Chương 27: Tương ngộ [2]
Ngày nàng chịu thiên lôi để thăng tiên hạng, ở trước Thiên điện, trong dòng người có một lão nhân điềm đạm nhìn nàng, cảm giác lão ấy rất thương cảm cho nàng. Ngư Phi y phục chỉnh tề, thay một bộ y phục mới, chậm rãi đi lên Thiên điện trước lời gọi triệu kiến của tiểu tiên hầu cửa. Bên trong chúng tiên rất nhiều, ai cũng diện phục trang đa sắc, không hề đơn điệu. Từng cử chỉ lời nói, mỗi bước đi, mỗi lần hít thở, Ngư Phi đều phải cẩn trọng, khiêm nhường. Nhan Tức ngồi cạnh bên Thiên Đế, cả người toát ra khí chất bất phàm. Xung quanh tiên nhân đều dồn hết mọi chú ý về nàng. Chỗ của Phượng thành chỉ có một lão nhân tóc bạc trắng, diện một bộ y phục kim linh tử đẹp đẽ.
Thiên Đế ngồi trên cao nhìn nàng.
" Hạ Tiên Lạc Ngư Phi, trời sinh lương thiện, trải qua Lôi kiếp, thăng lên Thượng Tiên, từ nay về sau phải xem chúng sinh là mạng của mình, bảo vệ lục giới là bổn phận của mình, không mang ý tâm đặt vào nơi phàm trần thế tục, nhất tâm nhất niệm đặt ở chúng sinh lục giới. Nay xưng Tử Hạ Thượng Tiên, ban cho cung Hoa Y, ý như hoa tinh khiết, mang theo tư ý nhã nhặn, thanh cao. "
Lạc Ngư Phi quỳ xuống một lễ một quỳ.
" Tử Hạ tiên tử, tạ ơn Thiên Đế trên cao, nguyện theo lời Thiên Đế chỉ dạy, đặt chúng sinh làm đầu. Tại đây ta xin thề, nếu ta có hư ý phàm tục, đặt không đúng chỗ, sẽ bị ngũ lôi đánh chết, hồn phách không yên. "
Trình Tranh ngồi ở bên kia, nhìn nàng nhướng mày, dường như có chút khinh thường.
" Rất tốt, Tử Hạ Thượng tiên đứng dậy đi. "
Thiên Đế uy nghiêm trên cao, trong lòng rất mừng vì nàng rất có phong thái của Tiều Nhan Tức năm xưa khi vừa thăng Thượng Tiên, khi ấy giao nàng cho Nhan Tức quả thực là lựa chọn đúng đắn.
Ngư Phi cả người tỏa ra kim quang uy lực, trong người nàng linh lực cuộn trào, hỏa khí liên tục dâng lên, từ khi chịu Thiên lôi, cơ thể của nàng luôn rất kì lạ, dường như luôn có gì đó rục rịch trong người, liên tục chuyển động, nó len lỏi vào từng sợi mạch, cọng tủy của nàng. Lúc ấy chỉ cảm thấy đau đớn vô cùng. Bây giờ lại nhận thấy, thứ chạy tới chạy lui trong người nàng lại như đem hết máu thịt trước kia thay thế bởi thứ mới hơn, giàu linh lực hơn, bản thân cũng mạnh hơn.
Lão nhân ngồi ở góc kia cũng từ từ đứng dậy, hành lễ với Thiên đế với Thái tử xong liền chầm chậm quay lại nhìn nàng.
" Tiểu điện hạ, ta đợi người quay về cai quản Phượng tộc, nơi ấy đã rất lâu không có chủ rồi. "
Tuy lão đầu không mở miệng nhưng nàng vẫn nghe được lời lão nói, lão ấy nhìn nàng mỉm cười sau đó liền rời đi.
Bây giờ nhớ kĩ lại, vị lão nhân ấy là Bích Tử trưởng lão.
" Bích Tử trưởng…"
Lời vừa định nói ra đã bị người đối diện dùng tay ra ám hiệu, nàng liền dừng lại. Bích Tử Lâm Phong đứng dậy.
" Nha đầu, còn nhớ lời lão đây đã từng nói với con không? "
Tịch Nhiên gật gật đầu.
" Rất tốt, nếu đã nhớ, nếu đã quay về thì phải hứa với ta, giúp cho nơi này phồn thịnh như Nhật Quang Thần tôn đã làm, có biết chưa? "
Nàng lại im lặng mà đồng ý lời thỉnh cầu của lão nhân. Nàng có chút hoang mang, nàng không biết rõ bản thân có thật sự làm được hay không, chỉ là có mẫu thân, có Bích Tử trưởng lão, hai người họ đều đặt kì vọng vào nàng. Họ quả thật rất tin tưởng nàng.
" Con, nếu con làm không tốt, mẫu thân có ghét con không? "
Nàng cũng không rõ tại sao lại thốt ra lời này, chỉ là nàng đột nhiên cảm thấy, mẫu thân nàng có lẽ vẫn yêu thương nàng nên mới đặt kì vọng vào nàng. Ngày hôm ấy khi nàng xuất hiện với bộ dạng xa lạ, mẫu thân nàng vừa nhìn liền nhận ra ngay. Có lẽ trước nay người chưa từng thôi nhớ mong đứa con gái này, chỉ là, chỉ là người bị kẻ xấu điều khiển, trong suốt năm trăm năm qua, người đã dằn vặt biết bao nhiêu, đau khổ biết bao nhiêu cơ chứ.
Bích Tử Lâm Phong chớp mắt, ông thở dài nặng trĩu.
" Hôm đó ta không có mặt nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ Phượng chủ vô hồn, tay nắm chặt lấy chuỗi ngọc của con, dáng vẻ đó tưởng chừng như không thể thở nữa, tâm can đứt đoạn vỡ nát, thần thức sớm đã tan theo cát bụi. Mẫu thân con vẫn rất thương con, có lẽ khi đó người cũng không ngờ lại ra tay nặng như vậy. "
Tịch Nhiên im lặng không đáp, chỉ gật đầu. Nhan Tức đi theo hỏa linh còn sót lại của Bích Tử trưởng lão đến chân thác Tử Sa Hề. Nhìn thấy vòng ánh sáng kết giới phía trên liền dừng bước chân.
" Thác nước này, đã gột rửa biết bao tội lỗi của tội nhân chứ? "
Không lâu sau, Tịch Nhiên đi cùng Bích Tử Lâm Phong đi xuống thác nước. Vừa đến gốc cây ngô đồng nàng đã nhìn thấy bóng lưng quen thuộc. Chỉ là lần này nàng không chạy hớn hở chạy đến nữa, chỉ là lần này nàng lại cẩn thận bước từng bước.
Nhan Tức nhìn thấy Bích Tử trưởng lão liền cúi đầu chào.
" Lâm Phong trưởng lão dẫn nha đầu này đi chơi thật là vinh hạnh cho nó. "
Lâm Phong nghe thấy cười hì hì.
" Ta vì nghe nói nha đầu là đồ đệ của Trình công tử nên muốn nịnh một chút, mong sớm loại bỏ hiềm khích giữa Hoa Gian Lộ và Phượng thành. "
Thiên Đế ngồi trên cao nhìn nàng.
" Hạ Tiên Lạc Ngư Phi, trời sinh lương thiện, trải qua Lôi kiếp, thăng lên Thượng Tiên, từ nay về sau phải xem chúng sinh là mạng của mình, bảo vệ lục giới là bổn phận của mình, không mang ý tâm đặt vào nơi phàm trần thế tục, nhất tâm nhất niệm đặt ở chúng sinh lục giới. Nay xưng Tử Hạ Thượng Tiên, ban cho cung Hoa Y, ý như hoa tinh khiết, mang theo tư ý nhã nhặn, thanh cao. "
Lạc Ngư Phi quỳ xuống một lễ một quỳ.
" Tử Hạ tiên tử, tạ ơn Thiên Đế trên cao, nguyện theo lời Thiên Đế chỉ dạy, đặt chúng sinh làm đầu. Tại đây ta xin thề, nếu ta có hư ý phàm tục, đặt không đúng chỗ, sẽ bị ngũ lôi đánh chết, hồn phách không yên. "
Trình Tranh ngồi ở bên kia, nhìn nàng nhướng mày, dường như có chút khinh thường.
" Rất tốt, Tử Hạ Thượng tiên đứng dậy đi. "
Thiên Đế uy nghiêm trên cao, trong lòng rất mừng vì nàng rất có phong thái của Tiều Nhan Tức năm xưa khi vừa thăng Thượng Tiên, khi ấy giao nàng cho Nhan Tức quả thực là lựa chọn đúng đắn.
Ngư Phi cả người tỏa ra kim quang uy lực, trong người nàng linh lực cuộn trào, hỏa khí liên tục dâng lên, từ khi chịu Thiên lôi, cơ thể của nàng luôn rất kì lạ, dường như luôn có gì đó rục rịch trong người, liên tục chuyển động, nó len lỏi vào từng sợi mạch, cọng tủy của nàng. Lúc ấy chỉ cảm thấy đau đớn vô cùng. Bây giờ lại nhận thấy, thứ chạy tới chạy lui trong người nàng lại như đem hết máu thịt trước kia thay thế bởi thứ mới hơn, giàu linh lực hơn, bản thân cũng mạnh hơn.
Lão nhân ngồi ở góc kia cũng từ từ đứng dậy, hành lễ với Thiên đế với Thái tử xong liền chầm chậm quay lại nhìn nàng.
" Tiểu điện hạ, ta đợi người quay về cai quản Phượng tộc, nơi ấy đã rất lâu không có chủ rồi. "
Tuy lão đầu không mở miệng nhưng nàng vẫn nghe được lời lão nói, lão ấy nhìn nàng mỉm cười sau đó liền rời đi.
Bây giờ nhớ kĩ lại, vị lão nhân ấy là Bích Tử trưởng lão.
" Bích Tử trưởng…"
Lời vừa định nói ra đã bị người đối diện dùng tay ra ám hiệu, nàng liền dừng lại. Bích Tử Lâm Phong đứng dậy.
" Nha đầu, còn nhớ lời lão đây đã từng nói với con không? "
Tịch Nhiên gật gật đầu.
" Rất tốt, nếu đã nhớ, nếu đã quay về thì phải hứa với ta, giúp cho nơi này phồn thịnh như Nhật Quang Thần tôn đã làm, có biết chưa? "
Nàng lại im lặng mà đồng ý lời thỉnh cầu của lão nhân. Nàng có chút hoang mang, nàng không biết rõ bản thân có thật sự làm được hay không, chỉ là có mẫu thân, có Bích Tử trưởng lão, hai người họ đều đặt kì vọng vào nàng. Họ quả thật rất tin tưởng nàng.
" Con, nếu con làm không tốt, mẫu thân có ghét con không? "
Nàng cũng không rõ tại sao lại thốt ra lời này, chỉ là nàng đột nhiên cảm thấy, mẫu thân nàng có lẽ vẫn yêu thương nàng nên mới đặt kì vọng vào nàng. Ngày hôm ấy khi nàng xuất hiện với bộ dạng xa lạ, mẫu thân nàng vừa nhìn liền nhận ra ngay. Có lẽ trước nay người chưa từng thôi nhớ mong đứa con gái này, chỉ là, chỉ là người bị kẻ xấu điều khiển, trong suốt năm trăm năm qua, người đã dằn vặt biết bao nhiêu, đau khổ biết bao nhiêu cơ chứ.
Bích Tử Lâm Phong chớp mắt, ông thở dài nặng trĩu.
" Hôm đó ta không có mặt nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ Phượng chủ vô hồn, tay nắm chặt lấy chuỗi ngọc của con, dáng vẻ đó tưởng chừng như không thể thở nữa, tâm can đứt đoạn vỡ nát, thần thức sớm đã tan theo cát bụi. Mẫu thân con vẫn rất thương con, có lẽ khi đó người cũng không ngờ lại ra tay nặng như vậy. "
Tịch Nhiên im lặng không đáp, chỉ gật đầu. Nhan Tức đi theo hỏa linh còn sót lại của Bích Tử trưởng lão đến chân thác Tử Sa Hề. Nhìn thấy vòng ánh sáng kết giới phía trên liền dừng bước chân.
" Thác nước này, đã gột rửa biết bao tội lỗi của tội nhân chứ? "
Không lâu sau, Tịch Nhiên đi cùng Bích Tử Lâm Phong đi xuống thác nước. Vừa đến gốc cây ngô đồng nàng đã nhìn thấy bóng lưng quen thuộc. Chỉ là lần này nàng không chạy hớn hở chạy đến nữa, chỉ là lần này nàng lại cẩn thận bước từng bước.
Nhan Tức nhìn thấy Bích Tử trưởng lão liền cúi đầu chào.
" Lâm Phong trưởng lão dẫn nha đầu này đi chơi thật là vinh hạnh cho nó. "
Lâm Phong nghe thấy cười hì hì.
" Ta vì nghe nói nha đầu là đồ đệ của Trình công tử nên muốn nịnh một chút, mong sớm loại bỏ hiềm khích giữa Hoa Gian Lộ và Phượng thành. "