Chương 23: Ái
Tịch Nhiên nằm trên ghế dài, nàng sớm đã nhắm mắt ngủ say. Trình Tranh rót trà cho Nhan Tức, y nhìn cây Linh Phù đang nở tỏa sắc đêm hôm.
" Lại nở rồi, ngươi xem. "
Nhan Tức liếc mắt nhìn một cái, sau đó tiếp tục uống trà. Chàng quay lại nhìn a đầu đã ngủ say.
" Biết nó là Phi Phi nhưng ta vẫn mong nó là Tịch Nhiên của nhà ngươi. "
Trình Tranh khẽ cong môi, y nhìn chăm chăm vào chén trà, thở dài.
" Ừ, ta vẫn thích dáng vẻ ngốc nghếch kia hơn, bây giờ tuy nó vẫn có dáng vẻ ngây ngốc ấy nhưng ta nhìn qua thấy đó chỉ là diễn, đôi mắt của nó đã chứa đầy ưu sầu rồi. Phượng thành phức tạp kia, cả Ma tộc phiền toái ấy nữa, tại sao chúng cứ không buông tha cho con bé chứ? "
Nhan Tức nhìn cây Linh Phù kia, gió khẽ động, hoa khẽ lay, ánh sáng dao động.
" Phượng thành suy cho cùng vẫn là cần Phi Phi, Ma tộc vẫn không mong Phượng thành có Phượng Đế cai trị, mỗi bên một người muốn hại a đầu. Năm xưa Ma tộc hạ độc bất thành, sau này người bí ẩn hãm hại vu oan, hại nó hồn phi phách tán, nếu không nhờ huynh, có lẽ hai tiếng ca ca ta cũng không thể nghe được nữa. "
Trình Tranh uống trà một hồi lâu, lấy từ trong người ra một chiếc bình nhỏ, bên trong lập lòe ánh sáng đỏ. Y đưa qua cho Nhan Tức.
" Đây là phần linh tức còn lại của nó, năm đó ta không đưa vào hết, giữ lại một ít, lỡ đâu sau này nó gặp tai họa, có thể dùng phần linh tức này giúp nó giữ nửa cái mạng. "
Nhan Tức đưa tay nhận lấy phần linh tức kia, im lặng nhìn nó rất lâu. Trình Tranh ngước nhìn bầu trời đầy sao ở Hoa Gian lộ, lại có hoa đào, hoa tử đằng đang tung bay theo gió, hương hoa nhẹ nhàng, êm dịu đến tận tâm can.
" Ngươi xem, Hoa Gian lộ này xinh đẹp như vậy, nếu như hóa thành tro thì tiếc biết bao nhiêu. "
Y nhẹ nhàng mỉm cười, đứng dậy vươn vai, phất tay biến cho Tịch Nhiên một cái chăn ấm. Nhan Tức sau đó cũng đứng dậy, nhìn sang Tịch Nhiên, nháy mắt nàng liền được đưa về phòng, nhẹ nhàng đặt xuống dưới tầng mây mỏng, làn mây sau đó cũng tan biến. Chàng đi về gian phòng riêng của chàng. Ngồi dưới ánh sáng của dạ minh châu, Nhan Tức lại lấy ra bình đựng linh tức của Ngư Phi. Không biết tại sao hốc mắt chàng lại đỏ lên. Nhẹ nhàng vuốt bình ngọc, rồi lại cất vào. Chàng biết rằng, sớm muộn gì Ngư Phi cũng sẽ lại rơi vào vòng luân hồi của bờ Lịch Kiếp một lần nữa, nếu như lại vì ái tình làm khổ, nàng sẽ có thể bị tẩu hỏa nhập ma, đau khổ vô cùng.
Trình Tranh ngồi trong bóng tối, minh châu không đặt trên giá, hai mắt nhắm nghiền, ẩn mình trong bóng đêm vô tận. Trong mảng kí ức vụn vỡ của hắn thoắt ẩn thoắt hiện bóng dáng của một nương tử diện bạch y xinh đẹp, mái tóc dài thướt tha, lại có bóng nam tử mặc giáp uy nghiêm, hình bóng hai người họ cứ liên tục hiện rồi lại ẩn, ẩn rồi lại hiện.
" Nếu không có được thì thôi vậy, sao phải cố chấp cưỡng cầu. "
" Nếu như ta không còn nữa, chàng phải làm sao đây? "
Trình Tranh bất giác rơi nước mắt, hắn lấy ra từ trong người một cây trâm, kiểu dáng đơn điệu, không có gì đặc biệt cả, chỉ là vật định tình của hắn và nàng mà thôi. Trình Tranh và Tích Nhan. Vật chỉ thuộc về hai người mà thôi. Hắn không rõ tại sao trong đầu lại xuất hiện hai thanh âm kì lạ như vậy, hắn chỉ biết, khi nghe thấy câu nói ấy thì đột nhiên nhớ đến nàng mà thôi.
" Có lẽ khi không còn nàng thì thế giới này cũng không còn muôn sắc muôn vẻ nữa, mất đi nàng, mọi thứ trong mắt ta đều không còn thú vị nữa. "
Hắn, chỉ là yêu đến tận tâm can. Hắn cũng muốn đuổi theo luân hồi kiếp kiếp của nàng nhưng hắn thật sự không muốn làm nàng đau khổ, sự ra đi của nàng là sự trừng phạt mà Thiên đạo ban cho hắn. Có lẽ, không gặp chính là tốt nhất.
Dẫu biết Thiên đạo cấm ái tình giữa tiên nhân nhưng dù là yêu ma tiên nhân thì đều có trái tim, cũng sẽ biết yêu một ai đó, cũng sẽ rung động bởi ánh nhìn đầu tiên, cũng sẽ để tâm đến hành động, lời nói. Luân hồi chuyển kiếp đều sẽ vướng vào tai vạ, đau khổ vì ái tình. Trình Tranh biết rõ điều đó nên hắn yên vị tại Hoa Gian lộ, chờ đợi kiếp nạn. Hắn không muốn nghịch thiên, không muốn cãi đạo trời nhưng điều duy nhất hắn làm trái chính là động tâm với phàm nhân. Yêu người không nên yêu chính là sai. Hoa Gian lộ này, sớm muộn cũng sẽ không còn chủ nhân.
Tích Nhan của hắn là một cô nương dịu dàng như nước, xinh đẹp như hoa, ôn nhu hiền thục. Chỉ tiếc, nàng ấy lại bị hắn yêu thương, thọ mệnh ngắn ngủi lại thêm ngắn. Bao kiếp luân hồi đều trải qua bệnh tật giày vò, sống không bằng chết. Còn Trình Tranh, một thần tiên của Hoa giới, ngọc thụ lâm phong, tâm tĩnh tựa thủy, tu vi lại ngày một hao mòn, sinh mệnh cũng không thể bền lâu, hình phạt mà Thiên đạo ban cho lại nhìn người mà y trân quý rời khỏi thế gian này, nhìn nơi mà y trưởng thành từng chút hóa thành cát bụi. Luân hồi muôn kiếp, gặp lại người thương nhưng chia ly cách biệt, khổ lụy muôn trùng, người sống ta chết, người bệnh ta khổ tâm, kẻ giàu sang người hèn mọn, mãi không thể bên nhau hạnh phúc càng không có phút giây nào yên lòng.
Ái tình là thứ làm khổ người ta nhất nhưng không phải ai cũng tỉnh ngộ mà quay đầu.
" Lại nở rồi, ngươi xem. "
Nhan Tức liếc mắt nhìn một cái, sau đó tiếp tục uống trà. Chàng quay lại nhìn a đầu đã ngủ say.
" Biết nó là Phi Phi nhưng ta vẫn mong nó là Tịch Nhiên của nhà ngươi. "
Trình Tranh khẽ cong môi, y nhìn chăm chăm vào chén trà, thở dài.
" Ừ, ta vẫn thích dáng vẻ ngốc nghếch kia hơn, bây giờ tuy nó vẫn có dáng vẻ ngây ngốc ấy nhưng ta nhìn qua thấy đó chỉ là diễn, đôi mắt của nó đã chứa đầy ưu sầu rồi. Phượng thành phức tạp kia, cả Ma tộc phiền toái ấy nữa, tại sao chúng cứ không buông tha cho con bé chứ? "
Nhan Tức nhìn cây Linh Phù kia, gió khẽ động, hoa khẽ lay, ánh sáng dao động.
" Phượng thành suy cho cùng vẫn là cần Phi Phi, Ma tộc vẫn không mong Phượng thành có Phượng Đế cai trị, mỗi bên một người muốn hại a đầu. Năm xưa Ma tộc hạ độc bất thành, sau này người bí ẩn hãm hại vu oan, hại nó hồn phi phách tán, nếu không nhờ huynh, có lẽ hai tiếng ca ca ta cũng không thể nghe được nữa. "
Trình Tranh uống trà một hồi lâu, lấy từ trong người ra một chiếc bình nhỏ, bên trong lập lòe ánh sáng đỏ. Y đưa qua cho Nhan Tức.
" Đây là phần linh tức còn lại của nó, năm đó ta không đưa vào hết, giữ lại một ít, lỡ đâu sau này nó gặp tai họa, có thể dùng phần linh tức này giúp nó giữ nửa cái mạng. "
Nhan Tức đưa tay nhận lấy phần linh tức kia, im lặng nhìn nó rất lâu. Trình Tranh ngước nhìn bầu trời đầy sao ở Hoa Gian lộ, lại có hoa đào, hoa tử đằng đang tung bay theo gió, hương hoa nhẹ nhàng, êm dịu đến tận tâm can.
" Ngươi xem, Hoa Gian lộ này xinh đẹp như vậy, nếu như hóa thành tro thì tiếc biết bao nhiêu. "
Y nhẹ nhàng mỉm cười, đứng dậy vươn vai, phất tay biến cho Tịch Nhiên một cái chăn ấm. Nhan Tức sau đó cũng đứng dậy, nhìn sang Tịch Nhiên, nháy mắt nàng liền được đưa về phòng, nhẹ nhàng đặt xuống dưới tầng mây mỏng, làn mây sau đó cũng tan biến. Chàng đi về gian phòng riêng của chàng. Ngồi dưới ánh sáng của dạ minh châu, Nhan Tức lại lấy ra bình đựng linh tức của Ngư Phi. Không biết tại sao hốc mắt chàng lại đỏ lên. Nhẹ nhàng vuốt bình ngọc, rồi lại cất vào. Chàng biết rằng, sớm muộn gì Ngư Phi cũng sẽ lại rơi vào vòng luân hồi của bờ Lịch Kiếp một lần nữa, nếu như lại vì ái tình làm khổ, nàng sẽ có thể bị tẩu hỏa nhập ma, đau khổ vô cùng.
Trình Tranh ngồi trong bóng tối, minh châu không đặt trên giá, hai mắt nhắm nghiền, ẩn mình trong bóng đêm vô tận. Trong mảng kí ức vụn vỡ của hắn thoắt ẩn thoắt hiện bóng dáng của một nương tử diện bạch y xinh đẹp, mái tóc dài thướt tha, lại có bóng nam tử mặc giáp uy nghiêm, hình bóng hai người họ cứ liên tục hiện rồi lại ẩn, ẩn rồi lại hiện.
" Nếu không có được thì thôi vậy, sao phải cố chấp cưỡng cầu. "
" Nếu như ta không còn nữa, chàng phải làm sao đây? "
Trình Tranh bất giác rơi nước mắt, hắn lấy ra từ trong người một cây trâm, kiểu dáng đơn điệu, không có gì đặc biệt cả, chỉ là vật định tình của hắn và nàng mà thôi. Trình Tranh và Tích Nhan. Vật chỉ thuộc về hai người mà thôi. Hắn không rõ tại sao trong đầu lại xuất hiện hai thanh âm kì lạ như vậy, hắn chỉ biết, khi nghe thấy câu nói ấy thì đột nhiên nhớ đến nàng mà thôi.
" Có lẽ khi không còn nàng thì thế giới này cũng không còn muôn sắc muôn vẻ nữa, mất đi nàng, mọi thứ trong mắt ta đều không còn thú vị nữa. "
Hắn, chỉ là yêu đến tận tâm can. Hắn cũng muốn đuổi theo luân hồi kiếp kiếp của nàng nhưng hắn thật sự không muốn làm nàng đau khổ, sự ra đi của nàng là sự trừng phạt mà Thiên đạo ban cho hắn. Có lẽ, không gặp chính là tốt nhất.
Dẫu biết Thiên đạo cấm ái tình giữa tiên nhân nhưng dù là yêu ma tiên nhân thì đều có trái tim, cũng sẽ biết yêu một ai đó, cũng sẽ rung động bởi ánh nhìn đầu tiên, cũng sẽ để tâm đến hành động, lời nói. Luân hồi chuyển kiếp đều sẽ vướng vào tai vạ, đau khổ vì ái tình. Trình Tranh biết rõ điều đó nên hắn yên vị tại Hoa Gian lộ, chờ đợi kiếp nạn. Hắn không muốn nghịch thiên, không muốn cãi đạo trời nhưng điều duy nhất hắn làm trái chính là động tâm với phàm nhân. Yêu người không nên yêu chính là sai. Hoa Gian lộ này, sớm muộn cũng sẽ không còn chủ nhân.
Tích Nhan của hắn là một cô nương dịu dàng như nước, xinh đẹp như hoa, ôn nhu hiền thục. Chỉ tiếc, nàng ấy lại bị hắn yêu thương, thọ mệnh ngắn ngủi lại thêm ngắn. Bao kiếp luân hồi đều trải qua bệnh tật giày vò, sống không bằng chết. Còn Trình Tranh, một thần tiên của Hoa giới, ngọc thụ lâm phong, tâm tĩnh tựa thủy, tu vi lại ngày một hao mòn, sinh mệnh cũng không thể bền lâu, hình phạt mà Thiên đạo ban cho lại nhìn người mà y trân quý rời khỏi thế gian này, nhìn nơi mà y trưởng thành từng chút hóa thành cát bụi. Luân hồi muôn kiếp, gặp lại người thương nhưng chia ly cách biệt, khổ lụy muôn trùng, người sống ta chết, người bệnh ta khổ tâm, kẻ giàu sang người hèn mọn, mãi không thể bên nhau hạnh phúc càng không có phút giây nào yên lòng.
Ái tình là thứ làm khổ người ta nhất nhưng không phải ai cũng tỉnh ngộ mà quay đầu.