Chương 33
Phó Tranh đeo nhẫn, nhưng không có cảm giác chân thực, đến mức bản thân tắm xong lau khô tóc liếc nhìn ngón tay, mới phát hiện mình đã đeo chiếc nhẫn Cartier này. Anh nhìn kỹ bàn tay mình, cảm thấy mình đeo nhẫn vẫn thật sự rất đẹp, mà nhìn chiếc nhẫn, không tránh được lại nghĩ tới Ninh Uyển.
Phó Tranh hơi phì cười, có lúc cô thật sự rất khác biệt, đến việc đeo nhẫn để tránh né vận đào hoa đen đủi ở xã khu cũng có thể nghĩ ra...
Phó Tranh cảm thấy rằng ngay cả khi chỉ để trả ơn Ninh Uyển đã mua nhẫn Cartier cho mình với giá bảy tám nghìn, anh cũng nên bày tỏ gì đó, anh nghĩ ngợi, mở mail mình ra...
Khi anh vừa viết mail cho Ninh Uyển xong, vừa đúng lúc điện thoại kêu. Cao Viễn có vài câu hỏi về vụ mua bán sáp nhập mà anh ấy đang làm, đến khi Phó Tranh và anh ấy phân tích xong vụ án lại tiện nói vài câu, thời gian đã không còn sớm nữa, đến mức cuối cùng Phó Tranh lại quên chuyện cái nhẫn, đeo nhẫn rồi đi ngủ...
Chỉ là Phó Tranh đều không ngờ tới, có nhiều khi ngủ một giấc, vận mệnh con người cũng thay đổi...
Ngày thứ hai, Phó Tranh bị vết ngứa trên tay đánh thức. Nói chính xác là vừa ngứa vừa đau nhói. Đến khi đôi mắt buồn ngủ của anh nhìn ngón tay của mình, phản ứng đầu tiên là anh đang nằm mơ...
Ngón tay dài đẹp khớp xương rõ ràng của anh, vừa dày vừa sưng lên, có chút đỏ còn có chút xanh?
Phó Tranh vô thức dụi mắt, nhưng cho đến khi tầm nhìn rõ ràng, ngón tay sưng tấy xấu xí trước mắt vẫn không biến mất, cảm giác đau nhói và ngứa ngáy truyền tới từ ngón tay ngày càng nghiêm trọng hơn...
Đây thực sự chính là ngón tay của mình!
Xung quanh chiếc nhẫn Cartier, vùng da ngón tay xung quanh tiếp xúc với chiếc nhẫn trở nên sưng đỏ, chạm nhẹ một chút liền cảm thấy ngứa ngáy không chịu nổi.
Cartier rác rưởi, chất lượng lại tệ như vậy!
Phó Tranh nhịn giận tháo chiếc nhẫn ra, sau đó thức dậy tắm rửa. Hiện nay một số sản phẩm xa xỉ cao cấp thật sự quá đáng, vừa nhìn là biết chất liệu chiếc nhẫn có vấn đề, mới gây dị ứng da.
Cartier, Phó Tranh quyết định kiện quản lý cấp cao của hãng đến mẹ anh ta cũng không thèm nhận.
***
Lúc Ninh Uyển đến phòng làm việc, Phó Tranh đã ngồi vào vị trí, biểu cảm anh khá u ám, giống như sự yên tĩnh cuối cùng của đại boss phe phản diện trước khi trở nên thịnh nộ, hình như anh đang trút giận dùng bàn tay phải của mình để đánh bàn phím gõ cái gì đó, Ninh Uyển tò mò chạy đến xem...
“Đơn khởi tố? Anh muốn kiện ai?”
Phó Tranh tiếc chữ như vàng: “Cartier.”
Kiện Cartier làm gì? Cartier đã làm gì?
Ninh Uyển vẫn chưa kịp hỏi rõ, Phó Tranh nhìn cô nói: “Nhẫn hôm qua cô mua cho tôi, hóa đơn mua, giấy chứng nhận sản phẩm và sổ bảo hành, cô lấy cho tôi.”
???
Phó Tranh đang nằm mơ ban ngày sao? Tiện tay mua ở sạp đường với giá 50 đồng, làm gì có hóa đơn, giấy chứng nhận sản phẩm với sổ bảo hành chứ?
Phó Tranh thấy Ninh Uyển không nói năng gì, Phó Tranh nhìn sang chỗ khác và nói một cách mất tự nhiên: “Tôi biết cô cũng lúng túng khi xảy ra chuyện này. Cô yên tâm, tôi nhận phần tâm ý cô đã mua Cartier cho tôi. Xảy ra vấn đề không phải lỗi của cô, nhưng chúng ta là luật sư, bảo vệ quyền lợi là phải làm.”
Phó Tranh không để ý sự mù mịt trên mặt của Ninh Uyển, chỉ mím môi tiếp tục nói: “Nghĩ về điều tích cực thì đây cũng phải chuyện xấu, vấn đề chất lượng nhãn hàng Cartier gây nên dị ứng da, nếu kiện, tôi nắm chắc có thể lấy được tiền bồi thường rất cao, chỉ cần phối hợp sử dụng dư luận...”
Chỉ tiếc là đối với biểu cảm dứt khoát báo thù rửa hận của Phó Tranh, Ninh Uyển hoàn toàn không hiểu rõ nguyên do: “Phó Tranh, anh sốt sao? Đang nói linh tinh gì thế?”
“...” Phó Tranh dừng một chút, giống như không muốn nói, nhưng cuối cùng giống như không còn cách nào khác, “Nhẫn Cartier cô mua cho tôi... tối hôm qua sau khi đeo, da bị dị ứng...”
Trong đầu Ninh Uyển đầu tiên lóe lên chuỗi dấu hỏi, sau đó là chuỗi dấu chấm than.
Phó Tranh dị ứng??? Không phải, cô đã mua Cartier cho Phó Tranh lúc nào thế??? Hay là dị ứng dẫn đến thần kinh nhầm lẫn???
Nhưng chuyện gấp gáp trước mắt là hỏi han cơ thể Phó Tranh trước, Ninh Uyển hơi gấp gáp: “Anh dị ứng chỗ nào? Để tôi xem!”
Phó Tranh lại có chút không tự nhiên: “Bỏ đi, không có gì đáng nhìn, lát nữa tôi sẽ đi bệnh viện, tốt nhất có thể chẩn đoán ra dị ứng da do đeo nhẫn...”
Nếu đã là dị ứng da do đeo nhẫn, vậy... nhất định là trên tay! Ninh Uyển nhìn dáng ngồi của Phó Tranh hiện tại, chỉ có tay phải đặt trên bàn, tay trái lại đặt dưới bàn, lúc nãy đánh chữ chỉ dùng tay phải...
“Duỗi tay trái ra cho tôi xem.”
“Không cần.”
“Để tôi xem nghiêm trọng thế nào! Nhìn một chút là được.”
Kết quả Phó Tranh vẫn quay đầu từ chối: “Không cần.”
Ninh Uyển không cách nào khác, chỉ có thể không nói trực tiếp kéo tay Phó Tranh, kết quả cũng không biết Phó Tranh bị làm sao, lúc này lại giống một cô vợ nhỏ ngượng ngùng, dáng vẻ sống chết không muốn cho Ninh Uyển xem, hai người bốn mắt đối địch, sau một hồi vật lộn, cuối cùng Ninh Uyển mới túm được tay trái của anh lôi ra từ dưới gầm bàn....
Ninh Uyển nhìn ngón tay sưng đến mức hơi thô to, bỗng chốc mở to mắt, dị ứng này.... có chút nghiêm trọng rồi...
Mà Phó Tranh gần như lập tức hất tay khỏi Ninh Uyển, giấu ra sau lưng, sau đó quay đi, giọng nói không tự nhiên: “Cô đừng nhìn nữa, phải nhớ dáng tay đẹp của tôi thường ngày, lúc xấu thế này, không phải trình độ từ trước đến nay đâu...”
Đã là lúc này rồi, còn vướng bận xấu hay không xấu!
Ninh Uyển sắp gấp chết rồi: “Tôi đưa anh đi bệnh viện!”
Phó Tranh lại rất kiên trì: “Cô đưa cho tôi hóa đơn bán hàng, chứng nhận sản phẩm và sổ bảo hành trước đã, đợi tôi viết xong đơn khởi tố, không thể dễ dàng bỏ qua cho Cartier thế này.”
Viết đơn khởi tố gì chứ! Cartier người ta vô tội mà!
Ninh Uyển xoa xoa tay, khô khan nói: “Cái này... những thứ anh nói... thực ra không có... Chúng ta vẫn nên đi khám dị ứng trước đã!”
Đáng tiếc Phó Tranh không bỏ qua: “Sao không có chứ? Đường đường là Cartier, cho dù là chất lượng sản phẩm tệ như vậy, ít nhất dịch vụ hậu mãi đầy đủ cũng có chứ?”
“Cái này... thực ra cái này... tôi mua... không phải của Cartier...”
Phó Tranh quả nhiên chau mày: “Gì cơ?”
“Là... thực ra thứ tôi mua không phải của Cartier.”
“Không thể nào.” Kết quả Phó Tranh vẫn không tin, anh nhìn Ninh Uyển, “Cô đừng cảm thấy Cartier là nhãn hàng lớn liền cho rằng chúng ta không động nổi pháp vụ chuyện nghiệp và đoàn luật sư của họ. Là luật sư lúc nên nói thật thì nói thật, tôi nhìn thấy rõ ràng chiếc nhẫn cô đưa tôi, chiếc hộp đựng là của Cartier. Thiết kế nhẫn cũng là mẫu cơ bản nhất của Cartier, hơn nữa bên trong nhẫn còn rõ ràng khắc chữ Cartier, sao lại không phải của Cartier chứ?”
“...” Ninh Uyển sắp xếp diễn đạt, “Là... anh không mua trang sức có thể không biết. Hiện nay có rất nhiều xưởng trong nước chạy theo xu hướng tên tuổi nước ngoài, chẳng hạn làm hàng nhái bao bì bên ngoài giống họ. Làm một cái tương tự theo kiểu dáng sản phẩm của người khác...” Cô hắng giọng, “Đương nhiên, thực ra chỉ cần anh phân biệt cẩn thận, vẫn có thể phát hiện chi tiết không giống nhau từ hàng thật và hàng nhái, nhưng điều này cần anh phải vô cùng vô cùng cẩn thận...”
Ninh Uyển nhìn Phó Tranh đầy ẩn ý: “Anh không lật lại xem xem trong nhẫn rốt cuộc khắc chữ gì sao?”
Phó Tranh chau mày, rõ ràng vẫn chưa phản ứng lại.
Xem ra chỉ có thể tung cú đấm của mình khiến anh tỉnh táo lại...
“Nhẫn của anh đâu?”
Phó Tranh chỉ vào góc bàn, Ninh Uyển lấy chiếc nhẫn từ trong hộp ra, cô đặt chiếc nhẫn ở trước mặt Phó Tranh: “Anh nhìn thấy chữ khắc ở đây là gì không?”
Phó Tranh ù ù cạc cạc: “Cartier mà.”
“Anh nhìn kỹ lại đi!” Ninh Uyển lại đặt chiếc nhẫn sát gần hơn một chút, “Anh xem, chữ đầu tiên của người ta, không phải là C, xem sau chữ C này, có phải có một chấm không?” Cô tuyên bố dõng dạc, “Đây là Gartier, không phải Cartier, anh không thể vì G và C giống nhau, liền kiện Cartier người ta được đúng không?”
“...”
“......”
Lúc đầu Phó Tranh không phản ứng gì, nhưng rất nhanh, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc cực độ tới mức hốt hoảng, anh nhìn chằm chằm vào dòng chữ khắc trong nhẫn: “GARTIER?”
“Cô không mua Cartier cho tôi?”
Ninh Uyển không dám nhìn thẳng vào mắt Phó Tranh, cô chỉ dời tầm mắt ra xa giả vờ nhìn đám mây ngoài cửa sổ: “Cái này.... thứ đồ này không quan tâm đắt rẻ, chủ yếu để ý tấm lòng... Anh xem, tôi thấy sạp bên đường có bán nhẫn, lần đầu tiên nghĩ đến muốn mua cho anh để đuổi vận hoa đào, đây là tình bạn thế nào chứ? Đúng không nào? Chúng ta là luật sư, suy nghĩ vấn đề quan trọng nhất là góc độ, đúng không nào?”
Chỉ tiếc lời dẫn dắt của cô không khuyên bảo thành công Phó Tranh, anh nhìn chằm chằm Ninh Uyển: “Cho nên đây là lý do cô mua Gartier cho tôi? Cái này...” Vẻ mặt Phó Tranh như sắp thăng thiên, “Cái Gartier này, bao nhiêu tiền?”
“Anh chắc chắn anh muốn nghe sự thật?”
Phó Tranh vuốt mi tâm, nét mặt nghiêm khắc: “Nói.”
Người này, nghiêm túc thật sự có thần thái lắm, Ninh Uyển thành thật thú nhận: “Chủ hàng đòi 200, nhưng tôi mặc cả, cuối cùng 50 tệ là mua được rồi.... Nhưng anh đừng nói, thiết kế này của người ta thực sự không điểm nào chê, rất tinh tế. Chỉ là tôi không ngờ chất liệu lại có vấn đề lớn như vậy... Xin lỗi anh, xin lỗi mà!”
50 tệ...
Vào giây phút này, Phó Tranh suýt nữa tức đến thăng thiên. Anh đúng là bị lật thuyền trong cống ngầm, anh vừa nhận được một chiếc nhẫn giống Cartier sao? Còn vui đến nỗi không cẩn thận nhìn chi tiết? Giờ nhìn lại, mới biết lúc đầu mình bị mỡ heo làm cho mù mắt, nó giống Cartier ở chỗ nào? Kiểu dáng đúng là rất giống, nhưng kỹ thuật thô ráp hơn rất nhiều, chất liệu rõ ràng không đúng, mà bản thân anh lúc trước còn cảm ơn Ninh Uyển, cảm thán không ngờ anh trong mắt cô lại đáng tiền như vậy? Thậm chí còn vì sự cảm động này dùng thân phận đại Par trả lời mail Ninh Uyển.
Ha! Anh trong lòng cô thật sự đáng giá.
Đáng giá 50 tệ!!! Nhiều thật đấy!!!!
“Tôi không muốn lừa anh, tôi nghĩ dù sao cũng dùng để đuổi vận đào hoa, tôi cũng không chú ý cái gì mà Cartier hay không Cartier, chỉ nhìn kiểu dáng khá ổn, bình thường đeo tùy thích, cũng không nghĩ lại dẫn đến dị ứng thành thế này!” Ninh Uyển vừa hối lỗi, vừa thực sự tự trách, “Xin lỗi anh, tôi không biết tay anh lại yếu ớt như vậy... trước đây tôi cũng mua ở sạp đấy đeo chơi, không xảy ra chuyện gì cả... có thể da của tôi khá dày...”
Cô vừa nói vừa kéo bàn tay phải còn mạnh khỏe của Phó Tranh: “Đi thôi đi thôi, tôi đưa anh đi bệnh viện khám.”
...
Ninh Uyển không ngờ Phó Tranh vẫn tưởng rằng cô mua cho anh nhẫn Cartier, giờ đây không chỉ biết không phải, còn vì việc này mà dị ứng, nét mặt rất khó coi. Cũng may rất nhanh đến số của anh để bác sĩ khám, sau khi chẩn đoán chỉ là dị ứng đơn giản, uống chút thuốc, bảo vệ chỗ da dị ứng là được.
Chỉ là bác sĩ nói không sao, Ninh Uyển vẫn còn chút để ý, dẫu sao ngón tay của Phó Tranh bị sưng thành thế này, nhân lúc Phó Tranh đi lấy thuốc, Ninh Uyển có chút không nhịn được: “Bác sĩ à, anh xem, chỗ phần da đỏ là dị ứng sưng tấy, nhưng chỗ màu xanh thì sao? Tay của bạn tôi sao lại không chỉ có đỏ, còn có chút xanh thế? Có phải độc thấm vào xương tủy rồi không?”
Bác sĩ rất nhẫn nại, giải thích nói: “Có lẽ là phai màu, thành phần trong chiếc nhẫn có đồng, có thể nhúng nước bị phai. Không vấn đề gì cả, dùng thuốc bình thường là khỏi.”
Phai màu? Có thể phai thành thế này, vậy chắc chắn là nhúng nước rất lâu, vậy... Ninh Uyển không ngốc, như vậy chỉ có một cách giải thích: Phó Tranh đeo nhẫn đi tắm.
Đến đi tắm anh cũng không nỡ tháo nhẫn ra! Sợ rằng một phút anh cũng không muốn tháo!
Nghĩ như vậy, Ninh Uyển càng thương xót người đàn ông này. Rốt cuộc là muốn có nhẫn Cartier đến mức nào chứ? Kết quả cô lại tặng anh một chiếc Gartier!
Đây quả thực là người nghe rơi lệ, người nghe đau lòng.
Đau lòng...
Đến khi cô có tiền, tặng anh một chiếc Cartier…
***
Đến khi Phó Tranh khám tay lấy thuốc xong quay về phòng làm việc, anh vẫn sầm mặt, dáng vẻ khó chịu không vui. Ninh Uyển cho anh chút thời gian để tự suy nghĩ, vì vậy ngồi một bên mở máy tính chuẩn bị kiểm tra xem có mail tư vấn nghiệp vụ trong công ty chưa trả lời không, kết quả cô load lại mail, nhìn thấy một mail khiến cô không dám tin.
Vị đại Par thần bí đó cuối cùng cũng viết một mail cho Ninh Uyển! Chính vào tối qua!
Ninh Uyển gần như nín thở, cô thấy kích động đến mức Adrenaline sắp bùng nổ, ngón tay cô mở mail khẽ run.
Tuy không phải quăng cho cô một cành ô liu có thể gia nhập đoàn đội, nhưng đối phương thực sự đã động viên Ninh Uyển rất tích cực trong mail.
“Bởi vì nền tảng chuyên môn và kinh nghiệm xử lý các vụ án thương mại trong sơ yếu lý lịch của bạn gần như bằng 0, không thể phá lệ trực tiếp tuyển bạn vào đội nhóm của tôi, nhưng tôi đồng ý cho bạn một cơ hội thể hiện bản thân. Phân tích tình tiết vụ án bên dưới là tóm tắt sơ lược về vụ án tôi đã xử lý trước đây. Nếu là bạn, bạn sẽ xử lý thế nào? Trong vòng ba ngày gửi cho tôi suy nghĩ và phương án giải quyết của bạn.”
Sau nội dung bức thư ngắn gọn này, đính kèm theo một bản word và một số trang bằng chứng scan PDF. Ninh Uyển ôm sự phấn kích thấp thỏm của mình mở ra, mới phát hiện, tình tiết vụ án được sắp xếp vô cùng cẩn thận tỉ mỉ trong word. Trong PDF đã dùng Mosaic che khuất các hợp đồng bằng chứng và tài liệu về các chi tiết riêng tư của vụ việc cụ thể.
Ninh Uyển càng nhìn, tâm trạng trong lòng càng dâng trào: “Nhân gian đều có chân tình! Tôi yêu cái vị đại Par này rồi!”
Dáng vẻ kích động như vậy quả nhiên thu hút sự chú ý của Phó Tranh, anh ngẩng đầu nhìn cô.
Ninh Uyển không nhịn được muốn khoe khoang, lập tức túm chặt anh: “Anh biết tôi nhận được mail của ai không?”
Có lẽ Phó Tranh không có cách hiểu nổi niềm vui của Ninh Uyển, lại vì tay dị ứng, đến một nụ cười giả tạo kinh doanh cũng không bộc lộ, cũng may tâm trạng Ninh Uyển thoải mái, vốn cũng không để ý anh có hào hứng hay không.
“Tổng bộ Chính Nguyên chúng ta có một đại Par sắp gia nhập anh biết chứ? Bây giờ vị đại Par này chủ động viết mail cho tôi!!! Còn cổ vũ tôi nữa! Đưa ra câu hỏi cho tôi. Liệu có phải cho tôi một ưu tiên không?” Ninh Uyển vui đến mức giọng nói cũng phát run, “Nhất định là lòng thành của tôi đã cảm động trời đất rồi! Nhất định là sự cố gắng của tôi có được đền đáp. Nhất định là sự nịnh bợ của tôi đã đến đúng điểm rồi!”
Chỉ là Ninh Uyển kích động không ngớt, Phó Tranh “người xem toàn bộ” lại chỉ muốn cười lạnh.
Haha.
Không phải lòng thành của cô cảm động trời đất, mà là Phó Tranh tôi mù mắt, nhìn nhầm Gartier thành Cartier...
Phó Tranh hơi phì cười, có lúc cô thật sự rất khác biệt, đến việc đeo nhẫn để tránh né vận đào hoa đen đủi ở xã khu cũng có thể nghĩ ra...
Phó Tranh cảm thấy rằng ngay cả khi chỉ để trả ơn Ninh Uyển đã mua nhẫn Cartier cho mình với giá bảy tám nghìn, anh cũng nên bày tỏ gì đó, anh nghĩ ngợi, mở mail mình ra...
Khi anh vừa viết mail cho Ninh Uyển xong, vừa đúng lúc điện thoại kêu. Cao Viễn có vài câu hỏi về vụ mua bán sáp nhập mà anh ấy đang làm, đến khi Phó Tranh và anh ấy phân tích xong vụ án lại tiện nói vài câu, thời gian đã không còn sớm nữa, đến mức cuối cùng Phó Tranh lại quên chuyện cái nhẫn, đeo nhẫn rồi đi ngủ...
Chỉ là Phó Tranh đều không ngờ tới, có nhiều khi ngủ một giấc, vận mệnh con người cũng thay đổi...
Ngày thứ hai, Phó Tranh bị vết ngứa trên tay đánh thức. Nói chính xác là vừa ngứa vừa đau nhói. Đến khi đôi mắt buồn ngủ của anh nhìn ngón tay của mình, phản ứng đầu tiên là anh đang nằm mơ...
Ngón tay dài đẹp khớp xương rõ ràng của anh, vừa dày vừa sưng lên, có chút đỏ còn có chút xanh?
Phó Tranh vô thức dụi mắt, nhưng cho đến khi tầm nhìn rõ ràng, ngón tay sưng tấy xấu xí trước mắt vẫn không biến mất, cảm giác đau nhói và ngứa ngáy truyền tới từ ngón tay ngày càng nghiêm trọng hơn...
Đây thực sự chính là ngón tay của mình!
Xung quanh chiếc nhẫn Cartier, vùng da ngón tay xung quanh tiếp xúc với chiếc nhẫn trở nên sưng đỏ, chạm nhẹ một chút liền cảm thấy ngứa ngáy không chịu nổi.
Cartier rác rưởi, chất lượng lại tệ như vậy!
Phó Tranh nhịn giận tháo chiếc nhẫn ra, sau đó thức dậy tắm rửa. Hiện nay một số sản phẩm xa xỉ cao cấp thật sự quá đáng, vừa nhìn là biết chất liệu chiếc nhẫn có vấn đề, mới gây dị ứng da.
Cartier, Phó Tranh quyết định kiện quản lý cấp cao của hãng đến mẹ anh ta cũng không thèm nhận.
***
Lúc Ninh Uyển đến phòng làm việc, Phó Tranh đã ngồi vào vị trí, biểu cảm anh khá u ám, giống như sự yên tĩnh cuối cùng của đại boss phe phản diện trước khi trở nên thịnh nộ, hình như anh đang trút giận dùng bàn tay phải của mình để đánh bàn phím gõ cái gì đó, Ninh Uyển tò mò chạy đến xem...
“Đơn khởi tố? Anh muốn kiện ai?”
Phó Tranh tiếc chữ như vàng: “Cartier.”
Kiện Cartier làm gì? Cartier đã làm gì?
Ninh Uyển vẫn chưa kịp hỏi rõ, Phó Tranh nhìn cô nói: “Nhẫn hôm qua cô mua cho tôi, hóa đơn mua, giấy chứng nhận sản phẩm và sổ bảo hành, cô lấy cho tôi.”
???
Phó Tranh đang nằm mơ ban ngày sao? Tiện tay mua ở sạp đường với giá 50 đồng, làm gì có hóa đơn, giấy chứng nhận sản phẩm với sổ bảo hành chứ?
Phó Tranh thấy Ninh Uyển không nói năng gì, Phó Tranh nhìn sang chỗ khác và nói một cách mất tự nhiên: “Tôi biết cô cũng lúng túng khi xảy ra chuyện này. Cô yên tâm, tôi nhận phần tâm ý cô đã mua Cartier cho tôi. Xảy ra vấn đề không phải lỗi của cô, nhưng chúng ta là luật sư, bảo vệ quyền lợi là phải làm.”
Phó Tranh không để ý sự mù mịt trên mặt của Ninh Uyển, chỉ mím môi tiếp tục nói: “Nghĩ về điều tích cực thì đây cũng phải chuyện xấu, vấn đề chất lượng nhãn hàng Cartier gây nên dị ứng da, nếu kiện, tôi nắm chắc có thể lấy được tiền bồi thường rất cao, chỉ cần phối hợp sử dụng dư luận...”
Chỉ tiếc là đối với biểu cảm dứt khoát báo thù rửa hận của Phó Tranh, Ninh Uyển hoàn toàn không hiểu rõ nguyên do: “Phó Tranh, anh sốt sao? Đang nói linh tinh gì thế?”
“...” Phó Tranh dừng một chút, giống như không muốn nói, nhưng cuối cùng giống như không còn cách nào khác, “Nhẫn Cartier cô mua cho tôi... tối hôm qua sau khi đeo, da bị dị ứng...”
Trong đầu Ninh Uyển đầu tiên lóe lên chuỗi dấu hỏi, sau đó là chuỗi dấu chấm than.
Phó Tranh dị ứng??? Không phải, cô đã mua Cartier cho Phó Tranh lúc nào thế??? Hay là dị ứng dẫn đến thần kinh nhầm lẫn???
Nhưng chuyện gấp gáp trước mắt là hỏi han cơ thể Phó Tranh trước, Ninh Uyển hơi gấp gáp: “Anh dị ứng chỗ nào? Để tôi xem!”
Phó Tranh lại có chút không tự nhiên: “Bỏ đi, không có gì đáng nhìn, lát nữa tôi sẽ đi bệnh viện, tốt nhất có thể chẩn đoán ra dị ứng da do đeo nhẫn...”
Nếu đã là dị ứng da do đeo nhẫn, vậy... nhất định là trên tay! Ninh Uyển nhìn dáng ngồi của Phó Tranh hiện tại, chỉ có tay phải đặt trên bàn, tay trái lại đặt dưới bàn, lúc nãy đánh chữ chỉ dùng tay phải...
“Duỗi tay trái ra cho tôi xem.”
“Không cần.”
“Để tôi xem nghiêm trọng thế nào! Nhìn một chút là được.”
Kết quả Phó Tranh vẫn quay đầu từ chối: “Không cần.”
Ninh Uyển không cách nào khác, chỉ có thể không nói trực tiếp kéo tay Phó Tranh, kết quả cũng không biết Phó Tranh bị làm sao, lúc này lại giống một cô vợ nhỏ ngượng ngùng, dáng vẻ sống chết không muốn cho Ninh Uyển xem, hai người bốn mắt đối địch, sau một hồi vật lộn, cuối cùng Ninh Uyển mới túm được tay trái của anh lôi ra từ dưới gầm bàn....
Ninh Uyển nhìn ngón tay sưng đến mức hơi thô to, bỗng chốc mở to mắt, dị ứng này.... có chút nghiêm trọng rồi...
Mà Phó Tranh gần như lập tức hất tay khỏi Ninh Uyển, giấu ra sau lưng, sau đó quay đi, giọng nói không tự nhiên: “Cô đừng nhìn nữa, phải nhớ dáng tay đẹp của tôi thường ngày, lúc xấu thế này, không phải trình độ từ trước đến nay đâu...”
Đã là lúc này rồi, còn vướng bận xấu hay không xấu!
Ninh Uyển sắp gấp chết rồi: “Tôi đưa anh đi bệnh viện!”
Phó Tranh lại rất kiên trì: “Cô đưa cho tôi hóa đơn bán hàng, chứng nhận sản phẩm và sổ bảo hành trước đã, đợi tôi viết xong đơn khởi tố, không thể dễ dàng bỏ qua cho Cartier thế này.”
Viết đơn khởi tố gì chứ! Cartier người ta vô tội mà!
Ninh Uyển xoa xoa tay, khô khan nói: “Cái này... những thứ anh nói... thực ra không có... Chúng ta vẫn nên đi khám dị ứng trước đã!”
Đáng tiếc Phó Tranh không bỏ qua: “Sao không có chứ? Đường đường là Cartier, cho dù là chất lượng sản phẩm tệ như vậy, ít nhất dịch vụ hậu mãi đầy đủ cũng có chứ?”
“Cái này... thực ra cái này... tôi mua... không phải của Cartier...”
Phó Tranh quả nhiên chau mày: “Gì cơ?”
“Là... thực ra thứ tôi mua không phải của Cartier.”
“Không thể nào.” Kết quả Phó Tranh vẫn không tin, anh nhìn Ninh Uyển, “Cô đừng cảm thấy Cartier là nhãn hàng lớn liền cho rằng chúng ta không động nổi pháp vụ chuyện nghiệp và đoàn luật sư của họ. Là luật sư lúc nên nói thật thì nói thật, tôi nhìn thấy rõ ràng chiếc nhẫn cô đưa tôi, chiếc hộp đựng là của Cartier. Thiết kế nhẫn cũng là mẫu cơ bản nhất của Cartier, hơn nữa bên trong nhẫn còn rõ ràng khắc chữ Cartier, sao lại không phải của Cartier chứ?”
“...” Ninh Uyển sắp xếp diễn đạt, “Là... anh không mua trang sức có thể không biết. Hiện nay có rất nhiều xưởng trong nước chạy theo xu hướng tên tuổi nước ngoài, chẳng hạn làm hàng nhái bao bì bên ngoài giống họ. Làm một cái tương tự theo kiểu dáng sản phẩm của người khác...” Cô hắng giọng, “Đương nhiên, thực ra chỉ cần anh phân biệt cẩn thận, vẫn có thể phát hiện chi tiết không giống nhau từ hàng thật và hàng nhái, nhưng điều này cần anh phải vô cùng vô cùng cẩn thận...”
Ninh Uyển nhìn Phó Tranh đầy ẩn ý: “Anh không lật lại xem xem trong nhẫn rốt cuộc khắc chữ gì sao?”
Phó Tranh chau mày, rõ ràng vẫn chưa phản ứng lại.
Xem ra chỉ có thể tung cú đấm của mình khiến anh tỉnh táo lại...
“Nhẫn của anh đâu?”
Phó Tranh chỉ vào góc bàn, Ninh Uyển lấy chiếc nhẫn từ trong hộp ra, cô đặt chiếc nhẫn ở trước mặt Phó Tranh: “Anh nhìn thấy chữ khắc ở đây là gì không?”
Phó Tranh ù ù cạc cạc: “Cartier mà.”
“Anh nhìn kỹ lại đi!” Ninh Uyển lại đặt chiếc nhẫn sát gần hơn một chút, “Anh xem, chữ đầu tiên của người ta, không phải là C, xem sau chữ C này, có phải có một chấm không?” Cô tuyên bố dõng dạc, “Đây là Gartier, không phải Cartier, anh không thể vì G và C giống nhau, liền kiện Cartier người ta được đúng không?”
“...”
“......”
Lúc đầu Phó Tranh không phản ứng gì, nhưng rất nhanh, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc cực độ tới mức hốt hoảng, anh nhìn chằm chằm vào dòng chữ khắc trong nhẫn: “GARTIER?”
“Cô không mua Cartier cho tôi?”
Ninh Uyển không dám nhìn thẳng vào mắt Phó Tranh, cô chỉ dời tầm mắt ra xa giả vờ nhìn đám mây ngoài cửa sổ: “Cái này.... thứ đồ này không quan tâm đắt rẻ, chủ yếu để ý tấm lòng... Anh xem, tôi thấy sạp bên đường có bán nhẫn, lần đầu tiên nghĩ đến muốn mua cho anh để đuổi vận hoa đào, đây là tình bạn thế nào chứ? Đúng không nào? Chúng ta là luật sư, suy nghĩ vấn đề quan trọng nhất là góc độ, đúng không nào?”
Chỉ tiếc lời dẫn dắt của cô không khuyên bảo thành công Phó Tranh, anh nhìn chằm chằm Ninh Uyển: “Cho nên đây là lý do cô mua Gartier cho tôi? Cái này...” Vẻ mặt Phó Tranh như sắp thăng thiên, “Cái Gartier này, bao nhiêu tiền?”
“Anh chắc chắn anh muốn nghe sự thật?”
Phó Tranh vuốt mi tâm, nét mặt nghiêm khắc: “Nói.”
Người này, nghiêm túc thật sự có thần thái lắm, Ninh Uyển thành thật thú nhận: “Chủ hàng đòi 200, nhưng tôi mặc cả, cuối cùng 50 tệ là mua được rồi.... Nhưng anh đừng nói, thiết kế này của người ta thực sự không điểm nào chê, rất tinh tế. Chỉ là tôi không ngờ chất liệu lại có vấn đề lớn như vậy... Xin lỗi anh, xin lỗi mà!”
50 tệ...
Vào giây phút này, Phó Tranh suýt nữa tức đến thăng thiên. Anh đúng là bị lật thuyền trong cống ngầm, anh vừa nhận được một chiếc nhẫn giống Cartier sao? Còn vui đến nỗi không cẩn thận nhìn chi tiết? Giờ nhìn lại, mới biết lúc đầu mình bị mỡ heo làm cho mù mắt, nó giống Cartier ở chỗ nào? Kiểu dáng đúng là rất giống, nhưng kỹ thuật thô ráp hơn rất nhiều, chất liệu rõ ràng không đúng, mà bản thân anh lúc trước còn cảm ơn Ninh Uyển, cảm thán không ngờ anh trong mắt cô lại đáng tiền như vậy? Thậm chí còn vì sự cảm động này dùng thân phận đại Par trả lời mail Ninh Uyển.
Ha! Anh trong lòng cô thật sự đáng giá.
Đáng giá 50 tệ!!! Nhiều thật đấy!!!!
“Tôi không muốn lừa anh, tôi nghĩ dù sao cũng dùng để đuổi vận đào hoa, tôi cũng không chú ý cái gì mà Cartier hay không Cartier, chỉ nhìn kiểu dáng khá ổn, bình thường đeo tùy thích, cũng không nghĩ lại dẫn đến dị ứng thành thế này!” Ninh Uyển vừa hối lỗi, vừa thực sự tự trách, “Xin lỗi anh, tôi không biết tay anh lại yếu ớt như vậy... trước đây tôi cũng mua ở sạp đấy đeo chơi, không xảy ra chuyện gì cả... có thể da của tôi khá dày...”
Cô vừa nói vừa kéo bàn tay phải còn mạnh khỏe của Phó Tranh: “Đi thôi đi thôi, tôi đưa anh đi bệnh viện khám.”
...
Ninh Uyển không ngờ Phó Tranh vẫn tưởng rằng cô mua cho anh nhẫn Cartier, giờ đây không chỉ biết không phải, còn vì việc này mà dị ứng, nét mặt rất khó coi. Cũng may rất nhanh đến số của anh để bác sĩ khám, sau khi chẩn đoán chỉ là dị ứng đơn giản, uống chút thuốc, bảo vệ chỗ da dị ứng là được.
Chỉ là bác sĩ nói không sao, Ninh Uyển vẫn còn chút để ý, dẫu sao ngón tay của Phó Tranh bị sưng thành thế này, nhân lúc Phó Tranh đi lấy thuốc, Ninh Uyển có chút không nhịn được: “Bác sĩ à, anh xem, chỗ phần da đỏ là dị ứng sưng tấy, nhưng chỗ màu xanh thì sao? Tay của bạn tôi sao lại không chỉ có đỏ, còn có chút xanh thế? Có phải độc thấm vào xương tủy rồi không?”
Bác sĩ rất nhẫn nại, giải thích nói: “Có lẽ là phai màu, thành phần trong chiếc nhẫn có đồng, có thể nhúng nước bị phai. Không vấn đề gì cả, dùng thuốc bình thường là khỏi.”
Phai màu? Có thể phai thành thế này, vậy chắc chắn là nhúng nước rất lâu, vậy... Ninh Uyển không ngốc, như vậy chỉ có một cách giải thích: Phó Tranh đeo nhẫn đi tắm.
Đến đi tắm anh cũng không nỡ tháo nhẫn ra! Sợ rằng một phút anh cũng không muốn tháo!
Nghĩ như vậy, Ninh Uyển càng thương xót người đàn ông này. Rốt cuộc là muốn có nhẫn Cartier đến mức nào chứ? Kết quả cô lại tặng anh một chiếc Gartier!
Đây quả thực là người nghe rơi lệ, người nghe đau lòng.
Đau lòng...
Đến khi cô có tiền, tặng anh một chiếc Cartier…
***
Đến khi Phó Tranh khám tay lấy thuốc xong quay về phòng làm việc, anh vẫn sầm mặt, dáng vẻ khó chịu không vui. Ninh Uyển cho anh chút thời gian để tự suy nghĩ, vì vậy ngồi một bên mở máy tính chuẩn bị kiểm tra xem có mail tư vấn nghiệp vụ trong công ty chưa trả lời không, kết quả cô load lại mail, nhìn thấy một mail khiến cô không dám tin.
Vị đại Par thần bí đó cuối cùng cũng viết một mail cho Ninh Uyển! Chính vào tối qua!
Ninh Uyển gần như nín thở, cô thấy kích động đến mức Adrenaline sắp bùng nổ, ngón tay cô mở mail khẽ run.
Tuy không phải quăng cho cô một cành ô liu có thể gia nhập đoàn đội, nhưng đối phương thực sự đã động viên Ninh Uyển rất tích cực trong mail.
“Bởi vì nền tảng chuyên môn và kinh nghiệm xử lý các vụ án thương mại trong sơ yếu lý lịch của bạn gần như bằng 0, không thể phá lệ trực tiếp tuyển bạn vào đội nhóm của tôi, nhưng tôi đồng ý cho bạn một cơ hội thể hiện bản thân. Phân tích tình tiết vụ án bên dưới là tóm tắt sơ lược về vụ án tôi đã xử lý trước đây. Nếu là bạn, bạn sẽ xử lý thế nào? Trong vòng ba ngày gửi cho tôi suy nghĩ và phương án giải quyết của bạn.”
Sau nội dung bức thư ngắn gọn này, đính kèm theo một bản word và một số trang bằng chứng scan PDF. Ninh Uyển ôm sự phấn kích thấp thỏm của mình mở ra, mới phát hiện, tình tiết vụ án được sắp xếp vô cùng cẩn thận tỉ mỉ trong word. Trong PDF đã dùng Mosaic che khuất các hợp đồng bằng chứng và tài liệu về các chi tiết riêng tư của vụ việc cụ thể.
Ninh Uyển càng nhìn, tâm trạng trong lòng càng dâng trào: “Nhân gian đều có chân tình! Tôi yêu cái vị đại Par này rồi!”
Dáng vẻ kích động như vậy quả nhiên thu hút sự chú ý của Phó Tranh, anh ngẩng đầu nhìn cô.
Ninh Uyển không nhịn được muốn khoe khoang, lập tức túm chặt anh: “Anh biết tôi nhận được mail của ai không?”
Có lẽ Phó Tranh không có cách hiểu nổi niềm vui của Ninh Uyển, lại vì tay dị ứng, đến một nụ cười giả tạo kinh doanh cũng không bộc lộ, cũng may tâm trạng Ninh Uyển thoải mái, vốn cũng không để ý anh có hào hứng hay không.
“Tổng bộ Chính Nguyên chúng ta có một đại Par sắp gia nhập anh biết chứ? Bây giờ vị đại Par này chủ động viết mail cho tôi!!! Còn cổ vũ tôi nữa! Đưa ra câu hỏi cho tôi. Liệu có phải cho tôi một ưu tiên không?” Ninh Uyển vui đến mức giọng nói cũng phát run, “Nhất định là lòng thành của tôi đã cảm động trời đất rồi! Nhất định là sự cố gắng của tôi có được đền đáp. Nhất định là sự nịnh bợ của tôi đã đến đúng điểm rồi!”
Chỉ là Ninh Uyển kích động không ngớt, Phó Tranh “người xem toàn bộ” lại chỉ muốn cười lạnh.
Haha.
Không phải lòng thành của cô cảm động trời đất, mà là Phó Tranh tôi mù mắt, nhìn nhầm Gartier thành Cartier...