Chương 2
5
Tĩnh dưỡng được nửa tháng thì sức khoẻ hồi phục hẳn nhưng ta vẫn không muốn ra ngoài.
Đêm ấy, không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà Tuỳ Cẩn Vũ lại xuất hiện trong phòng ta:
“Khanh Dung, cô biết nàng tức giận nhưng không cần giả bộ không quen biết như thế. Ngay cả tiệc chiêu đãi cô chủ trì nàng cũng không tới.”
Ta kinh hãi.
Thái Tử là đàn ông, sao có thể tự tiện xông vào khuê phòng con gái nhà người ta như thế này?
Nhưng hắn không để ý đến sự hoảng sợ của ta mà chỉ dỗ dành ngoài miệng:
“Vi Vi thân cô thế cô, nếu chẳng may bị gán cho tội danh hành vi không đúng mực, cố ý làm hại tiểu thư nhà quyền quý thì có thể Hoàng Đế sẽ tức giận sai người đánh chế.t nàng ấy.”
“Nàng trước giờ luôn rộng lượng, đúng không? Cô đã hứa giao vị trí Thái Tử Phi cho nàng, sau này nàng đương nhiên sẽ là người đứng đầu hậu cung, thay cô quản lý tam cung lục viện.”
“Vi Vi chỉ muốn một người toàn tâm toàn ý yêu nàng ấy. Vì cô, thậm chí Vi Vi cũng chấp nhận làm Trắc Phi rồi. Khanh Dung, nàng còn cái gì chưa hài lòng nữa?’’
Ta không thể nhịn được nữa:
“Thái Tử, xin hãy tự trọng! Có lẽ Vi Vi cô nương nào đó mà ngài đang nhắc đến có tình cảm vô cùng sâu nặng với ngài. Nhưng ta thật sự không quen biết ngài, ta cũng đã xin phụ thân thay ta hủy hôn rồi.”
“Ai cho phép nàng hủy hôn?”
Hắn lạnh lùng nói:
“Khanh Dung, đừng nói bừa. Nàng thật sự nghĩ cô không biết nàng đang giả vờ sao? Đời này ngoại trừ cô, nàng không được phép gả cho ai khác.”
Ta đoan trang hành lễ nói:
“Thái Tử nói đùa rồi. Thần nữ dưỡng bệnh hơn nửa tháng nay, chưa từng thấy Thái Tử ghé thăm lần nào. Quan hệ giữa ngài và ta hẳn là cũng không thân lắm.”
“Nói bậy…”
Hắn ta ấp úng nói:
“Do Vi Vi cảm thấy không khỏe nên cô mới dẫn nàng ấy tới biệt phủ ngâm suối nước nóng điều trị. Giờ cô trở về rồi, sau này sẽ dành thêm thời gian cho nàng.”
“Không cần!”
Nhìn thấy sự lạ lẫm và xa cách trong mắt ta, Tùy Cẩn Vũ hình như hơi luống cuống, định chạm vào mặt ta:
"Khanh Dung, đừng giận cô, không vui chút nào!"
“Vô lễ!”
Hắn không khác gì một kẻ lưu manh chỉ muốn sàm sỡ con gái nhà lành.
Ta dùng sức đẩy hắn.
Hắn không những không giận mà còn cười, hơi thở nóng rực phả vào mặt ta.
Thái Tử nắm chặt vai ta, cứng rắn ép ta tiếp nhận nụ hôn của hắn.
6
Trong lúc hoảng hốt, ta vớ lấy chiếc gối hổ phách trên đầu giường, dùng hết sức bình sinh đập cho hắn một cái.
Tuỳ Cẩn Vũ bị đau buông tay, trong mắt hắn đầy đau thương:
“Khanh Dung, sao nàng nỡ làm đau cô?”
Ta tỏ ra e ngại, nắm chặt trâm cài tóc ấn vào cổ mình.
“Thần nữ đả thương Thái Tử là trọng tội. Nhưng suy cho cùng là do Thái Tử không màng lễ nghi trước, đêm hôm còn xông vào phủ thừa tướng. Thần nữ nguyện tự vẫn để chứng minh trong sạch.”
Ta oà khóc, làm bộ đâm cây trâm trên tay vào cổ.
“ĐỪNG!”
Tùy Cẩn Vũ vội vàng kéo tay ta ra:
“ Khanh Dung, nàng muốn cô đau lòng đến chế.t sao?”
“Đừng làm chuyện ngốc nghếch nữa. Cô không trách nàng, cô sẽ lập tức rời đi.”
Để không gây ra động tĩnh khiến cả phủ chú ý, đường đường là đương kim Thái Tử mà phải trèo tường trốn đi.
Ngày hôm sau, Quý Phi thiết đãi yến tiệc.
Nhìn thấy vết sưng lớn trên trán Thái Tử, Quý Phi vừa thương vừa tức giận:
“Hoàng nhi, là ai khiến con ra nông nỗi này?”
Tuỳ Cẩn Vũ nhìn ta chằm chằm một lúc rồi ra vẻ rộng lượng:
“Mẫu phi, Nhi thần đang ngâm thơ thưởng trăng thì có con mèo hoang trên bờ tường gạt phải cục đá, vô tình đụng trúng Nhi thần.”
"Con trai ta là hoàng đế tương lai, làm sao có thể gây tổn hại đến dung mạo của nó!"
Quý phi nổi giận, hạ lệnh truy lùng và hóa kiếp hết tất cả mèo hoang xung quanh Đông Cung.
Tuỳ Cẩn Vũ sờ mũi một cái, nhìn sang ta cười rạng rỡ.
Ta quay mặt đi, không để ý tới hắn.
Hà Vi cầm một chiếc hộp tinh xảo tiến tới:
“Quý Phi nương nương bớt giận, tiểu nữ am hiểu các phương pháp dưỡng da, đảm bảo sẽ không để lại sẹo cho điện hạ.”
Tuỳ Cẩn Vũ phụ hoạ:
“Không sai! Vi Vi sáng chế ra một loại cao dưỡng tên Ngọc Lộ Cao, hôm nay cố ý mang đến cho mẫu phi dùng thử."
Khoảng thời gian này, Hà Vi không ngừng mày mò tạo ra những thứ mới mẻ cho nên cuộc sống của nàng ta ở Đông Cung xuôi chèo mát mái lắm.
Quý Phi chưa kịp nhận lấy, Hà Vi đã xung phong nhận việc:
“Dưỡng da dùng thủ pháp đặc biệt thì sẽ hiệu quả hơn. Nương nương, hay là để tiểu nữ thoa cao giúp ngài.”
Quý Phi gật đầu.
Hà Vi mở nắp hộp, hương hoa thoang thoảng trong không khí.
Mũi ta hơi ngứa.
Trong lòng đoán được mấy phần, ta mỉm cười nói:
“Làn da của Quý Phi vốn nhạy cảm, loại cao kia chưa được ngự y phụ trách trong cung kiểm tra kỹ lưỡng, e rằng…”
Ta còn chưa dứt lời thì Hà Vi đã tủi thân ra mặt.
Tuỳ Cẩn Vũ vội vàng ra mặt nói đỡ cho nàng ta:
“Mẫu phi không cần lo lắng, Vi Vi chắc chắn có thể khiến nhan sắc của người càng thêm phần xinh đẹp.”
7
Hà Vi vừa giúp Quý Phi thoa cao vừa đắc ý khoe khoang chính mình lợi hại như thế nào.
Bí quyết dưỡng nhan này bà cố nàng đích thân truyền lại.
Nàng không ngại gian khổ leo lên đỉnh núi Tung Sơn để hứng sương sớm.
Mấy chục loại hoa trong cao cũng là do nàng đích thân hái và tách từng cánh.
Ta cũng không cần thiết phải phí lời thêm mà ung dung ngồi xem kịch.
Y như ta dự đoán, chỉ chốc lát sau khuôn mặt trắng nõn của quý phi bắt đầu đỏ bừng và mẩn ngứa.
“Hà Vi, ngươi dám hạ độc bổn cung?”
Nhìn bản thân trong chiếc gương đồng, quý phi giận tím mặt.
Hà Vi run lẩy bẩy:
“Không thể nào, ta học chuyên ngành hóa học nên chắc chắn không thể mắc sai lầm trong phương pháp chế tạo được!”
Thái Tử nhanh chóng giải vây:
“Mẫu phi, thị tì trong Đông Cung đều đã thử qua cao này và không xảy ra vấn đề gì. Chắc chắn có nhầm lẫn ở đây rồi.”
Ngự y đến kiểm tra và bẩm báo:
“Triệu chứng của nương nương giống như trong sổ ghi chép y thuật do Tiên Hậu để lại: dị ứng phấn hoa!”
Quý Phi tức giận đập vỡ gương đồng.
“Hà Vi, ngươi còn gì để giải thích?”
Hà Vi quỳ rạp xuống.
“Nương nương, ta thật sự không biết da ngài nhạy cảm đến thế, lại còn dị ứng phấn hoa. Nhất định là do đám thị tì không rửa sạch cánh hoa.”
Sao lúc đầu nói ai cũng bình đẳng không phân sang hèn, giờ lại tuỳ tiện đổ lỗi cho người khác?
Ta suýt nữa cười thành tiếng.
Nhận lấy chiếc hộp nhỏ từ tay Tiểu Viên, ta chậm rãi đi đến trước mặt Quý Phi:
“Nương Nương, đây là cao chống dị ứng, ngài có thể dùng thử xem.”
Ngự y nữ gật đầu.
Cao chính tông quả nhiên rất tốt, chẳng mấy chốc những vết sưng tấy của quý phi đã dịu đi.
Những phu nhân tham gia yến tiệc cũng hiếu kỳ bước đến, tranh nhau hỏi ta đây là loại cao gì.
Ta hào phóng chia sẻ:
"Đây là cao chống dị ứng độc đáo của tiệm Bách Hoa Các trong kinh thành, rất hiệu quả trong việc điều trị dị ứng phấn hoa. Các sản phẩm khác như son, bột phấn hay thuốc viên dưỡng trắng ở đó cũng rất tốt.”
Lời nói của ta đã khiến các phu nhân thích chưng diện phải ghi nhớ tên cửa hàng son phấn chưa có tên tuổi này: Bách Hoa Các.
Cơn giận của Quý Phi đã nguôi đi không ít:
“Nếu thứ này có thể chữa khỏi cho bổn cung, thì để Phủ Nội Vụ phong nó là ngự cung thượng phẩm*.”
(*sản phẩm thượng hạng chuyên cung cấp cho hoàng gia)
Thấy Thái Tử đang định xin tha thay Hà Vi, Quý Phi khẽ lườm hắn rồi nhấp môi son nói:
“Hà Vi làm việc không cẩn thận, kéo xuống phạt 10 cái bạt tai.”
8
Vừa mới bước ra khỏi cửa cung, ta đã đụng phải người không muốn gặp.
Hà Vi bị đánh, khóc đến mức nhìn là thấy thương tâm.
Tuỳ Cẩn Vũ ôm nàng ta vào lòng dỗ dành.
“Ngoan nào ngoan nào, nàng mà còn khóc nữa trái tim ta sẽ tan nát mất.”
Ta hành lễ như cái máy. Hà Vi níu tay áo ta bù lu bù loa:
“Phó Khanh Dung, nhất định là ngươi giở trò. Không thì sao có thể trùng hợp chuẩn bị cao chống dị ứng cho Quý Phi như vậy được?"
Tuỳ Cẩn Vũ nhíu mày tức giận quát:
“Khanh Dung, cô biết nàng ghen tị với sự đa tài của Vi Vi. Nhưng đường đường là tiểu thư cao quý của Phủ Thừa Tướng, sao nàng có thể bỉ ổi như thế?”
Ta đẩy Hà Vi ra, lạnh lùng nói:
“Nói không bằng chứng là vu khống. Các người có chứng cứ sao?”
“Ta….” Hà Vi nhất thời không biết trả lời thế nào, cả giận nói:
“Đừng nghĩ là ta không biết vết thương trên đầu Thái Tử là do ngươi làm. Đợi ta đi nói cho Quý Phi biết thì ngươi chỉ có đường chết.!”
Ta cười nhạo nàng:
“Quan hệ giữa Thái Tử và Hà cô nương đúng là không tệ. Đến chuyện mất mặt như đêm hôm không giữ phép tắc lẻn vào Phủ Thừa Tướng mà cũng kể cho nhau nghe.”
Hà Vi một lòng muốn hủy hoại thanh danh của ta mà không biết rằng nếu thiên hạ phát hiện Thái Tử bị thương là do lén xông vào phủ của quan chức quan trọng trong triều thì chắc chắn sẽ có sóng gió ập đến hoàng cung.
Loan tin đi, cùng lắm thì lưỡng bại câu thương*.
(*两败俱伤: ý chỉ cả hai cùng nhận tổn thất)
Tối đó Tuỳ Cẩn Vũ chính là sợ điều này nên mới chạy nhanh hơn thỏ.
Hắn ta ngăn Hà Vi lại rồi trừng mắt nhìn ta giận dữ:
“Khanh Dung, trêu đùa cô vui lắm sao? Cô biết ngay nàng không mất trí nhớ. Nếu không thì làm sao nàng còn nhớ mẫu phi dị ứng phấn hoa mà mang theo thuốc giải.”
“Điện hạ sai rồi. Đầu xuân trăm hoa đua nở, Tiểu Viên biết thần nữ dị ứng phấn hoa giống như nương nương, cho nên mới mang theo một ít cao thuốc dự phòng.”
Nhìn thấy sự lạnh lẽo trong mắt ta, giọng điệu Tùy Cẩn Vũ dịu đi một chút:
“Khanh Dung, là lỗi của cô. Cô bất chợt quên mất nàng không thể chạm vào hoa dạ lai hương.”
“Thứ không thích thì đương nhiên cũng sẽ không để trong lòng, thần nữ hiểu.”
“Ý cô không phải như vậy!”
Tuỳ Cẩn Vũ muốn giải thích, nhưng ta không rảnh bận tâm hắn nữa.
Tĩnh dưỡng được nửa tháng thì sức khoẻ hồi phục hẳn nhưng ta vẫn không muốn ra ngoài.
Đêm ấy, không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà Tuỳ Cẩn Vũ lại xuất hiện trong phòng ta:
“Khanh Dung, cô biết nàng tức giận nhưng không cần giả bộ không quen biết như thế. Ngay cả tiệc chiêu đãi cô chủ trì nàng cũng không tới.”
Ta kinh hãi.
Thái Tử là đàn ông, sao có thể tự tiện xông vào khuê phòng con gái nhà người ta như thế này?
Nhưng hắn không để ý đến sự hoảng sợ của ta mà chỉ dỗ dành ngoài miệng:
“Vi Vi thân cô thế cô, nếu chẳng may bị gán cho tội danh hành vi không đúng mực, cố ý làm hại tiểu thư nhà quyền quý thì có thể Hoàng Đế sẽ tức giận sai người đánh chế.t nàng ấy.”
“Nàng trước giờ luôn rộng lượng, đúng không? Cô đã hứa giao vị trí Thái Tử Phi cho nàng, sau này nàng đương nhiên sẽ là người đứng đầu hậu cung, thay cô quản lý tam cung lục viện.”
“Vi Vi chỉ muốn một người toàn tâm toàn ý yêu nàng ấy. Vì cô, thậm chí Vi Vi cũng chấp nhận làm Trắc Phi rồi. Khanh Dung, nàng còn cái gì chưa hài lòng nữa?’’
Ta không thể nhịn được nữa:
“Thái Tử, xin hãy tự trọng! Có lẽ Vi Vi cô nương nào đó mà ngài đang nhắc đến có tình cảm vô cùng sâu nặng với ngài. Nhưng ta thật sự không quen biết ngài, ta cũng đã xin phụ thân thay ta hủy hôn rồi.”
“Ai cho phép nàng hủy hôn?”
Hắn lạnh lùng nói:
“Khanh Dung, đừng nói bừa. Nàng thật sự nghĩ cô không biết nàng đang giả vờ sao? Đời này ngoại trừ cô, nàng không được phép gả cho ai khác.”
Ta đoan trang hành lễ nói:
“Thái Tử nói đùa rồi. Thần nữ dưỡng bệnh hơn nửa tháng nay, chưa từng thấy Thái Tử ghé thăm lần nào. Quan hệ giữa ngài và ta hẳn là cũng không thân lắm.”
“Nói bậy…”
Hắn ta ấp úng nói:
“Do Vi Vi cảm thấy không khỏe nên cô mới dẫn nàng ấy tới biệt phủ ngâm suối nước nóng điều trị. Giờ cô trở về rồi, sau này sẽ dành thêm thời gian cho nàng.”
“Không cần!”
Nhìn thấy sự lạ lẫm và xa cách trong mắt ta, Tùy Cẩn Vũ hình như hơi luống cuống, định chạm vào mặt ta:
"Khanh Dung, đừng giận cô, không vui chút nào!"
“Vô lễ!”
Hắn không khác gì một kẻ lưu manh chỉ muốn sàm sỡ con gái nhà lành.
Ta dùng sức đẩy hắn.
Hắn không những không giận mà còn cười, hơi thở nóng rực phả vào mặt ta.
Thái Tử nắm chặt vai ta, cứng rắn ép ta tiếp nhận nụ hôn của hắn.
6
Trong lúc hoảng hốt, ta vớ lấy chiếc gối hổ phách trên đầu giường, dùng hết sức bình sinh đập cho hắn một cái.
Tuỳ Cẩn Vũ bị đau buông tay, trong mắt hắn đầy đau thương:
“Khanh Dung, sao nàng nỡ làm đau cô?”
Ta tỏ ra e ngại, nắm chặt trâm cài tóc ấn vào cổ mình.
“Thần nữ đả thương Thái Tử là trọng tội. Nhưng suy cho cùng là do Thái Tử không màng lễ nghi trước, đêm hôm còn xông vào phủ thừa tướng. Thần nữ nguyện tự vẫn để chứng minh trong sạch.”
Ta oà khóc, làm bộ đâm cây trâm trên tay vào cổ.
“ĐỪNG!”
Tùy Cẩn Vũ vội vàng kéo tay ta ra:
“ Khanh Dung, nàng muốn cô đau lòng đến chế.t sao?”
“Đừng làm chuyện ngốc nghếch nữa. Cô không trách nàng, cô sẽ lập tức rời đi.”
Để không gây ra động tĩnh khiến cả phủ chú ý, đường đường là đương kim Thái Tử mà phải trèo tường trốn đi.
Ngày hôm sau, Quý Phi thiết đãi yến tiệc.
Nhìn thấy vết sưng lớn trên trán Thái Tử, Quý Phi vừa thương vừa tức giận:
“Hoàng nhi, là ai khiến con ra nông nỗi này?”
Tuỳ Cẩn Vũ nhìn ta chằm chằm một lúc rồi ra vẻ rộng lượng:
“Mẫu phi, Nhi thần đang ngâm thơ thưởng trăng thì có con mèo hoang trên bờ tường gạt phải cục đá, vô tình đụng trúng Nhi thần.”
"Con trai ta là hoàng đế tương lai, làm sao có thể gây tổn hại đến dung mạo của nó!"
Quý phi nổi giận, hạ lệnh truy lùng và hóa kiếp hết tất cả mèo hoang xung quanh Đông Cung.
Tuỳ Cẩn Vũ sờ mũi một cái, nhìn sang ta cười rạng rỡ.
Ta quay mặt đi, không để ý tới hắn.
Hà Vi cầm một chiếc hộp tinh xảo tiến tới:
“Quý Phi nương nương bớt giận, tiểu nữ am hiểu các phương pháp dưỡng da, đảm bảo sẽ không để lại sẹo cho điện hạ.”
Tuỳ Cẩn Vũ phụ hoạ:
“Không sai! Vi Vi sáng chế ra một loại cao dưỡng tên Ngọc Lộ Cao, hôm nay cố ý mang đến cho mẫu phi dùng thử."
Khoảng thời gian này, Hà Vi không ngừng mày mò tạo ra những thứ mới mẻ cho nên cuộc sống của nàng ta ở Đông Cung xuôi chèo mát mái lắm.
Quý Phi chưa kịp nhận lấy, Hà Vi đã xung phong nhận việc:
“Dưỡng da dùng thủ pháp đặc biệt thì sẽ hiệu quả hơn. Nương nương, hay là để tiểu nữ thoa cao giúp ngài.”
Quý Phi gật đầu.
Hà Vi mở nắp hộp, hương hoa thoang thoảng trong không khí.
Mũi ta hơi ngứa.
Trong lòng đoán được mấy phần, ta mỉm cười nói:
“Làn da của Quý Phi vốn nhạy cảm, loại cao kia chưa được ngự y phụ trách trong cung kiểm tra kỹ lưỡng, e rằng…”
Ta còn chưa dứt lời thì Hà Vi đã tủi thân ra mặt.
Tuỳ Cẩn Vũ vội vàng ra mặt nói đỡ cho nàng ta:
“Mẫu phi không cần lo lắng, Vi Vi chắc chắn có thể khiến nhan sắc của người càng thêm phần xinh đẹp.”
7
Hà Vi vừa giúp Quý Phi thoa cao vừa đắc ý khoe khoang chính mình lợi hại như thế nào.
Bí quyết dưỡng nhan này bà cố nàng đích thân truyền lại.
Nàng không ngại gian khổ leo lên đỉnh núi Tung Sơn để hứng sương sớm.
Mấy chục loại hoa trong cao cũng là do nàng đích thân hái và tách từng cánh.
Ta cũng không cần thiết phải phí lời thêm mà ung dung ngồi xem kịch.
Y như ta dự đoán, chỉ chốc lát sau khuôn mặt trắng nõn của quý phi bắt đầu đỏ bừng và mẩn ngứa.
“Hà Vi, ngươi dám hạ độc bổn cung?”
Nhìn bản thân trong chiếc gương đồng, quý phi giận tím mặt.
Hà Vi run lẩy bẩy:
“Không thể nào, ta học chuyên ngành hóa học nên chắc chắn không thể mắc sai lầm trong phương pháp chế tạo được!”
Thái Tử nhanh chóng giải vây:
“Mẫu phi, thị tì trong Đông Cung đều đã thử qua cao này và không xảy ra vấn đề gì. Chắc chắn có nhầm lẫn ở đây rồi.”
Ngự y đến kiểm tra và bẩm báo:
“Triệu chứng của nương nương giống như trong sổ ghi chép y thuật do Tiên Hậu để lại: dị ứng phấn hoa!”
Quý Phi tức giận đập vỡ gương đồng.
“Hà Vi, ngươi còn gì để giải thích?”
Hà Vi quỳ rạp xuống.
“Nương nương, ta thật sự không biết da ngài nhạy cảm đến thế, lại còn dị ứng phấn hoa. Nhất định là do đám thị tì không rửa sạch cánh hoa.”
Sao lúc đầu nói ai cũng bình đẳng không phân sang hèn, giờ lại tuỳ tiện đổ lỗi cho người khác?
Ta suýt nữa cười thành tiếng.
Nhận lấy chiếc hộp nhỏ từ tay Tiểu Viên, ta chậm rãi đi đến trước mặt Quý Phi:
“Nương Nương, đây là cao chống dị ứng, ngài có thể dùng thử xem.”
Ngự y nữ gật đầu.
Cao chính tông quả nhiên rất tốt, chẳng mấy chốc những vết sưng tấy của quý phi đã dịu đi.
Những phu nhân tham gia yến tiệc cũng hiếu kỳ bước đến, tranh nhau hỏi ta đây là loại cao gì.
Ta hào phóng chia sẻ:
"Đây là cao chống dị ứng độc đáo của tiệm Bách Hoa Các trong kinh thành, rất hiệu quả trong việc điều trị dị ứng phấn hoa. Các sản phẩm khác như son, bột phấn hay thuốc viên dưỡng trắng ở đó cũng rất tốt.”
Lời nói của ta đã khiến các phu nhân thích chưng diện phải ghi nhớ tên cửa hàng son phấn chưa có tên tuổi này: Bách Hoa Các.
Cơn giận của Quý Phi đã nguôi đi không ít:
“Nếu thứ này có thể chữa khỏi cho bổn cung, thì để Phủ Nội Vụ phong nó là ngự cung thượng phẩm*.”
(*sản phẩm thượng hạng chuyên cung cấp cho hoàng gia)
Thấy Thái Tử đang định xin tha thay Hà Vi, Quý Phi khẽ lườm hắn rồi nhấp môi son nói:
“Hà Vi làm việc không cẩn thận, kéo xuống phạt 10 cái bạt tai.”
8
Vừa mới bước ra khỏi cửa cung, ta đã đụng phải người không muốn gặp.
Hà Vi bị đánh, khóc đến mức nhìn là thấy thương tâm.
Tuỳ Cẩn Vũ ôm nàng ta vào lòng dỗ dành.
“Ngoan nào ngoan nào, nàng mà còn khóc nữa trái tim ta sẽ tan nát mất.”
Ta hành lễ như cái máy. Hà Vi níu tay áo ta bù lu bù loa:
“Phó Khanh Dung, nhất định là ngươi giở trò. Không thì sao có thể trùng hợp chuẩn bị cao chống dị ứng cho Quý Phi như vậy được?"
Tuỳ Cẩn Vũ nhíu mày tức giận quát:
“Khanh Dung, cô biết nàng ghen tị với sự đa tài của Vi Vi. Nhưng đường đường là tiểu thư cao quý của Phủ Thừa Tướng, sao nàng có thể bỉ ổi như thế?”
Ta đẩy Hà Vi ra, lạnh lùng nói:
“Nói không bằng chứng là vu khống. Các người có chứng cứ sao?”
“Ta….” Hà Vi nhất thời không biết trả lời thế nào, cả giận nói:
“Đừng nghĩ là ta không biết vết thương trên đầu Thái Tử là do ngươi làm. Đợi ta đi nói cho Quý Phi biết thì ngươi chỉ có đường chết.!”
Ta cười nhạo nàng:
“Quan hệ giữa Thái Tử và Hà cô nương đúng là không tệ. Đến chuyện mất mặt như đêm hôm không giữ phép tắc lẻn vào Phủ Thừa Tướng mà cũng kể cho nhau nghe.”
Hà Vi một lòng muốn hủy hoại thanh danh của ta mà không biết rằng nếu thiên hạ phát hiện Thái Tử bị thương là do lén xông vào phủ của quan chức quan trọng trong triều thì chắc chắn sẽ có sóng gió ập đến hoàng cung.
Loan tin đi, cùng lắm thì lưỡng bại câu thương*.
(*两败俱伤: ý chỉ cả hai cùng nhận tổn thất)
Tối đó Tuỳ Cẩn Vũ chính là sợ điều này nên mới chạy nhanh hơn thỏ.
Hắn ta ngăn Hà Vi lại rồi trừng mắt nhìn ta giận dữ:
“Khanh Dung, trêu đùa cô vui lắm sao? Cô biết ngay nàng không mất trí nhớ. Nếu không thì làm sao nàng còn nhớ mẫu phi dị ứng phấn hoa mà mang theo thuốc giải.”
“Điện hạ sai rồi. Đầu xuân trăm hoa đua nở, Tiểu Viên biết thần nữ dị ứng phấn hoa giống như nương nương, cho nên mới mang theo một ít cao thuốc dự phòng.”
Nhìn thấy sự lạnh lẽo trong mắt ta, giọng điệu Tùy Cẩn Vũ dịu đi một chút:
“Khanh Dung, là lỗi của cô. Cô bất chợt quên mất nàng không thể chạm vào hoa dạ lai hương.”
“Thứ không thích thì đương nhiên cũng sẽ không để trong lòng, thần nữ hiểu.”
“Ý cô không phải như vậy!”
Tuỳ Cẩn Vũ muốn giải thích, nhưng ta không rảnh bận tâm hắn nữa.