Chương : 123
Cánh cửa sắt nặng nề bị đẩy ra chậm chạp, tiếng ken két ma sát phát ra nghe rợn người.
Trải dài trước mắt, không biết cơ man nào là khí giới, cơ quan các loại, hàn khí sắc bén cùng ánh thép lạnh lẽo loang loáng trong cảnh âm u rờn rợn trong phút chốc cuốn lấy toàn bộ chú ý của Vô Song công tử.
Ám khí, phi thạch tác, các loại lao dài ngắn, cung tiễn, đại nỗ, thương giáo, đao kiếm… (1)
Ngoài ra, còn có phi câu, phi qua, lưu tinh chùy, thòng lọng, ròng rọc, lưới, liên nỗ, sàng nỗ, xe vận chuyển đại nỗ, phích lịch xa… (2)
Thành thật mà nói, số lượng binh khí, cơ giới mà Cốc Gia thành tích trữ được là rất lớn, vượt ra ngoài dự tính của công tử Vô Song. Thật không hổ danh là binh sự trọng địa.
Liền lập tức, một tia cay đắng xẹt qua gương mặt Tiếu Khuynh Vũ. Bởi vì, y biết rõ rằng, vô vàn vũ khí sắc bén, tinh kỳ trước mặt ngoài việc uy hiếp ngoại địch, thì tác dụng lớn nhất của nó chính là để đối phó Bát Phương quân.
Chỉ có điều là, thế sự vô thường, Từ Quốc Thái có nằm mơ cũng không ngờ được, bao nhiêu lao tâm khổ tứ mình cả đời đổ ra lại hai tay dâng tặng, cho không biếu không kẻ khác, toàn bộ đều rơi vào tay Bát Phương quân không cần tốn một binh một tốt.
Ngay cả Tiếu Khuynh Vũ cũng không kềm được ý nghĩ: Chẳng lẽ, là ý trời sao?
Dương Hổ đứng bên cạnh không nhịn được bèn hỏi: “Công tử, không biết chúng ta sẽ đánh trận này như thế nào?”
Tiếu Khuynh Vũ đưa mắt nhìn vị tướng trẻ, ôn hòa thản nhiên: “Giao chiến ngoài bình nguyên, chúng ta cầm chắc thất bại không thể nghi ngờ.”
“Vậy, theo ý công tử, tức là…” – Dương Hổ sợ hãi bất an, nói, “Dụ địch thâm nhập, bắt cá trong rọ?”
Vô Song công tử gật gù, nhìn người trẻ tuổi mặt càng lúc càng đỏ bừng lên, tự nhiên không nhịn được bật cười một tiếng: “Không cần khẩn trương như vậy, chỉ là suy đoán thử, có sai cũng không hề gì.”
“Dạ…” – Bất giác đưa tay vuốt mô hôi trên trán. Nói gì thì nói, có thể đứng trước mặt công tử Vô Song trình bày kiến giải non nớt nông cạn của mình, kể ra cũng phải cần một chút dũng khí.
“Vậy… Quân ta phải làm sao để dụ địch thâm nhập?”
Tiếu Khuynh Vũ hỏi lại: “Dương tướng quân có biết Tiếu mỗ vì sao không dẫn quân trấn trước cổng thành nghênh địch không?”
Dương Hổ bình tĩnh đáp: “Công tử chẳng phải mới rồi đã nói, giao chiến ở bình nguyên, chúng ta tất bại đó sao?”
“Kỳ thực, hai mươi vạn thủ binh Cốc Gia thành cộng với năm vạn Khinh kỵ binh của Bát Phương quân gửi đến, nếu cho Tiếu mỗ một tháng hợp nhất huấn luyện, lại cho Tiếu mỗ thời cơ, vận khí tốt, Tiếu Khuynh Vũ cam đoan có thể đánh bại địch nhân mạnh gấp bốn lần mình.”
“Nhưng mà, Tiếu mỗ dù sao cũng là mới đến đây, đối với việc thao luyện diễn tập thường nhật của Cốc Gia binh sĩ kỳ thực chưa nắm sâu hiểu vững. Mà quân địch, đương nhiên không đời nào cho chúng ta thời gian để tu chỉnh hợp nhất hay cọ xát luyện tập. Binh không biết tướng, tướng không quen binh, cứ như vậy khai thành nghênh chiến chỉ có chuốc lấy thất bại thảm hại mà thôi.”
Ngữ điệu của y rất ôn hòa, nhu nhuận, thản nhiên nói và cũng là đáp án cho tất cả, hoàn toàn không có chút nào kiểu cách dạy dỗ, giáo huấn vị tướng trẻ tuổi trước mặt mình.
Tuy gương mặt Vô Song công tử vẫn hòa nhã thản nhiên, song Dương Hổ khi nghe xong lại càng thắc thỏm bất an.
Đôi khi, sự tình lại có điểm kỳ quái như vậy. Tiếu Khuynh Vũ càng khoan dung độ lượng, càng dịu dàng mềm mỏng, thì các tướng lĩnh ngược lại, càng nơm nớp cẩn trọng, dè dặt từng ly, không dám để mình phạm dù chỉ nửa điểm sai lầm.
“Dương tướng quân, có bao giờ để ý phát hiện nhà cửa ở Cốc Gia thành này so với nơi khác có điểm gì bất đồng không?”
“Bất đồng?” – Trong đầu lập tức xẹt qua các hình ảnh kiến trúc tại Cốc Gia thành, chợt thấy linh quang lóe sáng, “Nhà cửa ở Cốc Gia thành đều được xây dựng bằng đá tảng!”
Tiếu Khuynh Vũ gật đầu hài lòng: “Chính xác!”
Cốc Gia thành chưa từng phải đề phòng hỏa hoạn, bởi vì tất cả nhà cửa, dinh thự, thành lũy đều không hề dùng tới một thanh gỗ nào để dựng nên!
“Hiểu biết của Tiếu mỗ đối với Cốc Gia thành rất ít, địch quân cũng vậy. Chỉ duy nhất người từng sinh ra, lớn lên ở đây mới biết rõ từng gốc cây ngọn cỏ, hiểu rõ từng viên ngói hòn gạch, người ngoài không ai sánh được.”
“Chẳng lẽ công tử lại nghĩ…” Ý nghĩ vụt qua khiến nhất thời Dương Hổ cảm thấy môi khô miệng đắng, rồi nhìn Tiếu Khuynh Vũ bằng một ánh mắt rất lạ!
Vô Song công tử chỉ mỉm cười nhẹ nhàng, ngữ khí vạn phần ôn nhu mà nghiêm nghị, ngỡ như có thể khiến gió mây bốn phương tám hướng tụ về: “Dương tướng quân, ngươi đã bao giờ chứng kiến một trận tử chiến quyết thắng bại diễn ra trong ngõ hẹp chưa?”
Dương Hổ nuốt nước bọt: “Loại chiến thuật đó, ngay cả nghe cũng chưa từng!”
Song phương đối địch, sa trường giao tranh. Hết thảy tướng lĩnh xưa nay đều biết rõ một chuyện, cổng thành bị phá đồng nghĩ với cả thành rơi vào tay giặc, cái gọi là chiến đấu trên đường phố chỉ là nỗ lực cuối cùng của tàn binh bại tướng, hầu mong dựa vào địa thế lắt léo để thoát thân hoặc chiến tử đến cùng mà thôi.
Thật sự là, chưa bao giờ nghe nói đến chuyện mở rộng cổng thành, dụ địch vào ngõ hẹp để quyết thắng bại!
Ngữ điệu của Tiếu Khuynh Vũ vẫn ôn nhu điềm đạm, song lại toát ra khí thế sắc sảo, bén nhọn tựa mũi kiếm đầu đao: “Phải làm cho mỗi con đường, mỗi ngõ hẻm của Cốc Gia thành đều biến thành nê đàm chiểu trạch (3), địch quân phải căng sức đối phó, làm tiêu hao dần lực lượng của chúng, khiến chúng mất phương hướng, không thể tự chủ được nữa. Ta muốn khiến cho từng ngóc ngách của Cốc Gia thành đều phải nhuộm bằng máu quân xâm lược, biến thành bể máu chôn thây bọn chúng.”
“Nhiệm vụ của ngươi,” – Ánh mắt Vô Song công tử lẳng lặng ngưng tụ trên người vị tướng trẻ họ Dương, nhãn quang tràn đầy tín nhiệm cùng động viên khích lệ, “Đúng vào lúc quân chủ lực của địch đã bị Cốc Gia thành hãm chặt, hỗ trợ bất giờ tập kích, thống lĩnh năm vạn khinh kỵ binh sáp nhập vào cánh phải, chặt đứt viện binh từ bên ngoài thành của địch, khiến địch quân có tiến mà chẳng có lui, có đi mà chẳng có về.”
“Ngươi làm được không?”
Bên trong kho vũ khí âm u tăm tối, ngột ngạt vì chiến ý, nổi bật lên một thân ảnh bạch y trắng ngần tinh khiết, tựa một dòng nguyệt quang tĩnh lặng trôi xuôi, đôi mắt đang đăm đăm chú thị người bên cạnh so với ánh trăng còn trong trẻo thanh khiết, dịu dàng ôn nhu hơn nữa.
Dương Hổ quỵ một gối xuống, thanh âm chắc nịch, hùng dũng: “Mạt tướng quyết không để công tử hổ thẹn!”
Ngày hai mươi lăm tháng tám Khánh Lịch năm thứ 330.
Cuối hoàng hôn, nổi bật bên dưới ánh vàng của những tia nắng cuối ngày là mảng màu đen thẫm của đại quân ngày một loang rộng xa tít chân trời.
Đó là một đạo quân vô cùng hùng hậu, mạnh mẽ, khí thế hừng hực, chiến ý bừng bừng.
Ở chân trời, cờ xí liên miên nhô lên, một chiếc, lại một chiếc nữa, nhấp nhô cao thấp giữa biển khôi giáp trùng trùng, trong ráng chiều, sáng lóa ánh kim, loang loáng một mảng chân trời, nhức mắt.
Không thể thấy hết nhân mã như lũ, không thể đếm xuể gươm giáo trường mâu. Đại quân còn chưa đến, song ai nấy cũng đều cảm nhận được khí thế hung hãn, cường ngạnh của kẻ địch đang muốn áp đảo chính mình. Uy Nô, Thiên Tấn, Hung Dã từng đoàn, từng đoàn một xuất hiện, phảng phất như con đường dài dằng dặc, không có điểm dừng.
Vậy mà, Cốc Gia thành lại vô cùng sốt sắng, chẳng chút dè dặt mở rộng cổng thành, giống như một vị chủ nhân hiếu khách chuẩn bị chu đáo đón tiếp quý nhân từ xa viếng thăm.
Thân huynh của Uy Nô đại tướng Mao Lợi Cố đã bỏ mạng dưới tay Bát Phương quân, quốc thù cộng thêm gia hận, tất nhiên Mao Lợi Cố đối với Bát Phương quân căm hận thấu xương! (Ca ca của hắn chính là Tướng quân Mao Lợi Không, trong trận cuối của Cuồng lan chi chiến đã bị Phương tiểu hầu gia một đao táng mạng, không biết quý quan khách còn ấn tượng gì không?) *Mặc Mặc chú*
Một mưu sĩ hiến kế: “Quân ta người đông ngựa mạnh, khí thế ngút trời, bên họ ngựa ít quân thiếu, tình thế nguy ngập như vậy mà cổng thành lại mở toang, tướng quân nên cẩn trọng, phải trù tính kỹ lưỡng, thuộc hạ sợ có điều gian trá.”
“Chết nhát!” – Mao Lợi Cố nhếch môi cười nhạt, “Bất quá không thành kế (4) chứ gì! Tiếu Khuynh Vũ kia biết rõ chúng ta sẽ đến, quân thiếu ngựa ít, căn bản không thể đấu lại, chẳng lẽ y ngồi bó tay chờ chết? Cái thành này, chỉ e đã hoang phế từ sớm rồi.”
Mưu sĩ hết lần này tới lần khác khuyến cáo: “Tiếu Khuynh Vũ hư hư thực thực quỷ kế đa đoan, hành sự không ai đoán trước được, thỉnh tướng quân tam tư!”
“Yêu ngôn mị chúng (5) nhiễu loạn quân tâm!” – Mao Lợi tướng quân năm lần bảy lượt bị khuyên can, chống đối trước mặt mọi người, nháy mắt tái mặt vì giận dữ, khóe môi run giật, cong lên thành một nụ cười âm trầm hiểm độc, lộ ra hàm răng trắng nhởn của hổ báo sài lang, “Mang ra chém cho ta!”
Tiếng van xin cầu khẩn tha mạng tuyệt vọng vọng lại từ cổng thành, rồi chỉ trong một chớp mắt, hơn một trăm vạn đại quân đứng ken đặc trên bình nguyên phía trước Cốc Gia thành rơi vào tình trạng lặng phắc như tờ.
Một tiếng âm u trầm đục lạnh lẽo vang lên, thanh âm thảm thiết kêu la vụt tắt lịm, người quay mặt đi không dám nhìn, không cầm lòng được thở hắt ra.
Tấm gương tày liếp nóng hổi trước mắt, tuyệt nhiên không ai dám chõ mồm vào nói lung tung nữa. Dưới sự thống lĩnh của Mao Lợi Cố, đại quân hàng ngũ tề chỉnh, ngay ngắn trật tự lẳng lặng tiến vào tòa thành vắng tanh.
Cũng có chút lo Cốc Gia thành không đủ chỗ chứa, đại quân đành phải để lại ba mươi vạn trú đóng ở bên ngoài. (Thật ra nếu nghe nói trong thành đủ chỗ có thể ở được, Mao Lợi Cố cũng sẽ không do dự đem toàn bộ lực lượng vào thành.) *Mặc Mặc chú*
Sau khi đại quân vào trong thành, các đội trưởng dẫn dắt binh lính tản ra mọi hướng, chuẩn bị kiếm củi, tìm chỗ khô ráo bằng phẳng nhắc nồi nấu cơm.
Một tên lính sục vào vài nhà dân, lầm bầm chửi: “Thật là con bà nó xui xẻo, nhà cửa cái gì mà lục tung mấy chỗ, một mẩu củi cũng…”
Hai chữ “… không có” hắn còn chưa kịp mở miệng nói nốt!
‘Véooo!!!’ Ánh sáng nhoáng lên trong tích tắc, chưa định thần đã thấy một mũi tên dài xuyên thấu hắn từ lưng ra trước ngực bứt ra ngoài, kéo theo một chuỗi máu đỏ tươi.
Tên lính xuống gặp Diêm Vương mà còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra với mình.
Cũng vừa lúc ấy, một tiểu đội ngót ngàn binh lính phụng mệnh tuần tra nhìn thấy thảm trạng trước mắt, hết thảy ngây người chết lặng!
Không chờ bọn chúng kịp phản ứng, trên các mái nhà, dàn cung nỏ lạnh ngắt tê người đã nhắm thẳng vào lũ người còn đang ngơ ngác.
‘Phập phập phập phập’ dàn nỏ xả tiễn, máu tươi phụt ra thành dòng văng tung tóe, tựa cơn sóng màu đỏ hung hãn dập trời xanh.
Tiểu hợp thiền nỗ (6), bảy người điều khiển, tầm bắn một trăm bốn mươi bước. (khoảng 220 m)
Từ trên cao nhìn xuống, song phương bất quá chỉ cách nhau chừng trăm bước, vậy thì thân thể bằng xương bằng thịt làm sao có cách nào ngăn được đường bắn đầy kình lực của mũi tên? Đi cùng với tiếng rú thảm thiết cùng huyết nhục đầm đìa là vô số thân người bị đầu tiễn xuyên thấu, còn cố gắng gượng bám vào tường trước khi quỵ ngã xuống đất!
Cơ nỗ bắn xong một hiệp, trong không khí đã đậm đặc huyết khí tanh tưởi đậm đặc, thảm trạng không sao kể xiết.
Bóng đen trên mái nhà biến mất nhanh như chưa từng xuất hiện, chỉ để lại bằng chứng đẫm máu là cả ngàn thi thể chất chồng lên nhau, vạn tiễn xuyên tâm, lạnh băng kinh hoàng.
Mọi xó xỉnh, ngóc ngách hẻo lánh của Cốc Gia thành lúc này, hình như không chỗ nào không diễn ra sự việc tương tự.
Kín đáo.
Câm lặng.
Người vừa phát hiện phục kích thì đã hồn lìa khỏi xác, mang luôn điều bí ẩn đó xuống tuyền đài.
Hai tên lính đi tuần dọc theo con đường, đầu đường bỗng vụt qua một chiếc phi câu, liền sau đó hai người bị lôi vọt về phía góc tường mất hút, vô ảnh vô tung. (‘Phi câu’ còn gọi là ‘Thiết bằng cước’, là một loại binh khí cổ đại. Hình dáng giống như mỏ neo, chẻ ra thành bốn cái móc bén nhọn, dùng khóa sắt cố định vào dây xích, một lần quăng phi câu có thể móc được từ hai đến ba người) *Mặc Mặc chú*
Một đội kỵ binh đang đủng đỉnh diễu võ dương oai, lục soát trong ngõ hẻm, một chiếc lưới to từ đâu bỗng ập xuống đầu!
Có nhiều đội thảm hại hơn, đang ngồi trên yên ngựa, bỗng dưng bất tri bất giác ngựa bước vào bẫy, người tiềm phục sẵn trong góc lập tức kéo mạnh thòng lọng, chiến mã lảo đảo té nhào, hốt hoảng hí loạn, chòi đạp điên cuồng, người ngồi phía trên bị hất văng xuống đất, rồi bị vó ngựa đạp lên, xương tan thịt nát!
Binh lính khát khô, vục mặt uống nước, đương lúc cả người thoải mái, chung quanh đột nhiên nghe tiếng xé gió, ám tiễn không biết từ đâu lao thẳng đến!
Chỉ nghe lụp bụp vài tiếng, thân thể đứng khựng rồi đổ ập xuống mặt đất, bụi đất cuộn lên mù mịt bốn phía.
Mỗi con đường, mỗi ngõ phố, từng ngóc ngách, từng địa đạo, cả trên mái nhà, trong không trung của Cốc Gia thành, sát khí đậm đặc, máu tươi lênh láng!
Người sai đi đều không thấy về, thân ảnh cứ như bốc hơi khỏi mặt đất, không rõ là mất tích hay bị sát hại, càng lúc càng nhiều, Mao Lợi Cố rốt cuộc cũng đã phát hiện ra điểm là lạ.
Chỉ cảm thấy tòa thành này rợn lên một loại không khí u ám, âm trầm, như có vô số con mắt vô hình từ một nơi bí mật nào đó đang nhìn nhìn mình trừng trừng.
Một ý nghĩ lạnh lẽo băng hàn, thấu xương thấu cốt giáng thẳng vào mặt, nắng chiều chóa mắt, nhưng cái ấm áp đó không xua đi được cái rét lạnh từ sâu trong tâm thức đang kịch liệt cuộn lên.
Mao Lợi Cố khàn giọng: “Phóng hỏa! Lôi hết bọn cẩu tặc trốn trong hốc tối ra đây cho ta!”
Thuộc hạ cười thảm: những thứ dễ cháy từ sớm đã bị các đội mang đi, không còn nữa, tòa thành này lại xây bằng đá tảng, làm sao phóng hỏa được?
“Tướng quân, không xong!”
Truyện lệnh binh cuống cuồng chạy đến, lảo đảo không vững, bộ dáng hốt hoảng đó khiến Mao Lợi Cố ngứa mắt, muốn lôi hắn ra phanh thây xẻ thịt cho rồi!
“Tướng quân, cổng thành cháy rồi! Quân ta bị nhốt trong thành – không ra ngoài được!!”
Mao Lợi Cố hùng hổ co chân, tống cho tên lính tội nghiệp đang khóc nghẹn một cước ngã lăn, sải từng bước dài nện cồm cộp xuống mặt đường, thẳng tiến phía trước.
Quả nhiên, cổng thành đang bùng cháy dữ dội, ngọn lửa rừng rực thiêu đốt, hòa với ánh hoàng hôn vàng vọt trên nền trời Cốc Gia thành, cả một vùng không trung rợn lên sắc đỏ quỷ dị, chết chóc, giống như vị thần báo thù trong truyền thuyết đang giương rộng đôi cánh đẫm máu của mình, càn quét trong cơn thịnh nộ!
—oOo—
(2): phi câu:
Phi qua:
Lưu tinh chùy:
Gia Cát liên nỗ:
Sàng nỗ:
Phích lịch xa:
Các hình ảnh ở trên chỉ là hình minh họa các loại vũ khí đã được phục chế hoặc biến thể (trong game hoặc để cho phù hợp với mục đích và đối tượng sử dụng), do đó chỉ mang tính chính xác tương đối.
(4): không thành kế: chiến thuật ‘vườn không nhà trống’ bắt nguồn từ một điển tích trong Tam Quốc Diễn Nghĩa: Sau khi tướng nước Thục là Mã Tốc bị thất thủ, Tư Mã Ý (tướng nước Nguỵ) đem quân đến vây ép thành, Gia Cát Lượng cho mở toang các cổng thành, một mình điềm tĩnh ngồi trên mặt thành gảy đàn. Tư Mã Ý hoài nghi bên trong thành đã được mai phục chu đáo nên đã ra lệnh rút quân về.
Về sau, khi nói đến ‘KHÔNG THÀNH KẾ’ là ý muốn ám chỉ thực lực yếu nhưng qua mặt được đối phương)
(5): yêu ngôn mị chúng: lời xằng bậy đánh lừa người khác.
(6): Tiểu hợp thiền nỗ: sàng nỗ chia thành nhiều loại tùy theo tầm bắn và quy mô của nó, tiểu hợp thiền nỗ là loại sàng nỗ có tầm bắn khoảng 140 bước (~220m ngày nay)
Ngoài ra còn có các loại khác như: Song cung sàng nỗ, Đại hợp thiền nỗ, Đậu tử nỗ, Thủ xạ nỗ, Tam cung nỗ, Tứ tam cung nỗ, với quy mô, thiết kế khác nhau.