Chương 6
21
Quý Phi kinh ngạc hoảng hốt buột miệng:
“Không thể nào! Bổn cung mời vu y từ Nam Cương dùng cổ trùng chế thuốc lãng quên, ngươi làm sao có thể nhớ lại được?
“Việc này còn phải cảm tạ Thái Tử! Hắn dung túng Hà Vi đẩy ta khỏi xe ngựa, cổ trùng trong đầu ta lúc ấy đã từ trong mắt bò ra. Không phải ta xét nét nhưng mà con cổ trùng kia của bà vừa trắng vừa béo núc, nhìn thật là buồn nôn!”
“Hà Vi!”
Quý Phi tức muốn tăng xông, định sai người đi lao ngục xử lý Hà Vi cho hả dạ.
Đột nhiên một bóng dáng mặc trang phục màu vàng kim từ ngoài cửa bước vào.
Quý Phi sợ đến mức mặt tái mét:
“Bệ...... Bệ Hạ, sao người lại ở đây?”
“Ngươi hạ độc chế.t Hoàng Hậu, còn muốn hãm hại con của nàng?”
Hoàng Đế nổi trận lôi đình.
Quý Phi bị tước quyền lực và địa vị, đày vào lãnh cung.
Vậy là coi như xong ư?
Hoàng Đế kiêng dè Thái Tử cũng như bè phái tàn dư dưới trướng cố Thượng Thư, phụ thân của Quý Phi.
Nhưng ta nào có sợ gì.
Quý Phi dùng sản phẩm của Bách Hoa Các cũng được một thời gian rồi.
Chỉ mấy ngày nữa thôi, mặt của bà ta sẽ nát rứa cả ra.
Lúc đó chất độc ngấm sâu vào lục phủ ngũ tạng, bà ta sẽ phải chịu đựng những cơn đau thấu tim cho đến khi tai mắt mũi miệng cùng đổ máu mà chế.t.
22
Quý Phi chết bất đắc kỳ tử.
Tùy Cẩn Vũ lại nhân lúc đêm khuya xông vào phủ Thừa Tướng lần nữa.
Hắn siết tay ta không buông:
“Vì sao nàng hại mẫu phi của ta? Năm đó nếu không phải ta cầu xin mẫu phi thì nàng không sống được tới bây giờ đâu.”
Ta gạt phăng tay hắn, lạnh lùng nói:
“Ta đã làm sai điều gì mà không dưng bị mẫu phi ngươi ban cho cái chế.t?”
Tùy Cẩn Vũ ngẩn ra.
“Ta không sai, vì sao ngươi lại dùng luận điệu ‘nạn nhân có tội’ để chỉ trích ta?”
Gieo nhân nào thì gặt quả đấy.
Nếu không phải năm xưa Quý Phi ghen tị Hoàng Hậu tài sắc vẹn toàn mà đầu độc người thì hôm nay ta cũng sẽ không ép bà ta vào đường chế.t.
Tùy Cẩn Vũ suy sụp:
“Khanh Dung, sao mọi chuyện lại thành ra thế này? Nếu như ta không bị Hà Vi thu hút, không để ả đẩy nàng rơi khỏi xe ngựa, thì có phải bây giờ sẽ khác không?”
Trên đời này nào có thuốc hối hận.
Chẳng bao lâu sau, chuyện Đông Cung ỷ thế cưỡng ép cướp đoạt tửu lầu lại còn đốt nhà hại chế.t người ta bị truyền ra ngoài.
Có quan trong triều viết sớ chứa hàng vạn tên người trình lên xin Hoàng Đế phạt nặng Thái Tử.
Tùy Cẩn Vũ miễn cưỡng bao biện:
“Tất cả đều do Hà Vi làm. Ả trộm lệnh bài, cố tình giấu diếm cô giế.t người phóng hỏa, không từ thủ đoạn.”
“Ả độc ác đó mới nên bị băm thành trăm mảnh, không liên quan gì đến cô.”
Đến giờ hắn vẫn không chịu hiểu!
Hành vi nào cũng có động cơ.
Hà Vi làm nhiều chuyện như vậy chẳng qua là muốn ngồi vào vị trí Thái Tử Phi mà thôi.
Sự việc đã bại lộ mà người trực tiếp hưởng lợi lại muốn đổ lỗi cho kẻ khác, nào có dễ dàng như vậy.
Hoàng Đế hoàn toàn thất vọng.
Ngài lấy tội danh lạm sát người vô tội và hãm hại Tam hoàng tử làm lý do để phế chức vị Thái Tử của Tùy Cẩn Vũ.
Biến thành dân thường, hắn quỳ trước phủ Thừa Tướng, khẩn thiết cầu xin ta tha thứ, mong ta trợ giúp hắn Đông Sơn tái khởi*.
(*东山再起 thường dùng khi một người vốn đã lui về ở ẩn lại trở lại làm việc gì, hoặc sau khi thất thế lại có được địa vị, thế lực mới.)
Tùy Cẩn Vũ cam đoan sau khi thành công thì trong tim hắn vĩnh viễn chỉ có một mình ta.
Quả là cựu Thái Tử, co được dãn được, rất biết tiến biết lùi.
Ta vỗ vỗ gương mặt hao gầy tiều tụy của Tùy Cẩn Vũ, khẽ cười:
“Hồi Tam hoàng tử còn ở biên cương, chàng bị truy sát rất nhiều lần! Ta biết là ngươi phái người đi.”
“Hiện tại, trò chơi mèo vờn chuột này nên đổi người rồi.”
23
Ta đi lao ngục thăm Hà Vi.
Nàng ta cầm xích sắt quát to:
“Phó Khanh Dung, ngươi đến bức ta gả cho tên thị vệ xấu xí kia ư, ta nói cho ngươi biết, không có cửa đâu!”
“Ta biết phương pháp biến vật thành đồ cổ để kiếm nhiều tiền, biết chế tạo thuốc nổ. Đợi Thái Tử hết thời gian cấm túc, ta sẽ bảo chàng nổ banh phủ Thừa Tướng đầu tiên!”
Chậc chậc!
Tin tức lạc hậu quá nha.
Ta có lòng tốt kể chuyện của Thái Tử và Quý Phi cho nàng ta nghe.
Hà Vi kinh ngạc đến run cả người:
“Không thể thế được! Tiên Hậu cũng xuyên không đến đây, dựa vào cái gì nàng cứu Hoàng Đế thì có thể lên làm Hoàng Hậu, còn ta làm nhiều việc như vậy cho Thái Tử lại chẳng nhận được gì.”
Ta nhếch mép.
Cùng là người xuyên không nhưng một bên chuyên làm việc có lợi cho mọi người, một bên thì chỉ chăm chăm ôm lợi về mình.
Sau khi Tiên Hậu lên ngôi, người chưa từng ngừng giúp đỡ dân chúng.
Còn Hà Vi thì chỉ ra sức giẫm lên núi xương bể máu của người khác mà trèo lên vị thế cao hơn.
Ngày lập thu, ngày Hà Vi lên đoạn đầu đài đã đến.
Tùy Cẩn Vũ che mặt, mang theo những tay sai thân tín ít ỏi còn lại định cướp ngục.
Tính toán hay lắm.
Giữ được núi xanh thì lo gì không có củi đốt. Hắn đưa được Hà Vi đi thì không sợ không chế tạo ra thuốc nổ hạng nặng, đoạt lại ngai vàng.
Tiếc rằng, Hà Vi đã bị Tam hoàng tử sai người cắt lưỡi, đánh gãy gân tay gân chân lâu rồi.
Có cướp được người về thì cũng chẳng có tác dụng gì.
Đầu của Hà Vi rơi xuống.
Thị vệ lầm tưởng Tùy Cẩn Vũ là thích khách nên hắn cũng bị giế.t.
24
Báo thù xong xuôi, Tuỳ Cẩn Ngôn cự tuyệt chức vị Thái Tử.
Chàng muốn tuân theo nguyện vọng của mẫu hậu, mang bản sao cuốn《 Thiên Công khai vật 》của Tống tiên sinh* mà người chép tay đi lưu truyền đến khắp nơi trong thiên hạ.
(*« Thiên Công khai vật » của Tống Ứng Tinh là một bộ tuyệt tác khoa học kỹ thuật thời cổ đại, đề cập toàn diện đến các kỹ thuật canh tác nông nghiệp và chế tạo thủ công nghiệp như dệt vải, gạch ngói, gốm sứ, nến, giấy, binh khí, thuốc nổ, dệt, nhuộm màu, phơi muối, khai thác than, ép dầu…)
“Khanh Dung, ngoài kia trời cao biển rộng, nàng có nguyện ý cùng ta đi xem?”
Ta gật đầu, không để ý đến phụ thân phàn nàn sau lưng:
“Heo hoàng thất cuối cùng vẫn ủi mất cải trắng bảo bối của ta.”
Ta và Tùy Cẩn Ngôn cùng cưỡi ngựa chạy song song bên nhau.
Chợt nhớ tới câu nói mà Tiên Hậu thích nhất:
"Thế gian này còn nhiều việc khó khăn cần người đi thực hiện. Ta dù nhỏ bé nhưng cũng nguyện góp một phần lực để gây dựng thịnh thế phồn hoa.”
Cao sơn ngưỡng chỉ*, giữ lửa trong tim.
(* khen ngợi nhân cách, tài năng hay học vấn của một người cao đến mức sừng sững như núi, khiến người đời ngưỡng mộ và coi như tiêu chuẩn để noi theo. Ở đây ý nữ chính muốn nói sau này mình cần giữ vững ước nguyện ban đầu và noi theo Tiên Hậu đi tạo phúc cho nhân gian.)
Đón ánh bình minh lộng lẫy, hai chúng ta tay trong tay cùng hướng đến tương lai.
(Hoàn)
Quý Phi kinh ngạc hoảng hốt buột miệng:
“Không thể nào! Bổn cung mời vu y từ Nam Cương dùng cổ trùng chế thuốc lãng quên, ngươi làm sao có thể nhớ lại được?
“Việc này còn phải cảm tạ Thái Tử! Hắn dung túng Hà Vi đẩy ta khỏi xe ngựa, cổ trùng trong đầu ta lúc ấy đã từ trong mắt bò ra. Không phải ta xét nét nhưng mà con cổ trùng kia của bà vừa trắng vừa béo núc, nhìn thật là buồn nôn!”
“Hà Vi!”
Quý Phi tức muốn tăng xông, định sai người đi lao ngục xử lý Hà Vi cho hả dạ.
Đột nhiên một bóng dáng mặc trang phục màu vàng kim từ ngoài cửa bước vào.
Quý Phi sợ đến mức mặt tái mét:
“Bệ...... Bệ Hạ, sao người lại ở đây?”
“Ngươi hạ độc chế.t Hoàng Hậu, còn muốn hãm hại con của nàng?”
Hoàng Đế nổi trận lôi đình.
Quý Phi bị tước quyền lực và địa vị, đày vào lãnh cung.
Vậy là coi như xong ư?
Hoàng Đế kiêng dè Thái Tử cũng như bè phái tàn dư dưới trướng cố Thượng Thư, phụ thân của Quý Phi.
Nhưng ta nào có sợ gì.
Quý Phi dùng sản phẩm của Bách Hoa Các cũng được một thời gian rồi.
Chỉ mấy ngày nữa thôi, mặt của bà ta sẽ nát rứa cả ra.
Lúc đó chất độc ngấm sâu vào lục phủ ngũ tạng, bà ta sẽ phải chịu đựng những cơn đau thấu tim cho đến khi tai mắt mũi miệng cùng đổ máu mà chế.t.
22
Quý Phi chết bất đắc kỳ tử.
Tùy Cẩn Vũ lại nhân lúc đêm khuya xông vào phủ Thừa Tướng lần nữa.
Hắn siết tay ta không buông:
“Vì sao nàng hại mẫu phi của ta? Năm đó nếu không phải ta cầu xin mẫu phi thì nàng không sống được tới bây giờ đâu.”
Ta gạt phăng tay hắn, lạnh lùng nói:
“Ta đã làm sai điều gì mà không dưng bị mẫu phi ngươi ban cho cái chế.t?”
Tùy Cẩn Vũ ngẩn ra.
“Ta không sai, vì sao ngươi lại dùng luận điệu ‘nạn nhân có tội’ để chỉ trích ta?”
Gieo nhân nào thì gặt quả đấy.
Nếu không phải năm xưa Quý Phi ghen tị Hoàng Hậu tài sắc vẹn toàn mà đầu độc người thì hôm nay ta cũng sẽ không ép bà ta vào đường chế.t.
Tùy Cẩn Vũ suy sụp:
“Khanh Dung, sao mọi chuyện lại thành ra thế này? Nếu như ta không bị Hà Vi thu hút, không để ả đẩy nàng rơi khỏi xe ngựa, thì có phải bây giờ sẽ khác không?”
Trên đời này nào có thuốc hối hận.
Chẳng bao lâu sau, chuyện Đông Cung ỷ thế cưỡng ép cướp đoạt tửu lầu lại còn đốt nhà hại chế.t người ta bị truyền ra ngoài.
Có quan trong triều viết sớ chứa hàng vạn tên người trình lên xin Hoàng Đế phạt nặng Thái Tử.
Tùy Cẩn Vũ miễn cưỡng bao biện:
“Tất cả đều do Hà Vi làm. Ả trộm lệnh bài, cố tình giấu diếm cô giế.t người phóng hỏa, không từ thủ đoạn.”
“Ả độc ác đó mới nên bị băm thành trăm mảnh, không liên quan gì đến cô.”
Đến giờ hắn vẫn không chịu hiểu!
Hành vi nào cũng có động cơ.
Hà Vi làm nhiều chuyện như vậy chẳng qua là muốn ngồi vào vị trí Thái Tử Phi mà thôi.
Sự việc đã bại lộ mà người trực tiếp hưởng lợi lại muốn đổ lỗi cho kẻ khác, nào có dễ dàng như vậy.
Hoàng Đế hoàn toàn thất vọng.
Ngài lấy tội danh lạm sát người vô tội và hãm hại Tam hoàng tử làm lý do để phế chức vị Thái Tử của Tùy Cẩn Vũ.
Biến thành dân thường, hắn quỳ trước phủ Thừa Tướng, khẩn thiết cầu xin ta tha thứ, mong ta trợ giúp hắn Đông Sơn tái khởi*.
(*东山再起 thường dùng khi một người vốn đã lui về ở ẩn lại trở lại làm việc gì, hoặc sau khi thất thế lại có được địa vị, thế lực mới.)
Tùy Cẩn Vũ cam đoan sau khi thành công thì trong tim hắn vĩnh viễn chỉ có một mình ta.
Quả là cựu Thái Tử, co được dãn được, rất biết tiến biết lùi.
Ta vỗ vỗ gương mặt hao gầy tiều tụy của Tùy Cẩn Vũ, khẽ cười:
“Hồi Tam hoàng tử còn ở biên cương, chàng bị truy sát rất nhiều lần! Ta biết là ngươi phái người đi.”
“Hiện tại, trò chơi mèo vờn chuột này nên đổi người rồi.”
23
Ta đi lao ngục thăm Hà Vi.
Nàng ta cầm xích sắt quát to:
“Phó Khanh Dung, ngươi đến bức ta gả cho tên thị vệ xấu xí kia ư, ta nói cho ngươi biết, không có cửa đâu!”
“Ta biết phương pháp biến vật thành đồ cổ để kiếm nhiều tiền, biết chế tạo thuốc nổ. Đợi Thái Tử hết thời gian cấm túc, ta sẽ bảo chàng nổ banh phủ Thừa Tướng đầu tiên!”
Chậc chậc!
Tin tức lạc hậu quá nha.
Ta có lòng tốt kể chuyện của Thái Tử và Quý Phi cho nàng ta nghe.
Hà Vi kinh ngạc đến run cả người:
“Không thể thế được! Tiên Hậu cũng xuyên không đến đây, dựa vào cái gì nàng cứu Hoàng Đế thì có thể lên làm Hoàng Hậu, còn ta làm nhiều việc như vậy cho Thái Tử lại chẳng nhận được gì.”
Ta nhếch mép.
Cùng là người xuyên không nhưng một bên chuyên làm việc có lợi cho mọi người, một bên thì chỉ chăm chăm ôm lợi về mình.
Sau khi Tiên Hậu lên ngôi, người chưa từng ngừng giúp đỡ dân chúng.
Còn Hà Vi thì chỉ ra sức giẫm lên núi xương bể máu của người khác mà trèo lên vị thế cao hơn.
Ngày lập thu, ngày Hà Vi lên đoạn đầu đài đã đến.
Tùy Cẩn Vũ che mặt, mang theo những tay sai thân tín ít ỏi còn lại định cướp ngục.
Tính toán hay lắm.
Giữ được núi xanh thì lo gì không có củi đốt. Hắn đưa được Hà Vi đi thì không sợ không chế tạo ra thuốc nổ hạng nặng, đoạt lại ngai vàng.
Tiếc rằng, Hà Vi đã bị Tam hoàng tử sai người cắt lưỡi, đánh gãy gân tay gân chân lâu rồi.
Có cướp được người về thì cũng chẳng có tác dụng gì.
Đầu của Hà Vi rơi xuống.
Thị vệ lầm tưởng Tùy Cẩn Vũ là thích khách nên hắn cũng bị giế.t.
24
Báo thù xong xuôi, Tuỳ Cẩn Ngôn cự tuyệt chức vị Thái Tử.
Chàng muốn tuân theo nguyện vọng của mẫu hậu, mang bản sao cuốn《 Thiên Công khai vật 》của Tống tiên sinh* mà người chép tay đi lưu truyền đến khắp nơi trong thiên hạ.
(*« Thiên Công khai vật » của Tống Ứng Tinh là một bộ tuyệt tác khoa học kỹ thuật thời cổ đại, đề cập toàn diện đến các kỹ thuật canh tác nông nghiệp và chế tạo thủ công nghiệp như dệt vải, gạch ngói, gốm sứ, nến, giấy, binh khí, thuốc nổ, dệt, nhuộm màu, phơi muối, khai thác than, ép dầu…)
“Khanh Dung, ngoài kia trời cao biển rộng, nàng có nguyện ý cùng ta đi xem?”
Ta gật đầu, không để ý đến phụ thân phàn nàn sau lưng:
“Heo hoàng thất cuối cùng vẫn ủi mất cải trắng bảo bối của ta.”
Ta và Tùy Cẩn Ngôn cùng cưỡi ngựa chạy song song bên nhau.
Chợt nhớ tới câu nói mà Tiên Hậu thích nhất:
"Thế gian này còn nhiều việc khó khăn cần người đi thực hiện. Ta dù nhỏ bé nhưng cũng nguyện góp một phần lực để gây dựng thịnh thế phồn hoa.”
Cao sơn ngưỡng chỉ*, giữ lửa trong tim.
(* khen ngợi nhân cách, tài năng hay học vấn của một người cao đến mức sừng sững như núi, khiến người đời ngưỡng mộ và coi như tiêu chuẩn để noi theo. Ở đây ý nữ chính muốn nói sau này mình cần giữ vững ước nguyện ban đầu và noi theo Tiên Hậu đi tạo phúc cho nhân gian.)
Đón ánh bình minh lộng lẫy, hai chúng ta tay trong tay cùng hướng đến tương lai.
(Hoàn)