Chương 16: Kiến ngộ [2]
Mao Bất Di ngưng nghĩ về quá khứ, hắn nhìn lại đã thấy Ngư Phi tựa đầu vào trụ cột gỗ bên cạnh ngủ thiếp đi từ lúc nào. Hắn thở dài, đi đến bế nàng về phòng. Chu đáo đắp chăn, vẫn là khi ngủ mới khiến người khác an tâm hơn nhiều. Hắn đi ra ngoài đóng cửa lại, chợt cảm thấy phía sau có cơn gió lạnh, quay đầu nhìn là người đó. Một người bạn đã rất lâu rồi không gặp. Chu Chi quân.
Nhìn thấy y, Mao Bất Di liền lộ ra dáng vẻ bất ngờ, cũng không ngờ sẽ gặp lại y sau nhiều năm cách biệt.
" Ngươi đến tìm ta hay tìm ai khác? "
Chu Chi quân ảm đạm nhìn hắn.
" Ngươi. "
Mao Bất Di nấu một bình rượu nóng, hai người ngồi lại dưới gốc cây thụ Đỗ Quyên. Cũng không nhớ rõ lần trước từ biệt là khi nào, càng không nhớ rõ khi ấy rốt cuộc hai người trông ra sao, chỉ nhớ Chu Chi quân không phải tên Chu Chi, hắn tên Biệt Cốc, Bất Di cũng không phải tên Bất Di, hắn tên Ẩn Lộ.
" Đến tìm ta là vì chuyện gì? "
Chu Chi nhìn Bất Di, hắn nửa phần cũng không để lộ ra tâm tư.
" Ngươi không muốn tìm Băng Tuyền, mở ra vạc kí ức ư? "
Động tác uống rượu của Bất Di dừng lại một chút.
" Ngươi vẫn cố chấp với nó thế ư? "
Chu Chi quả nhiên vẫn vậy, hắn quý mạng hơn cả, làm sao quên được chứ.
" Ngươi hiểu ta mà. "
Bất Di lộ ra vài phần bất mãn.
" Ta không hiểu, Băng Tuyền, vạc kí ức, ngươi có biết rốt cuộc nó có thể giúp gì không? Chỉ là lời của Ưng Tuyên, lời hắn tin nổi ư? "
" Không tin cũng phải tin, cũng không có cách khác. Trừ phi người đó mãi mãi không quay về. "
Hắn tức giận đặt mạnh ly rượu xuống bàn.
" Không quay về? Ngươi điên rồi sao? Nếu người không về, chúng ta cũng không sống được. Tốt nhất ngươi nên suy nghĩ cẩn thận, tại sao chúng ta vẫn có thể ngồi ở đây. Biệt Cốc, sáu người chúng ta là nhờ người mới được sinh ra, lời ngươi nói ý là phản. "
Phải biết Bất Di đã tốn bao công sức mới giữ vững vị trí ở Phượng thành thế này, phải biết Chu Chi đã hao tổn bao nhiêu thời gian để tìm kiếm Băng Tuyền thế này, phải biết sáu người họ đã từng rất thân thiết, luôn ăn ý nhau mỗi lần ra trận.
Chu Chi trầm lặng nhìn gợn nước trong ly rượu kia không khỏi cười nhạt một tiếng.
" Vậy thì sao? Ta là kẻ tham sống sợ chết thế đấy, ngươi nghĩ ai cũng nhớ người đó sao? Ta sớm đã quên rồi, từ dung mạo đến lời nói thậm chí là hành động, ta đều đã quên. Hơn mấy vạn năm, ta lưu lạc ở nơi sa mạc khô cằn, đến nơi núi tuyết lạnh lẽo chỉ để tìm Băng Tuyền thôi. Ẩn Lộ, người đó sẽ không về đâu. Người đó vẫn sẽ ở nơi nào đó mà cả ta, ngươi và bọn họ đều không biết. "
Mao Bất Di lại im lặng, lâu sau hắn mới thở dài.
" Cho nên, ngươi muốn ta đoạt Băng Tuyền với ngươi? Ngươi muốn mở ra vạc kí ức, muốn lấy được tủy linh thạch, muốn sống? "
Chu Chi gật đầu.
" Được, ta giúp ngươi, nhưng ngươi phải hứa với ta, không được làm hại người, đối với ta, người ấy chính là sinh mạng. "
" Ta đồng ý với ngươi. "
Cơn gió lạnh nhè nhẹ thổi qua, nơi tuyết rơi dường như biến thành đồi hoa rực rỡ, ánh nắng chan hòa ấm áp tựa mùa xuân, ở đồi hoa, có sáu thiếu niên cùng nhau thưởng rượu ngâm thơ. Khung cảnh nhìn qua cảm thấy chưa từng vui vẻ đến vậy, ở nơi tận trên vân vũ cao kia, luôn có một ánh mắt dõi theo kim quang rực rỡ đang lan ra khắp cõi. Dường như tại lúc ấy, hắn thật sự chỉ để một người ở trong mắt, hết thảy tâm can đều đặt hết trên người ấy.
" Ngươi xem, hắn lại ngẩn ra nữa rồi. "
Ưng Tuyên cười nói với Biệt Cốc.
" Hắn ấy à, ngưỡng mộ tôn thượng bao lâu nay, chỉ tiếc tôn thượng chỉ yêu thiên hạ, không đặt hắn trong lòng. "
Biệt Cốc vỗ vai của Ưng Tuyên, hai người dường như rất thân thiết.
" Lại nói, hắn đào hoa như vậy, trong lòng lại ngưỡng mộ tôn thượng, người hắn tìm đến không phải đều mang dáng vẻ gì đó giống với tôn thượng sao? "
" Ha, hắn còn nghĩ là yêu rồi, xong lại không muốn yêu người ta cũng không muốn người ta yêu mình, làm khổ bao nhiêu tiên tử rồi chứ. "
Ẩn Lộ quay lại cười cợt nhìn hai người, Cừ Mục khoác lấy vai của Ẩn Lộ.
" Ngươi xem hắn kìa, bị nói trúng tim đen rồi. "
Tu Ức cũng đến ngồi cạnh, kế bên Lương Tĩnh.
" Ngươi xem, ngươi xem, sao này hắn sẽ là kẻ nợ tình bậc nhất lục giới cho xem. "
Sáu người cười với nhau, gió lại thổi qua, nơi đồi hoa chợt hóa thành nơi khói lửa mù mịt, máu chảy thành dòng, xác chất thành đống. Ẩn Lộ trọng thương, hắn tìm kiếm hơi thở của tôn thượng, tìm rồi lại tìm, hắn ở giữa sa mạc hoang tàn, gào lên ai oán, bao nỗi thống khổ mấy ai hay. Hắn thấp thỏm, hắn lo lắng, hắn tuyệt vọng, hắn cười rồi lại khóc, hắn lại thẫn thờ.
" Có bỏ cái mạng này, ta cũng phải tìm ra người, ta yêu nàng, yêu nàng. "
Cừ Mục tìm thấy trong hàng vạn xác chết đang dần tiêu tán, hắn đến trước mặt Ẩn Lộ.
" Tôn thượng đã chết rồi. Người đã chết rồi. Vì bảo vệ thiên hạ này nên đã chết rồi. "
Ẩn Lộ cười nhẹ một tiếng.
" Vậy thì sao. Ta sẽ lật tung cả thiên hạ này lên, tìm người. "
" Ngươi muốn làm gì? Tìm không thấy tôn thượng lẽ nào ngươi định phá đi thiên hạ này sao? "
Đôi mắt hắn lộ ra chút lung lay, đúng, đây là thiên hạ mà tôn thượng của hắn đã dùng cả mạng sống mà bảo vệ, hắn làm sao có thể phá hủy nó chứ.
" Nếu người đã bảo vệ thiên hạ muôn dân như vậy, thì ta cũng sẽ bảo vệ thứ ấy. Chỉ cần người quay về, bảo ta làm gì cũng được. "
Cừ Mục thở dài, chấp niệm của hắn còn sâu hơn cả vực thẩm vạn trượng không thấy đáy.
Một làn sương mờ vây lấy Ẩn Lộ, hắn luôn tìm hình bóng của tôn thượng, ngày hôm đó, hắn cuối cùng cũng đã tìm ra một người có dáng vẻ ấy, không phải dung mạo mà là nụ cười của nàng ấy, rất giống. Hắn lại ngộ nhận bản thân yêu nàng ấy, lại cầu nàng ấy không yêu mình. Nực cười.
Tiếng thở dài kết thúc suy nghĩ của hắn. Chu Chi nhìn hắn một lát rồi lại im lặng không nói. Năm xưa có ai mà không rõ hắn chấp niệm với tôn thượng cỡ nào.
" Được rồi, ta về đây. Tháng sau, trấn Du Sương. "
Chu Chi trong tích tắc đã rời đi theo làn khói trắng mờ ảo. Bất Di nhìn về bầu trời đen tịch mịch kia, dường như đang nhìn thấy bản thân hắn, bị vây khốn bởi đêm tối, ngột ngạt đến không thở nổi, hắn ở trong đó, muốn tìm đường ra cũng không tìm được, một chút ánh sáng nhỏ nhoi, dù chỉ là một ít cũng không có. Hắn chỉ nghe thấy thanh âm của một tiểu cô nương, cơ hồ không quen lại dường như không xa lạ, hắn chỉ nghe được nàng ấy gọi tên mình. Không biết tại sao hắn lại đột nhiên nghĩ đến Đàm nhi, cái gọi là nhất kiến chung tình của hắn chẳng qua chỉ là hình bóng người xưa. Hắn cùng lắm xem Bách Lý Y Đàm là bằng hữu. Tiếng yêu của hắn rất không đáng tin. Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, lắng nghe kĩ dường như nhẹ nhàng, uyển chuyển, Lạc Tiềm Trúc ư?
" Chàng sao lại uống rượu một mình? "
Là một nữ nhân như hoa ngư ngọc, hắn còn tưởng đại điện hạ chẳng mấy chốc đã tìm ra hơi thở của muội muội mà đến đây tìm người. Nữ nhân kia ăn vận hở tay, hở bụng, phần cổ áo lại xẻ sâu đến tận ngực, khiến người khác nhìn vào có chút e ngại nhưng Bất Di lại không lấy chút ngại ngùng nào mà còn tỏ vẻ chán ghét.
" Sao lại đến đây? "
Nàng kia ôm lấy vai của Bất Di, ra sức nũng nịu.
" Người ta nhớ chàng mà. Di Di. "
Hai tiếng " Di Di " phát ra từ miệng nàng ta lại khiến cho hắn tức giận. Khó nghe chết đi được.
" Cút. "
Nữ nhân kia vẫn giữ một mặt vui vẻ, ngồi xuống bên cạnh Bất Di.
" Chàng đó, suốt ngày đến Thanh Khâu, cũng không thèm nhìn lấy ta một cái. Ta đợi chàng muốn tàn canh mà chàng cũng không chịu đến gặp ta. "
Mao Bất Di lườm nàng ta một cái.
" Độ Miên, ta đã nói rõ với ngươi rồi, đừng đến tìm ta nữa. "
Nàng ta là Độ Miên, Hồng Kỉ Độ Miên, là cô nương của Nhất Tuyến lâu, khi xưa Bất Di thường xuyên lui tới nên dính tới nàng ta. Mấy năm qua do hắn để ý đến Bách Lý Y Đàm nên đã không đến nữa nhưng nàng ta là người rất cố chấp nên cứ bám theo mãi chẳng buông.
" Aiya, thiếp đến để nói với chàng một chuyện. Chẳng phải trước khi đến Thanh Khâu chàng có dặn người ta để ý người đó sao? "
Hắn nghe nàng ta nói cũng dần nhớ ra, sau khi Nhị điện hạ ra đi, hắn đã gặp phải một kẻ ám sát, kẻ đó pháp thuật cao cường, đặc biệt mang Cửu Diệm Chi hỏa, mang theo nghi ngờ nên hắn đã âm thầm điều tra, cuối cùng nghi ngờ một người. Sau khi đến Thanh Khâu một chuyến, hắn đã nhờ Độ Miên theo dõi nhất cử nhất động của người đó. Hồng Kỉ Độ Miên là cô nương sắc sảo, tinh tế, lại rất thích kiểu nam nhân như Mao Bất Di vì thế liền đồng ý ngay, một phần vì thích thú một phần là vì hắn.
" Nói đi. "
Hắn uống một ngụm rượu lại liếc nhìn chỗ khác.
" Người đó ấy à, gần đây rất hay ở trong phòng, ta có phái tiểu nhãn đi xem thử thì nhận ra một điều, người đó lập nên một tầng kết giới khóa đi linh lực trong người, bây giờ xem ra là đang muốn phá bỏ kết giới. Di Di, chàng thấy thế nào? "
Hồng Kỉ Độ Miên chăm chú nhìn Mao Bất Di rồi lại để ý được có sự xuất hiện của một người khác, đang ở trong phòng nên mỉm cười.
" Được rồi, cô nương ấy đã ngủ, chàng cũng nên ngủ đi. Di Di, lần này chàng nợ ta đó. "
Nói rồi nàng ấy liền chậm rãi rời đi. Mao Bất Di cười cười, nàng ta vẫn như vậy, để ý từng chút một. Điều này là thứ khiến hắn ưa thích, có lẽ Độ Miên là cô nương đầu tiên hắn để ý không phải vì có nét giống với tôn thượng của hắn. Hắn còn nhớ, lần đầu gặp Độ Miên là khi thưởng thức hồng vũ kinh diễm của nàng ấy ở trên vũ đài. Nàng ấy một thân màu đỏ, xinh đẹp quyến rũ, ai cũng nhìn đến không chớp mắt, miệng cũng không khép lại được. Hắn vừa nhìn đã lập tức để ý. Nàng ấy xinh đẹp cực kì, khiến cho hắn có vài phần lưu tâm. Sau đó Độ Miên đã đến ngồi ở bàn của hắn, mời hắn một ly rượu, về sau liền quen biết. Nàng ấy dường như chưa từng tức giận, cùng lắm là nói vài lời hơi khó nghe cũng không phải là quá khó tính. Nàng ấy thích nhất là nói lời mỉa mai người khác, Bất Di cũng không phải ngoại lệ.
| Thời gian này Lạc Tâm chuẩn bị thi giữa kì nên không dành nhiều thời gian cho việc viết truyện được, mong các bạn thông cảm |
Nhìn thấy y, Mao Bất Di liền lộ ra dáng vẻ bất ngờ, cũng không ngờ sẽ gặp lại y sau nhiều năm cách biệt.
" Ngươi đến tìm ta hay tìm ai khác? "
Chu Chi quân ảm đạm nhìn hắn.
" Ngươi. "
Mao Bất Di nấu một bình rượu nóng, hai người ngồi lại dưới gốc cây thụ Đỗ Quyên. Cũng không nhớ rõ lần trước từ biệt là khi nào, càng không nhớ rõ khi ấy rốt cuộc hai người trông ra sao, chỉ nhớ Chu Chi quân không phải tên Chu Chi, hắn tên Biệt Cốc, Bất Di cũng không phải tên Bất Di, hắn tên Ẩn Lộ.
" Đến tìm ta là vì chuyện gì? "
Chu Chi nhìn Bất Di, hắn nửa phần cũng không để lộ ra tâm tư.
" Ngươi không muốn tìm Băng Tuyền, mở ra vạc kí ức ư? "
Động tác uống rượu của Bất Di dừng lại một chút.
" Ngươi vẫn cố chấp với nó thế ư? "
Chu Chi quả nhiên vẫn vậy, hắn quý mạng hơn cả, làm sao quên được chứ.
" Ngươi hiểu ta mà. "
Bất Di lộ ra vài phần bất mãn.
" Ta không hiểu, Băng Tuyền, vạc kí ức, ngươi có biết rốt cuộc nó có thể giúp gì không? Chỉ là lời của Ưng Tuyên, lời hắn tin nổi ư? "
" Không tin cũng phải tin, cũng không có cách khác. Trừ phi người đó mãi mãi không quay về. "
Hắn tức giận đặt mạnh ly rượu xuống bàn.
" Không quay về? Ngươi điên rồi sao? Nếu người không về, chúng ta cũng không sống được. Tốt nhất ngươi nên suy nghĩ cẩn thận, tại sao chúng ta vẫn có thể ngồi ở đây. Biệt Cốc, sáu người chúng ta là nhờ người mới được sinh ra, lời ngươi nói ý là phản. "
Phải biết Bất Di đã tốn bao công sức mới giữ vững vị trí ở Phượng thành thế này, phải biết Chu Chi đã hao tổn bao nhiêu thời gian để tìm kiếm Băng Tuyền thế này, phải biết sáu người họ đã từng rất thân thiết, luôn ăn ý nhau mỗi lần ra trận.
Chu Chi trầm lặng nhìn gợn nước trong ly rượu kia không khỏi cười nhạt một tiếng.
" Vậy thì sao? Ta là kẻ tham sống sợ chết thế đấy, ngươi nghĩ ai cũng nhớ người đó sao? Ta sớm đã quên rồi, từ dung mạo đến lời nói thậm chí là hành động, ta đều đã quên. Hơn mấy vạn năm, ta lưu lạc ở nơi sa mạc khô cằn, đến nơi núi tuyết lạnh lẽo chỉ để tìm Băng Tuyền thôi. Ẩn Lộ, người đó sẽ không về đâu. Người đó vẫn sẽ ở nơi nào đó mà cả ta, ngươi và bọn họ đều không biết. "
Mao Bất Di lại im lặng, lâu sau hắn mới thở dài.
" Cho nên, ngươi muốn ta đoạt Băng Tuyền với ngươi? Ngươi muốn mở ra vạc kí ức, muốn lấy được tủy linh thạch, muốn sống? "
Chu Chi gật đầu.
" Được, ta giúp ngươi, nhưng ngươi phải hứa với ta, không được làm hại người, đối với ta, người ấy chính là sinh mạng. "
" Ta đồng ý với ngươi. "
Cơn gió lạnh nhè nhẹ thổi qua, nơi tuyết rơi dường như biến thành đồi hoa rực rỡ, ánh nắng chan hòa ấm áp tựa mùa xuân, ở đồi hoa, có sáu thiếu niên cùng nhau thưởng rượu ngâm thơ. Khung cảnh nhìn qua cảm thấy chưa từng vui vẻ đến vậy, ở nơi tận trên vân vũ cao kia, luôn có một ánh mắt dõi theo kim quang rực rỡ đang lan ra khắp cõi. Dường như tại lúc ấy, hắn thật sự chỉ để một người ở trong mắt, hết thảy tâm can đều đặt hết trên người ấy.
" Ngươi xem, hắn lại ngẩn ra nữa rồi. "
Ưng Tuyên cười nói với Biệt Cốc.
" Hắn ấy à, ngưỡng mộ tôn thượng bao lâu nay, chỉ tiếc tôn thượng chỉ yêu thiên hạ, không đặt hắn trong lòng. "
Biệt Cốc vỗ vai của Ưng Tuyên, hai người dường như rất thân thiết.
" Lại nói, hắn đào hoa như vậy, trong lòng lại ngưỡng mộ tôn thượng, người hắn tìm đến không phải đều mang dáng vẻ gì đó giống với tôn thượng sao? "
" Ha, hắn còn nghĩ là yêu rồi, xong lại không muốn yêu người ta cũng không muốn người ta yêu mình, làm khổ bao nhiêu tiên tử rồi chứ. "
Ẩn Lộ quay lại cười cợt nhìn hai người, Cừ Mục khoác lấy vai của Ẩn Lộ.
" Ngươi xem hắn kìa, bị nói trúng tim đen rồi. "
Tu Ức cũng đến ngồi cạnh, kế bên Lương Tĩnh.
" Ngươi xem, ngươi xem, sao này hắn sẽ là kẻ nợ tình bậc nhất lục giới cho xem. "
Sáu người cười với nhau, gió lại thổi qua, nơi đồi hoa chợt hóa thành nơi khói lửa mù mịt, máu chảy thành dòng, xác chất thành đống. Ẩn Lộ trọng thương, hắn tìm kiếm hơi thở của tôn thượng, tìm rồi lại tìm, hắn ở giữa sa mạc hoang tàn, gào lên ai oán, bao nỗi thống khổ mấy ai hay. Hắn thấp thỏm, hắn lo lắng, hắn tuyệt vọng, hắn cười rồi lại khóc, hắn lại thẫn thờ.
" Có bỏ cái mạng này, ta cũng phải tìm ra người, ta yêu nàng, yêu nàng. "
Cừ Mục tìm thấy trong hàng vạn xác chết đang dần tiêu tán, hắn đến trước mặt Ẩn Lộ.
" Tôn thượng đã chết rồi. Người đã chết rồi. Vì bảo vệ thiên hạ này nên đã chết rồi. "
Ẩn Lộ cười nhẹ một tiếng.
" Vậy thì sao. Ta sẽ lật tung cả thiên hạ này lên, tìm người. "
" Ngươi muốn làm gì? Tìm không thấy tôn thượng lẽ nào ngươi định phá đi thiên hạ này sao? "
Đôi mắt hắn lộ ra chút lung lay, đúng, đây là thiên hạ mà tôn thượng của hắn đã dùng cả mạng sống mà bảo vệ, hắn làm sao có thể phá hủy nó chứ.
" Nếu người đã bảo vệ thiên hạ muôn dân như vậy, thì ta cũng sẽ bảo vệ thứ ấy. Chỉ cần người quay về, bảo ta làm gì cũng được. "
Cừ Mục thở dài, chấp niệm của hắn còn sâu hơn cả vực thẩm vạn trượng không thấy đáy.
Một làn sương mờ vây lấy Ẩn Lộ, hắn luôn tìm hình bóng của tôn thượng, ngày hôm đó, hắn cuối cùng cũng đã tìm ra một người có dáng vẻ ấy, không phải dung mạo mà là nụ cười của nàng ấy, rất giống. Hắn lại ngộ nhận bản thân yêu nàng ấy, lại cầu nàng ấy không yêu mình. Nực cười.
Tiếng thở dài kết thúc suy nghĩ của hắn. Chu Chi nhìn hắn một lát rồi lại im lặng không nói. Năm xưa có ai mà không rõ hắn chấp niệm với tôn thượng cỡ nào.
" Được rồi, ta về đây. Tháng sau, trấn Du Sương. "
Chu Chi trong tích tắc đã rời đi theo làn khói trắng mờ ảo. Bất Di nhìn về bầu trời đen tịch mịch kia, dường như đang nhìn thấy bản thân hắn, bị vây khốn bởi đêm tối, ngột ngạt đến không thở nổi, hắn ở trong đó, muốn tìm đường ra cũng không tìm được, một chút ánh sáng nhỏ nhoi, dù chỉ là một ít cũng không có. Hắn chỉ nghe thấy thanh âm của một tiểu cô nương, cơ hồ không quen lại dường như không xa lạ, hắn chỉ nghe được nàng ấy gọi tên mình. Không biết tại sao hắn lại đột nhiên nghĩ đến Đàm nhi, cái gọi là nhất kiến chung tình của hắn chẳng qua chỉ là hình bóng người xưa. Hắn cùng lắm xem Bách Lý Y Đàm là bằng hữu. Tiếng yêu của hắn rất không đáng tin. Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, lắng nghe kĩ dường như nhẹ nhàng, uyển chuyển, Lạc Tiềm Trúc ư?
" Chàng sao lại uống rượu một mình? "
Là một nữ nhân như hoa ngư ngọc, hắn còn tưởng đại điện hạ chẳng mấy chốc đã tìm ra hơi thở của muội muội mà đến đây tìm người. Nữ nhân kia ăn vận hở tay, hở bụng, phần cổ áo lại xẻ sâu đến tận ngực, khiến người khác nhìn vào có chút e ngại nhưng Bất Di lại không lấy chút ngại ngùng nào mà còn tỏ vẻ chán ghét.
" Sao lại đến đây? "
Nàng kia ôm lấy vai của Bất Di, ra sức nũng nịu.
" Người ta nhớ chàng mà. Di Di. "
Hai tiếng " Di Di " phát ra từ miệng nàng ta lại khiến cho hắn tức giận. Khó nghe chết đi được.
" Cút. "
Nữ nhân kia vẫn giữ một mặt vui vẻ, ngồi xuống bên cạnh Bất Di.
" Chàng đó, suốt ngày đến Thanh Khâu, cũng không thèm nhìn lấy ta một cái. Ta đợi chàng muốn tàn canh mà chàng cũng không chịu đến gặp ta. "
Mao Bất Di lườm nàng ta một cái.
" Độ Miên, ta đã nói rõ với ngươi rồi, đừng đến tìm ta nữa. "
Nàng ta là Độ Miên, Hồng Kỉ Độ Miên, là cô nương của Nhất Tuyến lâu, khi xưa Bất Di thường xuyên lui tới nên dính tới nàng ta. Mấy năm qua do hắn để ý đến Bách Lý Y Đàm nên đã không đến nữa nhưng nàng ta là người rất cố chấp nên cứ bám theo mãi chẳng buông.
" Aiya, thiếp đến để nói với chàng một chuyện. Chẳng phải trước khi đến Thanh Khâu chàng có dặn người ta để ý người đó sao? "
Hắn nghe nàng ta nói cũng dần nhớ ra, sau khi Nhị điện hạ ra đi, hắn đã gặp phải một kẻ ám sát, kẻ đó pháp thuật cao cường, đặc biệt mang Cửu Diệm Chi hỏa, mang theo nghi ngờ nên hắn đã âm thầm điều tra, cuối cùng nghi ngờ một người. Sau khi đến Thanh Khâu một chuyến, hắn đã nhờ Độ Miên theo dõi nhất cử nhất động của người đó. Hồng Kỉ Độ Miên là cô nương sắc sảo, tinh tế, lại rất thích kiểu nam nhân như Mao Bất Di vì thế liền đồng ý ngay, một phần vì thích thú một phần là vì hắn.
" Nói đi. "
Hắn uống một ngụm rượu lại liếc nhìn chỗ khác.
" Người đó ấy à, gần đây rất hay ở trong phòng, ta có phái tiểu nhãn đi xem thử thì nhận ra một điều, người đó lập nên một tầng kết giới khóa đi linh lực trong người, bây giờ xem ra là đang muốn phá bỏ kết giới. Di Di, chàng thấy thế nào? "
Hồng Kỉ Độ Miên chăm chú nhìn Mao Bất Di rồi lại để ý được có sự xuất hiện của một người khác, đang ở trong phòng nên mỉm cười.
" Được rồi, cô nương ấy đã ngủ, chàng cũng nên ngủ đi. Di Di, lần này chàng nợ ta đó. "
Nói rồi nàng ấy liền chậm rãi rời đi. Mao Bất Di cười cười, nàng ta vẫn như vậy, để ý từng chút một. Điều này là thứ khiến hắn ưa thích, có lẽ Độ Miên là cô nương đầu tiên hắn để ý không phải vì có nét giống với tôn thượng của hắn. Hắn còn nhớ, lần đầu gặp Độ Miên là khi thưởng thức hồng vũ kinh diễm của nàng ấy ở trên vũ đài. Nàng ấy một thân màu đỏ, xinh đẹp quyến rũ, ai cũng nhìn đến không chớp mắt, miệng cũng không khép lại được. Hắn vừa nhìn đã lập tức để ý. Nàng ấy xinh đẹp cực kì, khiến cho hắn có vài phần lưu tâm. Sau đó Độ Miên đã đến ngồi ở bàn của hắn, mời hắn một ly rượu, về sau liền quen biết. Nàng ấy dường như chưa từng tức giận, cùng lắm là nói vài lời hơi khó nghe cũng không phải là quá khó tính. Nàng ấy thích nhất là nói lời mỉa mai người khác, Bất Di cũng không phải ngoại lệ.
| Thời gian này Lạc Tâm chuẩn bị thi giữa kì nên không dành nhiều thời gian cho việc viết truyện được, mong các bạn thông cảm |