt.
Yeo Woon nhẩm lại trong đầu.
Mình ghét tiền bối.
[HẾT CHƯƠNG 21]
“Cỡ đó thì em cũng làm được.”
“Sang Won à, nếu cậu không định xuống kia mà chạy thì im miệng mà xem đi.”
Tôi mắng gay gắt vậy mà Cheon Sang Won vẫn chẳng mảy may nhụt chí. Trái lại, cậu ta còn khẽ cười thành tiếng như cố tình cho tôi nghe.
Bấm đồng hồ đo thành tích xong, huấn luyện viên gọi Cha Yeo Woon tới nói gì đó. Nhìn bầu không khí thì thấy hình như không phải chuyện vui vẻ gì.
Thằng bé đang ốm mà, thầy bảo phải làm sao chứ – tôi chỉ muốn chạy xuống bênh cậu ấy với huấn luyện viên như vậy. Nhấp nhỏm quá, hai chân tôi cứ rung lên không yên.
“Cứ cái đà này thì rớt đợt tuyển chọn mất thôi.”
“Tuyển chọn gì?”
“Hyung là fan của Cha Yeo Woon mà không biết ạ? Không biết cậu ta siêu đến cỡ nào, tò mò quá nên hôm nay em có thử hỏi mấy đứa chơi thể thao rồi. Nghe nói dạo này Cha Yeo Woon mấy tháng liền tập tành chẳng ra làm sao, thành tích thì bết bát lắm.”
“À, chuyện đó ấy hả.”
Tại vì bà của cậu ấy ốm nặng, rồi vì cả chuyện tang lễ nữa nên mới vậy – tôi muốn phản bác như thế nhưng đồng thời cũng không muốn tùy tiện lên tiếng. Nhất là trước mặt cái tên này.
“Cuộc thi thứ Hai tuần tới mà cậu ta tham gia thay vì Tak Joon Kyung ấy ạ. Cuộc thi đó mà thành tích không tốt thì chắc không được chọn vào đội tuyển toàn quốc đâu.”
“Cậu thấy chuyện đó thú vị lắm hả?”
“Chuyện vớ vẩn đó thì có gì thú vị ạ, cứ nhắc tới Cha Yeo Woon là anh thay đổi hẳn thái độ – chuyện đó mới thú vị chứ.”
“Cậu muốn chết thì cứ tiếp tục thế đi, Sang Won à.”
Nghe tôi dọa như vậy mà Cheon Sang Won vẫn cười nhe cả răng nhanh như thể hay ho lắm. Thật tình, tôi lại cho một đấm bây giờ.
“Cậu tập trung xem bạn cậu tập đi cho rồi.”
Thể hiện rõ sự chán ghét, tôi chuyển sang ngồi một chỗ cách xa Cheon Sang Won hơn. Đang mệt mỏi bước quay về đường chạy, Cha Yeo Woon đột nhiên ngước nhìn về phía khán đài.
Và không thể tin được, mắt tôi lập tức giao với ánh mắt của Cha Yeo Woon.
Đôi mắt màu cam nhạt đang nhìn tôi của Cha Yeo Woon khẽ run run.
Bất chấp khoảng cách từ khán đài tới sân thể dục, tôi vẫn nhìn thấy thật rõ đôi mắt của Cha Yeo Woon.
Dưới ánh nắng, đôi mắt trông càng nhạt màu hơn kia đang nhìn tôi. Chỉ nhìn một mình tôi, từ xa như vậy.
Đôi mắt Cha Yeo Woon đột nhiên cau lại. Trong giây lát, tôi đột nhiên cảm giác như thể đôi mắt ấy như rưng rưng loáng ướt.
Cảm giác như tôi vừa làm việc gì đó xấu xa. Mặc dù tất cả những gì tôi làm chỉ là ngồi đó để cổ vũ mà thôi.
Đến tận cuối buổi tập, Cha Yeo Woon vẫn không tìm lại được nhịp độ của mình.
Rõ ràng đã thấy tôi đang đợi nhưng vừa hết buổi tập, Cha Yeo Woon vẫn lập tức rời đi như thể chạy trốn. Cha Yeo Woon băng ngang qua sân thể dục, tôi phải chật vật mới theo kịp được cậu ấy.
“Yeo Woon à!”
Cha Yeo Woon không cả quay lại nhìn tôi, mà cứ thế rảo bước đi nhanh như chạy.
Lần này thì tới lượt tôi cũng chạy.
“Sao từ sáng tới giờ, cậu cứ trốn tôi thế hả?”
Tôi phải túm lấy tay, Cha Yeo Woon mới dừng lại.
“Anh thấy hết rồi phải không?”
“Thấy gì?”
“Anh đừng đến xem em tập nữa.” Cha Yeo Woon nói rành rọt từng tiếng một.
“Cậu mới ốm dậy mà. Lại còn mới có chuyện khó khăn nữa. Cũng có nhiều lúc tập không được như ý chứ.”
“Em không muốn để anh thấy như vậy.”
Nói thế nhưng Cha Yeo Woon lại quay mặt đi như thể không muốn nhìn tôi. Khuôn mặt gầy guộc của cậu ấy đỏ bừng. Giống như khuôn mặt mà tôi đã thấy vào cái đêm có ngọn nến đặt giữa hai chúng tôi.
“Em không muốn để tiền bối thấy em tập không tốt.”
Cha Yeo Woon trông ủ rũ như thể đang thú nhận một điều gì đó đáng xấu hổ. Chẳng biết phải dỗ cậu ấy thế nào, tôi nắm cánh tay Cha Yeo Woon kéo mạnh lại phía mình.
Cha Yeo Woon bị kéo một bước roạt trên mặt sân, tới trước mặt tôi. Khuôn mặt ửng đỏ của Cha Yeo Woon sát lại gần hơn.
“Cậu tập được hay không, với tôi không quan trọng.”
Gần như vậy nên có thể nhìn rõ những thay đổi trên nét mặt Cha Yeo Woon. Đôi lông mày đang cau lại, hay phía trên gò má đang giật giật của cậu ấy…
“À không, tôi không nói theo hướng tiêu cực đâu…”
“Em biết.”
Cha Yeo Woon thở ra một hơi.
“Em biết, nhưng…”
Câu nói dừng ở đó, rồi cả Cha Yeo Woon và tôi cùng im lặng.
Vẫn im lặng, Cha Yeo Woon nhanh chóng gỡ tay ra. Rồi bỏ tôi lại, cậu ấy quay đi.
[Đang tính mức độ yêu thích của Cha Yeo Woon.]
Lại nữa.
Tôi thắc mắc liệu có lặp lại chuyện giống như hồi sáng không, và quả nhiên là như vậy. Lần này cũng thế, báo là tính lại mức độ yêu thích xong cũng chẳng thấy hiện thông báo là bao nhiêu. Cái cửa sổ thông báo kia hiện lên rồi lại biến mất, và thế là hết.
Lần này, tôi không nghĩ lâu xem thế này là sao nữa. Vì so với chuyện đó, tôi còn chuyện gấp hơn, đó là làm sao để không vuột mất Cha Yeo Woon đang đi phía trước.
“Cậu bảo hôm nay cùng tôi về nhà cơ mà.”
“Em không muốn ở cùng với tiền bối.”
Tôi đuổi theo rồi bắt chuyện với cậu ấy, nhưng phản ứng đáp lại vẫn rất quyết liệt. Cái tên nhóc cạn tình này thậm chí còn không thèm nhìn tôi.
“Myung Ha hyung.”
Tôi đang bận bám theo sau, cách Cha Yeo Woon một khoảng, thì bỗng trước mặt tôi chen vào một tên phá đám.
“Anh đang đi ra trạm xe buýt hả? Mình đi cùng nhé?”
Đột nhiên xuất hiện, một cách đầy khéo léo, Cheon Sang Won đứng chắn mất Cha Yeo Woon. Tôi ngó đầu sang bên cạnh để nhìn thì cậu ta cũng chuyển động theo y như vậy để chắn tầm mắt tôi.
“Tránh ra coi.”
Tôi định gạt cậu ta sang một bên để đi tiếp thì cũng chẳng ích gì. Cậu ta bước lùi lại, tiếp tục chắn ngang đường tôi.
[Bạn đang cách Khu vực tình yêu tối thượng 10m.]
Nhìn cửa sổ thông báo thì thấy Cha Yeo Woon đã đi khá xa.
“Này! Tại cậu mà cậu ấy chạy trốn mất rồi đó!”
Chỉ muốn túm cổ áo cậu ta mà lắc túi bụi, nhưng tôi kìm lại được. Không chỉ là do tôi không thích đánh trẻ con, mà còn vì nếu tôi làm vậy, có khi cái thằng ranh này lại còn thích ấy chứ.
“Cậu đúng là debuff mà!”
Thay vào đó, tôi chỉ biết than một câu mà chỉ tôi mới hiểu. Tôi đã tự hỏi không biết sẽ chuyển sang debuff ghê gớm cỡ nào, vậy mà không lường trước được tình huống này.
“Debuff? Sao hyung bảo không chơi game cơ mà? Nhưng vừa rồi anh gọi em là debuff phải không? Là anh chửi em chứ gì? Đúng là quá đáng thật.”
“Tôi cũng mong đây thà cứ là game thì còn tốt hơn. Cậu tránh ra đi. Về nhà đi.”
Tôi xua tay như đuổi ruồi rồi vội đi về phía Cha Yeo Woon. Con ruồi kia vẫn bám theo không hề mệt mỏi, nhưng lúc này, tôi còn đang bận tìm Cha Yeo Woon nên chẳng còn tâm trí mà đuổi Cheon Sang Won đi nữa.
[Bạn đang cách Khu vực tình yêu tối thượng 5m.]
Tôi mải mốt vừa đi vừa nhìn săm soi đám học sinh trường mình đang đi ngang qua. Không thấy Cha Yeo Woon đâu, nhưng khoảng cách trên cửa sổ thông báo cứ tăng rồi lại giảm.
Nếu đây là game thì mức cân bằng độ khó đúng là quá đáng thật.
Chật vật mới đạt độ yêu thích là 0 để được ở gần cậu ấy, vậy mà bây giờ tôi lại phải đuổi theo rồi đi tìm Cha Yeo Woon nữa.
*
[Đang tính mức độ yêu thích.]
Cha Yeo Woon đang thở hổn hển.
Chạy một lúc, Cha Yeo Woon ngồi xổm xuống mà thở.
Sau đó, cậu lau hai bàn tay ướt dính mồ hôi vào đầu gối và đứng dậy. Cậu thở dốc và thấy đau nhói ở ngực, như vẫn thường bị vậy mỗi lúc chạy lâu.
Cậu ngoái nhìn đằng sau.
Do đang ở gần trạm xe buýt nên cậu vẫn thấy học sinh đang tan trường. Tất cả đều mặc đồng phục giống nhau nên nhìn thoáng qua thì ai cũng như ai.
Mỗi lần có nam sinh nào dáng cao, tóc cắt ngắn đi ngang qua, Yeo Woon lại thở mạnh. Cậu hít thật sâu, căng cả lồng ngực.
Không thấy Tae Myung Ha đâu cả.
Chạy để trốn anh ấy là chuyện đương nhiên, nhưng Yeo Woon cứ liên tục ngoái nhìn đằng sau như đang đợi.
Chân cậu không sao rời đi được.
Giống như một người tin rằng nếu mình đợi thì biết đâu người kia sẽ xuất hiện.
Cậu thấy mình có thể hiểu được tâm trạng của một con bọ bị ghim dưới một chiếc đinh ghim. Loay hoay mờ mịt, muốn đi cũng không được. Còn ngực thì đau nhói như mũi ghim nhọn đâm xuyên.
“Cậu ta đã đi từ nãy rồi, sao anh còn tìm làm gì nữa. Chắc cũng phải hai chuyến xe buýt đi qua rồi ấy chứ. Đã bảo là đi mô tô của em đi rồi mà!”
“Cậu trật tự đi. Tôi đã bảo cậu về đi rồi cơ mà.”
Nghe thấy giọng nói đó, Cha Yeo Woon vội lùi vào một con hẻm chật hẹp gần đó, dù chẳng hiểu sao mình lại trốn. Cậu nấp vào trong bóng tối, đợi Myung Ha đi qua.
Myung Ha đang đi bên cạnh Sang Won. Thoáng thấy vai hai người kề sát nhau đi qua. Nhìn cảnh đó, nơi ấn đường của Cha Yeo Woon khẽ hằn một nếp nhăn.
Con hẻm giữa con đường dẫn ra trạm xe buýt đã hẹp lại còn bẩn. Những cây cột điện đứng lêu nghêu giữa các bức tường rào, dưới chân lăn lóc những túi rác.
Đứng dựa lưng vào bức tường xi măng, Yeo Woon cứ liên tục nhìn ra phía ngoài hẻm. Một thân cây mọc vượt lên bức tường rào phía trước đang phủ bóng râm xuống đầu Yeo Woon.
“Rút cuộc đi đâu rồi không biết?”
Cậu lại nghe thấy giọng nói vừa mới đi ngang qua đó. Một luồng ánh mặt trời lóe lên, xiên dài qua đám cành lá, phủ xuống một bên mắt của Yeo Woon.
Thay vì cứ thế đi qua, Myung Ha lại quay lại và tiếp tục nhìn quanh. Như thể biết rằng Cha Yeo Woon chắc chắn đang ở quanh khu này.
Tae Myung Ha lúc nào cũng vậy.
Giống như một người mà thật kỳ lạ, dù Yeo Woon ở đâu cũng có thể tìm ra được.
Tìm ra được một Yeo Woon mà ngoài những lúc chạy trên sân, tâm trạng luôn chìm trong những góc u ám nhất.
“Không chịu về nhà mà lại ở đây hả? Cha Yeo Woon.”
Mình được anh ấy tìm thấy rồi.
Myung Ha bước thẳng vào trong con hẻm, đứng đối diện với Yeo Woon.
Con hẻm đã hẹp tới mức chỉ vừa đủ cho một người đi qua nên lúc này, dù đứng sát vào bức tường đối diện thì khoảng cách cũng rất gần. Như thể mũi giày cũng sắp chạm vào nhau.
Đường nét khuôn mặt sắc nét của Myung Ha đang ở rất gần. Đôi mắt đen thẫm đang ở ngay trước mặt Yeo Woon.
Tim cậu đập nhanh tới mức bực mình. Tựa như một con ếch ẩm ướt cứ chực nhảy tưng tưng lên tông vào cổ họng.
Mồ hôi ướt dính lặng lẽ chảy xuống lưng. Áo sơ mi dính cả vào người thật khó chịu.
“Đi thôi.”
Myung Ha đưa tay ra.
Sau đó thì nắm lấy tay Yeo Woon và kéo ra ngoài hẻm.
Cái kéo tay cũng không phải là mạnh lắm, nhưng Yeo Woon thúc thủ bước theo mà loạng choạng.
Cậu muốn chạy trốn.
Thế này là sao? Đột nhiên Yeo Woon cảm thấy chìm trong cơn váng vất và khát cháy mà cậu đã cảm thấy ngay trước khi ngất xỉu ở nhà.
Ánh mặt trời chói chang khiến trong giây lát, trước mắt cậu như trắng xóa. Độ sáng của cảnh vật xung quanh tăng lên, như nhìn qua một máy ảnh bị chỉnh sai khẩu độ ánh sáng.
Cảm giác như có người vừa đưa ngón tay lướt trên màn hình mà chọn bộ lọc khác. Để ghìm lại nhịp trống ngực không ngớt của mình, Yeo Woon nhắm nghiền mắt lại.
Sao lúc này cậu lại nghĩ tới khi nghe tin mẹ qua đời nhỉ? Chỉ cách có bốn trạm xe buýt. Vào cuối tuần, Yeo Woon đã chạy một mạch tới trước ngôi nhà mà mẹ từng sống.
Chạy hết sức thì chỉ mất có 36 phút. Còn chưa tới 1 giờ nữa.
Ở gần như vậy mà mẹ chưa một lần tới gặp Yeo Woon.
Sống ở một nơi gần như thế, vậy mà mẹ lại bỏ rơi Yeo Woon.
Yeo Woon đã đứng trước ngôi nhà mà mẹ sống, mồ hôi chảy ròng ròng, hai chân run lên. Yeo Woon ngồi thụp xuống, dưới chân cậu, từng giọt từng giọt rơi xuống, đọng đen thẫm cả mặt đường nhựa mấp mô.
Người ta còn có thể chết vì con mình cũng được, vậy mà tại sao mẹ lại như thế chứ? Yeo Woon không sao tìm được câu trả lời. Có lẽ là vì Yeo Woon không phải là đứa trẻ đáng được yêu thương cũng nên.
Một lúc nào đó, tất cả mọi thứ cũng sẽ đều rời bỏ Yeo Woon mà thôi. Cậu rồi sẽ lại thất vọng thôi.
“Xe buýt lâu thật đấy.”
Myung Ha nhìn chỗ ngồi ở trạm xe buýt rồi đẩy Yeo Woon vào góc trong cùng. Đấy là chỗ có bóng râm, không bị nóng vì ánh mặt trời.
Yeo Woon đè chặt tay lên ngực. Tim cậu đang mặc sức căng lên xẹp xuống theo ý nó, tựa như cái túi cổ của con ếch thức giấc kêu uôm uôm khi mùa xuân đến.
Ngồi bên cạnh, vẻ mặt bình thản, Myung Ha nhìn bảng thông báo của trạm buýt rồi nhìn sang bên kia đường. Mảnh ánh sáng vương trên đôi mặt cụp xuống đầy thoải mái kia nhìn thật đẹp.
Cậu ghét Tae Myung Ha.
“Về nhà rồi cậu muốn ăn gì?”
“Ăn gì cũng được ạ.”
“Ở đâu ra cái món ăn gì cũng được hả. Không chịu trả lời cho đàng hoàng phải không?”
“Anh cho gì thì em ăn nấy.”
“Tôi muốn cậu ăn món mà cậu thích cơ mà. Mau nói đi. Thịt nhé? Ăn gì nào?”
Nghe giục như vậy, Yeo Woon lại càng im lặng hơn. Một cơn đói cồn cào dâng lên. Cậu nghiến răng thật chặt.
Yeo Woon nhẩm lại trong đầu.
Mình ghét tiền bối.
[HẾT CHƯƠNG 21]