Chương 34: Dục cảnh [2]
Bước vào đại điện, nàng lại nhận thấy, hóa ra đây là khoảng cách giữa nàng và mẫu thân. Vừa đến được nửa đoạn đã bị tì nữ chặn lại, không thể bước tiếp nữa.
" Điện hạ, phải quỳ xuống hành lễ. "
Lời nhắc nhở này như muốn nói với nàng rằng, bản thân chỉ là đứa trẻ lạ qua đường. Mẫu thân của nàng ngồi ở trên cao, ánh mắt lạnh nhạt lướt qua nàng.
" Không lâu nữa tỷ tỷ con sẽ thành thân cùng Thái tử Tiều Nhan Tức, Ngư phi, con cũng nên chuẩn bị để đưa dâu đi. "
Nàng kính cẩn trả lời " Vâng. ".
Ngày ấy đến rất nhanh, nàng ăn vận xinh đẹp hơn một chút, tỷ tỷ của nàng vận hỷ phục xa hoa bậc nhất được tỉ mỉ từng đường kim mũi chỉ. Người trong tộc ai ai cũng vui mừng duy chỉ có nàng vừa mừng vừa đau. Bản thân nàng thầm mến mộ Nhan Tức đã lâu nhưng vẫn không được đáp lại, tỷ tỷ của nàng tuy xuất hiện muộn nhưng vừa gặp nhau đã trao đi chân tình, hai người họ xứng đôi vừa lứa.
Tiều Nhan Tức ngồi trên xe hoa sặc sỡ, kì lân kéo xe, tiên nữ y phục xinh đẹp theo sau, trông cực kì tráng lệ. Trong mắt của chàng chỉ có tỷ tỷ, nàng đi đến bên tỷ tỷ, đưa tay đỡ lấy nàng ấy lên xe hoa.
Người đã rời đi, về đến Thiên cung. Lạc Ngư Phi ở lại. Hóa ra không có bất kì ai quan tâm hay ngó đến là như thế. Nàng dảo bước trên đường phố đông đúc, người qua kẻ lại tấp nập, chỉ có nàng bơ vơ lẻ loi. Mao Bất Di bình thường quan tâm nàng cũng đối xử cực kì lạnh lùng, mẫu thân nàng vừa mỉm cười đây lại mang theo ánh mắt lạnh nhạt ấy nhìn nàng, a tỷ yêu thương nàng, luôn quan tâm từng chút đến nàng vậy mà không còn thương nàng nữa, ánh nhìn bạc bẽo làm lòng nàng đau đến không tả được.
" Lạc Ngư Phi, Phi Phi, tiểu nha đầu, mau tỉnh lại. "
Âm thanh đó, thật quen tai làm sao nhưng dù cho nàng cố nhớ, cố ép bản thân nhớ ra đó là giọng nói của ai nhưng có vò đầu bứt tai cũng không nhớ nổi. Dường như chỉ là một mảng mơ hồ tịch mịch.
" Phi Phi, nha đầu ngốc, muội mau tỉnh lại đi, đó chỉ là mộng cảnh, tất cả đều khô…n…g…"
Giọng nói ấy dần dần trở nên dứt quãng, không còn rõ ràng. Lạc Ngư Phi ôm đầu khụy xuống mặt đất, dường như nàng vừa quên đi ai đó, dường như suy nghĩ mới nãy của nàng cũng bất chợt tan biến mất, nàng không nhớ được bản thân rốt cuộc đã quên đi ai. Đầu đau như búa bổ, Lạc Ngư Phi cảm thấy cơ thể mệt nhoài lại vô kháng vô lực, cứ như vậy mà ngã xuống đất, hôn mê bất tỉnh.
Mở mắt lần nữa, nàng nhìn thấy bản thân đã bị treo bằng dây xích lớn như cả cổ tay, quằn chặt khiến tay rỉ máu. Đối diện nàng là Tiều Nhan Tức, bên cạnh là mẫu thân của nàng, tầm nhìn không rõ ràng, nàng chỉ lờ mờ nhìn thấy bóng dáng của họ.
" Lạc Ngư Phi, ngươi vậy mà lại là Linh Oán, nghiệt chủng đó. Hôm nay, ta phải thay trời hành đạo diệt trừ ngươi. "
Lời vừa dứt thì trên trời đánh xuống thiên lôi, cả người tê dại đau đớn vô cùng, nàng nôn ra một ngụm máu, sắc mặt tái nhợt. Yếu ớt thều thào được vài lời không rõ ràng.
" Ta…là…Ngư Phi…ta…không hại người…"
Người ở xung quanh đều thi nhau mắng chửi nàng, nói nàng xui xẻo chỉ biết mang đến tai họa, nói nàng giết chết người vô tội, uống cạn hỏa khí của họ, nói nàng sinh ra đã mang điềm xúi quẩy, không thể không giết.
Lại thêm một trận thiên lôi đánh xuống người nàng, cơ thể nhỏ nhắn yếu ớt hoàn toàn không chịu nổi. Máu nôn ra đã nhuộm một mảng đỏ tươi trên áo trắng mỏng.
Nàng lờ mờ nhìn thấy mẫu thân bước lên vài bước, lấy ra roi Tâm Hỏa, từng roi quất lên người nàng chẳng chút thương xót. Lạc Ngư Phi đau đến nước mắt liên tục trào ra, người khác làm gì nàng thì nàng cũng chẳng màng quan tâm nhưng đó là mẫu thân nàng, bà ấy lại lạnh lùng, tàn nhẫn như vậy. Hoàn toàn không đặt nàng vào một góc nào ở trong tim.
" Mẫu…thân…"
Lời thốt ra nàng cũng đã kiệt sức mà nhắm mắt lại, cơ thể nóng rang, đau đớn tận xương tủy lại bất ngờ cảm nhận được một làn khí lạnh mát xâm nhập vào. Cơ thể của nàng bị treo trên dây xích cũng hóa thành những cánh hoa bay tán loạn trong không trung.
" Phi Phi, muội tỉnh lại đi, là ta, Nhan Tức đây. "
Hóa ra nàng vẫn đang nằm trong lòng của Nhan Tức, hơi thở đứt đoạn không đều, chàng đã liên tục gọi tên của nàng, mong người nhanh chóng tỉnh dậy.
" Ta vẫn luôn ở đây, Phi Phi, muội hãy tỉnh lại đi, đừng để cho mộng cảnh đó quấn lấy thần trí. Ta vẫn là ta, ta vẫn luôn quan tâm muội, yêu thương muội. Ta trong mộng cảnh không phải là ta thật. Phi Phi, tỉnh táo lại đi, mở mắt ra, hãy nhìn ta. "
Lời nói ra khiến Tiều Nhan Tức càng ôm chặt Lạc Ngư Phi trong lòng, liên tục truyền linh khí vào người nàng. Cơ thể dần lạnh cũng ấm áp trở lại. Ở trong hố dục vọng này, người không có tham vọng cũng sẽ bị dục cảnh khống chế thần trí, nó dùng hết ảo cảnh này đến ảo cảnh khác, đem người ta từ hạnh phúc nhất đến tuyệt vọng nhất, nó moi lấy dục vọng của con người từ những lần chuyển hóa ảo cảnh, nó dùng hình ảnh của người thân yêu nhất, liên tục quấy nhiễu thần trí của con người, đến khi ăn cạn dục vọng thì người đó cũng sẽ chết. Lạc Ngư Phi sợ nhất là bị bỏ rơi, bị hiểu lầm, nàng cũng có tham vọng, nàng tham muốn tình yêu thương từ người khác, nhất là mẫu thân của nàng. Nàng từng có những suy nghĩ đáng trách nhưng sau đó rất nhanh đã kiềm hãm nó lại. Lạc Ngư Phi từ lúc mắt đối mắt với hỗn độn đã bị nó nhìn thấu tất cả, nó đem nàng vào đây để tìm đường thoát thân cũng để có thêm sức mạnh. Nàng là ai chứ, có được nàng là thức ăn thì nó lại mạnh thêm. Nó lại là ai chứ, nó là hỗn độn, một trong tứ hung, làm sao dễ dàng bị một nha đầu vừa niết bàn trọng sinh không có chút bản lĩnh lớn nào tiêu diệt được.
Tiều Nhan Tức ôm Lạc Ngư Phi, lúc hắn nhìn thấy nàng rơi vào cái hố sâu không thấy đáy đã vô cùng sợ hãi. Trước kia hắn ở Vong Xuyên, chiến đấu đến quên đi nàng, đến cuối cùng không bảo vệ được nàng lại là người cuối cùng biết được tin nàng mất. Hắn khi đó tuyệt vọng đến cỡ nào, chẳng có ai biết được hắn đã trốn trong bóng tối, co ro một góc, tay nắm chặt ngọc bội mà run rẩy khóc lóc đến tê tâm liệt phế. Hắn khi đó hận bản thân không thể trở về sớm hơn. Tại sao khi nàng gặp nạn thì hắn đều không thể ở cạnh. Hắn rất sợ, sợ lại mất đi nàng lần nữa. Tiều Nhan Tức khi nhanh chóng lao đến ôm lấy nàng, mặc cho bản thân cũng đã ở trong hố đen, hắn không nghĩ nhiều được như vậy. Hắn khi đó chỉ có một suy nghĩ, cứu nàng. Khi nàng ở trong vòng tay của hắn, hắn mới yên tâm hơn phần nào.
Lạc Ngư Phi khẽ động chân mày, Nhan Tức thấy thế liền tiếp tục truyền linh khí sang.
" Nhan…Nhan…là mơ sao? "
Khi nàng lại mở mắt ra, xung quanh tối đen chỉ có chàng là rõ ràng nhất. Tiều Nhan Tức lo lắng cầm lấy bàn tay đang dần ấm lên của nàng, hai mắt long lanh ngấn lệ nhìn nàng.
" Đúng, chỉ là mơ. Tỉnh rồi thì ta đưa muội ra ngoài, được không? "
Nhìn thấy vẫn là chàng, ánh mắt đó cũng vậy, nàng liền yên tâm. Chỉ cần là chàng, là Tiều Nhan Tức thì không lo lắng nữa.
" Điện hạ, phải quỳ xuống hành lễ. "
Lời nhắc nhở này như muốn nói với nàng rằng, bản thân chỉ là đứa trẻ lạ qua đường. Mẫu thân của nàng ngồi ở trên cao, ánh mắt lạnh nhạt lướt qua nàng.
" Không lâu nữa tỷ tỷ con sẽ thành thân cùng Thái tử Tiều Nhan Tức, Ngư phi, con cũng nên chuẩn bị để đưa dâu đi. "
Nàng kính cẩn trả lời " Vâng. ".
Ngày ấy đến rất nhanh, nàng ăn vận xinh đẹp hơn một chút, tỷ tỷ của nàng vận hỷ phục xa hoa bậc nhất được tỉ mỉ từng đường kim mũi chỉ. Người trong tộc ai ai cũng vui mừng duy chỉ có nàng vừa mừng vừa đau. Bản thân nàng thầm mến mộ Nhan Tức đã lâu nhưng vẫn không được đáp lại, tỷ tỷ của nàng tuy xuất hiện muộn nhưng vừa gặp nhau đã trao đi chân tình, hai người họ xứng đôi vừa lứa.
Tiều Nhan Tức ngồi trên xe hoa sặc sỡ, kì lân kéo xe, tiên nữ y phục xinh đẹp theo sau, trông cực kì tráng lệ. Trong mắt của chàng chỉ có tỷ tỷ, nàng đi đến bên tỷ tỷ, đưa tay đỡ lấy nàng ấy lên xe hoa.
Người đã rời đi, về đến Thiên cung. Lạc Ngư Phi ở lại. Hóa ra không có bất kì ai quan tâm hay ngó đến là như thế. Nàng dảo bước trên đường phố đông đúc, người qua kẻ lại tấp nập, chỉ có nàng bơ vơ lẻ loi. Mao Bất Di bình thường quan tâm nàng cũng đối xử cực kì lạnh lùng, mẫu thân nàng vừa mỉm cười đây lại mang theo ánh mắt lạnh nhạt ấy nhìn nàng, a tỷ yêu thương nàng, luôn quan tâm từng chút đến nàng vậy mà không còn thương nàng nữa, ánh nhìn bạc bẽo làm lòng nàng đau đến không tả được.
" Lạc Ngư Phi, Phi Phi, tiểu nha đầu, mau tỉnh lại. "
Âm thanh đó, thật quen tai làm sao nhưng dù cho nàng cố nhớ, cố ép bản thân nhớ ra đó là giọng nói của ai nhưng có vò đầu bứt tai cũng không nhớ nổi. Dường như chỉ là một mảng mơ hồ tịch mịch.
" Phi Phi, nha đầu ngốc, muội mau tỉnh lại đi, đó chỉ là mộng cảnh, tất cả đều khô…n…g…"
Giọng nói ấy dần dần trở nên dứt quãng, không còn rõ ràng. Lạc Ngư Phi ôm đầu khụy xuống mặt đất, dường như nàng vừa quên đi ai đó, dường như suy nghĩ mới nãy của nàng cũng bất chợt tan biến mất, nàng không nhớ được bản thân rốt cuộc đã quên đi ai. Đầu đau như búa bổ, Lạc Ngư Phi cảm thấy cơ thể mệt nhoài lại vô kháng vô lực, cứ như vậy mà ngã xuống đất, hôn mê bất tỉnh.
Mở mắt lần nữa, nàng nhìn thấy bản thân đã bị treo bằng dây xích lớn như cả cổ tay, quằn chặt khiến tay rỉ máu. Đối diện nàng là Tiều Nhan Tức, bên cạnh là mẫu thân của nàng, tầm nhìn không rõ ràng, nàng chỉ lờ mờ nhìn thấy bóng dáng của họ.
" Lạc Ngư Phi, ngươi vậy mà lại là Linh Oán, nghiệt chủng đó. Hôm nay, ta phải thay trời hành đạo diệt trừ ngươi. "
Lời vừa dứt thì trên trời đánh xuống thiên lôi, cả người tê dại đau đớn vô cùng, nàng nôn ra một ngụm máu, sắc mặt tái nhợt. Yếu ớt thều thào được vài lời không rõ ràng.
" Ta…là…Ngư Phi…ta…không hại người…"
Người ở xung quanh đều thi nhau mắng chửi nàng, nói nàng xui xẻo chỉ biết mang đến tai họa, nói nàng giết chết người vô tội, uống cạn hỏa khí của họ, nói nàng sinh ra đã mang điềm xúi quẩy, không thể không giết.
Lại thêm một trận thiên lôi đánh xuống người nàng, cơ thể nhỏ nhắn yếu ớt hoàn toàn không chịu nổi. Máu nôn ra đã nhuộm một mảng đỏ tươi trên áo trắng mỏng.
Nàng lờ mờ nhìn thấy mẫu thân bước lên vài bước, lấy ra roi Tâm Hỏa, từng roi quất lên người nàng chẳng chút thương xót. Lạc Ngư Phi đau đến nước mắt liên tục trào ra, người khác làm gì nàng thì nàng cũng chẳng màng quan tâm nhưng đó là mẫu thân nàng, bà ấy lại lạnh lùng, tàn nhẫn như vậy. Hoàn toàn không đặt nàng vào một góc nào ở trong tim.
" Mẫu…thân…"
Lời thốt ra nàng cũng đã kiệt sức mà nhắm mắt lại, cơ thể nóng rang, đau đớn tận xương tủy lại bất ngờ cảm nhận được một làn khí lạnh mát xâm nhập vào. Cơ thể của nàng bị treo trên dây xích cũng hóa thành những cánh hoa bay tán loạn trong không trung.
" Phi Phi, muội tỉnh lại đi, là ta, Nhan Tức đây. "
Hóa ra nàng vẫn đang nằm trong lòng của Nhan Tức, hơi thở đứt đoạn không đều, chàng đã liên tục gọi tên của nàng, mong người nhanh chóng tỉnh dậy.
" Ta vẫn luôn ở đây, Phi Phi, muội hãy tỉnh lại đi, đừng để cho mộng cảnh đó quấn lấy thần trí. Ta vẫn là ta, ta vẫn luôn quan tâm muội, yêu thương muội. Ta trong mộng cảnh không phải là ta thật. Phi Phi, tỉnh táo lại đi, mở mắt ra, hãy nhìn ta. "
Lời nói ra khiến Tiều Nhan Tức càng ôm chặt Lạc Ngư Phi trong lòng, liên tục truyền linh khí vào người nàng. Cơ thể dần lạnh cũng ấm áp trở lại. Ở trong hố dục vọng này, người không có tham vọng cũng sẽ bị dục cảnh khống chế thần trí, nó dùng hết ảo cảnh này đến ảo cảnh khác, đem người ta từ hạnh phúc nhất đến tuyệt vọng nhất, nó moi lấy dục vọng của con người từ những lần chuyển hóa ảo cảnh, nó dùng hình ảnh của người thân yêu nhất, liên tục quấy nhiễu thần trí của con người, đến khi ăn cạn dục vọng thì người đó cũng sẽ chết. Lạc Ngư Phi sợ nhất là bị bỏ rơi, bị hiểu lầm, nàng cũng có tham vọng, nàng tham muốn tình yêu thương từ người khác, nhất là mẫu thân của nàng. Nàng từng có những suy nghĩ đáng trách nhưng sau đó rất nhanh đã kiềm hãm nó lại. Lạc Ngư Phi từ lúc mắt đối mắt với hỗn độn đã bị nó nhìn thấu tất cả, nó đem nàng vào đây để tìm đường thoát thân cũng để có thêm sức mạnh. Nàng là ai chứ, có được nàng là thức ăn thì nó lại mạnh thêm. Nó lại là ai chứ, nó là hỗn độn, một trong tứ hung, làm sao dễ dàng bị một nha đầu vừa niết bàn trọng sinh không có chút bản lĩnh lớn nào tiêu diệt được.
Tiều Nhan Tức ôm Lạc Ngư Phi, lúc hắn nhìn thấy nàng rơi vào cái hố sâu không thấy đáy đã vô cùng sợ hãi. Trước kia hắn ở Vong Xuyên, chiến đấu đến quên đi nàng, đến cuối cùng không bảo vệ được nàng lại là người cuối cùng biết được tin nàng mất. Hắn khi đó tuyệt vọng đến cỡ nào, chẳng có ai biết được hắn đã trốn trong bóng tối, co ro một góc, tay nắm chặt ngọc bội mà run rẩy khóc lóc đến tê tâm liệt phế. Hắn khi đó hận bản thân không thể trở về sớm hơn. Tại sao khi nàng gặp nạn thì hắn đều không thể ở cạnh. Hắn rất sợ, sợ lại mất đi nàng lần nữa. Tiều Nhan Tức khi nhanh chóng lao đến ôm lấy nàng, mặc cho bản thân cũng đã ở trong hố đen, hắn không nghĩ nhiều được như vậy. Hắn khi đó chỉ có một suy nghĩ, cứu nàng. Khi nàng ở trong vòng tay của hắn, hắn mới yên tâm hơn phần nào.
Lạc Ngư Phi khẽ động chân mày, Nhan Tức thấy thế liền tiếp tục truyền linh khí sang.
" Nhan…Nhan…là mơ sao? "
Khi nàng lại mở mắt ra, xung quanh tối đen chỉ có chàng là rõ ràng nhất. Tiều Nhan Tức lo lắng cầm lấy bàn tay đang dần ấm lên của nàng, hai mắt long lanh ngấn lệ nhìn nàng.
" Đúng, chỉ là mơ. Tỉnh rồi thì ta đưa muội ra ngoài, được không? "
Nhìn thấy vẫn là chàng, ánh mắt đó cũng vậy, nàng liền yên tâm. Chỉ cần là chàng, là Tiều Nhan Tức thì không lo lắng nữa.