Chương : 121
Ngay tại thời điểm loạn thế phong cuồng vũ chuyển ấy, cả thiên hạ đều như bị uy hiếp chỉ bởi một cá nhân, một người vĩnh bất thỏa hiệp, không biết đến lùi bước!
Được, được rồi, công tử Vô Song nhà ngươi đã không buông tha ta, chúng ta đây cũng sẽ không khách khí với ngươi làm gì.
Đừng quên rằng, Uy Nô bọn ta đã huy động hết tám chục vạn binh lực cả nước, còn Tiếu Khuynh Vũ ngươi trong tay quá lắm chỉ có hai mươi vạn binh sĩ thủ thành!
Lần này, nai chết về tay ai còn chưa biết được đâu!
Chiến tranh còn chưa khai hỏa, nhưng bách tính sống trong những vùng bị Uy Nô chiếm đóng khi nghe được sự biến ở Cốc Gia thành, cuộc khởi nghĩa đại quy mô trong nháy mắt bạo phát!
Không phải là lẳng lặng bạo phát, mà là lẳng lặng diệt vong!
Một khi hận cừu tích tụ, nộ hỏa đè nén bấy lâu được một mồi lửa châm ngòi, từ bên trong quần chúng nhân dân sẽ phóng xuất, bộc phát một loại năng lượng khiến bọn người đương quyền phải giật mình để mắt tới!
Để phòng ngừa phản loạn ngày càng loang ra trên diện rộng, Uy Nô hạ lệnh phong tỏa tin tức từ sự biến Cốc Gia thành, điều động hai đội quân tổng cộng ba mươi vạn kỵ binh trước hết trấn áp những khu vực dân nổi dậy làm loạn, ý đồ dập tắt vụn lửa vừa nhen nhúm, không để bùng cháy thiêu rụi cả cánh đồng. (1)
Nhưng thực tế đã chứng minh, mọi cố gắng vãn hồi chỉ là công cốc!
Dân không sợ chết, lấy cái chết đe dọa để làm gì!
Đại Khánh nói cho cùng đất rộng người đông, còn Uy Nô đất đai cằn cỗi, thưa thớt dân cư, chưa kể đã dồn hết binh lực cả nước tiến đánh Đại Khánh, thủy thổ không quen, khí hậu không thuận. Đã không chiếm được địa lợi lại cũng chẳng thấy nhân hòa. Chiến tranh càng kéo dài, cục diện càng khó kiểm soát. (2)
Đã vậy, Bát Phương Thành phía Tây Bắc cứ giương mắt hổ nhìn chòng chọc, không biết có nhân cớ gì lao ra hung hăng đớp cho một cái hay không, càng làm trong bụng quân tướng Uy Nô thêm bội phần áp lực, căng thẳng đề phòng!
Đang khi Bát Phương quân toan xông lên tiền phương cứu viện cho Cốc Gia thành, thì một diễn biến chiến sự khác không ai ngờ được thình lình bùng nổ.
Hung Dã khăng khăng lấy lý do ‘Báo thù cha, rửa nhục nước’, tuyên chiến với Bát Phương Thành!
Cũng trong lúc đó, dường như đã đạt được thỏa thuận, Thiên Tấn lấy danh nghĩa liên minh cùng Hung Dã chĩa mũi nhọn công kích về hướng Bát Phương Thành!
Chư tướng Bát Phương Thành không tiếc lời chửi rủa: các ngươi nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, còn dám lên giọng đạo lý nữa thôi?!
Phương tiểu hầu gia cười lạnh: với loại sự tình này mà nói chuyện đạo lý, khuôn phép gì đó, vậy quân đội kia dựng lên để làm gì?
Rầm rầm đập bàn! Từ khe hở giữa hàm răng nghiến chặt của Phương tiểu hầu gia rít lên một chữ đằng đằng sát khí: đánh!
Tứ bề chiến hỏa, khói lửa quay cuồng!
Bát Phương quân bị vây hãm giữa gọng kìm lưỡng quốc liên minh, Phương Quân Càn hoàn toàn không thể thoát ra ngoài. So sánh mà nói, đối thủ của Tiếu Khuynh Vũ cũng còn nhẹ hơn rất nhiều.
Nhưng mà, Bát Phương Thành vẫn điều năm vạn khinh kỵ binh tức tốc đến Cốc Gia thành yểm trợ Tiếu Khuynh Vũ.
Vì rằng Tiếu Khuynh Vũ hành quân thần tốc, bộ binh từ xa không thể theo kịp cường độ hành quân, chỉ có kỵ binh không cần nhiều quân nhu quân dụng, tốc độ lại nhanh mới có thể đuổi kịp tiến độ của Vô Song công tử.
Mà kỳ thực, đây cũng là binh lực tối hậu, tối trọng mà Phương Quân Càn có khả năng điều động được.
Tại vương đình Hung Dã, tiếng la ó phản đối nhao nhao không dứt bên tai, chúng ta cùng Uy Nô cũng không có giao tình sâu nặng, hà cớ gì lại phải lội chỗ nước đục này?
Hoàng cung Thiên Tấn.
Hoàng đế đáp, chúng ta không cần phải giết chết Phương Quân Càn, chỉ cần vây chặt, cản tay cản chân hắn, làm cho hắn không thể thoát ra để đi yểm trợ cho Tiếu Khuynh Vũ.
Lại nhớ đến Phương Quân Càn tuổi trẻ tài cao, Phương Quân Càn tinh thần phấn chấn, Phương Quân Càn nhãn thần trong sáng nhưng sau lưng thâm trầm mưu tính, nhàn nhạt mỉm cười nhưng sau lưng kiệt ngạo bất tuân… Những cảm giác này khiến cho Hoàng đế rất không thoải mái.
Thần tử đại kinh thất sắc, chẳng lẽ… người mà Hoàng thượng muốn giết thực sự lại là công tử Vô Song?!
Không sai!
Hoàng đế xoay người.
Chúng ta cùng với hai mươi vạn đại quân Hung Dã đã theo thủy lộ vòng xuống Cốc Gia thành, nhân lúc Tiếu Khuynh Vũ ngồi chưa ấm chỗ đánh úp, khiến y không kịp trở tay. Thiên Tấn Hung Dã cùng Uy Nô nội ứng ngoại hợp, ta không tin không thể cùng nhau treo cổ công tử Vô Song danh chấn thiên hạ ấy lên!
Trà đã nguội, đêm đã khuya.
Tiếu Khuynh Vũ tĩnh tọa bên cạnh thư án. Trên bàn, một thanh tuyệt thế bảo kiếm cong cong uốn lượn nằm im lìm, trước mặt trải một bức địa đồ hành quân, tin tức điệp báo từ nhiều nơi truyền về cũng được phân loại kỹ càng, chồng chất bên cạnh.
Gió đêm nhè nhẹ thổi, trướng bồng phất phơ lay động, kinh văn đang mở trên bàn bị gió thổi lật từng trang.
Giết chóc cùng từ bi.
Máu tanh cùng cứu chuộc.
Rõ ràng là những chuyện mâu thuẫn đến cùng cực, nhưng chỉ nhờ sự tồn tại của bạch y nam tử tiêm trần bất nhiễm kia mà trở nên hài hòa đến thập toàn thập mỹ.
Trong mắt Tiếu Khuynh Vũ thoáng sầu lo, đôi đồng tử đen thẳm như màn đêm nhìn xuyên qua mành cửa mỏng. Ngoài ấy, một con sông nhỏ lặng lẽ trôi xuôi, trong đêm u tĩnh thanh hàn lăn tăn gợn sóng.
Vệ binh canh gác ban đêm vẫn tỉnh táo giơ cao đuốc tới tới lui lui tuần tra nghiêm nhặt, khiến không gian tĩnh mặc của đêm dài đôi lúc rộn lên tiếng người huyên náo.
“Công tử, người nên nghỉ ngơi thôi.” Lao Thúc đứng cạnh bên không kềm được đau lòng.
Chứng kiến nam tử một thân bạch y mềm mại đơn bạc, từ khi tiếp nhận binh mã bất quá chỉ mới năm ngày ngắn ngủi, nhưng mọi hành vi, cử lạnh lùng nghiêm nghị, vũ dũng uy lực, khiến cho một tuyệt đỉnh cao thủ giết người vô số như ông cũng không giấu được kinh tâm động phách!
Mặc dù mỗi ngày đều bắt mình đắm chìm trong kinh Phật, nhưng đến tột cùng vẫn vô tức vô thanh bị vấy nhiễm sát tinh.
Công tử Vô Song ôn nhuận như ngọc, vô pháp bỏ rơi thiên hạ thương sinh, chỉ có đơn độc bỏ rơi chính bản thân mình.
Hốt nhiên, Vô Song công tử nhẹ giọng hỏi: “Lao Thúc, thúc theo ta đã bao lâu rồi?”
Lao Thúc cung kính hồi đáp: “Lão nô theo hầu hạ từ khi công tử lên mười, đến nay đã mười ba năm.”
“Đã mười ba năm…” – Tiếu Khuynh Vũ thở dài rất nhẹ, tâm tư nghìn vạn, khiến người không thể đoán ra y kỳ thực đang nghĩ gì. Khóe mắt âm trầm như huyền mặc ẩn bên dưới làn tóc rủ lạnh ngắt tựa thiên vạn hàn băng, “Ngươi được Bệ hại phái đến bên cạnh Tiếu mỗ đã mười ba năm.”
“Công tử!” một tiếng thất thanh đồng thời là tiếng đầu gối dập mạnh xuống đất! Lao Thúc vốn luôn chất phác đôn hậu vụt trở nên hốt hoảng, mặt cắt không còn giọt máu.
“Không sai chứ? Đại nội đệ nhất cao thủ, Ngự tiền tứ phẩm đới đao hộ vệ ─── Lao, Nặc, Lôi.”
“Công… công tử…” – Lao Thúc càng hoang mang, luống cuống giải thích, “Lão nô tuy là do Hoàng thượng phái đến bảo vệ công tử, nhưng từ khi đi theo công tử đến nay, lão nô cùng Hoàng thượng đã thoát ly quan hệ. Công tử minh giám, đã nhiều năm như vậy, lão nô chưa một lần phản bội công tử!”
Tiếu Khuynh Vũ nhè nhẹ mỉm cười, sóng mắt trong trẻo thanh hàn tựa tinh tú ẩn khuất trong bóng tối: “Nếu như ngươi từng bán đứng Tiếu mỗ thì bây giờ ngươi không có cách nào đối diện nói chuyện với ta thế này được.”
Lao Thúc nghe rõ từng tiếng, mồ hôi lạnh chảy thành dòng.
“Thúc đã không nhân lúc Tiểu hầu gia nghìn dặm đào thoát mà mật báo, cũng đủ chứng minh lòng trung thành của thúc đối với Tiếu mỗ. Tiếu mỗ chỉ là muốn thúc biết rằng, những việc thúc đã trải qua Tiếu mỗ đều biết rõ, thúc không cần vì vậy mà lo lắng bất an, nghi thần nghi quỷ. Tiếu mỗ không muốn trong lòng thúc có gì khúc mắc hay áy náy không yên.”
Nói xong câu này, Tiếu Khuynh Vũ tựa hồ có chút mệt mỏi. Y khẽ phất tay: “Nói như vậy đủ rồi, thúc lui xuống đi.”
Lao Thúc ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú tuyệt thế nam tử có vẻ yếu đuối hư nhược nhưng kiên định quật cường trước mắt, thành thật nói: “Công tử là người mà cả đời lão nô kính trọng nhất, vĩnh viễn như vậy.”
“Công tử hãy sớm nghỉ ngơi, nghìn vạn lần phải bảo trọng thân thể.”
Lao Thúc lui ra khỏi trướng bồng.
Nghỉ ngơi ư, làm sao nghỉ ngơi được đây…
Tiếu Khuynh Vũ khép mắt nhập thần, mệt mỏi cùng âu lo đã sớm lan khắp châu thân.
Y đương nhiên hiểu rằng, với hiện trạng thân thể của mình lúc này, nếu thật sự muốn dốc hết tâm sức gắng gượng chống đỡ, chỉ e rằng cũng như đèn cầy lắt lay trước gió, chỉ trong phút chốc sẽ tắt lịm.
Nhưng mà, với thế cục hiện tại, nếu không như vậy, loại sự tình này chính mình làm sao chịu nổi?
Giang sơn Đại Khánh rộng lớn phồn vinh, san hà cẩm tú, giờ đây mù mịt không biết đến ngày mai, bấp bênh như thuyền nan trong lũ xiết, ngả nghiêng như cây mục giữa trời giông…
Phiêu diêu, lay lắt…
Và… chuyện tàn hại thân thể này… Thực không biết, còn có thể cầm cự được bao lâu nữa…
—oOo—
(2): nguyên văn ‘cố đắc liễu thủ cố bất đáo vĩ’ (顾得了首顾不到尾): thấy được cái đầu nhưng không thấy được cái đuôi. Tôi cạn nghĩ suy diễn bừa rằng: sự việc càng lúc càng đi xa, không kiểm soát được những gì diễn ra, không biết khi nào thì kết thúc.